Trước khi đến tham gia bữa tiệc của Dương gia, Diệp Lạc Dao và ba Hoắc mẹ Hoắc quay về Hoắc gia trước.
Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: "Về rồi à?"
Diệp Lạc Dao ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện không chỉ có đại ca Hoắc Cảnh ở nhà, anh hai Hoắc Yến cũng đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động bọn họ về nhà, Hoắc Yến mang theo ánh mắt oán hận thầm kín nhìn sang.
Diệp Lạc Dao khó hiểu:
【 Sao chúng ta vừa về đến nhà, bộ dáng của anh hai như kiểu chúng ta nợ anh ấy rất nhiều tiền vậy? 】
Hoắc Yến nghe vậy vẻ mặt càng thêm oán hận.
Ăn dưa không dẫn hắn theo, cái này còn nghiêm trọng hơn nợ tiền hắn!
Mấy ngày trước khi ghi hình tống nghệ, tên của Diệp Lạc Dao thường xuyên xuất hiện trên hot search, mà mỗi lần tên cậu xuất hiện thường thường kèm theo một dưa nóng hôi hổi như vừa mới được lấy ra từ lồng hấp.
Nhưng cố tình Hoắc Yến lại không ở đó, căn bản không nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, đương nhiên cũng không thể ăn được dưa tươi.
Mà tốc độ mạng của cư dân mạng dù có nhanh thì cũng không nhanh hơn Diệp Lạc Dao!
Mỗi lần Hoắc Yến ăn dưa cũng chỉ có thể ăn được một nửa, thậm chí có khi còn ăn được nửa vời.
Oán khí có thể không nặng sao?
Ba Hoắc mẹ Hoắc đương nhiên cũng nhìn thấy oán khí trên mặt Hoắc Yến, nhưng hai người chỉ xem như không nhìn thấy, đi vào liền hỏi Hoắc Cảnh: "Lễ phục chuẩn bị xong rồi chứ?"
Hoắc Cảnh sau khi ký xong văn kiện cuối cùng, xoa xoa thái dương có chút đau nhức, lúc này mới ngẩng đầu nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, muộn chút sẽ có người đưa tới."
Mẹ Hoắc hài lòng gật đầu.
Trong tay Diệp Lạc Dao cầm một bình đồ uống, vừa uống một ngụm, động tác đột nhiên hơi khựng lại.
【 Anh cả........ một tuần không gặp sao trông xanh xao thế này? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời nhìn sang Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh: ".........."
Cái này không thử hỏi ba Hoắc mẹ Hoắc xem?
Ba Hoắc mẹ Hoắc nào dám nhìn Hoắc Cảnh, hơi có chút áy náy quay mặt đi.
Hoắc Cảnh không khỏi thở dài, ba Hoắc mẹ Hoắc đều đi ăn dưa xem náo nhiệt, đương nhiên mọi gánh nặng của công ty đều đổ dồn lên người Hoắc Cảnh.
Một người mỗi ngày đều tăng ca làm thêm giờ xử lý mọi công việc lớn bé trong công ty suốt một tuần, hắn có thể không tiều tụy sao?!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Cảnh cũng trở nên oán giận như Hoắc Yến.
Ba Hoắc họ nhẹ một tiếng, che giấu ý cười trên môi mình.
Không còn cách nào, con trai thật sự quá xuất sắc cho nên ông mới yên tâm giao mọi chuyện công ty cho Hoắc Cảnh!
Mẹ Hoắc lập tức mở miệng chuyển đề tài: "Ngày mai nghỉ ngơi một hôm đi?"
Hoắc Cảnh đang có ý định này, mấy ngày gần đây hắn bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả tinh thần thể xác cũng mệt mỏi, cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy Hoắc Cảnh nói: "Vậy bữa tiệc ngày mai của nhà chú Dương con sẽ không đi."
Ba Hoắc mẹ Hoắc lập tức dùng ánh mắt sáng rực nhìn hắn.
Thật sự không đi?
Trong lòng Hoắc Cảnh thấy kỳ lạ.
Không phải đã nói ngày mai để hắn nghỉ ngơi sao?
Thế nào...... lại chuẩn bị nuốt lời?
Hoắc Cảnh cau mày, đang định mở miệng liền nghe Diệp Lạc Dao nhỏ giọng nói:
【 Anh cả không đi tiệc cũng tốt, dù sao mình không xác định có khả năng ngăn chặn hỏa hoạn xảy ra hay không, nếu đến khi đó hỏa hoạn thật sự xảy ra, mình còn phải lo nghĩ cho an toàn của anh cả. 】
Sắc mặt hai người Hoắc Cảnh và Hoắc Yến đồng thời thay đổi.
Hỏa hoạn?
Bữa tiệc ngày mai của Dương gia sẽ xảy ra hỏa hoạn sao?
Tại sao?
Là ngoài ý muốn hay là có người phóng hỏa?
Mẹ Hoắc thưởng thức sắc mặt trong nháy mắt thay đổi của hai người, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Muốn biết à? Tự mình đi xem chẳng phải sẽ biết?
Nhưng chính con đã nói ngày mai muốn nghỉ ngơi, vậy cũng không có cách nào khác.
Hoắc Cảnh mím môi không nói chuyện.
Hoắc Yến hai mắt tỏa sáng, không chút do dự nói: "Ngày mai con không có việc gì, vừa hay đã lâu không gặp lại chú Dương, con đi cùng mọi người."
Chẳng phải anh cả muốn nghỉ ngơi sao, vậy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, vừa hay hắn vừa quay phim xong, gần đây không có việc gì làm.
Hoắc Cảnh: ".........."
Muốn trách thì chỉ có thể trách hắn nói quá sớm!
Diệp Lạc Dao bất đắc dĩ nhìn Hoắc Yến.
【 Anh hai thật là náo nhiệt nào cũng thích tham gia. 】
Hoắc Yến đối với thổ tào của Diệp Lạc Dao không tỏ ra ý kiến.
Dù sao hắn thật sự rất thích ăn dưa!
............
Ngày hôm sau.
Diệp Lạc Dao lại một lần nữa bị Hoắc Yến lôi dậy từ trên giường để làm tạo mẫu.
Sau khi ghi hình xong một kỳ của chương trình, Diệp Lạc Dao cũng dần dần quen với việc dậy sớm để tạo hình, nhưng bởi vì không ngủ đủ giấc nên toàn bộ quá trình đều nhắm mắt, mặc cho người tạo mẫu làm loạn trên mặt mình.
Đợi cả nhà làm tạo hình xong, một nhà bọn họ ngồi lên xe tiến đến bữa tiệc Dương gia.
Chỉ là ————
Diệp Lạc Dao có chút kinh ngạc khó hiểu nhìn Hoắc Cảnh ngồi đối diện mình.
【 Không phải anh cả nói hôm nay nghỉ ngơi sao? Sao vẫn còn cùng chúng ta đi tham gia bữa tiệc? 】
Những người khác trên xe không hẹn mà cong môi.
Đương nhiên có chuyện càng quan trọng hơn việc nghỉ ngơi rồi.
Hoắc Cảnh không được tự nhiên quay đầu đi, hơi hắng giọng,
Ai nói tham gia tiệc không phải một kiểu nghi ngơi?
Chỉ cần hôm nay không có công việc cần xử lý, vậy chính là nghỉ ngơi!
Xã giao đâu tính là công việc?!
Một tiếng rưỡi sau, xe của Hoắc gia dừng trước cửa biệt thự Dương gia.
Hôm nay là đại thọ 90 tuổi của Dương gia Lão gia tử, vô cùng đáng chúc mừng, nhưng bởi vì ông cụ tuổi đã lớn không chịu được việc đi qua đi lại cho nên Dương gia dứt khoát lựa chọn địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ tại biệt thự cũ của nhà mình.
Nhà cũ nằm ở giữa sườn núi, sân trước là sân cỏ rất rộng, sân sau còn có một khu rừng cây có phong cảnh rất đẹp, cho dù tổ chức tiệc ở sân cũng sẽ không dẫn đến chen chúc.
Diệp Lạc Dao vừa xuống xe liền không khỏi cảm khái:
【 Khó trách vừa cháy liền thiêu rụi toàn bộ căn biệt thự, vị trí nhà cũ này cũng quá hẻo lánh rồi, phải mất nửa tiếng xe cứu hỏa mới chạy tới. 】
Ba Hoắc nghe vậy bước chân hơi khựng lại, đi sau Diệp Lạc Dao mấy bước chân dặn dò tài xế, nói hắn liên lạc người lái mấy chiếc xe chở nước tới đây, tốt nhất là mang thêm mấy chục bình chữa cháy, chuẩn bị sẵn sàng trước.
Tài xế nghe xong rất nghi ngờ.
Dương gia tổ chức tiệc mừng thọ bọn họ lái xe nước tới làm gì?
Còn phải chuẩn bị bình cứu hỏa?
Tặng quà còn có kiểu tặng xe nước và bình chữa cháy sao?
Tài xế lòng đầy nghi hoặc nhưng ông chủ đã phân phó, hắn cũng không thể hỏi nhiều xoay người đi làm.
Một nhà năm người bước vào biệt thự, trước tiên đi mừng đại thọ Dương lão gia tử.
Dương lão gia tử đầu tóc hoa râm nhưng cả người tinh thần khỏe mạnh, nhìn thấy Diệp Lạc Dao còn cười nói Tiểu Nguyên nhà bọn họ cũng bằng tuổi với Diệp Lạc Dao, khoảng thời gian trước mới từ nước ngoài trở về.
【 Chú Dương Khôn hình như chỉ có một người con trai? 】
【 Vậy Dương Nguyên này chính là tên xui xẻo bị đốt goods kia sao? 】
Tần Diệu đang cùng Dương Khôn trò chuyện bỗng nghe thấy âm thanh này, hắn vô thức ngẩng đầu lên, tầm mắt quét đại sảnh một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Lạc Dao.
Nhưng có thể nghe thấy âm thanh của Diệp Lạc Dao, có nghĩa cậu xác thật đã đến bữa tiệc.
Nhưng mà, cái gì gọi là đốt goods của Dương Nguyên là sao?
Goods là cái gì? Chẳng lẽ là loài cây lương thực quý hiếm gì đó?
Dương Nguyên còn có sở thích sưu tầm ngũ cốc à?
Cho dù Dương Nguyên thật sự thích sưu tầm mấy loại này, vậy là kẻ quá đáng nào ở trong nhà hắn đốt goods của hắn?
Nghĩ đến đây, Tần Diệu ngắt lời Dương Khôn: "Chú họ, Tiểu Nguyên đâu? Sao không nhìn thấy nó?"
Dương Khôn cười: "Chắc ra ngoài đón bọn bè rồi? Em cũng không phải không biết đã nhiều năm rồi chưa về, cũng đã rất lâu rồi chưa gặp lại đám bạn kia của nó."
Diệp Lạc Dao vừa hay cũng nghĩ đến chuyện này.
【 A, người nào là Dương Nguyên? Nếu cậu ta ở đây, mình còn có thể nhắc cậu ta ——— 】
【 Sao vẫn còn đứa trẻ nghịch ngợm gây chuyện ngay trong bữa tiệc chứ? Đợi đã, đây không phải thằng nhóc mập vào phòng Dương Nguyên xé mấy cái goods bản giới hạn của cậu ta hay sao? 】
Ngũ cốc còn có bản giới hạn?
Dát vàng hay là ngọc lục bảo?
Tần Diệu cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại, mình chắc hẳn hiểu sai rồi.
Goods trong miệng Diệp Lạc Dao chắc chắn không phải là loại ngũ cốc nguyên hạt mà hắn hiểu, nhưng bất kể là cái gì, Diệp Lạc Dao đã nói là bản giới hạn vậy giá trị của goods này chắc chắn cũng không thấp, còn được Dương Nguyên đặt trong phòng của mình, có nghĩ thứ này đối với Dương Nguyên mà nói rất quan trọng.
Tần Diệu không phải một người thích can thiệp vào chuyện người khác, nhưng mối quan hệ giữa hắn và đứa em họ Dương Nguyên này cũng không tệ.
Âm thanh của Diệp Lạc Dao lại vang lên lần nữa:
【 Chắc chắn rồi! Chính là thằng nhóc mập này! Nhưng nhìn nó......... cũng không giống một đứa trẻ? Trông giống học sinh cấp hai hơn. 】
【 Giáo viên mẫu giáo đều biết phổ cập kiến thức hỏa hoạn, nó không thể không biết sự nguy hiểm của phóng hỏa. 】
【 Biết sự nguy hiểm của phóng hỏa còn cố ý ở Dương gia phóng hỏa ——— 】
Càng nghĩ Diệp Lạc Dao càng thấy tức: 【 Nó chính là loại hư hỏng! 】
Sao lại còn phóng hỏa nữa? Chẳng phải sẽ mang đến thảm họa cho toàn bộ nhà cũ của Dương gia sao?
Tần Diệu cau mày, lập tức ý thức được chuyện này có khả năng không phải một chuyện nhỏ nhặt, vì thế hắn trực tiếp nói: "Chú họ, phiền chú gọi điện cho Dương Nguyên, nói với nó cháu có việc gấp cần tìm nó."
"Chuyện gấp gì vậy?" Dương Khôn khó hiểu.
Tần Diệu nói: "Chú nói nó nhanh chóng trở về đi."
"Được." Dương Khôn rất thích người cháu trai Tần Diệu này, hắn đã nói như vậy thì chỉ cần gọi điện là được: "Chú hiện tại lập tức gọi điện."
Tần Diệu đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Diệp Lạc Dao: "Được, vậy cháu cũng ra ngoài gọi điện."
"Đi đi, đi đi."
Tần Diệu đứng dậy đi về phía sảnh ngoài, vừa đến đại sảnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Lạc Dao đang đứng ở giữa đại sảnh.
Ba Hoắc mẹ Hoắc còn có Hoắc Cảnh Hoắc Yến đều đứng cách đó không xa, Diệp Lạc Dao đứng ở khu đồ ăn, tầm mắt thỉnh thoảng sẽ rơi trên người một nhóc mập ở khu nghỉ ngơi phía trước.
Tần Diệu nhìn kỹ, trùng hợp, hắn biết nhóc mập này.
Nhóc mập này tên Dương Thiêm, là con trai nhỏ của Dương Kiệt em trai Dương Khôn.
Bời vì phía trên còn có hai chị gái, Dương Thiêm là con trai nhỏ nhất của Dương Kiệt cho nên từ nhỏ Dương Thiêm đã được sủng ái.
Từ nhỏ đến lớn Dương Thiêm không ít lần gây họa, nhưng mỗi lần gây họa xong Dương Kiệt đều không dạy dỗ Dương Thiêm, ngược lại còn ra vẻ vui mừng nói với những người khác Dương Thiêm không hổ là con hắn, tính cách giống hắn nhất.
Cũng không phải Dương Khôn chưa từng khuyên Dương Kiệt, ngay cả Dương lão gia tử cũng khiển trách hắn không biết dạy con, nhưng Dương Kiệt hoàn toàn không nghe vào tai còn cảm thấy bọn họ có ý kiến với bọn họ và con trai mình, cho nên đã thời gian rất lâu không có quay về nhà cũ thăm Dương lão gia tử.
Dương lão gia tử tức giận đến mức đổ bệnh, sau này thấy quả thật không thèm quản nữa, dứt khoát mặc kệ.
Vì thế dưới sự nuông chiều mặc kệ của Dương Kiệt, Dương Thiêm càng ngày càng vô pháp vô thiên, trở thành một tiểu bá vương(*).
(*) Bá vương 霸王: ý chỉ những kẻ vô cùng ngang ngược.
Cũng chính vì điều này, cha của Tần Diệu cho rằng một nhà Dương Kiệt ngay cả việc giáo dục cơ bản nhất cho con cái cũng không làm được, dần dần ít liên hệ với Dương Kiệt hơn, cũng đã rất nhiều năm Tần Diệu không gặp lại Dương Thiêm.
Nếu người đốt goods của Dương Nguyên chính là Dương Thiêm, vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Xem ra nhanh chóng kêu Dương Nguyên trở về, dù sao đó cũng là goods của y, chỉ có thể tự y bảo vệ.
Tần Diệu đi về phía Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao đang cầm điện thoại tra thử trẻ vị thành niên dưới bao nhiêu tuổi phóng hỏa thì không bị truy cứu hình sự.
Cảm giác của người đi về phía mình, Diệp Lạc Dao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Diệu.
【 Hử? Sao ở đâu cũng có Tần tổng vậy? 】
Tần Diệu bất đắc dĩ.
Dương Không là chú họ của hắn, Dương lão gia tử là ông cậu, tại sao hắn không thể ở đây?
Trái lại Diệp Lạc Dao ———
Tần Diệu không cần nghĩ cũng biết, hôm nay cậu đến chắc chắn là để tham gia náo nhiệt.
Nhưng cũng may Diệp Lạc Dao thích tham gia náo nhiệt, bằng không nhà cũ Dương gia hôm nay rất có thể sẽ bị Dương Thiêm thiêu rụi.
Còn là tiệc mừng thọ gì nữa?
"Thật trùng hợp, Tần ca." Diệp Lạc Dao chào hỏi Tần Diệu.
Tần Diệu cười: "Cùng cha mẹ tới tham gia tiệc sao?"
Diệp Lạc Dao gật đầu, sau đó tầm mắt lướt qua Tần Diệu nhìn Dương Thiêm ở phía trước.
Dương Thiêm lúc này đang ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh chơi game, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, một lúc sau đột nhiên dừng động tác, trên màn hình điện thoại là hình ảnh trò chơi màu đen, hiển nhiên là chơi game thua.
Vẻ âm u trên mặt cậu ta đột nhiên trở nên nặng nề hơn, bỗng cậu ta giơ tay lên, chỉ nghe một tiếng "rầm", điện thoại đập vào mặt bàn kính, mấy chiếc ly thủy tinh lập tức vỡ nát, rượu chảy đầy đất.
Người xung quanh nghe thấy tiếng động, đồng loạt xoay đầu nhìn sang.
Diệp Lạc Dao trực tiếp cau mày.
【 Loại trình độ này đã không thể xem như là một đứa trẻ nghịch ngợm nữa rồi? Chẳng lẽ có chứng bệnh táo bạo? 】
Mặt mày Tần Diệu cũng nhíu chặt lại.
Mẹ ruột của Dương Thiêm - Tưởng Phương chú ý đến cảnh tượng này, vội vàng đi qua nhỏ giọng dò hỏi: "Bảo bối, lại làm sao vậy?"
"Phiền muốn chết —— đều tại các người! Nếu không phải bởi vì ở chỗ này, tôi sẽ không chơi game thua!" Dương Thiêm vừa thấy Tưởng Phương đi tới, cơn tức giận lập tức tìm thấy lối thoát, trực tiếp giơ tay giơ chân đấm đá Tưởng Phương.
Tưởng Phương nhất thời không hiểu không thể né tránh, trực tiếp bị Dương Thiêm đá vào bụng, đau đến mức cô ta kêu một tiếng nhưng vẫn theo bản năng kéo cậu ta vào trong ngực: "Được rồi được rồi, đừng tức giận......."
Diệp Lạc Dao toàn thân khó chịu, nhảy ra một linh hôn chất vấn.
【 Mẹ cậu ta có phải có bệnh không vậy? Cậu ta đánh cô, cô còn ôm cậu ta? 】
Tần Diệu chẳng nói đúng sai mà gật đầu.
Người một nhà bọn họ có chút không được bình thường.
Bằng không mấy năm trước nhà bọn họ cũng sẽ không cắt đứt liên lạc với bọn họ.
Dương Thiêm đánh Tưởng Phương còn không hết giận, lại giơ tay gạt ly rượu, bộ dạng như thể muốn đập phá mọi thứ xung quanh.
Khách khứa xung quanh nghe thấy động tĩnh, chậm rãi đi xa một chút.
Mắt thấy tiếng động bên này càng lúc càng lớn, Dương Không nghe tin đi tới.
Nhìn thấy nơi này hỗn loạn như vậy, kẻ gây chuyện còn là cháu trai của hắn, vẻ mặt hắn lập tức lạnh xuống, trầm giọng nói: "Dương Thiêm! Cháu đang làm cái gì vậy?!"
Dương Kiệt đi theo, nghe Dương Khôn giáo huấn con trai bảo bối của hắn như vậy lập tức bất mãn nói: "Anh, anh hung dữ với nó làm gì?"
Dương Không sắp bị Dương Kiệt làm cho tức chết: "Hôm nay là đại thọ 90 tuổi của ba, chú không quản được con trai chú, mặc cho nó ở đây gây rối? Chú muốn làm mất mặt ai?"
Dương Kiệt không cho là đúng: "Thằng bé chỉ là tâm tình không tốt, tức giận một chút thôi? Nó ở nhà cũng như vậy, anh cần hung dữ như vậy không?"
"Đây gọi là nóng nảy nho nhỏ?" Dương Khôn tức giận: "Dương Kiệt, tôi đã sớm nói với chú đừng quá nuông chiều Dương Thiêm, chú xem thử chú chiều nó thành bộ dáng như thế nào rồi?"
Diệp Lạc Dao nghe đến cái tên Dương Thiêm này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
【 Cái tên Dương Thiêm này........ hình như cũng có chút quen tai? 】
Lúc này Hoắc gia cũng đi tới, Hoắc Cảnh còn kéo Diệp Lạc Dao lùi ra sau một chút: "Đứng xa chút."
Ăn dưa tham gia náo nhiệt cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để Diệp Lạc Dao bị thương.
Diệp Lạc Dao ngoan ngoãn lùi ra sau vài bước, sau đó nhân lúc Hoắc gia và Tần Diệu đều chú ý đến chuyện trước mặt, nhanh chóng lấy điện thoại ra mở bản ghi nhớ.
Chỉ là tìm kiếm nửa ngày, Diệp Lạc Dao cũng không tìm được tin tức có ích nào, chỉ tìm thấy Dương Kiệt là em trai Dương Khôn.
【 Chẳng lẽ không phải cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết này? 】 Diệp Lạc Dao suy nghĩ, bắt đầu nhanh chóng nhớ lại cốt truyện tiểu thuyết đã từng đọc trước đó.
Trong khi Diệp Lạc Dao nhớ lại cốt truyện, trò cười cách đó không xa vẫn đang tiếp tục.
Dương Thiêm từ nhỏ đã được cha mà nuông chiều, đừng nói bị giáo huấn, ngay cả lớn tiếng cha mẹ cũng chưa từng lớn tiếng với cậu ta, nuôi hắn đến không sợ trời không sợ đất, nghe thấy Dương Khôn quở trách mình như vậy, không đợi Dương Kiệt và Tưởng Phương mở miệng, Dương Thiêm lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến ông! Ông là ai, ông dựa vào đâu quản tôi?!"
Dương Khôn nghe thấy lời này không khỏi chấn kinh.
Dương Kiệt và Tưởng Phương cũng đều coi Dương Thiêm thành nguồn sống và năng lượng của mình bình thường vợ chồng bọn họ không nỡ khiển trách Dương Thiêm, vừa nghe Dương Khôn không cho con trai mặt mũi như vậy, cũng lạnh mặt.
"Anh, anh đừng quá đáng!" Dương Kiệt trầm giọng nói.
Tưởng Phương cũng nói: "Anh cả, con trai nhà bọn em thì tự bọn em dạy dỗ, không cần anh nhúng tay quản chuyện!"
"Tôi nhúng tay quản chuyện?!" Dương Không thật sự sắp tức chết: "Tưởng Phương, tôi là bác của Dương Thiêm, hôm nay là tiệc sinh nhật của ông nội nó, các người không quản nó mặc kệ nó tức giận gây chuyện, tôi hiện tại nói hai cậu cũng không được sao?"
Diệp Lạc Dao nghe đến đâu, hai mắt đột nhiên trừng lớn.
【 Tưởng Phương?! 】
【 Mẹ của thằng nhóc mập này tên Tưởng Phương? 】
Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng nghĩ ra mình từng nghe đến cái tên Dương Thiêm này ở đâu.
Người Hoắc gia không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Rốt cuộc từng nghe ở đâu?
Mau nói đi.
Chẳng lẽ còn có dưa lớn khác nữa?
Diệp Lạc Dao không chú ý đến tầm mắt của người nhà, cậu ngẩng đầu nhìn tình huống trước mắt.
Dương Kiệt và Tưởng Phương không vui khi người khác nới xấu Dương Thiêm, cho dù người này là anh trai Dương Khôn.
Hai vợ chồng trực tiếp thống nhất mở miệng yêu cầu Dương Khôn xin lỗi Dương Thiêm.
Dương Khôn tức cười.
Khách khứa xung quanh có người nhìn không nổi nữa, đứng ra nói một câu công đạo.
Dương Kiệt quay đầu từ mình công kích khách mời kia: "Liên quan gì đến cậu? Cậu mẹ nó là ai, đến lượt cậu dạy dỗ con trai tôi sao?"
Mặt khách nhân lập tức xanh ngắt.
Dương Khôn tức đến lồ ng ngực kịch liệt phập phồng, chỉ vào mũi Dương Kiệt: "Dương Kiệt! Chú có tin tôi kêu bảo vệ ném cậu ra ngoài hay không?!"
Dương Kiệt hừ một tiếng: "Vậy anh ném tôi ra ngoài đi! Tôi coi như nhìn rõ, anh hôm nay cũng không phải thật lòng gọi tôi tới đây! Tiểu Thiêm không phải chỉ đập vỡ mấy ly rượu thôi sao? Người bác như anh cần phải tức giận như vậy không?"
Dương Khôn vô cùng tức giận trước câu phản biện của hắn.
Mắt thấy khách khứa xung quanh càng ngày càng nhiều, Tần Diệu đang do dự nên tiến lên khuyên giải hay không.
Chính lúc này, tiếng than thở yếu ớt của Diệp Lạc Dao vang lên:
【 Mấu chốt là Dương Không cũng không phải bác ruột của Dương Thiêm. 】
Bước chân của Tần Diệu bỗng khựng lại.
Cái gì?
Người Hoắc gia cũng một mặt kinh ngạc.
Không phải bác ruột?
Vậy có nghĩa —————
【 Dương Thiêm căn bản không phải con trai ruột của Dương Kiệt! 】
Diệp Lạc Dao luôn tìm được cốt truyện then chốt.
【 Không ngờ Tưởng Phương vậy mà lại là nữ chính phóng khoáng trong tiểu thuyết vạn nhân mê........ trước khi quen biết Dương Kiệt, cô ta đã được rất nhiều nam phụ vây xung quanh rồi, cho đến khi cùng Dương Kiệt kết hôn, nhưng vẫn dây dưa cùng những nam phụ đó ——— 】
Âm thanh của Diệp Lạc Dao đột nhiên tăng cao, giọng điệu hưng phấn:
【 Cho nên không chỉ Dương Thiêm, ngay cả hai cô con gái không được lòng hắn cũng không phải con ruột của Dương Kiệt? 】
【 Hê hê, Dương Kiệt chính là vua nón xanh mạnh nhất trong tiểu thuyết, cả người hắn thật sự tỏa ra ánh sáng màu xanh, xanh đến mức làm người hốt hoảng! 】
Đồng tử Tần Diệu run rẩy.
Ba Hoắc mẹ Hoắc càng kinh ngạc hơn.
Ba đứa con đều không phải con ruột của Dương Kiệt?
Ánh mắt người Hoắc gia nhìn Dương Kiệt lập tức mang theo một tia thương hại.
Dương Kiệt quả thật có một quả đầu thảo nguyên xanh xanh!
【 Để mình xem thử tại sao Tưởng Phương lại muốn kết hôn với Dương Kiệt? 】
Diệp Lạc Dao lướt nhanh bản ghi nhớ, rất nhanh tìm ra nguyên nhân:
【 Thì ra là vậy, Tưởng Phương kết hôn với Dương Kiệt căn bản không phải vì thích Dương Kiệt, cô ta nhìn trúng tài sản của Dương gia! 】
【 Sau khi kết hôn với Dương Kiệt, Tưởng Phương luôn ở giữa gây xích mích, dưới sự xúi giục từng ngày của cô ta, quan hệ của Dương Kiệt và Dương gia càng ngày càng kém, cuối cùng phân gia với Dương gia, mà những tài sản đó dưới sự dụ dỗ của Tưởng Phương chuyển toàn bộ sang tên Dương Thiêm. 】
【 Thời cơ vừa đến, Tưởng Phương trực tiếp ly hôn với Dương Kiệt, mang theo Dương Thiêm và tài sản phân chia từ Dương gia cùng tình nhân của cô ta cao chạy xa bay! 】
Người Hoắc gia càng nghe càng cảm thấy k1ch thích.
Sau đó thì sao sau đó thì sao?
Cuối cùng Dương Kiệt thế nào?
Lúc này Diệp Lạc Dao cuối cùng cũng nhớ lại toàn bộ cốt truyện.
【 Mà Dương Kiệt tội nghiệp, đến khi Tưởng Phương chạy theo cùng người tình cũng không biết ba đứa con của hắn đều không con ruột của hắn. 】
【 Mà Dương Không cũng bị người em trai này này làm cho thương tâm đương nhiên không quan tâm đ ến hắn nữa. Sau đó Dương Kiệt lâm bệnh nhập viện, không có ai chăm sóc bên giường. 】
"Đây chẳng phải bụng làm dạ chịu hay sao?" Hoắc Yến không nhịn được nhỏ giọng nói.
Hoắc Cảnh đồng ý gật đầu.
Khách khứa vây quanh xem càng lúc càng nhiều, thậm chí ngay cả Dương lão gia tử ở trong sảnh cũng kinh hãi, Dương Không không muốn ầm ĩ cùng Dương Kiệt nữa.
"Thôi tôi lười cãi nhau cùng chú!" Dương Khôn xoay người, dặn dò người hầu nhanh chóng dọn dẹp lại nơi này, sau đó xoay người đi tìm vị khách vừa bị Dương Kiệt mắng để xin lỗi.
Dương Kiệt giống như thắng trận khiêu khích nhìn Dương Khôn rời đi, sau đó kéo Dương Thiêm qua hôn một cái lên mặt cậu ta, cười hỏi: "Con trai, ba lợi hại không?"
Dương Thiêm khúc khích cười hai tiếng: "Lợi hại!"
"Vậy về sau con cũng phải học theo ba đấy!" Dương Kiệt cười.
Dương Thiêm vội vàng gật đầu nói được.
Dương Kiệt ôm bả vai Tưởng Phương, trong nháy mắt khi Tưởng Phương cúi đầu che giấu đi vẻ chán ghét trong mắt mình.
Dương Khôn đã rời đi, khách khứa xung quanh đương nhiên cũng tản đi.
Dương Thiêm thấy ở đây không có gì để chơi, dứt khoát đi vế phía trong sảnh.
Tưởng Phương thấy vậy vội vàng giương giọng hỏi: "Tiểu Thiêm, con đi đâu?"
"Con lên lầu chơi!"
Dương Thiêm chạy cực nhanh, trong lúc đó thậm chí còn đụng phải một vị khách, vị khách kia kinh ngạc kêu lên.
Còn không đợi khách mời mở miệng nói gì, Dương Thiêm đã chạy không thấy bóng dáng đâu.
Dương Kiệt thấy vậy còn ha ha cười lớn: "Xem đi, con trai chúng ta thể lực thật tốt!"
【 Có thể không tốt so? Sắp thành con heo rồi. 】
Diệp Lạc Dao thật sự không có một tia hảo cảm nào đối với một nhà Dương Kiệt.
Đột nhiên, Diệp Lạc Dao kinh hãi: 【 Dương Thiêm vừa nói cậu ta muốn lên lầu, phòng của Dương Nguyệt không phải ở trên lầu hay sao? 】
Trùng hợp lúc này có một giọng nao hào sảng từ phía sau truyền đến ———
"Diệu ca! Ba em nói anh tìm em?"
Diệp Lạc Dao quay đầu liền thấy một nam sinh tuấn tú đang bước nhanh về phía bọn họ, nam sinh cười xán lạn: "Em về lâu như vậy rồi, Diệu ca anh mới nghĩ tới em, em còn cho rằng Diệu ca anh quên em rồi!"
Tần Diệu ôm lấy cậu ta, cười nói: "Sao có thể?"
Dương Nguyên cười hê hê, kéo cánh tay Tần Diệu chuẩn bị đi ra ngoài.
Diệp Lạc Dao cũng không nhịn được:
【 Cậu còn cười! Cậu còn không lên lầu goods của cậu sẽ bị cháy hết đó! 】
Tần Diệu đứng nguyên tại chỗ không động.
"Dẫn anh đến phòng cậu một lát đi." Tần Diệu giọng điệu bình tĩnh.
Vừa hay hắn cũng muốn xem thử, goods rốt cuộc là thứ gì.
Dương Nguyên nghi hoặc: "Hả?"
Sao đột nhiên muốn đến phòng cậu ta?"
"Anh muốn tham gian một chút." Tần Diệu tùy tiện kiếm một cái cớ.
Diệp Lạc Dao vội nói: "Em có thể đi cùng không?"
Dương Nguyên: "?"
Không phải, phòng của cậu ra có gì để tham quan à?
Còn có, anh chàng đẹp trai cạnh Tần Diệu là ai vậy?
Không phải là bạn trai của anh cậu ta đấy chứ?
Dương Nguyên hai mắt bỗng dưng phát sáng.
Nếu Diệp Lạc Dao biết Dương Nguyên đang nghĩ cái gì, cậu chắc chắn sẽ nghiêm túc giải thích:
Không, tôi chỉ là một hiệp sĩ goods có trái tim ấm áp thôi!!
- ----
Dịch xong chương này tức muốn đánh người