SAO NGHI CAN SỐ MỘT LẠI LÀ ANH

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lộ Hy tới Cục cảnh sát để tìm cảnh sát mặt bự trước, tỏ ý muốn cung cấp thông tin.

Chẳng bao lâu cảnh sát mặt bự đã chạy ra, sau lưng còn có cảnh sát mặt dài đang nhăn nhó.

Cảnh sát mặt bự rót cho cô một ly nước: “Vất vả quá, điều tra được gì rồi?”

Lộ Hy mỉm cười: “Khụ, chào hỏi tí đã, nếu thông tin tôi điều tra được rất có ích thì có thể… thưởng cho tôi một chút không?”

Cảnh sát mặt dài xùy cười định mỉa mai nhưng bị cảnh sát mặt bự đưa tay ngăn lại, anh ta mỉm cười ấm áp: “Phát cờ thưởng cho cô nhé, người dân giúp đỡ cảnh sát mà!”

Lộ Hy khẽ nói: “Nghe cứ như đang khen cảnh khuyển ấy, khụ, tôi không muốn thưởng kiểu đó, chỉ muốn hỏi là có thể cho tôi gặp Chúc Tinh Dạ 1 lần không thôi.”

2 người liếc nhìn nhau, cảnh sát mặt bự suy nghĩ một chút: “Nhưng phải có chúng tôi, cũng không thể quá lâu được, cả cuộc nói chuyện sẽ được ghi âm lại.”

Lộ Hy gật đầu: “Tất nhiên rồi, tôi biết quy tắc mà. Cần tìm vài người ra ngọn núi phía sau đạo quán để đào mộ phần của Chúc Tinh Dạ lên đấy.”

Cảnh sát mặt bự hứng thú kéo ghế tới phía trước: “Nói lý do đi.”

Lộ Hy nói vắn tắt: “Cuộc sống của Tiểu Duyệt luôn túng quẫn, nhưng trước khi vào tù không lâu lại đột nhiên tiêu xài thoải mái, tôi nghi ngờ cô ta có thu nhập không đàng hoàng. Cô ta có một người em trai bệnh nặng, phải ở trong bệnh viện suốt, trước khi vào tù cô ta đã giao một cái hộp cho A Nguyệt, nói nếu không có ai chăm sóc cậu ta thì có thể dùng đồ trong thùng đó để chạy tiền thuốc men.”

Cảnh sát mặt dài nhíu chặt mày: “Cái gì? Nhưng chuyện này tôi không hề thấy ghi trong hồ sơ…”

Cảnh sát mặt bự lắc đầu bất lực: “Đây là một vụ đầu thú mà, hiện trường không quá khác với lời miêu tả của cô ta nên chúng ta không tiến hành sàng lọc quan hệ xã hội của cô ta nhiều, ai mà ngờ…”

Cảnh sát mặt dài không thể hiểu nổi: “Nhưng mà nếu trên người cô ta dính tới 2 vụ án thì tội liên quan tới tiền bạc cũng đâu có nặng như tội giết người chứ? Sao cô ta lại nhận tội giết người chứ không nhận tội nhẹ hơn…”

Lộ Hy thở dài: “Đối với cô ta mà nói, biết đâu tiền còn quan trọng hơn cả mạng nữa, dù sao tiền cũng cứu được mạng của em trai cô ta mà.”

Cảnh sát mặt bự: “Vậy giờ chúng ta đi tìm cái hộp của A Nguyệt à?”

Lộ Hy lắc đầu: “A Nguyệt không nhận cái hộp đó, muốn chuộc tội thay Tiểu Duyệt nên đã chôn nó vào trong mộ của Chúc Tinh Dạ rồi.”

Cảnh sát mặt bự vỗ bàn: “Gọi mọi người đi đào mộ thôi!”

Cảnh sát mặt dài đắn đo nhìn Lộ Hy một hồi rồi hỏi: “Chúng tôi phải xác định giá trị manh mối của cô trước mới có thể cho cô gặp Chúc Tinh Dạ được.”

Lộ Hy tỏ ý đã hiểu: “Tôi đi với các anh luôn, tôi cũng rất tò mò trong hộp đó là thứ gì.”

Cô ngồi xe cảnh sát về lại Hạnh Phúc Quan, không ngờ đường nào cũng về La Mã, cuối cùng cô vẫn phải đào mộ của Chúc Tinh Dạ lên.

Đúng là một cái duyên kỳ lạ.

Cảnh sát mặt bự gọi cô: “Họ đang làm việc rồi, lát nữa đào được tôi sẽ gọi cô, cô không cần đụng tay vào đâu.”

Lộ Hy đáp lại rồi quan sát một vòng, liếc thấy trong góc có một cái chậu đồng, bên trong còn một ít tro giấy vừa đốt xong.

Cô tò mò ngồi xuống, định nhặt tàn giấy ra xem thử thì Ngôn Diệc Chân từ phía sau chạy tới, lớn tiếng ngăn cản: “Đừng đụng! Đốt rồi thì đều là thứ ô uế đấy!”

Lộ Hy quay người lại: “Này, chủ Quan, cái chậu này là…”

Ngôn Diệc Chân ủ rũ thở dài: “Là Hồng Hoa cư sĩ đốt đấy, bà ta hỏi mua bùa trừ tà của tôi.”

Lộ Hy thấy lạ: “Trừ tà là thế nào?”

Theo lời giải thích của cảnh sát với bên ngoài, rất có thể La Nhất Lượng tự trượt chân rơi xuống bẫy, sao lại trừ tà làm gì? Chẳng phải nên đốt một ít đồ để cầu siêu cho anh ta hay sao?

Ngôn Diệc Chân nhìn xung quanh một chút rồi thần bí ghé tới bên tai cô: “Chứ gì nữa, lạ hơn nữa là lúc đầu bà ta còn hỏi tôi có bùa trấn hồn không nữa, thứ bình thường dùng để trấn áp tà ma ấy, dùng ở đây làm gì chứ?”

“Tôi kể cô nghe, hình như có chút mờ ám đấy, Hồng Hoa cư sĩ nói con gái bà ta cả đêm gặp ác mộng, mơ thấy La Nhất Lượng muốn dẫn con gái bà ta đi theo. Nhưng đáng sợ là cô ta còn cảm thấy có thứ gì đó không sạch sẽ nữa.”

Lộ Hy nhìn cô ta buồn cười: “Chẳng phải đây là cơ hội kiếm tiền của cô sao?”

“Ôi dào.” Ngôn Diệc Chân xua tay, “Chúng tôi là đạo quán xã hội chủ nghĩa mới, không làm những hoạt động mê tín như thế đâu. Tôi đốt cho bà ta những thứ này là để bà ta yên tâm thôi, giờ có nhiều người còn mê tín hơn cả đạo sĩ nữa.”

Lộ Hy cười theo rồi hỏi: “Bà ta đốt ở đây luôn à?”

Ngôn Diệc Chân gật đầu: “Chứ ở đâu nữa, vốn dĩ bà ta muốn lên núi, nhưng tôi nói giờ trên núi toàn là cảnh sát thôi, nếu bà ta mê tín dị đoan ngay trước mặt cảnh sát thì đạo quán của tôi còn mở gì nữa? Hơn nữa trên núi lá cây rụng nhiều lắm, lỡ như… thì hậu quả không gánh nổi đâu! Khó khăn lắm tôi mới khuyên được bà ta đốt ở đây đấy!”

Lộ Hy nhìn cái chậu đồng chằm chằm: “Lúc bà ta đốt có thái độ thế nào? Có sợ không?”

Ngôn Diệc Chân lắc đầu: “Thế thì không, tôi thấy lúc đốt bà ta rất bình tĩnh, bà ta nói con gái mình sợ. Tôi nhớ lúc đốt bà ta có nhắc gì nữa, cái gì mà “oan có đầu, nợ có chủ, cậu muốn báo thù thì nhớ tìm tới kẻ thù của mình, đừng tìm tới con gái tôi nữa”, nghe đáng sợ chết đi được.”

Lộ Hy vỗ vai cô ta: “Cô có gì mà phải sợ.”

Ngôn Diệc Chân ghé lại gần cô hơn, hạ giọng hỏi: “Nhưng tôi nghe cô nói vậy, hẳn là vụ án này không phải tai nạn đâu đúng không? Với lại sao Bắc Đẩu đạo trưởng của chúng tôi còn chưa về nữa vậy? Đừng nói thật sự…”

Lộ Hy không nói gì, Ngôn Diệc Chân hơi sốt ruột kéo tay áo cô: “Cô đừng giấu tôi nữa, tôi đã sớm nhìn ra cô không phải người bình thường rồi, cô có phải là người đưa tin cho cảnh sát, bí mật điều tra không? Tôi biết gì đã nói hết rồi, cô cũng nên cho tôi biết đi chứ!”

Lộ Hy sờ cằm, xem ra trên người cô vẫn tràn đầy chính khí nên có rất nhiều người nghĩ cô là cảnh sát.

Cô chỉ hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết đi, trừ dì Tôn ra còn chuyện gì khác nữa không?”

Ngôn Diệc Chân nheo mắt một lúc rồi vỗ tay: “Có! Phát Tài cũng lạ lắm! Vừa về ông ta đã dọn đồ định chạy rồi, nhưng ở đây đều là cảnh sát nên không chạy được!”

Lộ Hy thấy buồn cười: “Cô đừng đa nghi, tôi thấy giờ cô nhìn đâu cũng thấy khả nghi hết. Người thường gặp dân túc dính tới án mạng thì chẳng chạy đi à?”

Ngôn Diệc Chân gãi đầu: “Cũng đúng.”

Lộ Hy vỗ vai cô ta: “Chuyện này tôi vẫn chưa thể kết luận cho cô được, cảnh sát vẫn chưa kết luận mà. Nhưng bên Bắc Đẩu đạo trưởng thì không cần lo, tôi sẽ nhanh chóng dẫn anh ấy về thôi.”

Cảnh sát mặt bự gọi: “Đào được rồi, mau tới đây đi!”

Lộ Hy đáp một tiếng rồi đi lên núi, Ngôn Diệc Chân đứng sau lưng sờ cằm: “Tôi thấy cô không chỉ sắp dẫn Bắc Đẩu về mà còn chẳng mấy chốc sẽ dẫn anh ta đi luôn thì có.”

Bé Mập chẳng biết đã đứng cạnh chân cô ta từ bao giờ, cảm thán: “Haizz, đúng là tình yêu mà.”

Ngôn Diệc Chân cúi đầu xuống: “Đi mau! Ai cho con tới đây hả! Không phải đã bảo con nít là không được tới đây rồi sao!”

Lộ Hy đi theo nhóm cảnh sát lên núi, cảnh sát mặt bự cầm một cái hộp gỗ trong tay, nghiêm mặt cầm lên từ hố đất.

“Cạch” một tiếng, vàng bạc trang sức trong hộp rơi tứ tung trên đất, cảnh sát mặt bự lúng túng xoay cái hộp gỗ trong tay lại, dưới đáy đã bị đục một cái lỗ rất lớn.

Lộ Hy nghiêng người sang nhìn: “Hộp này làm chẳng tốt chút nào, trên thì dán sáp, dưới lại thuần gỗ, chỉ làm bề mặt mà thôi. Chôn xuống đất sẽ bị côn trùng đục khoét hết.”

Cảnh sát mặt dài nhìn trang sức trong hố, nghiêm mặt: “Tìm lại vụ án mất trang sức trùng khớp với thời gian này đi.”

“Không cần đâu.” Lộ Hy lấy ra ảnh chụp bài báo, “Quá nửa là vụ này đây, mất cắp đồ.”

Cảnh sát mặt bự hơi kinh ngạc: “Rốt cuộc cô là ai vậy, sao lại biết rõ chuyện lâu như thế chứ?”

Lộ Hy nghiêm túc: “Thực ra tôi là sư thúc đồng môn của Ngôn Diệc Chân, Lộ Bán Tiên.”

Bầu không khí im bặt, Lộ Hy ngượng ngùng sờ mũi: “Không buồn cười à? Khụ, thật ra thì lúc đầu tôi cũng không biết, nhưng có người luôn để ý tới tất cả những vụ án có thể do Tiểu Duyệt gây ra, tin này cũng do người đó cung cấp đấy.”

Cảnh sát mặt bự hỏi: “Ai vậy?”

Lộ Hy: “Người mong Tiểu Duyệt sẽ hối cải để làm lại cuộc đời, em trai cô ta.”

Cảnh sát có mặt ở đó đều nhìn nhau.

“Khụ.” Cảnh sát mặt bự hắng giọng, “Đây là thu hoạch bất ngờ của chúng ta, lát nữa về cô tới thăm Chúc Tinh Dạ đi.”

Lộ Hy trông thấy Chúc Tinh Dạ lần nữa, cuối cùng cũng thở phào.

Chúc Tinh Dạ cười với cô: “Cô Lộ à, sao có cảm giác như rất lâu rồi không gặp nhỉ.”

Lộ Hy dựa vào ghế, yếu ớt ngả người về sau như đã kiệt sức: “Chứ sao nữa — Anh có biết vì đến gặp anh mà tôi tốn biết bao công sức không hả?”

Chúc Tinh Dạ hơi bất lực: “Không biết, nói thật thì tôi cũng chẳng rõ sao họ lại không cho tôi đi nữa. Tôi tưởng vụ án lần này không liên quan gì nhiều tới tôi chứ?”

“Khụ.” Lộ Hy chột dạ nhìn anh, “Ờ thì… Tôi nghĩ mình phải nói xin lỗi anh rồi.”

Chúc Tinh Dạ hơi bất ngờ: “Sao vậy?”

Lộ Hy quyết định chọn nhẹ nói trước: “Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi vẫn đào mộ phần của anh lên.”

Chúc Tinh Dạ cười: “Chuyện đó á hả? Không sao.”

Lộ Hy chần chừ mở miệng: “Còn nữa… Chuyện anh là Chúc Tinh Dạ ấy, cũng là tôi nói cho đồng chí cảnh sát biết.”

Trong mắt Chúc Tinh Dạ dấy lên ý cười: “Dù em không nói thì sớm muộn gì họ cũng sẽ biết chuyện này thôi, tiếc là tôi không nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra, họ cũng chẳng hỏi ra được gì.”

Lộ Hy mím môi, Chúc Tinh Dạ nhìn cô: “Cô Lộ có tìm ra manh mối gì không?”

Cô thành thật thú nhận: “Chút ít, tất cả vẫn chưa liên kết lại với nhau được, nhưng hiềm nghi của anh cũng hơi hơi sáng tỏ rồi, lát nữa tôi sẽ cho cảnh sát xem bằng chứng, hẳn là anh về với tôi được đấy.”

“Ừm —” Chúc Tinh Dạ có vẻ hơi do dự, tựa như có chuyện muốn nói.

Lộ Hy hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Tinh Dạ nhìn cô: “Tôi chỉ hơi tò mò, tại sao cô Lộ lại không cung cấp hết manh mối rồi hãy tới gặp tôi thôi.”

Lộ Hy ngớ ra: “Tôi quên mất…”

Chúc Tinh Dạ cúi đầu cười: “À, hóa ra là cô Lộ nóng lòng muốn gặp tôi đến vậy.”

Lộ Hy lạnh mặt đứng dậy: “Làm gì có! Tôi đi cung cấp manh mối đây, bái bai!”

————————

Cảnh sát mặt dài: Mấy người nhìn coi đây có phải là lời người khác nghe được không hả? Tôi phải ghi chép lại thế nào đây!

Bình luận

Truyện đang đọc