SẮC TÌNH NGỌT NGÀO


Ở một nơi nào đó, Tần Triết Hữu ánh mắt xa xâm cứ quấn lấy hình bóng nữ nhân nào đó suốt buổi tiệc.

"Xem ra Tần thiếu đang bận lòng việc gì đó" - Tống Hinh Duệ đột ngột đi đến phía sau.

"Nếu một nữ nhân tránh mặt mình thì có gọi là chán ghét không ?" - Tần Triết Hữu vô thức hỏi.

"Ừm.

.

phải nói là cực kì ghét và cũng có thể là khó xử nên cô ấy không muốn chạm mặt" - Tống Hinh Duệ không kiên nể nói ra hết những suy nghĩ cá nhân.

"Cái tên này! " - Tần Triết Hữu bất lực thở dài, quay mặt lại thì không thấy người đó đâu nữa.

Tống Hinh Duệ cũng đoán ra điều gì đó.

"Cô ấy đi hướng kia! đuổi theo đi" - Tống Hinh Duệ đưa tay chỉ về hướng hậu viện hoa phía sau dinh thự nhìn Tần Triết Hữu gấp gáp đuổi theo.

Cũng đã rất lâu mới có lại bầu không khí quen thuộc như vậy, nhìn xem cảnh tượng ấm cúng lúc này thật là một phép màu.

Những đứa bé chớp mắt đã chạy nhảy rược đuổi thế này, con trai của hắn càng ngày càng ra dáng một cậu nhóc thông minh hệt như hắn không chỉ ngoại hình mà thôi.

Đứa bé kia cặp mắt giống hệt Lôi Kiều còn lại đều y hệt Ngự Cẩn Thiên, cô bé xinh đẹp tựa như một đoá hoa anh túc kiều diễm trong sáng đơn thuần và rực rỡ như nắng mai vậy!
!.

Hậu viện, Vệ Phỉ Mạn mệt mõi với gót chân sưng đỏ vì mang giầy cao gót quá lâu.

"Anh.

.

sao lại.

.

đến đây ?" - Cô giật mình nhìn lên thấy người đàn ông kia quỳ xuống một chân xoa bóp bàn chân cho cô một cách yên lặng.


Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nân niu xoa bóp bàn chân của Vệ Phỉ Mạn, cô khuôn mặt phủ xuống vẻ u buồn khó nói dường như giữa họ có khoảng cách rất xa xa đến nỗi không chạm vào tim nhau được nữa.

"Anh đưa em về" - Tần Triết Hữu nhấc bỗng cô lên một cách dứt khoác khiến cô không kịp phản ứng.

"Tôi tự mình về được.

.

thả tôi xuống" - Vệ Phỉ Mạn có hơi kinh ngạc nhất thời hơi lớn giọng.

"Em ghét tôi đến vậy sao ?" - Tần Triết Hữu nét mặt ủ rũ đau buồn khiến cô phải động lòng dựa vào hắn mặc kệ cứ để hắn bế ra xe rời đi.

HỒI TƯỞNG CỦA VỆ PHỈ MẠN.

Năm đó cô quyết định bỏ qua cơ hội đến Anh du học chỉ để ở lại trả lời câu hỏi của Tần Triết Hữu.

Ngày đó mưa lớn vô cùng, Vệ Phỉ Mạn đứng nép bên cạnh một tiệm bánh ngọt và dãy hàng bán trang sức giả gần đó chờ Tần Triết Hữu đến.

"Tiểu thư cô đang đợi ai sao ?" - Ông lão gần đó khẽ hỏi.

"Vâng.

.

cháu đang đợi bạn ở đây" - Vệ Phỉ Mạn mỉm cười một cách hi vọng vui vẻ! nhưng đã hai tiếng trôi qua một cuộc điện thoại vẫn không nhận được khiến cô thật sự bất an nên đã gọi lại cho Tần Triết Hữu.

Dù có gọi bao nhiêu vẫn không nhấc máy nhưng đến khi cuộc gọi thứ sáu thì một giọng nữ cất lên từ đầu dây bên kia khiến Vệ Phỉ Mạn sửng sờ.

"Alo.

.

ai thế! " - Giọng của nữ nhân đó rất dịu êm dẻo hoạt rất bất thường.

"Tần Triết Hữu có ở đó không ?" - Vệ Phỉ Mạn nén lại thanh âm mà nhẹ nhàng hỏi một cách bình tĩnh.

"Anh ấy đang tắm.

.

cô cũng muốn gặp anh ấy sao chỉ tiếc quá hôm nay anh ấy bận cùng tôi rồi! "
Cả người Vệ Phỉ Mạn cứng đờ điện thoại cũng vô ý làm rớt xuống đất ngay sau đó, ông lão cũng giật mình nhìn theo thì thấy Vệ Phỉ Mạn đôi mắt ửng đỏ có lẻ cơn mưa đang giúp cô che đi những dòng lệ kia trên khuôn mặt xinh đẹp.

Khi Tần Triết Hữu đến thì người đã sớm lên máy bay rời đi khỏi Đế Quốc!



Bầu không khí lạnh lẽo tịnh lặng giữa hai con người trên chiếc xe kia.

Vệ Phỉ Mạn im lặng nhìn ra ngoài trời!
"Em muốn ăn gì thêm không ?" - Tần Triết Hữu âm trầm cất giọng.

"Không cần, tôi muốn nghĩ ngơi" - Vệ Phỉ Mạn nhẹ nhàng trả lời, nét mặt vẫn lạnh lùng không đổi.

Đột nhiên chiếc xe thắng gấp lại khiến Vệ Phỉ Mạn giật mình nhìn hắn, tên điên này muốn chết rồi sao.

"Anh làm gì vậy ?"
"Nói chuyện chút đi.

.

"
"Tôi không có gì để nói"
"Vậy anh sẽ nói" - Tần Triết Hữu nét mặt nghiêm túc khiến cô cũng thấy nghiêm trọng đành im lặng nghe hắn nói.

"Được.


.

được rồi" - Vệ Phỉ Mạn chống tay hờ hững tỏ vẻ bất mãn càng khiến hắn khó chịu mà muốn chiếm lấy nữ nhân cứng đầu này.

"Hôm đó, anh xin lỗi em! vì đến trễ, anh đã đến chỗ của Tống Hinh Duệ nhưng xui xẻo bị thư kí của anh ta chuốc rượu nên ngất đi sau đó, may mà Dạ Huân Vũ đến kịp thời đưa nước giải rượu cho anh.

.

anh thật sự không cố ý để em ở đó và hiểu lầm như vậy"
"Vậy thì sao" - Vệ Phỉ Mạn kiên nghị ánh mắt không còn gì hi vọng trả lời những lời giải thích muộn màng kia của hắn.

"Anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ.

.

nhưng anh vẫn muốn xin em một cơ hội, để anh bảo vệ và chăm sóc cho em" - Tần Triết Hữu nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa kì vọng khiến Vệ Phỉ Mạn cũng không nỡ từ chối thẳng thừng.

"Tuỳ anh vậy" - Những sự thật này cô đã sớm biết và đã không còn giận Tần Triết Hữu nữa chỉ là cô lại muốn xem người đàn ông này góp cuộc thật lòng và kiên nhẫn bao nhiêu như lời hắn nói.

!.

.

Thời gian trôi qua! Tần Triết Hữu cuối cùng cũng đạt được sự tín nhiệm tin tưởng của Vệ Phỉ Mạn.

!.

Tại bãi biển, cơn gió thổi đến mát lạnh.

.

ánh lửa đang cháy lên và mùi thịt lẫn hải sản được nướng lên cùng vài ly rượu ăn mừng.

"Cậu nướng khét rồi này! " - Dạ Huân Vũ chỉ chỉ vào miếng thịt xấu số trong tay của Tần Triết Hữu.

"Đúng thật công việc này không hợp với cậu" - Ngự Cẩn Thiên bên cạnh đang tranh thủ khui chai rượu ở trên bàn.

"Huân Vũ! " - Giọng nói thánh thoát phát ra không biết từ đâu làm cho hắn khựng lại lập tức mỉm cười.

"Sao thế ?" - Giọng điệu cưng chiều nhẹ nhàng.

"Em mua trong lúc vào chợ cùng chị Kiều Kiều và chị Phỉ Mạn đấy" - Tiêu Ngọc đeo lên tay của Dạ Huân Vũ một chiếc vòng được đan bằng chỉ cực kì tỉ mỉ.

"Đúng là rất đẹp" - Dạ Huân Vũ hôn nhẹ nhàng lên trán cô khiến cô nàng đỏ bừng mặt.

"Em.


.

em vào rửa tay.

.

" - Tiêu Ngọc nói xong rồi lúng túng chạy đi mất.

Bầu không khí của các nam nhân kia đúng là có chút buồn tẻ họ chỉ nói qua nói lại vài chuyện cho đến khi những nữ nhân quyền lực kia bước vào.

"Cẩn Thiên.

.

anh uống ít thôi đấy" - Lôi Kiều tiến lại cầm lấy ly rượu trên tay hắn.

"Được được, anh nghe em"-Ngự Cẩn Thiên nổi tiếng sủng vợ nên cũng chẳng có gì lạ lẫm nữa.

"Chú à cái này ăn được sao.

.

đắng quá" -Tiểu Hàn ăn một miếng thịt mà Tần Triết Hữu đưa cho thì không khỏi chê bai.

"Thằng nhóc này thật không biết thưởng thức đồ ăn gì cả" - Tần Triết Hữu ăn thử vài miếng thịt khét đen kia thì quả là đắng thật.

Bầu không khí xoay quanh quả là rất thú vị êm ấm ai nấy đều nở một nụ cười rạng rỡ, chỉ đơn thuần như vậy đúng là như một giấc mơ!
Tống Hinh Duệ trở về vị trí tổng tài Tống Thị còn Tần Triết Hữu và Vệ Phỉ Mạn cũng đã làm lành với nhau họ còn chuẩn bị kết hôn vào tháng tới.

Tiêu Ngọc và Dạ Huân Vũ cũng chuẩn ngày hôn ước với một cuộc tình êm đẹp thuận lợi!
Ngự Xuân Hi thì cũng đã êm ấm chăm lo cho con trai và hạnh phúc bên Tống Hinh Duệ và Lôi Kiều cũng đã mang thai chuẩn bị có thêm tin vui.

.

Ngự Gia và Lôi Gia hay Vệ Gia đều cực kì vui mừng với những tin vui này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc