SAI LẦM DUY NHẤT

quả nhiên là cô ở đây?bây giờ còn giám dọn tới sống chung với con trai tôi rồi sao?đồ mặt dày không biết xấu hổ?

Lạc tâm bị ăn tát đau điếng,nhưng cô cắn răng chịu đựng,bị bà nguyệt sỉ nhục thậm tệ nước mắt không kìm chế được mà chảy ra,

- bác,cháu thật sự không như bác nghĩ đâu?cháu....

- cô câm miệng lại cho tôi,mọi việc rõ ràng ra trước mắt cô còn muốn già mồm sao?giã tâm của cô thật đáng sợ,tránh ra....

Bà nguyệt giận dữ đẩy mạnh lạc tâm qua 1 bên khiến đầu cô va vào cạnh cửa rất mạnh,trên trán liền xuất hiện 1 vết xước rỉ máu,bà nguyệt không thèm nhìn cô lấy 1 cái,đi nhanh vào trong nhà,nhìn tứ phía.càng nhìn càng giận dữ,

- à...hừ,giỏi lắm,giống 1 gia đình đầy đủ quá ha,cô thật sự xem chỗ này là tổ ấm của mình rồi à,lục nam nó bị mù rồi,bị mù nên mới bị đứa con gái lẳng lơ,mất nết nham hiểm như cô lừa....cô nói đi,nói đi,cô bỏ bùa con trai tôi phải không.

Bà nguyệt hướng mặt cô thét lên như muốn phun lửa từ trong miệng ra.

Lạc tâm nước mắt chảy ròng ròng,cô dùng tay che trán,cảm giác đau nhức.cô đứng thu lu ngay bên cánh cửa,nhìn bà nguyệt.

- cháu thật sự không như bác nghĩ,cháu không cố tình gặp gỡ con trai bác,

Bà nguyệt nghe vậy càng hung hăng.

- không cố tình hả?cô nói cô không cố tình phải không?vậy thì tại sao cô lại sinh con,cô muốn dùng đứa trẻ đó trói chân thằng nam,mục đích muốn bước vào làm dâu nhà giàu,cô cuối cùng chỉ muốn bước vào cửa nhà họ vương chúng tôi đúng không?cô đừng nằm mơ,....

Lạc tâm cúi đầu mà lòng đau như cắt.

Dù có giải thích thì bà ấy cũng chẳng tin cô.?cô phải làm sao đây.

Bà nguyệt đi từng bước tới chỗ cô đang đứng,nhìn lạc tâm cất giọng đay nghiến,căm phẫn tột độ.

- cô cũng giỏi đóng kịch lắm....chẳng trách ngày đó,cô lại từ chối 50 triệu của tôi,thì ra là đã có kế hoạch này rồi,..tôi ban đầu còn nghĩ cô không phải là loại xấu xa gì?cũng đúng thôi,tự dưng có 50trieu từ trên trời rơi xuống ai mà không tham chứ,huống chi là loại nghèo mạt như cô.....bây giờ tôi mới hiểu,cô giả vờ rời đi 4 năm,âm thầm sinh con,dùng đứa con để ép chúng tôi chấp nhận cô?

Lạc tâm không ngờ bà nguyệt lại có thể liên tưởng được như vậy?lòng tự trọng bị chà đạp đến nỗi không còn 1 chút nào,,,,cô ngước nhìn bà ta,kiên định mà nói,nói trong làn nước mắt.

- bác....xin bác đừng tùy tiện xúc phạm người khác như vậy,quả thật cháu với lục nam từng có quan hệ yêu đương,nhưng đã sớm chia tay rồi,những việc xảy ra sau đó nó vượt ra ngoài tầm kiểm soát của cháu,cháu không còn cách nào,chỉ xin bác hãy tin cháu....cháu tuy là người nghèo,nhưng không phải vì vậy mà thấy tiền là sáng mắt,cháu sinh con là ngoài ý muốn,nhưng không vì thế mà cháu hối hận vì sinh ra cu tít,cháu chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ dùng con của mình làm công cụ để tiến vào gia đình giàu có,...

- vậy thì cô còn xuất hiện ở đây làm cái gì?sao không biến đi,đưa thằng con hoang của cô cút đi...

- bác....cháu cũng như bác thắc mắc là tại sao mình lại ở đây chứ?cuộc sống của cháu vốn đang rất vui vẻ,tại sao lại ở đây để cho bác xúc phạm....

- đừng tỏ ra thanh cao với tôi,nói nhiều như vậy rốt cục vẫn là chê 50 triệu chứ gì?được. tôi cho cô 200 triệu,nể tình cô ngày đó còn hiến máu cho con trai tôi,tôi cho cô 200 triệu,cầm tiền và vĩnh viễn không được gặp lại con trai tôi nữa...

Lạc tâm chưa kịp phản bác thì bỗng nhiên giọng nói của lục nam vang lên đầy kinh ngạc lẫn bi thương.

- mẹ......

Cả lạc tâm cùng bà nguyệt đều giật mình nhìn ra cửa.

Lục nam dắt tay cu tít đứng sờ sờ bên ngoài,không biết là đã đứng bao lâu rồi....

Lục nam nhìn lạc tâm,thấy cô 2 mắt ướt đẫm,trán rỉ máu,hiển nhiên là biết do mẹ mình gây ra,anh đau lòng nhìn sang bà nguyệt.

- mẹ.?chẳng phải mẹ nói với con 4 năm trước,cô ấy nhận 50 triệu của mẹ rồi đi sao,?chẳng phải mẹ nói với con phương nhi là người hiến máu cứu con sao?tại sao mẹ lại lừa con?

Bà nguyệt không ngờ lục nam lại đột ngột xuất hiện,nghe hết sự thật,bà á khẩu không nói được lời nào,

Cu tít chạy tới bên chân mẹ,ôm lấy.

Lục nam nhìn thái độ của mẹ mình,cuối cùng cũng hiểu ra tất cả....anh thất vọng nhìn mẹ,nói.

- mẹ ra ngoài đi,con đưa mẹ về,con có chuyện muốn nói với mẹ,...

Trước khi đi,lục nam nhìn lạc tâm,kiên định nói.

- đợi anh về....

Lục nam cho xe vào ga ra,bà nguyệt bước ra,đi thẳng vào trong nhà,ngồi xuống ghế sô pha,uống 1 ngụm trà.vẻ mặt cố tỏ ra thản nhiên.

Lục nam cũng ngồi xuống đối diện,nhìn thẳng mặt mẹ,hỏi.

- bây giờ mẹ nói thật cho con biết đi,ngày đó mẹ nói dối con đúng không?lạc tâm không hề nhận 50 triệu,là mẹ dùng tiền để sỉ nhục cô ấy,cũng chính cô ấy là người đã hiến máu cho con,phải không hả mẹ?

Bà nguyệt biết chuyện đã bại lộ,nhưng vẫn cứng miệng trả lời.

- phải đó,con đã nghe hết rồi còn hỏi mẹ làm gì?bây giờ con ngồi đây trách mẹ sao?vì loại con gái đó mà trách mẹ sao?con ăn cái gì của nó vậy?1 đứa con gái tốt như phương nhi sao con không chọn,lại đi đâm đầu vào đứa không ra gì như vậy?

Lục nam không chịu nổi nữa cắt ngang lời mẹ,trái tim quằn quại,1 người là người anh yêu,1 người là mẹ anh,bên hiếu bên tình?thực sự rất khổ sở.

- mẹ à,sao mẹ có thể nhẫn tâm đặt điều,đổ oan cho 1 cô gái yếu đuối như lạc tâm cơ chứ,tại sao mẹ lại chỉ trích cô ấy thậm tệ trong khi cô ấy chẳng làm gì?giờ thì con đã hiểu...con hiểu tất cả rồi....

Câu cuối cùng,lục nam giường như hét lên.

Bà nguyệt càng tức hơn.

- nó không làm gì sao?không làm gì mà giấu diếm sinh con rồi mang con đến đây à?..

Lục nam kích động đứng phắt dậy,2 mắt đỏ ngầu,

- mẹ......là con nè,chính là con nè,chính con trai của mẹ hại cô ấy đến nỗi không còn gì nè....mẹ biết không,con đã từng làm những việc rất xấu xa,rất quá đáng với cô ấy,khiến cô ấy năm lần bảy lượt bỏ đi,là con...là con ép cô ấy ở lại bên mình...con làm cô ấy có thai,1 mình cô ấy vào nơi đất khách quê người sinh con,nuôi con chưa đủ khổ sao?là con,con đem con của cô ấy đi buộc cô ấy phải theo ra đây,mẹ có hiểu không?tất cả đều do 1 mình con đấy,....

Lục nam miệng thì nói với mẹ,nhưng lại giống như đang tự nói với chính bản thân mình,anh đưa tay vò đầu trông rất khổ sở,nơi khóe mắt rỉ ra 1 giọt nước mắt,giọt nước mắt hối hận,...

Phải?lần đầu tiên trong cuộc đời anh khóc...khóc vì 1 người con gái...khóc vì đã gây ra lỗi lầm quá nhiều....

Bà nguyệt ngây người nhìn con trai,bà không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy?con trai bà vì 1 cô gái mà khổ sở vô cùng,tim bà bỗng thấy nhói nhói.

Con trai mà bà yêu thương nhất?đang khổ sở vì 1 đứa con gái.....

Lục nam cố lấy lại bình tĩnh,chắc nịch nói với mẹ mình.

- mẹ,lúc con quyết định đưa cô ấy về gặp mẹ,con đã từng rất áy náy với mẹ,vì con biết mẹ không thích lạc tâm,hơn nữa còn vì hiểu lầm số tiền 50 trieu kia,nhưng giờ con không còn gì vướng mắc nữa,con yêu lạc tâm,con thật lòng yêu cô ấy,cả đời này con chỉ sẻ lấy cô ấy,mẹ có thể không đồng ý,con cũng không ép được mẹ thích cô ấy,cùng lắm là con sẽ không lấy vợ nữa,cứ mãi ở bên cô ấy như vậy?bù đắp cho cô ấy,cùng cô ấy nuôi con của con thật tốt....mẹ,lần cuối con xin mẹ,đừng gây khó dễ cho cô ấy như vậy 1 lần nữa,con tin,mẹ cũng không muốn nhìn thấy con suy sụp....

Lục nam nói 1 hơi,sau đó bỏ đi thật nhanh ra ngoài....

Bà nguyệt ngồi thất thần trên ghế hồi lâu....

Lúc lục nam lái xe về tới biệt thự riêng thì trời đã về chiều,anh hít 1 hơi thật sâu,đẩy cửa bước vào,nhưng không thấy lạc tâm và cu tít đâu,thay vào đó 1 người khác,

Phương nhi????

Phương nhi đang đeo tạp dề,xào xào nấu nấu gì đó trong bếp,nghe tiếng mở cửa,cô ta chạy ra,nhìn lục nam kêu lên

- lục nam,anh về rồi.

Lục nam không hiểu sao cô ta lại xuất hiện ở đây,anh không thèm nhìn phương nhi,lao vào phòng nhìn quanh tìm kiếm,

Lạc tâm và cu tít không thấy bóng dáng,lục nam lao ra,đến trước mặt phương nhi,giận dữ nhìn cô ta.

- lạc tâm đâu?cô ấy đâu?

Phương nhi thản nhiên

- em biết anh về từ hôm qua,nên cố ý đến thăm anh đây,em đang làm món sườn mà anh hay ăn.....

Lục nam không kiên nhẫn cắt ngang lời cô ta.

- cô đừng có giả ngu,cô đến từ khi nào?cô đã nói gì với cô ấy?

Phương nhi cố làm ra vẻ cười cười,cô ta xoay người muốn đi vào bếp,lục nam liền lôi lại,bóp lấy vai cô ta khiến cô ta nhăn mặt vì đau.

- lục nam,anh bỏ em ra,...em đau.

Lục nam không buông,một mực hỏi

- cô ấy đâu?

- lục nam,em cố tình đến thăm anh,,anh còn chưa hỏi em được 1 câu lại đi hỏi con hồ ly tinh đó,anh biét mình quá đáng lắm không hả?

Lục nam như không nghe lời cô ta,gầm lên.

- cô ấy ở đâu?hả?

Phương nhi không cam tâm mà nghiến răng.

- cô ta đi rồi,cuốn gói cùng thằng con hoang đó đi rồi.

Lục nam buống mạnh tay ra khiến cả người phương nhi mất thăng bằng nhào xuống đất,bộ dạng phương nhi lúc này rất chật vật.cô ta không tin nổi nhìn lục nam.nước mắt lưng tròng.

- anh giám đẩy em?lục nam?anh vì cô ta mà đẩy em?

- -nếu lạc tâm mà có chuyện gì,?tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu?

Anh buông 1 câu,quay người định lao ra ngoài,phương nhi hoảng hốt vùng dậy,túm lấy lục nam,ôm chăt anh từ phía sau.

- không?anh không được đi,em không cho anh đi tìm cô ta.

- bỏ ra...

- em có chết cũng không bỏ anh ra...em yêu ang,theo anh 4 năm rồi,à không....8 năm chứ,hồi còn đi học em đã luôn yêu anh,em không thể mất anh như thế này được...

Lục nam đứng bất động,kiên nhẫn nói.

- tôi không yêu cô?trước giờ không hề yêu cô?phương nhi,đừng tự lừa dối chính mình nữa,cũng đừng khiến tôi khó xử...

- em không nghe,không nghe đâu,tại sao lại đối xử với em như vậy?em có gì thua cô ta,sao anh lại chọn cô ta mà không phải là em....em vì yêu anh,mà không thể yêu thêm ai khác....

- đúng,cô hơn cô ấy rất nhiều,hơn về mọi mặt,cô ấy không thông minh như cô mà lại rất ngốc nghếch,cô ấy ngốc đến nỗi bỏ đi hết lần này tới lần khác,nhưng tôi vẫn yêu cô ấy....

Lục nam dựt tay cô ta ra khỏi người mình,bỏ đi ra cửa,cánh cửa đóng lại,tiếng gào khóc của phương nhi vang lên,

- lục nam,,anh không được đi,?đừng bỏ em... huhu....

Cô ta phát điên gào khóc,điên cuồng đập phá đồ đạc....

Lục nam lái xe khắp nơi tìm kiếm lạc tâm và cu tít...

Tâm tình lo sợ tột cùng,anh sợ...anh sợ cô lại giống như 4 năm trước,bốc hơi khỏi cuộc sống của anh,anh sợ sẽ không tìm được cô.

Anh còn chưa nói xin lỗi cô mà....

Lục nam điên lên nhìn dòng người trên phố,nhưng tuyệt nhiên không thay lạc tâm....

Chẳng mấy chốc mà trời đã sẩm tối....lục nam vô định đi trên đường,gương mặt thất thần,bỗng nhiên vung tay đấm mạnh vào vô lăng....

Hình lạc tâm?em là đồ vô tình?

Vô tình....

Lạc tâm 1 tay dắt cu tít,1 tay ôm hành lý.2 mẹ con lặng lẽ đi bên cạnh bờ sông,gió thoang thoảng

- cu tít,con có đói không?

Cu tít biết mẹ nó đang buồn nên ngoan ngoãn đáp.

- con còn chưa đói,con đợi bố đưa đi ăn kfc...

Lạc tâm bất giác nắm chặt tay con trai.

- mẹ cũng đưa con đi ăn được mà,con thích không nào?

- con thích,nhưng bố có thể đi cùng không?

- có lẽ chúng ta phải rời khỏi đây?tít à,không gặp lại bố nữa con có buồn không?

- sao vạy mẹ,bố đang rất tốt mà,sao chúng ta lại đi ạ?con muốn bố cơ,cho con gặp bố được không mẹ?

Lạc tâm chua xót ngồi xổm xuống ôm con vào lòng,nước mắt thấm vào áo cu tít.?

Làm sao đây? Phải làm sao đây? Tít ơi?nơi này vốn dĩ không hoan nghênh mẹ con mình???

Trước mắt lạc tâm mơ màng nhớ lại...

Quay về mấy tiéng trước...

Lục nam và bà nguyệt vừa đi được 1 lúc thì 1 cô gái ăn mặc rất sành điệu xuất hiện ngoài cửa,cô ta tự nhiên đi vào,sau khi nhìn thấy lạc tâm cùng cu tít đang ở đó thì hất hàm.

- cô....??cô làm sao lại xuất hiện ở đây?

Lạc tâm không biét đáp lại lời cô ta thế nào cả?chỉ biết im lặng,

Phương nhi nhìn lạc tâm,nghĩ điều gì đó,đột nhiên cô ta đi tới vung tay tát lạc tâm 1 cái rất mạnh.

- cô....cô lại giám ở đây?đeo bám chồng tôi...

Lạc tâm cố nhịn đau,hỏi lại phương nhi.

- chồng?cô nói là chồng sao?

- phải đó?lục nam anh ấy là của tôi?cô rõ chưa?chúng tôi sẽ cưới nhau,còn cô?tôi hỏi là tại sao lại xuất hiện ở đây?

Nói rồi cô ta nhìn cu tít,

- còn nữa,thằng bé này là sao?cô giám tùy tiện mang thằng bé không rõ nguồn gốc này đến đây ở,cô còn liêm sỉ không hả?cô muốn phá hoại tôi và lục nam?

- tôi không phá hoại cô?

Phương nhi xông vào phòng,lúc trở ra thì trên tay đang cầm hành lý của lạc tâm.giận dữ hét lên.

- không phá hoại,còn giám dọn đồ đến đây nữa,tôi phải cho cô 1 bài học.....

Nói rồi phương nhi giống như nổi điên lao tới,cô ta quẳng túi đồ xuống đất,lao vào cấu xé,đánh đập lạc tâm khiến cô ngã rạp trên mặt đất,cu tít 1 bên khóc toáng lên lao vào ôm lấy mẹ,không ngờ bị phương nhi tóm áo lôi xềnh xệch ra,ném ngã lăn ra sàn nhà,lạc tâm nhìn thấy con bị đánh thì không chịu đựng được nữa bò tới ôm con trong lòng,khóc như mưa,.

Lạc tâm oán hận nhìn phương nhi đang thở hổn hển bên cạnh.nhìn như muốn xé xác cô ta ra thành 2 mảnh.

Sau đó ôm con cùng túi hành lý lao ra ngoài....

Vì cô mà cu tít bị liên lụy,vì chính bà nguyệt,lục nam,phương nhi?

Vì những con người này nên cu tít đáng thương của cô bị liên lụy?bị gọi là đứa con hoang?bị gét bỏ?bị khinh thường...

Lạc tâm gắt gao ôm con,ôm chặt lấy con.

Cô làm mẹ thật vô dụng quá?....

Quay lại thực tại....lạc tâm chợt nghe cu tít nói.

- mẹ,chúng ta không đi có được không?tít rất thích bố?tít không muốn đi....

Lạc tâm buông con ra,nhìn con,ánh mắt tha thiết mà đau lòng.

- nhưng ở đây không ai thích chúng ta,con không buồn sao tít?

Cu tít chắc nịch trả lời.

- con không buồn...có bố,có mẹ tít sẽ không buồn,mặc kệ bà đó,cô đó không thích tít,...tít chỉ cần có bố,có mẹ thôi....

Lạc tâm siết chặt con trai,khóc như mưa,vừa khóc vừa tuyệt vọng kêu tên con....

- tít ơi....con ơi...mẹ xin lỗi tít ơi

Bình luận

Truyện đang đọc