SÁT THỦ NỮ VƯƠNG


Chương 54: Chó lang thang
Mưa to trút xuống, dội ở trên đầu Lạc Vũ, Lạc Vũ ngước đầu, nước mưa tùy ý giội rửa giội rửa nước mắt và chật vật của chính mình. Nước mưa chảy vào trong miệng, làm dịu cổ họng khô khốc
Lạc Vũ muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân vừa tê vừa đau, hơi động một cái, địa phương ở giữa hai chân thì đau đớn cực kỳ. Chỗ đó đau đớn, để Lạc Vũ cảm thấy xấu hổ vạn phần, không đất dung thân, giống như thời khắc sỉ nhục bị tiến vào trong người, cả đời cũng không thể tiêu trừ
Lạc Vũ chống lấy lan can ven đường đứng lên, hai chân run lẩy bẩy, run rẫy không thôi...Lạc Vũ hít thở sâu mấy hơi thở, từ từ hướng phía trước bước ra một bước. Nhưng mà nàng vừa mới nhấc chân, liền phát hiện ga giường quấn ở trên người mình bị món đồ gì kéo lại
Lạc Vũ tóc gáy dựng thẳng, bốn phía rõ ràng không có một người, chẳng lẽ là va đụng phải quỷ hay sao? Lạc Vũ vẻ mặt đau khổ, đều sắp muốn khóc lên. Một mình xui xẻo lên, quả nhiên là họa vô đơn chí, chuyện xui xẻo theo nhau mà tới, chồng chất mà tới.
Đèn đường mờ vàng lấp loé mấy lần, đột nhiên tắt đi. Bốn phía nhất thời rơi vào trong một mảng bóng tối. Trên đường trống rỗng, một bóng người cũng không có, trên đường phố lành lạnh, cũng không có xe cộ qua lại
Tên khốn Tịch Thất kia vứt nàng ở một nơi hoang vu hẻo lánh, địa phương quỷ quái trước không thôn sau không quán!
Gió bốn phía tựa hồ âm lãnh hai phần, có thêm một hơi khí lạnh
Lạc Vũ lưng lạnh cả người, ở buổi tối trăng cao gió lạnh này, hơn nửa đêm, ở một nơi hoang dã này, có phải là sẽ có cái thứ không sạch sẽ gì xuất hiện không? !
Lạc Vũ kích lên dũng khí cực kỳ nhanh chóng liếc nhìn phía sau, lại chẳng có cái gì cả, lòng Lạc Vũ nhất thời nâng lên. Tất cả những thứ này thật là quỷ dị, Lạc Vũ cảm giác mình nên nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, càng nhanh càng tốt.
Bây giờ, Lạc Vũ càng ngày càng hối hận chính mình đêm nay kích động, nếu như ngoan ngoãn ở Lạc gia, ở bên người Lạc Hàn, nơi nào sẽ gặp phải sai lầm này a!
Thân là một người vô cùng mù đường, bị Tịch Thất ném tới một địa phương xa lạ mà quỷ dị, Lạc Vũ vô cùng hoài nghi mình có thể có tìm được đường về nhà hay không. Về nhà, nàng muốn về nhà. Cho dù nữ vương đối với nàng lạnh nhạt, nhưng mà chỉ cần ở bên cạnh bà ấy, nàng sẽ cảm thấy rất an toàn, cái gì cũng không cần lo lắng
Lạc Vũ cảm giác có lông xù gì đó đụng phải gót chân của mình. Lạc Vũ sợ đến nhảy lên, gặp quỷ, tuyệt đối là gặp quỷ! !
Đèn đường lại quỷ dị mà lấp loé hai cái, vèo một cái lại sáng
"Ẳng ẳng...." Lạc Vũ nhìn lại dưới thân, thì ra là một con chó hoang bẩn thỉu
"Ngươi dơ như thế, không nên tới đụng ta" Lạc Vũ kéo kéo ga giường quấn ở trên người mình, nhưng mà tiểu cẩu vẫn cứ gắt gao cắn vào "Quần áo" của Lạc Vũ, tuyệt không nhả ra
Lạc Vũ thấy được tiểu cẩu bẩn thỉu, trước tiên còn có mấy phần ghét bỏ, nhưng mà bỗng nhiên lại nghĩ đến, chính mình bây giờ bộ dạng này, nói không chừng so với tiểu cẩu còn phải chật vật dơ bẩn hơn
Tiểu cẩu gắt gao cắn vào ga giường, mở to một đôi mắt đen nước long lanh, tội nghiệp nhìn Lạc Vũ, chỉ sợ Lạc Vũ cứ như vậy bỏ lại nó mà đi, nhưng mà lại có chút dáng dấp sợ hãi, tựa hồ sợ Lạc Vũ hung hăng đá nó một cước
Thấy được chó hoang, Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy cái vật nhỏ này và mình ngược lại có mấy phần cảm giác đồng bệnh tương liên
Trên người tiểu cẩu tràn đầy bùn bẩn, trên người Lạc Vũ cũng dính đầy nước bẩn, tiểu cẩu bị mưa to xối thành chó rơi xuống nước, Lạc Vũ cũng thực sự không tốt được chỗ nào. Một cái chân của tiểu cẩu hình như bị thương, đi đường có chút bất ổn, giữa hai chân của Lạc Vũ đau dữ dội, dáng dấp khập khiễng đúng là không khác nhau chút nào với tiểu cẩu
Lạc Vũ thấy được chó hoang vô cùng thảm, thì giống như thấy được chính mình, tự nhiên mà sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết
Lạc Vũ ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của tiểu cẩu, tự nhủ, "Ngươi cũng bị chủ nhân từ bỏ sao?"
Chó hoang ẳng ẳng kêu hai tiếng, tựa hồ là đang đáp lại câu hỏi của Lạc Vũ
Lạc Vũ nâng cầm, cảm thấy chó hoang này có mấy phần linh tính, nghe hiểu được mình nói chuyện, vì vậy tiếp tục tự nhủ, "Chân của ngươi là bị chủ nhân nhà ngươi đánh bị thương sao? Người đó cũng không cần ngươi rồi, làm sao vẫn tàn nhẫn đối xử với ngươi như thế?" hốc mắt của Lạc Vũ lần nữa đỏ lên
Chó hoang tiến lên, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của Lạc Vũ. Cảm giác mềm mỏng, trơn bóng, vừa ấm vừa nhột. Lạc Vũ không khỏi phát hiện, chó hoang này có phải xấu chút rồi không, dơ chút rồi không, nhưng mà ngược lại có mấy phần đáng yêu
"Ngươi quá ngốc rồi, làm sao không tìm chỗ trốn mưa, làm gì ngây ngốc ở chỗ này gió thổi mưa dầm?" Lạc Vũ cuốn cuốn lỗ tai của tiểu cẩu, vẫn là không biết là đang nói tiểu cẩu, hay là đang nói chính nàng
Chó hoang thấy được đối phương không có ác ý, lắc đuôi nhỏ, vui mừng hưng phấn nhào vào trong lòng Lạc Vũ, còn ở trên người Lạc Vũ cọ cọ
Lạc Vũ không có ghét bỏ chó hoang dơ hôi, chưa hề đem con vật nhỏ đẩy ra ném đi. Tiểu gia hỏa đáng thương này đã bị chủ nhân vứt bỏ một lần, mình tại sao có thể tàn nhẫn như vậy vứt bỏ nó một lần nữa đây?
"Ngươi đi theo ta đi, dù sao chủ nhân nhà ngươi cũng không cần ngươi" Tiểu cẩu tựa hồ nghe hiểu được lời của Lạc Vũ, đuôi đung đưa đến càng lợi hại, ở trong lòng Lạc Vũ hoạt động một hồi, lè lưỡi liếm liếm mặt Lạc Vũ, trên mặt Lạc Vũ lập tức nhiễm phải bùn, bẩn thỉu một đóng. Lạc Vũ cũng lười đi quản, dù sao mưa to như trút nước này đều sẽ đem tất cả dơ bẩn rửa sạch
Tiểu cẩu tựa hồ rất lạnh, bị gió to mưa lớn lạnh đến lợi hại, không ngừng mà chui vào trong lòng Lạc Vũ, muốn tìm một địa phương ấm áp nóng hổi một chút, làm cho Lạc Vũ vừa tê vừa ngứa
Lạc Vũ nhấc lên đuôi nhỏ của chó hoang, đem nó từ trong tấm ga giường nắm ra ngoài, vừa hiếu kì cừa mắc cười, "Không cho nghịch ngợm, bằng không đem ngươi ném vào trong đống rác"
Tiểu cẩu chớp chớp con mắt, sợ đến không nhúc nhích, thân thể nhỏ run lẩy bẩy, lạnh đến mức không xong
Lạc Vũ cười cười, đem tiểu Cẩu ôm vào trong ngực, một bên vuốt ve lông mềm mại của nó
Con đường phía trước rất dài rất dài, tựa hồ mãi mãi cũng không có điểm đến. Ở bên trong mưa sa gió rét, con đường tương lai không nhìn thấy này, sẽ có gian nan khốn khổ cỡ nào? Phía trước lại sẽ có bao nhiêu gai góc và đau khổ chờ đợi chính mình?
Lạc Vũ thở dài, tiểu cẩu được chính mình nhặt về nhà, chính mình có thể được ai nhặt về đây?
Nếu như lúc trước nữ vương chưa hề đem chính mình nhặt về nhà, chính mình có phải đã lạnh chết ở bên đường, hay là từ từ chết đói, mục nát, không người để ý tới?
Có lẽ chính mình nên học biết cảm ơn, cho dù không có quan hệ máu mủ, ơn nuôi dưỡng hai mươi năm qua, tình cảm dưỡng dục, chính mình cũng nên cố gắng báo đáp, học cách tự đủ
"Giả như người chưa từng dưỡng dục ta cho ta cuộc sống ấm áp
Giả như người chưa từng bảo vệ ta vận mệnh của ta sẽ là cái gì
Là người nuôi nấng ta trưởng thành giúp đỡ ta nói câu đầu tiên
Là người cho ta một căn nhà để ta và người cùng nhau có được nó"
........
Thấy được Lạc gia gần trong gang tấc, Lạc Vũ trái lại có chút khiếp đảm
Bộ dạng mình bây giờ, chính mình cái gì cũng không có mặc, trên người xanh tím loang lổ, đâu đâu cũng có dấu vết hoan ái, giữa hai chân càng là sưng đến cả bước đi đều đi không lưu loát. Nếu như bộ dạng này bị nữ vương nhìn thấy, có thể làm cho bà ấy càng căm ghét hay không? Lạc Vũ cũng không biết tại sao, dù sao ngàn không muốn vạn không muốn để nữ vương thấy được bộ dạng chật vật này của mình bây giờ, càng không muốn để bà thấy được chính mình tàn tạ không thể tả, thân thể vết thương đầy rẫy
Lạc Vũ không dám vào cửa, chỉ đành ẩn núp ở rừng cây ngoài cửa Lạc gia, tiểu cẩu ngược lại cũng nghe lời, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Lạc Vũ, cũng không lộn xộn, cũng không kêu loạn, yên lặng hơi híp mắt lại
Lạc Vũ ít nhất ở trong bụi cây núp hơn một giờ, vẫn cứ không nhìn thấy bóng người của nữ vương. Thì ra nàng là muốn chờ nữ vương sau khi ra cửa chính mình lại lén lút lẻn vào, nhưng mà đợi hơn nửa ngày, cũng không đợi được nữ vương ra ngoài, Lạc Vũ bắt đầu đau đầu, nữ vương rốt cuộc là đã ra ngoài hay là đang ngủ nướng? Lẽ nào tối hôm qua cùng Lạc Lan giao lưu cả một đêm, cho nên buổi sáng không dậy nổi hay sao?
Lạc Vũ trong lòng ê ẩm, hai mẹ con này tình cảm cũng quá tốt rồi đó, vừa thấy mặt đã dính chung một chỗ như keo như sơn, nhìn dáng dấp, tối hôm qua Lạc Lan khẳng định bò lên giường của nữ vương, thử nghĩ trước đây, mình là trăm cay ngàn đắng cỡ nào mới bò lên trên giường lớn của nữ vương, có được cơ hội có thể cùng giường, còn phải mạo muội nguy hiểm bị nữ vương một cước đá bay. Nhưng mà Lạc Lan lại dễ như ăn bánh như thế cùng nữ vương "Sầu triền miên" một đêm, chuyện này làm sao có thể không để Lạc Vũ đố kị, ghen đến phát điên? ?
Lạc Vũ chép chép miệng, từ trong rừng cây đi ra, kệ nó, vẫn là đi vào thì được rồi, dù sao bể rồi cho nát bét luôn, nếu như bị nữ vương bắt được, chính mình thì cởi đi ga giường, để bà ấy nhìn sạch sẽ, tùy bà ấy nhìn thế nào, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó thì được rồi!
Giống như liệt sĩ bóp cổ tay, Lạc Vũ không để ý sinh tử vọt vào cửa nhà
Đẩy cửa ra, đi vào, trước cửa đứng một người
Lạc Vũ giật mình, lẽ nào nữ vương xách theo roi đang chờ mình?
Lạc Vũ dụi dụi con mắt, rốt cục mới nhìn rõ ràng, đối phương là Lạc Nhất
Thấy được Lạc Vũ, Lạc Nhất có vẻ rất kinh ngạc, đặc biệt là Lạc Vũ còn khoác một ga giường bẩn thỉu, một bộ dáng dấp chật vật xuất hiện ở cửa
"Nhị tiểu thư, tối hôm qua người chạy đi nơi nào? Chúng tôi đều rất lo lắng cho người" Lạc Nhất ân cần nói
Lạc Vũ trong lòng vui vẻ, "Mẫu thân ra ngoài tìm ta?"
Lạc Nhất không hé răng, trong lòng Lạc Vũ nhất thời chìm xuống. Thì ra là như vậy, bà ấy căn bản cũng không có quản mình, cũng căn bản không để mình ở trong lòng. Mình đi đâu bà ấy không để ý, có thể xảy ra chuyện bà ấy cũng không sao cả hay không, đối với bà ấy mà nói, chỉ có cón gái ruột Lạc Lan mới là đáng để ý! ! !
"Mẫu thân còn chưa thức dậy sao?" Đây là sủng ái cỡ nào, mới có thể một đêm nằm ở trên giường không ngủ, làm những chuyện khác, làm cho sáng ngày thứ hai buồn ngủ đến không dậy nổi? !
Làm sao trước đây thì không cùng mình cầm đuốc soi bàn chuyện đêm!
"Chủ nhân và đại tiểu thư trời vừa sáng thì ra cửa rồi. Đại tiểu thư vừa mới tới, chủ nhân nói chạy xe dẫn đại tiểu thư hóng gió, đi dạo xung quanh"
Mới vừa nghe được "Đại tiểu thư" Lạc Vũ còn quen cho rằng là chỉ chính mình, qua nửa ngày mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đại tiểu thư là chỉ Lạc Lan, mình đã giáng cấp là nhị tiểu thư nhị tiểu thư
"Sáng sớm thì dẫn cô ta đi chơi?" Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, lại không phải đi hẹn hò, vội vả như vậy làm cái gì! Sáng sớm thì vội vội vàng vàng đi ra ngoài, sợ mình trở về làm kỳ đà cản mũi hay sao!
Lạc Vũ ai thán một tiếng, coi như mình ở nhà, nữ vương cũng sẽ vứt nàng lẻ loi ở nhà, dẫn một mình Lạc Lan tiêu dao vui vẻ đi thôi
Hết chương 54
Edit: khoảng hơn 10 chương nữa mới có một tí xíu ngọt ngọt nhe mn, về sau thì hai mẹ con này lầy lắm, nhưng trước mắt thì cứ ráng chịu ngược ngược đi haha, tui cũng khóc sưng tim rồi đây. Chỉ nói tới đây thôi, không thể tiết lộ nhiều kaka

Bình luận

Truyện đang đọc