SATAN LẦU NĂM

Thấy cánh tay cô khẽ động đậy, Khuê Thú Chi còn tưởng do quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác. Nhưng tay cô lại cử động lần thứ hai, cả người anh giống như bị điện giật lập tức từ trên ghế đứng lên, xô cả ghế ngã xuống, trong phòng bệnh yên tĩnh lập tức phát ra tiếng động lớn đến giật mình.

Hai mắt anh đầy những tia máu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang gác lên chiếc chăn mỏng trước ngực, ngay cả nháy mắt cũng không dám.

Anh không nhìn lầm, đúng là tay cô cử động, đầu tiên là ngón trỏ, sau đó là ngón giữa. Tay cô thật sự có cử động! Cô tỉnh lại rồi sao? Rốt cuộc cô cũng nguyện ý tỉnh lại rồi sao?

Tầm mắt của anh kích động chuyển từ tay lên khuôn mặt cô, phát hiện hàng lông mi của cô đang khẽ lay động, sau đó, mí mắt của cô dần mở ra làm cho anh không khỏi há hốc mừng rỡ.

Suốt năm ngày nay, anh đã mong đợi, hy vọng, cầu xin, buồn bã khẩn cầu giây phút này, cầu xin cô có thể tỉnh dậy gặp anh, nhưng khi giây phút đó đến, anh bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Cô có thể quên mất anh, không nhận ra anh không?

Không, không thể, chuyện như vậy không thể xảy ra với cô được.

“Tiểu Hàn?”. Anh nghiêng người về phía cô, giọng nói khàn khàn run rẩy cất tiếng gọi.

Nghe thấy thanh âm, Vu Hàn chậm chạp quay đầu nhìn về phía anh.

“Anh… Là ai?”. Cô suy yếu hỏi, tròng mắt mệt mỏi mờ mịt.

Nỗi sợ hãi choán lấy tâm trí Khuê Thú Chi, mặt anh không còn chút máu nhìn vẻ mờ mịt của cô, không thể tin được lắc đầu lùi về phía sau.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào…”. Anh lẩm nhẩm trong miệng.

“Ông xã?”.

Thanh âm suy yếu của cô lần nữa vang lên, chẳng qua là hai chữ mà thôi, nhưng khi lọt vào trong tai anh lại nghe như tiếng từ trời phán xuống (lạy, đúng là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’), anh trợn to hai mắt, không chớp nhìn cô, kích động đè nén mở miệng. “Em mới gọi anh là gì?”.

“Anh là Thú Chi đúng không? Không lẽ em nhận nhầm?”. Cô chuyên chú nhìn anh, suy yếu hỏi.

Bộ dáng của anh trở nên hảo tiều tụy, đầu tóc rối bời, mắt sưng húp, mặt vốn sạch sẽ trơn láng thì bây giờ râu ria lùm xùm, cả người gầy xọp hẳn đi, hại cô trong thời gian ngắn không cách nào nhận ra được anh.

Nước mắt lập tức ngập đầy hai hốc mắt, Khuê Thú Chi bước nhanh đến, ôm cả người cô vào lòng, ôm chặt tựa như muốn hòa tan cô vào trong anh cũng nên.

“Đừng làm anh sợ”. Anh nghẹn ngào nói. “Anh nghĩ em sẽ bị giống như trong ti vi (thêm 1 ông anh nhiễm film HQ nữa =.=), mất trí nhớ không nhận ra anh là ai, làm cho anh thật quá kinh hãi”.

Thân thể anh run lẩy bẩy, không thèm giấu giếm đem toàn bộ nỗi sợ hãi bộc lộ ra ngoài. Anh bây giờ không phải là Satan làm người ta sợ mất mật nữa, mà là một người đàn ông sợ hãi mất đi bà xã yêu của mình.

“Nếu em mất trí nhớ, không phải anh sẽ thấy tốt hơn sao?”. Cô trầm mặc một hồi, sâu kín mở miệng.

Anh thoáng chốc ngẩng đầu lên, kéo xa khoảng cách của họ ra một chút.

“Tuyết Nhan là một người bạn cùng lớn lên với anh trong tổ chức sát thủ, cô ấy giống như em gái của anh vậy. Em phải tin anh”. Anh chân thành vội vàng giải thích.

“Con gái cô ấy gọi anh là Papa”.

“Con bé nhận nhầm người”.

“Lúc anh nhìn thấy cô ấy quả thật tràn đầy kinh ngạc cùng xúc động, trong mắt anh cũng chỉ có cô ấy mà thôi, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của em”.

“Đó là vì anh quá kinh ngạc”.

“Kinh ngạc là vì anh yêu cô ấy, nên mới nói với em là anh xin lỗi”.

Khuê Thú Chi xanh đại hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin, nói. “Anh có nói xin lỗi em sao?”.

Cô đau thương nhìn anh.

Anh cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó, thật sự anh có nói với cô ba chữ ‘anh xin lỗi’ sao? Nếu mà có, chắc phải có nguyên nhân gì đó… (bé Tiểu Thú Dory thật)

Anh cố gắng hồi tưởng, rốt cuộc, nhớ ra rồi!

“Anh nói anh xin lỗi em, vì anh đã hứa là dẫn em đi xem phim, nhưng xem ra đành phải nuốt lời rồi”. Anh nhìn thẳng vào cô nói. (ta té ghế! ông nói gà bà nghe vịt, vợ chồng nhà này bớt coi film HQ lại đi =”=)

Vu Hàn không giải thích được trố mắt nhìn.

“Cho đến nay anh đều tưởng Tiểu Tuyết đã chết, cho nên đột nhiên gặp cô ấy tại đó, anh mới kinh ngạc tới vậy, lỡ quên mất em, thật xin lỗi”.

Điều này thật sự là…

Vu Hàn khiếp sợ khẽ nhếch mép, hoàn toàn không nói nên lời.

“Đã chết?”. Cô nhìn anh. “Đây là ý gì?”.

Khuê Thú Chi chậm chạp lắc đầu.

“Anh còn chưa có cơ hội nói chuyện với cô ấy, nên không biết đã xảy ra chuyện gì”. Anh than một tiếng, rồi sau đó nhìn cô bằng ánh mắt nồng đượm thâm tình không nén được, thỉnh cầu nho nhỏ. “Tiểu Hàn, em có thể hiểu lầm anh, nhưng không được chưa nghe anh giải thích đã vội luận tội, làm tổn thương đến bản thân. Có được không?”.

“Thật xin lỗi, đã để anh lo lắng”. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt tiều tụy của anh, trong mắt tràn đầy biết lỗi. Thì ra cô thật sự hiểu lầm anh.

“Cái anh muốn nghe không phải cái này”. Anh lắc đầu.

“Em đáp ứng anh, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, nếu còn chưa nghe anh giải thích xong, nhất định sẽ không lập tức luận tội anh”. Cô nhìn anh, nhẹ giọng hứa hẹn.

“Còn không được làm bản thân bị thương”. Anh nói.

“Còn không được làm bản thân bị thương”. Cô gật đầu lần nữa.

Khuê Thú Chi không nhịn được ôm chặt lấy cô, cảm nhận được sự sung sướng mất đã lấy lại được. Anh không mất cô, thật tốt quá! Thật tốt quá!

“Thật xin lỗi, ông xã. Em tựa hồ đã làm một chuyện rất ngu xuẩn”. Cô dán lên ngực anh, hốc mắt nóng lên, giọng nói khàn khàn xin lỗi.

“Chỉ cần lần sau không phạm phải nữa là được”. Anh rộng rãi tha thứ.

“Ông xã à, em yêu anh”.

“Anh cũng yêu em”.

“Ông xã?”.

“Ừ?”.

“Có thể đáp ứng em một chuyện hay không?”.

“Ừ, em nói đi”.

“Bất kể xảy ra chuyện gì, đáp ứng em, anh không được tổn thương đến bản thân, cũng không được tự hành hạ mình”.

Anh hơi sững sờ, đưa tay đẩy cô ra, cúi đầu ngắm nhìn gương mặt bé nhỏ của cô từ lúc nào đã ướt đẫm lệ.

“Tiểu…”.

Cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt tiều tụy của anh, ngón tay khẽ vuốt ve bầu mắt mỏi mệt sưng lên, đau lòng nước mắt chảy xuống không ngừng.

“Bộ dáng của anh làm em thật đau lòng, rất đau lòng, biết không?”. Cô gần như khóc không thành tiếng.

“Thật xin lỗi em”. Anh thở dài lần nữa ôm lấy cô vào lòng, ôn nhu hôn lên trán cô, sau đó hứa hẹn. “Anh đáp ứng em, bất kể tương lai phát sinh chuyện gì, sẽ không bao giờ để em rơi lệ, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương bản thân, cũng không hành hạ mình”.

Cô dang hai cánh tay, ôm chặt lấy anh.

——— ————————-

Khúc Thiến nói cô không nói lời nào mà tự nhiên rời đi, thật không có đạo lý, không có trách nhiệm. Sự xuất hiện của cô làm vợ chồng người ta suýt chút nữa sinh ly tử biệt, nếu không nói một lời mà rời đi, thật sự không được chút nào nên cô mới gắng lấy hết dũng khí, đến bệnh viện.

Lâm Tuyết Nhan nắm tay con gái Tiểu Khiết, đứng ngoài cửa phòng bệnh của Vu Hàn do dự không vào, cô rất sợ nhìn thấy khuôn mặt không chút tức giận, buồn bã thảm thương của Satan.

Quen biết nhau đã mười mấy năm, cô chưa bao giờ thấy anh lộ ra vẻ mặt mềm yếu bất lực như thế. Vu Hàn đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, phản ứng của anh thật làm cô kinh hãi.

Con gái gây ra đại họa, phận làm mẹ cô khó có thể chối bỏ tội mình. Mặc dù Khúc Thiến luôn luôn nói cái này không phải trách nhiệm của cô, cô không cần tự trách bản thân. Nhưng cái này làm sao mà không tự trách cho được?

Nếu như cô không xuất hiện, Vu Hàn sẽ không hiểu lầm mà phát sinh tai nạn xe cộ, Satan cũng sẽ không lâm vào tuyệt vọng và bi thống như thế.

Những người lớn lên trong hoàn cảnh không bình thường như cô và anh, hạnh phúc vô cùng đáng quý, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Cô rất hâm mộ Satan, không chỉ gặp được hạnh phúc của mình, còn có dũng khí đứng lên nắm lấy nó, nhưng sự xuất hiện của cô lại phá tan phần hạnh phúc khó khăn lắm mới có được của anh, cô thật không còn mặt mũi nào gặp anh được nữa.

Khẽ thở dài một cái, cô tự nói với chính mình, hay là đi thôi. Chuẩn bị nắm tay con gái rời đi, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, một bóng dáng gầy gò xuất hiện trước mặt cô.

“Tại sao đứng ngoài này lâu như vậy mà không vào?”. Anh nhìn cô hỏi, sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của cô.

“Em không còn mặt mũi nào gặp anh nữa”. Cô trầm mặc một hồi, cúi đầu xuống.

Khuê Thú Chi khẽ lắc đầu, đẩy cửa rộng ra rồi nói. “Vào đi”.

Cô lắc đầu. “Em chỉ đến nói với anh là em xin lỗi, còn nữa, em sẽ cầu nguyện mỗi ngày, hy vọng Vu Hàn sớm tỉnh lại, hai người sẽ cùng nhau sống bách niên giai lão. Em đi đây, gặp lại sau”.

Cô nói xong liền dắt tay con gái xoay người rời đi, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, cô quay đầu lại nhìn anh.

“Em tính đi đâu?”.

Nghe vậy, đầu của cô trống rỗng, biểu hiện trên mặt mờ mịt, vì chính cô cũng không biết mình sẽ đi đâu.

“Vào trước rồi hẵn nói”. Anh nói với cô lần nữa.

Cô sợ hãi khẽ run lên, lắc lắc đầu.

“Tiểu Hàn muốn gặp em”.

“Tiểu…”. Cô đột nhiên trợn mắt. “Vu Hàn tỉnh rồi sao?!”.

Khuê Thú Chi mỉm cười gật đầu. “Em cứ vào đi”.

Lâm Tuyết Nhan có chút do dự, nhưng vẫn cự tuyệt. “Em không vào đâu, biết Vu Hàn không có chuyện gì là đủ rồi, cám ơn anh đã cho em biết chuyện này. Còn nữa, phiền anh nói với Vu Hàn là em rất xin lỗi được không? Em thật xin lỗi, vì sự có mặt của em làm chị ấy bị thương”.

“Những lời này sao không tự nói trực tiếp với chị?”. Thanh âm của Vu Hàn từ trong phòng bệnh vang lên.

Khuê Thú Chi xoay người đỡ lấy cô đang vịn tường đi tới. “Tại sao lại xuống giường?”. Anh nhíu mày nói.

“Không có biện pháp, ai bảo Tiểu Tuyết không chịu vào, em đành phải đi ra thôi”. Cô nhìn hướng Lâm Tuyết Nhan, cô ấy vừa nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức cúi đầu áy náy.

“Em đi vào được không, chị thấy chân mình muốn nhũn ra rồi, không nhịn được lâu hơn nữa đâu”.

Vu Hàn suy yếu nhìn cô mỉm cười, sau đó thân mềm nhũn, khuỵu xuống, hoàn hảo Khuê Thú Chi kéo cô dậy, đỡ ngang người cô bế lên.

“Em ổn chứ?”. Chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng khẩn trương nhìn cô.

“Em không sao, chẳng qua người có chút trống rỗng mà thôi”. Cô mỉm cười với anh, sau đó quay sang Lâm Tuyết Nhan. “Tiểu Tuyết, coi như chị nhờ em, em đi vào bên trong có được hay không? Mặc dù Thú Chi bây giờ còn bế chị được, nhưng thể trạng anh ấy bây giờ, chắc cũng không chống đỡ được bao lâu”.

Khuê Thú Chi nghe vậy, không nhịn được cụp mi mắt xuống.

“Đi vào nhé?”.

Lâm Tuyết Nhan do dự một chút, rốt cuộc gật đầu, sau đó dắt tay con gái cùng đi với bọn họ vào phòng bệnh.

Vu Hàn dựa vào người Khuê Thú Chi ngồi ở giường bệnh, nhìn người đang bị ép ngồi trên ghế salon, nói. “Thật xin lỗi”.

Lâm Tuyết Nhan ngẩn ngơ, không giải thích được trừng mắt nhìn. “Tại sao? Tại sao chị lại xin lỗi em?”.

“Bởi vì chị hiểu lầm em, còn để vì chị mà em phải tính toán rời đi lúc này”. Vu Hàn áy náy nói.

“Không, là lỗi của em, do em dạy Tiểu Khiết không tốt, mới để con bé nhận lầm người. Chuyện này bất kể nói thế nào, em cũng khó tránh khỏi tội”.

Vu Hàn đưa mắt nhìn cô một lát sau, mở miệng nói. “Tiểu Tuyết, có chuyện chị vẫn nghĩ không ra. Ba của Tiểu Khiết có phải rất giống Thú Chi hay không? Nếu không, sao Tiểu Khiết có thể nhầm người được?”.

Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhan run lên vì sợ, đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Khuê Thú Chi, vẻ mặt phức tạp lắc đầu. “Không, bọn họ không giống nhau”.

“Vậy tại sao con bé lại nhầm?”.

Cô khẽ cắn môi dưới, cúi đầu trầm mặc không nói.

“Tiểu Tuyết, người đó anh có biết hay không?”. Khuê Thú Chi đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, mở miệng nói.

Lời của anh làm Lâm Tuyết Nhan bỗng cứng đờ người, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. “Anh không biết đâu”.

Phản ứng của cô biểu hiện rõ ràng là anh biết. Vu Hàn cùng Khuê Thú Chi bất giác liếc mắt nhìn nhau, đồng thời có cùng suy nghĩ.

“Em cùng anh ta tại sao chia tay? Hay là chị nên hỏi, ba của Tiểu Khiết có biết Tiểu Khiết tồn tại hay không?”. Vu Hàn tò mò nhìn chòng chọc cô, hỏi.

Không nghĩ Vu Hàn có thể gọn gàng dứt khoát hỏi chuyện riêng của cô như vậy, Lâm Tuyết Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, sau đó vừa cúi đầu vừa chậm rãi từ ghế đứng lên. “Em phải đi,gặp lại sau”.

“Tiểu Tuyết!”. Khuê Thú Chi gọi cô lại.

“Em muốn đi đâu?”. Vu Hàn lại hỏi tiếp. “Nếu hết thảy chỉ là hiểu lầm, em cơ bản không cần rời nhà trọ tám tầng. Thú Chi nói em giống như em gái anh ấy, không có người làm anh nào lại không để ý tới, không chăm sóc em gái mình, huống chi em còn có một đứa trẻ bên cạnh”.

“Tiểu Hàn nói không sai, anh sẽ không để cho em đi”. Khuê Thú Chi nói xong đứng dậy, thay bà xã điều chỉnh một tư thế thoải mái, xoay người đi về phía cô. “Đến đây đi, anh tiễn em ra cửa, anh nghĩ bọn họ hẳn là đã đến”.

Lâm Tuyết Nhan vẻ mặt mờ mịt nhìn anh đi về phía mình, sau đó cầm lấy túi hành lý trên tay cô.

“Em có thể gọi anh là Thú Chi ca ca hoặc đại ca đều được, Lucifer hay Satan những thứ này đều đã là quá khứ”. Anh nhẹ nhàng kéo khuỷu tay cô, dẫn cô ra ngoài.

“Chờ một chút, anh muốn mang em đi đâu?”.

Anh ngữ điệu vững vàng trả lời. “Cổng trước, xe của Khúc Thiến cùng mọi người hẳn là đã đến mới đúng”.

——— ——————

Hai người sau khi rời đi ước chừng mười mất phút đồng hồ, Khuê Thú Chi trở lại phòng bệnh, đóng kín cửa phòng, thuận tay khoá nó lại.

“Bọn họ về rồi sao?”. Vu Hàn hỏi ông xã đang tiến về phía mình.

Anh gật đầu, đi về phía cô, vừa động tay mở cúc áo, cởi áo ra.

“Anh làm gì đó?”. Cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh nhớ có người nói anh không chống đỡ được bao lâu”. Anh nhìn cô chòng chọc, chậm rãi nói.

“A?”. Cô khẽ nhếch miệng, vẻ mặt khó hiểu.

“Cho nên bây giờ anh muốn chứng minh là em đã sai rồi”. Anh ngẩng đầu tà ác mím mím môi.

Vu Hàn trừng mắt nhìn anh cởi xuống mảnh vải che đậy thân thể cuối cùng, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, tim đập càng lúc càng nhanh, máu gia tốc xông lên não.

Trời ạ, không lẽ anh thật sự muốn cùng cô làm chuyện đó trong bệnh viện sao? Điều này thật sự là… Thật sự là…

Anh trần truồng đi đến gần cô, lấy tay kéo chiếc chăn trên người cô ra, leo lên giường, lấy thân mình chặn cô lại.

Cô không nhịn được nuốt nước bọt cái ực, khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Anh là làm thật, đáng lẽ cô phải đẩy anh ra mới đúng, nhưng có trời mới biết vì sao cô không muốn đẩy anh ra, cô cũng muốn anh.

Cô vươn tay, anh cho là cô muốn khước từ, trong nháy mắt bắt được hai tay của cô, đem chúng chế ngự trên đỉnh đầu cô.

Anh hôn lên khuôn mặt cô, sống mũi cô, hôn lên môi cô một nụ hôn chân thật nóng bỏng, hôn đến nỗi ngón chân của cô không nhịn được co rút lên, cả người bất giác cong lên ma sát lấy anh.

Biết đại khái cô sẽ không cự tuyệt mình nữa, anh buông tay cô ra, bắt đầu thoát y phục của cô.

Quần áo trên người từng thứ từng thứ rơi xuống sàn nhà, trên giường nhiệt độ cũng càng lúc càng cao, bọn họ kết hợp thật sâu ở chung một chỗ, nhiệt tình có đối phương, tin tưởng sau này hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, thậm chí năm mươi cũng sẽ yêu người kia như bây giờ vậy.

Giúp đỡ lẫn nhau trong lúc khó khăn, cho nhau một vòng tay âu yếm, tình yêu chính là đơn giản như thế đó. Song nếu thiếu nói dối, nghi kỵ, tín nhiệm cùng tha thứ thêm vị cho tình yêu thì không thể nói là đã thấy rõ hiểu rõ hết tình yêu được.

Khuê Thú Chi trước khi thoả mãn ngủ say đột nhiên thấy rõ, cũng có linh cảm mạnh mẽ rằng anh và cô sẽ bạc đầu giai lão, dắt tay nhau cùng đi cả đời này.

Mang theo nụ cười ôm bà xã yêu mến ngủ, anh rốt cuộc đã có một đêm mộng đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc