SẮT THÉP MA PHÁP


Đỗ Xuân An hiểu được mục đích thật sự của Long ngay khi hắn hỏi, lão cũng biết rằng một pháp sư khuyết thiếu có thể tạo ra được thượng ma cụ nó sẽ oanh động đến thế nào, thậm chí nó có thể thay đổi cách thế giới này vận hành.
“Chuyện…chuyện này.”
Đỗ Xuân An trở nên lo lắng, không phải lão không muốn nói mà lão sợ nói ra người thanh niên trước mặt không tin, nếu bị kết tội lừa dối mọi chuyện sẽ rất kinh khủng thân phận một pháp sư yếu kém của lão chắc chắn không thể bảo vệ lão khỏi cơn thịnh nộ của người thanh niên trước mặt.
Điều đó khiến lão do dự.
“Không cần phải lo lắng! Ta sẽ không làm gì ông.”
Long nhìn ra cảm xúc lo lắng trong ánh mắt lão già, nhưng hắn không biết ông ta đang lo lắng điều gì, một người với tư tưởng hiện đại như Long thật sự vẫn chưa nhận thức được nỗi ám ảnh của người dân với quý tộc.
Đỗ Xuân An biết rằng mình không thể tránh được, lão đành cắn răng nói.
“Bẩm đại nhân…là…là lão tính ra được.”
“Ngươi nói cái gì?”
Long như nghe không hiểu ông ta nói gì, hỏi lại ngay lập tức.
“Là…là lão tính ra được.”
Đỗ Xuân An nghe câu hỏi của Long thì hoảng sợ quỳ xuống dập đầu, cả người lão run lên cho thấy lão đang sợ hãi như thế nào.
“Ha ha!”
Nhưng kết cục mà lão đang nghĩ trong đầu lại không xuất hiện, ngược lại người thanh niên lại cười to, lão nghe được trong tiếng cười của người thanh niên này tràn ngập sự vui mừng, không hề có chút cảm xúc giận quá thành cười.
“Đứng dậy đi, không cần sợ hãi như vậy.

Ta đã nói không làm gì ông.”
Long ra lệnh.
Đỗ Xuân An có chút bất ngờ, nhưng lão vẫn tuân lệnh sợ hãi đứng dậy, hai đầu gối đã bị đất dính bẩn nhưng lão không hề có ý định chùi đi chỉ đứng khom người ở đấy không dám nhìn Long khuôn mặt vẫn mang chút sợ hãi.
“Không cần khẩn trương, thế này đi ta muốn xem lão tự tay làm ra thượng ma cụ, như vậy mới đáng tin.”

Long muốn chứng thực những gì Đỗ Xuân An nói, việc này không thể nói mồm là xong, nếu không cũng không có chuyện thượng ma cụ là lĩnh vực không dành cho các pháp sư yếu kém.
“Đại…đại nhân mời đi theo lão.”
Đỗ Xuân An thấy Long không tức giận tâm thần thả lỏng đôi chút dẫn đường cho hắn.
Phía sau hai người cũng bước chân theo lão, Đức Bình thậm chí còn tiến sát tới sau lưng lão già, là một đại hiệp sĩ Đức Bình hiểu được tầm quan trọng của chuyện này và ông ta chắc chắn không muốn để lão chạy.
Bốn người vượt qua vài con ngõ dừng lại ở một ngôi nhà khá lớn.

Lớn ở đây là so với những ngôi nhà trong khu ổ chuột, còn với những nơi khác ngôi nhà này cũng không khác gì nhiều.
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu Đao, mở cửa.”
Đỗ Phương Anh gõ mạnh lên cánh cửa bằng gỗ như ra hiệu cho người trong nhà mình đã về.
Không mất nhiều thời gian để cánh cửa mở ra, từ bên trong một thanh niên khoảng trên dưới hai lăm tuổi thò đầu ra nhìn về phía bốn người.
“Thầy ngài về rồi, những người này là?”
Thanh niên gọi tiểu Đao chào Đỗ Phương An, rồi mắt hắn tập trung vào ba người phía sau thận trọng hỏi.
“Họ là khách của ta, ngươi mau đi lấy nước.”
Đỗ Xuân An không khách khí đẩy cánh cửa ra, rồi ra lệnh cho thanh niên.
Long lúc này mới thấy được toàn bộ người thanh niên này.
Nói thế nào nhỉ? Giống một tên mọt sách chính hiệu, tóc tai bù xù, quân áo xộc xệch người còn hơi gầy, chỉ thiếu chiếc kính đeo trên mắt thôi là đủ bộ.
“Đại nhân thằng bé đó là học trò của lão.”
Đỗ Xuân An thấy Long tò mò nhìn thiếu niên liền giải thích.
Thực ra Long cũng không quan trọng mấy vấn đề đó, có lẽ lão già này có bệnh chột dạ.

