RÚT THẺ VÔ TẬN, MỖI NGÀY MỘT TỶ

- ----

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Liễu Mẫn nổi điên không điều khiển nổi, một lần nữa tốn một lượng năng lượng lớn để chữa trị cơ thể mình, đồng thời tiêu tốn rất nhiều năng lượng tạo ra một cái vòng bảo vệ. Ông ta tốn nhiều như thế để chế tạo vòng bảo vệ có thể ngăn cản tất cả đợt tấn công ma thuật vô hình này đã vượt quá phạm trù mà Bút Phán Quan Của Ác Ma cấp SSR thành công. Thế là Tô Nại lại hạ bút và Liễu Mẫn Nghĩa không nổ tung nữa.

“Bút Phán Quan Của Ác Ma vô dụng?” Họ không khỏi bóp cổ tay. Cái này dùng tốt quá làm họ muốn dùng thêm mấy lần. Được viết tới 100 chữ, họ sẽ làm tên này chết thật nhiều lần đấy.

Tô Nại cũng cảm thấy đáng tiếc, cây bút này mà dùng để giết tên ác đây đúng là có giá trị nhất.

“Không còn biện pháp nào khác sao?”

Tô Nại lắc đầu, không còn thẻ nào nữa.

Đến tận đây nhân loại chẳng còn cách nào nữa rồi.

Kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính bản thân Giang Tinh Chước.

Trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, Giang Tinh Chước xuất hiện.

Trái tim tất cả những người đang theo dõi trận chiến dâng tới cổ cọng họ, hai tay cầu nguyện càng nắm chặt hơn.

“Rốt cuộc mày cũng xuất hiện.” Liễu Mẫn Nghĩa nhìn Giang Tinh Chước cả giận. Ngay cả khi nó là mỹ nữ thì cũng vô ích, ông ta phải gi3t ch3t nó mới giải quyết mối hận thù trong lòng. Từ khi ông trở thành Chúa Tể, ông ta chưa từng mất mặt tới dạng như thế!

Giang Tinh Chước đối mặt với ông ta với khuôn mặt không có biểu cảm, giọng nói giống như Thần đang tuyên án: “Tôi nghe thấy âm thanh của thế giới này cũng bởi được cảm hóa mà tới đây, chấp nhận lời hứa của họ. Sám hối đi, giống loài sa ngã.”

Liễu Mẫn Nghĩa nghe không hiểu lời giả vờ giả vờ của Giang Tinh Chước, chỉ cảm thấy người phụ nữ này giả vờ giả vịt hay đấy làm cho người ta tức giận. Ông ta điên lắm rồi, muốn gi3t ch3t cô, thế là ông ta lập tức bắt đầu chuẩn bị vụ nổ lớn.

Cùng lúc đó, Giang Tinh Chước biến mất tại chỗ trong nháy mắt, đoạn, xông về phía Liễu Mẫn Nghĩa. Khoảnh khắc hai người giao thủ, ánh sáng nổ tung, mọi người bị ảnh hưởng đến mức vô thức giơ cánh tay lên chặn lại ánh sáng này. Trái tim họ đập điên cuồng, lông tơ dựng đứng, một cảm giác hủy thiên diệt địa xuyên qua màn hình bao phủ bọn họ.

Đây chính là trận chiến của Thần?

Thật ra màn ánh sáng được Giang Tinh Chước tạo ra, cô không cho rằng mình sẽ thua nhưng cô vẫn phải cẩn thận đối phó. Cơ bản còn phải thuận nước đẩy thuyền, dù sao Giang Doanh còn chưa trở về, chỉ sợ cảnh lộn xộn ở đây hạ thấp thứ cô giả vờ.

Thế là cô dứt khoát tạo ra một bức màn ánh sáng rực rỡ bao phủ chiến trường, tạo ra một trận chiến của Thần đầy bí ẩn, rung động và cảm giác hủy diệt trái đất. Ngay cả Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ cũng không thể xuyên qua tầng ánh sáng này nhìn thấy tình hình bên trong.

Trong lúc nhất thời không ai biết chuyện gì đã xảy ra, ánh sáng chói mắt khiến bọn họ không thể nhìn thẳng vào màn hình mà chỉ biết rằng trận chiến của Thần có ánh sáng của Thần kéo dài bạt ngàn chẳng cách nào thăm dò. Trong đầu bọn họ tưởng tượng bên trong màn ánh sáng có cảnh chiến đấu kinh động như thế nào. Càng nghĩ càng lo lắng Giang Tinh Chước, các tín đồ ứa hết nước mắt.

Bạch Vũ còn đứng ở tòa nhà kia nhìn chằm chằm về phía cảnh chiến đấu khiến người ta rung động bên kia. Cho dù y xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, Giang Tinh Chước vẫn là sinh linh xinh đẹp lại cường đại sinh ra từ vũ trụ còn Liễu Mẫn Nghĩa là tên súc sinh bất ngờ đạt được tạo vật của Thần. Một tên súc vật đã hại vô số thế giới của nhân loại nhằm thu sức mạnh; không chỉ đánh một trận mà sinh linh như thế thậm chí còn có thể làm cho Ngài chết đi. Đúng là làm người ta tức giận.

Trên thế giới này, Liễu Mẫn Nghĩa có lợi thế sân nhà nhưng ở đây dựa vào cái gì mà trở thành sân nhà của gã? Thế giới của họ thì mắc gì bị gã này gắn nhãn? Cũng chỉ là con người rác rưởi mà thôi.

Trong đầu y nhớ lại cảnh con quái vật ăn thịt cha mẹ của mình, tất cả là vì gã…

Nghĩ như vậy, y cầm cái loa lên… chính là cái loa y dùng lần đầu tiên khi đi tìm Giang Tinh Chước mà lại không phát huy được tác dụng.

Liễu Mẫn Nghĩa không ngờ Giang Tinh Chước lại cẩu thả như vậy. Ông ta muốn một hơi giải quyết Giang Tinh Chước từ đầu nên chẳng còn tính toán chi li trong lúc tiêu hao năng lượng nữa, nào ngờ trong nháy mắt nổ tung ấy, Giang Tinh Chước lấy ra Cánh Cửa Thần Kỳ cấp bậc UR mà mình đã tạo ra từ lâu và mở cửa trốn vào vũ trụ. Nếu ai đó trên thế giới có thể nhìn thấy vũ trụ, người này sẽ thấy một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trong không gian vũ trụ rồi Giang Tinh Chước đi ra từ bên trong với một bộ đồ du hành trôi dạt trong đó.

Chờ sau khi vụ nổ kết thúc, Giang Tinh Chước mới mở cửa trở về lần nữa. Cô căn bản không chính diện nghênh đón đòn tấn công của ông ta, thậm chí còn cố ý dẫn dắt ông ta tiến đánh. Cô trốn tới trốn lui tạo ra cảm giác y hệt đám nhân loại vây công ông ta. Trong nháy mắt trong đầu ông ta hiện lên một câu: Thượng bất chính hạ tắc loạn.

Vì không muốn Giang Tinh Chước chạy trốn nữa, ông ta không thể không tiêu hao rất nhiều năng lượng nhằm triển khai một lồng năng lượng cỡ lớn khiến Giang Tinh Chước không thể thoát khỏi khu vực này.

Đương nhiên Giang Tinh Chước có thể thoát ra ngoài, chỉ cần cô tiêu hao năng lượng vượt qua phạm trù năng lượng mà cái lồng này cáng đáng nổi là được rồi. Song, hành vi tiêu hao lượng lớn nhường này không phải là thứ cô dễ sử dụng bây giờ. Còn chưa đến lúc đó.

“Để tao xem lần này mạy chạy trốn ở đâu!” Liễu Mẫn Nghĩa cười gằn.

“Liễu Mẫn Nghĩa!” Một giọng nói đột nhiên truyền vào tai ông ta.

Động tác của Liễu Mẫn Nghĩa cứng đờ. Cái gì? Ông vừa nghe được cái gì cơ?

Bạch Vũ đứng trên tòa nhà, cầm loa hét lớn: “Liễu Mẫn Nghĩa, ông sinh năm 2026, ba tên là Liễu Xx, mẹ tên là Trương XX, chị tên là… Từ nhỏ ông vừa mập vừa xấu, đi làm con chó săn theo đuôi con ông cháu cha giàu có trong trường. Sau khi bắt đầu làm việc bị đồng nghiệp và sếp ghét bỏ, gần 40 tuổi mà chẳng đạt được thành tựu gì. Nếu không phải do ăn may, nhặt được hệ thống Chúa Tể, bây giờ ông là cái gì? Liễu Mẫn Nghĩa.”

Xuất phát từ bản năng của con người, Liễu Mẫn Nghĩa trong nháy mắt có một loại cảm giác hoảng loạn muốn rời đi, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh ứa ra. Ông ta chẳng biết tại sao thân phận của mình bị người ta biết mà còn là cái dạng đào ra cho bằng hết. Nhưng sau đó những cảm giác hoảng loạn này biến mất, chỉ còn lại cảm giác thẹn quá hóa giận.

Ngay từ khi ông nhận được hệ thống Chúa Tể, ông đã không coi mình là con người, từ bỏ bản sắc của mình và thậm chí xấu hổ khi để cho người khác biết quá khứ của mình, giống như đó là một lịch sử đen tối không thể nhìn thấy.

Kết quả trong thế giới xa lạ này, danh tính thực sự của ông bị lộ mà ông không kịp chuẩn bị, người đó la lớn như thể muốn hét lên cho mọi người trên toàn thế giới biết, làm cho ông phát cáu chẳng thôi.

Bởi vậy, ông ta thậm chí không có thời gian để ý tới Giang Tinh Chước. Trên tay vẫn còn pháo năng lượng muốn cho nó nổ bên Giang Tinh Chước thì nay lại ném nó về hướng tiếng nói phát ra.

Lực đánh vào cực lớn giống như tốc độ âm thanh vọt tới, Bạch Vũ hoàn toàn không né tránh nổi. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lệnh Tố đưa y tới nơi này lại mở Cánh Cửa Thần Kỳ rồi vươn tay từ sau kéo y vào. Ngay khi cánh cửa đóng lại, tòa nhà dưới chân y đã biến mất trong chốc lát, chỉ còn lại một cái hố tại chỗ đó.

Nhân loại lại phát hiện ra thời cơ lợi dụng. Khi Liễu Mẫn Nghĩa quay đầu về phía Giang Tinh Chước, Bạch Vũ lại đổi phương hướng và đi ra từ Cánh Cửa Thần Kỳ.

“Liễu Mẫn Nghĩa, con lợn này, nhìn nguyên hình của ông đi. Đầu mập mạp tai to, hai mắt hèn mọn…”

“Đùng!”

Giang Tinh Chước ném một lá bài màu vàng đen xuống đất, thẻ hóa thành ánh sáng bao trùm khu vực này rồi ẩn nấp trong bức màn ánh sáng đó chờ đợi thời điểm nó có tác dụng. Trong trường hợp bình thường, Liễu Mẫn Nghĩa có thể phát hiện ra điều gì đó không ổn; đó là nếu đầu ông ta đủ bình tĩnh, toàn thân không bị chiếm đóng bởi quá nhiều cảm giác lộn xộn.

“Liễu Mẫn Nghĩa, cho dù ông có trốn tránh, ngụy trang đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự đê tiện xấu xí trong bên trong mình…”

“Đùng!”

“Liễu Mẫn Nghĩa...”

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Bạch Vũ giẫm trúng tử huyệt Liễu Mẫn Nghĩa làm cho ông ta hoàn toàn phát cuồng, còn y thì tìm được cơ hội tiêu hao năng lượng của ông ta. Nhưng không thể nghi ngờ gì hành vi này vô cùng nguy hiểm, y không thể nào kịp thời trốn đi hết lần này tới lần khác.

Qua mấy lần, nội tạng của y đã bị hư hỏng nặng. Vào lần cuối cùng, một chân y đã bị thổi bay và Cánh Cửa Thần Kỳ cũng suýt bị xé toạc vì không kịp cất đi. Nó bị hư hỏng và không biết liệu còn có thể sử dụng được hay không.

Ruồi gây phiền nhiễu cuối cùng cũng biến mất lần nữa, Liễu Mẫn Nghĩa bắt đầu hối hận vì sao trước đó cứ lề mề như thế. Từ đầu ông ta có thể giải quyết trước đám con người trên thế giới này rồi lại đánh Giang Tinh Chước. Gì mà động đất rồi sóng thần và núi lửa phun trào, đều là cách một hơi giải quyết xong nhân loại. Hết lần này tới lần khác, do nhân loại bất ngờ tấn công ông ta làm ông ta bị điều khiển cảm xúc ngay. Nó nhiều đến mức ý muốn giữ mạng sống của chúng để tiếp tục tra tấn và vắt kiệt năng lượng đã bị trì hoãn cho đến bây giờ.

Chết tiệt, mình bị gài rồi! Lúc này ông ta mới phản ứng lại. Ông ta hao phí năng lượng trên người nhân loại nhiều như vậy mà để chúng chết một cách dễ dàng làm ông không vui. Thế là chỉ có thể tiếp tục giữ lại, chờ cho đến khi ông gi3t ch3t Giang Tinh Chước rồi lại tra tấn chúng.

Liễu Mẫn Nghĩa trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước đang xem kịch: “Là mày!”

“Là tôi.” Giang Tinh Chước mỉm cười cho hay. Đúng là cô đã cho Bạch Vũ đôi Mắt Sự Thật. Lấy năng lượng Liễu Mẫn Nghĩa, có thể ông ta không bị nhìn thấu, nhưng ai bảo do ông ta không hề phòng bị chứ? Nói đi thì nói lại, nói rõ thế cho thấy rất ít Chúa Tể cho con người nhiều sức mạnh như thế này.

“Mày nghĩ làm tiêu hao năng lượng của tao thế này là mày sẽ thắng nổi tao à? Quá ngây thơ!” Liễu Mẫn Nghĩa hạ quyết tâm, không để ý tới những con người phiền phức như ruồi nhặng kia mà bắt đầu chuyên tâm đối phó với Giang Tinh Chước.

Dưới bức màn ánh sáng, không ai biết những gì đang xảy ra, trong lòng con người nóng như lửa đốt.

“Lạy Chúa, xin Ngài ở với chúng con mãi mãi.”

“Chiến thắng Ác Thần, ở lại.”

“...”

“Giang Doanh đâu rồi?” Tô Nại đột nhiên chú ý hình như Giang Doanh đã biến mất rất lâu.

...

Giang Tinh Chước trúng một đòn làm cô trượt về sau một khoảng cách rất dài mới đứng vững với nội tạng mơ hồ đau đớn. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liễu Mẫn Nghĩa vẫn thở đều đều, thoạt trông tung ra một đòn này chẳng phí sức là bao. Ông ta có cột máu cao không thể tưởng tượng nổi, ngay cả khi nó đã được tiêu thụ rất nhiều thì vẫn còn cao hơn cô.

Nhưng cô ấy không phải là không có hậu chiêu, Giang Doanh chắc gần như xong rồi.

“Đây chỉ là thế giới đầu tiên mày trải nghiệm đúng không? Lần đầu tiên tao nhìn thấy người gan như vậy. Dám vượt cấp khiêu chiến người đi trước ắt tự tìm đường chết.” Đại khái tìm ra Giang Tinh Chước sâu cạn thế nào, ông ta thích ý nở nụ cười mà chẳng vội vàng tiếp tục tiến đánh.

“Ông có rất nhiều thế giới. Ông có nhớ có một thế giới với những cây pha lê ở khắp mọi nơi đầy màu sắc, nhìn từ không trung sẽ thấy bảy màu lộng lẫy và phát ra ánh sáng hay không?” Giang Tinh Chước hỏi với khuôn mặt vô cảm, dường như trong mắt còn có hận thù.

Liễu Mẫn Nghĩa nhìn biểu cảm của cô thì đăm chiêu, lập tức đưa ra đáp án: “Làm sao? Đó là thế giới của mày à? Chẳng lẽ thế giới của mày bị tao phá?”

“Có hay không?”

“Ha ha ha ha, làm sao tao nhớ rõ diện mạo của một cái pin lưu trữ?”

Ông ta cười ta như thể mình nghe thấy chuyện cười vui đấy với một khuôn mặt đáng ghét. Hóa ra là như vậy, nó đến để trả thù. Thật không may, nó đúng là con ngu, chỉ có thể lấy trứng chọi đá thôi.

Ông ta mỉm cười nhưng không nhận ra Giang Tinh Chước cũng lộ ra một nụ cười tinh tế.

Giang Doanh đã trở lại.

Lồng năng lượng Liễu Mẫn Nghĩa có thể làm cho mọi người không thể ra ngoài lại chả có chức năng làm cho mọi người không vào được bởi vì ông ta chẳng yêu cầu. Mức độ sáng tạo quá thấp, bộ não không tốt lắm nên cứ mãi tạo mấy thứ tốn năng lượng quá nhiều mà chức năng chỉ có một. Rốt cuộc làm sao ông ta thông qua đợt kiểm tra cấp địa ngục của hệ thống trò chơi Chúa Tể? Hoặc là nói, hệ thống Chúa Tể của bọn họ không giống nhau, Liễu Mẫn Nghĩa hoàn toàn không cần làm kiểm tra?

Giang Tinh Chước đang nghĩ thì Giang Doanh đã rơi xuống bên cạnh cô cùng với mấy người mình mang tới.

“Chúa, thành công, không làm nhục sứ mệnh.”

“Làm tốt lắm.”

Giang Doanh mang theo mấy người con gái, ai nấy có tướng tá tuyệt mỹ, vừa nhìn đã biết ngay là mỹ nữ siêu cấp. Chẳng qua lúc này sắc mặt ai nấy cứ tái nhợt, bụng ỏng lên với mức độ khác nhau.

Liễu Mẫn Nghĩa vừa nhìn thấy mấy người bọn họ thì sắc mặt hơi thay đổi: “Sao tụi bây tìm được mấy cô ấy??!” Lập tức ông ta nghĩ đến Lý bèn cả giận: “Ngoại trừ Lý, ngay cả Linh mà tụi mày cũng mua chuộc?

Ngoại trừ Lý và Linh, không ai biết những người phụ nữ này bị ông ta giấu ở đâu. Lý đã bị ông ta gi3t ch3t, không ai dẫn Giang Doanh đi qua, như vậy chỉ còn lại Linh!

Liễu Mẫn Nghĩa: “Mày cho rằng mày có thể dùng mấy cô nàng này để uy hiếp tao à?”

Đúng vậy, toàn bộ những người phụ nữ này đều là người phụ nữ của Liễu Mẫn Nghĩa và trong bụng họ là con của ông ta. Người này ngay cả cha mẹ mình mà còn vứt bỏ được nhưng vẫn muốn có con nối dõi. Ấy nhưng ông ta muốn con nối dõi chỉ để có được một cấp dưới ngoan cường, nghe lời và không phản bội ông ta. Thế nên họ chẳng phải là của hiếm gì, chết rồi còn tạo ra được nữa.

Giang Tinh Chước mỉm cười mà rằng: “Tất nhiên là tôi biết ông sẽ không để ý đến mạng sống của họ và đứa trẻ trong bụng cho nên mời các cô ấy đến đây, chẳng phải muốn lấy mạng của bọn họ để hậm họe ông rồi.”

Liễu Mẫn Nghĩa đang định nói gì đó thì đột nhiên sắc mặt thay đổi và đưa tay che bụng.

“Ông đúng là sơ ý bất cẩn quá.” Giang Tinh Chước lắc đầu, tới bây giờ ông ta cũng không phát hiện ra cô đã đặt… thẻ đảo ngược trên khu vực này.

Cái thẻ cho nước S là thẻ sao chép UR, nếu là thẻ sao chép, hiển nhiên cô còn một thẻ chính với uy lực mạnh hơn rồi.

Thừa dịp Liễu Mẫn Nghĩa mất khống chế cảm xúc mà chậm chạp, cô bèn lén lút sử dụng thẻ chính. Thẻ chính là thẻ cấp bậc UR, sự mạnh mẽ vượt qua Bút Phán Quan Của Ác Ma, cũng vượt qua vòng bảo vệ mà Liễu Mẫn Nghĩa tự tạo cho mình. Chỉ chờ Giang Doanh mang những người con gái Liễu Mẫn Nghĩa đến là cô cho nó phát huy tác dụng.

Ấy mà thủ đoạn đối địch này có ít nhiều đê hèn, không giống như thứ mà Thần nên làm ra cho nên không cần phải để cho nhân loại thế giới này biết để tránh hủy hoại lớp giả vờ của cô. Trên sự thánh khiết của Thần như cô, không cần cần có bất kỳ điểm nghi ngờ nào tồn tại.

Chỉ thấy bụng Liễu Mẫn Nghĩa phồng lên như quả bóng da, thịt trên mặt gầy đi trông thấy rõ. Bên cạnh Giang Doanh, một người phụ nữ đã gầy như một bộ xương khô trong khi bụng lại to lồ lộ đến đáng sợ. Cô ta trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ khó tin lẫn vui mừng.

Đứa trẻ trong bụng cô ấy rất đặc biệt, là một em bé ma cà rồng. Con người muốn sinh ra những đứa trẻ ma cà rồng thì về cơ bản phải trả giá bằng mạng sống bởi vì đứa bé điên cuồng hấp thụ năng lượng của mẹ. Chúng là cái hang không đáy, có bao nhiêu sẽ hút bấy nhiêu, hấp thụ càng nhiều, chúng sẽ mạnh mẽ hơn sau khi được sinh ra.

Liễu Mẫn Nghĩa cho mình có huyết thống ma cà rồng nhưng không dám tìm ma cà rồng nữ thực sự để sinh ra em bé ma cà rồng, cho nên mới tìm phụ nữ của nhân loại để sinh con. Về phần phụ nữ mang thai sẽ bị đứa trẻ hút thành bộ xương khô và chết đi, ông ta không quan tâm.

Bây giờ vì đứa trẻ này được dịch chuyển sang bụng của Liễu Mẫn Nghĩa và cảm nhận được năng lượng dồi dào từ người mẹ bèn ngay lập tức điên cuồng hấp thụ như một con quỷ chết đói. Thứ được hấp thụ là năng lượng tiêu cực trong hệ thống thuộc về Liễu Mẫn Nghĩa.

Năng lượng bị hút từ bên trong sẽ nhanh hết hơn và đơn giản hơn nhiều so với hút từ bên ngoài. Liễu Mẫn Nghĩa thay đổi sắc mặt, ngay lập tức muốn giết đứa trẻ trong bụng nhưng ma cà rồng con làm sao mà dễ bị gi3t ch3t như vậy. Sức sống của chúng ngoan cường, còn chưa được sinh ra mà đã ra sức phản kháng nhằm tranh cơ hội để được sinh. Thế là sau khi nhận ra rằng cơ thể mẹ muốn giết chính mình, nó càng nhanh chóng hấp thụ chất dinh dưỡng của người mẹ để làm bản thân lớn mạnh, đồng thời bán mạng đấu tranh.

Liễu Mẫn nghĩa đau đến mức không thể đứng vững, ấy nhưng vì để sống sót, ông ta chỉ có thể sử dụng thêm một làn sóng năng lượng lớn để tự mình phá thai.

Cuối cùng ma cà rồng con đã chết nhưng cơ thể của đứa trẻ vẫn còn trong bụng. Cảm giác này quá kinh khủng thế là ông ta lại tốn năng lượng để xử lý nó. Song, năng lượng bị hút bởi nó sẽ không vì thế mà quay lại cơ thể ông ta bởi lẽ ma cà rồng em bé đó đã hấp thu sạch chất dinh dưỡng.

Nhưng nỗi đau của phá thai vẫn chưa phai mờ, ông ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bụng lại ỏng lên.

Thẻ đảo ngược chuyển giao trách nhiệm sinh sản của nam giới và phụ nữ, nhưng có người đàn ông làm nhiều người phụ nữ mang thai cùng lúc thì sao bây giờ? Không có vấn đề gì, từng cái từng cái một.

Vì vậy lúc này trong bụng của một phụ nữ mang thai khác là một em bé người thú.

Có lẽ ông ta muốn có con từ khắp tất cả các chủng tộc, do đó làm cho huyết mạch sinh sản thế là sau này sẽ có một lượng lớn thuộc hạ hoặc tộc nhân của các chủng tộc khác nhau, biến ông ta trở thành một vị thần thực sự. Dù sao cách này sẽ làm tiêu thụ ít năng lượng hơn nhiều so với việc ông ta cải biến từng người thành chủng tộc khác.

Hiển nhiên nữ giới loài người không thể chịu đựng nổi dạng em bé này, bằng không mẹ đẻ của ma cà rồng con sẽ không vui mừng tới mức như thế. Đứa trẻ trong bụng cô khiến cô như mang thai phải quỷ, nó liên tục hấp thụ sức sống của cô nhưng dù có làm cách gì cũng không làm nó rơi đi được. Càng không cần phải nói lúc đầu cô không muốn mang thai, cô bị ép buộc.

Những người phụ nữ khác cũng bị ép buộc. Họ chẳng chờ được tới lúc ma quỷ trong bụng biến mất, thế là họ chen lấn nhau, hy vọng tiếp theo sẽ đến lượt mình.

Em bé người thú và ma cà rồng cần phải hút năng lượng của người mẹ để đảm bảo chúng mạnh lẽ. Cũng không biết có phải vì gen của người cha quá kém chất lượng hay là em bé tham lam đến cùng cực mà hút năng lượng của cơ thể mẹ như gió bão, không nhẹ nhàng tí gì gì, hoàn toàn chẳng quan tâm đến mẹ mình sống chết ra sao. Thịt trên cơ thể Liễu Mẫn Nghĩa lại một lần nữa gầy teo tóp có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cảm giác này khủng khiếp khôn cùng, Liễu Mẫn Nghĩa thấy kinh hoàng vì mình sắp bị hút ra ngoài, ông ta không thể không gi3t ch3t dòng giống của mình lần nữa. Nhưng xong cái này rồi còn có cái tiếp theo…

Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta quá tham lam, tạo ra quá nhiều trẻ em.

Giang Tinh Chước dạy Giang Doanh: “Thấy chưa? Lấy mâu người đâm khiên người. Làm ít công to.”

Giang Doanh sùng bái nhìn Giang Tinh Chước: “Vâng.”

Đợi đến khi rốt cuộc ông ta có thời gian sáng tạo ra vòng bảo vệ mạnh hơn để chống lại từ trường nghịch chuyển, năng lượng trên người ông ta đã ngang bằng với Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước nghiêm mặt, thu lại nụ cười: “Kế tiếp, chính là chiến đấu chân chính. Doanh.”

Giang Doanh lập tức mang theo mấy người phụ nữ kia lui về góc hẻo lánh nhất, đưa bọn họ ra khỏi chiến trường. Cô mỉm cười, không có chút lo lắng. Là Đấng Tạo Hóa, cô người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới, còn tên Liễu Mẫn Nghĩa ngu ngốc này chả bắt được cô ngay cái lúc mà máu ông ta nhiều hơn cô. Bây giờ bị kéo đến cùng một cấp độ thế này e là chỉ có một kết thúc.

Dù sao không bàn tới vụ Giang Tinh Chước thông minh hơn ông ta nhiều thì thế giới này còn đang đưa tới sức mạnh tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng cho cô đấy.

Ánh sáng của thần ngưng tụ thành một thanh kiếm ánh sáng và được nắm chặt lấy. Kiếm bổ ra bức màn ánh sáng làm đám người vừa thích ứng với ánh sáng rực rỡ này nhìn thấy bóng kiếm từ bên trong chém ra bèn hẫng một nhịp tim, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Họ cảm thấy cuối cùng đã kết thúc.

Cú đánh cuối cùng làm màn hình ánh sáng và mặt đất nổ tung như hóa thành sóng biển lao về phía bốn phương tám hướng với bên trong màn ánh sáng làm trung tâm. Này thì tàn tích, này thì cây cối bị chôn vùi trong phút chốc, ngay cả Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ cũng bị ảnh hưởng từ xa, hình ảnh lập tức biến mất và biến trở lại thành thẻ bài.

Tô Nại vội vàng nhặt thẻ lên là thấy ngay phía trên có một vết nứt.

“Cái này…”

“Nhanh lên, vệ tinh giám sát!”

Dường như mấy vệ tinh của các quốc gia cũng bị ảnh hưởng khiến họ đã khuấy động gần 20 phút trước khi nó khôi phục bình thường. Đến khi hình ảnh xuất hiện trong mắt họ, ai nấy hít vào một hơi.

Đất nước đã diệt vong từ đầu ấy là một đống đổ nát hoang vắng và rộng lớn, nhưng với các cấu trúc đô thị như mấy tòa nhà vẫn làm người ta nhìn ra nó từng thịnh vượng, là một nơi có nền văn minh tồn tại.

Tuy nhiên tại thời điểm này, nền văn minh này đã biến mất hoàn toàn, các tòa nhà biến mất, cây cối cũng biến mất. Một đất nước với gần 100 triệu người từng sinh sống đã trở thành một cái hố trống hoác.

Cái này… chính là quyền năng của Thần?

Họ có lý do để tin rằng Thần đã nhẹ tay, vô cùng kiềm chế. Nếu không thứ biến thành hố chỉ sợ không chỉ có mỗi nơi đây.

“Chúa... Là Chúa!” Đôi mắt của họ ráng sức tìm kiếm trên màn ảnh. Họ nhìn thấy ngay giữa tâm cái hố là một chấm nho nhỏ. Dù cho họ chẳng thấy rõ nhưng ánh sáng thánh thiện mông lung là thứ mà vị Thần quen thuộc có! Khi ống kính phóng to hơn thì quả nhiên là cô, mà nằm bên chân của cô là hung thủ mang lòng hủy diệt bọn họ!

“Thắng?”

“Thắng!!!!”

“A a a a a a!”

Mọi người nhảy cẫng cổ vũ, la hét, phấn khích đến bật khóc. Trận chiến thế kỷ kết thúc, họ được bảo vệ bởi Thần, vinh quang giành được sự sống mới.

Giang Tinh Chước khom lưng xuống đưa tay tìm kiếm trên người Liễu Mẫn Nghĩa một lần, sau đó dùng sức nắm lấy rồi kéo linh hồn ông ta ra.

Liễu Mẫn Nghĩa hoảng sợ không thôi, giãy dụa cầu xin tha thứ: “Cô buông tha cho tôi đi, tôi cầu xin cô đấy. Tôi làm trâu làm ngựa cho cô có được không?”

Giang Tinh Chước: “Với các thế giới mà ông hủy diệt, trong đó có một thế giới với những cây pha lê ở khắp mọi nơi đầy màu sắc. Nhìn không trung sẽ thấy bảy màu lộng lẫy và phát ra ánh sáng không?

Lúc này Liễu Mẫn Nghĩa lắc đầu: “Không có, không có, tôi thề thật sự không có!”

Nhưng Mà Giang Tinh Chước vừa nhìn đã biết ngay chẳng qua tên này sợ bị cô gi3t ch3t. Cô mỉm cười, không có nhiệt độ trong mắt.

Giang Tinh Chước sử dụng Thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ.

“Tan thành mây khói đi Liễu Mẫn Nghĩa.”

“A.... ”

Linh hồn của Liễu Mẫn Nghĩa tan biến. Giữ lại cho ông ta một mạng, ông ta sẽ tiếp tục hấp thụ năng lượng từ thế giới bị mình nghiền ép, sớm hay muộn cũng là nuôi hổ gây họa.

Trên mặt đất rơi xuống một thứ, Giang Tinh Chước khom lưng nhặt lên.

Đây là hệ thống Chúa Tể của Liễu Mẫn Nghĩa.

Chương 52: Hạ màn

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Liễu Mẫn nổi điên không điều khiển nổi, một lần nữa tốn một lượng năng lượng lớn để chữa trị cơ thể mình, đồng thời tiêu tốn rất nhiều năng lượng tạo ra một cái vòng bảo vệ. Ông ta tốn nhiều như thế để chế tạo vòng bảo vệ có thể ngăn cản tất cả đợt tấn công ma thuật vô hình này đã vượt quá phạm trù mà Bút Phán Quan Của Ác Ma cấp SSR thành công. Thế là Tô Nại lại hạ bút và Liễu Mẫn Nghĩa không nổ tung nữa.

“Bút Phán Quan Của Ác Ma vô dụng?” Họ không khỏi bóp cổ tay. Cái này dùng tốt quá làm họ muốn dùng thêm mấy lần. Được viết tới 100 chữ, họ sẽ làm tên này chết thật nhiều lần đấy.

Tô Nại cũng cảm thấy đáng tiếc, cây bút này mà dùng để giết tên ác đây đúng là có giá trị nhất.

“Không còn biện pháp nào khác sao?”

Tô Nại lắc đầu, không còn thẻ nào nữa.

Đến tận đây nhân loại chẳng còn cách nào nữa rồi.

Kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính bản thân Giang Tinh Chước.

Trong Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ, Giang Tinh Chước xuất hiện.

Trái tim tất cả những người đang theo dõi trận chiến dâng tới cổ cọng họ, hai tay cầu nguyện càng nắm chặt hơn.

“Rốt cuộc mày cũng xuất hiện.” Liễu Mẫn Nghĩa nhìn Giang Tinh Chước cả giận. Ngay cả khi nó là mỹ nữ thì cũng vô ích, ông ta phải gi3t ch3t nó mới giải quyết mối hận thù trong lòng. Từ khi ông trở thành Chúa Tể, ông ta chưa từng mất mặt tới dạng như thế!

Giang Tinh Chước đối mặt với ông ta với khuôn mặt không có biểu cảm, giọng nói giống như Thần đang tuyên án: “Tôi nghe thấy âm thanh của thế giới này cũng bởi được cảm hóa mà tới đây, chấp nhận lời hứa của họ. Sám hối đi, giống loài sa ngã.”

Liễu Mẫn Nghĩa nghe không hiểu lời giả vờ giả vờ của Giang Tinh Chước, chỉ cảm thấy người phụ nữ này giả vờ giả vịt hay đấy làm cho người ta tức giận. Ông ta điên lắm rồi, muốn gi3t ch3t cô, thế là ông ta lập tức bắt đầu chuẩn bị vụ nổ lớn.

Cùng lúc đó, Giang Tinh Chước biến mất tại chỗ trong nháy mắt, đoạn, xông về phía Liễu Mẫn Nghĩa. Khoảnh khắc hai người giao thủ, ánh sáng nổ tung, mọi người bị ảnh hưởng đến mức vô thức giơ cánh tay lên chặn lại ánh sáng này. Trái tim họ đập điên cuồng, lông tơ dựng đứng, một cảm giác hủy thiên diệt địa xuyên qua màn hình bao phủ bọn họ.

Đây chính là trận chiến của Thần?

Thật ra màn ánh sáng được Giang Tinh Chước tạo ra, cô không cho rằng mình sẽ thua nhưng cô vẫn phải cẩn thận đối phó. Cơ bản còn phải thuận nước đẩy thuyền, dù sao Giang Doanh còn chưa trở về, chỉ sợ cảnh lộn xộn ở đây hạ thấp thứ cô giả vờ.

Thế là cô dứt khoát tạo ra một bức màn ánh sáng rực rỡ bao phủ chiến trường, tạo ra một trận chiến của Thần đầy bí ẩn, rung động và cảm giác hủy diệt trái đất. Ngay cả Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ cũng không thể xuyên qua tầng ánh sáng này nhìn thấy tình hình bên trong.

Trong lúc nhất thời không ai biết chuyện gì đã xảy ra, ánh sáng chói mắt khiến bọn họ không thể nhìn thẳng vào màn hình mà chỉ biết rằng trận chiến của Thần có ánh sáng của Thần kéo dài bạt ngàn chẳng cách nào thăm dò. Trong đầu bọn họ tưởng tượng bên trong màn ánh sáng có cảnh chiến đấu kinh động như thế nào. Càng nghĩ càng lo lắng Giang Tinh Chước, các tín đồ ứa hết nước mắt.

Bạch Vũ còn đứng ở tòa nhà kia nhìn chằm chằm về phía cảnh chiến đấu khiến người ta rung động bên kia. Cho dù y xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, Giang Tinh Chước vẫn là sinh linh xinh đẹp lại cường đại sinh ra từ vũ trụ còn Liễu Mẫn Nghĩa là tên súc sinh bất ngờ đạt được tạo vật của Thần. Một tên súc vật đã hại vô số thế giới của nhân loại nhằm thu sức mạnh; không chỉ đánh một trận mà sinh linh như thế thậm chí còn có thể làm cho Ngài chết đi. Đúng là làm người ta tức giận.

Trên thế giới này, Liễu Mẫn Nghĩa có lợi thế sân nhà nhưng ở đây dựa vào cái gì mà trở thành sân nhà của gã? Thế giới của họ thì mắc gì bị gã này gắn nhãn? Cũng chỉ là con người rác rưởi mà thôi.

Trong đầu y nhớ lại cảnh con quái vật ăn thịt cha mẹ của mình, tất cả là vì gã…

Nghĩ như vậy, y cầm cái loa lên… chính là cái loa y dùng lần đầu tiên khi đi tìm Giang Tinh Chước mà lại không phát huy được tác dụng.

Liễu Mẫn Nghĩa không ngờ Giang Tinh Chước lại cẩu thả như vậy. Ông ta muốn một hơi giải quyết Giang Tinh Chước từ đầu nên chẳng còn tính toán chi li trong lúc tiêu hao năng lượng nữa, nào ngờ trong nháy mắt nổ tung ấy, Giang Tinh Chước lấy ra Cánh Cửa Thần Kỳ cấp bậc UR mà mình đã tạo ra từ lâu và mở cửa trốn vào vũ trụ. Nếu ai đó trên thế giới có thể nhìn thấy vũ trụ, người này sẽ thấy một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trong không gian vũ trụ rồi Giang Tinh Chước đi ra từ bên trong với một bộ đồ du hành trôi dạt trong đó.

Chờ sau khi vụ nổ kết thúc, Giang Tinh Chước mới mở cửa trở về lần nữa. Cô căn bản không chính diện nghênh đón đòn tấn công của ông ta, thậm chí còn cố ý dẫn dắt ông ta tiến đánh. Cô trốn tới trốn lui tạo ra cảm giác y hệt đám nhân loại vây công ông ta. Trong nháy mắt trong đầu ông ta hiện lên một câu: Thượng bất chính hạ tắc loạn.

Vì không muốn Giang Tinh Chước chạy trốn nữa, ông ta không thể không tiêu hao rất nhiều năng lượng nhằm triển khai một lồng năng lượng cỡ lớn khiến Giang Tinh Chước không thể thoát khỏi khu vực này.

Đương nhiên Giang Tinh Chước có thể thoát ra ngoài, chỉ cần cô tiêu hao năng lượng vượt qua phạm trù năng lượng mà cái lồng này cáng đáng nổi là được rồi. Song, hành vi tiêu hao lượng lớn nhường này không phải là thứ cô dễ sử dụng bây giờ. Còn chưa đến lúc đó.

“Để tao xem lần này mạy chạy trốn ở đâu!” Liễu Mẫn Nghĩa cười gằn.

“Liễu Mẫn Nghĩa!” Một giọng nói đột nhiên truyền vào tai ông ta.

Động tác của Liễu Mẫn Nghĩa cứng đờ. Cái gì? Ông vừa nghe được cái gì cơ?

Bạch Vũ đứng trên tòa nhà, cầm loa hét lớn: “Liễu Mẫn Nghĩa, ông sinh năm 2026, ba tên là Liễu Xx, mẹ tên là Trương XX, chị tên là… Từ nhỏ ông vừa mập vừa xấu, đi làm con chó săn theo đuôi con ông cháu cha giàu có trong trường. Sau khi bắt đầu làm việc bị đồng nghiệp và sếp ghét bỏ, gần 40 tuổi mà chẳng đạt được thành tựu gì. Nếu không phải do ăn may, nhặt được hệ thống Chúa Tể, bây giờ ông là cái gì? Liễu Mẫn Nghĩa.”

Xuất phát từ bản năng của con người, Liễu Mẫn Nghĩa trong nháy mắt có một loại cảm giác hoảng loạn muốn rời đi, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh ứa ra. Ông ta chẳng biết tại sao thân phận của mình bị người ta biết mà còn là cái dạng đào ra cho bằng hết. Nhưng sau đó những cảm giác hoảng loạn này biến mất, chỉ còn lại cảm giác thẹn quá hóa giận.

Ngay từ khi ông nhận được hệ thống Chúa Tể, ông đã không coi mình là con người, từ bỏ bản sắc của mình và thậm chí xấu hổ khi để cho người khác biết quá khứ của mình, giống như đó là một lịch sử đen tối không thể nhìn thấy.

Kết quả trong thế giới xa lạ này, danh tính thực sự của ông bị lộ mà ông không kịp chuẩn bị, người đó la lớn như thể muốn hét lên cho mọi người trên toàn thế giới biết, làm cho ông phát cáu chẳng thôi.

Bởi vậy, ông ta thậm chí không có thời gian để ý tới Giang Tinh Chước. Trên tay vẫn còn pháo năng lượng muốn cho nó nổ bên Giang Tinh Chước thì nay lại ném nó về hướng tiếng nói phát ra.

Lực đánh vào cực lớn giống như tốc độ âm thanh vọt tới, Bạch Vũ hoàn toàn không né tránh nổi. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lệnh Tố đưa y tới nơi này lại mở Cánh Cửa Thần Kỳ rồi vươn tay từ sau kéo y vào. Ngay khi cánh cửa đóng lại, tòa nhà dưới chân y đã biến mất trong chốc lát, chỉ còn lại một cái hố tại chỗ đó.

Nhân loại lại phát hiện ra thời cơ lợi dụng. Khi Liễu Mẫn Nghĩa quay đầu về phía Giang Tinh Chước, Bạch Vũ lại đổi phương hướng và đi ra từ Cánh Cửa Thần Kỳ.

“Liễu Mẫn Nghĩa, con lợn này, nhìn nguyên hình của ông đi. Đầu mập mạp tai to, hai mắt hèn mọn…”

“Đùng!”

Giang Tinh Chước ném một lá bài màu vàng đen xuống đất, thẻ hóa thành ánh sáng bao trùm khu vực này rồi ẩn nấp trong bức màn ánh sáng đó chờ đợi thời điểm nó có tác dụng. Trong trường hợp bình thường, Liễu Mẫn Nghĩa có thể phát hiện ra điều gì đó không ổn; đó là nếu đầu ông ta đủ bình tĩnh, toàn thân không bị chiếm đóng bởi quá nhiều cảm giác lộn xộn.

“Liễu Mẫn Nghĩa, cho dù ông có trốn tránh, ngụy trang đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự đê tiện xấu xí trong bên trong mình…”

“Đùng!”

“Liễu Mẫn Nghĩa...”

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Bạch Vũ giẫm trúng tử huyệt Liễu Mẫn Nghĩa làm cho ông ta hoàn toàn phát cuồng, còn y thì tìm được cơ hội tiêu hao năng lượng của ông ta. Nhưng không thể nghi ngờ gì hành vi này vô cùng nguy hiểm, y không thể nào kịp thời trốn đi hết lần này tới lần khác.

Qua mấy lần, nội tạng của y đã bị hư hỏng nặng. Vào lần cuối cùng, một chân y đã bị thổi bay và Cánh Cửa Thần Kỳ cũng suýt bị xé toạc vì không kịp cất đi. Nó bị hư hỏng và không biết liệu còn có thể sử dụng được hay không.

Ruồi gây phiền nhiễu cuối cùng cũng biến mất lần nữa, Liễu Mẫn Nghĩa bắt đầu hối hận vì sao trước đó cứ lề mề như thế. Từ đầu ông ta có thể giải quyết trước đám con người trên thế giới này rồi lại đánh Giang Tinh Chước. Gì mà động đất rồi sóng thần và núi lửa phun trào, đều là cách một hơi giải quyết xong nhân loại. Hết lần này tới lần khác, do nhân loại bất ngờ tấn công ông ta làm ông ta bị điều khiển cảm xúc ngay. Nó nhiều đến mức ý muốn giữ mạng sống của chúng để tiếp tục tra tấn và vắt kiệt năng lượng đã bị trì hoãn cho đến bây giờ.

Chết tiệt, mình bị gài rồi! Lúc này ông ta mới phản ứng lại. Ông ta hao phí năng lượng trên người nhân loại nhiều như vậy mà để chúng chết một cách dễ dàng làm ông không vui. Thế là chỉ có thể tiếp tục giữ lại, chờ cho đến khi ông gi3t ch3t Giang Tinh Chước rồi lại tra tấn chúng.

Liễu Mẫn Nghĩa trừng mắt nhìn Giang Tinh Chước đang xem kịch: “Là mày!”

“Là tôi.” Giang Tinh Chước mỉm cười cho hay. Đúng là cô đã cho Bạch Vũ đôi Mắt Sự Thật. Lấy năng lượng Liễu Mẫn Nghĩa, có thể ông ta không bị nhìn thấu, nhưng ai bảo do ông ta không hề phòng bị chứ? Nói đi thì nói lại, nói rõ thế cho thấy rất ít Chúa Tể cho con người nhiều sức mạnh như thế này.

“Mày nghĩ làm tiêu hao năng lượng của tao thế này là mày sẽ thắng nổi tao à? Quá ngây thơ!” Liễu Mẫn Nghĩa hạ quyết tâm, không để ý tới những con người phiền phức như ruồi nhặng kia mà bắt đầu chuyên tâm đối phó với Giang Tinh Chước.

Dưới bức màn ánh sáng, không ai biết những gì đang xảy ra, trong lòng con người nóng như lửa đốt.

“Lạy Chúa, xin Ngài ở với chúng con mãi mãi.”

“Chiến thắng Ác Thần, ở lại.”

“...”

“Giang Doanh đâu rồi?” Tô Nại đột nhiên chú ý hình như Giang Doanh đã biến mất rất lâu.

...

Giang Tinh Chước trúng một đòn làm cô trượt về sau một khoảng cách rất dài mới đứng vững với nội tạng mơ hồ đau đớn. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liễu Mẫn Nghĩa vẫn thở đều đều, thoạt trông tung ra một đòn này chẳng phí sức là bao. Ông ta có cột máu cao không thể tưởng tượng nổi, ngay cả khi nó đã được tiêu thụ rất nhiều thì vẫn còn cao hơn cô.

Nhưng cô ấy không phải là không có hậu chiêu, Giang Doanh chắc gần như xong rồi.

“Đây chỉ là thế giới đầu tiên mày trải nghiệm đúng không? Lần đầu tiên tao nhìn thấy người gan như vậy. Dám vượt cấp khiêu chiến người đi trước ắt tự tìm đường chết.” Đại khái tìm ra Giang Tinh Chước sâu cạn thế nào, ông ta thích ý nở nụ cười mà chẳng vội vàng tiếp tục tiến đánh.

“Ông có rất nhiều thế giới. Ông có nhớ có một thế giới với những cây pha lê ở khắp mọi nơi đầy màu sắc, nhìn từ không trung sẽ thấy bảy màu lộng lẫy và phát ra ánh sáng hay không?” Giang Tinh Chước hỏi với khuôn mặt vô cảm, dường như trong mắt còn có hận thù.

Liễu Mẫn Nghĩa nhìn biểu cảm của cô thì đăm chiêu, lập tức đưa ra đáp án: “Làm sao? Đó là thế giới của mày à? Chẳng lẽ thế giới của mày bị tao phá?”

“Có hay không?”

“Ha ha ha ha, làm sao tao nhớ rõ diện mạo của một cái pin lưu trữ?”

Ông ta cười ta như thể mình nghe thấy chuyện cười vui đấy với một khuôn mặt đáng ghét. Hóa ra là như vậy, nó đến để trả thù. Thật không may, nó đúng là con ngu, chỉ có thể lấy trứng chọi đá thôi.

Ông ta mỉm cười nhưng không nhận ra Giang Tinh Chước cũng lộ ra một nụ cười tinh tế.

Giang Doanh đã trở lại.

Lồng năng lượng Liễu Mẫn Nghĩa có thể làm cho mọi người không thể ra ngoài lại chả có chức năng làm cho mọi người không vào được bởi vì ông ta chẳng yêu cầu. Mức độ sáng tạo quá thấp, bộ não không tốt lắm nên cứ mãi tạo mấy thứ tốn năng lượng quá nhiều mà chức năng chỉ có một. Rốt cuộc làm sao ông ta thông qua đợt kiểm tra cấp địa ngục của hệ thống trò chơi Chúa Tể? Hoặc là nói, hệ thống Chúa Tể của bọn họ không giống nhau, Liễu Mẫn Nghĩa hoàn toàn không cần làm kiểm tra?

Giang Tinh Chước đang nghĩ thì Giang Doanh đã rơi xuống bên cạnh cô cùng với mấy người mình mang tới.

“Chúa, thành công, không làm nhục sứ mệnh.”

“Làm tốt lắm.”

Giang Doanh mang theo mấy người con gái, ai nấy có tướng tá tuyệt mỹ, vừa nhìn đã biết ngay là mỹ nữ siêu cấp. Chẳng qua lúc này sắc mặt ai nấy cứ tái nhợt, bụng ỏng lên với mức độ khác nhau.

Liễu Mẫn Nghĩa vừa nhìn thấy mấy người bọn họ thì sắc mặt hơi thay đổi: “Sao tụi bây tìm được mấy cô ấy??!” Lập tức ông ta nghĩ đến Lý bèn cả giận: “Ngoại trừ Lý, ngay cả Linh mà tụi mày cũng mua chuộc?

Ngoại trừ Lý và Linh, không ai biết những người phụ nữ này bị ông ta giấu ở đâu. Lý đã bị ông ta gi3t ch3t, không ai dẫn Giang Doanh đi qua, như vậy chỉ còn lại Linh!

Liễu Mẫn Nghĩa: “Mày cho rằng mày có thể dùng mấy cô nàng này để uy hiếp tao à?”

Đúng vậy, toàn bộ những người phụ nữ này đều là người phụ nữ của Liễu Mẫn Nghĩa và trong bụng họ là con của ông ta. Người này ngay cả cha mẹ mình mà còn vứt bỏ được nhưng vẫn muốn có con nối dõi. Ấy nhưng ông ta muốn con nối dõi chỉ để có được một cấp dưới ngoan cường, nghe lời và không phản bội ông ta. Thế nên họ chẳng phải là của hiếm gì, chết rồi còn tạo ra được nữa.

Giang Tinh Chước mỉm cười mà rằng: “Tất nhiên là tôi biết ông sẽ không để ý đến mạng sống của họ và đứa trẻ trong bụng cho nên mời các cô ấy đến đây, chẳng phải muốn lấy mạng của bọn họ để hậm họe ông rồi.”

Liễu Mẫn Nghĩa đang định nói gì đó thì đột nhiên sắc mặt thay đổi và đưa tay che bụng.

“Ông đúng là sơ ý bất cẩn quá.” Giang Tinh Chước lắc đầu, tới bây giờ ông ta cũng không phát hiện ra cô đã đặt… thẻ đảo ngược trên khu vực này.

Cái thẻ cho nước S là thẻ sao chép UR, nếu là thẻ sao chép, hiển nhiên cô còn một thẻ chính với uy lực mạnh hơn rồi.

Thừa dịp Liễu Mẫn Nghĩa mất khống chế cảm xúc mà chậm chạp, cô bèn lén lút sử dụng thẻ chính. Thẻ chính là thẻ cấp bậc UR, sự mạnh mẽ vượt qua Bút Phán Quan Của Ác Ma, cũng vượt qua vòng bảo vệ mà Liễu Mẫn Nghĩa tự tạo cho mình. Chỉ chờ Giang Doanh mang những người con gái Liễu Mẫn Nghĩa đến là cô cho nó phát huy tác dụng.

Ấy mà thủ đoạn đối địch này có ít nhiều đê hèn, không giống như thứ mà Thần nên làm ra cho nên không cần phải để cho nhân loại thế giới này biết để tránh hủy hoại lớp giả vờ của cô. Trên sự thánh khiết của Thần như cô, không cần cần có bất kỳ điểm nghi ngờ nào tồn tại.

Chỉ thấy bụng Liễu Mẫn Nghĩa phồng lên như quả bóng da, thịt trên mặt gầy đi trông thấy rõ. Bên cạnh Giang Doanh, một người phụ nữ đã gầy như một bộ xương khô trong khi bụng lại to lồ lộ đến đáng sợ. Cô ta trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ khó tin lẫn vui mừng.

Đứa trẻ trong bụng cô ấy rất đặc biệt, là một em bé ma cà rồng. Con người muốn sinh ra những đứa trẻ ma cà rồng thì về cơ bản phải trả giá bằng mạng sống bởi vì đứa bé điên cuồng hấp thụ năng lượng của mẹ. Chúng là cái hang không đáy, có bao nhiêu sẽ hút bấy nhiêu, hấp thụ càng nhiều, chúng sẽ mạnh mẽ hơn sau khi được sinh ra.

Liễu Mẫn Nghĩa cho mình có huyết thống ma cà rồng nhưng không dám tìm ma cà rồng nữ thực sự để sinh ra em bé ma cà rồng, cho nên mới tìm phụ nữ của nhân loại để sinh con. Về phần phụ nữ mang thai sẽ bị đứa trẻ hút thành bộ xương khô và chết đi, ông ta không quan tâm.

Bây giờ vì đứa trẻ này được dịch chuyển sang bụng của Liễu Mẫn Nghĩa và cảm nhận được năng lượng dồi dào từ người mẹ bèn ngay lập tức điên cuồng hấp thụ như một con quỷ chết đói. Thứ được hấp thụ là năng lượng tiêu cực trong hệ thống thuộc về Liễu Mẫn Nghĩa.

Năng lượng bị hút từ bên trong sẽ nhanh hết hơn và đơn giản hơn nhiều so với hút từ bên ngoài. Liễu Mẫn Nghĩa thay đổi sắc mặt, ngay lập tức muốn giết đứa trẻ trong bụng nhưng ma cà rồng con làm sao mà dễ bị gi3t ch3t như vậy. Sức sống của chúng ngoan cường, còn chưa được sinh ra mà đã ra sức phản kháng nhằm tranh cơ hội để được sinh. Thế là sau khi nhận ra rằng cơ thể mẹ muốn giết chính mình, nó càng nhanh chóng hấp thụ chất dinh dưỡng của người mẹ để làm bản thân lớn mạnh, đồng thời bán mạng đấu tranh.

Liễu Mẫn nghĩa đau đến mức không thể đứng vững, ấy nhưng vì để sống sót, ông ta chỉ có thể sử dụng thêm một làn sóng năng lượng lớn để tự mình phá thai.

Cuối cùng ma cà rồng con đã chết nhưng cơ thể của đứa trẻ vẫn còn trong bụng. Cảm giác này quá kinh khủng thế là ông ta lại tốn năng lượng để xử lý nó. Song, năng lượng bị hút bởi nó sẽ không vì thế mà quay lại cơ thể ông ta bởi lẽ ma cà rồng em bé đó đã hấp thu sạch chất dinh dưỡng.

Nhưng nỗi đau của phá thai vẫn chưa phai mờ, ông ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bụng lại ỏng lên.

Thẻ đảo ngược chuyển giao trách nhiệm sinh sản của nam giới và phụ nữ, nhưng có người đàn ông làm nhiều người phụ nữ mang thai cùng lúc thì sao bây giờ? Không có vấn đề gì, từng cái từng cái một.

Vì vậy lúc này trong bụng của một phụ nữ mang thai khác là một em bé người thú.

Có lẽ ông ta muốn có con từ khắp tất cả các chủng tộc, do đó làm cho huyết mạch sinh sản thế là sau này sẽ có một lượng lớn thuộc hạ hoặc tộc nhân của các chủng tộc khác nhau, biến ông ta trở thành một vị thần thực sự. Dù sao cách này sẽ làm tiêu thụ ít năng lượng hơn nhiều so với việc ông ta cải biến từng người thành chủng tộc khác.

Hiển nhiên nữ giới loài người không thể chịu đựng nổi dạng em bé này, bằng không mẹ đẻ của ma cà rồng con sẽ không vui mừng tới mức như thế. Đứa trẻ trong bụng cô khiến cô như mang thai phải quỷ, nó liên tục hấp thụ sức sống của cô nhưng dù có làm cách gì cũng không làm nó rơi đi được. Càng không cần phải nói lúc đầu cô không muốn mang thai, cô bị ép buộc.

Những người phụ nữ khác cũng bị ép buộc. Họ chẳng chờ được tới lúc ma quỷ trong bụng biến mất, thế là họ chen lấn nhau, hy vọng tiếp theo sẽ đến lượt mình.

Em bé người thú và ma cà rồng cần phải hút năng lượng của người mẹ để đảm bảo chúng mạnh lẽ. Cũng không biết có phải vì gen của người cha quá kém chất lượng hay là em bé tham lam đến cùng cực mà hút năng lượng của cơ thể mẹ như gió bão, không nhẹ nhàng tí gì gì, hoàn toàn chẳng quan tâm đến mẹ mình sống chết ra sao. Thịt trên cơ thể Liễu Mẫn Nghĩa lại một lần nữa gầy teo tóp có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cảm giác này khủng khiếp khôn cùng, Liễu Mẫn Nghĩa thấy kinh hoàng vì mình sắp bị hút ra ngoài, ông ta không thể không gi3t ch3t dòng giống của mình lần nữa. Nhưng xong cái này rồi còn có cái tiếp theo…

Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta quá tham lam, tạo ra quá nhiều trẻ em.

Giang Tinh Chước dạy Giang Doanh: “Thấy chưa? Lấy mâu người đâm khiên người. Làm ít công to.”

Giang Doanh sùng bái nhìn Giang Tinh Chước: “Vâng.”

Đợi đến khi rốt cuộc ông ta có thời gian sáng tạo ra vòng bảo vệ mạnh hơn để chống lại từ trường nghịch chuyển, năng lượng trên người ông ta đã ngang bằng với Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước nghiêm mặt, thu lại nụ cười: “Kế tiếp, chính là chiến đấu chân chính. Doanh.”

Giang Doanh lập tức mang theo mấy người phụ nữ kia lui về góc hẻo lánh nhất, đưa bọn họ ra khỏi chiến trường. Cô mỉm cười, không có chút lo lắng. Là Đấng Tạo Hóa, cô người phụ nữ thông minh nhất trên thế giới, còn tên Liễu Mẫn Nghĩa ngu ngốc này chả bắt được cô ngay cái lúc mà máu ông ta nhiều hơn cô. Bây giờ bị kéo đến cùng một cấp độ thế này e là chỉ có một kết thúc.

Dù sao không bàn tới vụ Giang Tinh Chước thông minh hơn ông ta nhiều thì thế giới này còn đang đưa tới sức mạnh tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng cho cô đấy.

Ánh sáng của thần ngưng tụ thành một thanh kiếm ánh sáng và được nắm chặt lấy. Kiếm bổ ra bức màn ánh sáng làm đám người vừa thích ứng với ánh sáng rực rỡ này nhìn thấy bóng kiếm từ bên trong chém ra bèn hẫng một nhịp tim, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Họ cảm thấy cuối cùng đã kết thúc.

Cú đánh cuối cùng làm màn hình ánh sáng và mặt đất nổ tung như hóa thành sóng biển lao về phía bốn phương tám hướng với bên trong màn ánh sáng làm trung tâm. Này thì tàn tích, này thì cây cối bị chôn vùi trong phút chốc, ngay cả Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ cũng bị ảnh hưởng từ xa, hình ảnh lập tức biến mất và biến trở lại thành thẻ bài.

Tô Nại vội vàng nhặt thẻ lên là thấy ngay phía trên có một vết nứt.

“Cái này…”

“Nhanh lên, vệ tinh giám sát!”

Dường như mấy vệ tinh của các quốc gia cũng bị ảnh hưởng khiến họ đã khuấy động gần 20 phút trước khi nó khôi phục bình thường. Đến khi hình ảnh xuất hiện trong mắt họ, ai nấy hít vào một hơi.

Đất nước đã diệt vong từ đầu ấy là một đống đổ nát hoang vắng và rộng lớn, nhưng với các cấu trúc đô thị như mấy tòa nhà vẫn làm người ta nhìn ra nó từng thịnh vượng, là một nơi có nền văn minh tồn tại.

Tuy nhiên tại thời điểm này, nền văn minh này đã biến mất hoàn toàn, các tòa nhà biến mất, cây cối cũng biến mất. Một đất nước với gần 100 triệu người từng sinh sống đã trở thành một cái hố trống hoác.

Cái này… chính là quyền năng của Thần?

Họ có lý do để tin rằng Thần đã nhẹ tay, vô cùng kiềm chế. Nếu không thứ biến thành hố chỉ sợ không chỉ có mỗi nơi đây.

“Chúa... Là Chúa!” Đôi mắt của họ ráng sức tìm kiếm trên màn ảnh. Họ nhìn thấy ngay giữa tâm cái hố là một chấm nho nhỏ. Dù cho họ chẳng thấy rõ nhưng ánh sáng thánh thiện mông lung là thứ mà vị Thần quen thuộc có! Khi ống kính phóng to hơn thì quả nhiên là cô, mà nằm bên chân của cô là hung thủ mang lòng hủy diệt bọn họ!

“Thắng?”

“Thắng!!!!”

“A a a a a a!”

Mọi người nhảy cẫng cổ vũ, la hét, phấn khích đến bật khóc. Trận chiến thế kỷ kết thúc, họ được bảo vệ bởi Thần, vinh quang giành được sự sống mới.

Giang Tinh Chước khom lưng xuống đưa tay tìm kiếm trên người Liễu Mẫn Nghĩa một lần, sau đó dùng sức nắm lấy rồi kéo linh hồn ông ta ra.

Liễu Mẫn Nghĩa hoảng sợ không thôi, giãy dụa cầu xin tha thứ: “Cô buông tha cho tôi đi, tôi cầu xin cô đấy. Tôi làm trâu làm ngựa cho cô có được không?”

Giang Tinh Chước: “Với các thế giới mà ông hủy diệt, trong đó có một thế giới với những cây pha lê ở khắp mọi nơi đầy màu sắc. Nhìn không trung sẽ thấy bảy màu lộng lẫy và phát ra ánh sáng không?

Lúc này Liễu Mẫn Nghĩa lắc đầu: “Không có, không có, tôi thề thật sự không có!”

Nhưng Mà Giang Tinh Chước vừa nhìn đã biết ngay chẳng qua tên này sợ bị cô gi3t ch3t. Cô mỉm cười, không có nhiệt độ trong mắt.

Giang Tinh Chước sử dụng Thẻ Linh Hồn Ngôn Ngữ.

“Tan thành mây khói đi Liễu Mẫn Nghĩa.”

“A.... ”

Linh hồn của Liễu Mẫn Nghĩa tan biến. Giữ lại cho ông ta một mạng, ông ta sẽ tiếp tục hấp thụ năng lượng từ thế giới bị mình nghiền ép, sớm hay muộn cũng là nuôi hổ gây họa.

Trên mặt đất rơi xuống một thứ, Giang Tinh Chước khom lưng nhặt lên.

Đây là hệ thống Chúa Tể của Liễu Mẫn Nghĩa.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc