SA VÀO

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Dụ Hạ tỉnh lại, Ngô Minh Lệ đã ra khỏi nhà, bà đi buôn bán nhỏ lẻ cho người ta, thường phải tới nơi khác nhập hàng, đã đi thì một tuần nửa tháng cũng chưa trở về, đúng lúc để Dụ Hạ đỡ phải tốn công sức đối phó với bà.

Dù không thể đi học, Dụ Hạ cũng không dám lười biếng, sáng sớm liền bò lên giường, đọc sách làm bài tập, không dám thả lỏng một giây nào.

Một tuần cứ như vậy trôi qua, trưa hôm nay Dụ Hạ mới vừa làm xong một đề toán, xem thời gian cũng đã 12 giờ 30, chống đỡ thắt lưng mệt mỏi đứng dậy định đi vào bếp làm bát cơm chiên, điện thoại Thích Du liền reo lên.

"Này, Hạ Hạ, cậu có ở nhà không? Tớ sắp đến nhà cậu, cậu có thể đi ra ngoài không? Chúng ta gặp nhau đi."

Dụ Hạ nhíu mày: "Cậu đi ra ngoài? Hôm nay trong nhà không ai trông chừng cậu à?"

"Không có, bố không có ở nhà, thư ký không thể ngày nào cũng ngồi trong nhà trông chừng tớ, tớ không phiền, anh ấy cũng thấy phiền" Thích Du oán trách hai câu, hỏi cậu, "Hạ Hạ, có xe ra ngoài không? Chúng ta đi ăn cơm trưa đi."

"Được thôi, cậu chờ tớ một chút, lát nữa gặp."

Cúp điện thoại, Dụ Hạ tắt lửa, trở về phòng đi thay quần áo.

Hai người họ gặp nhau ở trung tâm thương mại gần nhà Dụ Hạ nhất, khi Dụ Hạ đến đã thấy Thích Du ngồi xổm ở cửa trung tâm thương mại đợi cậu, nhìn thấy Dụ Hạ, Thích Du lập tức nhảy lên, nhanh chân nghênh đón, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu: "Cậu cuối cùng cũng đến, không sao chứ?"

"Có thể có chuyện gì," Dụ Hạ lơ đễnh vung vung tay, "Vào thôi, trước tiên ăn cái đã, tớ sắp đói chết rồi."

Bọn họ tìm một quán lẩu cay ngồi xuống, Dụ Hạ cầm thực đơn gọi món ăn, Thích Du vẫn luôn trong bộ dạng mất tập trung, nhìn cậu muốn nói lại thôi.

Dụ Hạ gọi xong thực đơn, đưa cho Thích Du: "Cậu xem một chút, muốn thêm gì nữa không?"

Thích Du trực tiếp gọi nhân viên phục vụ đến lấy đi: "Hạ Hạ, tớ thật sự phải ra nước ngoài, chắc cuối tháng sẽ đi."

Thích Du thực sự rất thất vọng, hoàn toàn không ngờ bố cậu ban đầu chỉ nói như vậy, nhưng mọi việc đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, chỉ trong vài ngày mà đã nhanh chóng làm xong hết thủ tục cho cậu, ngày hôm qua cô còn đặc biệt gọi điện thoại tới thúc cậu mau qua bên đó, cậu không muốn đi cũng phải đi rồi.

"Ồ" Dụ Hạ thờ ơ đáp, "Cậu đi đi, qua bên đó cố gắng học tập, đừng có ham chơi nữa."

"Hạ Hạ, tớ không nỡ rời xa cậu" Thích Du oan ức, "Cậu ngoại trừ kêu tớ đi, không còn gì để nói với tớ nữa sao?"

Dụ Hạ cực kỳ bó tay, kiên nhẫn trả lời cậu: "Vậy cậu muốn tớ nói gì với cậu? Giữ cậu lại? Được sao?"

"... Mấy ngày nay cậu đều không thèm quan tâm đến tớ, tớ tưởng cậu giận tớ."

Dụ Hạ lắc đầu: "Tớ phải giải đề, không rảnh xem điện thoại, vốn đã không thể đi học, nếu không cố gắng nhiều một chút, sẽ theo không kịp."

"Tớ xin lỗi." Vẻ mặt Thích Du đau khổ nói xin lỗi cậu, việc bị nhà trường kỷ luật đúng là do cậu kéo Dụ Hạ xuống nước, cậu thật sự rất áy náy.

Dụ Hạ buồn cười nói: "Xin lỗi cái gì? Chuyện ngày đó không phải cậu tình tôi nguyện sao? Chẳng qua là xui xẻo bị người ta tóm được thôi, cậu nói xin lỗi tớ làm gì? Vậy tớ cũng phải xin lỗi cậu à?"

"Vậy cậu không giận tớ thật à?"

"Thật sự không có, tớ với cậu có gì mà giận."

Đồ ăn đã lên đủ trên bàn, Dụ Hạ cầm lấy đũa, ra hiệu Thích Du: "Đừng nói chuyện này nữa, ăn nhanh đi, ăn xong tớ còn phải về học bài."

Thích Du vẫn còn rất buồn bực, nhỏ giọng lầu bầu: "Vậy ngày tớ đi, cậu có đi tiễn tớ không?"

Dụ Hạ thuận miệng đáp lại: "Cậu nhắn số hiệu chuyến bay cho tớ, tớ có thời gian sẽ đi."

"Nhưng khi tớ đi thật, chúng ta sẽ không gặp nhau được nữa, Hạ Hạ, tớ thật sự không nỡ xa cậu."

Bị ánh mắt giống cún con của Thích Du nhìn chằm chằm, Dụ Hạ lúng túng chuyển mắt: "Cái gì vậy, cậu được rồi đó, nói kiểu gì vậy, hơn nữa, cậu đi rồi không trở về nữa sao? Nghỉ hè cũng có thể trở về mà?"

"... Vậy cậu không được quên tớ, chúng ta sau này vẫn là bạn nhé?"

"Ừm" Dụ Hạ do dự sau đó nói thật, "Thực sự mấy ngày trước tớ có gặp bố cậu."

Thích Du sững sờ: "Bố tớ tìm cậu? Ông ấy không có làm khó cậu chứ?"

"Cũng không phải làm khó dễ gì, bố cậu đúng là nói muốn đưa cậu ra nước ngoài, kêu cậu với tớ chia tay, chú ấy nói chỉ cần chúng ta tách ra sẽ nói với trường học cho tớ trở lại học."

Thích Du "A" một tiếng: "Ông ấy sao lại đi tìm cậu nói mấy cái này, chắc cũng không nói với cậu mấy lời tốt lành gì..."

Ánh mắt Dụ Hạ dừng một chút, nở nụ cười: "Cũng bình thường, chú ấy rất lịch sự, không hùng hổ doạ người như người ta."

"Cậu còn nói giúp ông ấy, ông ấy chắc chắn có doạ cậu" Thích Du bĩu môi, "Khó trách cậu kiên quyết nói phải chia tay với tớ, cũng bởi vì đã đồng ý với bố tớ?"

Dụ Hạ không phủ nhận: "Vậy nếu không còn có thể làm sao? Tớ phải về trường học, tớ còn muốn thi đại học mà, tớ không giống như cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể ra nước ngoài, không lo không có sách học."

"Hạ Hạ, cậu thật là lạnh lùng, nói không cần tớ thì không cần tớ nữa, một chút do dự cũng không có..."

Dụ Hạ nhẫn nhịn, mắt trợn trắng kích động, oán cậu: "Được rồi được rồi, mở miệng ra là nói không nỡ xa tớ, người cậu thật sự không nỡ xa là tớ sao? Tớ lười vạch trần cậu."

Thích Du trong nháy mắt nghẹn họng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trừng hai mắt, không nói nên lời.

Dụ Hạ không tim không phổi cúi đầu tiếp tục ăn, lười phản ứng với cậu.

Thích Du há miệng, muốn nói gì đó, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, là thư ký Thích Tầm Chương gọi tới, cậu bất đắc dĩ nhận: "Em đang ở ngoài đi ăn với bạn, có chuyện gì sao?"

"Em lập tức trở về, em tự gọi xe về, không cần đón em."

"Đừng nói cho bố em,...bố."

Nghe thấy âm thanh của Thích Du đột nhiên thay đổi, Dụ Hạ ngước mắt, chỉ thấy Thích Du giương điện thoại qua, cả khuôn mặt đều nhíu lại, không rõ ràng nói: "Bố cậu tìm tớ à?"

"Không, thật sự là đi ăn với bạn."

"Vâng, phải.. Dụ Hạ ạ."

Lúc cúp điện thoại, Thích Du vẫn cứ buồn rầu, Dụ Hạ hỏi cậu: "Bố cậu tìm cậu?"

"Ừm, ông ấy gọi tớ nhắn cho ông ấy địa chỉ, lát nữa tới đón tớ, ông ấy tự đến."

Thích Du nói tới bốn chữ cuối cùng có chút nghiến răng nghiến lợi, Dụ Hạ "Ồ" một tiếng: "Bố cậu vẫn còn rất quan tâm cậu, sao trước đây cậu nói chú ấy không thích cậu, tớ thấy không phải như vậy đâu, chú ấy rất để tâm đến chuyện của cậu."

"Cái rắm ấy, ông ấy chê tớ làm mất mặt ông ấy, còn trông chừng tớ, chờ đưa tớ ra nước ngoài rồi, ông ấy có thể được giải thoát rồi."

Dụ Hạ không phản đối: "Cậu đúng thật là có phúc mà không biết hưởng."

Thích Du không phục: "Hạ Hạ, sao cậu lúc nào cũng nói giúp bố tớ hết vậy, rõ ràng là ông ấy không đúng."

Dụ Hạ cười cười: "Được rồi, là chú ấy không đúng, vậy cậu bây giờ đã 18 tuổi rồi, còn giống như đứa trẻ chưa dứt sữa, vốn là mất mặt."

Thích Du trừng cậu: "Cái quỷ gì vậy, cậu còn không lớn hơn tớ, giả ông cụ non cái gì."

Dụ Hạ không tranh cãi nữa, nhắc nhở cậu: "Ăn đi, lát nữa bố cậu tới bây giờ này."

Khi xe Thích Tầm Chương đến đã là nửa tiếng sau, bọn họ vừa mới ra khỏi trung tâm thương mại, xe đã dừng ở ven đường.

Thích Du kéo tay Dụ Hạ lưu luyến không rời, Dụ Hạ liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương từ trên xe bước xuống, nhỏ giọng nhắc nhở Thích Du: "Bố cậu đến kìa."

Thích Du có lẽ đang giận hờn bố mình, cố ý quay lưng, đã vậy cái tay còn lôi kéo Dụ Hạ.

Thấy Thích Tầm Chương đi tới, Dụ Hạ nhanh chóng rút tay ra, lúng túng nở nụ cười nhìn Thích Tầm Chương: "Chào chú."

Ánh mắt Thích Tầm Chương xẹt qua Thích Du, nhìn về phía Dụ Hạ, hỏi cậu: "Chân của cậu đỡ chưa?"

"Đã hết rồi, cảm ơn chú."

Thích Du vừa nghe, lập tức cúi đầu nhìn chân Dụ Hạ: "Chân của cậu sao vậy? Bị thương?"

Mũi chân Dụ Hạ chỉa chỉa xuống đất, lúng túng giải thích: "Không có gì, hôm trước không cẩn thận bị bỏng, đúng lúc gặp chú, chú đưa tớ đi bệnh viện."

Thích Du nghe vậy có chút hoài nghi, quay đầu nhìn về phía Thích Tầm Chương, nhìn lên đôi mắt lạnh nhạt của anh, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ nhỏ giọng oán trách Dụ Hạ một câu: "Trước đây cậu bị sao cũng không nói với tớ."

Dụ Hạ bất đắc dĩ: "Chân tớ đã khỏi, không có gì để nói."

"Cậu đã không còn xem tớ là bạn rồi..."

"Đi thôi, " Thích Tầm Chương lạnh nhạt đánh gãy lời cậu, ngược lại hỏi Dụ Hạ: "Cần tôi đưa cậu về không?"

Dụ Hạ liếm môi một cái, cự tuyệt: "Không cần đâu ạ, cháu đi xe buýt tới, có thể tự về, không cần mọi người đưa."

Thích Du không đồng ý: "Đừng mà, để tớ với bố đưa cậu về."

"Không được, tớ còn phải đi nhà sách mua mấy bộ bài thi, cậu với chú đi đi."

Thích Du mặt sắp khóc, đôi mắt đỏ lên: "Hạ Hạ, tớ thực sự không nỡ xa cậu, tớ chỉ có một người bạn là cậu thôi."

Dụ Hạ giơ tay vỗ vỗ bờ vai cậu: "Chúng ta sau này vẫn là bạn, đừng buồn, tớ sẽ không quên cậu."

Thích Du càng muốn khóc hơn, Thích Tầm Chương cau mày, nhắc nhở con mình lần nữa: "Đi thôi."

Anh xoay người đi trước, Thích Du chỉ có thể cẩn thận mà bước đi theo sau. Trước khi bọn họ lên xe, Dụ Hạ cất cao âm thanh hô một câu: "Chú, chuyện chú hứa với cháu nhất định phải làm được, cháu muốn trở về trường học, càng nhanh càng tốt!"

Thích Tầm Chương quay đầu lại, khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Thích Du đứng ở một bên cửa xe, do dự trong chốc lát sau đó để lại một câu cho Thích Tầm Chương "Con phải nói với Hạ Hạ mấy câu", liền quay người chạy trở lại.

"Hạ Hạ" Thích Du lấy điện thoại di động ra, muốn chuyển khoản cho Dụ Hạ, "Cậu còn đủ tiền không? Tớ chuyển cho cậu 2000 tệ nhé, tớ cũng chỉ có bao nhiêu thôi."

"Không cần, " Dụ Hạ ngăn lại cậu, "Tiền còn đủ, cậu không cần cho tớ nữa, chờ thi đại học xong tớ sẽ đi làm thêm, tới lúc đó kiếm tiền rồi trả lại cho cậu."

"Đừng trả lại, chúng ta đã nói rồi..."

Dụ Hạ không đồng ý: "Lúc đó nói sau đi."

"Không cần thật sao?"

"Thật sự không cần, cảm ơn cậu, cậu đi nước ngoài, cũng cố gắng học tập đi."

"Ừm, ra nước ngoài, tớ sẽ liên lạc với cậu" Thích Du nhìn cậu, muốn nói lại thôi, "Hạ Hạ,... Cậu đừng cho người khác phương thức liên lạc của tớ."

Dụ Hạ nhịn cười gật đầu: "Được, không cho, ai cũng không cho."

Thích Du tiến lên một bước, ôm Dụ Hạ: "Hạ Hạ, cậu nhất định không được quên tớ."

Dụ Hạ ôm lại cậu: "Sẽ không."

Đợi đến lúc Thích Tầm Chương ra hiệu tài xế ấn còi giục bọn họ, Thích Du mới lưu luyến không rời mà thả Dụ Hạ ra, bất đắc dĩ lên xe trở về.

Bên trong xe, Thích Tầm Chương quay đầu, đối diện nhìn Dụ Hạ, ánh mắt hơi ngừng lại.

Dụ Hạ cong khóe môi lên, khẽ mỉm cười với anh, đưa mắt nhìn xe đi xa.

Bình luận

Truyện đang đọc