Ấn tượng đầu tiên khi đặt chăn vào căn nhà này là nó giống phòng nghiên cứu hơn một căn nhà.
Góc sâu trong căn phòng đặt một bộ bàn ghế quay lưng về phía cửa, trên mặt bàn đặt ngổn ngang rất nhiều dụng cụ thí nghiệm cùng giấy tờ, thậm chí dưới chân bàn cũng không ngoại lệ khi một đống đồ khác hỗn hợp bị vứt bên dưới.
Hai bên tường bị che đi bởi nhiều giá sách xếp liền nhau cao tới trần nhà, bên trên đó đựng rất nhiều loại tài liệu như sách, thanh gỗ, giấy cói thậm chí là vài mảnh đất sét.

Chỉ cần thứ gì có thể ghi chép lại đều xuất hiện trên những giá đỡ này.
Đỗ Xuân An tiến vào nhìn quanh căn phòng thì xấu hổ, toàn bộ phòng của mình vậy mà không có lấy một chỗ tiếp khách đàng hoàng, lão bất đắc dĩ chỉ đành lấy ghế ngồi trên bàn làm việc của đưa tới giữa phòng mời Long ngồi, trên mặt còn mang theo chút lo lắng giải thích.
“Đại…đại nhân thông cảm, nhà này của lão chưa từng tiếp khách.”
“Được rồi không cần phải sợ hãi như vậy, ta thực sự không có ý xấu.”
Long ngồi xuống, hai người Văn Trung và Đức Bình đi tới đứng sau lưng hắn.

Nhìn Đỗ Xuân An vẫn còn sợ hãi như vậy Long chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở lão, lần đầu tiên trong đời Long tự hỏi mình đáng sợ tới vậy sao?
“Lão…lão không có ý đó.”
Có điều Đỗ Xuân An tuy được trấn an nhưng vẫn rất cẩn thận, lão chỉ đáp lời một cách máy móc, cố gắng không nói sai bất cứ câu nào chọc giận vị ôn thần này.
Phía sau ông ta người thanh niên gọi tiểu Đao mang ra một bộ ấm chén bằng gỗ đã rất cũ kỹ, xem ra cho dù căn nhà này cũng được coi là lớn nhưng cuộc sống của bọn họ cũng không khá khẩm là bao.
Long bó tay rồi, hắn không cố khuyên Đỗ Xuân An nữa mà đưa mắt quan sát xung quanh một chút rồi hỏi.

— QUẢNG CÁO —
“Đây hẳn là nơi nghiên cứu của ngươi đi.”
“Bẩm…bẩm đại nhân, đúng vậy.”

Đỗ Xuân An vừa trả lời vừa nhận cốc nước được rót từ tay thiếu niên cận thận dâng lên cho Long.
Hắn nhận lấy cốc nước quan sát một chút rồi để xuống chứ không uống, với những loại đồ dùng đã quá cũ Long luôn hạn chế sử dụng.
Không phải hắn yêu thích cuộc sống xa hoa gì, thói quen này hắn đã duy trì từ lúc còn ở Trái Đất.
Đồ cũ, đặc biệt là những đồ dùng trong nhà bếp thường rất dễ sinh ra nấm nếu không được bảo quản cận thận, và nấm chính là một thứ cực kỳ nguy hiểm có thể gây ra rất nhiều loại bệnh đặc biệt là ung thư.
Long không biết thế giới này có ung thư hay không, và hắn cũng không biết ma pháp có thể chữa bệnh ung thư hay không nên tốt nhất cứ đề phòng.
“Xem ra cuộc sống của lão cũng không khá khẩm!”
Nghe Long nói vậy Đỗ Xuân An cười khổ trả lời.
“Đại nhân không biết, nếu chỉ là nhu cầu để sống thì thu nhập của lão cũng coi như không tệ, nhưng nếu dùng để mua đồ nghiên cứu thì quả thật rất thiếu thốn.

Chỉ riêng việc mua giấy và mực thôi đã là một khoản tiền lớn.”
Quả thật giấy mực vào thời đại này sản xuất không dễ vì thế giá của chúng không hề rẻ thường chỉ người có tiền mới có thể sử dụng.
Một pháp sư yếu kém có thể dễ dàng nuôi sống bản thân, nhưng nếu muốn tiến hành nghiên cứu thì cực kỳ khó khăn, cho dù là các pháp sư bình thường cũng chưa chắc có thể đáp ứng được.
Nhưng trong ngôi nhà này lại chất rất nhiều tài liệu thậm chí có những thứ không hề rẻ, xem ra ông già này đã tích lũy không biết bao nhiêu năm mới có được từng này.
“Người này là…”
Long lúc này mới nhìn người thiếu niên gọi tiểu Đao đang đứng nấp người sau lưng Đỗ Xuân Anh hỏi.
“Bẩm đại nhân, đây là học trò của lão Vũ Ngọc Đao, thằng bé thường chỉ tập trung nghiên cứu ít khi tiếp xúc với bên ngoài nếu có chút vô lễ xin ngài bớt giận.”
Đỗ Xuân An giật mình lên tiếng cầu xin khi thấy Long hỏi về học trò của mình.
“Ngươi nha, ta đã bảo không cần phải sợ hãi như vậy, ta đây đáng sợ như vậy sao?”
Long bất đắc dĩ nói, hắn tuy giết người không ghê tay nhưng cũng không phải loại lấy giết người làm vui, ông già tại sao lại sợ hãi như vậy.
“Đại nhân nói phải, đại nhân nói phải.”
Long quả thật cũng không nhận thức được Đỗ Xuân An không sợ hắn mà sợ thân phận của hắn, ông ta là người từng trải đã chứng kiến nhiều điều ông ta biết những người có thân phận như Long đáng sợ thế nào.
“Thôi được rồi, cho ta xem năng lực của ngươi đi.”
— QUẢNG CÁO —
Long vào thẳng chính đề, hắn muốn tìm chút chuyện để kéo gần quan hệ với lão già này nhưng xem ra rất khó thôi thì đành chịu vậy.

“Đại nhân, muốn tạo ra thượng ma cụ không phải dễ, một pháp sư bình thường cũng phải mất nửa tháng mới có thể tạo ra thượng ma cụ.

Pháp sư khuyết thiếu như lão đây muốn tạo ra nó cũng phải mất không ít thời gian.”
“Vậy là ta phải chờ ít nhất từng đấy thời gian mới có thể kiểm tra xem ngươi nói đúng hay sai.”
Long nheo mắt, thể hiện cho Đỗ Xuân Anh thấy mình không vui.
“Đại…đại nhân lão tuy không thể tạo ra thượng ma cụ ngay tại đây nhưng lão có công thức, công thức để tạo ra nó.”
Thấy thái độ của Long thay đổi Đỗ Xuân An vội vàng giải thích, ông ta chạy tới trước bàn làm việc của mình cầm lấy một tập giấy rất dày đưa tới trước mặt Long.
“Đại nhân xem.”
Long nhận tập giấy từ tay Đỗ Xuân An, hắn mở ra vài trang giấy.
Những gì Long thấy khiến hắn phải nghiêm túc đánh giá tập giấy.
Ví dụ như một câu trong tập giấy.
‘Ma pháp không phải những điều có tính ngẫu nhiên, nó có quy luật vận hành của riêng mình, chỉ cần có thể tìm ra quy luật của ma pháp thì người thường cũng có thể sử dụng chúng.’
Một nhận đinh rất giống với một số nghiên cứu hắn đọc được trong hệ thống, Long bắt đầu lật sang các trang tiếp theo.
Hầu hết các trang đều là các nhận định về ma pháp, tay hắn dừng lại ở một mảnh giữa tập giấy
Đó là một công thức, một công thức cực kỳ thô sơ ngay cả Long cũng không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng với một người có nên tảng toán học hắn biết được đây là một công thức.
“Công thức này là gì?”
Long chỉ vào công thức hỏi Đỗ Xuân Anh.
“Đây…đây là công thức tính toán tỷ lệ ma năng cần sử dụng của các loại ma pháp.”
Đỗ Xuân Anh trả lời.
“Nói rõ hơn.”
Long vẫn chưa hiểu ông ta nói gì.
“Các…các pháp sư khi sử dụng ma pháp thường dựa vào tinh thần lực, khả năng cảm nhận dòng chảy ma năng và kinh nghiệm để đưa vào lượng ma năng cần thiết cho các loại ma pháp, nhưng nếu dùng công thức này thần có thể tính toán chính xác lượng ma năng cần cho ma pháp đó việc còn lại là thêm đúng lượng ma năng đấy vào là được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc