SAU ÁNH BÌNH MINH


Sắc trời đã khuya, bầu trời bên ngoài sảnh tiệc giống như là một bức tranh bị hắt đầy mực, điểm xuyến thêm vài ánh đèn.
Lê Lạc đứng trong bãi đỗ xe lộ thiên, dựa vào một chiếc Maybach đen thuần hào hoa sáng bóng, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, mãi cho đến khi hút sắp cháy phỏng tay thì đoàn người của Đoạn Minh Dương mới bước ra khỏi sảnh tiệc.
Phía sau là một nhóm người khom lưng cúi đầu tiễn đưa, bao gồm cả La Bằng, nhưng bên cạnh hắn chỉ có một người đi theo, Lâm Trừng.
Lê Lạc hung hăng mà rít một hơi điếu thuốc cuối cùng, ngón tay bị đốt trúng, anh nhịn đau mà vứt điếu thuốc xuống đất, thờ ơ mà nhét tay vào trong túi, nhấc đôi giày da lên giẫm giẫm điếu thuốc kia, thở ra một làn khói lượn lờ, quả nhiên là đầu mày của Đoạn Minh Dương đang đi đến gần bắt đầu nhíu lại.
Cuối cùng thì anh cũng khiến cho con người này lộ ra chút biểu cảm mang theo cảm xúc rồi, cho dù đó là biểu cảm chán ghét đi nữa, thì cũng tốt hơn so với sự lãnh đạm.
"Anh Lạc!" Lâm Trừng chạy nhanh vài bước, chạy đến trước mặt anh trước cả Đoạn Minh Dương, "Sao anh lại hút thuốc chứ? Không tốt cho sức khỏe đâu..."
Lê Lạc xoa xoa đầu cậu: "Không sao, anh có chuyện muốn nói với Giám đốc Đoạn, em tránh đi một lát được không?"
Anh cố gắng đế cho giọng nói của mình nghe vào không giống với vai nữ phụ ác độc trong phim ngôn tình.
Cho dù là anh từng diễn qua vai nữ chính ngây thơ tốt bụng trước mặt Đoạn Minh Dương, nhưng mà rốt cuộc cũng không phải là chú thỏ trắng mềm mại như Lâm Trừng, diễn tốt đến mấy thì trong cuốn kịch bản này, anh định sẵn chỉ là một vai phụ thất bại mà thôi.
Kết quả cũng đúng là thất bại ê chề thật.
"Dạ, được." Lâm Trừng không có chút phản đối hay nghi ngờ gì, ngoan ngoãn và nghe lời y như thường ngày.

Nhưng ngay sau đó lại quay đầu lại nói với Đoạn Minh Dương: "Anh Lạc đối xử với em rất tốt, anh cũng nên đối xử tốt với anh ấy một chút đi, không được hành động giống như khi nãy nữa."
Giọng điệu này giống như là đang trách tội, nhưng lại mang theo chút ý làm nũng.
Có lẽ là Đoạn Minh Dương không thích như vậy đâu nhỉ.


Trong lòng Lê Lạc nghĩ.

Ít nhất thì khi xưa anh cũng từng có lúc làm nũng, nhưng mà Đoạn Minh Dương chỉ liếc mắt đi chỗ khác với một gương mặt không có cảm xúc gì cả, từ chối phản hồi lại hành động làm nũng của anh.
"Trừng Trừng, em về trước đi." Đoạn Minh Dương kéo Lâm Trừng về bên cạnh, cũng vò vò đầu của cậu, giống như là đang tuyên bố một chủ quyền gì đó vậy.
Lê Lạc không nhịn được mà cười mỉa mai một cái.
Hóa ra không phải là không thích như thế, mà chỉ là không thích như thế với anh.
Lâm Trừng thấy cả hai người họ đều thúc giục mình quay về, nên chỉ đành bất lực mà đi trước một bước, để cho vệ sĩ hộ tống mình rời đi.
Đoạn Minh Dương dặn dò những vệ sĩ còn lại đứng xa hơn một chút, sau khi chắc chắn là không vệ sĩ nào nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ thì mới nhìn về phía anh.
Lê Lạc vỗ vỗ chiếc xe sang trọng phía sau, cười nói: "Giám đốc Đoạn không phải là khá thích Maybach sao? Sao lúc đầu tôi tặng cậu lại không lấy chứ?"
Đoạn Minh Dương không có tiếp lời, cũng không có hỏi gì, chỉ đứng tại chỗ nhìn anh như là một kẻ bàng quan, ánh mắt không mang theo chút độ ấm nào rơi lên người anh, yên lặng chờ anh nói rõ ý định tìm đến, giống như là đã hiểu hết tất cả những gì mà anh muốn nói.
Sự lạnh lùng lãnh đạm này của Đoạn Minh Dương rất là dọa người, không cần làm gì cả nhưng vẫn luôn có thể khiến anh luống cuống chân tay.
Ngày thứ hai sau đêm mà lần đầu tiên họ gặp nhau cũng thế.
Sáng sớm Lê Lạc vừa thức dậy, thì phát hiện mình đang ngủ trên cái giường cứng lạnh lẽo, trong phòng không có người, anh lập tức quay về bãi đỗ xe của quán bar, chạy xe đến trường, muốn âm thầm nghe ngóng tin tức xem Đoạn Minh Dương học khoa nào.

Kết quả là anh vừa đi đến lầu học, thì đúng lúc đụng phải đám bạn bè tạp nham mới tan học, một người vỗ vỗ vai anh, chọc ghẹo: "Lê thiếu, hôm qua đi quán bar của gay săn mồi thế nào? Có đem ai về được không?"

Lê Lạc vừa định trả lời, thì liền nhìn thấy Đoạn Minh Dương đi phía sau bước qua, rõ ràng là hắn đã nghe thấy lời nói khi nãy, ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng, nhìn chằm chằm anh đến mức tim anh run lên, trong đầu chợt cuống quýt, anh kéo tay Đoạn Minh Dương, bất chấp mọi thứ mà chạy về một góc vắng vẻ, sau khi đứng vững thì buột miệng nói:
"Tôi đúng là đi lần đầu mà, chỉ là muốn tìm một người bạn trai mà thôi...!Cậu có thể làm bạn trai tôi không?"
Tuy là những lời thoại đã soạn sẵn từ trước, nhưng mà lúc nói buột ra khỏi miệng, Lê Lạc cũng ngây cả người.
Đương nhiên là Đoạn Minh Dương từ chối anh rồi.
Vốn dĩ là anh cũng nên từ bỏ, dựa theo kế hoạch mà đi tìm một chú chó con ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện hơn, nhưng đột nhiên anh suy nghĩ lại, so với việc âu âu yếm yếm với một người đàn ông để giả vờ yêu đương, thì kịch bản cũ rích thô tục như kiểu thiếu gia nhà họ Lê theo đuổi một người phục vụ ở quán bar cho gay có lẽ càng khiến cho mặt mũi ba anh mất sạch, nổi giận đùng đùng hơn.
Bất kể là lựa chọn nào, Đoạn Minh Dương trong mắt anh khi đó, cũng chỉ là một món đồ chơi mới mẻ, đáng thương và thú vị mà thôi.
Nhưng mà tất cả những chuyện xảy ra sau này đã chứng minh điều ngược lại, anh mới chính là người bị Đoạn Minh Dương đùa giỡn trong lòng bàn tay.
"Cậu và Lâm Trừng?" Lê Lạc mở miệng trước, không hỏi hết câu.
Đoạn Minh Dương không thể nào không hiểu ý anh, nhưng vẫn im lặng như cũ, như là đã ngầm thừa nhận.
Lê Lạc châm biếm: "Đều là cừu non ngoan ngoãn, sao khi xưa Giám đốc Đoạn lại lạnh lùng với tôi như thế?"
"Anh là cừu non sao?" Đoạn Minh Dương hỏi ngược lại.
"Đúng là tôi không phải." Lê Lạc ép sát một bước, nhìn vào trong đáy mắt lạnh lùng kia, "Nhưng mà hình như Giám đốc Đoạn cũng không phải là người trong ngoài như một còn gì?"
Anh đột nhiên nhanh chóng vươn tay ra, bắt lấy cánh tay trái đang buông thả bên người của Đoạn Minh Dương, giơ lên giữa hai người.
"Là ai nói "Nếu như thích một người, thì sẽ thích cả đời"? Giám đốc Đoạn đeo nhẫn đính hôn, mà còn quấn quýt âu yếm với tình nhân nhỏ bé, hình tượng chung tình này hình như sắp sập rồi nhỉ?"
Vốn tưởng là câu chất vấn bất ngờ như vậy sẽ khiến cho Đoạn Minh Dương hơi ngây ra, nhưng hắn vẫn hiên ngang bất động như cũ, đến cả đầu mày cũng không lấy một cái, chỉ nhìn bàn tay bị nắm lấy kia, ánh mắt lại nhàn nhạt mà quay về gương mặt của anh.
"Đã từng là nhẫn đính hôn."

Câu trả lời này khiến cho trái tim của Lê lạc run lên một nhịp.
"...! Xin lỗi, chọc trúng chỗ đau của cậu rồi." Anh rất nhanh liền thu lại biểu cảm, cười cười, buông tay ra, "Không ngờ là Giám đốc Đoạn cũng có lúc bị tình cảm tổn thương.

Cho nên Lâm Trừng đối với cậu mà nói thì là cái gì? Người thay thế?"
Đoạn Minh Dương xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim ở ngón giữa.
"Không ai có thể thay thế được người đó."
Câu nói này mang theo một tình cảm mềm mại tựa có tựa không, tình cảm đó tan đi trong cơn gió nhẹ buổi đêm, lướt qua gò má của Lê Lạc, nhưng lại khiến cho anh cảm thấy đau rát.
Hóa ra là Đoạn Minh Dương cũng biết thích một người là như thế nào.
Anh vẫn luôn cho là, trái tim của người giống như Đoạn Minh Dương, là không bao giờ có thể làm tan chảy được, cho nên ban đầu anh cực khổ theo đuổi mà vẫn thất bại là chuyện thường tình, nhưng mà bây giờ Đoạn Minh Dương lại chính miệng nói với anh, không phải là không tan chảy, mà chỉ là anh không phải là người làm nó tan chảy mà thôi.
Cảm giác này tựa như là trên thế gian này có một món đồ chơi độc nhất vô nhị, không ai có thể có được, nhưng như vậy thì cũng không có gì cả.

Tuy nhiên, một khi biết được có ai đó sở hữu nó, thì sự cân bằng trong tâm lý nháy mắt sẽ bị vỡ nát, ghen ghét và ấm ức liền giống như dây leo mà mọc lan tràn, khiến cho trái tim bị siết chặt, giống như là muốn ngừng thở.
"Nếu như không thể thay thế được, vậy thì đừng chà đạp cậu ấy." Ý cười trên mặt Lê Lạc tan đi, đôi mắt màu hổ phách trở nên sâu thẳm dưới bóng đêm, "Cậu ấy là đứa bé tốt, đừng kéo cậu ấy vào trong thể giới dơ bẩn của cậu."
"Hình như là anh rất quan tâm cậu ấy." Đoạn Minh Dương nói, "Cho nên anh đợi tôi ở chỗ này, là vì cậu ấy?"
"Nếu không thì Giám đốc Đoạn nghĩ là vì sao?"
"Tôi còn tưởng là, anh đến xin tôi đừng phong sát anh." Ánh mắt của Đoạn Minh Dương lạnh hơn một chút, "Xem ra là tôi đánh giá cao bản thân mình rồi, dù sao thì anh Lê đây đã dám lấy tên tuổi nhà họ Giang ra chèn ép tôi, vậy thì chắc là Giang Lưu Thâm sẽ bảo vệ cho anh ổn thỏa rồi, đứa con riêng không ra gì như tôi đây, sao lại được anh Lê để vào trong mắt chứ?"
"Ha, nếu như tôi mà biết ông chủ mới là cậu, thì sao làm như thế được chứ? Trước giờ cậu đâu có chịu cứng, không phải sao?" Lê Lạc lại bước lên trước nửa bước, gần như là dán sát lại người Đoạn Minh Dương, "Giám đốc Đoạn đừng tự khinh rẻ mình, có thể chuyển mình từ một học sinh nghèo trở thành Nhị thếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Đoạn, thủ đoạn tàn nhẫn của Giám đốc Đoạn, sao tôi dám không để vào trong mắt chứ?"
"Nhưng mà nếu như Giám đốc Đoạn thật sự muốn phong sát tôi thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ cả, dù sao thì tôi vào giới giải trí chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm chút niềm vui cho mình mà thôi, Giám đốc Đoạn sẽ không thật sự nghĩ là nhà họ Lê tôi đã nghèo nàn đến mức để tôi vào giới giải trí để duy trì cuộc sống đó chứ?"

Lê Lạc cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm xuống và tàn nhẫn hơn: "Đúng, nhà tôi đúng là bị các người đánh sập rồi, ba tôi cũng bị các người đưa vào tù, nhưng mà muốn diệt sạch gốc rễ của nhà họ Lê, chỉ có thể nói là các người đang mơ mộng hão huyền mà thôi."
Đoạn Minh Dương không hề nhúc nhích: "Chuyện ba anh, tôi không có tham gia vào."
"Vậy sao?!" Le Lạc đáp một câu khá là hững hờ.
Nửa chữ anh cũng không tin.
Hôm mà ba anh bị bắt, anh mới biết được là người phục vụ nghèo nàn đi làm thêm kiếm tiền trang trải, ở trong một căn phòng thuê rẻ rề mà anh cực khổ theo đuổi cả năm trời lại chính là đứa con trai của đối thủ một mất một còn nhà anh.
Không phải là Lê Lạc chưa từng hỏi những câu như "Cậu họ Đoạn, vậy có quan hệ gì với nhà họ Đoạn không?", mà khi đó câu trả lời của Đoạn Minh Dương là: Không có quan hệ gì cả.
Là một lời nói dối từ đầu đến cuối.
Đoạn Minh Dương yên lặng mấy giây, nhấc tay kìm vai anh lại, chầm chầm đẩy anh ra xa, không cho anh cơ hội phản kháng, giống như là ghét bỏ áo sơ mi dính rượu vang của anh, lại giống như là, chỉ đơn giản là ghét bỏ anh mà thôi.
"Anh Lê đây không tin, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nhưng mà trước khi chất vấn tôi, hi vọng anh tự suy nghĩ lại cho kĩ một chút, khi xưa người có động cơ không chính đáng rốt cuộc là ai."
Anh không nói nhiều nữa, vòng qua muốn bỏ đi, nhưng cánh tay lại bị hắn bắt lại.
"Vậy thì coi như chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân đi." Giọng nói của Lê Lạc lại nâng cao thêm mấy phần, thay đổi một gương mặt, thậm chí còn cười cười với hắn, "Hôm nay tôi đến không phải là để tính nợ cũ, ngoài chuyện của Lâm Trừng ra, thực ra thì...!tôi còn muốn làm một cuộc giao dịch với Giám đốc Đoạn nữa."
Bước chân Đoạn Minh Dương chững lại, hắn quay đầu lại: "Giao dịch?"
"Đúng."
"Anh có quân cờ gì mà đòi làm giao làm giao dịch với tôi?"
"Có chứ, quân cờ chính là——"
Lê Lạc nở một nụ cười tất thắng.
"Bản thân tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc