SAI LẦM DUY NHẤT

Tối ngày hôm sau,lạc tâm cho cu tít chơi bên nhà bà phương,1 mình cô ngồi thất thần trong nhà,đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ.

8h30,

Chỉ còn đúng 30 phút nữa là đến giờ hẹn lục nam cho cô.lạc tâm cắn môi,ngón tay đan vào nhau,bóp chặt lại.

Có nên tới đó hay không?

Đó là câu hỏi đang giằng xé tâm can lạc tâm lúc này?

Trong lòng đang đấu tranh giữ dội?

Nếu đi....cô biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình?

Nhưng nếu không đi thì sao?liệu anh ta sẽ làm ra chuyện gì bỉ ổi nữa đây?anh ta đê tiện như vậy?

Hơn nữa,chiếc hộp vẫn đang ở trong tay lục nam?

Lạc tâm không muốn vũ lâm vì mình mà chịu bất kì sự tổn thương nào?

Anh là ân nhân của cô?

Anh giành tình cảm cho cô?

Cô trân trọng tình cảm đó?

8h45

Lạc tâm bất lực,cô mím chặt bờ môi,khoác áo gió,quyết định đi ra ngoài,ra đến cổng thì bắt gặp vũ lâm định đi vào,

- lạc tâm,muộn rồi em còn đi đâu?hay em sang đón cu tít.

Lạc tâm không giám nhìn vũ lâm,tim đập mạnh,tự dưng thấy có lỗi với anh gê gớm,

- em...em có việc riêng,nên ra ngoài 1 chút,hôm nay cho cu tít ngủ với gì 1 hôm,có thể em sẽ về muộn.

- em có việc gì vậy?ở đâu anh đưa em đi.

Lạc tâm vội lắc đầu.

- thôi,anh về nghỉ ngơi sớm đi,em tự đi được rồi.

Lạc tâm đi như chạy trốn,đằng sau chợt nghe vũ lâm nói.

- lạc tâm,anh luôn đợi câu trả lời của em.

Chân cô thoáng khựng lại,sự áy náy lại càng dâng cao?

Lạc tâm bước đi mà đôi chân trĩu năng?

Cô lẩm nhẩm.

- vũ lâm,xin lỗi,em xin lỗi.....

Lúc lạc tâm đến khách sạn,cô liền được tiếp tân đích thân dẫn lên phòng 205.

Cũng có nghĩa là,lục nam? Anh ta chắc chắn biết rằng cô nhất định sẽ tới....

Đúng là đồ cáo già?

Đứng trước cửa phòng,lạc tâm chần chừ không giám gõ cửa,tay bỗng nhiên run rẩy?

Đây không đơn giản là 1 căn phòng bình thường nữa,đối với lạc tâm đây là hang hùm?nếu cô bước vào lần này,sẽ bị con sói lục nam ăn thịt?

Lạc tâm bỗng nhiên muốn quay đầu bỏ đi....không ngờ cửa phòng đột nhiên bật mở,lục nam xuất hiện sau cánh cửa,

- đã đến rồi sao còn không vào?

Lạc tâm nhìn thấy lục nam chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm ngang thắt lưng,thân trên để trần,bụng lộ ra những múi cơ,trông vô cùng mạnh mẽ,không thể phủ nhận,cơ thể anh ta rất đẹp,rất nam tính.

- nhìn đủ chưa?chưa đủ thì vào trong rồi nhìn tiếp.

Lạc tâm bừng tỉnh,không còn cách nào khác,đành lách qua người lục nam,tiến vào bên trong,

Bên trong phòng,thoang thoảng mùi thơm của nước hoa,rất dễ chịu.

Cô nghe lục nam nói sau lưng.

- 10 phút,cô đến muộn 10 phút.

Lạc tâm quay lại nhìn anh.cố bình tĩnh.

- chẳng phải tôi cũng đã tới rồi sao?chiếc hộp đâu?trả lại cho tôi.

Lục nam đi tới ngồi cạnh chiếc ghế da cạnh cửa sổ,nhàn nhạt nói.

- vừa tới liền mở miệng đòi đồ của mình,xem ra cô thật sự rất yêu thằng đó nhỉ?

- tôi và anh ấy có thế nào thì liên quan gì đến anh?xin anh trả lại cho tôi đi,

- lạc tâm...nếu dễ dàng như vậy,?tôi cần gì phải tốn sức gọi cô đến đây chứ? Cô nói xem có phải không?

- anh muốn thế nào?

Lục nam đột nhiên đứng lên,từng bước,từng bước tiến về phía cô,dang tay ôm lấy cả người lạc tâm vào trong ngực,ngửi cần cổ cô,nhấn mạnh từng chữ...

- tôi muốn cô ngủ với tôi,lên giường cùng tôi,làm tình cùng tôi.

Lạc tâm muốn đẩy anh ra,nhưng không được,chỉ con cách chống 2 tay lên ngực trần của anh,ngăn không cho anh áp sát,lạc tâm cảm nhận được làn da anh rất nóng,nóng như thiêu đốt khiến cô muốn rụt tay lại

Lạc tâm lắc lắc đầu,kiên định nhìn thẳng vào mắt anh.

- không?tôi không muốn,chúng ta không thể lại như vậy?

- tại sao lại không thể?chỉ cần tôi muốn liền có thể.

Lục nam ghé mũi ngửi tóc cô,tay bất chợt di chuyển xuống cái mông tròn đầy của cô,nhẹ nhàng vuốt ve,

Lạc tâm bị bất ngờ mà muốn đứng không vững,cả người hơi lay động?

Cô cố gắng đẩy đẩy khuôn ngực anh trong sự yếu ớt.

- không,lục nam....tôi...tôi đã có 1 đứa con rồi,là con của anh ấy,tôi...không muốn...

Lục nam nghe đến đó thì cười lớn tiếng,tay càng ra sức vuốt ve cả người cô,miệng anh gé sát vào tai cô,thổi khí.

- sao cơ?cô nói cu tít là con của thằng đó sao?

Lạc tâm mặt đỏ bừng,hơi thở gấp gáp,

- phải....là con....của tôi và anh ấy.

Lục nam khẽ cắn cắn vành tai cô,khiến lạc tâm kêu lên.

- a.....

- vậy sao?nhưng tôi lại nghĩ đó là con tôi thì đúng hơn.

Lạc tâm bưng tỉnh,đột nhiên mở trừng mắt,đẩy lục nam 1 cái thật mạnh,

- anh nói gì?.....

Lục nam bị đẩy lùi ra vài bước,nhưng anh không giận mà còn cười.

- tôi nói,cu tít,nó là con tôi....

Lạc tâm hoàn toàn chấn động?

Tại sao lục nam lại nói như vậy?làm sao anh lại biết được chuyện này,không thể?nhất định không thể.

- anh...anh điên rồi,con tôi làm sao lại là con anh được chứ.

- lạc tâm à lạc tâm?cho dù cô có ra sức giấu diếm cỡ nào,vẫn không thể thay đổi được 1 sự thật,cu tít chính là con của tôi,tôi chính là bố nó.

Lạc tâm bàng hoàng,ngồi phịch xuống giường,mặt tái đi...

- không,cu tít không phải con anh?nó không có 1 chútliên quan nào đến anh cả....anh nghe rõ chưa.

Lục nam tới bên cạnh cô,ngồi xuống,

- cô biết không?lạc tâm,trên thế gian này có 1 thứ không bao giờ có thể thay đổi được,đó là gen di truyền.ngay cả đến người ngu nhất cũng nhận ra máu mủ của mình,huống chi tôi lại rất thông minh...

Nghe đến đó,lạc tâm hoàn toàn không còn gì để nói nữa.cô thả lỏng cơ thể,buông xuôi.

- anh cuối cùng cũng chỉ ham muốn cơ thể của tôi chứ gì,được,tôi cho anh....hi vọng sau khi anh đạt được điều anh muốn,anh sẽ buông tha cho tôi,...

Lạc tâm nằm ngả xuống giường,nhắm mắt lại,hồi lâu vẫn không thấy lục nam có hành động gì.

Lạc tâm mở mắt ra,phát hiện lục nam đang từ trên nhìn mình chăm chú.

- thế nào?không phải anh muốn ngủ với tôi sao?còn không mau làm đi,làm xong chúng ta chấm dứt,anh đi đường anh,tôi đi đường tôi,chúng ta xem như chưa từng gặp lại nhau.

Lục nam hơi buồn cười?

Xem như chưa từng gặp lại ư?cô ta thật sự nghĩ rằng như vậy là có thể cắt đứt với anh,để lấy gã kia?anh sẽ không để cô được toại nguyện đâu?

- lạc tâm,tôi rất không thích đàn bà ở trên giường giống như xác chết?

Lạc tâm cố kìm chế giận dữ.nghiến răng.

- lục nam?anh đừng có quá đáng quá.

- tôi chỉ nói sự thật thôi,

Lạc tâm vùng dậy,ôm lấy cổ lục nam,vụng về mà hôn anh,hôn 1 cách tức giận.

Lục nam để yên cho lạc tâm hôn mình.không ngờ cô hôn lại dở tệ đến mức khiến cả người anh ngứa ngáy không yên.

- em vẫn vụng về không khác gì lúc trước nhỉ?vấn cứ để tôi làm thì tốt hơn.

Dứt lời,lục nam áp môi mình vào môi cô,hôn mạnh như vũ bão,anh hôn quá điêu luyện,hôn đến mức,lạc tâm nhịn không nổi,phát ra tiếng "ưm ưm" trong cổ họng.tiéng kêu đó của cô càng kích thích lục nam,anh vừa hôn vừa đẩy cô ngã lên giường,tay không quên cởi bỏ quần áo của cô,anh vuốt ve khắp cơ thể cô,lướt đến mấy điểm nhạy cảm của cô thì dừng lại trêu đùa đến khổ sở....

Môi anh rời khỏi môi cô,hôn xuống cổ,rồi lại xuống ngực,sau cùng anh úp mặt vào giữa 2 chân cô,

Lạc tâm ưỡn người lên,run rẩy kịch liệt,tay cô bấu chặt ga giường,vừa khó chịu lại giường như rất dễ chịu.

Lục nam biết cô đang hưởng thụ sự mơn trớn của anh.

Lục nam dừng động tác,chồm lên đè lên người cô,vô lại mà hỏi.

- thích không?

Lạc tâm quay mặt đi,thở hổn hển,

Anh xoay mặt cô lại,

- không trả lời???

Lạc tâm cố ngậm miệng,nhất định không chịu thua

- được....chơi trò ngang bướng với tôi chứ gì?để xem cô chịu đựng được bao lâu.

Lục nam cởi phăng chiếc khăn tắm ra khỏi thắt lưng,cả người bỗng chốc lòa lỗ...phơi bày ra trước mặt...ánh đèn trên trần nhà sáng chói càng làm cho hình ảnh của đôi nam nữ trong phòng càng thêm sinh động,đẹp mắt.

Lục nam ôm cả người lạc tâm đi ra ngoài ban công.

Lạc tâm giật mình hoảng hốt.

- anh...anh làm gì vậy?

Lục nam ôm cô trong lòng,da thịt cọ sát,nóng lên như có lửa,

- tôi làm gì?đương nhiên là làm những việc cần làm.

Lục nam để cô tựa vào lan can,giảo hoạt cười cười,lạc tâm hoảng sợ thật sự,muốn chạy trở vào.

- không?làm ơn,vào trong đi,tôi...tôi không muốn ở đây?

- nhưng mà....tôi muốn...cô nên nhớ,người quyết định là lục nam tôi.

Nói rồi,lục nam bất ngờ xoay người cô lại,để cô chống vào lan can,từ phía sau thâm nhập vào giữa 2 chân cô.

- ah.....a....dừng....lại....

Lục nam điên cuồng cử động thắt lưng,tay anh bám lấy eo cô,ra vào kịch liệt,miệng gầm nhẹ.

- dừng lại???....cơ thể em rõ ràng đang muốn tôi....dừng lại?...em chịu được sao?

Lục nam càng nói,càng gia tăng lực va chạm,khoái cảm quá lớn khiến lạc tâm gần như muốn ngất đi...cô dùng tay bấu víu vào lan can,gió từ bên ngoài thổi vào,hòa quyện cùng hơi nóng toát ra từ cơ thể 2 người.

- a....ưm....chậm...lại được không?...ưm....

- được thôi.

Miệng thì nói vậy,nhưng hạ thân anh lại càng thỏa sức cử động,

- ahh....xin anh....chậm 1 chút....tôi không chịu nổi...nữa rồi.

Lục nam mô hôi nhễ nhại,anh xoay người cô lại,tiến trực tiếp vào.....

Trên ban công,hình ảnh của đôi nam nữ trở nên thật sống động,

Sau khi xong việc,lục nam ôm lạc tâm trở lại giường,anh để cô nằm trên giường,nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lạc tâm mệt tới mức rũ rượi trên nệm,mặc kệ tất cả.

Đến khi nghỉ ngơi đủ rồi,cô mới bật dậy,vơ lấy quần áo.

Lục nam kéo cô lại,không cho cô động đậy.

Lạc tâm nhìn anh châm chọc.

- sao nào?anh đạt được điều mình muốn rồi còn gì?còn không để tôi đi.

Lục nam kéo cả người cô ngã ập lên người mình.

- đủ?đủ thế nào được.

Lạc tâm cố vùng lên,căm phẫn.

- anh giám nuốt lời?

- nuốt lời....cô cho rằng 1 lần là đủ sao?cô nhầm to rồi,

Lục nam lật người đè cô xuống dưới thân,lần thứ 2 mạnh mẽ chiếm đoạt cô.

Trời gần sáng,lạc tâm nhân lúc lục nam ngủ say,ôm lấy quần áo,mặc vào,sau đó chạy ra khỏi phòng,

Sáng hôm đó,cô như người mất hồn,mặt tái nhợt,môi khô khốc,đứng cắt hoa mà tâm hồn bay bốn phương tám hướng,vũ lâm tìm gặp cô,nhìn bộ dạng của cô,lo lắng hỏi.

- em sao vậy?sắc mặt xấu quá,hay về nghỉ ngơi đi.

Lạc tâm chống chế,trả lời.

- em không sao,,, anh đừng lo.

Vũ lâm nhấn mạnh.

- anh lo,lúc nào cũng lo cho em.

Lạc tâm nghe đến đó thì không kìm được mà bật khóc.

Vũ lâm?đừng tốt với em như vậy?em không có cách nào để đón nhận anh được nữa....

Vũ lâm để cô dựa vào ngực mình,

- sao lại khóc,em có chuyện gì giấu anh phải không?

Lạc tâm thút thít,lắc đầu nguậy nguậy.

- không...chỉ tại anh tốt với em quá thôi...

Nói rồi cô vội lau nước mắt,đứng thẳng người,tiếp tục cắt hoa.

Vũ lâm nhìn cô đau lòng không thôi.

Từ phía trước,1 người đang tiến về phía 2 người,lạc tâm nhận ra ngay lục nam,chiếc liềm trên rơi xuống đất.lục nam nhìn chằm chằm lạc tâm,rồi lại nhìn vũ lâm.

Vũ lâm đứng đó,khó hiểu nhìn lục nam

- xin hỏi?anh là......??

Lục nam ra vẻ lịch sự,cười cười,

- tôi hả,tôi là bạn của lạc tâm,tôi đến tìm cô ấy?

Vũ lâm nhìn lạc tâm đang ngây ra bên cạnh,

- bạn em sao?

Lạc tâm run run nhìn lục nam,trả lời.

- vâ...ng

Nói đoạn,lục nam nhìn vũ lâm,đánh giá.

- còn anh?anh là....

- tôi là bạn trai lạc tâm,gọi tôi vũ lâm được rồi.

- à....???bạn trai à?

Lời nói của lục nam tuy có vẻ nhẹ nhàng,nhưng lạc tâm vẫn nghe ra ý tứ nguy hiểm trong đó,cô vội quay sang nói với vũ lâm.

- anh về trước đi,em có chuyện muốn nói với bạn em.

Vũ lâm nghe cô,đi mất,

Khi chỉ còn lại 2 người,lạc tâm mới lạnh giọng.

- anh còn tới đây làm gì?

Lục nam nhún vai.

- tôi tới đây đương nhiên là để tìm cô rồi.

- tìm tôi làm gì,tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi.

Lục nam đưa tay sờ những nụ hoa,

- đúng là vậy?nhưng mà cô quên rồi sao?cô còn chưa lấy lại đồ của mình mà,tôi chỉ muốn tới trả đồ cho cô thôi,,

Trên tay lục nam đang cầm chiếc hộp đựng nhẫn.

Lạc tâm lúc này mới nhớ ra....vì tối hôm qua quá lo sợ nên cô quên béng mất vụ đó?

Cũng may anh ta không lừa cô.

Lạc tâm đón lấy chiếc hộp,bỏ vào trong túi,

Cúi xuống nhặt liềm,tiếp tục cắt hoa.bất ngờ cô nghe lục nam nói.

- sáng mai,tôi sẽ bay ra hà nội?sẽ không trở lại đây nữa.

- vậy thì sao?anh nói cho tôi biết làm gì?

- tôi muốn cô đi cùng tôi.

- anh đúng là hết thuốc chữa....mời anh đi cho,tôi cần phải làm việc.

- cô sẽ không lấy được gã tên vũ lâm đó đâu?

- đó là chuyện của tôi.?

- tôi chắc chắn ngày mai,cô sẽ phải chạy theo tôi thôi,cứ đợi mà xem....chuyến bay ngày mai lúc 9h,tôi đợi cô ở sân bay.

Lục nam nói xong rồi bỏ đi luôn.

Lạc tâm mặc kệ anh,coi anh như người điên đang nói nhảm đi...

Chiều tối,lạc tâm từ ngoài đi về nhà thì nhận được tin dữ,

Cu tít lại mất tích.theo như hàng xóm nói,thằng bé vốn đang chơi trong sân thì đột nhiên mất tích không giấu vết,

Lạc tâm lại rơi vào sự hoảng loạn tột cùng,cô điền cuồng chạy khắp ngõ nghách tìm con,nhưng tìm mãi,tìm mãi vẫn không tìm thấy cu tít...

Lạc tâm phát điên,gào khản cả giọng,

- tít ơi,con ơi....con ơi...???

Cả bà phương và vũ lâm đều lo sợ không kém,nhưng nhìn cô như vậy thì lại càng đau lòng hơn

- lạc tâm,bình tĩnh đi,chắc cu tít chỉ mải chơi đâu đó thôi,thằng bé thông mình như vậy?sẽ nhanh tìm về nhà thôi mà....

1 cô hàng xóm đứng bên nói xen vào.

- nhưng giờ trời đã tối lắm rồi,thằng bé đi đâu được chứ,hay là....hay là bị ai đó bắt đi rồi..

Lạc tâm dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà ta,trong lòng bỗng hiểu ra điều gì đó?những lời nói ẩn ý của lúc nam lúc sáng nay?

Là anh ta?chính là anh ta,?cu tít nhất định đang ở chỗ anh ta?

Vương lục nam?không ngờ anh có thể dùng thủ đoạn này.

Giữa lúc mọi người đang hoảng sợ,lạc tâm đột nhiên xông ra,chạy ra đường bắt xe đến tìm lục nam

Vũ lâm đuổi theo cô,nhưng không kịp,cô đã lên xe đi mất.

Lạc tâm hối hả chảy vào trong khách sạn,hối hả đập cửa,lục nam mở cửa ra,liền bị cô kích động túm lấy áo.

- trả con cho tôi,là anh,anh đem con tôi giấu đi rồi đúng không?

Lục nam gỡ tay lạc tâm ra,quay người đi vào phòng,lạc tâm lao theo.

- xem ra cô cũng không đến nỗi ngốc tệ,yên tâm đi,cu tít được chăm sóc rất tốt,nó rất ngoan,không hề khóc

- anh là đồ xấu xa,mau trả con cho tôi,nếu không tôi báo công an?

Lục nam đưa điện thoại cho cô,

- gọi luôn đi,cu tít là con tôi,tôi muốn gặp nó,muốn bên cạnh nó,cô báo công an?ai tin cô chứ?

Lạc tâm bật khóc thành tiếng,cô sụp xuống,nắm lấy quần anh,nức nở van xin.

- xin anh,cầu xin anh,mang nó ra đi,tôi không thể sống thiếu cu tít.

Lục nam tuyệt tình nói.

- biết sao giờ,cô 1 mực muốn kết hôn với gã kia,ok,cô cứ làm theo ý cô di,nhưng cu tít,...tôi sẽ nuôi nó.

Lạc tâm hét lên điên loạn.

- anh không có quyền....

- không,tôi có quyền,vì tôi là bố nó,tôi dư sức nuôi nó hơn cô nhiều,

- anh nói gì hả?

- tôi nói,cô cứ vui vẻ mà đi lấy chồng,còn con tôi,tôi nhất định phải nuôi,nếu cô phản đối,chúng ta gặp nhau tại tòa,...

- không,không thể nào,?con là do tôi mang nặng đẻ đau,anh có quyèn gì mà giành với tôi chứ.

- đúng là cô mang nặng đẻ đau,nhưng cô lại giám lừa tôi,giấu diếm tôi sinh con,không cho tôi biết sự tồn tại của nó,lạc tâm,,,cô cũng quá vô tình đi...

Lục nam nói xong,mặc kệ cô ngồi bệt dưới đất,đi ra khỏi phòng...hoàn toàn không để ý đến cô nữa.

Sáng,lạc tâm tức tốc thu dọn quàn áo,tức tốc bắt ta xi đến sân bay,không ngờ lục nam đã lên máy bay rồi,cô đành mua vé bay tiếp chuyến bay kế tiếp.

Lòng nóng như lửa đốt,

Cô quyết định bỏ lại tất cả,vì con,vì cu tít là cả nguồn sống của cô,lạc tâm khẽ rơi nước mắt,thầm xin lỗi vũ lâm,xin lỗi gì phương,cô đi không từ biệt,..

Lúc vũ lâm đến nhà thì chỉ còn thấy lá thư viết vội mà cô để lại,kèm theo đó là chiếc hộp đựng nhẫn cầu hôn...

Vũ lâm thất vọng buông lá thư,đau khổ....

Lạc tâm,đến cuối cùng,em vẫn từ chối anh?...

Bình luận

Truyện đang đọc