RÚT THẺ VÔ TẬN, MỖI NGÀY MỘT TỶ

- -------------

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Túc Kha sững sờ, hầu kết nhấp nhô, giọng nói khẽ run rẩy: “Bỏ rơi cô rồi chết mất? Lại có người có thể bỏ rơi cô? Đúng là… đúng là làm người ta không tưởng nổi.”

Giọng nói của gã ngập tràn đắng chát, gã đang mơ mộng cái gì chứ?? Lúc đó mình chẳng qua chỉ là một thằng sinh viên nghèo không có tác dụng gì với cô mà thôi, người đàn ông được cô thích còn nỡ rời xa cô, nhất định là một người đàn ông vô cùng ưu tú.

Lăng Phượng Thanh cảm thấy phản ứng của gã hơi quái dị, lại lần nữa nhìn chằm chằm mặt gã để mà đánh giá, rất quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào…

Còn Tổng thư ký đã đứng ngồi không yên, nhìn sang mấy Bộ trưởng đang ngồi ở hai bên và thấy cùng một nỗi lo lắng. Hiển nhiên bọn họ khắc sâu ấn tượng về Túc Kha, và thậm chí thường nhớ lại khuôn mặt của cậu ta vì sự chột dạ đó đến nỗi họ nhận ra cậu ta ngay lập tức.

Năm đó sau khi họ đuổi thiếu niên này đi thì cũng chưa từng làm bất cứ điều gì bất phạm pháp với cậu ta, chẳng qua triệt để chặn cậu ta đến gần Tổng thống một lần nữa mà thôi. Những lá thư gửi tới bị chặn, đến khi cậu ta mất tích cũng không đi tìm kiếm tin tức; chờ đến khi thực sự không thể lừa dối được nữa mới gửi người đi tìm, và sau đó tìm thấy cơ thể của cậu ta.

Nhưng chung quy cái chết của cậu ta hẳn không liên quan đến bọn họ mà, càng chẳng có bất kỳ dính dáng gì tới Lăng Phượng Thanh. Hiện tại rốt cuộc cậu ta tìm tới cửa là vì cái gì, nếu như cậu ta bỗng nhiên làm khó dễ, bọn họ có ngăn được hay không?

Khói thuốc súng trong lặng im đang từ từ tràn ngập.

Lăng Phượng Thanh: “Cái này có là gì? Không ít người không thích tôi.”

“Đó là loại đàn ông nào?” Túc Kha vẫn không cam lòng hỏi.

Lăng Phượng Thanh nhíu mày, cảm giác không vui khi bị xúc phạm có vẻ không kiểm soát được, nhưng vì tình hình chung mà cô vẫn phải nhẫn nại: “Một sinh viên đại học bình thường mà thôi. Anh muốn hỏi tôi là loại người gì, xin lỗi đó là chuyện trước khi tôi nhậm chức, tôi gần như đã quên, ngay cả mặt người kia cũng không nhớ nổi.”

Quỷ Vương giật mình, ngơ ngác nhìn Lăng Phượng Thanh, sinh viên, trước khi nhậm chức Tổng thống… Đôi mắt đỏ tươi đầu tiên là không thể tin được, kế đó niềm vui từ từ tuôn ra như trong con suối có viên đá to ngán đường.

Nhưng gã vẫn còn có chút khó tin, có loại mộng đẹp này, thật sự gã không nằm mơ chứ? Thế là gã cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Người đàn ông đó tên là Túc Kha?”

Lăng Phượng Thanh đã mất kiên nhẫn tới cùng cực. Cô cho rằng cùng lắm chỉ là một hồi thất tình không có gì to tát, ấy thế mà khi bị nhắc đi nhắc lại mới hiểu ra nào có phải là cùng lắm. Ít nhất cô cảm nhận được mình bị xúc phạm sâu sắc và không vui, tựa như đó thật ra là một vết thương, dẫu chẳng đau là mấy nhưng cứ mãi bị đụng vào vẫn thấy khó chịu.

Bởi vậy ngay tại lúc gã đột nhiên nói ra tên đó, cô hiếm khi mất kiểm soát và thốt lên: “Làm sao anh biết…”

Cô khép miệng lại kịp, ngoại trừ lý trí mau chóng quay lại còn có ánh sáng bỗng nhiên lóe lên trong đầu. Cô nhìn vào khuôn mặt của Quỷ Vương trước mặt mình, đôi mắt trợn to.

...

Sắc trời mới hơi hửng nắng, có rất nhiều người đầu đầy mồ hôi bừng tỉnh, sau đó nghiến răng nghiến lợi mở máy tính.

Trong buổi trực tiếp của Chử Đình và Thôi Yên Niểu, hôm nay vẫn còn náo nhiệt khôn cùng, thậm chí đã vinh dự được lên chức thành kênh phát sóng trực tiếp nóng nhất của Trại Trừng Phạt.

Chẳng qua loại lửa này khác với trước kia, lúc trước hoàn toàn là khói lửa chiến tranh giữa fan và anti-fan, bây giờ lại biến thành cùng một màu đánh dẹp Thôi Yên Niểu.

Ngay từ lúc hướng gió chuyển biến ngày thứ hai, đã có người mò ra được những người chửi bới Thôi Yên Niểu toàn là fan của ả. Trong đó có một số fan lớn vô cùng nổi tiếng, hoặc là con ông cháu cha vung tiền như rác vì Thôi Yên Niểu, hoặc là mấy người điên khùng linh tinh như chó điên cắn bậy bạ mắc ói nổi danh. Mà những người này lại liên tiếp thoát kiếp làm fan, chuyển sang anti-fan rồi giẫm đạp, nguyền rủa Thôi Yên Niểu còn ghê gớm hơn anti-fan gốc, khiến cư dân mạng cảm thấy mặt trời mọc phía Tây rồi à.

Hiện tại ngoại trừ những người chuyển bên rồi nhục mạ Thôi Yên Niểu này, chẳng còn mấy ai chửi mắng nữa bởi vì phần lớn mọi người đang khẩn trương chú ý Chử Đình và “Kinh Thanh Tẩy Quỷ”. Ai nấy đang chờ mong cô giải quyết ả, sau đó “Kinh Thanh Tẩy Quỷ” có thể được công khai cho cả thế giới.

Theo đà trong lòng Chử Đình thêm thành kính với Giang Tinh Chước, cô có thể hiểu được chữ trong “Kinh Thanh Tẩy Quỷ” ngày càng nhiều, mỗi câu kinh thánh đọc ra càng thêm phần thần thánh, mỗi một âm tiết đều có sức mạnh hơn.

Chử Đình đã chiếm cơ trên từ lâu trong trận giằng co giữa Thôi Yên Niểu và mình. Một ngày nọ, Chử Đình tỉnh lại, ăn sáng xong là bắt đầu niệm kinh như thường lệ. Cô ngồi xếp bằng trên giường, trên đầu gối đặt kinh thư, điềm tĩnh nhắm hai mắt lại, bắt đầu niệm kinh.

Thôi Yên Niểu ôm đầu kêu đau đớn, trên mặt ả xuất hiện một loại đường vân màu xám, dữ tợn kurng b0. Nó mọc ra theo cùng lúc Chử Đình đọc kinh, cuối cùng mọc đầy toàn bộ khuôn mặt ả. Trong một tiếng kêu thảm thiết của mình, Thôi Yên Niểu tan thành tro bụi.

Bão bình luận bặt thinh trong phút chốc rồi lại đầy tràn hết trên màn hình ngay.

Chử Đình cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào, khi cô càng thêm thành kính với Giang Tinh Chước, tín ngưỡng trong lòng làm cho cô có được bình tĩnh và dũng khí, Thôi Yên Niểu tan thành tro bụi là điều tất nhiên bởi vì tà không thể thắng chính.

Cánh cửa phòng cách ly mở ra, Chử Đình đứng dậy, đi ra ngoài một cách thong dong.

Chử Kiệt đã ở cửa chờ đợi từ lâu. Nhìn thấy bóng dáng của chị gái, mắt cậu đỏ lên, trong nháy mắt ấy cậu như một đứa trẻ, ấm ức cực kỳ đáng thương: “Chị ơi.”

Chử Đình đưa tay ra, ôm lấy người nhà.

“Cảm ơn Chúa.”

“Cảm ơn Chúa.”

Họ thành kính nói.

“Kinh Thanh Tẩy Quỷ” liên quan đến số phận tương lai của người dân trên khắp đất nước, có những người trong Trại Trừng Phạt đang chờ Chử Đình từ lâu.

Miêu Miểu vui mừng gọi điện thoại cho Kim Trân Trân lần nữa, Kim Trân Trân biết được “ Kinh Thanh Tẩy Quỷ” thật sự làm cho một lệ quỷ tan thành mây khói, hơn nữa nội dung kinh thư sẽ được công bố sớm thôi bèn sung sướng quá đổi.

“Mày đã giết tao… Mày đã giết tao… Mày đã giết tao…” Giọng nói âm trầm của Kim Diệp Diệp vang lên bên tai, da đầu Kim Trân Trân tê dại nhưng chả còn sợ hãi như trước nữa.

Trên thực tế, trước đó cô ta sợ hãi nào có phải vì Kim Diệp Diệp mà chính vì lo không bao giờ có thể rời khỏi phòng cách ly này, chỉ có thể ở đây và sống cô độc cho tới cuối đời cùng con quỷ Kim Diệp Diệp.

Cô ta nhìn về phía Kim Diệp Diệp, từ khuôn mặt trắng bệch của chị ấy vẫn nhìn ra được ngũ quan tinh xảo. Đối với người chị cùng cha khác mẹ này, cô ta chẳng ghét là bao, chẳng qua cảm thấy chị ta rất phiền, không muốn gặp chị ta lắm. Thế nhưng chị ta lại sinh hoạt chung một chỗ với bọn cô, nhắc nhở lấy chuyện mẹ cô ta là bồ bịch bên ngoài và cô ta là con ngoài giá thú.

Đúng vậy, trước khi cha Kim ly dị mẹ của Kim Diệp Diệp, Kim Trân Trân đã được sinh ra trong thế giới này.

Không có mâu thuẫn quá lớn, chỉ có xích mích trong cuộc sống hằng ngày. Lần nọ cũng lại là một lần xích mích không thể bình thường hơn. Con mèo hoang mà Kim Diệp Diệp mang về đã cắn hư đôi giày của cô ta, thế là cô ta tức giận đá văng mèo con. Kim Diệp Diệp hiếm khi lớn tiếng cãi nhau ầm ã với cô ta như thế, cảm xúc của cô ta đột nhiên bốc lên, dùng gậy golf trên tay đập vào gáy của Kim Diệp Diệp. Đó là một lần giết người vì bốc đồng.

Sau đó, cô ta cũng sợ hãi lắm, may mắn thay là dù cô ta là con riêng nhưng bọn họ không ngần ngại giúp cô ta che đậy tội ác của mình. Thế nhưng bọn họ chưa kịp chuyển thi thể đi thì Kim Diệp Diệp đã biến thành quỷ và hiện ra.

Kim Diệp Diệp trở thành quỷ là điều không ai ngờ tới. Bởi lẽ họ biết rõ Kim Diệp Diệp là dạng cô gái thế nào. Cô đầy yếu đuối, nhút nhát mà lại có lòng bao dung, mỗi tháng đều dùng chút tiền tiêu vặt để quyên góp hoặc mua thức ăn cho mèo và chó đi lạc, chắc chắn là một người tốt.

Nhưng sự thật là, Kim Diệp Diệp biến thành quỷ thật!

Cái này quá khủng khiếp nhưng không phải là hoàn toàn không có lợi. Ít nhất khi cảnh sát đến, cha sẽ nói Kim Trân Trân đã giết Kim Diệp Diệp để tự vệ và cảnh sát dễ dàng tin tưởng. Kẻ ác sẽ trở thành một con quỷ, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Ban đầu cô ta con cho rằng Kim Diệp Diệp giấu mình thật sâu tựa như Thôi Yên Niểu, nhưng sau khi Kim Diệp Diệp trở thành một con quỷ và có làm cô ta sợ nhưng lại chẳng có tổn thương thực chất. Cô khác biệt với những ác quỷ khác.

Nhưng chết cũng đã chết rồi, đừng quấn lấy cô ta nữa.

Kim Trân Trân trốn lên giường, nghĩ thầm chờ “Kinh Thanh Tẩy Quỷ” đến tay, cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi Kim Diệp Diệp.

...

Cung điện Quốc gia đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp vào sáng sớm.

“Các vị, cuộc họp này liên quan đến tương lai của toàn bộ nhân loại, đáp án chúng ta mê mang theo đuổi bấy lâu đã có câu trả lời.” Lăng Phượng Thanh đứng trên bục nhìn các Bộ trưởng với thần sắc nghiêm túc. Trạng thái của cô xem ra vẫn tốt như mọi khi làm người ta yên tâm, chẳng ai nhìn ra thật sự cô đã thức trắng cả đêm.

Bọn họ biết sau lệnh giới nghiêm là Quỷ Vương xuất hiện, nhưng đến cuối Tổng thống đã nói gì với Quỷ Vương thì chỉ có một ít người biết. Không lâu sau đó, có người bên trong đi ra để cho họ trở về nghỉ ngơi trước.

Nghe cô nói xong, ai nấy không thể không chấn động, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Lăng Phượng Thanh.

Vào ngày Túc Kha trở thành Quỷ Vương mới, một người đàn ông lạ xuất hiện.

Nhưng khi người đàn ông này đi đến trước mặt Túc Kha với vẻ nghễu nghệnh thì biến sắc, “mẹ nó” một câu rồi biến mất ngay.

Túc Kha chưa kịp nói chuyện với hắn.

Giang Tinh Chước cũng giật mình, mới đưa tay bắt được người đang cố chạy trốn.

Người tới là sứ giả của người chơi Chúa Tể thế giới này, hiển nhiên với loại trò chơi này của người ấy, tên này tất nhiên phải sai người tới tới dặn dò một phen khi Quỷ Vương đổi mới. Nếu không thế giới này đã sớm bị ác quỷ hoành hành, tiến vào trạng thái tận thế, chỉ còn lại một số ít nhân loại còn sống, chẳng cách nào cung cấp cho tên này được bao nhiêu năng lượng.

Bởi vậy mỗi lần trước khi một Quỷ Vương chết và có một người mới xuất hiện, sứ giả sẽ xuất hiện, đe nẹt Quỷ Vương một phen, để cho họ làm theo lệnh của bọn hắn; nếu không sẽ gi3t ch3t người ta thẳng tay và nâng đỡ người mới đi lên. Đó là lý do tại sao các Quỷ Vương trên khắp thế giới lại giao ước với con người dù rằng nó chả có lợi gì cho bọn họ. Hết thảy chỉ vì tạo ra bóng tối cho thế giới, ép ra năng lượng mà thôi.

“Anh chạy cái gì?” Giang Tinh Chước hỏi.

Sứ giả nhìn người phụ nữ xinh đẹp vô hại này mà run rẩy và quỳ xuống: “Lạy Thần, xin ngài tha cho con một mạng. Con chỉ nghe lời đi làm, trôi theo phận nước đục trong một đời mà thôi!”

Giang Tinh Chước: “Anh gọi tôi là gì?”

“Thần... Chúa?” Hắn nói thật dè dặt. Hắn không dằn lòng được mà ngước mắt nhìn Giang Tinh Chước một cái, rồi lại cuống quít cúi đầu vì sợ xúc phạm.

Đúng vậy, đây phải là một vị thần thực sự, khác hẳn chủ nhân Á Thần nắm giữ hệ thống Chúa Tể. Dạng cảm giác thánh thiện, uy nghiêm, nhẹ nhàng và lạnh lùng, bao dung lại chẳng cho phép xúc phạm mảy may nào rồi lại làm cho người ta vừa sợ hãi vừa hướng tới, chắc chắn là sự quyến rũ của Thần thực sự.

Trời ạ, hắn nhìn thấy thần chân chính rồi!

Này... Có phải vì nguồn năng lượng chính của cô là đức tin cho nên anh ta mới có ảo tưởng như vậy sao? Thế mà chả nhận ra cô cũng là người chơi Chúa Tể mà lại nghĩ cô là một vị thần.

Á Thần không phải là một vị thần, chỉ là con người tiếp cận gần với Thần mà thôi, suy cho cùng vẫn là nhân loại. Nói chung, sẽ không bị sinh linh có năng lực nhận biết mạnh hơn nhận sai.

Cũng không biết đây lại là một Chúa Tể keo kiệt tới mức không muốn cho cấp dưới của mình nhiều năng lực hơn, hay lại bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tín ngưỡng của cô. Nhưng đó không phải là trọng điểm.

Con người này trông rất tốt để xúi giục.

“Đi hoàn thành công việc của anh đi.” Giang Tinh Chước nói với hắn, “Tuy nhiên, nên nói chi tiết hơn một chút.”

Vì vậy, sứ giả vừa nhìn thấy Giang Tinh Chước là ném ngay chủ nhân đầu tiên của mình ra khỏi đầu, nơm nớp lo sợ lại tràn đầy tự hào quay lại thế giới kia và nói ra chân tướng thế giới này cho Túc Kha. Nói ra nguyên nhân hắn muốn kiềm chế chúng quỷ ở lại Quỷ Thành, đừng để bọn họ một mạch chạy ra ngoài trực tiếp hủy diệt thế giới này.

Tuy nhiên, vị sứ giả này vẫn không kìm lòng được mà lầu bầu một câu: “Ngược lại mấy người có vận may tốt lắm…”

Các vị Bộ trưởng nghe xong kế hoạch và mục đích ác ý này thì nổi đóa lên hết.

“Quá đáng, không ngờ lại do con người cố tình tạo ra!”

“Chỉ để có được những cảm xúc tiêu cực của chúng ta!”

“Khó trách, Khó trách! Tôi đã nói rằng chúng ta có làm gì đâu, không nên nhận loại trừng phạt như vậy!”

“Khó trách những Quỷ Vương kia đều tuân thủ giao ước, thì ra là không nghe theo là bị giết!”

“May là vận may của chúng ta tốt, Chân Thần hạ phàm!”

May mắn và vui xuống sinh ra từ trong phẫn nộ, dẫu cho sứ giả chỉ lẩm bẩm một câu, nhưng tai của Quỷ Vương tất tốt nên đã nghe thấy. Xem như bọn họ có vận may? Vận may chỗ nào? Cái này rất dễ để liên tưởng tới Giang Tinh Chước, bởi vì sự xuất hiện của cô thực sự mang lại cho bọn họ hy vọng.

Chân Thần thực sự sẽ xuất hiện khi một người có nguyện vọng mãnh liệt trong nội tâm, cho họ rút thẻ, để bọn họ lấy được thẻ bài thay đổi số phận thậm chí có cả thẻ thay đổi thế giới, giống như cuốn “Kinh Thanh Tẩy Quỷ”!

Lúc này, Trại Trừng Phạt truyền đến tin Chử Đình thành công gi3t ch3t Lệ Quỷ, trong phòng hội nghị là một mảng khen ngợi phấn chấn.

...

Bởi vì Quỷ Vương là bạn trai cũ của Tổng thống và vẫn còn tình cảm sâu sắc với Tổng thống, gã chắc chắn sẽ đàn áp những con quỷ trong Quỷ Thành, cho đất nước này đủ thời gian để có được sức mạnh tiêu diệt sạch ác quỷ.

Hiện nay tin tức trong lãnh thổ đã bị phong tỏa hoàn toàn, không cho quốc gia khác biết sự thương xót mà đất nước của họ đã đạt được. Bởi lẽ chắc chắn đám ác quỷ của các nước khác sẽ xôn xao, khẳng định hợp tác tấn công bọn họ, không để cho con người có được vũ khí giết bọn chúng.

Mặc dù Túc Kha có Dạ Dày Lỗ Đen và Lồng Tóm Lấy, song, dựa vào một con quỷ như gã để chống lại quỷ trên toàn thế giới là chuyện không thể. Bọn họ cần nhiều vũ khí và sức mạnh hơn để chống lại quỷ.

Vì vậy “Kinh Thanh Tẩy Quỷ” nhanh chóng được công bố và bắt đầu giảng dạy trực tuyến.

Trong lớp học trực tuyến, với hơi thở trầm ổn bình thản tới chỗ dường như đã biến thành hòa thượng, thậm chí sự từng trải của mình còn cao cấp đến mức lên chức trụ trì, Chử Đình đang giảng dạy. Ở nơi đó chính là những Thiên Sư nổi tiếng nhất hiện nay, bọn họ cũng muốn học tập “Kinh Thanh Tẩy Quỷ”.

Hàng trăm triệu cư dân mạng cũng đang nghiêm túc tham dự các lớp học.

Tất nhiên thay vì nói là giảng dạy kinh thư, không bằng nói đang truyền giáo, mà lại là hành vi tẩy não được thực hiện với sự hỗ trợ đầy đủ của Chính phủ.

Bởi vì có chỗ dựa, kẻ ác và ác quỷ dường như chẳng còn đủ sợ hãi, cũng không cần phải nghe theo thỏa thuận với Quỷ Vương nữa, thế là cửa trong phòng cách ly của Trại Trừng Phạt mở ra hết. Toàn bộ nhân loại bị tra tấn bên trong đã đi ra, chỉ để lại một đám quỷ gào thét tru tréo bên trong mà chẳng tài nào đi ra khỏi phòng..

Kim Trân Trân cũng đi ra từ phòng cách ly, cô ta quay đầu, trông thấy Kim Diệp Diệp nôn nóng đi vòng quanh cửa mà chả dám đi ra bởi vì vừa ra sẽ bị gi3t ch3t. Trại Trừng Phạt này chính là lồng giam mạnh nhất mà các vị Thiên Sư trong nước đã tốn bao tâm huyết để xây dựng.

Khóe miệng Kim Trân Trân lộ ra nụ cười: “Tạm biệt, chị.”

Kim Diệp Diệp phát ra tiếng gào thét chói tai ở phía sau, song, có quá nhiều con quỷ gào như thế trong Trại Trừng Phạt, tiếng gào thét của cô ấy bị nhấn chìm trong đó, không thu hút sự chú ý của ai.

Kim Trân Trân giật nảy mình, vội vàng xoay người rời đi.

Cha mẹ chờ đợi ở cửa như những người khác, nhìn thấy cô ta đi ra là cặp vợ chồng ôm chặt cô ta, một lát sau mới lên xe.

“Không cần mình niệm kinh giết quỷ mới đi ra được, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp xử lý Diệp Diệp. Tóm lại vẫn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn.” Cha Kim ngồi ở ghế lái bảo.

“Chả ai tin lời nói của nó.” Mẹ kế nói trong chần chừ. Con người có bản năng sợ hãi quỷ thần, hiện này Thần hạ phàm trên thế giới này khiến bà ta chột dạ hơn, thực sự không muốn gặp lại con quỷ Kim Diệp Diệp.

“Dù sao bây giờ đã có cách giết quỷ, như vậy tương đối an toàn. Hai mẹ con cứ nghĩ chuyện này sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.” Người đàn ông khởi động xe và cho hay với giọng điệu vững vàng, ai nghe xong sẽ tin rằng ông ta lại là cha ruột của Kim Diệp Diệp chứ?

Kim Trân Trân nhìn cha bằng hai mắt sáng ngời, ông ấy đúng là một tên cặn bã đấy. Phụ nữ tìm đàn ông mà không cảnh giác cao độ hoặc là cứ ngóng mong có thể tìm được hạnh phúc từ trên người đàn ông, sẽ có một nửa xác suất gặp loại kết quả này.

Nhưng chuyện này có liên quan gì? Dù sao cặn bã cũng không phải là cô ta, cha không yêu Kim Diệp Diệp mà lại nhưng yêu cô đấy.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc