SẮT THÉP MA PHÁP


Vĩnh Xuân thành.
Từ khi nhị hoàng tử chạy về từ vương đô, an ninh của tòa thành này đã được đặt ở mức cao nhất.
Không có cách nào, ai mà biết được đám sát thủ đã gi3t chết đức vua có mò tới đây hay không.
Nhưng không vì vậy mà nhị hoàng tử bỏ mục đích ý đồ của mình.
Cổng bắc Vĩnh Xuân thành lúc này đã có một đội quân với quy mô không nhỏ tập hợp.
Nhị hoàng tử đứng trên cổng thành nhìn về đội quân phía dưới.
Phải nói rằng nhị hoàng tử đã rất coi trọng Long khi cử tới năm nghìn quân đi xử lý hắn.
Còn chưa kể chỉ huy cuộc chiến lần này là tâm phúc của nhị hoàng tử Hàn Công Minh và một đại pháp sư hỗ trợ dẫn theo mười lăm hiệp sĩ.
Với số lượng này rất rõ ràng nếu một lực lượng thông thường mới xây dựng trong ma địa thì việc chống lại là bất khả thi.
“Điện hạ, ngài có phải quá coi trọng lục hoàng tử rồi không.”
Đứng ở một bên, Phương Hùng Lâm lên tiếng phàn nàn.
Lão tuy rằng đánh giá cao lục hoàng tử nhưng lão vẫn nghĩ vận dụng tới từng này quân để đối phó Long không khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.
Nhưng nhị hoang tử lại không nghĩ vậy, hắn có quan điểm rằng cho dù phải đối đầu với kẻ địch yếu đến mức nào đi nữa thì cũng phải dùng hết sức, không bao giờ cho kẻ địch cơ hội th ở dốc.
Nếu không phải Phương Hùng Lâm ngăn cản nhị hoàng tử còn định huy động cả hiệp sĩ rồng cho trận chiến.
Hiệp sĩ rồng.

Đúng như tên gọi họ là những hiệp sĩ cưỡi rồng bay trên trời để chiến đấu.
Tuy gọi là hiệp sĩ nhưng phong cách chiến đấu của họ giống với một pháp sư hơn, vì họ thường sử dụng các ma pháp diện rộng ném thẳng vào đầu kẻ thù.
Những con rồng cũng không phải dạng vừa, nếu được thoải mái chiến đấu hơi thở của chúng có thể dễ dàng quét sạch một đạo quân.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng hiển nhiên trong chiến đấu kẻ địch sẽ không dễ dàng cho các hiệp sĩ rồng thoải mái chiến đấu.
Biện pháp thường thấy để chống lại hiệp sĩ rồng chính là dùng hiệp sĩ rồng.
Ngươi có hiệp sĩ rồng ta cũng có hiệp sĩ rồng, ta và ngươi so xem ai có nhiều hiệp sĩ rồng hơn.
Đương nhiên không chỉ có cách sử dụng hiệp sĩ rồng mới đối phó được hiệp sĩ rồng.
Với những đội quân trên mặt đất họ thường sử dụng pháo ma pháp như một biện pháp khác.
Tuy nhiên pháo ma pháp là một loại vũ khí rất đắt đỏ, hơn nữa tốc độ bắn cũng khá chậm, nếu không có một số lượng đủ lớn pháo ma pháp thì khó mà gây hại cho hiệp sĩ rồng.
Chúng thường được sử dụng cho mục đích tấn công đội hình kẻ thù hơn.
Ngay cả chính Phương gia cũng chỉ có tám khẩu pháo ma pháp như vậy là đủ để thấy chúng đắt đỏ như thế nào.
Vì thế sử dụng hiệp sĩ rồng để đối phó với hiệp sĩ rồng là phương pháp tối ưu nhất.
Và hiển nhiên Long không có hiệp sĩ rồng cũng không có pháo ma pháp, với những lý do đó chỉ cần xuất động một tới hai hiệp sĩ rồng thôi thì có thể san phẳng cả doanh địa.
Nhưng nhị hoàng tử lại không muốn vậy, hiệp sĩ rồng chỉ có thể sử dụng để hủy diệt đối phương, điều nhị hoàng tử muốn là chiếm được nơi đó nó sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn là phá hủy.
Đó là lý do hắn cử quân đi và các hiệp sĩ rồng đóng vai trò hỗ trợ trong cuộc chiến này.
Đương nhiên Phương Hùng Lâm không đồng ý, ông ta cho rằng vận dụng thêm hiệp sĩ rồng là không cần thiết, để họ lại nơi này sẽ đảm bảo an toàn hơn cho thành Vĩnh Xuân.
Dù sao Phương gia cũng chỉ có mười bốn hiệp sĩ rồng, cử đi một sẽ thiếu mất một.
Nhìn đội quân đang dần đi xa nhị hoàng tử không hiểu sao có cảm giác bất an.
Hắn không hiểu tại sao mình lại có cảm giác bất an này, chẳng lẽ Hàn Công Minh sẽ thua trận.
Nếu thật sự lục đệ của hắn có năng lực này thì hắn đã không rợi vào tình cảnh hiện nay.

Nhị hoàng tử tự trấn an mình.

— QUẢNG CÁO —
Nhị hoàng tử đưa mắt nhìn lại đội quân lần nữa rồi rời đi, bây giờ không phải lúc để nghỉ ngơi, hắn cần chuẩn bị kế hoạch để đối phó với đại hoàng huynh.


“Không biết điện hạ nghĩ gì mà lại cử tới từng này quân đi đối phó lục hoàng tử.”
Cưỡi ngựa bên cạnh Hàn Công Minh là phó của hắn cũng là một đại pháp sư lên tiếng phàn nàn.
Hắn cho rằng nhị hoàng tử đang làm quá mọi chuyện lên, đối phó với một đám nô lệ mà thôi, cho dù bọn chúng có đông hơn nữa nhưng nếu lũ hiệp sĩ của lục hoàng tử bị đánh bại thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Điện hạ chính là quá cẩn thận.”
Ngay cả Hàn Công Minh cũng cho rằng nhị hoàng tử đang làm quá mọi chuyện lên.
Không riêng gì hai người Hàn Công Minh những hiệp sĩ và pháp sư khác đi phía sau cũng có cái nhìn tương tự.
Chủ nhân của bọn họ chính là quá cận thận.
Tuy nhiên không phải ai trong đội quân này cũng cho rằng đây là một cuộc chiến dễ dàng, điển hình là Dương Hoài Nam.
Dương Hoài Nam năm nay mới hai mươi tuổi, hắn không phải là một hiệp sĩ hay pháp sư, hắn chỉ là một binh lính bình thường được thăng lên chức đội trưởng mới đây do có được thành tích tốt.
Khuôn mặt Dương Hoài Nam giờ đây thể hiện một sự lo lắng khi các chỉ huy của hắn thể hiện sự chủ quan với cuộc chiến này.
Dương Hoài Nam không phải là người thích nghiêm trọng hóa vấn đề, tuy nhiên hắn đã từng tới doanh địa của đoàn khai phá một tháng trước.
Phải nói rằng Dương Hoài Nam rất kinh ngạc với nơi đó, không phải do nơi đó lớn bao nhiêu, cũng không phải do nơi đó mạnh mẽ gì.
Kì thật thứ khiến Dương Hoài Nam ngạc nhiên chính là những công cụ mà doanh địa sử dụng, và tinh thần làm việc của người ở đó, điều mà Dương Hoài Nam chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Hơn nữa Dương Hoài Nam còn nghe được tiếng nổ rất lớn không biết xuất hiện ở đâu.
Dương Hoài Nam không phải chưa từng thấy pháp sư, thậm chí hắn từng thấy qua đại pháp sư thi triển ma pháp, và tiếng nổ mà hắn nghe thấy không hề thua kém tiếng nổ của các ma pháp cầu lửa mà đại pháp sư thì triển, thậm chí nó còn lớn hơn.

— QUẢNG CÁO —
Dương Hoài Nam rất nghi ngờ, hắn đã báo cáo chuyện này cho cấp trên nhưng lại bị trách mắng thậm tệ.
Họ chế nhạo hắn ảo tưởng, tìm cách nghĩ ra thông tin để lập công.
Cuối cùng Dương Hoài Nam chỉ đành yên lặng cầu nguyện cho phán đoán của mình không thành sự thật.


Khoảng cách từ thành Vĩnh Xuân và doanh địa không xa, vì thế tới xễ chiều đoàn quân của Hàn Cồn Minh đã tới dưới chân pháo đài Đá Trắng.
Vì tình trang pháo đài không tốt nên Hàn Công Minh quyết định cho binh lính dựng trại bên ngoài, sáng mai sẽ chính thức tiến vào Ma Địa.
Thông thường trước các trận chiến sẽ có một buổi họp bàn chiến lược.
Tuy nhiên Hàn Công Minh lại không hề tổ chức buổi họp nào cả.
Hắn cho rằng trận chiến này quá dễ dàng nên không cần phải họp bàn gì cho mệt.

Một buổi tối trôi qua không có bất kỳ vấn đề nào.
Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời vừa mới ló rạng Hàn Công Minh đã hạ lệnh tiếp tục hành quân.

Hắn không muốn tốn thêm bất cứ thời gian nào cho cuộc chiến này.
Rất nhanh đoàn quân chỉ còn cách doanh địa 15km về phía nam, vì phía nam doanh địa tất cả đều là đồng bằng nên Hàn Công Minh không hề long lắng việc bị phục kích.
Đối với hắn trận chiến này chỉ cần dẫn quân xông thẳng vào doanh trại địch là hoàn thành công việc.
“Bom…”
Một tiếng nổ khiến Hàn Công Minh giật mình, lúc hắn ngoảnh đầu lại thì thấy một cột khói bụi nổi lên ngay trong đội hình hành quân..


Bình luận

Truyện đang đọc