RƯỢU MƠ XANH

Ở trong cảm xúc phẫn nộ cực đoan, không ai chú ý tới chi tiết nhỏ này.

Lục Quyết dùng mu bàn tay lau đi máu ở khóe miệng, xoay cổ trái phải, nảy sinh ác độc đấm một cái vào mặt Lục Thiệu Tu, cùng là vị trí cằm.

Cằm đàn ông cứng, nắm tay càng cứng hơn, cứ như vậy anh đi tôi đến mấy cái, trên mặt hai người đều biến sắc.

Từng người lui về ven tường, im lặng nhìn nhau, đèn tắt, chỉ nghe thấy tiếng hít thở thô nặng trong bóng tối, như hai con thú nguy hiểm.

Trong lòng Thẩm Âm Âm rất bất an, cảm thấy không khí giữa hai anh em không đúng, cô không nhịn được lặng lẽ đi theo.

Mở cửa lối thoát hiểm, đã thấy hai người đàn ông dựa vào tường, khóe miệng đổ máu, rõ ràng là đã đánh nhau.

Đèn sáng.

Thẩm Âm Âm hoảng sợ, nhìn Lục Quyết, rồi lại nhìn Lục Thiệu Tu —— sao người ngày thường tỉnh táo nhất lại manh động đến vậy?

“Đừng đánh nhau.” Cô bất giác đứng cạnh Lục Quyết.

Khóe miệng anh đổ máu, lại không rên một tiếng, cúi đầu trầm mặc, cả người như bị sương mù bao phủ.

“Muốn đánh thằng nhóc thối này từ lâu rồi.” Vẻ mặt Lục Thiệu Tu nghiêm túc.

Lục Quyết cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng nhìn anh không vừa mắt lâu rồi.”

Anh chậm rãi đứng thẳng, cởi áo khoác ra ném xuống đất, như tùy thời chuẩn bị nhào lên đánh nhau tiếp.

Bóng dáng mảnh khảnh, cô quyết, nhưng lại tràn ngập mê mang và bi thương.

Lục Thiệu Tu cởi caravat quấn bên tay phải, đã nát đến không thể dùng nữa, anh ấy thuận tay ném xuống, ánh mắt tràn ngập tính công kích, chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến.

Hai khuôn mặt có nét giống nhau, đều anh tuấn lạnh lùng, khí chất giống nhau, rõ ràng đều là đàn ông cao cao lớn lớn, khi đánh nhau, vẫn y chang mấy đứa trẻ.

Thì ra mỗi khi trai đẹp đánh nhau, đều có hiệu ứng hài hước như vậy.

“Các người trẻ con quá đi.” Thẩm Âm Âm phụt cười.

Lục Quyết túm cô về phía sau, “Không phải chuyện của em, nhanh ra ngoài.”

“Các người mới phải ra ngoài nhanh, chờ lát nữa dì tỉnh mà hai người không ở đó, chú chắc chắn sẽ mắng cho ung đầu.”

Nhắc tới dì Trịnh, ba người đều trầm mặc một lát, Lục Thiệu Tu nhìn Lục Quyết một cái, lấy thuốc từ trong túi áo ra, bản thân rút ra một điếu, ném hộp thuốc cho Lục Quyết.

“Anh biết mày có bật lửa.” Lục Thiệu Tu lãnh đạm nói.

Lục Quyết đốt cho bản thân một điếu, giọng điệu mơ hồ: “Anh biết không ít.”

Lục Thiệu Tu: “Vô nghĩa, anh là anh mày, cái gì anh không biết?”

Hai điếu thuốc bốc cháy lên, mùi vị hơi sặc người, gương mặt bọn họ bị bao phủ trong khói thuốc, không nhìn ra cảm xúc.

Nhưng Thẩm Âm Âm có cảm giác, bọn họ sẽ không tiếp tục đánh nhau.

Đàn ông thật kỳ quái, một lời không hợp thì nhào lên đánh, một điếu thuốc, lại có thể hành quân lặng lẽ, đúng là không thể hiểu được.

Lặng im một lát, Lục Thiệu Tu nhìn cái cửa sổ nhỏ hẹp, mặt không biểu cảm mở miệng: “Hôm nay vì sao không về?”

Lục Quyết hút điếu thuốc, “Có việc chậm trễ.”

“Điện thoại cũng không thể nhận?”

“Không nhìn thấy.”

Thái độ Lục Quyết tương đương chống cự, không khí một lần nữa cháy lên, mắt thấy xung đột lại chuẩn bị bùng nổ, Thẩm Âm Âm khẩn trương đến không dám hít thở mạnh.

Lục Thiệu Tu siết chặt nắm tay, thong dong ưu nhã luôn trên mặt, bởi vì miệng vết thương nên trông có vẻ thô bạo, “Có biết mẹ vẫn đang đợi mày không.”

Lục Quyết quay mặt đi, không chịu nói gì hết.

Theo ánh mắt anh, Thẩm Âm Âm nhìn thấy một hộp quà nhỏ ở bậc thang thứ hai, lẻ loi cô độc nằm đó.

Lúc này, điện thoại Lục Thiệu Tu vang lên.

Anh ấy nhìn mắt màn hình, ánh mắt thay đổi nhỏ đến mức không thể phát hiện, anh ấy bước đi, mở cửa thoát hiểm, cuối cùng nói với Lục Quyết: “Mày họ Lục, đừng quên.”

Sau khi Lục Thiệu Tu rời đi, chỉ còn lại Lục Quyết và Thẩm Âm Âm.

Oxy trong không khí như bị sương khói cắn nuốt hết, Thẩm Âm Âm không nhịn được ho khan hai tiếng.

“Cô cũng đi ra ngoài.” Lục Quyết lời ít ý nhiều.

Đã rất lâu rồi anh chưa dùng từ ngữ lạnh như băng, giọng điệu không kiên nhẫn đến mức cực hạn này nói chuyện với Thẩm Âm Âm, như biến cô thành chuỗi số liệu khi cài đặt trò chơi, có thể biên tập tùy ý hay xóa bỏ cũng được.

Hoặc, cái này cũng không phải nhằm vào cô.

Giờ phút này, anh tựa như một trình tự xuất hiện lỗi, đối với người đến gần, đều biểu hiện sự địch ý không biết từ đâu, rồi bắt đầu công kích bất kỳ ai.

Thẩm Âm Âm nhặt hộp quà trên mặt đất lên, nhìn Lục Quyết, sau đó mở ra.

Bên trong là một chuỗi vòng cổ tinh xảo, phong cách ưu nhã đẹp đẽ quý giá, mấy viên kim cương vây quanh một viên hồng bảo thạch, thoạt nhìn giá trị xa xỉ.

“Đây là quà tặng dì Trịnh à?” Thẩm Âm Âm hỏi.

Vẻ mặt Lục Quyết âm trầm, cướp hộp quà về, tức giận nói: “Nhặt bừa.”

Vòng cổ cũng là nhặt, chó con cũng là nhặt, anh là cái thể chất Âu hoàng quỷ dị gì thế?

Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ nói: “Vì sao lại đánh nhau với anh Thiệu Tu?”

Hút được nửa điếu thuốc, Lục Quyết kẹp thuốc ở ngón tay, để nó cháy từ từ.

Anh dùng ánh mắt vừa nguy hiểm vừa cảnh cáo liếc nhìn Thẩm Âm Âm, “Tôi đã bảo để tôi yên, cô rất rảnh à?”

Trái tim Thẩm Âm Âm bỗng co rụt lại chút, tay chân bắt đầu tê dại, thấp giọng nói: “Tôi không quản anh, anh đừng nói chuyện khó nghe như thế.”

“Còn không ra ngoài, tôi càng nói khó nghe.” Lục Quyết cười châm chọc.

Cô ra vẻ bướng bỉnh: “Anh nói, có bản lĩnh thì nói, tôi mới không sợ.”

Lục Quyết dẫm tắt điếu thuốc, ôm cánh tay lạnh lùng nói: “Cô không hợp học ban khoa học tự nhiên, cô không có tư duy khoa học tự nhiên, dạy cô căn bản là lãng phí thời gian của tôi.”

Bóng đèn bỗng nhiên “tách” một tiếng, ánh lửa nhỏ bật ra, có con thiêu thân nhào vào.

Thẩm Âm Âm nhìn chằm chằm anh, lui về phía sau, lại lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

Lục Quyết cau mày, trong lòng có chút hối hận, nhưng anh không định xin lỗi.

Cũng tốt, như vậy về sau cô sẽ rời xa anh đi.

Thẩm Âm Âm bỗng nhiên tiến lên, tức giận như nai con vậy, cả người dùng sức đâm vào Lục Quyết.

Lục Quyết cực kỳ phối hợp bị đụng vào tường, phía sau lưng hơi đau, anh nhẹ nhàng than một tiếng, cực kỳ muốn trút giận.

Nhìn mắt Thẩm Âm Âm, anh không khỏi ngơ ngẩn.

Trong mắt người khởi xướng chứa đầy nước mắt, liều mạng cắn môi không khóc thành tiếng, ánh mắt cô quật cường, dùng sức đẩy Lục Quyết, lớn tiếng nói: “Từ giờ trở đi tôi ghét anh!”

Lục Quyết hơi kéo khóe miệng.

Phải không.

Thẩm Âm Âm tức giận đến ngực phập phồng lên xuống, còn cố gắng ngăn lại nước mắt, cô không được phép xấu mặt trước kẻ đáng ghét này.

Cô thở phì phì xoay người mở cửa thoát hiểm.

Nghĩ đến gì đó, Thẩm Âm Âm lại quay đầu, Lục Quyết cho rằng cô định lao đến như vừa này, cơ lưng căng chặt, chuẩn bị nghênh đón làn công kích tiếp theo.

Kết quả cô chỉ là đi đến trước mặt Lục Quyết, cúi người nhặt điếu thuốc trên mặt đất.

“Không có tố chất!” Thẩm Âm Âm hừ một tiếng, bước đi.

Cái khí thế ngốc nghếch, đấm đá lung tung không có phương hướng này khiến Lục Quyết sững sờ.

Mặt hơi hơi đau.

Máu chảy vừa rồi đã khô lại, dính vào khóe miệng, có cảm giác khô khốc.

Lục Quyết rút tờ giấy từ trong túi ra, lau sạch vết máu.

Có hơi đau, vừa rồi Lục Thiệu Tu ít nhất dùng tám phần lực, cũng đủ tàn nhẫn.

Anh cất hộp quà vào túi lần nữa, mặt không biểu cảm cúi đầu, thấy mấy vệt bụi xám khói, anh ngồi xổm xuống, lật khăn giấy lau sạch chỗ đó.

Như vậy có đủ tố chất ha.

Đáng tiếc cô đi rồi, không nhìn thấy.

Trịnh Chỉ Như tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng.

Bác sĩ phán đoán bước đầu, bà vốn dĩ có bệnh tim di truyền, hơn nữa trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi không tốt, mới có thể té xỉu đột ngột.

Mấy đứa trẻ đều chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Lục Hiển Văn vẫn luôn ở bên trong, ông đi ra, gọi bọn họ vào thăm dì Trịnh.

“Trên mặt con sao thế này?” Ông chú ý đến Lục Thiệu Tu trước, lại nhìn thấy Lục Quyết, kinh ngạc nói, “Mấy đứa……”

Lục Thiệu Tu bày vẻ “không sao cả” nói: “Lau chút đi.”

Lục Quyết ngẩng đầu nhìn trần nhà, một chút phản ứng cũng không có.

“Hai đứa thật là, lúc nào rồi còn đánh nhau, hồ nháo!” Mặt Lục Hiển Văn trầm xuống.

Như qua giống y như dáng vẻ tức giận trong thư phòng ngày hôm đó.

Chuyện không liên quan đến Thẩm Âm Âm, cô bỏ qua, cô thờ ơ thoát khỏi bầu không khí khẩn trương của ba người đàn ông, đi vào phòng bệnh.

Cô không cần quản.

Chuyện của Lục Quyết về sau, cô sẽ không quản, hỏi cũng sẽ không hỏi một câu.

Dì Trịnh nằm trên giường bệnh, mắt mở to, sắc mặt tái nhợt, so với tinh thần sáng láng ngày bình thường như hai người khác nhau.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ suy yếu như vậy của dì Trịnh.

“Dì……” Thẩm Âm Âm ngồi xuống, lo lắng nhìn bà.

“Không có việc gì,” Giọng Trịnh Chỉ Như rất nhẹ, mất đi chỗ bám lấy, bay bay không rõ ràng, lại hơi lo âu, “Lục Quyết…… Có tới không?”

Cuộc giằng co ở cửa cuối cùng cũng dừng lại.

Lục Hiển Văn bình tĩnh liếc nhìn hai đứa con trai của mình, “Đều vào đi.”

Lục Quyết đi tới, Thẩm Âm Âm lập tức đứng lên, dịch đến bên cạnh cửa sổ, duy trì khoảng cách với anh.

“Mặt làm sao vậy?” Trịnh Chỉ Như cũng nhìn thấy vết thương ở khóe miệng của hai Tiểu Lục.

“Nhìn không thuận mắt, đánh một trận,” Lục Thiệu Tu không hề che lấp, tùy tiện nói, “Làm anh trai dạy dỗ em trai, thiên kinh địa nghĩa*.”

*Là lẽ thường tình.

Trịnh Chỉ Như cười yếu ớt: “Bao lớn rồi, còn đánh nhau.”

Lục Quyết vẫn là bộ dạng thối đó, nhưng nói chung, anh chịu giữ yên lặng, chứng tỏ vẫn còn kiên nhẫn.

Bây giờ Trịnh Chỉ Như nói chuyện cũng hơi quá sức, thanh âm cũng nhỏ, bà vẫy tay với Lục Quyết, ý bảo anh đến gần chút.

Qua vài giây, Lục Quyết làm theo.

Anh hiển nhiên không có thói quen gần gũi với mẹ như vậy, chỉ chịu cong lưng, hơi đến gần chủ, như vậy cũng đã là cực hạn.

Trịnh Chỉ Như cũng không miễn cưỡng, bà hỏi: “Hôm nay đi nơi nào?”

Giọng nói rất nhu hòa, không phải chất vấn, mà là quan tâm.

“Có chút việc.” Lục Quyết hơi bướng bỉnh.

Lục Hiển Văn bực bội, ông chỉ vào Lục Quyết: “Chuyện gì quan trọng hơn sinh nhật mẹ mày? Mày nói xem, là cái chuyện lớn gì……”

“Lão Lục, em khát……” Dì Trịnh che miệng ho khan.

Chú Lục vừa rồi còn chuẩn bị bùng nổ, lập tức như quả bóng cao su xì hơi, nhanh chóng bưng trà rót nước, cẩn thận đỡ bà xã ngồi dậy, rồi lại cẩn thận lót gối kê sau lưng Trịnh Chỉ Như.

“Chiến thuật ho khan, Trịnh nữ sĩ lợi hại quá,” Lục Thiệu Tu thấp giọng cười rộ lên, “Lão Lục, vợ quản nghiêm quá đi.”

Lục Hiển Văn giận trừng con trai lớn: “Có rắm ý!”

Từ khi vào nhà họ Lục, rất ít khi nghe thấy chú Lục dùng loại từ ngữ này, chắc lúc này khó thở, mới có thể bật ra mấy câu cửa miệng khi còn trong quân đội.

Lục Thiệu Tu cười văn nhã, “Mẹ, vừa rồi con thấy vành mắt lão Lục đỏ ửng, về sau mẹ đừng hù dọa ông ấy nữa.”

Lúc này ngay cả Thẩm Âm Âm cũng không nhịn được cười.

Lục Quyết nghiêng đầu liếc cô một cái.

Cô lập tức căng mặt, cự tuyệt bất kỳ giao lưu ánh mắt gì với anh.

Loại chống cự tiêu cực này, giống như hồi học tiểu học chia vĩ tuyến 38 trên bàn.

Trẻ con, nhưng dùng được.

“Biến biến biến, đều biến đi, con, xử lý mặt đi, ngày đại hội mai cổ đông sẽ ra cái gì?” Lục Hiển Văn lại chỉ vào Lục Quyết, “Còn con, cũng xử lý một chút.”

Lục Quyết không hé răng.

Lục Hiển Văn nhìn cô gái đang chần chừ bên cửa sổ, ôn hòa nói: “Âm Âm, về với các anh đi, mai còn đi học.”

Thẩm Âm Âm ngoan ngoãn đồng ý một tiếng, đi theo sau Lục Thiệu Tu.

Đi vào bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện, Lục Quyết lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Thẩm Âm Âm nhìn tình hình, quán triệt hành động phân vi tuyến 38* của mình, kiên quyết ngồi ghế phụ.

*Chia đôi giữa Hàn Quốc và Triều Tiên.

Nhưng lại khiến Lục Thiệu Tu hơi sửng sốt: “Em ngồi đây làm gì?”

“Thích.” Cô nói.

Hai đứa nhóc kỳ kỳ quái quái……

Lục Thiệu Tu khởi động xe hơi, lặng lẽ đi vào màn đêm.

Thẩm Âm Âm đã rất mệt mỏi, cô thấy bản thân chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ.

“Cô không hợp học ban khoa học tự nhiên.”

“Cô không có tư duy khoa học tự nhiên.”

“Dạy cô căn bản là lãng phí thời gian của tôi.”

Cô đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc, đối diện với tầm mắt của Lục Quyết ở ghế sau.

Nhìn cái gì mà nhìn!

Thẩm Âm Âm làm như không có việc gì dời đi tầm mắt, không hề phản ứng gì với anh.

Sau khi về đến nhà, Lục Thiệu Tu đã dừng xe xong, Thẩm Âm Âm xuống xe đầu tiên, đi thẳng vào nhà, Dưa Hấu nhỏ nhảy lên người cô, điên cuồng làm nũng.

Thím Ngụy còn chưa ngủ, sốt ruột dò hỏi tình huống của Trịnh Chỉ Như.

“Không sao, tình huống mẹ tôi khá ổn, tạm thời không cần giải phẫu, đã muộn rồi, dì cũng đi ngủ đi.” Giờ phút này Lục Thiệu Tu là người đáng tin nhất trong nhà, lời anh ấy nói nói chính là thuốc an thần.

Thẩm Âm Âm ôm chó lên tầng.

Hôm nay cô mặc một bộ váy xinh đẹp, có một tầng lụa mỏng bao phủ, như váy của công chúa, dáng vẻ mềm mại, đính những viên đá lấp lánh, như sao xa lơ lửng trong đêm đen.

Lục Quyết nhìn bóng dáng cô, cổ họng khẽ nhúc nhích.

Lục Tây Qua nằm ở đầu vai Thẩm Âm Âm, đúng lúc đụng phải tầm mắt của Lục Quyết.

“!”

Toàn bộ lông chó của nó dựng thẳng đứng.

Sao người này như muốn ăn tươi nuốt sống nó thế!

Nó lại làm sai cái gì!

Là vì hôm nay mommy chỉ ôm nó, không để ý đến người xấu hung ác này sao? Xứng đáng! Xứng đáng!

Nhất định là tên đó làm gì sai trái, mommy mới không để ý tới hắn!

Lục Tây Qua càng dùng sức ôm chặt Thẩm Âm Âm, cả thân chó hận không thể chui vào lòng cô, lông chó run bần bật, nhưng ánh mắt rất kiên định.

Không cho đó! Hừ!

Thẩm Âm Âm hoàn toàn không biết gì về màn giao tiếp bằng mắt trẻ con giữa người và chó xảy ra sau lưng mình.

Hôm sau, Thẩm Âm Âm nhìn thấy Lục Quyết ở trên bàn ăn sáng.

Anh đang uống nước trái cây, vết thương khóe miệng hơi bầm tím, nhìn thấy Thẩm Âm Âm xuống tầng, bỗng nhiên ho khan một tiếng.

Thẩm Âm Âm thấy anh, cũng không quá tự do, cô đổi ý, quyết định không ăn bữa sáng ở nhà.

“Thím Ngụy, cháu đi trước.” Thẩm Âm Âm nói xong, đến huyền quan thay giày.

Cô cảm thấy có một tầm mắt sắc bén đang đến gần.

Như có như không dính vào sau lưng cô, hại cô suýt nữa buộc thắt nút dây giày.

Đẩy cửa ra, bên ngoài mưa nhỏ tí tách rơi xuống, cô cầm ô đi vào trong mưa, chào hỏi với chú Nhàn, hôm nay cô muốn ngồi xe điện ngầm đi học.

Lục Quyết đi tới cửa, bóng dáng Thẩm Âm Âm đã bị mưa che lấp.

Cách anh càng ngày càng xa.

Cái cảm giác này rất không ổn.

So với ngày hôm qua cằm bị đánh trúng, so với khóe miệng đau khiếp thì càng không ổn.

Anh nhận ra bản thân đã làm sai, nhưng người đó căn bản không cho anh cơ hội bù đắp.

Trong sinh mệnh có hạn của Lục Quyết, đa số đều kháng cự thế giới này, kháng cự người xung quanh, cũng không cho những người đó có cơ hội bù đắp.

Thì ra cảm giác đó là như này……

Không thể nói, không thể hét, bởi vì cô sẽ không nghe, như anh vẫn luôn làm vậy, không nghe, không xem, không cảm thụ, đơn phương cắt đứt liên hệ với anh.

Buổi sáng, Thẩm Âm Âm học thể dục, đúng lúc Địch Việt chơi bóng rổ ở sân thể dục.

Hôm nay giáo viên khỉ đầu chó dạy họ ném bóng rổ, tuần sau thi, mỗi người ném mười lần vào ba lần mới đạt chuẩn, điểm thông thường tính vào điểm cuối kỳ.

Cái này quả thật muốn mạng người ta.

Nam sinh một bên, nữ sinh một bên, tách ra luyện tập.

Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều đều là người ngu ngốc về vận động, khi ném bóng rổ đã cố hết sức, nhưng tỉ lệ ghi bàn thấp đến mức có thể bỏ qua.

Bên sân thể dục kia, Địch Việt vỗ bóng chạy tới, cũng mặc kệ khỉ đầu chó ở bên cạnh, cợt nhả thương lượng với Thẩm Âm Âm: “Đàn em, anh dạy em ném bóng, em giúp anh thu phục Lục Quyết.”

Đôi mắt Thẩm Âm Âm lạnh nhạt thờ ơ: “Lục Quyết là ai? Tôi không quen.”

Địch Việt ngây người một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Cãi nhau à?”

Thẩm Âm Âm chưa kịp nói gì, khỉ đầu chó đã phát hiện điều lạ bên này, rống lên giận dữ, “Lớp nào kia! Ai cho phép nói chuyện với học sinh nữ lớp tôi! Muốn hít đất đúng không!”

Địch Việt vỗ bóng bỏ chạy.

Chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi về lớp chính là giấu đi mấy câu đầu tiên, chỉ nói cho Lục Quyết một câu.

“Đàn em Thẩm Âm Âm nói em ấy không quen biết cậu!”

Lục Quyết chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, sân bóng rổ đối diện, rất dễ dàng tìm thấy Thẩm Âm Âm.

Cánh tay cô gầy gò, đang cố hết sức ném bóng, dường như cứ mười lần ném thì phải dừng lại nghỉ ngơi, tỉ lệ ghi bàn thấp đến không thể nhìn thẳng, nhưng cô cực kì kiên cường, một bên thất bại, một bên nỗ lực.

Rõ ràng nhu nhược như vậy, lại bởi vì sợ anh đánh nhau, dũng cảm lao tới che trước mặt anh.

Hiện tại lại nói không quen biết anh.

Hai mắt Lục Quyết cụp xuống, mặc kệ cảm xúc như gió lốc đang quét qua tâm trí.

Tối nay, 8 giờ rưỡi Thẩm Âm Âm mới từ bệnh viện về nhà, chuyện đầu tiên cô làm sau khi tan học là, đến thăm dì Trịnh.

Dì Trịnh nói muốn ăn sầu riêng ngàn tầng, Thẩm Âm Âm đồng ý với bà sẽ đi mua sau khi mai tan học.

Về đến nhà, Thẩm Âm Âm về phòng, Lục Quyết đứng trước cả phòng anh.

Hình như đang đợi cô.

Hôm nay là ngày đã hẹn trước để dạy bù cho cô.

Nhưng nếu hôm qua anh đã nói như vậy, chắc cũng chả muốn bổ túc cho cô đâu, tựa như anh nói, “Lãng phí thời gian”.

Thẩm Âm Âm giả vờ không nhìn thấy Lục Quyết, lướt thẳng qua bên người anh, đóng cửa phòng.

Lục Quyết cũng đóng cửa lại.

Anh nhốt bản thân trong phòng, định làm gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng hề làm được chuyện gì hết.

Không muốn lái xe ra ngoài hóng gió, cũng không muốn đi studio thiết lập game, anh đeo tai nghe, mở âm lượng lớn nhất, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, đã hơn 10 giờ.

Hôm nay Lục Quyết không tính đến trường.

Tỉnh lại trong nháy mắt, anh lập tức xác định được một chuyện, anh cần thiết làm gì đó.

Lời đã nói như bát nước đã đổ, nhưng một đoạn code sai lệch, luôn có khả năng cứu vớt.

Anh không thể để Thẩm Âm Âm đơn phương quyết định quan hệ của bọn họ.

Lục Quyết mở cửa phòng, xuống lầu, định đi tìm đồ gì để ăn trước.

Sau đó anh thấy, bên cạnh đàn piano trong phòng khách, có cái mông mập mạp ngoáy tới ngoáy lui, cả thân chó như ngập trong bát thức ăn.

Lục Quyết nghĩ đến cái gì, khóe môi cong lên nụ cười.

Lục Tây Qua đang cố gắng vỗ béo bản thân, dựa vào bản năng động vật, bỗng nhiên cảm giác thấy có nguy hiểm đến gần.

Giây tiếp theo, nó đã bị xách lên.

Không hề có năng lực phản kháng.

Nó nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lục Quyết kia, cả thân chó đều tuyệt vọng.

Thú hai chân này làm sao thế! Vì sao cứ bắt nạt mị mỗi ngày thế! Mommy mau tới cứu con!

Tiếc là, “Mommy” Lục Tây Qua tâm tâm niệm niệm đang bị đề toán tra tấn, không hề biết tình trạng nước sôi lửa bỏng của nó bây giờ.

Sau khi tan học, Thẩm Âm Âm định đi cửa hàng bánh kem mua sầu riêng ngàn tầng.

Cửa hàng bánh kem cần ngồi xe điện ngầm công cộng, đi bộ từ trường học đến trạm tàu điện ngầm có mười mấy phút, cô vừa đi vừa nghe nhạc, cứ có cảm giác có người đi theo sau.

Không phải Thẩm Âm Âm nhạy bén, là lá gan người nọ thật sự quá lớn.

Gần như sát vai với cô

Thẩm Âm Âm nhịn năm phút, đi ngang qua khu vực ở giữa đường, có trồng cây, chia giao thông thành hai luồng, thật sự không thể nhịn nổi nữa, tức giận quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Quyết.

Anh như người chẳng làm sai chuyện gì, không e dè ánh mắt Thẩm Âm Âm.

“Đừng đi theo tôi!” Thẩm Âm Âm ra lệnh với anh, khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên.

Cô quay đầu đi luôn, cặp sách đong đưa, bỗng nhiên, có tiếng ư ử quen thuộc vang lên bên tai, cúi đầu nhìn, là Lục Tây Qua víu chặt lấy chân cô.

Cái đôi mắt đáng thương nho nhỏ kia, giống như đứa trẻ bị bắt cóc giam giữ ba ngày ba đêm.

“Em không quen biết tôi, thì cũng không quen biết nó sao?” Lục Quyết nắm dây dắt chó, không xa không gần đứng trước mặt cô.

Thẩm Âm Âm hoài nghi nhìn anh chằm chằm.

Có ý gì, lấy chó đến uy hiếp cô?

Cô khom lưng bế Lục Tây Qua lên, sờ đầu nó trấn an.

Bé con hoảng sợ, đôi mắt nho nhỏ trừng to, khóe miệng còn dính vụn thức ăn cho chó.

Lục Quyết thử thăm dò đến gần, một chút một chút, như sợ kích thích làm cô bỏ chạy, anh nhìn cô gái khẩn trương cắn môi, ánh mắt đầy cảnh giác, dường như lại về mối quan hệ đối địch như ban đầu.

Điều này khiến anh cực kỳ đau lòng.

Ngàn khó vạn hiểm, cuối cùng cũng đến cạnh cô được, Lục Quyết không được nhịn thở phào nhẹ nhõm.

Anh đưa dây dắt chó cho Thẩm Âm Âm, lông mi cụp xuống, tránh đi ánh nhìn chăm chú của cô, “Ngày hôm qua Lục Thiệu Tu đánh tôi trước.”

Thẩm Âm Âm hơi giật mình một chút, “Ừm” một tiếng, sau một lúc lâu mới hỏi, “Vậy bây giờ anh đến tìm tôi làm gì?”

Giọng điệu Lục Quyết vừa đông cứng vừa ngần ngại, nhìn con chó run bần bật trong lòng cô, chém đinh chặt sắt nói: “Lục Tây Qua nói với tôi nó muốn đi tìm em.”

Ngày xưa có Triệu Cao chỉ hươu bảo ngựa, ngày nay có Lục Quyết chỉ chó bảo người.

Lục Tây Qua bị bắt điểm danh:???

Mị không phải mị không có! Gâu gâu gâu!

Bình luận

Truyện đang đọc