RỪNG THÉP


Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn & Haily
Liên quan đến hành vi bị cho là không phù hợp của Chu Cẩn trong quá trình thẩm vấn, chưa đầy một tháng cuộc xét duyệt đã đưa ra kết quả cuối cùng – không tồn tại hiện tượng vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, chỉ có thông báo cả nhóm bị phê bình.
Khi nhận điện thoại của Đàm Sử Minh, Chu Cẩn vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trước đây làm việc với cường độ cao liên tục không ngừng nghỉ, cô còn chẳng cảm thấy gì.

Sau lần nghỉ ngơi này, sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày qua dường như bắt đầu lan tỏa ra khắp khớp xương, động một tí liền đau nhức như muốn đòi mạng, ngay cả tinh thần đầu óc đều trở nên lười nhác.
Chu Cẩn ngủ đến trưa ngày hôm đó.

Cô chui đầu ra khỏi chăn, trả lời điện thoại của Đàm Sử Minh với tinh thần uể oải.
Ông nói sơ qua về kết quả xét duyệt, thông báo cho Chu Cẩn buổi chiều phải đến báo cáo với đội trọng án.
Chu Cẩn nghe xong, lập tức tỉnh táo lại, từ trên giường đột nhiên bật dậy: “Thật ạ?”
Đúng lúc Giang Hàn Thanh từ trong phòng tắm đi ra.

Nhìn thấy cô tỉnh rồi, ánh mắt của anh hiện lên ý cười rạng rỡ, có vẻ như nghe được chuyện vui.
Trong phòng tiếp khách của đội trọng án.
Đàm Sử Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục hỏi Chu Cẩn: “Giáo sư Giang có ở cùng cháu không?”
“Có ạ.”
“Để cậu ấy nghe điện thoại.”
Chu Cẩn có chút hoài nghi, cô đưa điện thoại cho Giang Hàn Thanh, nói nhỏ: “Sư phụ tìm anh.”
Giang Hàn Thanh nhướng mày, anh cầm lên rồi trả lời: “Đội trưởng Đàm à, tôi là Giang Hàn Thanh.”
Đầu dây bên kia im lặng, chậm chạp không trả lời.
Giang Hàn Thanh: “Alo?”
“——Tên tiểu cẩu thối tha này, nhẫn nại một chút không được sao, cậu thử cúp máy của tôi xem!” Từ trong ống nghe truyền đến một tiếng gầm mạnh mẽ, khiến mi mắt Giang Hàn Thanh khẽ giật.
Chu Cẩn nghe rõ mồn một tiếng la giận dữ này, khuôn mặt của cô lộ vẻ kinh ngạc.


Từ trước đến nay, ngay cả cha của Giang Hàn Thanh cũng chưa từng lớn tiếng mà giáo huấn anh như vậy.
Giang Hàn Thanh mím môi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới bất lực kêu lên: “Thầy.”
“Bây giờ biết gọi thầy rồi à?!”
Người ngồi trong văn phòng của đội trọng án là Vương Bành Trạch.

Tóc của ông ấy đã ngả sang màu muối tiêu, nhưng vẫn dùng keo xịt tóc tỉ mỉ vuốt tóc ra đằng sau đầu, trông rất có sức sống.
So với sự nghiêm khắc của Đàm Sử Minh, sự điềm tĩnh của Diêu Vệ Hải, thì Vương Bành Trạch lại không mang lại ấn tượng gì.
Những người khác ngồi ở đó gác chân bắt chéo, không hề phô trương.

Điếu thuốc kẹp trong miệng Vương Bành Trạch được cuốn thủ công, nhưng ông ta chỉ ngậm chứ không hút.
Có người tiến đến muốn châm lửa cho ông ta, ông chỉ cười ‘khà khà’ hai tiếng, từ chối: “Cai rồi, tôi chỉ ngửi vị của nó thôi.”
Ai dám nghĩ rằng một lão già có vẻ ngoài bình thường như vậy lại có thể là chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm của sở tỉnh.
Giang Hàn Thanh biết được thầy của mình đang ở trong văn phòng của đội trọng án, hỏi: “Tại sao thầy lại đến đó?”
“Có việc quan trọng, gặp rồi nói.” Vương Bành Trạch nghiêm nghị nói: “Dẫn theo Chu Cẩn đi, ta nên gặp đứa trẻ này một lần chứ nhỉ.”
Giang Hàn Thanh liếc nhìn Chu Cẩn trên giường, trả lời: “Vâng.”
Đợi anh cúp điện thoại, Chu Cẩn vội hỏi: “Là thầy của anh, giám đốc Vương à?”
Giang Hàn Thanh gật đầu: “Ông ấy đến Hải Châu rồi, đúng lúc lại muốn gặp em.”
Chu Cẩn phút chốc trở nên căng thẳng, hỏi: “Vậy thì, em có cần phải chuẩn bị gì không?”
Hôn sự giữa hai người là do cha mẹ hai bên tác hợp, Chu Cẩn không sợ phải ra mắt người lớn hai bên.

Có điều sau khi nghe cuộc nói chuyện của Giang Hàn Thanh với Vương Bành Trạch, trực giác của Chu Cẩn cho rằng quan hệ của hai người họ rất thân thiết, so với Giang Hàn Thanh và ba anh thì gần gũi hơn rất nhiều.
Nói đúng hơn là Giang Hàn Thanh rất tôn trọng Vương Bành Trạch.
Giang Hàn Thanh thấy cô khẩn trương, tâm tình của anh liền trở nên vui mừng.

Anh bước tới ngồi bên cạnh cô, nói: “Không cần lo sợ, thầy ấy rất tốt.”

Chu Cẩn không mấy tin tưởng lời an ủi của anh: “Em nghe thầy ấy mắng anh, tiểu cẩu thối?”
Giang Hàn Thanh giải thích: “… Tạm coi đó là một biệt danh đi.”
Anh bày ra khuôn mặt nghiêm túc, càng trở nên đặc biệt thú vị khi nói ra những lời này.
Chu Cẩn tươi cười, Giang Hàn Thanh lại càng xấu hổ với nụ cười của cô.
“Đừng cười nữa, được không?”
“Không cười, không cười, tiểu cẩu thối——” Chu Cẩn thấp giọng trêu chọc anh.

Thấy Giang Hàn Thanh cau mày, cô liền kéo vai anh xuống, hôn lên má anh một cái: “Lúc gặp thầy của anh, nhớ nói đỡ giúp em vài câu đấy.”
Đương nhiên cô không suy nghĩ nhiều, cũng không ngồi lại quá lâu, nhảy xuống giường đi đánh răng rửa mặt, bỏ lại Giang Hàn Thanh một mình ngơ ngác.

Anh bẻ gập xương ngón tay, khẽ vuốt nơi ẩm ướt trên má trong chốc lát, rồi chậm rãi mỉm cười.

Buổi chiều Chu Cẩn đến đội trọng án báo cáo.
Hầu hết mọi người trong phòng làm việc đều đã ra ngoài, thường thì trong trường hợp này nhất định là có vụ án mới.

Chu Cẩn còn tưởng rằng có liên quan đến vụ “8.17”, đợi khi nào gặp Đàm Sử Minh phải hỏi về chuyện này trước tiên mới được.
Đàm Sử Minh nói: “Đó là một vụ án khác, một vụ án mạng.

Vụ ‘8.17’ vẫn đang chờ tiến độ.

Cục phó Diêu hoàn toàn phụ trách, chú cũng không hỏi quá nhiều.

Tuy nhiên Cục phó Diêu đã đưa ra ý kiến, vẫn là không muốn cháu trực tiếp tham gia hành động.”
Chu Cẩn nói: “Lúc thẩm vấn Lại Tam, cháu không hề phạm phải sai lầm gì, lẽ nào vẫn không thể chứng minh…”

“Chu Cẩn, Cục phó Diêu có suy nghĩ của ông ấy, hơn nữa đội trọng án còn có những vụ án khác cần phải điều tra.

Đây không phải là nơi để cháu thực hiện những ham m.uốn cá nhân, cháu vẫn phải có trách nhiệm với công việc của mình.”
Lời chất vấn của Đàm Sử Minh khiến Chu Cẩn vừa ấm ức vừa áy náy: “Vậy nên cháu chỉ có thể chờ đợi?”
Đàm Sử Minh nói: “Cháu chỉ có thể làm những chuyện mà cháu nên làm.”
“…”
Chu Cẩn biết, lời chỉ bảo Đàm Sử Minh chưa bao giờ vô lý cả.
Vụ án ‘8.17’ bày ra trước mắt, thậm chí cô đã từng nghĩ, cho dù bị đình chỉ công tác, cho dù không thể trở thành cảnh sát được nữa, cô cũng vẫn sẽ tiếp tục điều tra.
Tuy nhiên, Đàm Sử Minh đã đề bạt cô, coi trọng cô, đem kinh nghiệm điều tra tội phạm cả đời của ông mà truyền dạy cho cô, không chỉ riêng là vì chân tướng của một vụ án.
Cô không thể kìm chế được khi cảm xúc dâng trào.
Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân mà Diêu Vệ Hải không muốn cô trực tiếp tham gia vào vụ án “8.17.” Ông lo lắng cô sẽ theo cảm tính mà làm hỏng kế hoạch, càng lo lắng hơn cho sự an toàn của cô.
“Cháu hiểu rồi.”
Chu Cẩn hít sâu vài hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục hỏi: “Vụ án gì thế? Cháu đi cùng với, bây giờ sẽ lập tức tới hiện trường ngay.”
Đàm Sử Minh nhìn cô duỗi thẳng thắt lưng, hơi nâng cằm lên, nhìn bộ dạng chịu uất ức, bằng lòng chấp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào của ông.

Ông không kìm được liền nở nụ cười: “Chú cũng thật hết cách với cháu rồi.”
Chu Cẩn tỏ vẻ nghi ngờ: “Sao ạ?”
Đàm Sử Minh đứng dậy, nói với cô: “Xảy ra một vụ giết người ở khu Lệ Thuỷ, phố Lan Tỉnh, quận Lệ Dương.

Đồn cảnh sát và tổ trọng án nhận được báo án cùng một lúc.

Sau khi điều tra sơ bộ hiện trường vụ án, bước đầu có thể xác nhận vụ án này có liên quan đến ba vụ án giết người gần hai tháng trước xảy ra ở Kim Cảng và Ninh Viến, bốn vụ án đều có cùng ký hiệu phạm tội.”
Chu Cẩn cau mày, nhanh chóng phản ứng lại: “Vụ án giết người hàng loạt?”
Đàm Sử Minh gật đầu: “Giám đốc Vương Bành Trạch từ văn phòng tỉnh đến chính là để hỏi về vụ án này.

Ông ấy đã chỉ đích danh, muốn cháu tham gia điều tra.”
“Tại sao lại là cháu?”
“Cái này thì không rõ, đúng lúc ông ấy đang ở trong phòng họp, cháu có thể trực tiếp hỏi ông ấy.”
“…”

Nhất thời cô thật sự không dám hỏi.
Vương Bành Trạch đang ở trong phòng họp của đội trọng án, khi Giang Hàn Thanh nhìn thấy thì ông đang ngả người vào ghế ngủ gật.
Nghe thấy tiếng động, Vương Bành Trạch liền mở mắt ra, nhìn thấy người đi đến là Giang Hàn Thanh thì mỉm cười nói: “Ồ, giáo sư Giang danh tiếng lẫy lừng đây mà, thật là ngưỡng mộ đã lâu.”
Ông đứng dậy, bắt tay Giang Hàn Thanh một cách vồn vã.
Sau khi Giang Hàn Thanh rời khỏi văn phòng tỉnh, mỗi năm anh đều gọi điện chúc mừng Vương Bành Trạch vào ngày nhà giáo.

Hai thầy trò đã lâu không gặp nhau, nhưng một khi gặp mặt vẫn là dáng vẻ xưa, một bên là “ông cụ non”, một bên là “cải lão hoàn đồng”.
Giang Hàn Thanh thản nhiên rút tay về, nói: “Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, thầy có thể ngủ tiếp.”
Vương Bành Trạch quay lại ghế ngồi xuống, thở dài nói: “Cứ nghĩ đến cậu là tôi lại nhức đầu, có thể ngủ được sao?”
“Vừa rồi thầy còn ngủ ngáy mà.”
“Còn không phải vì cậu sao?” Vương Bành Trạch nhướng mày, bắt đầu hỏi tội: “Tôi gửi gắm cậu vào đây, hy vọng cậu sẽ sống một cuộc sống an nhàn.

Cậu đủ thông minh, nói không chừng sẽ sớm trở thành tinh anh của đội cảnh sát.”
“…” Sau một lát, Giang Hàn Thanh nghiêm túc nói: “Thầy, em rất muốn sống một cuộc sống an nhàn, nhưng bọn họ không chịu buông tha em.”
Vương Bành Trạch chết lặng.
Ba ngày trước, Vương Bành Trạch nhận được một cuộc gọi từ Giang Hàn Thanh.
Cậu học trò này của ông, mặc dù có những lúc tuổi trẻ năng động, nhưng mỗi khi gặp chuyện đều luôn tỏ ra bình tĩnh.
Tuy nhiên ngày hôm đó khi Giang Hàn Thanh gọi đến, Vương Bành Trạch đã nhanh chóng nghe ra sự hoảng loạn của anh.
“Đồng hồ bỏ túi.” Giang Hàn Thanh nghẹn giọng nói: “… Thầy, bọn họ đặt đồng hồ bỏ túi trước bia mộ của Chu Xuyên.”
Ngay lúc đó khi Vương Bành Trạch nghe xong, trong lòng lập tức khẩn trương.
Hầu hết những người từng làm việc trong phòng nghiên cứu tội phạm cùng với Giang Hàn Thanh, đều biết anh thường đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi trước ngực.
Đồng hồ bỏ túi là đồ cổ, khi đó không được xem là thứ đồ thời thượng gì, vì vậy chúng đặc biệt bắt mắt.
Một đồng nghiệp hỏi anh, thời đại nào rồi, sao vẫn còn mang theo cái này bên mình.

Giang Hàn Thanh liền mỉm cười, không hề giải thích.
Vương Bành Trạch cũng không rõ lý do, nhưng ông có thể nhìn ra rằng Giang Hàn Thanh rất nâng niu chiếc đồng hồ bỏ túi đó, chắc hẳn đối với anh mà nói nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
Nhưng cuối cùng nó lại rơi mất.
Rơi ở nơi không nên bị rơi nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc