SÂU BƯỚM THOÁT XÁC

May thay, trong cửa hàng có camera ghi lại toàn cảnh bọn trộm cuỗm mất ví tiền của người phụ nữ. Thẩm Quyền được trả về, được bắt tay với anh em đồng bọn ngang hàng nhau trong 2 tiếng, cam kết làm một công dân tốt rồi đi về.

Mở điện thoại ra có 3 cuộc gọi nhỡ, cả ba đều là từ mẹ hắn. Thẩm Quyền trở về nhà, lại mở lò vi sóng rồi nhét hai cái bánh bao nguội ngắt vào, trong lúc chờ thì gọi điện lại cho mẹ.

"Alo?"

"Con ăn cơm rồi, một ngày ba bữa. Quần áo cũng giặt rồi, trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn. Mẹ không cần mua thêm trứng, trong tủ vẫn còn. Rau và thịt cũng không cần, sáng mai con sẽ ra chợ mua. Và con vẫn chưa muốn lấy vợ."

Kể xong một tràng như khai báo y tế, mẹ Quyền há hốc mồm, ậm ờ đáp:

"Lúc nãy con làm gì mà không nghe điện thoại thế?"

"Ở trường có vài việc bận, con phải ở lại."

Mẹ Quyền xoắn quýt một hồi, không biết nói gì thêm. Bao nhiêu định hỏi, Thẩm Quyền đã trả lời bằng hết. 4 năm nay mẹ hắn có bao giờ hỏi câu nào khác, bao giờ kết thúc cuộc nói chuyện cũng bằng "lấy vợ".

30 tuổi thì vẫn là đứa con nít trong mắt mẹ.

"Dạo này bố mẹ thế nào?" Thẩm Quyền lôi đĩa bánh bao nóng hổi từ lò vi sóng, hỏi bà.

"À, mẹ ổn. Bố con kiếm được mấy ông bác cùng chí hướng, rủ nhau ra đầu đình đánh cờ rồi kết nghĩa huynh đệ luôn rồi." Bà do dự một hồi, lại hỏi: "Con thực sự không để ý cô gái nào?"

Ở quê hắn, 23 tuổi mà chưa lấy vợ là một tội ác. Huống chi Thẩm Quyền đã 30.

"Chưa ạ."

"Vậy còn con trai, con có để ý cậu nào không?"

Thẩm Quyền bỗng cười ngu.

Bố mẹ hắn rất thoáng, thoáng hơn hẳn mọi người. Có lẽ là do đã rời quê từ sớm, lại từng có hàng xóm là người đồng tính, hai ông bà đều không có dị nghị.

Thấy thằng con mình chẳng vừa mắt cô nào cũng phải nghi ngờ chứ.

Mẹ Quyền bỗng hào hứng:

"Vậy là có hả? Ai vậy?"

"Bây giờ chưa tiện nói đâu ạ."

Cũng đúng, lớp trẻ bây giờ rất nhạy cảm.

"Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?"

"2 tiếng ạ."

Mẹ Quyền: "..."

Lớp trẻ bây giờ cũng rất chóng vánh.

"Lại dựa vào trực giác phải không?"

"Mẹ nghỉ sớm đi ạ, sắp 10 giờ rồi, mai con vẫn còn có việc để chuẩn bị cho lễ khai giảng tháng 9 nữa."

Từ nhỏ tới giờ, trực giác của Thẩm Quyền rất tốt. Trước đây hắn gọi nó là tiếng gọi của chúa, đại đa số những chuyện quan trọng hắn đều đoán ra. Nhưng Thẩm Quyền chỉ đoán được một số chuyện lớn như thằng chồng của chị hàng xóm có ngoại tình hay không?, thiên thạch rơi xuống trái đất và định mệnh của mình. Năng lực này áp dụng được khi đánh xổ số hay đáp án bài kiểm tra, chỉ là hắn có muốn hay không thôi.

Tắt máy, Thẩm Quyền mở bức ảnh viên cảnh sát ban nãy gửi, là hắn nhờ người nọ gửi. Phải nói, trình chụp ảnh của ông này không khác gì mấy cái ảnh trên căn cước công dân là bao, xấu mơ màng nhưng qua tấm ảnh đó, Thẩm Quyền vẫn thấy người nọ.

Cậu con trai cười nhẹ trước ống kính, khoé mắt duyên dáng cong thành hình lưỡi liềm, đôi mắt đen ẩn sau cặp kính, tôn lên làn da trắng. Rõ ràng là cười bình thường lại như hoa nở giữa sa mạc.

Thẩm Quyền bỗng cảm thấy khó thở. Tim đập nhanh như trống đánh, mặt đỏ bừng lên, hô hấp càng lúc càng khó. Hắn ôm ngực, há miệng thở phì phò như trâu cày.

Phản ứng thế này chắc chắn là tiếng gọi của chúa rồi!

Thẩm Quyền lại đưa điện thoại lên trước mặt mình, thử suy đoán một chút.

"Khoảng 24-25 tuổi, là người nhạy cảm, ừm, trong nhà thường gặp phải chuyện xấu, không phải người tà ác có lòng mưu hại, không phải người hay ganh ghét đố kị, ừm, đôi lúc hơi tự ti."

Thế này thì đúng là tình yêu rồi!

Suy đoán được nhiều thế này thì là định mệnh cái chắc rồi!

Nghĩ vậy, Thẩm Quyền ăn bánh bao cũng thấy giống cao lương mĩ vị, nhìn ảnh chàng trai kia cả chục lần cũng không thấy chán.

Tiếc là cảnh sát từ chối đưa hắn tên và địa chỉ nhà. Nhưng không có cũng không sao, nếu hắn đã suy đoán hai người họ có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Hơn nữa hắn đã tự xem chỉ tay cho mình.

Không thể sai được, đây hẳn là người yêu kiếp này của hắn.

Ăn xong, Thẩm Quyền trèo lên giường đi ngủ. Tuy sống trong khu tập thể song căn phòng trên tầng 2 này là hắn tự bỏ tiền ra mua lại trong khi hầu hết các nhà khác đều là cho thuê, hằng tháng vẫn đóng tiền thuế tiền nước đầy đủ.

Hắn là con người kì lạ, từ trước tới giờ vẫn vậy. Thẩm Quyền tin vào định mệnh, bởi vậy chỉ cần ông trời bắn tín hiệu cho hắn, hắn có thể lấy cái nồi cơm điện làm vợ cũng được.

Sáng hôm sau, Thẩm Quyền tạt qua hiệu thuốc mua thuốc xịt họng Đông Y.

Cửa tiệm nằm khuất một góc phố, mở cửa từ sáng sớm. Lúc hắn ra khỏi hiệu thuốc mới để ý cái biển quảng cáo cũ rích phải có từ 4 năm trước, trên in dòng chữ:

"Bổ phế Nam Hà, giúp trị thận hư thận yếu. Bạn bị đau mỏi vai gáy, tê bì chân tay, uống ngay hoạt huyết nhất nhất chuyên trị đau thần kinh toạ..."

Thẩm Quyền: "..."

Đúng là nó nên thay rồi.

Từ nhà tới trường không xa lắm, đi xe máy mất khoảng 15 phút. Trường Nguyễn Trạch Hồng nằm ngay gần phố đi bộ, chỉ cần bước vài bước là tới.

So với 7 năm trước, nơi này đã thay đổi rất nhiều. 7 năm trước Thẩm Quyền thậm chí còn chưa vào làm nhưng hắn đã ở đây khi ngôi trường ấy kỉ niệm 100 năm thành lập, phải đi học nhờ, phải chuyển trang thiết bị mất không biết bao nhiêu thời gian. Hơn nữa còn làm phiền mấy bà bán xoài lắc trước cổng trường phải di cư theo.

Nhưng hầu hết các học sinh đều hài lòng với trường thuê, đặc biệt là các học sinh nữ.

Đơn giản là vì trước khi sửa, trường Nguyễn Trạch Hồng chỉ có 3 buồng vệ sinh, sang học nhờ thì mỗi nhà vệ sinh có tới 6 buồng lận! Nhưng càng hài lòng hơn là, trường mới có tận 9 buồng, còn trồng đầy cây cảnh bên trong nhà vệ sinh. Và vòi xịt đuýt không bị hỏng.

Lúc Thẩm Quyền tới nơi, trên sân khấu đã có một nhóm học sinh nữ lớp 11 đang tập nhảy, tất cả đều không mặc đồng phục. Để chuẩn bị cho lễ khai giảng, bọn họ muốn nhóm văn nghệ phải thoải mái nhất khi tập luyện.

Tiếng nhạc vang lên từ hai cái loa to vật trong cánh gà, đám học sinh nữ cầm quạt trắng với dải lụa xanh tiến vào, quỳ gối trên mặt đất. Phía dưới có ba người phụ nữ, một người là biên đạo, khoảng 23 tuổi. Hai người phụ nữ còn lại đều đứng tuổi, một người là giáo viên chủ nhiệm của nhóm học sinh nữ, một người là cô hiệu trưởng.

Hiệu trưởng trước đây dính một vài thứ không hay ho cho lắm, giờ đã được thay bằng người mới. Người phụ nữ này thoạt nhìn trẻ vô cùng, chỉ khoảng 40-43 tuổi, khuôn mặt bừng sức sống, khi cười thì đôi môi màu cánh hoa nhếch lên duyên dáng.

"Quyền, giúp anh dựng cái biển hình sóng này lên cái."

Thẩm Quyền gật đầu, đỡ miếng các tông hình sóng đưa cho bác bảo vệ. Hai bên sân khấu được trang trí bằng các miếng các tông đủ màu sắc, dải lụa đủ màu được vắt từ nóc sân khấu tới cái cây xoài cao chót vót trước mặt, rồi lại mắc sang câu thứ hai, cây thứ ba, tạo thành cái mái vòm.

Trong sảnh có người, hầu hết là các nhóm tập văn nghệ lớp 11-12 chuẩn bị cho lễ khai giảng.

"Một, Hai, Ba, Bốn, đổi bên."

"Năm, sáu, bảy tám. Một, hai, ba, bốn. Nhấc cao chân lên nào! Bạn nữ ngoài cùng nhấc chân cao lên một chút. Sai rồi." Cô biên đạo không phải người kiên nhẫn. Trong nháy mắt, tiếng nhạc đã tắt ngúm.

"Em, ra tập lại động tác đó trước mặt chị."

Cô gái nọ dường như khá lúng túng vì sợ sai, còn là vì ảnh hưởng tới các bạn khác. Em vươn tay, làm lại động tác cong chân ban nãy theo nhịp.

"Không phải. Lại sai rồi. Bạn nữ đứng đầu hàng bên kia, lại đây tập mẫu giúp chị."

Bạn nữ vừa nãy lại càng lúng túng.

"Tôi nghĩ là do giày bị lỏng đó."

Vốn ban đầu Thẩm Quyền không định để ý vì còn bận chỉnh loa nhưng người vừa tiến tới khiến mắt hắn không kìm được nhìn thêm mấy cái nữa.

Quả nhiên là giày hơi quá cỡ. Giáo viên chủ nhiệm của em học sinh kia nói thử lên trên lớp xem còn đôi nào khác không thì thay đi, tiện cho các học sinh nghỉ một lúc, nhường chỗ cho lớp khác. Em học sinh kia hơi nhát, cúi đầu cảm ơn người kia một cách lúng túng rồi đi lên lầu.

Quay trước quay sau đã thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện với chàng trai mới tới. Người này chưa từng xuất hiện sau khi ngôi trường này sửa sang lại, là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Nhưng Thẩm Quyền đã thấy cậu một lần.

"Cô hiệu trưởng."

"Thầy Quyền." Cô hiệu trưởng cũng cười đáp lại: "Hôm qua thầy làm gì mà không thấy trả lời tin nhắn?"

Hiệu trưởng mới có khuôn mặt phúc hậu, là dáng mặt tròn, khi cười lộ ra núm đồng tiền, thoạt nhìn đã biết là người nho nhã tốt bụng. So với bà hiệu trưởng cũ, Thẩm Quyền thích người phụ nữ này hơn, thân thiện với học sinh, không tự cao, thông cảm cho người khác.

"Tôi bận sang thăm dì mới lên chơi, đang ở nhà con trai. Cậu kia là...?"

Rõ ràng toàn bộ sự tập trung của hắn đều đặt hết trên người tình yêu mới, ngay cả giọng cũng mềm dẻo hơn thường ngày. Hiển nhiên, cậu thanh niên trước mặt cũng chú ý tới hắn, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, theo thói quen nở nụ cười:

"Anh là người trong đồn cảnh sát hôm qua."

Hiệu trưởng: "..."

Hiệu trưởng: "Hai người quen nhau sao?"

"Có quen." Thẩm Quyển cười đến sung sướng, may thay, ba người còn lại không nhận ra trên mặt hắn có gì khác thường.

"Đây là Tạ Hưng, giáo viên Tiếng Anh mới của trường mình. Còn trẻ lắm đúng không?"

Thẩm Quyền gật đầu, điệu cười vô cùng thân thiện. Tạ Hưng cũng cười, vươn tay bắt tay với hắn.

"Còn đây là Thầy Quyền, Thẩm Quyền, là giáo viên thể dục trường mình, đã công tác được gần 6 năm."

"Đúng là một cái tên...rất ấn tượng."

Thẩm Quyền nắm tay cậu, vô thức bóp một cái, vẻ mặt đăm chiêu. Trực giác của Tạ Hưng nói có gì đó không đúng...

————————————————————————
Lời tác giả:

Nói về trình nhìn mặt đoán tính cách thì Thẩm Quyền là trình god rồi, Trương Vũ với Huỳnh Nam Phong gọi bằng cụ =))))))

Bình luận

Truyện đang đọc