SAU KHI BÉ ĐÁNG THƯƠNG ĐƯỢC ÔNG TRÙM QUYỀN LỰC NHẬN NUÔI

Úc Linh không có phản ứng quá lớn khi Phó Châu chuyển vào sống trong trang viên.

Cậu không còn căng thẳng mỗi khi thấy Phó Châu như trước nữa.

Trong khoảng thời gian qua, hai người vẫn luôn sống chung với nhau cũng khá thoải mái.

Từ khi Phó Châu dọn đến, thay đổi lớn nhất là cả hai sẽ cùng nhau ăn sáng mỗi ngày.

Vào buổi tối, sẽ có người báo lại thời gian tan làm cụ thể của Phó Châu.

Phần lớn thời gian, Úc Linh sẽ đợi Phó Châu về để ăn tối cùng, nhưng đôi khi quá muộn, cậu sẽ không đợi nữa.

Cứ như thế, mối quan hệ của họ dần dần trở nên thân thiết hơn.

Úc Linh bắt đầu nói nhiều hơn khi ở bên Phó Châu.

Buổi sáng hôm khai giảng, Phó Châu không đi làm mà dành thời gian đi cùng Úc Linh đến trường làm thủ tục.

Việc phải đối mặt với môi trường mới khiến Úc Linh không khỏi lo lắng, nhưng Tần quản gia có vẻ còn căng thẳng hơn cả cậu.

Trước đó một tuần, ông đã chuẩn bị các đồ dùng cần thiết cho Úc Linh để đến trường, mua thêm nhiều bộ quần áo mới, một chiếc máy tính bảng mới, thậm chí cả cây bút, ba lô đều được ông tỉ mỉ chọn lựa.

Sáng ngày nhập học, Tần quản gia không ngủ được vì lo lắng, thậm chí dậy sớm cùng với dì Khương vào bếp chuẩn bị món súp gà vi cá.

Biết được điều này, Úc Linh cảm thấy vô cùng cảm kích, chỉ là cậu không muốn làm phiền mọi người chỉ vì việc đến trường.

Trước đó vì để điều dưỡng cho tình trạng thiếu chất và thiếu máu của cậu, mà chế độ ăn của cậu đã được chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh để đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng.

Tần quản gia cứ tất bật không ngừng, chỉ lo múc canh cho cậu và Phó Châu, sau đó dùng ánh mắt trìu mến nhìn về phía cậu.

Úc Linh chỉ biết im lặng cúi đầu, làm theo lời ông, ngoan ngoãn ăn sạch bữa sáng trước mặt.

Sau khi ăn xong, Phó Châu và Úc Linh cùng nhau lên xe đi đến trường.

Từ trang viên đến trường và tòa nhà của Phó Thị cùng trên một tuyến đường, công ty của Phó Châu xa hơn một chút, điều này có nghĩa là mỗi khi Úc Linh có tiết buổi sáng, cả hai có thể cùng đi ra ngoài.

Lúc này, là giờ cao điểm của ngày nhập học, trường học trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Phó Châu và Úc Linh lần lượt xuống xe, Dương Tễ theo sau, định cầm balo giúp cậu nhưng Úc Linh đã nhanh chóng tự đeo lên vai.

Trước mắt là dòng người tấp nập, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, Úc Linh vô thức trở nên căng thẳng.

Trường đại học tư thục này thực chất là một trường học quý tộc, những người có thể học ở đây, gia cảnh đều không phải là bình thường.

Nhìn thấy ai ai cũng hào nhoáng, Úc Linh cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp với nơi này, nếu không phải có Phó Châu và Dương Tễ đứng sau, cậu đã muốn quay đầu bỏ chạy.

Bàn tay của Phó Châu nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.

Đây là lần đầu tiên cả hai có tiếp xúc cơ thể, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của Alpha truyền qua lớp áo mỏng, khiến Úc Linh ngỡ ngàng, khẽ ngước lên nhìn.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, những lo lắng trong lòng cậu bị cắt đứt.

"Điểm thi đầu vào của em xếp thứ 10 trong khoa, rất xuất sắc," Phó Châu cúi xuống, trong mắt ánh lên nụ cười nhạt, "Thầy cô và bạn bè sẽ thích em."

Trường học có sự phân chia nghiêm ngặt theo giới tính thứ hai, Omega chỉ học chung với Omega.

Những bạn cùng lớp với Úc Linh, khoảng hai mươi người, đều đã được kiểm tra và sắp xếp cẩn thận.

Về giáo viên, Phó Châu cũng đã gặp gỡ ban giám hiệu từ trước, không có vấn đề gì.

Hắn làm tất cả những điều này, không phải để Úc Linh có thể tự tung tự tác trong trường, vì tính cách của cậu vốn dĩ không phải là loại người như vậy.

Chỉ là hắn muốn tạo ra một môi trường học tập thoải mái nhất cho cậu.

Nghe vậy, Úc Linh nhanh chóng rũ mắt xuống, chân mày khẽ nhíu lại.

Việc người khác thích cậu luôn là điều khó khăn.

Ghét cậu mới là điều bình thường.

Úc Linh không hiểu vì sao Phó Châu lại khẳng định chắc chắn như vậy, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy được an ủi phần nào.

Phó Châu từ từ rút tay khỏi vai cậu, đưa đến trước mặt cậu một chiếc điện thoại.

Lúc này Úc Linh mới nhận ra mình đã để quên điện thoại trên xe, cậu vội vàng nhận lấy: "Cảm ơn ạ."

"Khi ở trường gặp phải vấn đề không giải quyết được, hoặc có chuyện gì khiến em khó chịu, hãy báo với tôi." Họ vừa đi vừa nói chuyện, giọng điệu và biểu cảm của Phó Châu không quá nghiêm túc, vài lời dặn dò như thể chỉ là đang tán gẫu, "Em có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."

Úc Linh cho điện thoại vào túi, lặng lẽ gật đầu.

Dù nói là như vậy, Úc Linh vẫn biết rằng công việc hàng ngày của Phó Châu rất bận rộn, nên cậu sẽ cố gắng không làm phiền hắn.

Trong khuôn viên trường vẫn còn nhiều phụ huynh cùng con em mình làm quen với hoàn cảnh.

Phó Châu cùng Úc Linh đã hoàn tất thủ tục nhập học, sau đó cả hai cùng đi dạo một vòng quanh trường. Úc Linh không cần ở nội trú, nên tiết kiệm được thủ tục ký túc xá.

Với thân phận đặc biệt của Phó Châu, có lãnh đạo nhà trường tận tình đến tiếp đón, đã đủ nổi bật rồi.

Mà hắn đang ở tuổi 30, bây giờ lại đích thân đưa một Omega vừa lên đại học năm nhất như Úc Linh đi học, điều này lại càng khiến người ta tò mò và thắc mắc.

Khi hai người đi dạo quanh trường xong, Phó Châu chia tay Úc Linh để rời đi, tin đồn trong trường đã từ việc Úc Linh là người tình được Phó Châu bao nuôi biến thành cậu là đứa trẻ được cưng chiều của gia tộc họ Phó.

Vì nhìn cách Phó Châu quan tâm thì không khác gì vậy cả.

Nếu không phải vì độ tuổi không khớp, thì bảo Úc Linh là con trai của Phó Châu cũng chẳng quá đáng.

Ngày khai giảng không phải học ngay mà chỉ có một buổi họp mặt tại giảng đường lớn của khoa.

Ghế ngồi trong giảng đường được phân chia theo lớp, khi Úc Linh bước vào, tiếng ồn ào nói chuyện bỗng dưng ngưng lại trong giây lát.

Nhiều sinh viên không khỏi nhìn chằm chằm vào cậu, phần lớn là vì tò mò, một số khác có chút dè dặt.

Dù gì thì danh tiếng của nhà họ Phó cũng quá lớn.

Úc Linh cố gắng che giấu sự căng thẳng, nhìn thấy khu vực lớp mình qua bảng phân chia, liền nhanh chóng chọn một chỗ ở góc khuất và ngồi xuống.

Vóc dáng nhỏ bé của cậu giúp cậu nhanh chóng ẩn mình trong đám đông, ánh mắt xung quanh cũng bớt đi nhiều.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bên cạnh lại có một người vội vã ngồi vào.

Cánh tay của đối phương đụng vào người cậu, làm Úc Linh giật nảy mình.

"Xin lỗi nhé," Người đó cười xin lỗi, có vẻ không ngờ rằng Úc Linh lại phản ứng mạnh đến thế, rồi tiếp tục tiến lại gần tự giới thiệu, "Chào cậu, mình là Khang Hiểu Bạch, chúng ta cùng lớp đấy."

Úc Linh để tay xuống dưới bàn, liếc nhìn đối phương một cái, đáp nhẹ nhàng: "Chào cậu, mình là Úc Linh."

"Úc Linh" Khang Hiểu Bạch lặp lại lần nữa. Cậu ta có vẻ rất hay cười, mỗi khi cười lại lộ ra đôi má lúm đồng tiền, trông rất tươi tắn và hoạt bát.

"Tên của cậu hay thật đấy," Khang Hiểu Bạch khen, "Cũng đẹp trai nữa."

Đối phương nói chuyện thật trực tiếp.

Úc Linh hơi mím môi, cậu không biết mình có nên đáp lại vài câu xã giao hay không.

Khi cậu còn đang bối rối, buổi họp đã bắt đầu.

Thầy giáo đứng trên bục giảng bắt đầu nói, phía bên dưới lần lượt yên tĩnh lại.

Buổi họp đầu năm kéo dài và nhàm chán, Úc Linh lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn ghi chép cẩn thận vào sổ tay.

Khang Hiểu Bạch thì lại gục đầu xuống bàn, lẩm bẩm chán nản.

Dường như cậu ta không có chút e ngại nào, tò mò Úc Linh đang ghi chép gì, cứ thế nghiêng người nhìn qua, rồi bất ngờ kêu lên: "Chữ cậu tròn trịa thật, đáng yêu ghê!"

Úc Linh bối rối xoay bút, không dám viết tiếp.

Khang Hiểu Bạch lại cười: "Ha ha, đừng ngại chứ."

Tất nhiên, câu nói này chỉ làm cậu càng thêm ngại ngùng.

Cuối cùng, buổi họp kết thúc, sau đó là khoảng thời gian hoạt động tự do ngắn. Trong lúc Úc Linh thu dọn balo, Khang Hiểu Bạch đã nói thêm rất nhiều chuyện.

"Úc Linh, sau này chúng ta cùng ngồi chung bàn nhé, thế nào? Nghe nói ở đại học còn có cả bài tập nhóm nữa, chúng ta có thể cùng làm," Cậu ta vừa nói vừa đeo balo, "Mình còn biết quanh đây có chỗ chơi hay lắm, để lần sau mình dẫn cậu đi."

Úc Linh ngẩn người.

Những chuyện này cậu chưa từng nghĩ đến, cậu vốn dĩ chỉ có kế hoạch một mình học tập trong trường, tan học xong là lập tức về nhà.

Nhưng Khang Hiểu Bạch lại quá nhiệt tình, cậu không biết cách từ chối, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Khang Hiểu Bạch thấy thế liền vui vẻ lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta kết bạn WeChat nhé."

Úc Linh cũng lấy điện thoại ra, hai người cùng trao đổi tài khoản. Khi giao diện WeChat của Úc Linh xuất hiện, màn hình trống trơn chỉ có duy nhất một khung chat, với ghi chú là "Phó tiên sinh."

Khang Hiểu Bạch nhìn thấy thì hơi sững sờ, sau khi hai người kết bạn xong, cậu ta như không nhịn nổi, cúi đầu hỏi nhỏ: "Úc Linh, cậu với Phó Châu là quan hệ gì vậy?"

Thật ra khi Phó Châu cùng Úc Linh đi dạo quanh trường, Khang Hiểu Bạch làm quần chúng hóng hớt cũng đã thấy từ xa.

Vốn dĩ nghe danh chủ tịch Phó thị xuất hiện ở khuôn viên đại học đã đủ kỳ lạ rồi, huống chi bên cạnh hắn còn có một Omega xinh đẹp, rụt rè.

Khang Hiểu Bạch cũng là Omega, nhưng điều đó không ngăn được cậu ta nhìn thấy Úc Linh lại tràn đầy ngưỡng mộ.

Úc Linh thật sự rất đẹp, làn da trắng mịn.

Bộ sơ mi giản dị, có lẽ vì dáng người quá mảnh khảnh, tạo cảm giác mong manh đáng thương. Cậu lặng lẽ đi phía sau Phó Châu có khí thế mạnh mẽ như vậy.

Vì thế, lý do Khang Hiểu Bạch tiến đến ngồi cùng với Úc Linh, chính là vì quá tò mò, muốn tìm hiểu.

Nhưng sau khi tiếp xúc một chút, cậu ta nhận ra tính cách của Úc Linh còn mềm mại hơn vẻ bề ngoài, toàn bộ con người cậu trông rất dễ bị bắt nạt, khiến Khang Hiểu Bạch bỗng cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ cậu.

Nghe Khang Hiểu Bạch hỏi, Úc Linh do dự vài giây giữa "ân nhân" và "bạn bè," cuối cùng chọn từ thứ hai.

"Phó tiên sinh là bạn rất tốt của tôi." Cậu đáp nghiêm túc.

Từ "bạn bè" nghe có vẻ gần gũi hơn "ân nhân."

Khang Hiểu Bạch có vẻ hơi thất vọng.

"Ồ, là bạn thôi à," Cậu ta nói đầy tiếc nuối, "Mình cứ tưởng hai người là một cặp cơ."

Úc Linh mở to mắt, ngạc nhiên.

Cậu chưa bao giờ nghĩ theo hướng này, điều này giống như là một sự xúc phạm đối với Phó tiên sinh vậy.

Úc Linh nhíu mày, lắc đầu liên tục: "Không phải đâu."

"Xin lỗi, là tớ đoán sai rồi." Khang Hiểu Bạch vội cười xin lỗi.

Buổi chiều tan học, Úc Linh và Khang Hiểu Bạch cùng đi về phía cổng trường.

Anh trai của Khang Hiểu Bạch lớn hơn cậu ta hai khóa, cũng học ở trường này, nhưng thuộc khu Alpha.

Nếu cả hai cùng tan học, anh trai Khang Hiểu Bạch sẽ đợi cậu ta ở gần cổng trường.

Từ xa, Khang Hiểu Bạch đã nhìn thấy anh trai mình, lập tức nhảy lên chào hỏi, người kia cũng nhanh chóng vẫy tay đáp lại.

Khi tiến lại gần, Khang Hiểu Bạch giới thiệu: "Đây là Úc Linh, bạn học mới mà hôm nay em vừa mới quen."

Nói xong, cậu ta quay đầu lại, hạ giọng nói nhỏ với Úc Linh: "Đây là anh trai tớ, đánh nhau rất giỏi, nếu có ai bắt nạt tớ thì tớ sẽ đi tìm anh ấy."

Hôm nay Úc Linh đã gặp quá nhiều người lạ, giờ cậu đã cảm thấy hơi tê dại rồi.

Cậu không hề tỏ ra bối rối, chỉ lễ phép cúi đầu chào nhẹ: "Chào anh."

Ngược lại, anh trai của Khang Hiểu Bạch, một Alpha cao lớn thuộc ngành thể thao, bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

"Chào, chào em." Anh ta đứng thẳng người, đưa tay ra với Úc Linh.

Úc Linh hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bắt tay đáp lại.

Sau đó, cậu nói với Khang Hiểu Bạch: "Tôi phải đi rồi."

Hình như vừa nãy cậu có thấy xe của Phó tiên sinh đỗ bên đường.

Khang Hiểu Bạch gật đầu, vẫy tay: "Hẹn gặp lại."

Sau khi Úc Linh rời đi, Khang Hiểu Bạch quay đầu lại, thấy anh trai mình vẫn đứng đó nhìn mãi về phía kia, dường như rất tiếc nuối.

"Đừng nhìn nữa," Khang Hiểu Bạch vỗ vai anh trai, "Anh có biết ai đưa đón Úc Linh không?"

"Ai?"

"Là Phó Châu, Phó Châu của tập đoàn Phó thị!"

"..."

Khang Hiểu Bạch nói xong, liền thấy đôi mắt của anh trai mình run lên rõ rệt, tầm mắt lập tức thu lại.

Những ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu anh ta đã bị dọa đến biến mất.

Khang Hiểu Bạch cười phá lên.

...

Sau khi Úc Linh lên xe, quả nhiên thấy Phó Châu đang ngồi ở chỗ bên trong.

Không giống như buổi sáng ăn mặc thoải mái, Alpha giờ này đã thay một bộ vest rất chỉnh tề, có lẽ là vừa từ công ty đến.

"Buổi chiều ngài có công việc ạ." Úc Linh vừa rồi đi vội nên có chút mồ hôi, cậu vừa tháo ba lô ra ngồi xuống, vừa nhỏ giọng nói với Phó Châu.

Họ đã thỏa thuận, nếu Phó Châu có công việc thì không cần phải đến đón cậu.

"Vừa xử lý xong." Phó Châu nói giọng dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại không có gì dịu dàng cả.

Bản năng lãnh địa của một Alpha không chỉ nhạy cảm với pheromone của Omega, mà còn nhạy với cả mùi của các Alpha khác.

Ngay khi Úc Linh lên xe, Phó Châu đã nhận ra trên người cậu có mùi hương nóng bức và xa lạ của một Alpha trẻ tuổi, dù rất nhạt.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Úc Linh một lát, cuối cùng tập trung vào ngón tay - nơi có mùi nhiều nhất.

"Thấy trường học thế nào, em có thích không?" Phó Châu nhìn động tác lau mồ hôi chậm rãi của Úc Linh, hỏi bằng giọng dịu dàng, "Có chuyện gì vui không?"

"Em thích ạ."

Lần này, trải nghiệm của Úc Linh ở trường thực sự rất tốt, ít nhất là không có chuyện gì khiến cậu khó xử, nên tâm trạng của cậu hiện tại cũng rất tốt, giọng điệu và thần thái so với trước đây có phần sinh động hơn.

"Mọi thứ đều thuận lợi." Cậu đáp lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn Phó Châu.

"Vậy thì tốt."

Phó Châu hỏi tiếp: "Em có quen thêm bạn mới không?"

Úc Linh gật đầu liên tục, giọng nhỏ nhẹ: "Cậu ấy tên là Khang Hiểu Bạch, là bạn cùng lớp, rất quan tâm đến em."

Nói đến chuyện vui, Úc Linh hiếm khi nói nhiều hơn: "Chúng em còn kết bạn WeChat nữa."

Phó Châu không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi xe khởi động, không gian trong xe yên lặng một lúc, Phó Châu đưa cho Úc Linh một chiếc khăn lụa: "Lau tay đi."

Úc Linh ngẩn ra, tưởng rằng do vừa nãy mình lau mồ hôi mà chưa lau tay sạch sẽ.

"Cảm ơn ạ." Cậu vội vàng nhận lấy, cẩn thận lau từng ngón tay.

Trong lúc đó, Úc Linh chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên tấm chăn mà cậu đã từng sử dụng từ rất lâu trước đây.

Hương thơm nhè nhẹ của cỏ cây, mỗi lần ngửi thấy mùi này, cậu như được an ủi, toàn thân trở nên thư giãn, có một cảm giác lười biếng dễ chịu.

Úc Linh rất thích mùi hương này.

Lần đầu tiên cậu ngửi thấy, cậu đã có ấn tượng rất sâu sắc, còn định lần sau gặp lại sẽ hỏi Tần quản gia xem đã dùng loại hương nào.

Nhưng không ngờ, từ đó về sau, chiếc chăn không còn mùi hương đó nữa.

Bây giờ, bất ngờ ngửi thấy mùi đó trên chiếc khăn tay, Úc Linh cảm thấy rất vui.

Cậu lập tức muốn nói với Phó Châu về việc mùi hương này dễ chịu đến nhường nào, nhưng do dự một chút, cậu chợt nhớ ra rằng chiếc khăn này dường như được Phó tiên sinh lấy ra từ túi áo.

Úc Linh ngơ ngác một lúc, động tác lau tay dần chậm lại.

Chiếc khăn trong tay bỗng trở nên nóng bỏng.

Đúng lúc đó Phó Châu nhìn qua, phát hiện cậu không đúng lắm.

Rồi hắn nhíu mày hỏi: "Có dính pheromone không?"

Câu hỏi này là về chiếc khăn.

Úc Linh không đáp.

"Xin lỗi, là do tôi bất cẩn." Phó Châu nhanh chóng xin lỗi, rồi đưa tay ra: "Đưa tôi."

Úc Linh vội vàng đưa trả lại chiếc khăn.

Phó Châu nắm chiếc khăn trong lòng bàn tay, nhận ra Omega bên cạnh im lặng quay mặt nhìn ra cửa sổ, tai đã đỏ ửng từ bao giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc