SAU KHI CỨU RỖI VAI CHÍNH CỐ CHẤP



Phòng ở của ngôi nhà nhìn có vẻ đã cũ, hành lang hẹp, cầu thang rất dốc, đèn một tầng sáng một tầng không sáng, Đồng Tuyển dùng điện thoại di động để soi và cùng Nguyên Thác bước từng bước chậm rãi lên tầng.

Trong phòng cũng rất cũ kỹ, nhưng lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không giống nơi con trai sống một mình chút nào.

Đồng Tuyển chưa bao giờ đến đây, nhưng cậu biết căn phòng khóa trái phía đông là của mẹ Nguyên Thác khi còn sống, sau khi bà qua đời, cũng không bao giờ được mở ra nữa, chỉ còn mỗi phòng ngủ của Nguyên Thác.

Nguyên Thác vẫn đang nghĩ về những gì ông chủ mập mạp vừa nói, trong lòng có cảm giác nóng lên một cách khó hiểu, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nói: "Cậu ngủ trong phòng đi, tôi ra phòng khách."
Đồng Tuyển thấy nhà anh ngay cả ghế sô pha cũng không có, tiện nói: "Không cần thiết, giường cậu cũng không phải không nằm được, ngủ chung đi."
—— Dù sao cũng chỉ ngủ được mấy tiếng, sáng sớm mai chưa đến 7h bọn họ phải lên trường rồi.

Nói xong câu đó, Đồng Tuyển liền nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt bé nhím nhỏ, ngơ ngác nằm úp sấp trên vai Nguyên Thác, gai trên người "Soạt" một tiếng dựng hết lên.

Chỉ chốc lát sau, những chiếc gai khắp cơ thể đó từ từ hạ xuống, co lại thành một cục tròn tròn trông vừa ngoan ngoãn vừa vô hại.

Sự chú ý của Đồng Tuyển đã va phải vào bé nhím nhỏ, thầm nghĩ ngươi như thế này là đồng ý hay không đây.

Lát sau, cậu nghe thấy Nguyên Thác ho khan một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Được."
Vì vậy, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, Đồng Tuyển luôn lo lắng khi mình ngủ say sẽ bị Nguyên Thác đâm một nhát vào người, vì vậy cậu lấy chăn bọc mình như cuộn kimbap.

Một đêm vất vả, sau khi cậu nằm xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn Nguyên Thác thì nằm gối lên tay, mãi chẳng nhắm mắt.

Có lẽ khi mệt mỏi đến mức độ nào đấy, tinh thần sẽ trở nên đặc biệt hưng phấn, Nguyên Thác nhớ lại vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của Bùi Dương và Lý Hân Lệ, đồng thời cũng nghĩ đến cách bố trí tiếp theo của mình.

Vô số tên của những người có thể lợi dụng lướt qua tâm trí, cũng an bài giúp họ để có thể đem về một kết cục mà mình thỏa mãn.

Lý Hân Lệ làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản chỉ vì muốn lợi dụng anh để cướp đoạt tài sản, cũng sợ anh chiếm mọi thứ của Bùi gia, nhưng người phụ nữ ngu xuẩn này không hiểu, những gì Nguyên Thác muốn có, chưa bao giờ là Bùi gia.

Khóe môi Nguyên Thác cong lên, trong bóng tối lộ ra nụ cười lạnh.

Trước mắt anh dường như hiện ra rất nhiều gương mặt, bên tai cũng dần vang lên những âm thanh ồn ào.

Những bóng người này quay tròn trong không trung, như thể đang vây anh vào giữa, xô đẩy, chen chúc, không ngừng nói cái gì đó, lúc khóc lúc cười, lúc van xin lúc mắng chửi.


Anh có thể nhìn rõ một số khuôn mặt, một số biết, một số thì không, một số đã chết, một số vẫn còn.

Những bóng người này dần dần ngưng tụ thành một màn sương đen, vây chặt lấy anh.

Bọn họ sẽ lừa dối anh, nuốt chửng anh, hủy diệt anh!
Nguyên Thác giơ tay vào khoảng không, như thể muốn giữ chặt cái gì đó, bóp vỡ nó.

Nhưng đúng lúc này, một trận tuyết trắng xóa rơi xuống.

Những bông tuyết tan ra trong màn sương đen, toàn bộ sương mù sùng sục sôi trào, sau đó rào một tiếng —— biến mất không còn tăm hơi.

Nguyên Thác sững sờ, trước mặt vẫn là gian phòng tối om, ánh đèn đường mờ ảo chiếu qua rèm cửa, khiến anh mơ hồ thấy được bức tường bong tróc phía trên đỉnh đầu.

Bên tai có một luồng khí ấm áp thổi qua, anh đột ngột quay đầu, liền thấy khuôn mặt đang ngủ say của Đồng Tuyển.

Mối quan hệ giữa hai người cũng không có gì là đặc biệt quen thuộc cả, lúc đầu khi nằm trên giường, rõ ràng là chiếm một nửa, cuối cùng sau khi ngủ say, Đồng Tuyển lại nghiêng người, cọ cọ bả vai Nguyên Thác.

Cậu hô hấp rất nhẹ, sườn mặt yên lặng mà tuấn tú, ở trong bóng đêm lại có một loại ánh sáng trắng nhàn nhạt như sữa bò.

Bộ dáng khi ngủ của cậu lại giảm đi mấy phần lười biếng và tùy ý, so với lúc tỉnh thì có cảm giác gần gũi hơn.

Giống như ma xui quỷ khiến, Nguyên Thác đưa tay ra.

Vê ngón tay thô ráp có vết chai mỏng của mình, anh không dám chạm vào đôi má trông trắng nõn mịn màng kia, mà nín thở, xoa nhẹ lên tóc đối phương.

Xúc cảm mềm mại này khiến anh như từ địa ngục trở về nhân gian.

Thế giới là chân thật.

Căn cứ những chuyện trải qua trong giấc mộng, ảo giác này xuất hiện trong thời gian anh ở tù.

Không biết là do phải chịu kích thích qua độ, hay thật sự là do di truyền từ mẹ, dù sao thì từ sau khi thoát khỏi những cơn ác mộng, bệnh trạng của anh cũng theo đó mà xuất hiện, nhiều lúc cần phải cảm nhận đau đớn để tỉnh táo lại.

Anh cho rằng nằm gần người khác ở trên giường như vậy, bản thân sẽ càng thêm cảnh giác và chán ghét, nên anh cũng chuẩn bị sẵn sàng cho một đêm mất ngủ.

Nhưng ngạc nhiên là, nghe được tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng của người bên cạnh, đêm nay lại là một đêm yên giấc.

Trên thực tế, giấc ngủ của Đồng Tuyển không hề ổn định như Nguyên Thác tưởng tượng, chắc có lẽ là ngày nghĩ đêm mơ, cũng bởi vì nhắc nhở "Mở khóa nhân vật" của hệ thống, cậu lại một lần nữa mơ về ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ năm đó.

Hôm đó là sinh nhật 18 tuổi của cậu, cũng là ngày thi tháng của khối 12, cha và anh trai đều cố tình đẩy lùi công việc để có thể về nhà sớm và tự tay chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho cậu.

Ai ngờ mọi thứ lại trùng hợp như thế, dưới tầng đúng lúc xảy ra một vụ nổ gas.

Khi Đồng Tuyển quay về, toàn bộ khu chung cư đã chìm trong khói lửa.

Kể từ đó, mỗi khi nhìn thấy đám cháy, cậu đều cảm thấy cả người mất hết sức lực, chóng mặt buồn nôn.

Lửa trong mộng bốc cháy hừng hực, cậu khàn giọng hét lên "Ba ba, anh hai", cho đến khi tiếng chuông điện thoại bên tai vang lên càng lúc càng to, Đồng Tuyển mới đột ngột mở mắt ra, cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ.

Cậu run lên chốc lát, hít một hơi, đỡ trán ngồi dậy, phát hiện Nguyên Thác không còn nằm bên cạnh nữa, mà trong phòng bếp lại vang lên tiếng va chạm của xoong nồi.

Điện thoại bên cạnh vốn đã tự ngắt, giờ lại đổ chuông lần nữa.

Đồng Tuyển cầm lấy điện thoại di động, đưa tới trước mặt, sắc mặt hơi cứng đờ.

Người liên lạc phía trên, hiển thị hai chữ "Ba ba".

Hiện thực và mộng cảnh đen xen chồng chéo lên nhau một cách phức tạp, chuyện này trong nháy mắt, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác hư ảo khó mà phân biệt được.

Nhưng cậu rất nhanh liền ý thức được, người này là cha của nguyên chủ, người thân của cậu đã chôn thây trong biển lửa năm ấy rồi.

Đồng Tuyển nghe máy, a lô một tiếng, nói rằng: "Ba."
Đồng Hải Sinh ở đầu dây bên kia nín thở.

Trong ấn tượng, từ sau khi ly hôn với vợ cũ, con trai nhỏ hiếm khi gọi ông là "Ba ba", giao tiếp giữa hai cha con ít đến mức đáng thương, kể cả khi gặp mặt trực tiếp chứ đừng nói đến qua điện thoại.

Chỉ một chữ đơn giản như này thôi, cũng đủ khiến ông cảm thấy vui mừng khôn xiết.


Đồng Hải Sinh vội vã "Ơi" một tiếng, ngay cả giọng nói cũng dịu đi tám phần, nói: "Đúng rồi, là ba ba đây.

Ờ mà, Tuyển Tuyển, con giờ đang ở đâu? Con không về nhà bà nội sao?"
Đồng Tuyển cũng đột nhiên ngẩn ra, tự hỏi tại sao giọng nói này lại giống cha cậu trong hiện thực đến thế?
Cậu nói với hệ thống trong đầu: "Làm phiền, cho ta biết thông tin lai lịch của cha nguyên chủ với."
Nhân vật đã được mở khóa tối hôm qua, những thông tin này giờ có thể nhìn thấy, trên giao diện hệ thống bắt đầu hiển thị "Đang tìm kiếm".

Đồng Tuyển trả lời câu hỏi vừa rồi của Đồng Hải Sinh: "Dạ, hôm qua con ngủ ở nhà bạn cùng lớp."
Đồng Hải Sinh có chút vui mừng, luôn cảm thấy con trai quá mức thu mình, nên ông hi vọng con có thể kết thêm nhiều bạn mới: "À được.

Vậy con cùng bạn cứ vui vẻ chơi, ba ba cũng không có chuyện gì đâu, chỉ muốn nói một tiếng là tối thứ sáu con về nhà nha.

Nào tan học ba qua trường đón con, được không con?"
[Thông tin lai lịch đã tìm kiếm xong, mong kí chủ chú ý tìm đọc.]
Sau khi đưa ra yêu cầu, Đồng Hải Sinh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của con trai, nhưng đầu dây bên kia lại im lặng.

Dường như thật lâu sau, Đồng Tuyển mới lên tiếng: "Ba..."
Trong giọng nói của cậu có một sự run rẩy kỳ lạ: "Con có thể gọi video cho ba được không?"
Trong tài liệu hệ thống đưa ra, ba chữ "Đồng Hải Sinh" được viết đậm bằng kiểu chữ Arial rõ ràng, bên cạnh còn một tấm ảnh chứng minh nhân dân màu xanh lam nghiêm túc.

Vì cậu và nguyên chủ trùng tên, nhưng tên giống nhau cũng không chứng minh được gì, nhưng ảnh chứng minh nhân dân này, lại là ảnh mà Đồng Tuyển và Đồng Hải Sinh cùng đi chụp trong thế giới hiện thực.

Lúc đó hai cha con còn bàn bạc một lúc, suy nghĩ xem nên mặc áo sơ mi đen hay sơ mi trắng thì phù hợp.

Vội vàng lật xem hoàn cảnh xuất thân, quá trình gây dựng sự nghiệp cùng hiện trạng, ngoại trừ khác biệt một chút về phần liên quan đến vợ cũ và việc ông bà nội vẫn còn sống không phù hợp với tình huống thế giới thực, còn lại không có nửa điểm khác biệt nào.

Ở đầu dây bên kia, rõ ràng là Đồng Hải Sinh hết sức kinh ngạc với yêu cầu của Đồng Tuyển, nhưng ông vẫn vui vẻ đáp ứng, qua cuộc gọi video, giọng điệu và phong thái quen thuộc không thể nghi ngờ.

Đồng Tuyển không biết mình đã nói những gì và ngắt cuộc gọi video bằng cách nào.

Sự xuất hiện của Đồng Hải Sinh quá đột ngột, cảm xúc mạnh mẽ ập đến tâm trí cậu.

Cậu xưa nay cũng không phải người ngu ngơ, chỉ là phát hiện ra khả năng này thì quá mức kinh ngạc.

Cậu có khuôn mặt, gia thế, người thân, thậm chí ngay cả số điện thoại riêng cùng bí danh của phần mềm phát sóng trực tiếp đều giống y hệt với nguyên chủ, nay lại thêm một người cha chưa từng gặp tai nạn.

—— Điều này có nghĩa là, thế giới này, vốn là một thế giới song song với thế giới hiện thực?
Chưa từng có chuyện trùng họ trùng tên, nguyên chủ chính là cậu?
Chỉ là một số chuyện trải qua trong thời thơ ấu khác biệt, tạo thành hai người có tính cách khác biệt, nhưng cẩn thận nhớ lại một số khía cạnh về sở thích của nguyên chủ, vẫn là nhất quán với cậu.

Đồng Tuyển ngẩn người cầm điện thoại ngồi trên giường của Nguyên Thác, trong lòng cũng không biết đây là mùi vị gì.

Nhớ tới khoảng thời gian vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, cậu mơ thấy cha nhiều lắm, giấc mộng đưa cậu về thời điểm còn đi học mẫu giáo, cô giáo yêu cầu mỗi bạn mang hộp cơm do mẹ chuẩn bị đến, chỉ có cậu là dì bảo mẫu làm, chứ không có mẹ.

Cậu về nhà khóc lóc náo loạn một trận, sáng hôm sau khi thức dậy, cậu nhìn thấy cha đứng ở trong bếp, đang tìm sách dạy nấu ăn và làm món trứng chiên hình ngôi sao, mùi thơm của bánh mì nướng tràn ngập khắp nhà.

Khung cảnh quen thuộc này đã đi cùng cậu khi còn thơ bé cho đến lúc trưởng thành, vượt qua biết bao năm tháng, nhưng ở trong mơ, bất cứ khi nào cậu bước qua mùi thơm ấy đi vào bếp, cha đều biến mất.

Nhưng lần này, người đàn ông đã từng vì mình mà xách chiếc cặp sách nho nhỏ, quàng chiếc khăn đỏ một cách vụng về ấy, dường như thật sự đã quay về.

Nguyên Thác không nghe thấy âm thanh gọi điện thoại trong phòng của Đồng Tuyển.

Trong ngôi nhà tối tăm lạnh lẽo nhiều hơn một người, khiến cho anh có cảm giác như một đứa trẻ nhặt được động vật nhỏ bên đường, vui sướng, mới mẻ, lại có chút không biết làm thế nào để chăm sóc cho tốt.

Nguyên Thác suy nghĩ một chút, gọi điện đến căng tin nơi anh đang làm việc, xin nghỉ một ngày, ở nhà làm xong bữa sáng.

Anh hâm nóng bữa sáng trong nồi, thấy cửa phòng ngủ vẫn đóng nên cũng không ăn trước, anh lấy điện thoại ra, tìm một người liên lạc tên là "Trợ lý đặc biệt Lưu" và gửi một cái email.

Trợ lý đặc biệt Lưu này xem như là tâm phúc của ông Bùi, ông nội Nguyên Thác.

Trước khi Bùi Dương tìm tới, Nguyên Thác đã bắt đầu liên lạc với người này qua email.

Anh biết trợ lý đặc biệt Lưu là người đa nghi, cũng bỏ ra rất nhiều kiên trì, thông qua những tin tức mình nắm trong tay, gây cho đối phương một chút kinh ngạc cùng dao động.

Nguyên Thác không định khiến bản thân chịu thiệt thòi khi quay lại Bùi gia thay con trưởng tranh giành tài sản, dù là giả vờ cũng không được.

.


truyện kiếm hiệp hay
Mục tiêu của anh là trực tiếp đánh động với ông Bùi, cũng tranh thủ đạt được sự coi trọng và hợp tác của đối phương.

Bùi Dương và Lý Hân Lệ muốn lợi dụng anh để tranh đoạt tài sản, nếu phát hiện ra, con trai trưởng bị mình tính kế thế nhưng lại tự lập địa vị, trở thành đối thủ cạnh tranh với mình, cảm giác này chắc là kích thích lắm nhỉ?
Nhìn thấy email đã được gửi thành công, Nguyên Thác nhìn màn hình điện thoại, lộ ra một nụ cười lạnh.

Anh đang thỏa mãn với việc trả đũa trong đầu, bỗng nghe thấy cửa phòng ngủ "Rầm" một tiếng, vẻ mặt Nguyên Thác cứng đờ, che điện thoại lại theo bản năng, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Đồng Tuyển từ trong sải bước đi ra, đôi mắt không biết tại sao hơi đỏ đỏ, nhưng tinh thần nhìn qua lại cực kì phấn chấn, tươi cười rạng rỡ tràn đầy sức sống.

—— Nếu không phải hôm qua ngủ cùng nhau, anh sẽ gần như cho rằng hôm nay tên này là chú rể muốn đi rước dâu.

Nguyên Thác cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy: "Cậu dậy rồi.

Ừm, bữa sáng..."
Lời còn chưa hết, Đồng Tuyển đã trực tiếp bước đến trước mặt anh, sau đó duỗi tay ra, trực tiếp ôm lấy Nguyên Thác —— ôm rất chặt luôn.

Nguyên Thác: "..."
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người kia trong phút chốc không biết vì lí do gì mà gần như ngang ngược vây quanh anh, khiến cái đầu đầy mưu kế của anh biến mất ngay lập tức, cả người dường như đóng băng tại chỗ.

Trong lòng Đồng Tuyển ngập tràn vui sướng không biết phát tiết cùng ai, sau khi mạnh mẽ ôm một chút, liền vỗ vỗ sau lưng Nguyên Thác.

Cậu chân thành mà nói rằng: "Nguyên Thác, cậu thật sự là một người tốt.

Cảm ơn cậu!"
Cảm ơn cậu đã sẵn sàng tin tưởng vào thế giới này, cảm ơn cậu đã biết ơn từ tận đáy lòng, dè dặt cẩn thận cho phép tôi tiếp cận cậu.

Cảm ơn cậu cho dù cảnh giác cũng chịu buông xuống đề phòng, cũng cảm ơn, ở bên làm bạn với tôi, để tôi có thể từng chút tìm về đoạn nhân sinh đã đánh mất kia.

Nguyên Thác có thể nghe ra lời nói của Đồng Tuyển là xuất phát từ đáy lòng, vì vậy anh lại càng không hiểu nổi, nhưng điều không giải thích được này rất nhanh bị đẩy đi bởi một cảm xúc kỳ dị khác.

Tâm tình của Đồng Tuyển dường như rất tốt, hơn nữa còn rất gấp gáp muốn tìm một người để phát tiết cảm xúc này, điều này được thể hiện qua cái vòng tay ghìm chặt cùng nơi lồng ngực hai người chạm vào nhau truyền đến.

Nguyên Thác có thể cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi của Đồng Tuyển.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, loại nhịp điệu sống động và mạnh mẽ đó đánh vào lồng ngực của anh, như thể nó cũng đánh vào khoang ngực của chính anh, rõ ràng, mãnh liệt.

Cậu vùi đầu vào vai anh, hơi thở cậu phả vào bên cổ anh, giống như đêm qua vậy.

Nguyên Thác đột nhiên nghĩ đến ảo giác của mình, bỗng thấy hoảng hốt —— liệu những gì anh đang cảm thấy lúc này, cũng chỉ là ảo giác sao?
Anh ngập ngừng đưa tay lên, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng Đồng Tuyển, có chút ngốc nghếch vì không biết làm sao để gần gũi hơn.

Nguyên Thác phát hiện đối phương hơi gầy, trên lưng có thể cảm thấy xương cốt, nhưng lại mang đến cảm giác chân thực hơn hết.

Không hiểu sao, trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm.

[Tổng nhiệm vụ: Mang ấm áp đến cho nhân vật chính.

Đạt được thành tựu: Ôm nhau chặt chẽ, chia sẻ niềm vui.


Tiến độ nhiệm vụ: 25%.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chúc mừng kí chủ đã mở khóa thành công thiết lập tính cách "Học bá", chúc ngài bay xa vạn dặm, ghi danh bảng vàng!]
—— Cái ôm ấp này có khả năng thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ còn hiệu quả hơn so với đống đồ cậu mua lúc trước..


Bình luận

Truyện đang đọc