SẮC DỤ - HOÀNH TÂN KHAI TỎA VƯƠNG

Editor: annhie

Beta: Đậu Xanh

*

“Tên hèn bên lớp 11 kia nói bà đây thích con gái, thực ra mà nói tớ đại nhân không muốn so đo với tiểu nhân, nhưng con mẹ nó tên nhãi con đó dám đem chuyện này rêu rao!” Bạch Đồng chửi một câu thô tục, theo bản năng cầm hộp thuốc lá, nhớ tới Phó Hi còn ở bên cạnh nên từ bỏ: “Thế nhưng cậu cứ yên tâm đứng yên một chỗ là được, mình bà đây cũng có thể xử chết được tên đó!”

Phó Hi sức lực nhỏ, cũng không thích đánh nhau, nên lần nào có đánh nhau cô cũng nhàn rỗi: “Được, vậy tớ lên khán đài ca hát, lúc nào xong thì gọi tớ nhé!”

Cô hút nốt ngụm trà sữa cuối cùng, cầm đàn guitar đi lên sân khấu.

Phó Hi thường đến đây đàn hát, khách quen đều biết cô, thấy cô lên sân khấu, mọi người phía dưới thi nhau hoan hô.

Cô cầm guitar đứng trước micro, thiếu nữ trong sáng xinh đẹp, lại mang theo âm điệu khàn khàn, mở đầu hát một bài tiếng Anh khiến không khí nóng lên.

“Thần ca, kia không phải chị dâu sao?” Mạc Thường chọc chọc cánh tay Lục Hoàn Thần, cằm hướng về phía sân khấu.

Lục Hoàn Thần thuận mắt nhìn cậu ta một cái, cũng lười phản bác, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy nữ sinh mặc áo hở vai cùng với váy ngắn.

Cô hiển nhiên đã trang điểm, Lục Hoàn Thần thiếu chút nữa đã không nhận ra cô.

Nữ sinh có mái tóc dài ở trường giờ đã thành tóc lọn sóng, mắt nheo lại như là không thích ứng với ánh đèn sân khấu, lại giống như đang thất thần.

Mạc Thường thấy anh không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào nữ sinh trên sân khấu, Mạc Thường sờ cằm: “Không nghĩ tới chị dâu cũng đến chỗ này chơi, Thần ca không đi chào hỏi sao?”

Nhìn anh một bộ đều là si mê, Mạc Thường hiểu Lục Hoàn Thần cũng không nghĩ Phó Hi sẽ đến loại chỗ này.

“Cậu gấp cái gì?” Lục Hoàn Thần cuối cùng cũng liếc cậu ta một cái, giống như nhìn một tên thiểu năng vậy.

“Bây giờ không vội, đợi lát đừng khóc mà đuổi theo người ta!” Mạc Thường trợn mắt nói, không để ý đến anh nữa, quay đầu uống rượu cùng người khác.

“Sao Thần ca đi rồi?” Có người chú ý tới.

“Đừng để ý đến cậu ta, chắc là đi theo đuổi vợ đó!” Mạc Thường xua tay với bọn họ.

Bạch Đồng cùng mấy người anh em đẩy nam sinh vào một hẻm nhỏ, Phó Hi dựa tường nhìn họ.

Nam sinh kia cũng có mang theo mấy người anh em nhưng vẫn không đánh lại Bạch Đồng, được một lát đã quỳ trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.

Bạch Đồng đánh đã chán, kêu người đi thu dọn tàn cục, chính mình chạy tới ôm lấy Phó Hi, cô ấy cao 1m7 cọ cọ trong ngực Phó Hi giống như con chó khổng lồ đang làm nũng.

Bình luận

Truyện đang đọc