SA VÀO

7 giờ sáng, Dụ Hạ xuất phát từ trường học, đi tàu điện ngầm ra sân bay. Vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cậu liền gửi tin nhắn cho Thích Du, bên kia rất nhanh đã trả lời lại: "Hạ Hạ, tớ ở nhà ga số 2 khu A."

"Được, tớ lập tức tới ngay, cậu chờ tớ một chút."

Thích Du cất điện thoại, liếc nhìn Thích Tầm Chương đang đứng bên cạnh, sau một hồi do dự liền chủ động nói thật: "Dụ Hạ sẽ đến tiễn con, con cũng sắp đi rồi, bố để con nói hai ba câu với cậu ấy được không?"

Thích Tầm Chương trầm mặc liếc mắt nhìn cậu, không tỏ rõ ý kiến.

Sau mười phút, Dụ Hạ xuất hiện, trước tiên qua chào hỏi Thích Tầm Chương: "Chào chú."

Thích Tầm Chương gật gật đầu, đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho cậu, đi qua tiệm cà phê bên cạnh.

Dụ Hạ đưa mắt nhìn Thích Tầm Chương đi xa, mãi đến khi Thích Du gọi cậu, mới hoàn hồn ngồi xuống, cười cười với Thích Du, đưa đồ cho cậu: "Tớ nghĩ cậu cũng sắp đi rồi, dù sao cũng phải tặng quà cho cậu, chúc cậu ra nước ngoài mọi thứ đều thuận lợi, mà tớ cũng không biết nên tặng cậu cái gì cho tốt, nên mua cho cậu cái này, đừng ghét bỏ nha."

Thích Du nhận lấy, mở túi ra nhìn một chút, là một mô hình nhân vật hoạt hình cậu yêu thích.

Thích Du có chút cảm động: "Cái này chắc tốn không ít tiền, cậu tiêu số tiền này làm gì."

Dụ Hạ không thèm để ý nói: "Tốt rồi, cậu thích là được."

Thích Du ngước mắt nhìn về phía cậu: "Hạ Hạ, đây là quà chia tay sao?"

"Cậu cảm thấy như vậy thì chính là như vậy."

Nghe vậy, Thích Du khẽ hừ một tiếng: "Thật qua loa, cậu từ đó tới giờ không thích tớ chút nào."

"Nói cái gì vậy" Dụ Hạ cười ha hả, "Tớ làm gì có không thích cậu."

"Nhưng mà không phải kiểu thích kia, tớ sắp đi rồi, cậu không buồn chút nào."

Dụ Hạ vươn tay đẩy đẩy cánh tay của cậu: "Được rồi được rồi, còn càng nói càng hăng, hơn nữa tớ cũng hiểu cậu quá rồi, không nói cái này nữa, đồ đạc cầm cẩn thận, qua tới bên kia nhắn tin cho tớ."

Thích Du cúi đầu xuống, nhỏ giọng lầu bầu: "Tớ thật sự không muốn đi, bố tớ không muốn tớ nữa, mới tìm cớ đuổi tớ ra ngoài, không chừng sang năm tớ trở về, ông ấy đã có con trai rồi."

Dụ Hạ nhìn về phía bóng lưng người đàn ông đứng trước quầy tính tiền của tiệm cà phê, con ngươi chuyển động, hỏi Thích Du: "Sao có thể? Lúc trước không phải cậu nói bố cậu ở bên ngoài không có ai sao?"

"Ai mà biết được, đàn ông ba mươi mấy tuổi, bên cạnh làm sao có thể không có ai, cũng đâu phải hòa thượng."

Dụ Hạ cười: "Coi lời nói này của cậu, bố cậu trước kia không tìm người khác còn không phải là vì cậu, cậu đã trưởng thành rồi, cho dù bố cậu muốn tìm mùa xuân thứ hai, cậu cũng không tiện ngăn cản đâu."

Thích Du bĩu môi: "Tớ không ngăn, nhưng mà tớ khó chịu, nếu ông ấy tìm người khác thật, tớ sẽ không trở lại nữa, để khỏi phải làm cho mình không thoải mái."

Dụ Hạ không đồng ý: "Đừng nói lời vô ích nữa, có ý nghĩa gì không?"

"Tớ lười nói với cậu, có nói cậu cũng không hiểu."

Nụ cười trên khuôn mặt Dụ Hạ cứng đờ, không trả lời thêm nữa, cậu thực sự không hiểu, cũng không có gì để hiểu, bố cậu đã bỏ vợ con rời khỏi nhà trước khi cậu hiểu chuyện, cậu không hề nhớ được hình dáng người đàn ông đó ra sao.

Cậu ngược lại hi vọng Ngô Minh Lệ có thể tìm được ai đó, Ngô Minh Lệ đã điên mười mấy năm vì một người đàn ông như vậy rồi, bản thân bà không phiền, cậu xem cậu cũng thấy phiền.

Thích Tầm Chương mua cà phê sữa với bánh mì về đưa cho bọn họ, Dụ Hạ muốn uống cà phê, lại cầm thêm một cái bánh mì, lần nữa nói cảm ơn Thích Tầm Chương.

Thích Du dường như còn giận dỗi bố mình, cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn, chẳng hề để ý Thích Tầm Chương.

Thích Tầm Chương đi qua chỗ khác nhận điện thoại, xử lý chuyện làm ăn, Dụ Hạ nhỏ giọng nhắc nhở Thích Du: "Cậu đừng như vậy, sắp đi rồi, nói lời tạm biệt với bố cậu đi, chú ấy cũng là vì muốn tốt cho cậu, hai bố con đừng làm giống như kẻ thù vậy."

Thích Du lườm nguýt cậu một cái, Dụ Hạ cười nhạo, không quan tâm tới việc không đâu nữa, ngậm ống hút uống cà phê, ánh mắt lơ đãng xẹt qua gò má nghiêm túc của Thích Tầm Chương lúc gọi điện thoại, hơi dừng lại.

20 phút sau, Thích Du dù không muốn cũng phải cầm lấy hành lý, chuẩn bị tiến vào cửa an ninh.

Trước khi vào, cậu lưu luyến không rời lôi kéo tay Dụ Hạ, Dụ Hạ liếc mắt nhìn Thích Tầm Chương đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lên đường bình an."

"Hạ Hạ, cậu nhất định phải nhớ tới tớ..."

"Được rồi, tớ đã nói rồi, sẽ không quên cậu, tớ hứa với cậu."

"Đừng lề mề nữa, nhanh đi vào đi." Thích Tầm Chương trầm giọng nhắc nhở.

Thích Du buông tay Dụ Hạ ra, vẫn đứng một chỗ cúi đầu không nhúc nhích, Thích Tầm Chương tiến lên một bước, giơ tay nặn nặn vai cậu, âm thanh hòa hoãn hơn chút: "Đi thôi, qua bên đó chú ý sức khoẻ, qua một thời gian ngắn nữa bố lại đi thăm con."

Thích Du ngẩn người: "Bố..."

Thích Tầm Chương ấn vai cậu xuống một cái: "Lên đường bình an."

Thích Du đỏ cả mắt, cuối cùng vẫn phải lê từng bước mà đi.

Tiễn Thích Du xong, Dụ Hạ quay người nở nụ cười với Thích Tầm Chương: "Cảm ơn chú để cho cháu tới tiễn Thích Du."

Thích Tầm Chương lãnh đạm hỏi cậu: "Cậu có về nhà không? Tôi đưa cậu về."

Dụ Hạ không khách khí với anh: "Về trường học, buổi chiều còn có lớp, việc này cũng phải nói cảm ơn chú, hôm qua trường đã cho cháu trở về học."

Thích Tầm Chương gật đầu, không nói thêm nữa: "Đi thôi."

Hôm nay Thích Tầm Chương tự lái xe tới, thư ký cũng không đi theo, Dụ Hạ ngồi vào chỗ kế bên tài xế, quay đầu nhìn Thích Tầm Chương, hỏi anh: "Chú, trường cháu với công ty chú hai hướng khác nhau, có làm lỡ thời gian của chú không?"

Thích Tầm Chương cầm tay lái, chăm chú nhìn về phía trước: "Cậu biết công ty tôi ở đâu à?"

"Vâng, có lần cháu với Thích Du đến tìm chú, bọn cháu bị chặn trước sảnh không cho đi lên, Thích Du liền tức giận kéo cháu về."

Thích Tầm Chương nhíu mày, việc này Thích Du vẫn chưa nói qua với anh, cũng không biết đứa trẻ này nói thật hay giả.

"Chú không tin à?" Mi mắt Dụ Hạ nhẹ nhàng chớp một lát, cười nói, "Là thật đó, hôm đó ngày thành lập trường, có mời phụ huynh học sinh đi, Thích Du vốn là muốn chú đi, kết quả còn không thấy được mặt chú, sau đó chắc là cậu ấy không nói cho chú rồi, nói chú, chú cũng sẽ để thư ký đi."

Sắc mặt Thích Tầm Chương tối tăm, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vô-lăng, đột nhiên hỏi cậu: "Cậu với Thích Du rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Dụ Hạ chuyển động đôi mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Chú không phải đã biết rồi sao, còn hỏi chuyện này làm gì?"

"Hôm đó Thích Du có nói cậu là người bạn duy nhất của nó, tôi thấy thái độ của cậu đối với nó, cũng không giống như là thật sự có cái gì với nó, cậu nói thật với tôi, hai đứa đến cùng đang đùa cái gì vậy?"

Dụ Hạ giơ tay lau mặt một cái: "Ồ..."

Thích Tầm Chương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, nhăn mày lên: "Không nói được?"

Dụ Hạ bật cười: "Chú, tại sao chú không đi hỏi Thích Du, làm gì lần nào cũng hỏi cháu?"

Thích Tầm Chương lắc đầu: "Thích Du nó không chịu nói thật với tôi."

"À, vậy chú thấy cháu sẽ nói thật không?" Dụ Hạ nhún nhún vai, "Chú à, bây giờ chú không có gì để uy hiếp cháu, cháu không muốn nói."

Thích Tầm Chương một lần nữa nghiêng đầu đi, nếu nhìn kỹ chút sẽ thấy tia u tối trong đôi mắt anh, Dụ Hạ cười nhìn anh: "Cháu không muốn nói."

Sắc mặt Thích Tầm Chương chìm xuống, quay đầu trở lại, không truy hỏi nữa.

Ánh mắt Dụ Hạ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, bĩu môi khẽ mỉm cười.

Một tiếng sau, Thích Tầm Chương dừng xe ngoài cổng trường, Dụ Hạ cởi dây an toàn, cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, chú đừng giận, cháu chỉ nói đùa với chú, chuyện chú hỏi cháu, cháu thực sự không muốn nói lắm, vì chuyện này dính đến việc riêng tư của cháu, xin lỗi."

Thích Tầm Chương nhìn cậu, thiếu niên cúi thấp xuống, mi mắt rung động nhè nhẹ, rõ ràng không phải dạng tính cách ngoan ngoãn nghe lời gì, nhưng lại giả bộ đến mức lợi hại như vậy.

"Thôi, cậu không muốn thì đừng nói, không sao đâu."

Dụ Hạ thở nhẹ ra một hơi, ngẩng đầu cười với anh: "Chú yên tâm, cháu bảo đảm sau này sẽ không có cái gì với Thích Du nữa đâu."

Thích Tầm Chương gật đầu: "... Nó đi nước ngoài, một mình ở bên đó rất cô đơn, nếu nó có liên lạc với cậu, không quấy rầy việc học tập của cậu, đừng không để ý tới nó."

Dụ Hạ nhíu mày: "Cháu có nghe lầm không? Chú đặc biệt đưa Thích Du đi, không phải là muốn bọn cháu cắt đứt liên lạc sao?"

Thích Tầm Chương hờ hững nói: "Không phải, chỉ muốn hai đứa đừng vượt ranh giới, làm bạn bè thì không vấn đề gì."

Không đợi Dụ Hạ hỏi lại, anh liền ra hiệu Dụ Hạ: "Cho tôi số điện thoại của cậu, sau này có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, trong nhà có khó khăn cũng có thể tới tìm tôi."

Dụ Hạ càng thêm kinh ngạc, chỉ thấy Thích Tầm Chương cũng không có ý giải thích, liền không hỏi nhiều, đọc số điện thoại cho anh.

Thích Tầm Chương lấy điện thoại ra ấn dãy số, gọi tới, nghe được chuông điện thoại Dụ Hạ vang lên mới tắt: "Được rồi."

"Cảm ơn chú" Dụ Hạ đặt tay lên trên cửa xe, do dự sau liền quay đầu nói với Thích Tầm Chương "Chú chờ cháu một chút, cháu lên phòng ngủ lấy cây dù lần trước chú cho cháu mượn trả lại cho chú."

"Không cần, chỉ một cây dù thôi mà."

"Chú lấy về đi, " Dụ Hạ kiên trì, "Cháu thấy, cây dù đó là hàng nhập khẩu, còn rất quý, cháu dùng cũng không thích hợp lắm, cháu tự có dù, chỉ 10 phút thôi, lâu lắm là 10 phút cháu sẽ trở lại, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của chú đâu."

Không chờ Thích Tầm Chương nói, Dụ Hạ đã đẩy cửa xuống xe, chạy nhanh vào trường học.

Thích Tầm Chương nhìn bóng lưng cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.

10 phút sau, Dụ Hạ đầu đầy mồ hôi chạy đến, đưa dù cho Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương nhận lấy, đưa khăn giấy cho cậu: "Cậu nội trú trong trường?"

"Vâng, hôm qua vừa dọn đến, ở trong trường thuận tiện hơn, có thể chuyên tâm học tập."

"Vậy cũng tốt, học tập cho giỏi, chú ý sức khoẻ."

Khoé môi Dụ Hạ giương lên, vẫy vẫy tay: "Cháu biết rồi, cảm ơn chú, tạm biệt."

Ánh nắng chiếu vào đôi mắt đào hoa đang cười cong lên của cậu, Thích Tầm Chương dời tầm mắt, khởi động ô tô.

Đưa mắt nhìn xe Thích Tầm Chương đi xa, Dụ Hạ cất tiếng hát lên, bước vào cổng trường, đưa mắt nhìn dãy số gọi nhỡ nằm trong mục thông báo trên màn hình hiển thị, suy nghĩ một chút, sau đó lại copy vào trong Wechat.

Quả thực bị cậu tìm được, tên Wechat của Thích Tầm Chương chính là tên pinyin của anh, ảnh đại diện cũng rất đơn giản, một chậu cây xanh bình thường, Dụ Hạ nhìn, "Xời" một tiếng: "Đúng là phong cách của mấy ông chú già."

Cậu gửi lời mời kết bạn, nhét lại điện thoại vào trong túi quần.

10 phút sau, thông báo chấp nhận lời mời kết bạn nhảy ra, Dụ Hạ ngửa đầu, cầm điện thoại di động vỗ vỗ lên trán, cười nheo mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc