SAU KHI BÉ ĐÁNG THƯƠNG ĐƯỢC ÔNG TRÙM QUYỀN LỰC NHẬN NUÔI

Họ mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ, vậy mà chưa đến 7 giờ, chuông điện thoại của Phó Châu đã reo lên.

Dưới ảnh hưởng của thói quen dậy sớm lâu năm, Phó Châu nhanh chóng mở mắt. Phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại tắt tiếng chuông.

Trong phòng ngủ, ánh sáng mờ tối, nhiệt độ dễ chịu, chăn đệm ấm áp.

Thân hình mềm mại, ấm nóng trong vòng tay khiến Phó Châu khẽ điều chỉnh tư thế, cúi đầu nhìn xuống.

Úc Linh khi ngủ một mình luôn thích tự cuộn tròn thân thể.

Nhưng không biết từ bao giờ, mỗi khi ngủ cùng Phó Châu, cậu lại luôn tìm cách rúc vào lòng hắn, như muốn giấu mình vào đó.

Theo cử động của cánh tay Phó Châu, vòng ôm quanh người cũng rời đi. Úc Linh nhúc nhích, có vẻ sắp tỉnh.

Nhưng có lẽ vì tối qua ngủ quá muộn, cơn mệt mỏi vẫn còn đè nặng. Omega chỉ khẽ ôm chặt cánh tay của Phó Châu, cọ nhẹ má lên vai hắn, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Cánh tay của Phó Châu không dám nhúc nhích nữa, hắn từ bỏ ý định ra ngoài nghe điện thoại.

Người gọi đến là Tống Trân Thư. Cả bà và Phó Kính Sơn đều quen dậy sớm. Khi xuống lầu, thấy phòng của Phó Châu và Úc Linh vẫn tối đen như mực, bà dặn dò người giúp việc chuẩn bị bữa sáng muộn hơn cho họ.

Không ngờ lại được báo rằng cả hai đã vội vã lái xe rời đi từ đêm qua.

Tống Trân Thư lập tức nhíu mày, nghi ngờ có chuyện gì gấp gáp nên mới gọi điện hỏi ngay từ sáng sớm.

Khi điện thoại kết nối, giọng bà trầm xuống, mang theo sự lo lắng:

"Làm sao nửa đêm lại bỏ đi, có chuyện gì xảy ra à?"

Phó Châu hạ giọng, trấn an:

"Mẹ đừng lo, không có chuyện gì đâu."

Tống Trân Thư biết hắn luôn làm việc thận trọng, nghe giọng điệu bình tĩnh, lại rất thoải mái của hắn, bà mới yên tâm hơn một chút.

"Vậy thì làm sao, đi gấp như thế làm gì?" Tống Trân Thư đi một vòng quanh nhà, giọng không mấy vui vẻ, nhẹ nhàng trách móc: "Quà và quần áo của Tiểu Linh đều không mang đi."

Khi đi đến khu vực cửa chính, giọng nói thường ngày dịu dàng của bà bỗng cao hơn một chút:

"Ngay cả giày cũng không mang à?"

Tối qua vì quá vội vàng, chỉ có Phó Châu thay tạm một đôi giày thể thao để lái xe.

"......"

Ngón tay đang khẽ vuốt ve cơ thể Úc Linh khẽ khựng lại. Phó Châu dừng lại một lúc, giọng điệu vẫn giữ nguyên.

"Giày và quần áo cứ để ở chỗ mẹ đi. Lần sau Úc Linh qua lấy mặc cũng được."

"Còn quà thì chiều nay con sẽ nhờ người đến lấy."

Khi đang nói chuyện, dường như trong giấc ngủ Úc Linh nghe được âm thanh, tưởng đã đến giờ dậy. Cậu mơ màng ngẩng đầu, gọi một tiếng "Phó tiên sinh".

Giọng cậu rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được này, người ở đầu dây bên kia tự nhiên cũng nghe thấy.

Bên kia, giọng của Tống Trân Thư bỗng im bặt.

Phó Châu tranh thủ một tay ôm lấy eo Úc Linh, kéo cậu vào lòng.

Ngón tay Alpha khẽ xoa nhẹ lên gáy cậu, khiến Úc Linh nhanh chóng gục đầu ngủ tiếp.

Chỉ trong vài giây, Tống Trân Thư cuối cùng cũng hiểu ra tình hình.

Sau một lúc lâu, bà khẽ thở dài, giọng điệu vừa bất lực vừa nghiêm khắc:

"...Con cũng hơn 30 rồi, không phải 20 nữa. Sao vẫn còn hấp tấp bộp chộp thế chứ?"

Dù là giáo huấn, nhưng bà lại như sợ làm Úc Linh tỉnh giấc nên giọng nói đặc biệt dịu xuống.

"Thật là, chỉ biết bắt nạt Úc Linh ngoan hiền." Sau khi chắc chắn không có chuyện gì nghiêm trọng, Tống Trân Thư chỉ dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Người đứng đầu nhà họ Phó vừa bị trách mắng, nhưng trên mặt lại chẳng có chút xấu hổ nào.

Hắn đặt điện thoại xuống, ôm lấy bạn trai nhỏ đang ngủ ngon lành, hôn lên trán cậu một cái thật nhẹ nhàng, rồi mang tâm trạng vui vẻ rời giường làm bữa sáng.

....

Cả ngày hôm đó, họ hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà. Đến chiều tối, vì Úc Linh nhớ Tú Cầu, họ quay về trang viên.

Buổi chiều hôm sau, dù là Chủ Nhật, Úc Linh vẫn phải đến trường vì câu lạc bộ có hoạt động.

Cậu tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh cùng Khang Hiểu Bạch.

Mỗi vài tuần, câu lạc bộ lại tổ chức một buổi đánh giá tác phẩm. Thực chất, đây chỉ là dịp để các thành viên tụ tập, uống cà phê, ăn bánh ngọt, và trao đổi kinh nghiệm.

Ở nhà đã có sẵn máy ảnh, nên mỗi khi đi cùng Phó Châu, Úc Linh thường tiện tay chụp vài bức. Lần này, cậu nhờ hắn chọn vài tấm đẹp để mang theo.

Hoạt động kéo dài gần hai tiếng, đến khi kết thúc đã chập tối.

Khi giải tán, Úc Linh mới nhìn điện thoại, phát hiện đã muộn 5 phút.

Biết Phó Châu sẽ đến đón mình, cậu lập tức rời đi, không nấn ná chút nào, là người đầu tiên rời khỏi buổi gặp mặt.

Buổi tối Khang Hiểu Bạch có hẹn đi ăn đồ nướng, nên không về cùng cậu.

Khi vừa bước ra khỏi quán cà phê trong trường, Úc Linh bỗng nghe ai đó gọi mình.

Là một đàn anh cũng tham gia hoạt động hôm nay, Alpha này hơn cậu một khóa. Anh ta chạy vội đến, gọi lớn:

"Đàn em, em quên balo rồi."

Úc Linh đang ôm túi máy ảnh, giờ mới nhớ ra mình chỉ lo dọn máy, quên mất chiếc balo hàng ngày để lại chỗ ngồi.

Cậu vội cảm ơn, rồi đưa tay nhận lấy.

Đàn anh mặc đồ nhạt màu, dáng vẻ nhẹ nhàng, khuôn mặt cũng mang nét hiền hòa, không có vẻ gì là gây áp lực.

Anh ta mỉm cười với cậu: "Đúng rồi, cho hỏi em đã đăng ký buổi ngoại khóa của câu lạc bộ vào kỳ nghỉ Quốc tế Lao động chưa?"

Úc Linh lắc đầu, cậu không muốn đi.

Hiếm hoi mới có kỳ nghỉ, cậu chắc chắn sẽ ở nhà cùng Phó Châu.

Đàn anh nghe xong, có vẻ hơi thất vọng: "Vậy à."

Sau đó, hai người chào tạm biệt, đàn anh quay lại quán cà phê, còn Úc Linh đi về phía cổng trường.

Vừa quay đầu lại, qua bãi cỏ rộng, cậu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cuối con đường.

Alpha với dáng người cao lớn, mặc bộ đồ đen, phong thái xuất chúng. Hắn đứng quay lưng về phía hoàng hôn, chờ cậu.

Úc Linh lập tức vui vẻ hơn, cậu chạy nhanh về phía hắn.

Tới trước mặt, ánh mắt Phó Châu ôn hòa, tự nhiên vén mấy lọn tóc trước trán của cậu, cúi đầu định hôn.

Nhưng Úc Linh lùi lại liên tục, không để hắn hôn được.

Omega cười khẽ lắc đầu, nhắc nhở hắn rằng đây là trong khuôn viên trường, khắp nơi đều có bạn học.

Lúc này Phó Châu mới chịu dừng lại. Một tay hắn nhận lấy hai chiếc balo của cậu, tay kia nắm tay cậu dắt đi.

Trên đường, hắn dịu dàng hỏi: "Hoạt động hôm nay thế nào?"

Úc Linh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Nhưng vừa gật đầu xong, đã nghe hắn bình thản nói tiếp: "Alpha lúc nãy là ai? Hai người nói chuyện có vẻ vui nhỉ."

Lúc này cả hai đã rời khỏi cổng trường, Úc Linh gần như quên mất vừa rồi đã gặp Alpha nào.

Cậu ngẩn ra vài giây mới nhớ: "Là đàn anh trong câu lạc bộ ạ."

Cậu không nhận ra có điều gì bất thường, kể lại rất trung thực:

"Lúc em ra ngoài quên mất balo, anh ấy mang ra giúp." Nghĩ một lúc, cậu thậm chí còn không nhớ ra tên của đàn anh đó.

Vì câu lạc bộ nhiếp ảnh ở cấp trường có rất nhiều thành viên, mỗi lần tổ chức hoạt động đều có thể nhìn thấy những gương mặt mới.

Trong ấn tượng của Úc Linh, cậu với vị đàn anh này chỉ mới gặp nhau lần đầu, bởi vì xa lạ, nên trong lúc tham gia hoạt động hai người cũng không giao lưu gì, cậu chỉ biết đôi phương hình như họ Hà.

Phó Châu nghe xong cũng không hỏi thêm.

Nhưng đến khi về trang viên, lúc Úc Linh vào phòng sách cất máy ảnh, hắn lại mang theo balo của cậu bước vào.

Alpha đặt balo lên bàn, bảo cậu lấy đồ bên trong ra để tiện cho người hầu giặt.

Úc Linh cảm thấy khó hiểu.

Cái balo này rất sạch, sáng nay cậu mới mang.

Phó Châu đứng cạnh bàn, đợi cậu đến gần rồi kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn cậu một cái. Hắn nhẹ giọng dỗ:

"Nghe lời, trên này có mùi của Alpha khác, khó chịu."

"..."

Lúc này, Úc Linh mới nhận ra, Phó Châu đang ghen.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn ghen rõ ràng như vậy. Cảm giác vừa lạ lẫm, vừa khiến cậu xót xa.

Úc Linh đã từng ghen, nên hiểu rõ cảm giác đó khó chịu thế nào.

Vậy nên, biết Phó Châu ghen là vì để ý đến mình, nhưng Úc Linh vẫn không muốn hắn không vui.

Ngay cả khi cảm thấy việc này chẳng đáng gì, không cần bận tâm, nhưng Úc Linh vẫn rất hợp tác.

Phó Châu nói gì cậu làm nấy, Omega ngoan ngoãn kéo khóa balo ra, nhanh chóng đổ tất cả đồ bên trong ra ngoài.

Trong lúc làm, cậu còn đặc biệt để ý kỹ lưỡng.

Không hề có mùi của Alpha lạ.

Balo của cậu đã sớm bị pheromone của Phó Châu bao phủ.

Trong balo của Úc Linh, ngoài vài quyển sách ra, còn có không ít đồ linh tinh.

Chẳng hạn như vài thanh sô cô la, chai nước nhỏ, khăn giấy, miếng dán ngăn pheromone của Omega, tai nghe và những vật dụng lặt vặt khác.

Mấy thứ lỉnh kỉnh nằm rải rác trên bàn, Phó Châu vẫn đứng yên lặng ở bên cạnh từ đầu tới cuối bất ngờ đưa tay qua, rút ra một phong thư màu trắng kẹp giữa hai quyển sách.

Phong thư trông khá ngay ngắn, không có gì đáng ngờ, chỉ có ba chữ "Gửi Úc Linh" viết phía trên.

Nhưng con dấu sáp lại màu hồng nhạt, hoa văn là hình trái tim.

"Đây là cái gì?" Ngón tay thon dài của Alpha kẹp lấy góc phong thư, giữa chân mày thoáng chau lại, hỏi.

Úc Linh đang chăm chú kiểm tra ngăn nhỏ của balo, ngẩng đầu lên, cũng ngẩn người.

Cậu tỏ ra mơ hồ: "Gì ạ?"

"Được kẹp giữa sách của em." Phó Châu nhướn mày, ánh mắt cúi xuống nhấn mạnh.

Úc Linh mở miệng, cau mày nhìn phong thư xa lạ kia, lắc đầu: "Em không biết, không phải đồ của em."

Cậu cũng chẳng hiểu sao trong balo của mình lại có thứ này.

Vừa nói dứt lời, Phó Châu không định hỏi thêm, động tác thành thục bóc phong thư ra ngay trước mặt cậu.

Bên trong là một tờ giấy trang trí cầu kỳ, mở ra, trên đó đầy những dòng chữ viết tay.

Chữ viết khá ngay ngắn, nhưng nội dung thì lại rất không vừa mắt.

Đầu tiên là kể về lần đầu nhìn thấy Úc Linh đã bị hấp dẫn ra sao, rồi nói về việc tích lũy bao nhiêu dũng khí mới dám viết lá thư này.

Đến cuối, thậm chí còn trực tiếp mời cậu hẹn hò.

Công việc thường ngày của Phó Châu phải xem không biết bao nhiêu tài liệu, ánh mắt lướt nhanh như gió, một lát đã đọc xong.

Rõ ràng, đây là một bức thư tình.

Úc Linh đứng ngay đó, cảm nhận được dù vẻ mặt Phó Châu không đổi, nhưng khí thế quanh người hắn càng lúc càng nặng nề.

Đến cuối cùng, dường như không khí đã nặng đến mức khiến toàn thân hắn toát ra hơi lạnh.

"Phó tiên sinh?" Úc Linh hoảng hốt, cậu vội vàng tiến lại gần, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc lá thư viết gì để còn giải thích.

Nhưng Phó Châu không cho cậu xem, chỉ nắm chặt tờ giấy, hỏi: "Tôi nhớ em vừa nói, đàn anh Alpha kia họ Hà đúng không?"

Úc Linh ngập ngừng gật đầu.

Phó Châu giơ bức thư lên, cho cậu xem phần ký tên phía dưới, quả nhiên là họ Hà gì đó.

Xem ra trong lúc trả lại balo, người kia đã tranh thủ nhét lá thư vào.

Úc Linh còn chưa kịp nhìn kỹ, tờ giấy đã bị ném vào thùng rác cùng phong thư ngay bên cạnh.

Đúng lúc đó, có người hầu gõ cửa, nhận lệnh đến lấy balo.

Cửa thư phòng được đẩy ra, Phó Châu không nói gì, chỉ quay người ngồi xuống bên bàn làm việc. Úc Linh thì đưa chiếc balo trống rỗng ra ngoài.

Người hầu từ đầu đến cuối đều không ngẩng lên, nhận đồ xong liền nhanh chóng rời đi. Trong thư phòng lại chỉ còn hai người bọn họ.

Khi Úc Linh quay người lại, cậu thấy Phó Châu đã không biểu lộ cảm xúc gì, mở màn hình máy tính lên.

Alpha đeo kính, trông giống như đang chuẩn bị làm việc.

Úc Linh đứng tại chỗ, có phần lúng túng.

Sau một hồi im lặng, nhận thấy nửa bàn làm việc của Phó Châu đang bị đống đồ linh tinh của mình chiếm hết, chẳng còn chỗ nào để làm việc, cậu định tìm một cái balo khác để thu dọn mọi thứ.

Nhưng vừa xoay người bước về phía cửa, cậu đã nghe thấy tiếng khóa cửa điện tử vang lên.

Phía sau, Phó Châu rút tay khỏi điều khiển từ xa, ánh mắt tối đen nhìn cậu.

Alpha nhíu mày, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Tôi còn đang giận, mà em định cứ thế bỏ đi à?"

Bình luận

Truyện đang đọc