SAU KHI CHIA TAY THÌ BỊ ĐÀN ANH MANG ĐI


Ánh mắt Bùi Yến kẽ động, sau khi đối mặt với Trịnh Lam một lúc lại khôi phục vẻ mặt vô cảm.
Hai người đứng đó nhưng tựa như lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Trịnh Lam không lên tiếng, thực tế là cậu không biết nói gì, cũng không biết xử lý tình huống đột nhiên xảy ra này như thế nào.

Đi làm mấy năm nay, vào những trường hợp như thế cậu đã dùng vô số lời hay ý đẹp để dỗ người, nhưng mỗi lần gặp Bùi Yến, dường như cậu lại trở về thành cậu du học sinh trầm mặc dễ xấu hổ trước kia.
Trịnh Lam đành ngồi xuống, quần áo đang trong tay, dù sao cậu cũng muốn thay quần áo.

Cậu đang có việc nên ở lại chỗ này, Bùi Yến mới là người đột nhiên xông vào.
Trịnh Lam bắt đầu c ởi quần áo mà không kiêng kỵ có người bên ngoài.
Đồ cậu mặc hơi rộng, áo khoác, áo len, tất cả đều được cởi ra khỏi cơ thể.
Cậu cúi đầu, quần áo cởi ra đều ném lên ghế salon, cũng mặc kệ chúng bị ném ra sao.

Cậu không dám nhìn Bùi Yến, ngồi trên ghế riêng, cong lưng thay quần áo.
Chỉ còn lại một chiếc áo len, lúc Trịnh Lam nắm lấy vạt áo đã dừng một chút, lúc kéo nó để lộ nửa vòng eo thì Bùi Yến đi, cửa kêu két một tiếng rồi đóng lại.
Ngón tay vật lộn giữa mấy lớp áo len giày cộm, mắt Trịnh Lam nháy rất nhiều, nước mắt chen chúc nhau nhỏ xuống qu@n lót, giọt nước tròn trịa, vừa lúc rơi ra khỏi tròng mắt, không hề chạm vào lớp trang điểm.
Trịnh Lam đứng lên, cậu đi đến cạnh cửa, khóa cẩn thận rồi mới cởi xuống chiếc áo len cuối cùng sau đó thay quần áo mà Cố Huyên mang tới.
Mặc quần áo tử tế xong, cậu ngồi trước gương trang điểm một lúc thì nhà tạo mẫu mới chậm rãi đi đến.
Lần này đổi công cụ, tóc cậu bị mấy đồ vật rất nóng quấn quanh, Trịnh Lam mặc người kia hí hoáy cũng không tò mò chút nào.
Nhà tạo mẫu thấy dáng vẻ suy sụp của cậu nên cũng không chủ động hỏi, chỉ chỉnh sửa tóc mà không nói lời nào.
Nhân lúc nhà tạo mẫu đổi công cụ, Trịnh Lam mở điện thoại, chặn Wechat Cố Huyên.
Lúc đến studio, Cố Huyên ngồi một bên ghế nhìn mấy tờ giấy, Trịnh Lam lách qua anh ta, ngồi xuống một bên khác.
Căn phòng này được bố trí thành một căn phòng cố vấn tâm lý ấm áp với đủ loại máy móc đen sì to nhỏ.
Đột nhiên có thêm nhiều người, tiếng nói hỗn tạp, ai ai cũng vội vàng, Trịnh Lam không biết mình phải làm gì nên cũng chỉ ngồi ngẩn người trên ghế.
Một lúc sau có người tới gọi cậu, nói trước tiên giúp cậu tìm vị trí ngồi trước, lúc đó Trịnh Lam mới đứng dậy, bắt đầu công việc hôm nay.
Học hỏi điều mới không quá phức tạp đối với Trịnh Lam, cậu cũng cố gắng để mình tập trung hơn một chút.
Trịnh Lam chỉ cần đóng vai bác sĩ chẩn bệnh cho bệnh nhân, ống kính sẽ dừng lại trên mặt cậu 5 giây, cậu phải thực hiện một số động tác trao đổi.
Chủ đề kỳ này là quan tâm sức khỏe tâm lý thiếu niên cho nên người diễn với Trịnh Lam là một cô gái nhỏ.


Cũng may phần diễn của Trịnh Lam với Cố Huyên được tách ra, chỉ cần chú ý một chút thì về sau đều không cần gặp lại anh ta.
Nghĩ như vậy, Trịnh Lam lại nhìn xung quanh.

Cố Huyên đúng đằng sau máy quay xem bên này cùng đạo diễn.
Hai người giao tiếp bằng ánh mắt trong không khí, Cố Huyên bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt anh ta dường như có chút căm hận nhìn Trịnh Lam rồi quay người đi.
Trịnh Lam nghĩ mãi không ra, từ yêu thành hận có thể nhanh như thế sao? Nghĩ cũng thấy buồn cười, cậu lại không khống chế được mà đi tìm một bóng dáng trong đám người.
Mãi đến khi đạo diễn gọi cậu, nói bắt đầu ngay.
Quá trình quay chụp gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, cậu phải tìm vị trí của máy quay, dựa theo yêu cầu mà điều chỉnh biểu cảm và tư thế nhưng đạo diễn lại liên tiếp kêu dừng.
"Bác sĩ Trịnh, cậu tự nhiên một chút."
Lần nào Trịnh Lam cũng đồng ý, tuy đã điều chỉnh trạng thái nhưng vẫn không được.
Đạo diễn vẫy tay, dứt khoát gọi cậu tới trước mặt mình.
Trịnh Lam ngồi xuống, chuyên chú mà khiêm tốn nhìn mình trong máy quay.
Có rất nhiều điểm không giống, nói tóm lại là không được tự nhiên, Trịnh Lam cũng đã hiểu lý do đạo diễn không hài lòng.
Mặt của cậu quá giống một lá bài poker cứng nhắc, hoàn toàn không thể hiện ra sự quan tâm với bệnh nhân.
Biết rõ vấn đề xong, Trịnh Lam càng cảm thấy khó khăn hơn, đây là cách cậu thường tiếp đón bệnh nhân, tuy không phải hòa ái dễ gần nhưng ít ra thể hiện được tính chuyện nghiệp.
Mà bây giờ không thể nói với đạo diễn những điều này, Trịnh Lam đành phải tự mình tìm biện pháp.
Cậu cũng không muốn làm khó ai, ngoan ngoãn trả lời: "Để tôi thử lại một lần nữa ạ."
Đạo diễn cũng hiểu được việc này không dễ dàng với cậu, ông ta trấn an vài câu sau đó còn chỉ cậu một số phương pháp điều chỉnh cảm xúc.

Trịnh Lam hơi khẩn trương, cậu hít sâu vài cái để điều chỉnh trạng thái, đạo diễn lại hô bắt đầu.
Cậu giương mắt nhìn diễn viên nhỏ ngồi trước mặt mình, ánh mắt khẽ động nhìn phía người đứng sau máy quay.
Không biết anh đến lúc nào, Trịnh Lam hơi ngừng lại trong nháy mắt, cậu nhớ ra mình phải làm gì, đúng lúc đó máy quay quét qua mặt cậu.
Trịnh Lam bối rối bật cười, ngay lúc đó diễn viên nhỏ đối diện cậu cũng không nén được bật cười, Trịnh Lam nghĩ sao chuyện chút xíu này mình cũng không làm được mà còn mất mặt trước mặt Bùi Yến, còn cười nhạo chính mình.
Khi đạo diễn cao giọng nói đạt, Trịnh Lam cũng không trì hoãn quá lâu.
Đạt rồi?
Sao mà đạt rồi?
Nhân viên công tác vỗ tay chúc mừng cậu, Trịnh Lam hoảng hốt đứng lên, nắm tay diễn viên nhỏ, nói vài câu cảm ơn đơn giản với mọi người.
Lại thấp thỏm nhìn về phía máy quay bên kia, người đã không thấy đâu nữa.
Người đưa cậu đến gặp người dạy diễn thấy Trịnh Lam thất thần bèn gọi một tiếng, hỏi: "Bác sĩ Trịnh có muốn cùng ăn một bữa cơm tối nay không? Hoa Chu mời khách."

Trịnh Lam nhìn chỗ trống kia, nghĩ một lát, nói được rồi thêm Wechat của giáo viên để thuận tiện liên hệ.
Cảnh quay tiếp theo, Trịnh Lam yên lặng rời khỏi studio, mở điện thoại ra xem thì thấy đã trưa rồi.
Trên người còn mặc trang phục áo khoác trắng nên cậu về phòng nghỉ thay quần áo.

Lúc này cậu đã nhớ kỹ phải khóa cửa trước, Trịnh Lam nhanh chóng thay đồ, ngồi một lúc trên ghế, uống một ngụm nước thì Vạn Hàn gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có rảnh không.
Trịnh Lam đoán Hướng Tùng Dương nói cho Vạn Hàn biết chuyện xảy ra với mình, cậu dứt khoát gọi điện thoại.
"Cậu gặp Hướng Tùng Dương rồi?" Vạn Hàn hỏi.
"Đúng vậy." Trịnh Lam trách cứ cô: "Chuyện cậu cùng Hướng Tùng Dương, sao lại không nói cho tôi biết?"
Vạn Hàn cười cười, nói: "Chưa được bao lâu mà, vốn tôi dự định về nước rồi mời cậu tới nhà ăn cơm mới nói, trước đó không phải cũng cần cảm ơn cậu với..."
Vạn Hàn chủ động im lặng.
"Người nào đó..."
"Được." Giọng điệu Trịnh Lam vẫn như thường: "Tôi chờ bữa này của cậu."
"Nghe bảo cậu đang quay phim công ích?" Vạn Hàn có chút tò mò hỏi: "Có thuận lợi không? Ở studio chơi vui không?"
"Không thuận lợi lắm..." Câu này lại cực kỳ thành thật.
Vạn Hàn nghe ra sự mệt mỏi của cậu, cô liên tưởng đến mấy quyển tiểu thuyết giới giải trí mình đã đọc trước đây, tưởng cậu bị đạo diễn phê bình, liền vội vàng an ủi: "Đây là lần đầu tiên của cậu, diễn không tốt là chuyện bình thường, mà đây còn không phải chuyên ngành của cậu."
"Tôi biết." Trịnh Lam cười, thế mà Vạn Hàn lại khẩn trương như vậy: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì đâu." Vạn Hàn nói.
Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa, Vạn Hàn cũng biết Trịnh Lam muốn nghỉ ngơi liền cúp điện thoại.
Trịnh Lam cũng không ở lại lâu, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Từ thang máy, cậu ra bãi để xe dưới tầng hầm, trước khi lái đi còn nhắn tin cho đạo diễn và Bách Hạo rằng mình đã quay xong.
Qua một hồi lâu, cả thể xác và tinh thần Trịnh Lam đều kiệt quệ.

Lúc tắm rửa cậu mới nhìn lại mình trong gương.
Hóa ra thợ trang điểm với nhà tạo mẫu đều không phí công bận rộn.
Công việc vừa bận rộn lại mệt mỏi, cho tới bây giờ Trịnh Lam cũng không có thời gian chăm sóc cho mái tóc của mình, stylist đã dành ra vài tiếng để duỗi từng lọn tóc ra cho cậu.

Tóc mai hai bên thái dương không có sợi nào bị gãy rụng, tóc mái được chải ngược ra đằng sau, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Lớp trang điểm rất nhẹ, vừa đủ để tôn lên đường nét gương mặt.


Trịnh Lam dùng ngón tay xoa nhẹ, đầu ngón tay xuất hiện một lớp phấn mỏng.
Cậu không nghĩ tới điều này nhưng thật ra là thợ trang điểm bận bịu mà quên tẩy trang, cậu đành tự mình dùng sữa rửa mặt mân mê một hồi mà trên mặt vẫn còn dính bết.
Bồn rửa tay bị cậu làm ướt sũng, Trịnh Lam rửa thêm một lần rồi từ bỏ, cậu nghĩ tới bữa cơm tối nay xong lại đi tìm người hỏi một chút.
Cậu thoải mái tắm rửa, ngủ một giấc đến chập tối.
Trịnh Lam tỉnh dậy vì đói, lúc cái bụng thương yêu kêu lên mới khiến cậu nhớ tới buổi trưa quên ăn cơm.
Thời gian và địa điểm đã được gửi trên điện thoại, vẫn còn kịp.

Trịnh Lam thay quần áo, mở túi bánh quy ra ăn lót dạ rồi mới xuống tầng lái xe đi.
Suốt một ngày đi tới đi lui, Trịnh Lam cảm thấy ngày hôm nay thật là dài.

Chiếc xe đậu ở chỗ vạch kẻ một lúc rồi cậu mới nhận ra dạo này mình dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ những điều vô dụng.
Trong phòng riêng có một phòng khách nhỏ, cách tấm bình phong là một cái bàn tròn lớn.
Trịnh Lam đi vào, cậu nhìn toàn bộ bàn, không có Cố Huyên, không có Bùi Yến nhưng lại có Trần Gia Ngôn.
Thợ trang điểm ngồi một bên, vừa thấy cậu đến, liền gọi cậu lại nói lời xin lỗi: "Buổi sáng nay em bận quá, quên tẩy trang cho anh, lúc em tới phòng trang điểm tìm anh thì anh đã đi mất rồi."
Thì ra là như vậy, Trịnh Lam không nhịn được đưa tay sờ chóp mũi của mình, đầu ngón tay dinh dính, sáng nay cậu còn chưa rửa sạch sẽ lớp trang điểm.
Thợ trang điểm là một cô gái còn rất trẻ, nhìn nét mặt có có hơi căng thẳng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cậu.

Trịnh Lam đoán chừng chắc cô cũng sợ bị mắng, quan tâm nói: "Tôi cũng không biết việc này, bảo sao sáng nay sau khi về tôi dùng sữa rửa mặt rửa bốn năm lần vẫn cảm thấy nhờn còn tưởng là do sữa rửa mặt hết hạn, nhưng để lại cũng đẹp mà."
Thợ trang điểm bị chọc cười, lấy ra hai lọ nước tẩy trang với một túi bông tẩy trang từ trong túi, nói Trịnh Lam đi theo mình: "Chúng ta qua bồn rửa tay bên kia tẩy trang đi."
Trịnh Lam nói xong, đang muốn đi thì Trần Gia Ngôn gọi cậu lại, hỏi: "Bác sĩ Trịnh, sao vừa tới đã đi rồi?"
Trịnh Lam quay lại nói: "Giám đốc Trần, buổi sáng tôi vội vàng đi nên chưa tẩy trang sạch, bây giờ đành phải nhờ cô gái này giúp tôi tẩy trang."
"Được." Trần Gia Ngôn hào phóng cười: "Đợi cậu trở về rồi gọi đồ ăn."
Thấy hắn nói vậy, mọi người đều biết quan hệ giữa Trịnh Lam và Trần Gia Ngôn khẳng định không tầm thường.
Người bên trong đoàn làm phim đều thành tinh, lập tức rõ ràng mình nên hướng về phía ai, ánh mắt nhìn Trịnh Lam đều thay đổi.
Ngược lại, Trịnh Lam và thợ trang điểm ung dung rời đi.
Cô gái nhỏ đi theo sau cậu thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Cảm ơn anh nhiều, đây là sai sót trong công việc của em."
"Không sao."
Với cậu thì đây chỉ là một câu nói mà thôi.
Hai người đến nhà vệ sinh, bên trái là nhà nhà vệ sinh nam, bên phải là nhà vệ sinh nữ, bồn rửa mặt của hai bên được tách ra.
Cô gái lúng túng cầm lên thứ gì đó: "Bác sĩ Trịnh, không còn cách nào khác, em sẽ nói sơ qua cho anh, phiền anh tự mình tẩy trang rồi."
Trịnh Lam nói được, cô gái áy náy nói cách làm xong thì nhìn cậu đi vào, thậm chí còn muốn nhét cả đầu vào cùng luôn.
Trịnh Lam để đồ ở bồn rửa tay, quay lại nói với cô "Không có chuyện gì đâu, tôi làm được, cô về trước đi."
Thợ trang điểm đành phải cẩn thận bước từng bước một.


Có gái nhỏ kia rất thú vị.

Trịnh Lam theo lời cô nói lấy bông tẩy trang, đầu tiên thấm đều nước tẩy trang vào rồi lau lên vùng mắt.
Lúc lấy xuống, bông vải đã dính một lớp phấn.
Cậu chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, di chuyển miếng bông đến mắt, đôi khi cũng sẽ tự chọc vào mình.
Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Trịnh Lam không mở mắt, cũng không quan tâm.
Một lúc sau có tiếng mở cửa, người kia đứng bên cạnh cậu, mở vòi nước.
Tiếng nước chảy đặc biệt rõ ràng, Trịnh Lam thậm chí còn cảm thấy có một vài giọt nước bắn lên mu bàn tay, thật ấm áp.
Rửa sạch tay, vòi nước bị khóa lại, người kia rút vài tờ giấy rồi vò lại ném vào thùng rác, phát ra tiếng sột soạt.
Ngón tay Trịnh Lam vãn giữ miếng bông tẩy trang, bởi vì thất thần chú ý đến người bên cạnh nên miếng bông bị đưa đi quá tay, chất lỏng thấm qua khóe mắt khiến cậu đau nhói, phát ra tiếng hít hà.
Một bàn tay lạnh lẽo lấy đi miếng bông tẩy trang từ tay cậu, bàn tay khác nâng gương mặt của cậu lên.
Lông mi Trịnh Lam run rẩy, bỗng nghe người kia hỏi: "Được chưa?"
Giọng nói có phần hơi sốt ruột, khóe mắt đau nhức đột nhiên được làm dịu.

Trịnh Lam vội vàng mở mắt, lại có một ít chất lỏng chảy vào, tròng mắt cậu trở nên đỏ bừng.
Hình dáng Bùi Yến mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, ngăn cách bởi một tầng hơi nước mông lung.
Trịnh Lam mới chỉ tẩy trang phần mắt, trên gương mặt vẫn còn sót phấn, ở đây một mảng ở kia một mảng, y hệt một con mèo hoa nhỏ.
Cậu chưa kịp trả lời thì đồ vật trong tay đã bị lấy đi.
"Nhắm mắt lại." Bùi Yến cúi người xuống, lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào mặt Trịnh Lam.
Tay Trịnh Lam nắm lấy thành bồn rửa tay, lòng bàn tay được bao phủ bởi nước, thân thể khẽ nghiêng.
Cậu ngẩng mặt lên, bông tẩy trang dính nước lau trán của cậu, đuôi lông mày, thái dương, sống mũi, bờ môi hồng hào đến nỗi như chưa lau son môi, chiếc cằm nhọn bị Bùi Yến nắm lấy, đầu ngón tay bao bọc xung quanh nó.

Bùi Yến không dùng nhiều lực, chỉ là bông tẩy trang có hơi thô ráp.
Anh khẽ cau mày, có nhiều chỗ lau một lần không sạch được, Bùi Yến không hiểu nên lau thêm mấy lần, chỗ đó liền dễ dàng đỏ lên.
Làm sao lại có thể bị thương dễ như vậy?
Bùi Yến dùng ngón tay sờ, đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại tinh tế giống tấm lụa trải giường mềm mại nhà anh.
Lại dùng thêm một chiếc, trên bông tẩy trang cũng không còn xót nhiều phấn, lúc này Bùi yên buông tay, vò chiếc bông tiện tay vứt đi.
"Được rồi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó chính là các loại hành vi không thể ngăn cản..


Bình luận

Truyện đang đọc