SÁT THỦ NỮ VƯƠNG


Chương 52: Cưỡng gian trước
Lạc Vũ không cam lòng yếu thế, so chiêu cùng Tịch Thất. Hôm nay tâm tình nàng rất tồi tệ, thực sự rất muốn thoải mái tràn trề đánh một trận, cố gắng phát tiết một trận
Nhưng mà, nguyện vọng của Lạc Vũ không có thực hiện được. Bởi vì hôm nay tâm tình của Tịch Thất cũng rất tồi tệ, thực sự chẳng muốn cùng nàng từ từ ma sát, so với thoải mái tràn trề đánh một trận, Tịch Thất càng muốn muốn tốc chiến tốc thắng
Khi xưa so chiêu với Tịch Thất, Tịch Thất nhiều nhất chỉ lấy bảy phần thực lực thật, hôm nay Tịch Thất thật sự hung ác lên, Lạc Vũ mới thật sự cảm nhận được, Thất Sát xếp hàng thứ hai đến tột cùng đáng sợ bao nhiêu
Hai phút qua đi, Lạc Vũ đã bị Tịch Thất quật ngã đến trên giường, vừa định đứng dậy, đã bị Tịch Thất ràng buộc lấy hai tay, áp chế không thể động đậy
Lạc Vũ thật sự cảm nhận được nàng và Tịch Thất chênh lệch to lớn, ở trước mặt Tịch Thất, nàng thì như một con kiến, nhỏ bé mà không chịu nổi một đòn, Tịch Thất nhẹ nhàng động dộng tay, là có thể mạnh mẽ bóp chết nàng
Thực lực quyết định tất cả! Nếu như Tịch Thất đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của nàng, để nàng ở trên đời này vĩnh viễn bốc hơi
Tịch Thất đem Lạc Vũ đè lại ở trên giường, một tay nắm lấy cổ tay của Lạc Vũ, siết chặt trói buộc, một cái tay khác thì lại mạnh mẽ nắm cằm của Lạc Vũ, hận không thể đem đối phương bóp nát
Lạc Vũ bị áp chế ở trên giường, không thể động đậy, cằm đau dữ dội, vừa định la đau, môi đã bị Tịch Thất niêm phong lại. Không như lạnh lẽo thấu xương của lúc xưa, vào giờ phút này, môi của Tịch Thất là hừng hực xao động như vậy, mang theo mùi rượu nồng đậm, thơm ngát say lòng người. Nhưng mà, Lạc Vũ lại không có hưởng thụ được tư vị tốt đẹp như vậy, bởi vì đây không phải là nụ hôn dịu dàng, mà là tàn bạo, như kéo xé, như là dã thú cắn xé
Lạc Vũ đau đến ưm một tiếng, trong miệng toàn là mùi máu tanh. Tịch Thất như là đang phát tiết trả thù mạnh mẽ giày xéo bờ môi trắng mịn, cắn xé đầu lưỡi linh xảo mềm nhẵn này. Lạc Vũ hừ một tiếng, thống khổ khó đè xuống, Tịch Thất ở trên đầu lưỡi nàng hung hăng cắn một cái, trong miệng trong nháy mắt bị mùi rỉ sắt tràn đầy, tràn vào trong cổ
Lạc Vũ kịch liệt vùng vẫy, đột nhiên phát lực, vươn mình tránh thoát ràng buộc của Tịch Thất, sau đó thừa dịp Tịch Thất chưa sẵn sàng, một bạt tai đánh ở trên mặt của đối phương, trên gương mặt để vô số nam nhân thần hồn điên đảo
"Cô tỉnh táo một chút cho tôi!" Lạc Vũ hét lớn, nhấc mu bàn tay lau lau máu tươi của khoé miệng, môi bị Tịch Thất cắn nát da, ngay cả đầu lưỡi cũng đang ẩn ẩn phát đau
Lạc Vũ hi vọng một bạt tai có thể đem Tịch Thất uống say đánh tỉnh, đáng tiếc không như mong muốn, một bạt tai này không chỉ có không để cho Tịch Thất tỉnh táo mấy phần, nhưng mà để cô ấy càng thêm điên cuồng
Trên mặt lạnh lẽo có thêm năm dấu ngón tay, Tịch Thất sờ sờ gò má của chính mình, ánh mắt càng thêm thâm trầm mấy phần, lửa giận chậm rãi ngưng tụ ở trong mắt, giống như yên tĩnh cuối cùng của núi lửa trước khi phun
Lạc Vũ xuống giường, đi ra cửa, nàng muốn rời khỏi, càng nhanh càng tốt. Lúc trước chính mình đâm Tịch Thất một đao, cô ấy tất nhiên ghi hận trong lòng, bây giờ cô ấy uống say, ai biết cô ấy sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì
Lạc Vũ vừa bước ra một bước, Tịch Thất đột nhiên ra tay, một cước bổ vào trên đầu gối của nàng, Lạc Vũ bị đau, hai chân mềm nhũn, quỳ ở trên đất, một giây sau thì lại bị Tịch Thất ném tới trên giường
Lần này, động tác của Tịch Thất so với vừa rồi càng nóng nảy, càng thô lỗ. Lạc Vũ còn không có phản ứng lại, hai tay đã bị dây xích chặt chẽ khóa lại, giơ cao khỏi đỉnh đầu, không thể động đậy
Lạc Vũ bắt đầu khủng hoảng lên, Tịch Thất điên rồi sao, cô ấy muốn làm cái gì?
"Thả tôi ra ngoài!" Lạc Vũ hét lớn, cổ tay dùng sức lôi kéo, nhưng mà dây xích vẫn sít sao trói lấy hai tay của nàng, căn bản không thoát ra được
Ngay sau đó, một bạt tai thì đánh ở trên mặt nàng, mặt của Lạc Vũ nhất thời bị tát đến lệch một bên. Gò má sưng đỏ đau nhói, Lạc Vũ sững sờ nhìn Tịch Thất, không dám tin
Đây là lần đầu tiên Tịch Thất động thủ đánh nàng, Tịch Thất của trước đây, mặc kệ đối với người ngoài nhẫn tâm lạnh lẽo cỡ nào, đối với nàng lại luôn đều là bao dung, bất luận tức giận hơn, cũng không động tới nàng một đầu ngón tay, nhưng mà hôm nay, Tịch Thất lại động thủ đánh nàng rồi !
"Đây là đánh thay những thuộc hạ thề chết theo ta" Tịch Thất vừa nói, lại là một bạt tai đánh ở một bên khác trên mặt của Lạc Vũ, "Bạt tay này là vì Nam Kỳ"
Máu tươi theo khóe miệng lướt xuống, hai tay của Lạc Vũ bị gắt gao trói lại, cũng không thể phản kháng, cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể mặc cho Tịch Thất đánh
Lạc Vũ gắt gao cắn lấy môi dưới, nước mắt không cho mềm yếu lăn xuống
"Ta suýt chút nữa chết ở trên tay ngươi, tiếp theo xem như là vì bản thân ta đòi lại!" Thanh âm của Tịch Thất lạnh buốc lãnh đạm, mang theo hàn ý thật sâu
Lạc Vũ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái bạt tai tiếp theo, nhưng mà đau đớn cũng không có như chờ đợi
Lạc Vũ thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, lại phát hiện sự tình so với một bạt tai càng nghiêm trọng đáng sợ hơn
Y phục trên người bị Tịch Thất thô bạo xé ra, Lạc Vũ giãy dụa không ngừng, lại bị Tịch Thất hung hăng đặt tại dưới thân. Trên người trong nháy mắt đã bị lột sạch, quần áo đã vỡ vụn thành từng mảng từng mảng, rách nát không thể tả. Thân thể không hề che đậy bại lộ ở trước mặt Tịch Thất, không khí lạnh lẽo để da thịt nổi lên một lớp da gà, cơ thể hơi co rúm lại run run
Lạc Vũ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vành tai đỏ đến mức sắp chảy ra máu. Lúc xưa hai người cũng có từng tiếp xúc da thịt, nhưng mà là ở dưới nền móng ngươi tình ta nguyện, bây giờ nàng là bị Tịch Thất trói ở trên giường, ép buộc đi làm loại chuyện kia, loại vô lực tuyệt vọng thân bất do kỷ này, để Lạc Vũ cảm thấy phẫn nộ và sỉ nhục
Động tác của Tịch Thất cũng không có dừng lại, tay chậm rãi trượt tới phía dưới lưng quần, Lạc Vũ cả kinh, giống như cá trên thớt, mãnh liệt giãy dụa, cổ tay bị dây xích làm cho đau nhức, nhưng mà nàng vẫn liều mạng giãy dụa
Một giây sau, quần cũng nát tan ở trong tay của Tịch Thất, Tịch Thất cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm của Lạc Vũ, liếm liếm vết máu khóe môi của nàng, "Động đến lợi hại như vậy, ngươi cứ vội vã như vậy không chịu nổi muốn rồi sao?"
Tay của Tịch Thất dọc theo bên đùi, chậm rãi trượt lên, cách quần lót, vừa nhẹ vừa nặng xoa nắn lấy
"Cô khốn nạn! Thả tôi ra!" Lạc Vũ nổi trận lôi đình, lông toàn thân trên dưới đều nổ tung, "Tôi phải gọi người!"
"Ngươi muốn kêu thì kêu, tốt nhất để tất cả mọi người đều tới nhìn bộ dạng này của ngươi một chút!" Tịch Thất cười lạnh một tiếng, tay hơi dùng sức, quần lót của Lạc Vũ cũng cuối cùng xé bỏ đi
Bây giờ, cuối cùng một vật che đậy cũng thành một đóng vải rách, Lạc Vũ không hề che đậy, không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt Tịch Thất
Tầm mắt của Tịch Thất trên dưới đánh giá để Lạc Vũ cảm thấy nhục nhã vạn phần, lửa giận bạo phát giống như núi lửa, "Cô là kẻ điên, cô đây là đang cưỡng gian!"
Ánh mắt của Tịch Thất trở nên tối tăm, ý cười của khóe miệng mang theo một tia tàn nhẫn, "Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta thì giống như ngươi mong muốn"
Không có màn dạo đầu, không có vuốt ve, Tịch Thất trực tiếp vươn ngón tay thô bạo đâm vào động nhỏ mềm mại của Lạc Vũ, hoa viên kia chưa bao giờ bị khai hoang qua
Lạc Vũ "A" kêu thảm một tiếng, thân thể nhất thời cong lên, cuộn tròn thành một đoàn
Đau quá, đau quá, so với đánh mấy roi vẫn đau đến lợi hại
Tịch Thất đối với thống khổ của Lạc Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay nhanh chóng ra vào hai cái, lại lần nữa thêm một ngón tay hung hăng đâm vào
"Ta cho dù cưỡng gian ngươi thì lại làm sao?" Sức mạnh trên tay càng ngày càng nặng
"Ân...."
"Ngươi cho rằng ngươi vẫn là đại tiểu thư Lạc gia cao cao tại thượng kia?" Trong thanh âm của Tịch Thất là xem thường và giễu cợt nồng đậm
"Đau..."
"Ngươi chẳng qua là con hoang nhặt về, phế vật, cho dù ta động ngươi thì thế nào? Ngươi cho rằng nữ vương Lạc gia sẽ để ý một người xa lạ không hề liên hệ máu mủ với cô ta sao?" Lạc gia cũng xếp vào nội gián của Thiên Ảnh, Lạc gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Tịch Thất đương nhiên sẽ không thể không biết gì cả
"Cô câm miệng cho tôi!" tiếng nói của Lạc Vũ mang theo khóc nức nở, âm thanh run rẩy, mang theo thống khổ ẩn nhẫn. Lời của Tịch Thất tổn thương lòng của nàng, khối vết sẹo này bị Tịch Thất hung hăng xé ra, hiện ra vết thương máu me đầm đìa, khó có thể khép lại
"Ngươi vì Lạc Hàn đâm ta một đao, quay đầu lại, vẫn không phải bị cô ta đuổi khỏi nhà, vứt như giày cũ!" Thấy được khuôn mặt thống khổ của Lạc Vũ, Tịch Thất có loại vui vẻ của trả thù, nhưng mà một giây sau lại cảm thấy lòng như đao cắt
"A -" Khắp khuôn mặt của Lạc Vũ là mồ hôi lạnh, đau nhức để nàng nhíu chặt chân mày, "Tôi phải giết cô, tôi thật hối hận lúc đó không đem dao đâm vào trong trái tim của cô !"
Sắc mặt Tịch Thất càng thêm âm trầm, như là mây đen dày nặng trước khi bảo táp xảy ra, đè đến người thở không ra hơi
Động tác trên tay của Tịch Thất thêm nhanh, một lần so với một lần dùng sức, một lần so với một lần thâm nhập, Lạc Vũ cắn chặt hàm răng, lại vẫn cứ không kìm nén được tiếng rên khó nhịn kia
"Tôi hận cô, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho cô!" Mang theo tiếng khóc lóc *, run rẩy làm cho người đau lòng
Gian phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ còn dư lại tiếng vang da thịt ma sát nhau, còn có tiếng bọt nước tung toé
Đau đớn tràn ngập tất cả, sắp làm cho nàng nghẹt thở, cắn nuốt đi tất cả lý trí của nàng, nhưng mà cùng lúc đó, khoái cảm cũng theo đuôi sau, kích phá tất cả phòng tuyến của nàng, để nàng thất bại thảm hại. Lạc Vũ hét lên một tiếng, cuối cùng leo tới đỉnh cao nhất, thân thể co giật liên tục run rẩy, đau đớn mà vui sướng, thứ khoái cảm này làm cho nàng cảm thấy sỉ nhục
"Tôi hận cô, tôi muốn giết cô, lần sau rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" Lạc Vũ khóc không thành tiếng, nhục nhã làm cho nàng hận không thể chui xuống đất. Nếu như hai tay không phải là bị dây xích gắt gao trói lại, nàng nhất định sẽ liều mạng nhào tới bóp lấy cổ của Tịch Thất
"Thật sao?" Tịch Thất cười đến lãnh diễm, thậm chí có mấy phần mê hoặc trầm luân, "Ta cho rằng ngươi sẽ giống như hôm nay ta đối với ngươi, nhục nhã ta một trận, trả thù lại"
Trên giường là một vết máu lớn, trên tay của Tịch Thất cũng tràn đầy máu tươi. Tịch Thất liếm liếm dòng máu, vẻ mặt mê hoặc như là con dơi trong đêm tối, như yêu tinh hút máu, "Ngươi cư nhiên còn là xử nữ"
Thấy được bãi máu tươi kia, lửa giận của Tịch Thất thoáng hạ thấp, đối với sự thật lần đầu tiên của Lạc Vũ, có vẻ cực kỳ thoả mãn sung sướng, "Coi như nể tình ngươi lần đầu tiên, chúng ta trở lại trước đây, trước tiên khởi động trò chơi được rồi"
Cái gọi là khởi động trò chơi của Tịch Thất, chính là từng cây từng cây nến thô to mà nóng bỏng kia
Lạc Vũ thấy được động tác của Tịch Thất, sắc mặt nhất thời trắng bệch,"Cô là kẻ điên, ma quỷ!" Lạc Vũ lại bắt đầu liều mạng giãy dụa, chỗ cổ tay đã bị dây xích ma sát sưng đỏ không thể tả
Tịch Thất say rượu mất đi lý trí và bình tĩnh của ngày xưa, hành vi càng điên cuồng bạo ngược lên. Lạc Vũ không biết, ôn nhu lạnh lẽo ngày xưa, và bây giờ tàn bạo vô tình, người nào mới thật sự là cô ấy, hay là nói, Tịch Thất uống say mới rốt cục lộ ra bản tính sát thủ tàn nhẫn tuyệt tình của cô ấy
Giọt nến nóng bỏng nhỏ ở trên lưng bóng loáng trắng nõn của Lạc Vũ , phía sau lưng nhất thời truyền đến đau đớn một hồi, Lạc Vũ rên rỉ một tiếng, mang theo ba phần khoái ý, bảy phần thống khổ. Chất lỏng nóng bỏng đốt cháy da thịt, hơi đau nhói, gió lạnh vừa thổi, liền ngưng tụ ở bên trên da thịt. Cây nến từ từ trượt xuống, mỗi một lần nhỏ xuống, đều sẽ để Lạc Vũ hơi run lên, lên tiếng phá vụn
Giọt nến nhỏ vào bên trên mông của Lạc Vũ, vị trí mẫn cảm nhất toàn thân trên dưới của Lạc Vũ. Lạc Vũ thút thít rên rỉ một tiếng, mông run lẩy bẩy, ngược lại giống như chào mời
Tịch Thất ở bên tai của Lạc Vũ nhẹ nhàng thổi một hơi khí nóng, cười trêu nói, "Nếu như ta đem cây nến cắm ở trong cái miệng nhỏ ở phía dưới, để nó chậm rãi đốt rụi, chậm rãi nhỏ sáp, ngươi nói thế nào?"
Lạc Vũ lưng phát lạnh, sợ đến mặt không có chút máu, hận không thể nhào tới cắn nát gương mặt đáng ghét kia,"Cô là tên biến thái, cmn điên vì rượu cái gì!"
Tịch Thất đến cùng chỉ là dọa Lạc Vũ, cũng không có thật sự làm như thế, nhưng mà vẫn là lật mặt Lạc Vũ qua, đem nàng đè lại ở trên giường, sau đó mạnh mẽ tách ra hai chân của nàng
Lạc Vũ nức nở một tiếng, không thể thoát khỏi, chỉ đành chịu đựng một vòng vận mệnh lần nữa bị cưỡng gian
"Không muốn, ngô -"
"Ô~ ~ chậm một chút, quá nhanh rồi -"
"Tôi không chịu nổi rồi, tôi phải giết cô, ngàn đao vạn quả cô, a -"
......(sau đó lượt bỏ 20 ngàn chữ)
Hết chương 52
Edit: tui chỉ muốn Lạc với Hàn thôi, hic hic

Bình luận

Truyện đang đọc