SAU ÁNH BÌNH MINH


"Quý khách thân mến, máy bay đã hạ cánh an toàn, nhiệt độ bên ngoài là..."
Cửa ra vào quốc tế, các hành khách bay từ nước ngoài về nước đang đi thẳng hàng thẳng lối, đột nhiên họ nghe thấy tiếng động xôn xao ở phía sau, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy một nhóm thiếu nữ khoảng hai mươi người chen lấn thành một đoàn, vừa chạy bước nhỏ vừa chụp hình, có người giơ điện thoại, người chuyên ngiệp hơn một chút thì vác máy ảnh cơ còn lớn hơn cả mặt mình mà chụp hình tách tách không ngừng.

Người đi đường chỉ sợ bị đụng trúng, nên lập tức tự động lùi sang hai bên nhường ra một con đường cho họ.

Đợi cho nhóm thiếu nữ đó đến gần, người đi đường mới phát hiện họ đang vây lấy một người.

Người đó cao hơn hẳn những người xung quanh, mặc áo khoác dài màu đen rất hiên ngang, hai hàng đinh tán trên cổ áo phản chiếu ánh sáng, nhìn dọc theo cổ áo chạy lên trên, là một cái cằm nhọn và khuôn miệng mím chặt thành một đường.

Chỉ lộ nửa gương mặt thôi cũng có thể nhìn thấy được những đường nét tinh xảo trên gương mặt, người đó chói mắt như là hạc đứng giữa bầy gà vậy.

Chí có điều là mang một cặp kính râm vô cùng lớn, che mất hơn nửa gương mặt, dáng vẻ thực sự là khó mà nhìn ra được là ai.

"Minh tinh hạng A nào vậy? Nhiều fan đến như thế này?"
"Nhìn mái tóc dài này, lẽ nào là..."
Còn chưa đợi người qua đường kịp lấy điện thoại ra chụp vài tấm với minh tinh mà mình hiếm khi gặp được thì đoàn người này dã bước đi ào ào cách thật xa rồi.

"Vội vã đi đầu thai à? Minh tinh bây giờ thật là..."
Lê Lạc bước chân dài, sải bước đi nhanh về phía trước như một ngôi sao băng.

Nhanh chóng đi qua một đoạn thang cuốn chầm chậm về trước, mái tóc dài tới vai bị gió thổi bay mấy lọn.

Những fan nữ đi sát theo xung quanh thở hồng hộc mà nâng máy ảnh chạy theo bên cạnh, mới miễn cưỡng có thể chạy đến phía trước mà chụp được vài tấm.

Fan bị rớt lại phía sau hét lên: "Anh Lạc! Đi chậm một chút có được không?!"
"Anh Lạc hôm nay sao vậy? Có chuyện gì mà gấp gáp thế?"
"Anh Lạc cười một cái đi, bọn em vội vàng chạy từ xa đến đây đó."
"Tụi em còn mang theo quà nữa..."
Bước chân của trợ lý Đặng Lương chậm, nhất thời đuổi theo không kịp, chỉ cần không để ý chút liền bị đẩy vào dòng người, cậu vội vàng bận rộn mà nhận của fan thay cho chủ nhân của mình.


Thư tỏ tình viết tay, hộp quà được đặt làm riêng, băng rôn tiếp ứng,...!Đi hết một vòng thì trong tay cậu đã xách bảy tám cái túi, trên cổ còn treo năm sáu cái băng rôn, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy may mắn vì Lê Lạc đã nói rõ là không nhận quà, chỉ nhận đồ mà fan tự tay làm, nếu không thì bây giờ chắc cậu đã bị mấy món quà đè chết mất thôi.

"Mọi người đừng chen lấn, hôm nay anh Lạc có chuyện gấp, chúng tôi phải về công ty gấp, mọi người thông cảm nhường đường một chút, đừng ảnh hưởng đến trật tự của sân bay."
Mắt thấy khoảng cách với chủ nhân nhà mình càng ngày càng xa, Đặng Lương đổ mồ hôi đầy đầu giữa trời mùa đông, gương mặt phúng phính nổi lên hai mảng đỏ ửng bên má, cuối cùng cũng chịu không nổi mà hét lớn lên: "Anh Lạc, anh đợi em với——"
Đáng tiếc tiếng nói của cậu bị nhấn chìm trong những âm thanh ồn ào của fan.

Có vài fan còn đặc biệt đi theo từ Paris về đây, vé máy bay cả mấy trăm ngàn, trong khoang máy bay không thể chụp hình cũng không thể làm phiền người khác, chỉ mong là sau khi xuống máy bay thì có thể nói được vài câu, tặng chút quà, và chụp thêm vài tấm hình, trên đoạn đường ngắn đi từ máy bay ra đến cửa, nếu không thì một lát nữa ra đến bên ngoài, một đống fan đến đón tại sân bay ào lên, làm gì còn cơ hội cho họ đến gần chứ?
"Tiểu Đặng Tử, qua đây."
Cũng may là Lê Lạc đi ở phía trước cuối cùng cũng nhớ đến trợ lí nãy giờ không thấy bóng dáng đâu của mình, lặng lẽ bước chậm lại, xoay người đưa tay ra, kéo Đặng Lương bị rớt lại phía sau fan đến bên cạnh mình.

"Anh Lạc cưng Tiểu Đặng Tử quá đi!" Một fan nào đó chọc ghẹo.

"Anh Lạc cưng chiều tụ em với!" Một đám fan hét lên.

Lê Lạc nghe vậy, ngón tay dài trắng nõn đặt lên gọng kính râm to, khé kéo xuống một chút, kính râm vướng trên sống mũi cao của anh, để lộ ra một đôi mắt hơi dài khẽ nhướn lên, có chút mang theo cảm giác gai góc và xinh đẹp đến diễm lệ.

"Mọi người ngoan chút." Cuối cùng anh cũng nở một nụ cười, "Hôm nay thật sự là có việc gấp, thông cảm một chút nhé."
Nói xong còn tặng kèm một cái nháy mắt, khiến cho fan bên ngoài hét hết cả lên, các chị em đến đón máy bay cũng bắt kịp được mỗi một khoảnh khắc, chắc chắn là sẽ lại sinh ra một vạn tấm hình sống đông nữa rồi đây.

Lê Lạc nói là gấp, nhưng vẫn không đi đường dành cho VIP, không để các fan đến đón ở bên ngoài cửa sân bay uổng công đến một chuyến.

Dưới sự mở đường của bảo vệ, chen qua dòng người mà thuận lợi lên xe.

Đóng cửa xe lại, tiếng ồn ào bị ngăn cách ở bên ngoài, anh thả lỏng cổ áo ra, thở dài một hơi.

"Con mẹ nó."
Đặng Lương ngồi ở hàng ghế trước bị dọa cho giật bắn người, quay đầu lại: "Anh à, anh tức cả ngày nay rồi, chúng ta không cần phải như thế, đừng tức đến nỗi hỏng cả người, mấy ngày trước ngày nào cũng thức đêm rồi, hôm qua còn uống nhiều rượu như vậy nữa, em thật sự lo là anh giận quá làm hại thân thể..."
"Sợ tôi đột tử à? Yên tâm, tôi mà chết thì cũng phải đi xử đẹp con sói phản bội họ La kia trước cái đã." Giọng điệu gằm gừ của Lê Lạc gần như đối lập lại với gương mặt tinh xảo của anh, "Phải kiểu như là chặt ra thành tám khúc, ngũ mã phanh thây ấy."

"Chuyện này La Tổng làm không được đàng hoàng lắm...!Có điều có lẽ là anh ấy có nỗi khổ gì thì sao? Em đã theo anh từ khi anh bắt đầu debut đến nay, cũng nhìn thấy được là La Tổng cũng khá là thưởng thức tài năng của anh mà, có lần nào mà không nghĩ đến anh đầu tiên khi có những tài nguyên tốt chứ? Lần này sao đột nhiên lại đổi người vậy chứ..."
Đặng Lương khuyên nhủ mãi một hồi, đến chính cậu cũng cảm thấy nghi ngờ.

Lần này Lê Lạc đi Paris đi catwalk cho nhãn hàng G là hành trình đã được sắp xếp sẵn từ một tháng trước, anh là ngôi sao nam đầu tiên được bước đi trên dàn chữ T (sàn đi catwalk hình chữ T) của "nhãn hiệu Lam Huyết"*, có thể nói là được mọi người chú ý, luôn được theo dõi.

Công ty đã tạo sẵn thế trận từ lâu, chỉ cần anh không phạm phải sai lầm gì, sau khi đi xong sàn catwalk này thì anh cũng phải nằm ở no.1 hotsearch ít nhất ba ngày và đại ngôn cho nhãn hàng cũng được coi như là ván đã đóng thuyền, vật trong túi của anh chắc rồi.

Tuy nhiên lần này anh chẳng làm gì sai cả, vậy mà công ty lại tác oai tác quái rồi.

"Lê tiên sinh, chúng tôi nhận thấy là hình tượng của anh vô cùng phù hợp với định hướng phong cách của nhãn hiệu chúng tôi, nhưng đáng tiếc là quý công ty nói là vì nguyên nhân nào đó mà anh sẽ không hợp tác với phía chúng tôi nữa, sau này sẽ đổi thành một người khác thích hợp hơn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng mà chúng tôi sẽ cố gắng thương lượng lại với công ty của anh một lần nữa."
Nghe những lời này của nhãn hàng, lúc đó Lê Lạc cũng không biểu hiện sự thất lễ gì, nhưng ngay khi về khách sạn thì gọi một cuộc điện thoại quốc tế về, mắng như tát nước vào mặt ông chủ của mình.

"Có phải là bị điên không? Hả? Không để tôi tiếp tục hợp tác vậy thì sai tôi đến làm gì? Trong công ty còn có ai thích hợp hơn tôi? Anh nói thử xem nào?!"
La Bằng trước giờ vẫn luôn chiều theo ý anh chỉ thở dài một hơi: "Đợi cậu về rồi nói sau đi."
Ngay ngày hôm đó Lê Lạc liền đặt vé máy bay về nước nhanh nhất.

"Tôi giận chuyện đổi người hay sao chứ? Tôi giận là bởi vì anh ta làm lãng phí thời gian và công sức của tôi."
Lúc này Lê Lạc lấy kính râm xuống, dưới bọng mắt không bôi kem che khuyết điểm lộ ra một quầng thâm nhàn nhạt màu xanh, thể hiện sự mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc của anh.

"Để đi được sàn catwalk lần này, tôi đã cố ý học theo top model cả một tuần lễ, ở Paris có hôm nào mà không ngồi thảo luận những chi tiết với nhà thiết kế đến nửa đêm đâu chứ? Anh ta không thương lượng tiếng nào với tôi đã đổi người, có để tôi vào trong mắt không chứ hả?"
Toàn công ty "Ngôi sao sáng" từ trên xuống, dám nói chuyện hống hách lớn tiếng với La Bằng như thế, cũng chỉ có mình Lê Lạc mà thôi.

La Bằng tuy là tính tình dễ chịu, nhưng cũng có lúc chịu không nổi vị tổ tông này.

Nhưng mà Lê Lạc là cây hái ra tiền và là nền móng của công ty, vừa là diễn viên, lại vừa là thần tượng, con cưng của ngành thời trang...!Bất kể ở lĩnh vực nào đều rất nổi.

Ban đầu chỉ bằng một mình anh cũng đã khiến cho "Ngôi sao sáng" đang đứng trên bờ vực phá sản cải tử hoàn sinh, nâng lên đến địa vị và danh tiếng như ngày hôm nay, cho dù là bây giờ, công ty muốn nâng đỡ thêm người mới, thì có một phần tiền đầu tư cũng đến từ nguồn thu nhập của Lê Lạc.


Cho dù là La Bằng không muốn nâng đỡ thì cũng phải nâng đỡ anh, huống gì Lê Lạc thực sự rất đáng để được nâng đỡ.

Bộ phim đầu tiên sau khi kí hợp đồng tư lúc tốt nghiệp Đại học nổi trong một đêm, lời mời không dứt, tuy nhiên cũng bởi vì anh không chịu cắt tóc dài mà con đường diễn phim bị hạn hẹp, đa số lấy phim cổ trang là chủ yếu, nhưng cũng chính vì thế mà tạo thành là đặc điểm nổi bật cá nhân khiến người khác ghi nhớ về anh, tiếng tăm nhanh chóng tăng cao, debut chưa đến hai năm liền được phong danh hiệu là "Đệ nhất mỹ nhân của giới giải trí", đến nay vẫn không ai có thể làm lay chuyển được địa vị của anh.

Đã từng nhà phê bình điện ảnh nhận xét như thế này: "Dùng hoa hồng có gai để hình dung về Lê Lạc thì có hơi thô tục, cũng không chính xác lắm, có lẽ nên nói Lê Lạc là một thanh kiếm, bên ngoài thì chạm trổ đầy những hình điêu khắc tinh xảo, giống như chỉ là một thanh kiếm đẹp nhưng không xai được vậy, nhưng nếu như chỉ cần huơ kiếm lên, sự bén nhọn sẽ lộ ra, đến lúc bạn sẽ biết được, thanh kiếm đẹp đến hoàn hảo này cũng có thể giết người được."
Bây giờ Lê Lạc rất muốn giết người.

"Khách sáo với anh ta thì còn tưởng là tôi dễ xử à, lát nữa xem anh ta quỳ xuống gọi ba như thế nào."
Trong lòng Đặng Lương thầm nghĩ có khi nào mà anh khách sáo với La Tổng đâu chứ? Nhưng mà chuyện gì nên khuyên thì vẫn phải khuyên: "Anh, anh đừng giận nữa, sau khi về công ty thì nói chuyện rõ ràng, bên phía nhãn hàng không phải cũng đã nói rồi sao? Họ sẽ cố gắng nữa mà, rõ là chuyện này còn có đường xoay chuyển, anh nói chuyện rõ ràng với anh La, anh ấy nhất định sẽ thay đổi ý định mà."
"Anh ta không đổi cũng phải đổi, hợp đồng của tôi chỉ kí có năm năm, sắp hết hạn rồi, anh ta dám chặn đường của tôi, cũng lắm thì tôi đổi chỗ khác, tự mình đi thương lượng với nhãn hàng, để xem xem là người anh ta chọn thích hợp hay là tôi thích hợp hơn."
Lê Lạc duỗi đôi chân dài ra, nhưng mà ghế ngồi phía sau có giới hạn, chỉ duỗi được một nửa thì đành khó chịu mà gấp chân lại.

Anh bực bội vuốt vuốt mớ tóc mái che mất tầm nhìn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hình ảnh xẹt qua của phố xá ánh lên trong đôi mắt màu hổ phách.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là được rồi, sao lại thất bại ngay trong gang tấc như vậy được chứ.

Xe dừng trước tòa nhà của công ty giải trí "Ngôi sao sáng", tòa nhà lồng pha lê màu xám bạc phản chiếu ánh nắng mặt trời chói chang.

.

||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
Lê Lạc híp mắt lại, bước thẳng vào trong thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của Tổng giám đốc, những người trên đường nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt thì đều tự giác tránh đi thật xa.

Đến cả quà ở sau cốp xe Đặng Lương cũng không kịp xách lên thì đã phải vội vàng chạy theo rồi.

"Lão La! Anh giải thích rõ ràng cho tôi——"
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, thanh niên đang nói chuyện với La Bằng bị tiếng hét đột nhiên xông vào trong phoàng dọa cho giật mình, mở to đôi mắt vô tội hoảng hốt mà nhìn qua, khiến cho cả bụng muốn mắng chửi của Lê Lạc nhất thời bị chặn lại ngay trong bụng.

La Bằng: "Lâm Trừng, cậu ra ngoài trước đi, lát nữa tôi tìm cậu nói chuyện sau!"
Lâm Trừng gật gật đầu, giống như là một dê con ngoan ngoãn, lúc đi đến cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng nói với Lê Lạc: "Anh Lạc, xin lỗi..."
Xin lỗi cái gì?
Đợi sau khi Lâm Trừng đóng cửa lại, anh mới hoàn hồn.


"Mẹ nó, anh thế cậu ta vào chỗ tôi?"
La Bằng đau đầu mà xoa bóp huyệt thái dương, không hề phủ nhận.

"Anh điên rồi à? Lâm Trừng mới debut một năm, lượng fan của cậu ta chưa bằng một phần mười của tôi, câu ta có thể tăng lượng mua hàng được bao nhiêu chứ? Cậu ta ăn hết miếng bánh lớn này sao? Anh không sợ fan của tôi xé nát cậu ta ra à?" Lê Lạc liên tục chất vấn, "Hơn nữa không phải là cậu ta theo style đáng yêu sao? Tốt xấu gì anh cũng phải tìm một người có khí chất na ná như tôi đi chứ, để cho cậu ta thế chỗ vị trí đại ngôn của tôi, Excuse me? Tôi không đánh chết anh thì nhãn hàng này cũng là người dầu tiên đánh chết anh."
"Tổ tông, đừng nói nữa." Đầu của La Bằng sắp nổ tung rồi, "Nhìn khắp giới giải trí cũng không thể tìm ra người thứ hai có khí chất như cậu, được chưa?"
Lê Lạc ngồi xuống ghế sofa, vắt đôi chân dài: "Ha, biết là tốt, cậu ta mới đi còn chưa đến hai phút, anh vẫn có thể rút lại quyết định của anh được đó."
"Không kịp rồi, một tuần trước đã quyết định xong rồi."
Đôi chân lắc lư của Lê Lạc khựng lại.

"Con mẹ nhà anh...!Thật sự là muốn cắt đứt ân nghĩa với tôi à?" Anh đập bàn đứng dậy, "Tôi có lỗi với anh khi nào chứ? Mà anh phải chơi tôi như thế? Cho dù là anh đột nhiên uống nhầm thuốc thay đổi xu hướng tình dục, thích đàn ông rồi, thì bất kể là dáng người hay nhan sắc, cũng đáng ra là tôi làm chính cung mới đúng chứ hả? Sao? Chê tôi là người vợ Tào Khang già cỗi héo úa hả? Tiểu La, được lắm, thích ăn cỏ non à?"
Trong bầu không khí cứng ngắc ngại ngùng như thế này, Đặng Lương vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.

La Bằng cũng không biết là nên khóc hay nên cười: "Tổ tông, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Tôi không nói chuyện đàng hoàng khi nào chứ? Ngược lại là anh đó, những gì mà anh nói có giống tiếng người không hả? Tôi vất vả chuẩn bị biết bao lâu, kết quả đều là chuẩn bị làm áo cưới cho người khác, đổi thành anh thì anh có vui nổi không?"
Đặng Lương phụ họa nói: "Giám độc La, anh Lạc vì đại ngôn cho sản phẩm của hãng này mà đặc biệt đặc biệt cô gắng, tôi chưa từng thấy anh ấy để tâm đến sự nghiệp như thế bao giờ cả!"
"Không biết nói chuyện thì đừng nói." Lê Lạc làm một thế tay "mời" về phía cửa, "Mời ngài đi lối này cho."
Đặng Lương vô cùng ấm ức mà bị đuổi ra khỏi cửa, Lê Lạc khóa cửa lại, xoay người chính thức hỏi: "Lão La, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói thật cho tôi biết, tôi không tin là anh loại cho sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa như thế."
"Tôi đương nhiên là không phải rồi!" Vẻ mặt của La Bằng rất khó nói, "Ầy, chuyện này vốn dĩ là tôi không thể nói cho cậu biết được, nhưng mà nếu như cậu đã biết rồi thì tôi cũng không thể giấu tiếp được.

Thực ra là công ty của chúng ta...!bị thu mua rồi."
Lê Lạc ngây ra: "Chuyện từ khi nào? Sao tôi không biết gì cả?"
"Tháng trước, tuần sau là kí hợp đồng rồi."
"Tuần sau kí? Hôm nay anh mới nói với tôi?" Lê Lạc chất vấn, lửa giận giống như đã giảm bớt xuống, "Bỏ đi, tôi hiểu rồi, ông chủ lớn mới đến muốn nâng Lâm Trừng đúng không? Được, tôi tự nhận mình xui xẻo, không sao, anh chuẩn bị đi đâu mưu đồ phát triển? Tôi đi theo anh, tôi không tin là cái đại ngôn này tôi không giành được."
"Tôi...!không đi, tôi vẫn là Tổng giám đốc." La Bằng vô cùng chột dạ, rõ ràng là không hề tự tin, trước trán anh ta thậm chí còn lo lắng đến độ đổ cả mồ hôi lạnh.

"Nhưng mà...!ông chủ lớn mới đến, bảo là muốn đuổi cậu đi."
"Hơn nữa...!Tất cả các công ty giải trí đều nhận được thông báo, không được nhận cậu vào.

Ý cũng có nghĩa là..."
"Lê Lạc, cậu bị phong sát** rồi."
"nhãn hiệu Lam Huyết"*: là bao gồm những nhãn hàng lớn như Louis Vuitton, Chanel, Prada, Gucci, Dior và Calvin Klein
Phong sát**: Có nghĩa là bị cấm hoàn toàn, có thể là do một tổ chức hoặc một cá nhân nào đó, chặn hết mọi đường xuất hiện trước truyền thông của một ngôi sao hay diễn viên, không phát sóng ca khúc và phim của họ,...!(Gần giống nghĩa với từ "đóng băng").


Bình luận

Truyện đang đọc