SAU KHI CHIA TAY THÌ BỊ ĐÀN ANH MANG ĐI


Ánh đèn như một tầng sương mù bao phủ, áo khoác của Bùi Yến không gọn gàng giống với những lần hai người gặp nhau trước đây, nó bị khoác lỏng lẻo trên người anh, thân hình thẳng tắp của anh còng xuống vì dạ dày đang khó chịu.
Trịnh Lam không biết tại sao Bùi Yến lại uống nhiều đến vậy, tửu lượng của anh luôn rất tốt.

Cậu không hiểu tại sao những chuyện đau lòng giữa hai người đều xảy ra dưới ánh đèn đường trong đêm tối, còn phải mất nhiều đêm mới tiêu hóa hết được.

Bọn họ lẳng lặng đứng tại chỗ, cuối cùng Trịnh Lam cũng nhích được một bước, cậu đưa ngón tay lên chiếc áo khoác sắp tuột khỏi bả vai của Bùi Yến, từ từ nhấc lên cho anh một cách chậm rãi không chút quấy rầy.
Tại sao lại uống nhiều như vậy?
Trịnh Lam nhìn bóng lưng của anh, nhịn không được mà hỏi.
Cậu không biết nên liên hệ với ai.

Lần trước gặp Trần Gia Ngôn cậu cũng không lưu wechat của hắn lại, mà cũng không có ai liên quan đến Bùi Yến trong điện thoại của cậu.
Gió ban đêm thổi mạnh làm lay động mái tóc, Trịnh Lam cởi khăn quàng cổ ra nhưng cậu không dám bước tới gần Bùi Yến, cầm khăn trong tay mà do dự.
Bỗng nhiên Bùi Yến nói chuyện, lúc đầu âm thanh rất nhỏ, Trịnh Lam đi qua từ bên cạnh mới nghe ra anh đang gọi tên mình.
"Em đây..." Dường như Trịnh Lam không có cách nào mở miệng lên tiếng, trong cổ nghẹn một nỗi chua xót.
Bùi Yến quay đầu sang nhìn cậu, anh giống như không tin vào mắt mình mà đưa tay chạm vào gương mặt của cậu, hỏi: "Tại sao lại là cậu?"
Anh cười hỏi: "Cậu không phải là Trịnh Lam, sao lại trả lời tôi?"
"Em là..." Trịnh Lam nhìn vào đôi mắt anh.
"Cậu là?" Bùi Yến buông tay xuống, nói: "Trịnh Lam sẽ không nói chuyện với tôi..."
Bùi Yến say thật rồi, hai mắt anh mất tinh thần cụp xuống, tựa như không có tiêu điểm gì cả, nhìn cậu một lúc rồi lại nhìn chằm chằm mặt đất, giống như anh có thể ngã xuống bất kì lúc nào.
"Xin lỗi..." Trịnh Lam nói.
Bùi Yến không để ý đến cậu nữa, anh đút hai tay vào trong túi áo, đứng chờ cạnh đèn đường.
Trịnh Lam nhìn ghế dài ven đường, hỏi anh: "Em dẫn anh đến ghế ngồi nhé."
Cậu vừa đụng tay vào cánh tay của Bùi Yến thì ngay lập tức đã bị hất ra.
Bùi Yến uống rượu, lực tay không quá mạnh nhưng Trịnh Lam không đứng vững, cậu bị hất va lưng vào cột đèn đường, đau đến mức cậu phải híp mắt kêu lên một tiếng.
Cậu còn chưa hết choáng váng thì đầu vai đã bị người kia giữ chặt, Bùi Yến áp sát người tới.
Trịnh Lam ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm phải bờ môi mềm mại.

Cậu trừng mắt nhìn còn Bùi Yến thuận theo hôn lên môi cậu, chỉ là nhẹ nhàng hôn một chút.
Nhưng một giây sau anh hôn như gió bão mưa rào, một tay Bùi Yến nắm lấy cằm cậu rồi hung ác càn quấy môi lưỡi.

Trịnh Lam bị ép ngửa đầu lên, ngay cả khe hở để hô hấp cũng không có, cậu chỉ có thể dựa vào cột đèn mới đứng vững được.


Trịnh Lam vịn vào vai Bùi Yến, ngón tay chỉ đành túm lấy áo anh, áo khoác vừa được cậu chỉnh xong thì giờ đây đã lại bị nhăn nheo.
Bùi Yến cắn môi khiến cậu thút thít mấy tiếng vì đau, bàn tay cậu từ từ xoa gáy của anh, xoa dịu con sư tử đang say rượu này.
Hai năm qua chưa từng gặp nhau, vì sao khi hôn cảm giác quen thuộc lại ùa vể?
Trịnh Lam bi thương khi thấy mình có thể nhớ được tất cả thói quen của Bùi Yến, khi nào anh thích cuốn lấy lưỡi cậu, khi nào sẽ để cậu thở, mọi thứ dường như vẫn như trước.
Khóe miệng Trịnh Lam bị cắn, khi Bùi Yến thả cậu ra, nơi nhỏ bé đã được bao phủ bởi khí lạnh, nhờ đó mà cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Bùi Yến lui về sau mấy bước, kéo một khoảng cách với Trịnh Lam, anh lấy tay che mặt và không nói thêm gì nữa.
Trịnh Lam vẫn dựa vào cột đèn đường, đầu óc và cơ thể giống như bị gió lạnh đóng băng mất rồi.
Ngón tay cậu cứng ngắc nhét vào trong túi áo khoác, chiếc khăn quàng cổ không được cuộn lại, đuôi gần như chạm đất.
Bỗng nhiên có ánh đèn xe chiếu ở phía trước, Trịnh Lam từ từ di chuyển người, lùi vào một bên trong rừng cây.
Chiếc xe kia đi tới, vững vàng dừng ở ven đường, chỗ ngồi phía sau có người đẩy cửa xe để xuống, Trịnh Lam trông thấy chân của người kia trước.
Cửa xe được mở ra hoàn toàn, Trịnh Lam run lên.
Người xuống xe là Giản Ký.
Hắn mặc rất tùy ý, chỉ đơn giản là áo lông với quần thường, cách ăn mặc còn trông giống một sinh viên đại học hơn so với ít năm trước đây.

Giản Ký cau mày đi đến giữ chặt Bùi Yến, động tác tay không hề nhẹ nhàng.
Vóc người Bùi Yến lớn hơn hắn rất nhiều, hai cánh tay của Giản Ký ôm lấy cánh tay anh mới tạm dựng Bùi Yến dậy được.

Mới nãy anh hung hãn như vậy mà giờ Bùi Yến đã yên tĩnh lại.
Đi đến bên cửa xe, Giản Ký nhét Bùi Yến vào trong rồi hắn cũng ngồi vào ghế sau theo.
Hai ba giây sau Giản Ký lại bước xuống xe, ánh mắt nhìn về hướng Trịnh Lam đang đứng.
Trịnh Lam cúi đầu xuống.
Cửa xe bị đóng sầm lại, Trịnh Lam còn tưởng rằng bọn họ đã đi rồi, lúc này cậu mới giương mắt nhìn thì thấy Giản Ký đang đứng trước mặt cậu, sốt ruột hỏi: "Còn muốn tôi đến mời cậu à?"
Trịnh Lam vẫn đứng im, hắn quát: "Cậu, lên xe đi."
Bấy giờ Trịnh Lam mới hiểu được ý của hắn, bối rối hỏi: "Tôi lên xe làm gì?"
"Trong hai chúng ta thì ai mới là bạn trai cũ của anh ấy?" Giản Ký hỏi.
Cậu không biết Giản Ký muốn làm gì, Trịnh Lam không trả lời, mà cậu cũng không biết nên trả lời sao.
Giản Ký trợn mắt nhìn Trịnh Lam một chút mới nói: "Anh ấy là bạn trai cũ của cậu, không phải của tôi.

Cậu không lên xe thì ai chăm sóc anh ấy?"
Hắn nói xong cũng không thèm để ý đến cậu nữa mà đi thẳng về xe rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Tính tình Giản Ký hình như càng gắt gỏng hơn rồi.

Trịnh Lam nhớ hai năm trước hắn vẫn luôn muốn dính lấy Bùi Yến, rốt cuộc trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì?

Cậu đành phải lên xe, trong lòng tự giải thích: Tất cả đều là do Giản Ký ép cậu.
Vừa ngồi vào ghế sau, xe nổ máy, Trịnh Lam nhận được điện thoại từ Dư Việt, hỏi cậu đã đi đâu.
Lúc này trên mặt cậu mới lộ ra sự xấu hổ, nói: "Tôi đang đi với bạn rồi, anh về trước đi."
Hình như giọng cậu nói chuyện làm ồn đến Bùi Yến, người kia quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu với sắc mặt cực kì khó coi, thấy vậy Trịnh Lam cúp điện thoại trong vô thức.
Trịnh Lam cố gắng coi Bùi Yến như không khí, quay đầu nhìn cảnh ven đường.
Gương mặt Bùi Yến luôn lộ ra vẻ oán trách với cậu, trong lòng Trịnh Lam oan ức, lại nghĩ: Kỳ lạ, anh ấy là bạn trai cũ của mình, cũng có phải là bạn trai hiện tại đâu, vì sao mình phải chăm sóc anh chứ.

Sao mình lại lên đây ngồi rồi?
Bùi Yến vừa có tiền lại vừa đẹp trai, chẳng lẽ anh ấy lại thiếu bảo mẫu sao?
Chiếc xe chạy khá êm ái suốt quãng đường, dây thần kinh trong đầu Trịnh Lam kéo căng như dây cung, từng giờ từng phút cậu đều rất căng thẳng.
Bỗng nhiên Bùi Yến dùng ngón tay gõ vào cửa kính xe, chiếc xe phanh gấp, cửa ghế sau bị Bùi Yến đẩy ra, gió thổi vào, những người khác khom người chạy ra khỏi xe, đi mất hút lập tức.
Trịnh Lam còn chưa kịp phản ứng lại, Giản Ký đã xuống xe đi vòng qua bên cạnh bọn họ, đứng bên đường vỗ vỗ lưng của Bùi Yến.
Cho tới tận lúc này, Trịnh Lam chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Yến.

Cả người anh khó chịu cuộn lại, cúi đầu xuống thấp, đứng nôn ở ven đường.
Động tác của Giản Ký rất cáu kỉnh, giống như hắn vô cùng phàn nàn về hành vi này của Bùi Yến.

Người trông có vẻ nhã nhặn nhưng xuống tay lại rất nặng.
Trịnh Lam ngồi trong xe nhìn một lúc mới cầm bình nước khoáng lên, rút giấy rồi bước xuống xe.
Cậu đẩy nhẹ Giản Ký ra một chút, hơi thiếu mạnh dạn mà hỏi hắn: "Sao cậu dùng lực mạnh như vậy?"
Giản Ký đứng dậy đi sang một bên, hừ một tiếng rồi đứng nhìn Trịnh Lam cúi người rồi xoa lưng cho Bùi Yến từ trên xuống dưới rồi đưa nước và khăn giấy đang cầm trên tay cho Bùi Yến.
Đôi mắt Bùi Yến vẫn còn rất đục, sau khi nôn xong anh cũng tỉnh rượu được một chút nhưng đầu vẫn còn choáng váng, không nghe rõ những người xung quanh đang nói gì, cũng không nhìn rõ đồ vật.
Trịnh Lam đứng lên, nhịn không được mà hỏi: "Rốt cuộc vì sao anh lại uống nhiều như vậy?"
"Nói chuyện làm ăn thôi." Giản Ký nói với vẻ mặt nhìn mãi thành quen: "Mới như vậy mà cậu đã đau lòng rồi à? Có những lúc anh ấy còn thảm hại hơn bây giờ cơ, cậu đâu có thấy."
Giản Ký liếc Trịnh Lam, nói: "Trách tôi đối xử với anh ấy không tốt sao? Hai năm trước người mặc kệ là cậu."
Hắn nhắc về hai năm trước, Trịnh Lam không nói lời nào.
Ở đằng kia, Bùi Yến loạng choạng đứng dậy, như thể lại biết điều gì đó, nhìn Trịnh Lam nhưng lại như đang nói với Giản Ký: "Đưa tôi về đi."
Âm thanh trầm trầm như bị dính vào nhau.
Giản Ký mắng Bùi Yến đúng là biết tìm người để sai khiến, bảo Trịnh Lam mau lên xe.

Nhưng cậu nghĩ Bùi Yến sắp tỉnh lại rồi, dù sao Trịnh Lam cũng không lên chiếc xe này được, cậu nói: "Tôi tự về được rồi."

Giản Ký khó hiểu nhìn cậu một cái, nhắc nhở: "Ở đây không dễ bắt xe đâu."
Trịnh Lam nói không sao cả, Giản Ký nhún vai, nói: "Tùy cậu thôi."
Cậu nhìn chiếc xe lái đi rồi đi dọc theo con đường dài.
Giản Ký nói đúng, trên con đường này có rất ít xe chứ đừng nói đến taxi.
Nhưng Trịnh Lam không vội bắt xe, cũng không muốn trở về khách sạn để ngủ.
Cậu nghĩ đến hai năm đó, cậu ở trong bệnh viện bề bộn nhiều việc vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức không có thời gian nhớ về Bùi Yến.
Hóa ra Bùi Yến cũng như vậy, anh chưa từng nghĩ về cậu.
Đi không biết bao lâu, Trịnh Lam cảm thấy chân hơi tê, lúc ấy mới lo lắng trở về khách sạn.
Có tiếng ô tô từ phía sau truyền đến nhưng chiếc xe lại bấm còi bất thường.
Trịnh Lam quay đầu lại, chiếc xe dừng lại ở trước cậu, cửa sổ xe ở ghế lái được hạ xuống, người ở bên trong là Trần Gia Ngôn.
Hắn cười nhìn Trịnh Lam, không hỏi vì sao cậu lại ở đây mà nói luôn: "Bác sĩ Trịnh, cậu trở về khách sạn sao? Lên xe đi?"
Trịnh Lam ngồi xuống ghế phó lái.
Trần Gia Ngôn không nói chuyện với cậu, chỉ im lặng lái xe.

Lúc sắp đến nơi, hắn nhận một cuộc điện thoại, mở loa ngoài nên Trịnh Lam cũng có thể nghe thấy.
Hắn hỏi làm sao thế bảo bối, hóa ra người gọi cho hắn là Giản Ký, người kia mệt mỏi thở hồng hộc, phàn nàn nói: "Bùi Yến nặng quá đi anh ơi.

Dáng người nhìn tốt ghê, ăn gì mà cao vậy..."
Giọng nói nũng nịu khác hẳn với lúc nói chuyện với Trịnh Lam, làm cậu tưởng là hai người chứ.
"Nhưng sao mà nặng hơn anh ở trên người em được..."
Trịnh Lam đoán ra hai người họ là một đôi, Trần Gia Ngôn ngượng ngùng nhìn Trịnh Lam một chút.

Không nhìn thì còn đỡ, hắn nhìn Trịnh Lam là lại thấy xấu hổ, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
"Anh về ngay đây.

Em cứ ném nó vào trong phòng đi, anh về lo liệu sau."
"Vâng ạ.

Em chờ chồng về." Giản Ký lại nũng nịu một chút rồi mới cúp điện thoại.

Trần Gia Ngôn bật cười và nói với Trịnh Lam: "Ngại quá, bác sĩ Trịnh, để cậu chê cười rồi."
Trịnh Lam đành phải trả lời hắn, nói: "Không sao đâu, do tôi làm chậm trễ hai người mà."
"Lần này cậu đến có gặp Giản Ký không?" Trần Gia Ngôn nói: "Anh nghe em ấy nói trước đây hai người đã gặp nhau nhiều lần."
Lần nào cũng không dễ chịu lắm, Trịnh Lam vẫn đang băn khoăn không biết tại sao Giản Ký lại kể chuyện này với Trần Gia Ngôn.
"Tôi thấy, anh ấy giống như...!trẻ con hơn thì phải." Trịnh Lam nói.
"Tính em ấy có hơi trẻ con, đôi khi còn cực kì kiêu ngạo nữa nhưng thực ra không có ý xấu gì đâu." Trần Gia Ngôn bất giác mỉm cười khi nói điều này: "Nếu em ấy có làm chuyện gì mạo phạm cậu, anh thay em ấy xin lỗi cậu nhé.

Mấy năm qua đều do anh cưng chiều nên em ấy cứ như công chúa nhỏ vậy."

"Không có chuyện mạo phạm gì đó đâu." Trịnh Lam lắc đầu nói.
"Bác sĩ Trịnh tốt quá." Trần Gia Ngôn nói: "Không biết là ai may mắn..."
Trịnh Lam cười, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Trần Gia Ngôn đỗ xe ở cửa khách sạn, hai người cùng nhau đi vào.
Một người đột nhiên nhảy ra từ góc sảnh, chạy tới như một cơn gió và ôm lấy Trần Gia Ngôn, một đầu tóc xù cọ cọ ở hõm vai hắn.
"Chồng ơi...!Em mệt quá đi à..."
Trịnh Lam đứng ở đằng xa nhìn Trần Gia Ngôn xoa tóc và an ủi Giản Ký, trong chốc lát thấy lòng mình ê ẩm.

Cậu gật đầu ra hiệu với hắn mình rời đi, Trần Gia Ngôn gật đầu lại.

Khi vào thang máy, Trịnh Lam nhìn hai người vẫn đang ôm nhau trong đại sảnh, Giản Ký mảnh khảnh ôm chặt Trần Gia Ngôn, không hề kiêng dè.
Ngay cả khi cậu và Bùi Yến đang trong giai đoạn tốt nhất, Trịnh Lam cũng không bao giờ dám làm điều này.
Cho nên, Giản Ký hạnh phúc vì anh ấy xứng đáng với điều đó.

Một mình đứng trong thang máy, Trịnh Lam nhớ đến nụ hôn không rõ ràng vừa nãy của Bùi Yến, ngón tay sờ sờ môi.

Thật ra cũng không tính là hôn, hôn hung ác như vậy chỉ có thể là anh đang cắn cậu thôi, vì anh hận cậu.
Trịnh Lam nhìn thấy bộ dạng của mình trong thang máy.
Cậu vẫn vô cùng chật vật khi gặp Bùi Yến.
Trở về muộn, lại không hiểu sao tự nhiên biến mất, Trịnh Lam bị Dư Việt tra hỏi một trận.
Cậu chỉ kể mình gặp Trần Gia Ngôn trên đường, được hắn mời lên xe và đưa cậu trở về, Dư Việt tin.
Dư Việt về theo phần lớn người trong đoàn, hắn kể bọn họ đã thảo luận ngày mai nên đi chơi như thế nào, hỏi Trịnh Lam muốn tham dự hay không.
Là đi dạo một vòng danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố, Trịnh Lam cảm thấy không hứng thú cho lắm nên từ chối.
Dư Việt nghĩ rằng cậu mệt nên đã dặn cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.
Trịnh Lam ngủ một giấc đến tận giữa trưa, ăn cơm trưa trong nhà ăn của khách sạn.
Cậu tự mình gọi món nhưng không ăn được nhiều, chỉ nếm thử những món đặc biệt rồi rời khách sạn đi dạo sau khi đã no.
Chuyến bay vào buổi tối, Trịnh Lam xem thời gian, cảm thấy đồng nghiệp của mình chắc cũng sắp trở về rồi nên cậu quay về khách sạn.
Trở lại khách sạn, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, điện thoại vang một tiếng giữa chừng, chỉ là một tin nhắn.

Trịnh Lam không để ý.
Khi sắp xếp hành lý, dải ruy băng tuột ra khỏi một bộ quần áo, Trịnh Lam nhặt ruy băng nhét vào túi rồi đóng vali lại.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng để xuất phát, Trịnh Lam mới có thời gian rảnh nhìn điện thoại.

Ban đầu cậu tưởng là tin nhắn quảng cáo, không ngờ lại đến từ một dãy số không có ghi chú.
4502, đi lên.
Ngón tay Trịnh Lam dừng lại, nhìn dãy số mà vừa rồi mình không để ý.
Cậu rút thẻ phòng, bước ra ngoài đi đến thang máy, đi lên tầng cao nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc