RỪNG THÉP


Gậy th.ịt tàn bạo thô cứng, lần nào cũng đâm sâu đến mức kinh hoàng.

Chu Cẩn không nhịn được mà run rẩy trong cơn co giật, ngực khẽ nhấp nhô, làn da lộ ra màu hồng nhạt của du͙© vọиɠ đang bùng cháy.
Giang Hàn Thanh ôm eo cô nhấc lên, đặt Chu Cẩn ngồi trên người anh.
Khi vật na.m tính chìm sâu vào trong, cô gần như nghẹt thở, Chu Cẩn ôm vai Giang Hàn Thanh, mất một lúc lâu cô mới run rẩy thở ra một hơi.
Bọn họ chưa từng thử qua loại tư thế này, trên giường Chu Cẩn cũng chưa chủ động bao giờ.

Lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Hàn Thanh cắn gặm môi cô, tay nhéo nhéo mông cô, mười ngón tay nhanh chóng rơi vào nơi mề.m mại.
“Chu Cẩn…”
Anh vùi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, hơi thúc nhẹ, Chu Cẩn bị dồn đến sụp đổ bởi cơn kɧoáı ©ảʍ ấp đến không ngừng.
Vật c.ứng rắn sạch sẽ, nổi lên gân xanh, mãnh liệt ra vào bên trong hoa hu'yệt nhỏ hẹp, bầu không khí ái muội lan tỏa khắp xe.
Tiếng nước ọp ẹp ra vào cùng với tiếng đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ, cả âm thanh hoa.n ái trong hàng ghế, tất cả tựa như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Chu Cẩn khẽ cắn môi, cơn đau cũng không còn nữa, thay vào đó là một luồng điện tê dại chạy dọc người cô hết lần này đến lần khác, hai má cô đỏ bừng, cô cúi xuống đưa tay xoa nhẹ lên mặt Giang Hàn Thanh.
Cô nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của anh, nhìn yết hầu khẽ trượt lên xuống của anh, nhìn hàng lông mày cau chặt lại của anh, từng chi tiết đều quá gợi cảm và xinh đẹp.
Sự gợi cảm của người đàn ông quả thật là có thể gây chết người.
Nhất là với một người mọi ngày đều bao dung lãnh đạm, bây giờ lại lộ ra dáng vẻ cuồng nhiệt như này …
Giang Hàn Thanh như châm lửa ở giữa eo cô.

Chu Cẩn cố nén nhịp tim đập nhanh, nắm lấy bàn tay lộn xộn của anh, ấn lên chỗ ngồi phía sau.


Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Chu Cẩn dán mặt lên gò má nóng rực của anh, thì thầm: “Giáo sư Giang, lúc anh uống say thật sự rất không biết điều.”
Anh nghiêng đầu, môi lướt nhẹ trên mặt cô, cuối cùng cắn vành tai cô, thở hổn hển nói: “Chu Cẩn, anh yêu em.”
“…”
Chu Cẩn bị câu nói của anh làm cho toàn thân run rẩy, cô chặn miệng anh bằng một nụ hôn, xoay eo hùa theo những lần tiến công vừa sâu vừa nhanh của anh.
Lúc du͙© vọиɠ dâng trào nhất, thân xe theo đó cũng khẽ rung lên chìm vào trong bóng tối.
Chu Cẩn nhanh chóng bị giày vò đến không còn sức lực, Giang Hàn Thanh vẫn còn rất nhiệt tình, anh ấn cô tựa lên ghế trước, từ sau lưng đâm vào thật sâu.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cô không chịu nổi, tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn vang vọng trong xe, cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, cố chịu đựng đòn tấn công cuối cùng của anh.
Lần này nhanh hơn lần trước, ngay khi anh vào đến nơi sâu nhất mà bắn ra, thì cô cũng cùng lúc đạt đến cao trào.
Quấn nhau một hồi , Giang Hàn Thanh mới rút người ra, anh ôm Chu Cẩn vào lòng, hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cô: “Chu Cẩn, Chu Cẩn…”
Hơi thở của hai người lúc trầm lúc bổng, đan xen vào nhau, anh ôm hôn cô không lâu liền gục vào vai cô, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ.
Chu Cẩn sờ thấy trên người mình có vài vết răng đau nhức, giữa chân đầy ái dị.ch nhớp nháp, không khỏi tức giận.
Cô rút khăn giấy ra lau sơ qua cơ thể của hai người, để Giang Hàn Thanh tựa vào cửa xe bên kia cho tỉnh rượu, chỉnh lại quần áo của mình rồi xuống xe.
Chu Cẩn khẽ ngẩng mặt lên, đón lấy ngọn gió cho tỉnh táo lại, kéo cửa kính xe xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Giang Hàn Thanh.
Ngay khi cô muốn quay vào, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Vẫn là dãy số quen thuộc lần trước.
Chu Cẩn nhấc chân, đến một nơi vắng người cách đó không xa mới bấm nút trả lời.
“Sao thế?”
Một giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến: “Tôi thật sự không nên nói với cô vụ này, vi phạm quy định đó Chu Cẩn.”
Chu Cẩn khẩn cầu nói: “Anh biết manh mối này đối với tôi quan trọng như thế nào mà, có thể nghĩ cách xác nhận lại một chút được không?”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó thở dài rồi nói: “Tổng cộng 24 khẩu súng của cảnh sát đã bị mất trong vụ án ‘8.17’, người tổng phụ trách tổ chuyên án năm đó chính là Diêu Vệ Hải, trong các hoạt động truy bắt kế tiếp, ông ta dẫn theo người truy đuổi và thu hồi được 18 khẩu súng, lập được công trạng không nhỏ.


Điều này có thể khẳng định, là mọi người ai ai cũng đều biết.


“Tôi biết rồi.”
“Nếu như không phải chính tay tôi chuyển hồ sơ có liên quan một phần đến vụ ‘8.17’ từ văn phòng tỉnh, tôi thực sự không biết là còn có chuyện này.”
‘Chuyện này’ trong cuộc điện thoại lần trước, anh ta đã báo cho Chu Cẩn biết – lý do tại sao năm đó Diêu Vệ Hải có thể tra ra được vị trí của khẩu súng mất tích, thu hồi được 18 khẩu súng cảnh sát, tất cả là nhờ vào một người đã cung cấp cho ông ta manh mối quan trọng.
Đối phương giải thích: “Có điều để bảo vệ sự an toàn của người cung cấp thông tin đó, theo lệnh của văn phòng tỉnh, tất cả hồ sơ liên quan đến người này không phải bị mã hoá, mà là bị phá hủy.”
Chu Cẩn nói: “Người này có kinh nghiệm đối phó với các băng nhóm tội phạm.

Tôi muốn gặp anh ta”.
“Khó lắm.”
“Anh giúp tôi hỏi lại lần nữa đi, coi như là tôi cầu xin anh, được không?”
Giọng điệu của người đàn ông khá bất lực: “… Thật sự sợ cô luôn đấy.

Tôi chỉ có thể bảo đảm sẽ cố gắng hết sức, trong trường hợp không có bất kỳ nguy hiểm hay mối đe dọa nào, mới có thể nói tiếp được… có điều cô cũng đừng ôm quá nhiều kỳ vọng…… “
Chu Cẩn cười: “Không sao, tôi đã thất vọng nhiều rồi.”
“Được rồi, chờ tin của tôi.”


Màn đêm tĩnh lặng và heo hút, cơn gió đêm mang theo chút ẩm ướt mát lạnh đi qua con phố dài, từ trên nóc xe khẽ lướt qua.
Khoảng hai giờ sau, Giang Hàn Thanh mới tỉnh lại.
Anh vừa mở mắt ra thì cơn đau đầu ập đến, trong bụng âm ỉ khó chịu, toàn thân đau nhức lạ thường khiến Giang Hàn Thanh nhất thời không thể hiểu rõ được tình hình, đợi đến khi định thần lại, mới để ý đến Chu Cẩn đang nằm bên cạnh anh.
Cô còn đang ngủ, Giang Hàn Thanh không dám nhúc nhích.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô một lúc, lấy tay khẽ vén mớ tóc rối bù bên tai cô lên, dễ dàng nhìn thấy dấu hôn và vết răng rải rác trên cổ cô.
Giang Hàn Thanh bỗng ngẩn người, nhanh chóng nhắm mắt lại, đưa ngón tay day day mi tâm.
“…”
Anh đã làm gì rồi?
Chu Cẩn ngủ chưa sâu, mơ hồ mở mắt ra, nhìn anh, cô nói: “Tỉnh rồi à?”
Giang Hàn Thanh khẽ mím môi, gật đầu.
Sau khi khôi phục lại khả năng quản lý cảm xúc, Chu Cẩn khó có thể nắm bắt được biểu cảm dư thừa trên khuôn mặt anh lúc này.
Cô nheo mắt, chỉ vào cổ áo của mình: “Còn nhớ gì không?”
Giang Hàn Thanh chau mày, nhạy bén nhận ra dấu hiệu sắp tức giận của cô.

Anh không dám phủ nhận, dường như trong tâm trí anh vẫn còn sót lại vài mẩu ký ức.
Giang Hàn Thanh rũ mắt xuống, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh hết mức có thể: “Xin lỗi, Chu Cẩn, hình như anh…”
Chu Cẩn không nhịn được mà bật cười.
Giang Hàn Thanh nhìn thấy đôi mắt của cô cong lên, con ngươi sáng rực.
“Giáo sư Giang, tai anh đỏ rồi.”
Cô đưa tay vân vê tai anh hai lần.
Nếu như hành động này đổi lại là của người khác, có thể còn có vài phần mang mùi trêu chọc, nhưng không may người này lại là Chu Cẩn——
Không giống như trêu chọc, mà như đang dụ dỗ.
Giang Hàn Thanh: “…”
Chu Cẩn mượn áo khoác của Giang Hàn Thanh mặc vào, kéo cao cổ áo, cô nói: “Về nhà rồi.”

Chu Cẩn đang suy nghĩ có nên nói cho Giang Hàn Thanh biết manh mối mới nhất hay không, dù sao thì anh cũng từng làm việc trong văn phòng tỉnh, có quan hệ xã giao rộng hơn cô, biết đâu có thể giúp điều tra vụ án năm đó.
Nhưng khi lời vừa đến môi, vẫn là không biết mở miệng như thế nào.
Cô ích kỷ, không muốn kéo Giang Hàn Thanh vào, chỉ tổ thêm một người phiền muộn nữa.
Khi đi vào ngõ Chi Tử, Chu Cẩn dừng lại, quay đầu nhìn anh, cô hỏi: “Anh chưa từng gặp anh trai em sao?”
Giang Hàn Thanh ngập ngừng, nói: “Ừm.”
Chu Cẩn: “Vậy ngày kia anh cùng với em đi gặp anh ấy.”
Giang Hàn Thanh gật đầu: “Được.”
Tóc sau lưng cô vẫn còn ở trong cổ áo, Giang Hàn Thanh vươn tay giúp cô vén ra, tiện tay vòng qua vai cô.
Chu Cẩn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cái cằm hơi nhọn của anh, cười nhạt, cùng anh nói chuyện phiếm: “Em không lạnh.

Hình như lại sắp mưa rồi.”
Anh khẽ đáp lại, vốn dĩ muốn hôn lên trán cô, nhưng khi anh cúi người xuống thì không hiểu sao sau lưng lại nổi lên một cảm giác ngứa ran lạ thường.
Anh sững người, bỗng chốc liền quay đầu lại.
Trời đã về khuya, xung quanh vắng vẻ, mọi thứ đều hoà vào bóng tối.

Chỉ có ngọn đèn đường nhỏ mờ ảo, soi sáng một góc nhỏ ở đầu ngõ.
Giang Hàn Thanh khẽ cau mày, sắc mặt lạnh như băng, trong chốc lát nhanh chóng cảnh giác cẩn thận quan sát xung quanh.
Thấy anh không đi, Chu Cẩn mới hỏi: “Sao thế?”
Lòng bàn tay Giang Hàn Thanh phủ lên vai Chu Cẩn, khẽ nghiêng người, vừa vặn có thể ôm trọn lấy Chu Cẩn trong cái bóng của anh.
Từ xa nhìn vào đầu ngõ, ngoài việc nhìn thấy đường vai săn chắc thẳng tắp của anh, dường như không thể thấy được khuôn mặt của Chu Cẩn.
Chu Cẩn hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, cô hỏi: “Đi bộ vẫn chóng mặt sao?”
Cơ vai căng cứng của Giang Hàn Thanh dần dần thả lỏng, anh nhẹ nhàng đáp: “Không sao.”.


Bình luận

Truyện đang đọc