SAU KHI CHẠY RA KHỎI VIỆN TÂM THẦN


Vốn dĩ phân cảnh này chỉ đến đây, nhưng diễn viên đối diện bị Thu Phong Ảnh ảnh hưởng, vô thức diễn tiếp theo kịch bản.
" Ta phải nói cho cha! Ta muốn cha trừng chị bọn tiện tì đó!" Càng nghĩ càng tức giận, tiểu quận chúa vốn được nuông chiều từ bé lập tức nghĩ đến việc mách lẻo cho cha.
" Muội không được manh động.

Muội chưa hiểu ý ta sao? " Đình Liên ngăn lại động tác đứng dậy của tiểu quận chúa, giọng điệu lo lắng.
" Hả?" Nhân thiết của tiểu quận chúa hơi giống nữ chính, cũng là loại không hiểu sự đời.
" Bọn họ chỉ là nô tì lại dám đối với chủ tử như vậy, muội...!Mấy ngày nay muội có đắc tội với ai không? Ta sợ là có người cố ý hãm hại muội..." Đình Liên vẻ mặt lo lắng nhìn thiếu nữ trước mặt.
" Đắc tội? Là Dung thị! Ả ta, nhất định là ả ta!" Nghĩ đến lúc vào cung chưa hiểu chuyện đụng phải người khác, tiểu quận chúa rất nhanh đã tìm được đối tượng phù hợp với miêu tả của Đình Liên.

" Dung quý phi là Đích nữ của Lại bộ thượng thư, hơn nữa cha muội vẫn còn ở Mặc Nam đất phong, e rằng không thể trả thù...!" Đình Liên sầu lo.

Vẻ mặt này khiến tiểu quận chúa hơi bĩu môi, khinh thường sự nhút nhát của cô.
Cũng đúng, một công chúa nước khác gả sang, không có nhà ngoại chống lưng ngoại trừ co đầu rụt cổ làm người thì có thể làm gì?

Nhưng lời nói của cô ta cũng không sai, cha ở xa không thể tới, ta phải tự trả thù ả Dung thị kia!
Vài ngày sau nô tỳ thân cận nhất của tiểu quận chúa mang theo một bọc nhỏ đi đến phụng mệnh, cần thận mở ra trước mặt cô ta.
" Tiểu quận chúa, đây là độc dược có thể khiến người ta ngứa ngáy vô cùng, đêm nay nhất định sẽ khiến Dung quý phi xấu mặt trước mặt mọi người!"
" Ngươi làm tốt lắm.

Đi, ngươi đưa nó cho tỳ nữ bên cạnh ả Dung Ngữ kia.

"
Tối đó hoàng hậu trúng độc bỏ mình, trải qua điều tra phát hiện là tỳ nữ bên người Dung thị hạ độc, Dung thị nghi là Mặc Nam quận chúa vu oan giá họa, nhưng ngay sau đó Mặc Nam quận chúa độc phát thân vong, thị nữ bên người quận chúa lương tâm cắn rứt chỉ ra hung thủ thật sự - Dung thị, sau đó tự sát theo chủ.
Liên phi, cầu xin người tha cho Vệ quân...
Tỳ nữ thoáng liếc qua bóng dáng trốn nơi góc khuất, run rẩy kéo thanh kiếm đang nằm trên cổ.
Thị vệ "Vệ Trung" bên người Liên phi thấy vậy cúi đầu, cười châm chọc.
Đến tận khi "tiểu tỳ nữ" trợn trắng mắt, mọi người mới sực tỉnh.
...
" Phân cảnh 702." Triệu đạo diễn lau lau mặt, giọng khàn khàn.
Thật sự là nhặt được bảo bối, cứ tưởng người mới chỉ là bình hoa, ai ngờ diễn xuất đỉnh như vậy!
Thu Phong Ảnh khoát tay áo thêu hình phượng hoàng lửa của mình, đoan trang anh tuấn ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiểu hoàng đế.
Thu Phong Ảnh: Trẫm muốn ngồi ghế rồng trẫm muốn ngồi ghế rồng trẫm muốn ngồi ghế rồng!
Tức giận cắn cắn khăn tay nhỏ!
" Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Văn võ triều thần cùng hô lên.

" Bình thân.


" Giọng nói non nớt của Tiểu hoàng đế vang lên.
" Các ái khanh bình thân.

" Giọng của uy nghi của Đình Liên cũng vang ngay sau đó.
" Tạ bệ hạ.
Tạ hoàng hậu nương nương.

"
Thu Phong Ảnh:...!Trẫm mới là hoàng đế! Các ngươi phải tạ trẫm trước! Hừ!
Meo meo tức giận giơ móng vuốt.
Các diễn viên lập tức cảm nhận được sự áp bách quen thuộc, tay chân đều run lên.
Lại lần nữa cảm thán Ảnh tử một khi nhập diễn thật là đáng sợ, giống như thật sự trở thành kẻ bề trên nắm quyền sinh sát trong tay.
" Bệ hạ, nương nương.

Thần có việc muốn tấu!" Một võ quan bước ra khỏi hàng ngũ, gương mặt phong sương, có vài vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ, nhìn qua hơi dọa người, ít nhất thái dám đi xuống lấy sổ con trong tay vị Thường tướng quân này rất là sợ hãi, chân còn run run.
Tiểu hoàng đế nhìn thoáng qua sau lưng, thấy mẫu hậu gật đầu thì cũng gật đầu.
Sổ con đến tay, Đình Liên bắt đầu rũ mắt lật xem.

Là Mặc Nam hầu phủ rốt cuộc có động tác, có người báo rằng Mặc Nam hầu cất giấu tư binh.
Từ lúc ái nữ gả vào kinh sau đó chết không rõ nguyên nhân vị phụ thân này đã rất nóng lòng, ban đầu Đình Liên còn định lợi dụng lão ta để ngồi vững ngôi vị này, nhưng hiện giờ không cần rồi.
...
Sau khi phát binh tiêu diệt Mặc Nam hầu, binh lực của Du quốc gần như đã vào tay Hoàng hậu nương nương.
Một ngày này vị mẫu nghi thiên hạ này ngồi trong thư phòng, tấu chương để trên bàn không phê mà là chơi đùa binh phù trong tay.
" Đình quốc, Đình Lạc, Chu Tĩnh...!" Đình Liên lẩm bẩm, móng tay bấm sâu vào binh phù.
Nhưng chưa chờ Đình Liên phát động tấn công thì Đình quốc đã loạn, hoàng đế "bệnh nặng", quốc sư một tay nhiếp chính, Tiểu trấn quốc tướng quân dựng cờ khởi nghĩa.
"...Đình Lạc thế nào?" Hít một hơi thật sâu, vị mẫu nghi thiên hạ một tay bày bố triều cục này run rẩy hỏi.
" Thưa nương nương, Tam công chúa bị quốc sư nhốt trong Quốc sư các...!"
Còn chưa chết?
Đình Liên chợt thả tay, không rõ tình cảm trong lòng mình.
Là nên tiếc hận kẻ ngu xuẩn đó chưa chết, hay vui mừng vì có thể tự tay xử lý cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc