SÂU BƯỚM THOÁT XÁC

5 rưỡi sáng, một đám học sinh mặc áo thun xanh tụ tập trước vườn hoa con cóc, miệng ngáp lên ngáp xuống. Tay bọn nhóc xách theo một cái ba lô lớn đựng quần áo, thức ăn và đồ điện tử, người thì ngồi trên ghế đá, người thì ngồi cạnh gốc cây, há miệng ngáy khò khò, người thì đang ăn sáng, trông rất giống một đám tâm thần đang sinh hoạt trong sân bệnh viện.

Trong đám người chắc có mỗi Thẩm Quyền là còn tỉnh táo, từ ban phụ huynh tới giáo viên tới học sinh đều gật gà gật gù, đi đứng như thây ma.

"Tới nhận nước đi này."

Thẩm Quyền phát chai nước lọc cho Phan Minh Khuê, bảo nó chia mấy chai còn lại trong thùng cho mọi người. Mỗi lớp sẽ có một điểm tập trung riêng, có lớp đứng ở cổng trường, có lớp đứng tại vườn hoa. Khoảng 6 rưỡi 7 giờ sáng, xe buýt của công ty sẽ tới đón đoàn học sinh ra sân bay, tới Quy Nhơn lại di chuyển về khu resort, mất nguyện một buổi sáng. Tạ Hưng ngáp ngắn ngáp dài, nheo mắt nhìn cái vali to đùng màu đỏ hun.

"Anh mang gì nhiều đồ thế?"

"Chúng ta đi máy bay đó! Đi máy bay là không có cơ hội vòng ngược trở về lấy đồ đâu!"

Thẩm Quyền thật sự muốn vác cả nhà hắn đi theo. Có lẽ là do lần đầu bọn nhóc này được đi nghỉ mát cùng lớp qua đêm, có không ít học sinh đã lấy lại tinh thần, bàn tán sôi nổi. Ánh mặt trời vẫn chưa thức dậy hoàn toàn, sắc đen của buổi đêm hè vẫn còn vương trên nền trời rộng lớn.

Người phụ trách lớp hắn là một cô gái ước chừng 23-24 tuổi, khuôn mặt trắng nõn đầy tàn nhang, tóc nâu buộc thành đuôi ngựa phía sau. Cô gái cao khoảng 1m55, trông không khác gì đám học sinh lớp hắn chỉ là cô không mặc áo đồng phục lớp. Trên tay cô cầm một biểu hiệu ghi tên lớp, đầu đội mũ do công ty phát, đứng một bên nói chuyện phiếm với các vị phụ huynh.

Không phải ai cũng được tham gia hoạt động ngoại khoá, có một số em học sinh cha mẹ không cho đi, lại có người đã lỡ lên kế hoạch đi chơi với gia đình. Hiện tại, lớp cậu tổng cộng chỉ có 39 người chưa kể các giáo viên và ban phụ huynh đi theo. Lần đi Quy Nhơn này chỉ có học sinh khối 10, khối 11 sẽ đón tàu hoả rồi tới Sapa.

Lúc biết hắn phụ trách lớp mình, Tạ Hưng bỗng cảm thấy mừng rỡ.

"Trùng hợp thật đấy."

"Trùng hợp thật! Đây là sức mạnh của tình yêu, ông trời đã tác hợp cho chúng ta được bên nhau những ngày nắng đẹp."

Không hiểu sao nghe xong câu này, Tạ Hưng cảm giác hình như người này thì thầm gì đó vào tai Triêu Thị Kim mới được đi theo, dù sao thì cậu cũng rất vui. Đám học sinh của cậu thấy Thẩm Quyền hay đi theo thầy mình cũng quen rồi, chẳng ai hỏi han gì nữa mà thậm chí còn coi hắn như giáo viên chủ nhiệm thứ hai.

Thẩm Quyền mở vali ra cho cậu xem.

Bên trong có một chiếc máy ảnh, mấy lon bia, một đống quần áo từ cộc tay tới dài tay, sạc điện thoại, sạc ipad, mũ che nắng, các thể loại kem dưỡng da, một túi dầu gội đầu, dầu xả, khăn tắm, đồ bơi, kính bơi, băng urgo, túi cầm tay, dép tông,... tất cả đều mang đủ. Tạ Hưng bỗng thấy buồn cười.

"Những thứ này đều có thể mua ở Quy Nhơn, hơn nữa chắc gì người ta đã cho anh mang bia lên máy bay?"

"Không được thì thôi vậy, dù sao tôi cũng không kịp đổi sang cái túi bé hơn."

Hai người họ ngồi nói chuyện phiếm, chờ xe buýt tới. Tạ Hưng và hắn mặc cùng một kiểu áo, là loại áo thun đồng phục cho tất cả các giáo viên trong trường. Tiếc là hiện tại chỉ có hai giáo viên duy nhất ngồi ở vườn hoa con cóc là Thẩm Quyền và cậu, thoạt nhìn trông như thể họ đang mặc áo đôi. Cô gái hướng dẫn viên cũng chú ý đến điểm này, lúc định ra hỏi hai người họ lại thấy câu khẩu hiệu dạy tốt đính sau áo bèn thôi.

Quanh vườn hoa chẳng có lấy một bóng xe cộ nhưng đó là do hiện tại sắc trời vẫn còn đen. Tầm 7 giờ 7 rưỡi tối, nơi này sẽ trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tiền quỹ lớp dùng để chi trả cho những thùng nước suối, những bữa ăn tại resort, các hoạt động khác. Tất nhiên bên phụ huynh vẫn phải đóng thêm mới đủ tiền.

"Các em tập trung lại đây nào." Cô gái hướng dẫn viên nói vào loa, lùa bọn nhóc quây thành một cụm: "Bởi vì xe này không đi theo các em từ lúc đến tới lúc đi, cũng tức là khi trở về chúng ta sẽ lên một chiếc xe buýt khác vậy nên các bạn nhớ bảo quản đồ của chính mình, ai mang đồ ăn sáng thì ăn luôn ở đây đi, tránh vương vãi ra xe. Tới sân bay cũng có các hàng ăn nhưng giá cả sẽ đắt hơn một chút, nếu các em không ăn bây giờ thì lát nữa tới sân bay cũng được."

"Cậu ăn sáng chưa?"

"Còn anh?"

"Tôi chưa ăn."

"Em cũng chưa ăn gì. Lát nữa tới sân bay anh muốn đi ăn không?"

Thực ra Tạ Hưng đã ăn sáng một chút ở nhà rồi nhưng nhìn thấy người kia, cậu bỗng muốn ở cạnh Thẩm Quyền thêm một lúc nữa. Tất nhiên cậu không biết hắn cũng có suy nghĩ tương tự.

"Có chứ!"

Ước chừng 20 phút sau, một chiếc xe cỡ lớn màu đỏ xuất hiện phía cuối phố. Hình trang trí trên xe rất chói mắt mà nếu nói thẳng ra thì là quê mùa, trên in biểu tượng của công ty du lịch. Nó quẹo trái, dừng chân trước vườn hoa. Lúc này Thẩm Quyền mới đứng dậy, thân là giáo viên, hắn nên quản lớp mình thật tốt.

"Các em kiểm tra lại xem có quên đồ gì không. Anh Tú, Văn Long, Trường An bê thùng nước lên xe đi. Minh Khuê cầm túi bánh, lát nữa sau khi ổn định chỗ ngồi thì phát cho các bạn."

Mấy đứa nhóc gật gật đầu, ôm hết đồ lên xe buýt. Thẩm Quyền cùng Tạ Hưng giúp bọn nhóc cất hết balo và vali vào cốp xe đằng sau, lại đếm lại sĩ số một lượt, sau khi xác định các học sinh đã đến đông đủ, hai người họ mới trèo lên xe. Toàn bộ học sinh đều ngồi ở hàng ghế phía dưới, giáo viên và ban phụ huynh ngồi bên trên, hướng lưng về phía chúng. Chẳng hiểu Châu Đăng Khoa làm cách nào mà nó đã leo tót ra ghế phụ, ngồi làm quen với tài xế. Người đàn ông kia thậm chí còn rất quý nó, khuôn mặt lộ ra vẻ hiền hậu như thể hai người họ là chú cháu ruột không bằng.

Thẩm Quyền để cậu ngồi cạnh cửa sổ còn mình thì ngồi ngoài, thay cậu tiếp chuyện với các vị phụ huynh.

"Chào các em, chị tên là Quán Hà Như Ý đến từ công ty du lịch, chị sẽ gắn bó với các em trong hai ngày ở Quy Nhơn, các em có thể gọi là chị Ý hoặc là chị Ú gì đó đều được. Không biết lớp mình đã từng đi qua đêm với bạn bè bao giờ chưa nhỉ?"

Phía dưới nháo nhác nói "chưa từng", Như Ý quét mắt nhìn đám nhóc một hồi, nở nụ cười nghề nghiệp:

"Cấp 2 chắc chỉ có mỗi Ngô Sĩ Liên là cho đi qua đêm thôi nhỉ?"

"Không chị ơi, Ngô Sĩ Liên 3-4 giờ chiều đã quấn gói lên xe khách về trường rồi."

"Vậy sao. Vậy đây có thể coi là lần nghỉ dưỡng nhớ đời của các em, cũng là dịp để vun đắp tình cảm với giáo viên các em yêu quý nữa."

Do mới vào nghề nên chưa quen, mỗi lần cô đứng trên xe với những người xa lạ vẫn lúng ta lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng lên. Tuy vậy chẳng ai lại đi chê cười cô, Như Ý bèn thả lỏng hơn một chút, làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể.

"Các em biết gì về Quy Nhơn nhỉ?"

Như Ý cười cười, hỏi. Bên dưới chẳng có ai thèm đáp, chỉ có duy nhất một cậu trai ngồi ở hàng ghế hai giơ tay, còn nhổm cả người dậy, khuôn mặt tươi tỉnh khác hẳn với vẻ thiếu sức sống của đám bạn chung quanh.

"Chị mời bạn nam ngồi hàng hai bên tay trái. Em tên là gì nhỉ?"

"Lê Văn Long ạ! Quy Nhơn là một thành phố lớn ven biển vùng duyên hải Nam Trung Bộ Việt Nam và là trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa, khoa học kỹ thuật, du lịch của tỉnh Bình Định, nằm trong  tọa độ từ 13°36'B đến 13°54'B, từ 109°06'Đ đến 109°22'Đ."

"Trí nhớ của em tốt quá." Như Ý cảm thán, ra hiệu cho cậu chàng ngồi xuống.

Lê Văn Long là một con chim công không biết xấu hổ, chỉ cần nghe thấy người khác khen mình vài câu là đuôi đã dựng hết cả lên, mặt đầy đắc ý mà vênh lên tận trời. Mặc dù đôi lúc cậu rất xấu tính, còn nhất quyết không nhận sai nhưng nhìn chung, cậu là một người dễ nói chuyện, còn rất hăng hái tham gia các hoàn động, da mặt dày như cột bê tông, là thành phần không thể thiếu trong lớp. So với Châu Đăng Khoa tính nóng như lửa, cậu ta thoải mái hơn, cũng không dễ nổi giận.

Người này còn có một điểm xấu là thay bạn gái như thay áo. Với tính xấu của cậu ta thì trăm phần trăm là bị người ta đá.

"Còn bạn nào biết thêm thông tin thú vị gì về Quy Nhơn, địa điểm chúng ta sắp đến nữa không?"

Bên dưới lại lặng ngắt như tờ. Ngoài Lê Văn Long nhiệt huyết cháy bỏng ra, cái đám ngồi góc dưới hoặc là đang chơi game, hoặc là đang ngáy o o, hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói mặc sức cô đã dùng cả loa.

"Chị mời bạn lớp trưởng, lớp trưởng lớp này là bạn nào nhỉ?"

"Em ạ."

Cạnh cửa sổ ngay hàng đầu phát ra tiếng đáp. Phan Minh Khuê bị đám Lê Văn Long ẩy lên hàng đầu, lại ngồi ngay sau Tạ Hưng, bên ngoài còn có Nguyễn Anh Tú chắn ngang, lọt thỏm một góc xe. Như Ý nhìn nhìn nó một cái, sau khi xác định đứa nhỏ này là con gái thì mới sắp xếp lại lời mình nói cẩn thận.

"Em tên là gì nhỉ?"

"Công Tằng Tôn Nữ Phan Minh Khuê ạ!"

Mỗi lần nó đọc tên mình còn nghe rất kêu.

Nếu Phan Minh Khuê không nhắc lại có khi cả lớp nó đều quên nó không phải họ Phan. Như Ý gật gật đầu, chỉ cảm thấy họ của nó hơi lạ thôi, cũng không nhận ra có gì đặc biệt:

"Em biết gì về địa điểm chúng ta định đến không?"

"Biết gì..." Phan Minh Khuê nghĩ nghĩ một hồi, đáp: "Ở Quy Nhơn có một nơi gọi là Nhơn Hội City được phát triển theo mô hình đô thị kiểu mẫu. Tham gia dự án, nhà đầu tư được cấp sổ đỏ nhanh chóng sau khi hoàn tất thủ tục thanh toán 95% giá trị hợp đồng, hỗ trợ pháp lý xây dựng căn nhà mơ ước bên vịnh biển vừa có thể an cư nghỉ dưỡng vừa kinh doanh lấy lợi. Ngoài ra, các chương trình trước vẫn được áp dụng song song gồm: hỗ trợ 0% lãi suất; ân hạn nợ gốc trong vòng 24 tháng, chiết khấu lên đến 10%..."

Như Ý: "..."

Em có chắc là mình đang giới thiệu về địa điểm du lịch chứ không phải được thuê để đi quảng cáo không?

Bình luận

Truyện đang đọc