SAO NGHI CAN SỐ MỘT LẠI LÀ ANH

Lộ Hy cũng rất muốn đi theo, nhưng tiếc là Ngôn Diệc Chân đang ở cạnh nên trong nhất thời cô không viện cớ gì để đi được.

Chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, mai sẽ rủ Chúc Tử ra sau núi câu cá, nhân tiện điều tra xem sau núi này rốt cuộc là giấu thứ gì.Chúc Tinh Dạ ngồi xuống hỏi nó: “Bẫy gì cơ?”

Sáng sớm hôm sau, Lộ Hy cầm cần câu mượn được từ chỗ của Ngôn Diệc Chân ra ngoài, Chúc Tinh Dạ cũng xách thùng đi theo cô.Bé Mập gật gù đắc ý: “Chớ nên chê việc thiện nhỏ mà không làm* mà ạ! À đúng rồi, 2 người đi cẩn thận tí nhé, em nhớ dì nhỏ có nói với em, bảo em không có việc gì thì đừng có chạy ra sau núi, coi chừng vẫn còn bẫy ở đó đấy.”

Ra khỏi sân nhỏ, xung quanh vắng lặng, Chúc Tinh Dạ bước lên 1 bước để sóng vai với Lộ Hy, còn cầm luôn cả cần câu trong tay cô.Lộ Hy nghĩ kế giúp cô ta: “Hay là sau này cô đi theo hướng dân túc kinh dị đi, trải nghiệm địa điểm từ có án mạng.”

Chúc Tinh Dạ: “Cô Lộ à, có phát hiện gì không?”Lộ Hy gỡ từ ngón tay của anh ra: “Sống hay chết? Còn nguyên hay bị cắt ra?”Lộ Hy nheo mắt nhìn sang Chúc Tinh Dạ: “Xin hỏi thanh niên Chúc XX, anh có nhớ được gì không?”

Lộ Hy: “Giờ nghi điểm duy nhất là 2 người luôn chạy ra sau núi kia, chỉ có thể ra tay ở sau núi trước thôi.”Chúc Tinh Dạ im lặng, không nói gì chỉ lẳng lặng bỏ tay xuốngLộ Hy gật đầu, đi tiếp trong ánh mắt của 2 người đang khao khát được ăn cá.Cảnh sát mặt bự không hề để ý: “Kế bên còn là đạo sĩ nữ nữa kìa, mấy năm nay chuyện gì cũng có hết.”

Chúc Tinh Dạ gật đầu, nhìn thoáng qua cần câu trong tay: “Vậy câu cá chỉ là…”Lộ Hy vỗ vai anh: “Không sao đâu, dù tôi không cần nhưng cũng hiểu ý tốt của anh mà.”

Lộ Hy chợt thấy chân mình trì xuống, cúi đầu đã thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Bé Mập: “Chị ơi, 2 người đi câu cá ạ? Đi câu về thì có thêm đồ ăn không chị?”Lộ Hy rất hợp tác: “Chúng tôi định ra sau núi câu cá, nhưng giữa đường có gặp bà chủ A Nguyệt ở đối diện Hạnh Phúc Quan, tôi thấy chị ta mặc cả cây đen như đang đi viếng mộ người khác, nhất thời tò mò nên bèn tới mộ Chúc Tinh Dạ xem thử.”Không bao lâu sau khi Ngôn Diệc Chân tới, cảnh sát cũng đã phong tỏa khu vực và dẫn mọi người về để thẩm vấn.Lộ Hy nhìn một vòng, không thấy Tiểu Quan và Kinh Cố An mà mình quen, xem ra NPC đều chỉ có 1, hơi tiếc.

Lộ Hy cười: “Nếu câu được thì em sẽ có thêm đồ ăn nhé.”Chúc Tinh Dạ nhíu mày, cầm nhánh cây vừa nhặt được gõ vài cái, vẽ vòng quanh nấm mồ nhỏ của bản thân.

Bé Mập vui vẻ nhảy lên: “Chắc chắn sẽ câu được mà! Em sẽ đến thắp nhang cho sư tổ, nhờ ông ấy phù hộ cho 2 người nhé!”Lộ Hy kỳ lạ: “Đúng là có bẫy à? Ngay cạnh mộ phần luôn ư?”Ngôn Diệc Chân chân thành: “Chắc chắn là có mà!”Hôm nay A Nguyệt mặc một bộ đồ đen chỉnh tề, tóc búi lên rất nghiêm túc, chị ta thấy họ thì hơi sửng sốt, khẽ gật đầu: “Mới sáng mà đã đi câu cá rồi à?”

Lộ Hy thấy hơi buồn cười: “Sư tổ của bọn em còn quản tới vụ này nữa à?”“Bắc Đẩu đạo trưởng đi quanh mộ một vòng, suýt rơi vào cái hang đó, tôi kéo anh ấy lại, 2 chúng tôi ngã xuống đống đất nữa, không tin mấy người có thể nhìn mông 2 chúng tôi, vẫn còn dính bùn đây này. Lát nữa tôi đi rồi phiền 2 người lau lại ghế nhé, ngại quá.”“Coi chừng!” Lộ Hy biến sắc, lập tức kéo anh lại, cả 2 người cùng ngã ra phía sau, rơi xuống nấm mồ nhỏ của Chúc Tinh Dạ.

Bé Mập gật gù đắc ý: “Chớ nên chê việc thiện nhỏ mà không làm* mà ạ! À đúng rồi, 2 người đi cẩn thận tí nhé, em nhớ dì nhỏ có nói với em, bảo em không có việc gì thì đừng có chạy ra sau núi, coi chừng vẫn còn bẫy ở đó đấy.”Cảnh sát mặt bự lại hỏi: “Kể về tình hình khi ấy đi.”

Chỗ Chúc Tinh Dạ vừa khựi ra có một cái khe đen nhỏ, lúc nãy anh suýt chút đã giẫm lên nó.(*) Theo Tam quốc chí thì đây là lời di ngôn của Lưu Bị trước lúc lâm chung, dặn lại con là Lưu Thiện.Chúc Tinh Dạ nhìn xuống dưới hang, xem ra là rất sâu, nhưng ánh sáng không tốt lắm nên không thấy rõ được người nằm dưới là ai, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đó là con người mà thôi.

Chúc Tinh Dạ ngồi xuống hỏi nó: “Bẫy gì cơ?”Lộ Hy nghiêm túc chọn từ: “Nói chính xác thì là tôi và Bắc Đẩu đạo trưởng của Hạnh Phúc Quan cùng phát hiện.”Lộ Hy vội kéo anh đứng dậy, cúi người nói với nầm mồ nhỏ: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Bé Mập: “Hạnh Phúc Quan của bọn em người giỏi đất thiêng, trước đây sau núi có nhiều loài vật nên đã biến thành món ngon của loài người, trên đó đặt không ít bẫy đâu, chưa biết chừng giờ vẫn còn sót lại đấy.”“Làm sao bây giờ?”2 người đi tới chỗ mộ của Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ thấy bó hoa loa kèn trước mộ mình chỉ cảm thấy nhức đầu, vội giải thích với Lộ Hy: “Đây có thể chỉ là tình hàng xóm…”

Ngôn Diệc Chân đi ra từ phía sau, chống nạnh hỏi Bé Mập: “Nhóc mập, dì gọi con để con đi làm việc, thế mà lại lười nữa à?”2 người ngồi xuống cạnh cái hang, Chúc Tinh Dạ vươn tay gảy cho nó lớn hơn một chút rồi bịt kín mắt Lộ Hy: “Bên dưới có người.”

Bé Mập lập tức ôm chặt đùi Lộ Hy: “Oan quá dì nhỏ ơi, con thấy họ muốn lên núi nên nhắc họ trên đó có bẫy thôi mà!”Ngôn Diệc Chân sửng sốt, nhìn sang cái cần câu trong tay bọn Lộ Hy: “Ồ, giờ mà 2 người đã đi câu cá rồi à? Vậy… Nếu có thu hoạch gì thì có thể, hì hì, cho mọi người thêm vài món không?”Lộ Hy nhìn anh đầy kỳ lạ: “Sao chị ta lại một mình tới tặng hoa trước mộ chứ, chắc chắn có vấn đề mà. Không phải tiết Thanh Minh, chẳng lẽ là… ngày giỗ.”

Ngôn Diệc Chân sửng sốt, nhìn sang cái cần câu trong tay bọn Lộ Hy: “Ồ, giờ mà 2 người đã đi câu cá rồi à? Vậy… Nếu có thu hoạch gì thì có thể, hì hì, cho mọi người thêm vài món không?”Cảnh sát mặt dài hỏi cô: “Cô là người đầu tiên phát hiện ra thi thể đúng không?”Lộ Hy phì cười: “Ái chà, anh Chúc của chúng ta ngồi mà trong lòng không loạn, thấy sắc đẹp mà xem như hư vô quá nhỉ.”

Lộ Hy cười bất lực: “Mấy người hy vọng chúng tôi nhiều thế tôi cũng lo lắm đấy, từ trước tới giờ tôi chưa từng câu cá, chưa biết có được hay không đâu.”Ngôn Diệc Chân ngửa mặt lên trời rên rỉ: “Sau này tôi còn làm ăn thế nào nữa đây!”

Ngôn Diệc Chân chân thành: “Chắc chắn là có mà!”

Bé Mập gật đầu phụ họa: “Bọn em sẽ cầu nguyện giúp 2 người!”Bé Mập lập tức ôm chặt đùi Lộ Hy: “Oan quá dì nhỏ ơi, con thấy họ muốn lên núi nên nhắc họ trên đó có bẫy thôi mà!”

Ngôn Diệc Chân nhắc nhở họ: “Nhưng Bé Mập nói đúng đấy, trên núi thật sự từng có bẫy, giờ không còn bao nhiêu nhưng vẫn nên cẩn thận một tí. Tốt nhất là cầm theo cây gậy để dò đường đi, đừng đạp lên lá rụng nhé.”

Lộ Hy gật đầu, đi tiếp trong ánh mắt của 2 người đang khao khát được ăn cá.Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”Lộ Hy quay đầu lại: “Anh không để ý à?”

Thoát khỏi tầm mắt của họ, Lộ Hy xoay cổ: “Vừa rồi tôi còn chẳng dám quay đầu vì sợ đối diện với đôi mắt mong mỏi đó, hay là lát nữa chúng ta đi chợ mua cá đi.”Lộ Hy cười: “Nếu câu được thì em sẽ có thêm đồ ăn nhé.”

Chúc Tinh Dạ cười: “Ừ.”

Cả hai đi lên núi, thế mà đúng lúc lại gặp A Nguyệt xuống núi.Lộ Hy thấy hơi thú vị: “À, anh Chúc Tử, hay là anh chụp với mộ của mình 1 bức đi?”Lộ Hy tìm “Hạnh Phúc Quan”, nghĩ một lúc lại thêm vào thời gian hôm nay là “ngày 27 tháng 5”, thế mà thực sự tìm được bài báo về vụ án lúc trước.(*) Theo Tam quốc chí thì đây là lời di ngôn của Lưu Bị trước lúc lâm chung, dặn lại con là Lưu Thiện.

Hôm nay A Nguyệt mặc một bộ đồ đen chỉnh tề, tóc búi lên rất nghiêm túc, chị ta thấy họ thì hơi sửng sốt, khẽ gật đầu: “Mới sáng mà đã đi câu cá rồi à?”Bé Mập gật đầu phụ họa: “Bọn em sẽ cầu nguyện giúp 2 người!”

Lộ Hy tò mò hỏi chị ta: “Ừm, sáng sớm chị xuống núi rồi à? Trên ngọn núi này giấu thứ gì vậy?”

A Nguyệt cười, lấy 1 điếu thuốc từ trong túi ra: “Có lẽ tôi không giống Vương Đại Phú đâu, tôi không tới tìm đồ, chỉ là có việc thôi. 2 người còn đi câu không?”Ngôn Diệc Chân đi ra từ phía sau, chống nạnh hỏi Bé Mập: “Nhóc mập, dì gọi con để con đi làm việc, thế mà lại lười nữa à?”

Lộ Hy tươi cười: “Phải đi chứ, à mà này, chị A Nguyệt, lát nữa nếu câu được, chị có thể nướng giúp không?”

A Nguyệt cười: “Được chứ, nếu không câu được tôi cũng nấu cho mọi người được, cho thêm tiền boa sẽ bảo là do 2 người câu được, thấy thế nào?”

Lộ Hy giơ ngón tay cái lên: “Phục vụ chu đáo thật đấy.”

Nói vài câu rồi tạm biệt A Nguyệt, Lộ Hy sờ cằm: “Có gì đó rất lạ.”Lộ Hy vỗ vai cô ta: “Nén bi thương đi.”

Chúc Tinh Dạ tò mò ghé tới: “Sao vậy?”Lộ Hy tò mò hỏi chị ta: “Ừm, sáng sớm chị xuống núi rồi à? Trên ngọn núi này giấu thứ gì vậy?”Lộ Hy tươi cười: “Phải đi chứ, à mà này, chị A Nguyệt, lát nữa nếu câu được, chị có thể nướng giúp không?”

Lộ Hy nhìn theo hướng A Nguyệt đang đi: “Hôm nay chị ta mặc toàn đồ đen, đến cả dép lào mang dưới chân cũng màu đen.”Cô lấy điện thoại ra tìm thử thông tin liên quan tới Chúc Tinh Dạ, nhưng không tìm được tin tức gì.

Chúc Tinh Dạ chỉ đáp: “Ồ.”

Lộ Hy quay đầu lại: “Anh không để ý à?”Chúc Tinh Dạ: “Cô Lộ à, có phát hiện gì không?”Chúc Tinh Dạ chỉ đáp: “Ồ.”

Chúc Tinh Dạ: “Váy chị ta ngắn quá nên tôi không có nhìn xuống dưới.”Cả hai đi lên núi, thế mà đúng lúc lại gặp A Nguyệt xuống núi.

Lộ Hy phì cười: “Ái chà, anh Chúc của chúng ta ngồi mà trong lòng không loạn, thấy sắc đẹp mà xem như hư vô quá nhỉ.”Sáng sớm hôm sau, Lộ Hy cầm cần câu mượn được từ chỗ của Ngôn Diệc Chân ra ngoài, Chúc Tinh Dạ cũng xách thùng đi theo cô.

Chúc Tinh Dạ nhìn cô: “Cũng chưa hẳn, nhưng chị ta mặc cả cây đen như thế, trường hợp cần mặc đồ đen…”Chúc Tinh Dạ nhìn dưới mông mình, sắc mặt hơi phức tạp.Nói vài câu rồi tạm biệt A Nguyệt, Lộ Hy sờ cằm: “Có gì đó rất lạ.”

Lộ Hy nhíu mày: “Là việc có liên quan tới tang sự, hình như trên đó chỉ có mộ của anh mà thôi. Chà, vị này cũng là hoa hồng của anh à?”

Chúc Tinh Dạ vội phủ nhận: “Không thể nào! Nếu chị ta nhận ra tôi thì sao trông thấy lại chẳng có tí phản ứng nào hết chứ?”

Lộ Hy nghĩ một lúc, tạm thời công nhận lời anh: “Chuyện này cũng đúng.”Lộ Hy trả lời ngắn gọn: “Gọi người tới, báo cảnh sát.”

2 người đi tới chỗ mộ của Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ thấy bó hoa loa kèn trước mộ mình chỉ cảm thấy nhức đầu, vội giải thích với Lộ Hy: “Đây có thể chỉ là tình hàng xóm…”2 vị cảnh sát nhìn nhau: “Phát hiện ra thi thể mà sao cô chẳng sợ tí nào hết vậy?”Chúc Tinh Dạ hỏi: “Có thể là dùng tên giả đấy, em thử tìm Hạnh Phúc Quan xem?”

Lộ Hy sờ cằm: “Có vấn đề.”Bé Mập: “Hạnh Phúc Quan của bọn em người giỏi đất thiêng, trước đây sau núi có nhiều loài vật nên đã biến thành món ngon của loài người, trên đó đặt không ít bẫy đâu, chưa biết chừng giờ vẫn còn sót lại đấy.”

Chúc Tinh Dạ: “Không có mà!”Chúc Tinh Dạ nhìn cô: “Cũng chưa hẳn, nhưng chị ta mặc cả cây đen như thế, trường hợp cần mặc đồ đen…”

Lộ Hy nhìn anh đầy kỳ lạ: “Sao chị ta lại một mình tới tặng hoa trước mộ chứ, chắc chắn có vấn đề mà. Không phải tiết Thanh Minh, chẳng lẽ là… ngày giỗ.”

Cô lấy điện thoại ra tìm thử thông tin liên quan tới Chúc Tinh Dạ, nhưng không tìm được tin tức gì.A Nguyệt cười: “Được chứ, nếu không câu được tôi cũng nấu cho mọi người được, cho thêm tiền boa sẽ bảo là do 2 người câu được, thấy thế nào?”

Chúc Tinh Dạ hỏi: “Có thể là dùng tên giả đấy, em thử tìm Hạnh Phúc Quan xem?”

Lộ Hy tìm “Hạnh Phúc Quan”, nghĩ một lúc lại thêm vào thời gian hôm nay là “ngày 27 tháng 5”, thế mà thực sự tìm được bài báo về vụ án lúc trước.

“Ngày 28 tháng 5, Cục Công an thành phố nhận được tin báo của một người dân, có một cô gái cầm dao dính đầy máu đi trên đường, sau đó cô gái đi thẳng tới Cục cảnh sát để đầu thú. Cô gái tên Tiểu Duyệt (đã đổi tên nhân vật) này tự khai rằng hôm qua, ngày 27 tháng 5, mình đã hẹn thanh niên Chúc XX ra sau núi Hạnh Phúc Quan để tỏ tình, vì Chúc XX từ chối, Tiểu Duyệt vì yêu sinh hận, dùng dao sát hại Chúc XX rồi vứt xác xuống hồ núi. Theo báo cáo, vẫn chưa tìm được thi thể của Chúc XX.”Suy đi nghĩ lại thấy không đúng lắm, cô bèn cúi người với Chúc Tinh Dạ: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Lộ Hy nheo mắt nhìn sang Chúc Tinh Dạ: “Xin hỏi thanh niên Chúc XX, anh có nhớ được gì không?”

Chúc Tinh Dạ cau mày nhìn nấm mồ trước mặt, lại nhìn ra phía con sông nhỏ xa xa, lắc đầu bất đắc dĩ: “Tôi nghĩ chúng ta phải giải quyết vụ án mà không có ký ức của tôi rồi.”Lộ Hy nghĩ một lúc, tạm thời công nhận lời anh: “Chuyện này cũng đúng.”

Lộ Hy lẩm bẩm: “Giờ chưa có vụ án nào xảy ra mà, à, nhưng mà… Nếu anh đã không chết thì hẳn Tiểu Duyệt này đã nhận định sai rồi, lẽ nào lần này lại bảo chúng ta lật lại vụ án thay cô ta hay sao?”

Chúc Tinh Dạ nhíu mày, cầm nhánh cây vừa nhặt được gõ vài cái, vẽ vòng quanh nấm mồ nhỏ của bản thân.

Lộ Hy thấy hơi thú vị: “À, anh Chúc Tử, hay là anh chụp với mộ của mình 1 bức đi?”Bé Mập vui vẻ nhảy lên: “Chắc chắn sẽ câu được mà! Em sẽ đến thắp nhang cho sư tổ, nhờ ông ấy phù hộ cho 2 người nhé!”

Chúc Tinh Dạ buồn cười ngẩng đầu lên: “Chụp ảnh là 10 đồng…”

“Coi chừng!” Lộ Hy biến sắc, lập tức kéo anh lại, cả 2 người cùng ngã ra phía sau, rơi xuống nấm mồ nhỏ của Chúc Tinh Dạ.Chúc Tinh Dạ cau mày nhìn nấm mồ trước mặt, lại nhìn ra phía con sông nhỏ xa xa, lắc đầu bất đắc dĩ: “Tôi nghĩ chúng ta phải giải quyết vụ án mà không có ký ức của tôi rồi.”

Chỗ Chúc Tinh Dạ vừa khựi ra có một cái khe đen nhỏ, lúc nãy anh suýt chút đã giẫm lên nó.

Lộ Hy kỳ lạ: “Đúng là có bẫy à? Ngay cạnh mộ phần luôn ư?”Lộ Hy thấy hơi buồn cười: “Sư tổ của bọn em còn quản tới vụ này nữa à?”

Chúc Tinh Dạ nhìn dưới mông mình, sắc mặt hơi phức tạp.

Lộ Hy vội kéo anh đứng dậy, cúi người nói với nầm mồ nhỏ: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Suy đi nghĩ lại thấy không đúng lắm, cô bèn cúi người với Chúc Tinh Dạ: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Chúc Tinh Dạ bật cười: “Đừng quậy nữa, xem cái hang đó trước đi.”(*) Theo Tam quốc chí thì đây là lời di ngôn của Lưu Bị trước lúc lâm chung, dặn lại con là Lưu Thiện.

2 người ngồi xuống cạnh cái hang, Chúc Tinh Dạ vươn tay gảy cho nó lớn hơn một chút rồi bịt kín mắt Lộ Hy: “Bên dưới có người.”Lộ Hy: “Giờ nghi điểm duy nhất là 2 người luôn chạy ra sau núi kia, chỉ có thể ra tay ở sau núi trước thôi.”

Lộ Hy gỡ từ ngón tay của anh ra: “Sống hay chết? Còn nguyên hay bị cắt ra?”Thoát khỏi tầm mắt của họ, Lộ Hy xoay cổ: “Vừa rồi tôi còn chẳng dám quay đầu vì sợ đối diện với đôi mắt mong mỏi đó, hay là lát nữa chúng ta đi chợ mua cá đi.”

Chúc Tinh Dạ im lặng, không nói gì chỉ lẳng lặng bỏ tay xuống

Lộ Hy vỗ vai anh: “Không sao đâu, dù tôi không cần nhưng cũng hiểu ý tốt của anh mà.”

Chúc Tinh Dạ nhìn xuống dưới hang, xem ra là rất sâu, nhưng ánh sáng không tốt lắm nên không thấy rõ được người nằm dưới là ai, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đó là con người mà thôi.Lộ Hy chợt thấy chân mình trì xuống, cúi đầu đã thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Bé Mập: “Chị ơi, 2 người đi câu cá ạ? Đi câu về thì có thêm đồ ăn không chị?”

“Làm sao bây giờ?”

Lộ Hy trả lời ngắn gọn: “Gọi người tới, báo cảnh sát.”Chúc Tinh Dạ buồn cười ngẩng đầu lên: “Chụp ảnh là 10 đồng…”Chúc Tinh Dạ cười: “Ừ.”

Ngôn Diệc Chân tới nhanh hơn cảnh sát, cô ta cầm theo một đống bùa và phất trần, nét mặt thảm thương: “Vô lượng Thiên Tôn, sao lại nữa rồi, mảnh đất này gặp chuyện gì thế này!”

Lộ Hy vỗ vai cô ta: “Nén bi thương đi.”Lộ Hy nhìn theo hướng A Nguyệt đang đi: “Hôm nay chị ta mặc toàn đồ đen, đến cả dép lào mang dưới chân cũng màu đen.”

Ngôn Diệc Chân ngửa mặt lên trời rên rỉ: “Sau này tôi còn làm ăn thế nào nữa đây!”

Lộ Hy nghĩ kế giúp cô ta: “Hay là sau này cô đi theo hướng dân túc kinh dị đi, trải nghiệm địa điểm từ có án mạng.”

Ngôn Diệc Chân lắc đầu như lắc trống: “Thôi thôi thôi, chúng tôi phải duy trì năng lượng tích cực chứ!”Lộ Hy gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, so với đạo sĩ thì thám tử cũng được thể gọi là nghề hiếm được.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”

Không bao lâu sau khi Ngôn Diệc Chân tới, cảnh sát cũng đã phong tỏa khu vực và dẫn mọi người về để thẩm vấn.

Lộ Hy nhìn một vòng, không thấy Tiểu Quan và Kinh Cố An mà mình quen, xem ra NPC đều chỉ có 1, hơi tiếc.

2 cảnh sát tìm hiểu tình hình với cô, đây là lần đầu tiên Lộ Hy cho lời khai nên thấy hơi lạ lẫm. Nhưng không thể tỏ ra quá hưng phấn được, vì trông cô không sợ hãi gì nên 2 vị cảnh sát này đã nhìn cô kỳ lạ rồi.

Cảnh sát mặt dài hỏi cô: “Cô là người đầu tiên phát hiện ra thi thể đúng không?”

Lộ Hy nghiêm túc chọn từ: “Nói chính xác thì là tôi và Bắc Đẩu đạo trưởng của Hạnh Phúc Quan cùng phát hiện.”

Cảnh sát mặt bự lại hỏi: “Kể về tình hình khi ấy đi.”

Lộ Hy rất hợp tác: “Chúng tôi định ra sau núi câu cá, nhưng giữa đường có gặp bà chủ A Nguyệt ở đối diện Hạnh Phúc Quan, tôi thấy chị ta mặc cả cây đen như đang đi viếng mộ người khác, nhất thời tò mò nên bèn tới mộ Chúc Tinh Dạ xem thử.”

“Bắc Đẩu đạo trưởng đi quanh mộ một vòng, suýt rơi vào cái hang đó, tôi kéo anh ấy lại, 2 chúng tôi ngã xuống đống đất nữa, không tin mấy người có thể nhìn mông 2 chúng tôi, vẫn còn dính bùn đây này. Lát nữa tôi đi rồi phiền 2 người lau lại ghế nhé, ngại quá.”

2 vị cảnh sát nhìn nhau: “Phát hiện ra thi thể mà sao cô chẳng sợ tí nào hết vậy?”

Lộ Hy khiêm tốn cúi đầu: “Tàm tạm thôi, nhưng tại hạ là thám tử mà, từng gặp qua vài cảnh tượng hoành tráng thế này rồi.”

Cảnh sát mặt dài tỏ vẻ kỳ lạ: “Thám tử? Chuyện kỳ quái gì…”Ra khỏi sân nhỏ, xung quanh vắng lặng, Chúc Tinh Dạ bước lên 1 bước để sóng vai với Lộ Hy, còn cầm luôn cả cần câu trong tay cô.A Nguyệt cười, lấy 1 điếu thuốc từ trong túi ra: “Có lẽ tôi không giống Vương Đại Phú đâu, tôi không tới tìm đồ, chỉ là có việc thôi. 2 người còn đi câu không?”

Cảnh sát mặt bự không hề để ý: “Kế bên còn là đạo sĩ nữ nữa kìa, mấy năm nay chuyện gì cũng có hết.”

Lộ Hy gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, so với đạo sĩ thì thám tử cũng được thể gọi là nghề hiếm được.”

Bình luận

Truyện đang đọc