SAU KHI CỨU RỖI VAI CHÍNH CỐ CHẤP

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, hồi lâu không có ai lên tiếng.

Mãi cho đến khi một tiếng cười “hihi” không thể nín được vang lên từ góc lớp, mới khiến không khí đóng băng của cả lớp tan ra.

Hiệu trưởng Lý không ngờ rằng diễn biến của sự việc lại như thế này.

Có lẽ điều duy nhất lúc này khiến ông có thể vui mừng là người đi cùng chỉ là phóng viên của đài truyền hình, chứ không phải lãnh đạo cấp trên đi kiểm tra tình hình giảng dạy.

Ngoài việc có chút mất mặt thì ông còn thấy tức giận hơn——

Vào thời điểm quan trọng của lớp 12 như thế này, người giáo viên không những không lo lắng cho học sinh của mình, mà lại còn mượn danh giáo viên kiếm tiền đút túi, có một chút đạo đức nghề nghiệp nào không?!

Vào lúc này, hiệu trưởng Lý thậm chí còn có ý định đình chỉ việc giảng dạy của Hùng Văn Hoa.

Nhưng thứ nhất đối phương là giáo viên chính thức trong biên chế, cho dù là hiệu trưởng cũng không có đủ tứ cách để tự ý đình chỉ, thứ hai, dù sao cũng sắp thi đại học, đổi giáo viên thì sẽ phải thay giáo viên mới vào, điều này cũng gây nhiều bất tiện đối với học sinh trong lớp.

Vì vậy, hiệu trưởng Lý cuối cùng cũng từ bỏ ý định nổi giận nơi công cộng, và sau khi các phóng viên rời đi, ông đã yêu cầu cô Hùng đến văn phòng cùng mình.

Một giáo viên thích gọi học sinh đến văn phòng đã được mời đến phòng hiệu trưởng để nói chuyện, đó thực sự là một điều hiếm thấy.

Một cậu học sinh “có lòng tốt” đi nghe lén, kể là xếp loại giáo viên tốt cùng phần thưởng năm nay của cô Hùng đều mất hết, còn được yêu cầu viết bản kiểm điểm và thu lại toàn bộ tài liệu đồng thời trả lại tiền sách cho học sinh.

Nói chung là, mất nhiều máu đấy.

Mãi đến giờ tự học buổi sáng hôm sau, Hùng Văn Hoa mới lại xuất hiện trong lớp học, mắt sưng đỏ, cũng không trang điểm, cả người phờ phạc.

“… Tiền tài liệu đã giao cho bạn Lưu Trương Ba, hôm nay sẽ trả lại các bạn theo danh sách.”

Đối mặt với những học sinh bên dưới, Hùng Văn Hoa cảm thấy rất khó để mở miệng nhưng vẫn phải lên tiếng: “Về việc này… là do cô không cân nhắc kỹ và làm chưa thích đáng, sau khi suy nghĩ lại mọi chuyện, tôi cam đoan với các bạn sẽ không có chuyện tương tự xảy ra, sẽ không bắt ép học sinh mua bất kỳ tài liệu tham khảo nào, mong nhận được sự… tha thứ từ các bạn.”

Sau khi vất vả nói xong một cách khó khăn trắc trở, trong lòng cô buồn bực không thôi, nhưng cũng không thể không làm theo ý hiệu trưởng, đó là tự mình xin lỗi Đồng Tuyển.

“Bạn học Đồng Tuyển…”

Hùng Văn Hoa gần như là rítnhững lời này ra khỏi kẽ răng: “Lúc trước là do cô tức giận nên đã nói những lời không đúng, hi vọng em không để bụng.”

Dù gì cô giáo cũng là vai trên, phải xin lỗi công khai trước mặt tất cả học sinh trong lớp, chuyện này chắc chắn khiến cô nhớ kĩ nửa đời người.

Đồng Tuyển cũng không muốn đối đầu với Hùng Văn Hoa, thấy cô như vậy, cũng tiếp nhận lời xin lỗi này.

Hùng Văn Hoa cắn môi dưới, bước xuống khỏi bục giảng, trong lòng căm thù sâu sắc.

Từ lúc sinh ra cho tới nay cô chưa bao giờ bị mất thể diện như này, đúng là nhục nhã đến cực điểm.

Không phải tên nhãi con Đồng Tuyển cho rằng mình rất thông minh rất lợi hại sao? Cô muốn nhìn xem, nó sẽ đạt được thành tích gì trong kì thi tháng tiếp theo!

Hùng Văn Hoa không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Đồng Tuyển, chỉ biết rằng điều kiện kinh tế có vẻ khá tốt.

Nhưng bố mẹ nó đã ly hôn, họp phụ huynh cũng không có ai đi dự, những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như này thì có thể tốt hơn ở đâu?

Để rồi xem.

Tối hôm đó sau khi tan học, Nguyên Thác cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ trợ lý đặc biệt Lưu bên người ông Bùi.

Không có gì ngạc nhiên khi đối phương đồng ý yêu cầu của anh và cam kết sẽ giả bộ vô tình nhắc đến Nguyên Thác trước mặt ông Bùi, cũng như tìm cơ hội để họ có thể gặp nhau.

Tất nhiên, còn việc sau khi gặp mặt, ông Bùi có thể coi trọng và muốn đón anh về Bùi gia hay không, cái này phải xem vào bản lĩnh của Nguyên Thác.

Làm tâm phúc của ông Bùi, trợ lý đặc biệt Lưu cùng con trai cả Bùi Dương có mối quan hệ không tốt cho lắm, ngoài ra, qua những lần trao đổi trước, hắn cũng nhận thấy được tuy Nguyên Thác không lớn lên trong nhà từ nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải người đơn giản dễ bắt nạt.

Sau khi cân nhắc, nhân tình này có lợi chứ không có hại, mà trợ lý đặc biệt Lưu cũng không nghĩ ra lí do để từ chối.

Sau khi cúp máy, Nguyên Thác xoay chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, khóe môi kéo ra một nụ cười không rõ ràng, nhưng lại vô cùng bình tĩnh ung dung.

Không lâu sau, Bùi Dương và những người khác sẽ biết rằng, quân cờ mà họ muốn lợi dụng đã sớm vượt qua con trai trưởng và tự lập địa vị, trở thành đối thủ cạnh tranh của họ trong cuộc chiến gia sản.

Nghĩ đến những biểu cảm có thể xuất hiện trên mặt đối phương, Nguyên Thác thậm chí không thể chờ đợi được nữa.

Anh đặt điện thoại di động xuống, mở sách giáo khoa ra, cuối cùng sắp xếp lại các điểm kiến thức trước khi đi ngủ.

Một xấp giấy kiểm tra hàng tháng cũng được lấy ra, Nguyên Thác sắp xếp lại, chợt nhớ ra ban ngày Đồng Tuyển đã mượn mình.

Anh từng nghĩ cậu ấy không quan tâm đến điểm số, có vẻ như lần này cậu ấy muốn phân tích bài kiểm tra.

Mình sửa các câu có chút lộn xộn, không biết cậu ấy xem có hiểu không. Hơn nữa trong các kì thi trước, tính chất các câu hỏi được trình bày cũng rất đại diện.

Nghĩ về điều này, Nguyên Thác không thể không tìm ra các bài kiểm tra của những lần thi trước của mình, sau đó tổng hợp lại các dạng câu hỏi quan trong xuất hiện trong đó.

Trước khi anh nhận ra mình đang làm gì thì đã chép xong nửa cuốn sổ rồi.

Chữ Nguyên Thác lúc nào cũng là rồng bay phượng múa, lần này anh cố ý viết rõ ràng cẩn thận từng chữ một, sau khi chỉnh lý xong tự mình xem lại một lượt, có cảm giác rất thành tựu —— cái này còn có giá trị hơn nhiều so với mấy thứ mà Hùng Văn Hoa phát.

Anh đã quên mất tại sao mình phải thức khuya để làm chuyện khó hiểu này, anh thầm nghĩ nếu ngày mai Đồng Tuyển nhìn thấy có lẽ sẽ rất vui.

Nguyên Thác cầm bút lên, muốn viết gì đó vào trang cuối của cuốn sổ, hoặc vẽ một hình mặt cười tươi, nhưng có lẽ do tính cách của anh không có phần mềm mại đó, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thì không viết thêm cái gì cả.

Anh nhét cuốn sổ vào giữa hai quyển sách, sau đó đặt ngay ngắn cẩn thận vào trong cặp rồi tắt đèn đi ngủ.

Khi thế giới chìm vào bóng tối cũng là lúc cảm giác nghẹt thở lại ập đến.

Dường như có thứ gì đó không ngừng tuôn ra trong khoảng không trước mắt, rồi lao đến, đè lên ngực anh, bao vây lấy anh, túm chặt kéo lấy tay chân anh…

Lạ thay, anh như nhìn thấy khuôn mặt của mình giữa đống hỗn độn đó, như thể đang dương dương tự đắc, lại cũng như đang chìm trong nỗi buồn vô tận.

Anh, đã tự giam cầm chính mình.

Bông tuyết xinh đẹp lần trước không xuất hiện nữa, anh thờ ơ chờ đợi, như thể thời gian đã trôi qua mấy thế kỉ dài đằng đẵng, trước mắt cuối cùng cũng khôi phục lại từng chút ánh sáng, thế giới chân thực lại quay về.

Nguyên Thác vô thức đưa mắt nhìn về gối bên cạnh, chỉ thấy một mảng ánh trăng loang lổ.

Anh trở mình, một lần nữa ngủ thiếp đi.

Đồng Tuyển đã tu thân dưỡng tính trong mấy năm gần đây, trên thực tế, cậu cũng rất ít khi xảy ra xung đột trực tiếp với ai.

Nhưng khi đến thế giới này, cậu sâu sắc cảm thấy có thể là do gần mực thì đen gần đèn thì rạng, gần đây trao cho nhân vật chính hơi nhiều yêu thương, vậy nên cậu đã bị lây nhiễm nguồn năng lượng không sợ ai của Nguyên Thác.

Sau khi nói lên ý kiến với cô Hùng ngay tại chỗ, thích thì cũng thích thật, nhưng vì điều này mà bỗng nhiên cậu phải vác trên lưng một chút gánh nặng thần tượng.

—— Tất cả mọi người đều xem người từng là cá mắm này giờ đã biến thành thiếu niên hăng hái có một màn lột xác sau khi bị dồn vào đường cùng, vì vậy mà nếu Đồng Tuyển muốn lén lười biếng cũng cảm thấy lo lắng bất an.

Cậu dậy từ sáng sớm, ăn một lát bánh mì nướng bơ như người mộng du, vừa đi học vừa học thuộc từ vựng tiếng Anh, khi chuẩn bị đến cổng trường, cậu phát hiện hôm nay Phòng Giáo Vụ bỗng nhiên dở chứng, cho một đống người trực cổng kiểm tra thẻ học sinh.

Đồng Tuyển không mang theo thẻ, cho nên quyết định rất nhanh, bước chân sắp chạm tới cổng trường bỗng nhiên bẻ lái, đi thẳng đến bên bức tường phía sau trường học.

Sau đó cậu kinh hoàng phát hiện, trường học thật sự không thèm làm người nữa, ngay cả lối thoát hiểm này cũng gửi học sinh đến trực.

Đồng Tuyển lững thững đi hai vòng bên ngoài như con lừa, cuối cùng quyết định liều mạng, dùng khí thế “Ông đây không mang đấy thì sao, mi có thể làm gì ông”, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, xông thẳng về phía cổng trường.

Đang định qua cổng, đột nhiên có người vỗ vai cậu: “Đồng Tuyển?”

Đồng Tuyển quay đầu lại, phát hiện Nguyên Thác đang nhìn mình với vẻ khó hiểu: “Vừa nãy từ xa tôi đã thấy cậu đi vòng vèo quanh trường, làm gì vậy?”

Đồng Tuyển hướng về phía trước bĩu môi: “Kiểm tra thẻ học sinh, nếu bị bắt sẽ bị phạt đi lao động. Đã thế gần đây Hùng Đại cũng không có thiện cảm với tôi, như này cũng xui quá đi mất.”

Hùng Đại chính là biệt danh của Hùng Văn Hoa.

Nguyên Thác đang sờ sờ cặp sách, cũng mất tập trung vì bận nghĩ làm thế nào để đưa cho Đồng Tuyển đống kiến thức trọng tâm nho nhỏ đã được tóm tắt tổng hợp trong này.

Tối hôm qua ngồi viết anh chẳng nghĩ được gì, sáng nay đi trên đường mới cảm thấy càng ngày càng sai sai.

Mình giống kiểu ăn no rửng mỡ, đâu còn vẻ lãnh khốc vô tình một lòng báo thù nữa?

Tại sao anh lại dùng hơn nửa thời gian buổi tối, không ngủ cũng không tính toán âm mưu, mà lại để làm những việc này?

Sau khi ngẫm lại, Nguyên Thác cảm thấy mình có bệnh, mấy ngày trước còn nghi thần nghi quỷ, cảm thấy việc Đồng Tuyển đối xử tốt với mình là có vấn đề, bây giờ thì bản thân cũng bị Lôi Phong tiêm nhiễm tinh thần rồi.*

—— Đương nhiên, anh đúng là có bệnh thật. Mặc dù không nặng đến mức độ gọi là bệnh tâm thần, nhưng cách nó cũng không xa.

Dọc theo đường đi Nguyên Thác toàn suy nghĩ lung tung, cũng không muốn đem đồ đưa cho Đồng Tuyển nữa, kết quả là khi nghe thấy đối phương buồn phiền nói về việc không mang thẻ học sinh, tay nhanh hơn não, anh liền lấy luôn thẻ của mình từ trong túi ra, đưa tới.

Đồng Tuyển: “…”

Nguyên Thác: “…” Đã hiểu, phỏng chừng số mệnh an bài hôm nay anh nên đưa vật gì ra rồi.

Đồng Tuyển đột nhiên từ chối: “Không được, hai bọn mình ai bị phạt cũng không tốt. Với cả ảnh chụp cũng không giống người, cậu đi vào trước đi.”

Nguyên Thác cầm thẻ học sinh không nhúc nhích: “Không sao, cậu cứ đeo lên cổ rồi đi vào, không ai soi ảnh chụp đâu.”

Câu này ngược lại đã gợi ý cho Đồng Tuyển, ánh mắt cậu sáng lên, cầm lấy thẻ của Nguyên Thác, tháo dây thẻ ra và đeo lên cổ mình, sau đó nhét nó trong cổ áo, còn tấm thẻ hàng thật thì nhét lại vào tay Nguyên Thác.

“Như này là chuẩn rồi.” Đồng Tuyển dặn dò: “Nào đi đến gần cổng, cậu nhớ phải đuổi tôi, cái kiểu mà muốn đuổi đánh tôi ấy.”

Đại khái là hai người đuổi đánh nhau qua cổng, đối tượng trọng yếu bị kiểm tra là người phía sau, giúp Đồng Tuyển nhân cơ hội chạy trốn.

Nguyên Thác cũng không thể được gọi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, mỗi lần anh không chấp hành kỉ luật và nổi loạn đều là kiêu ngạo ngang ngược, anh không quan tâm đến vụ kiểm tra thẻ học sinh, nhưng Đồng Tuyển lại có thể lập ra một kế hoạch như quay quả quảng cáo siro khẩn cấp vậy, khiến anh không kịp vào vai.**

Đồng Tuyển chạy về phía trước mấy bước, quay đầu lại thì thấy Nguyên Thác vẫn không nhúc nhích, cậu đành phải trở về táng anh một cái lảo đảo: “Mau đuổi theo đi!”

Lúc này Nguyên Thác mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi kịp, hai người một trước một sau vọt vào cổng trường, ngược lại thì giống như đang chơi đùa hơn là đánh nhau.

Nam sinh trực cổng thấy Đồng Tuyển trên cổ đeo dây thẻ chạy thật xa nên cũng không gọi cậu lại, chặn Nguyên Thác chạy phía sau lại một chút: “Bạn học, thẻ học sinh của cậu đâu?”

Nói xong câu đó thì bị nữ sinh bên cạnh kéo một cái, nhỏ giọng nói: “Nguyên Thác, đây là lớp 15 Nguyên Thác.”

Nguyên Thác có một khuôn mặt u ám nhưng đẹp trai, dáng người cao gầy, thường ngày rất “ngầu”, thực tế thì hình tượng này rất đúng gu của nhiều nữ sinh, hơn nữa thành tích của anh cũng tốt, nên thường trở thành đề tài để các bạn học bàn luận buôn dưa.

Chỉ có điều do vướng phải tin đồn về bệnh tâm thần và tính khí xấu nên hầu hết mọi người vẫn hơi sợ và tránh xa anh.

Nguyên Thác lấy thẻ ra loáng một cái, nam sinh trực tuần cũng không dám nói thêm gì nữa, để yên cho anh đi.

Nguyên Thác mặt không cảm xúc đi vào, quẹo vào chỗ ngoặt của dãy nhà, Đồng Tuyển xuất quỷ nhập thần nhảy ra, vỗ vai anh một cái, tay trái đeo dây thẻ còn một chút nhiệt độ cơ thể lên đầu Nguyên Thác.

“Cảm ơn người anh em, vật về với chủ nhớ.” Đồng Tuyển nói: “Bây giờ cậu đi làm ở nhà ăn à? Để tôi mang cặp của cậu về lớp luôn cho.”

Nguyên Thác giữ cặp sách của mình, lắc lắc đầu: “Không cần, không nặng.”

Ngừng một chút, vẫn là đặt cặp sách xuống, kéo mở khóa, lấy ra một quyển sổ ghi chép từ bên trong, đưa cho Đồng Tuyển: “Tôi tự… Mấy đề trước sai rồi, vô dụng, cậu xem qua này đi.”

Đồng Tuyển nhận lấy, chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã vung vung tay, đeo cặp sách đi về hướng nhà ăn.

Đồng Tuyển nhìn bóng lưng của Nguyên Thác, sau đó cúi đầu lật xem cuốn sổ trên tay.

Chữ viết trên đây ngay ngắn sạch sẽ, dễ nhìn hơn rất nhiều so với những gì anh viết trên bài thi, được chia thành các mục riêng biệt, thậm chí còn phân tích tư duy rõ ràng những điểm tương đối yếu trong từ vựng và ngữ pháp tiếng Anh của Đồng Tuyển.

Các câu hỏi ví dụ trong đây đều được lấy từ các đề kiểm tra hàng tháng, thuận tiện hơn nhiều so với việc so sánh và phân tích từng bài một.

Đồng Tuyển gần như cảm thấy Nguyên Thác đã viết riêng cho cậu, độ sát thương quá cao.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, số lượng chữ trong này quá nhiều, ba bốn ngày có khi còn chưa viết xong, mà hôm qua cậu mới mượn bài kiểm tra của người ta, nên là không có khả năng không có khả năng đâu.

Đồng Tuyển bỏ đi suy nghĩ vừa rồi và cất cuốn sổ đi.

Lần này thì tốt rồi, cậu có nhiệm vụ truyền hơi ấm cho nhân vật chính, mà sau một phen xoay vòng xoay vèo, cuối cùng thì lại là Nguyên Thác đi sưởi ấm cho cậu.

Nhân vật chính này rõ ràng đâu có cố chấp biến thái như trong sách viết đâu, người ta đáng yêu như thế này, tác giả viết bậy viết bạ.

Gần đây, thế lực tà ác Hùng Văn Hoa bị tấn công áp chế, Nguyên Thác cũng không đánh nhau, hai ông trùm của lớp 15 trở nên yên tĩnh bất thường, mọi người cùng nhau hòa thuận vui vẻ trôi nổi trong đại dương giải đề, nghênh đón một cái cuối tuần tiếp theo.

Chương trình đặc biệt của đài truyền hình dành cho học sinh sinh viên tốt nghiệp cũng đã hoàn thành, sẽ được phát sóng vào tối nay.

Sau khi tan học, Nguyên Thác và Đồng Tuyển đi cùng nhau ra cổng trường.

Theo bước chân của kì thi đại học càng ngày càng gần, khí trời cũng từ từ ấm lên, Đồng Tuyển mua một cây kem “que đôi” và đưa cho Nguyên Thác một nửa, vừa đi vừa ăn.

“Ngày mai cậu có đi làm thêm không?” Cậu hỏi.

Nguyên Thác nói: “Tôi không đi làm vào cuối tuần nữa, để học.”

Anh dự định đi gặp ông nội mình một lần, người đàn ông nghiêm khắc thâm trầm trong giấc mơ của anh.

Trong ấn tượng, ông chưa bao giờ ưu ái thiên vị hay hiền lành yêu chiều với bất kì người con cháu nào, mà luôn luôn dùng ánh mắt như đánh giá hàng hóa, nghiêm khắc và cẩn thận lựa chọn người thừa kế gia tộc lớn này.

Nguyên Thác không biết trong hiện thực gặp mặt ông có đối với mình như thế hay không, dù có thì đối với Nguyên Thác mà nói, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Anh không cần yêu thương, anh chỉ cần cho đối phương thấy được năng lực của bản thân.

Những lời này đọng lại trong lòng anh một hồi, không có nói cho Đồng Tuyển biết, Nguyên Thác cẩn thận cầm nửa que kem còn lại trong tay, sau khi nhìn thấy Đồng Tuyển ăn xong liền đưa qua.

Đồng Tuyển kêu lên một tiếng “A” rồi bật cười: “Tôi đưa cho cậu mà.”

Trước đây Nguyên Thác chưa bao giờ chia sẻ đồ ăn với bất cứ ai, dường như từ lúc anh sinh ra đã không phù hợp với thế giới này, những người khác tránh né và sợ hãi anh, còn anh thì không nhìn lọt mắt những người khác.

Dừng một chút, Nguyên Thác đưa cây kem lên miệng và cắn một miếng.

Có chút lạnh, lại có chút ngọt, giống như… những bông tuyết xuất hiện vào cuối ảo giác của anh ngày hôm đó.

Lúc này đèn đường mới bắt đầu bật, cũng là thời gian tan học, giờ cao điểm của đoạn đường này, ngã ba cổng trường chật cứng người và xe, học sinh tụm năm tụm ba chen chúc nhau thành từng nhóm, cười cười, mắng mắng, đùa đùa, loạn ơi là loạn.

Nguyên Thác và Đồng Tuyển nối đuôi nhau chen qua cổng trường, Đồng Tuyển mơ hồ nghe thấy còi ô tô bíp bíp hai tiếng, nhưng cậu cũng không quan tâm mấy.

Vào lúc này, một người đàn ông cao lớn sải bước về phía cậu, còn chưa đi đến trước mặt đã cao giọng gọi: “Tuyển Tuyển!”

Nguyên Thác cảnh giác liếc mắt nhìn ông, đồng thời nói với Đồng Tuyển: “Có người gọi cậu.”

Ngay khi Đồng Tuyển quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ của cha mình.

Từ lúc biết trong thế giới này có lẽ Đồng Hải Sinh chưa qua đời, Đồng Tuyển đã cố gắng rất nhiều để làm nhạt đi những mong đợi trong lòng.

Trước khi vấn đề này được xác minh, cậu hi vọng rằng mình có thể đón nhận bất kì kết cục nào có thể xảy ra với một trái tim bình tĩnh.

Lúc này, khoảnh khắc nhìn thấy người thật, mọi nghi ngờ đều bị xua tan, cậu nhận ra rõ ràng người trước mặt mình đúng là cha cậu.

Cảm giác trong nháy mắt này giống như mộng du, giống như bị thứ gì đó làm cho choáng váng đầu óc, cậu đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích, vì sợ rằng mình mà bị quấy rầy dù chỉ một chút là sẽ mơ màng tỉnh khỏi giấc mơ này.

“Đồng Tuyển, Đồng Tuyển?”

Giọng nói của Nguyên Thác hiếm khi lộ vẻ bất ngờ và lo lắng, anh đặt tay lên vai Đồng Tuyển hỏi: “Cậu sao vậy? Ai vậy?”

Đồng Tuyển thì thào: “Là… là ba mình.”

Còn một câu nói đã lâu không gặp.

Trong thời gian hai người trò chuyện, Đồng Hải Sinh đã đi tới.

Điều hơi kì lạ là ông không hề thấy ngạc nhiên trước thái độ của con trai út khi đối diện với mình, cứ như việc Đồng Tuyển nhìn thấy ông bước tới nhưng không nhúc nhích là chuyện bình thường.

“Tuyển Tuyển.”

Đồng Hải Sinh cười với Đồng Tuyển, có chút cẩn thận hỏi: “Ba ba tới đón con, hôm nay con có về cùng ba không?”

Nguyên Thác liếc nhìn Đồng Hải Sinh, phát hiện vẻ mặt của đối phương có chút lấy lòng, liền không khỏi nghi ngờ.

Đánh giá từ những lần tiếp xúc dạo gần đây, Đồng Tuyển không phải người hung dữ và bạo lực, nếu người đàn ông này là cha cậu ấy, không có lí do nào mà khi nói chuyện với con trai lại có thái độ này.

Hơn nữa, phản ứng vừa rồi của Đồng Tuyển cũng rất kì lạ.

—— Chẳng lẽ là đã từng ngược đãi cậu? Bỏ rơi cậu? Làm gì đó có lỗi với cậu?

Nguyên Thác phán đoán dựa trên kinh nghiệm sống của chính mình, được cảm nhận sâu sắc “thế giới này xấu xa như cha”, ánh mắt nhìn về Đồng Hải Sinh không khỏi có thêm chút soi mói và không tốt.

Anh có chỗ không biết, thông qua việc hệ thống mở khóa nhân vật, Đồng Tuyển cũng đã biết được những nỗi lòng bí mật giấu phía sau.

Thì ra ở thế giới này, cha mẹ đã li hôn từ khi nguyên chủ còn nhỏ, anh cả Đồng Lỗi theo cha, còn Đồng Tuyển thì sống với mẹ.

Cốt truyện cụ thể về phía người mẹ vẫn chưa được mở khóa, nhưng biết rằng bà là sao nữ lớn của làng giải trí và mới tái hôn nửa năm trước.

Chính vì bà tái hôn nên Đồng Tuyển đã được Đồng Hải Sinh đón về.

Tuy nhiên, do ảnh hưởng của mẹ nhiều năm qua, nên hiểu lầm và khoảng cách giữa hai cha con càng thêm sâu sắc, chẳng trách Đồng Hải Sinh lại có thái độ cẩn thận như vậy.

Vì lí do này, Đồng Tuyển tạm thời không tiện thể hiện mình quá niềm nở.

Cậu yên lặng hít một hơi, theo tính cách của nguyên chủ, cụp mắt “Vâng” một tiếng nói: “Vậy về nhà thôi.”

Đáp lại chỉ đơn giản với bốn chữ này thôi cũng đã khiến Đồng Hải Sinh vô cùng vui vẻ, liên tục nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta về ngay nào. Ba kêu dì Chu mua đồ về nhà làm món ngon cho con.”

Đồng Tuyển trong lòng khẽ động, trước đây dì giúp việc của nhà họ cũng họ Chu, dì ấy vì tình cờ vắng mặt trong hôm xảy ra hỏa hoạn nên may mắn tránh được một kiếp, không biết lúc này có còn là cùng một người hay không.

Cậu vẫn cảm thấy như mình đang mộng du, mê man theo cha lên xe, mới nhớ tới mình còn chưa chào Nguyên Thác.

Đồng Tuyển quay người lại thì thấy Nguyên Thác vẫn chưa rời đi, lúc này anh đứng trong bóng tối dưới ngọn đèn đường, hai tay đút túi quần, mắt nhìn theo hai cha con.

Đồng Tuyển nói: “Ba, ba chờ một chút, con nói mấy câu với bạn cùng lớp.”

Cậu vội vã tìm Nguyên Thác, nói xong liền chạy lại, ngược lại thì Đồng Hải Sinh tay vịn vào cửa xe sửng sốt hồi lâu, sau đó giống như mộng du nói với tài xế: “Vừa nãy Tuyển Tuyển gọi tôi là ba.”

Lần trước khi gọi điện thoại, Đồng Hải Sinh cũng đã nghe thấy Đồng Tuyển gọi một lần, nhưng ông luôn cho rằng do đường truyền kém nên mình nghe nhầm, còn lần này chính là mắt thấy tai nghe, là thật.

Tài xế nói: “Ở chung lâu, chắc hẳn Tuyển Tuyển cũng biết ai là người thương yêu mình nhất.”

Mắt Đồng Hải Sinh chỉ nhìn chăm chăm vào đứa con trai đã chạy xa, gật gật đầu.

Ông như sắp khóc trong gió, hạnh phúc quá đi mất.

Vốn dĩ mặt Nguyên Thác không cảm xúc gì, nhưng khi thấy Đồng Tuyển vội vã chạy về phía mình, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên, cười hỏi: “Sao cậu không lên xe?”

Đồng Tuyển nói: “Chưa kịp chào tạm biệt cậu mà, cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt đấy, hẹn gặp lại vào tuần sau.”

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không có gì xảy ra thì tuần sau cùng nhau đi ăn xiên nướng trước cổng trường đi.”

Đỉnh đầu hơi rối của Đồng Tuyển dưới ánh đèn đường có chút xù xù, trong chốc lát, Nguyên Thác rất muốn được chạm vào như cái đêm bọn họ ngủ chung giường.

Nhưng đối phương bây giờ còn chưa ngủ, dù sao thì anh cũng không tiện xuống tay.

Nguyên Thác nhấc tay lên, lại hạ xuống, cười nói: “Được, cậu đi nhanh đi, đừng để ba cậu đợi lâu.”

Khi hai cha con trở về nhà, người giúp việc đúng là dì Chu quen thuộc.

Đồng Hải Sinh muốn cho con trai vẻ mặt tốt, vừa về nhà liền tận lực thể hiện tay nghề, thay quần áo xong liền xông vào nhà bếp bận rộn.

Không ai cho phép Đồng Tuyển làm việc, vì vậy cậu nằm trên ghế sô pha như vị đại gia, trên tay vẫn cầm một quyển sách ngữ văn nhỏ, câu được câu không mà học.

Gia đình cậu trở về, cậu không thể tiếp tục làm con cá mắm, cũng không thể khiến cha cảm thấy mất mặt.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Dì Chu đi tới mở nút chống trộm ngoài cửa, Đồng Tuyển hỏi: “Ai vậy dì?”

Dì Chu nói: “Chú của cháu đến.”

Bà đi vào bếp nói với Đồng Hải Sinh, đúng lúc thông báo của hệ thống vang lên trong đầu Đồng Tuyển:

[Tổng nhiệm vụ: Trao ấm áp cho nhân vật chính Nguyên Thác.

Thành tựu đạt được: Nói lời hẹn gặp lại √

Tiến độ nhiệm vụ: 30%.

Điểm thưởng: 10 điểm.]

[Chúc mừng kí chủ, tuyến nội dung chính tăng 5%, đã mở xong cốt truyện mới.]

[Mở khóa nhân vật phản diện: Một người chú tham lam, một người em họ đáng ghét.]

Đồng Tuyển không biết mình trao ấm áp cho Nguyên Thác lúc nào, hỏi hệ thống mới biết là khi nói lời hẹn gặp lại với Nguyên Thác trước cổng trường.

Đồng Tuyển nói đùa với hệ thống: “Chiến sĩ thi đua, lần này thời gian đến nhận thưởng của mi hơi lợi hại đấy.”

Hệ thống im lặng.

Nó có thể nói là do mình không thể lí giải suy nghĩ của Nguyên Thác, cho nên mới cố ý xác minh thật nhiều lần sao?

Tại sao có mỗi việc nói hẹn gặp lại cũng nhận được điểm chứ!

Quả nhiên không hổ là nam chính cố chấp hệ hắc ám, cao thêm khó dò vô cùng.

Lúc hệ thống đang trầm mặc, Đồng Tuyển cũng tự mở ra nội dung vở kịch về “người chú tham lam”và “em họ đáng ghét”.

Cậu nhớ trong cuộc sống hiện thực cậu cũng có một người chú tên là Đồng Hải Bằng, ỷ vào khuôn mặt dễ nhìn, lười biếng hết ăn lại nằm còn thích làm loạn.

Người chú này chưa từng kết hôn, nhưng có một đứa con trai không biết do cô gái nào ném lại, cũng chính là em họ Đồng Thắng của Đồng Tuyển, chỉ lớn hơn Đồng Tuyển hai tháng, năm nay cũng lớp 12.

Vì hộ khẩu của Đồng Thắng ở đây, nên phải đến thành phố S thi đại học, cho nên cách thời gian thi mấy tháng, Đồng Hải Bằng liền đem hắn đến ở nhờ trong nhà Đồng Tuyển.

Thực ra, Đồng Hải Sinh không thể nào nuông chiều người em Đồng Hải Bằng không biết điều này, nhưng vẫn luôn quan tâm chăm sóc đứa cháu Đồng Thắng rất nhiều, thứ gì Đồng Tuyển có thì Đồng Thắng tất nhiên cũng có một phần, chỉ lo cháu sống không quen không thoải mái.

Sau đó, trong vụ hỏa hoạn, Đồng Thắng là người duy nhất may mắn sống sót, Đồng Tuyển muốn tìm hắn để hỏi rõ tình hình lúc đó, nhưng Đồng Thắng nói rằng hắn quá sợ hãi nên không thể nhớ được và từ chối phải trả lời bất cứ câu hỏi nào, thậm chí còn đòi Đồng Tuyển phải trả tiền bồi thường.

Cậu vẫn nhớ như in sau khi tang lễ của cha và anh trai xong xuôi, Đồng Hải Bằng đã đưa Đồng Thắng đến tìm cậu bàn bạc chuyện bồi thường.

“Tuyển Tuyển, chú biết trong lòng cháu không dễ chịu, nhưng nhìn từ góc độ khác, coi như cháu không còn ba không còn anh, cũng không lo lắng về vấn đề tiền bạc. Có đúng không?”

Đồng Hải Bằng đẩy Đồng Thắng đến trước mặt Đồng Tuyển, phun ra những lời lẽ không biết xấu hổ: “Tiểu Thịnh nhà chú, vốn là đến ở ít ngày ở nhà cháu, kết quả lại bị một trận hỏa hoạn làm cho đầu óc hoảng sợ, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thời điểm thi đại học, nếu một chút bồi thường cũng không có, chú sẽ thất vọng đau khổ lắm.”

Tất nhiên, bọn họ không nhận được một chút bồi thường nào như họ muốn, và kể từ vụ việc đó, hai bên gần như cạch mặt nhau.

Hiện tại, cốt truyện do hệ thống cung cấp không khác nhiều so với trải nghiệm của Đồng Tuyển trong thế giới thực.

Đối với việc này, hệ thống giải thích là: [Kí chủ chỉ là nhân vật phụ pháo hôi trong truyện, bối cảnh xuất thân cũng không chiếm nhiều chỗ trong truyện. Do đó, khi cốt truyện được mở khóa sẽ tự động lấp đầy những lỗ hổng của thế giới.]

Hệ thống nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng từ câu trả lời này, Đồng Tuyển đã xác nhận một điều mà cậu luôn nghi ngờ.

Có vẻ như từ lúc cậu vào sách, thế giới trong sách đã tự động hòa nhập với thế giới thực.

Và mỗi khi OOC hay cốt truyện được mở khóa, chúng sẽ biến đổi thế giới này từng chút thành dáng vẻ mà cậu vẫn quen thuộc.

“Hừm… Ta hỏi mi một việc.” Đồng Tuyển bất thình lình nói: “Trên thế giới này, rốt cục là nguyên chủ có thật sự tồn tại hay không?”

Hệ thống sửng sốt, bị cậu hỏi làm hít vào một ngụm khí lạnh.

Đồng Tuyển nói: “Đây không phải là một thế giới hoàn chỉnh, mà là một thế giới huyễn hoặc được xây dựng trong sách. Trước khi ta đến, những cốt truyện chưa được sắp đặt sẽ không xảy ra. Sau khi ta đến, tất cả những cốt truyện xoay quanh ta đều được bổ sung lấp đầy. Vì vậy, có thể suy đoán rằng… Thực tế, nguyên chủ ban đầu chỉ là một nhân vật tương tự như NPC?”

Cậu khoanh chân ngồi trên sô pha, tư thế thoải mái thư thái, đôi mắt đào hoa hơi cong cong, cả khuôn mặt cũng vì nụ cười này mà rạng rỡ cả lên.

Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy mình, nhưng hệ thống vẫn cảm thấy trong lòng như bị một cái câu móc nhỏ móc vào.

Lúc thường nó hay cằn nhằn kí chủ không chịu tiến bộ, nhưng người này thỉnh thoảng lại nhảy số cái đầu xinh đẹp kia, cũng đáng sợ lắm luôn á.

Hệ thống không biết nó là phẫn nộ hay ngưỡng mộ nữa, nói: [Đáp án này vốn là để dành làm gói quà trứng phục sinh mới tiết lộ bí mật á…]

Đồng Tuyển nhướng mày: “Ý là, ta đã đoán đúng?”

Hệ thống: […Ừ.]

Cửa bên ngoài được mở ra, đồ ăn được bưng ra từ bếp, tiếng nói chuyện ồn ào của con người cùng với mùi thơm của thức ăn, rất thật.

Đồng Tuyển từ trên ghế sô pha đứng lên: “Tốt rồi.”

Cậu nhìn hai vị khách có chút vô ý tứ kia với nụ cười thoải mái: “Xem ra có thể gọi đây là thế giới của ta.”

Những câu chuyện trong sách đều là ý tưởng của người khác, còn thế giới của cậu sẽ do chính cậu làm chủ.

Trong khi nói chuyện, Đồng Hải Bằng cùng con trai Đồng Thắng đã vào cửa.

“Anh hai, hôm nay em vừa tới thành phố, đưa cháu trai anh đến gặp anh.” 

Đồng Hải Bằng thân thiết chào hỏi, ấn vai Đồng Thắng đẩy về phía trước, nói: “Tiểu Thắng, đây là bác của con, chào bác đi.”

Thành thật mà nói, Đồng Hải Sinh cũng không muốn hai người họ đến đây.

Bình thường Đồng Tuyển trọ ở trường, ông thì bận chuyện kinh doanh, vốn dĩ hai cha con có rất ít cơ hội ở chung, chưa kể hôm nay Đồng Tuyển hiếm khi cho ông sắc mặt tốt như vậy  —— thời gian dành cho cha con quý giá đến nhường nào!

Mà em trai không biết điều, Đồng Hải Sinh cũng không muốn thái độ trước cháu trai Đồng Thắng, nên khi đối phương chào hỏi, ông vẫn cười nói đáp lại: “Hơn một năm không gặp, Tiểu Thắng có vẻ cao hơn rất nhiều. Mau ngồi xuống đi, hai cha con ăn tối chưa?”

Đồng Hải Bằng cười nói: “Sau khi xuống xe em liền lập tức tới đây, thật sự là không để tâm việc đó. Xem ra hôm nay nhất định phải cọ một bữa với anh hai rồi.”

Cũng may là đồ ăn rất nhiều, cho dù có thêm hai người cũng hoàn toàn đủ ăn. Đồng Tuyển chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi vào bàn, một mình mang theo vẻ kiêu ngạo của một thiếu niên tự kỉ.

Đồng Hải Bằng nhìn thấy cậu, sửng sốt một chút, mất một lúc mới nhận ra: “Ồ, hôm nay Tuyển Tuyển cũng về nhà à?”

Đồng Hải Sinh biết con trai mình tính cách hướng nội, không thích nói chuyện với mọi người, Đồng Tuyển chưa kịp nói gì ông đã đáp: “Đúng vậy, ngày mai là chủ nhật không phải lên lớp nên hôm nay anh đón con về nhà.”

Hai người lớn ngược lại không thấy quá bất ngờ về sự thay đổi bề ngoài của Đồng Tuyển.

Thiếu niên mà, quan tâm hình tượng lắm, thay đổi kiểu tóc hay thay quần áo là chuyện bình thường, nhưng Đồng Thắng bên cạnh thì nhìn người anh họ này không biết bao nhiêu lần.

Trong ấn tượng của hắn, Đồng Tuyển luôn là một người không biết nói chuyện, đầu tóc lỗi mốt và cặp kính gọng đen quê mùa, từ học thức đến ngoại hình đều không có điểm nào có thể so sánh được với hắn.

Đồng Thắng xem thường cậu, nhưng cố tình người ta lại có ba là sếp lớn, mẹ là minh tinh điện ảnh, còn hắn chỉ có thể đi theo Đồng Hải Bằng, một người cha không đáng tin cậy, mỗi ngày đều mong ước.

Hắn không ngờ rằng sau khi sửa sang lại thì dung mạo của Đồng Tuyển lại nổi bật như vậy, hơn nữa khí chất cả người cũng thay đổi, ngồi trong phòng khách tráng lệ của nhà họ Đồng, giống như một hoàng tử nhỏ nho nhã, quý phái.

Điều này làm cho cảm giác tự ti xen lẫn mất cân bằng của Đồng Thắng càng thêm mãnh liệt.

Đồng Hải Bằng khó hiểu liếc con trai một cái, vừa cười hỏi: “Kia Tuyển Tuyển có phải là đợi sau khi thi đại học xong, nghỉ hè thì về với mẹ không?”

Đồng Hải Sinh nhíu nhíu mày, không hài lòng với sự vô ý của em trai mình, hời hợt nói: “Về sau sẽ không quay lại nữa.”

Nụ cười trên mặt Đồng Hải Bằng cũng có chút cứng ngắc, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ đến cơ nghiệp lớn lao của anh trai, chỉ có hai đứa con trai, sau khi li hôn cũng không cưới vợ khác.

Bây giờ cậu cả Đồng Lỗi đang đi học bên ngoài, cậu con trai nhỏ Đồng Tuyển thì ở với mẹ, Đồng Hải Sinh không có ai ở cùng chắc hẳn sẽ thấy khá trống trải.

Vì vậy, hắn định tìm cớ để đưa Đồng Thắng đến và ở lại nhà Đồng Hải Sinh luôn.

Chỉ cần có thể bước vào cửa và ở lại, đương nhiên sẽ có thể nhờ cậy được, cũng tiện bồi dưỡng tình cảm.

Đồng Hải Bằng cảm thấy anh trai mình có tiền như vậy, lại còn thích trẻ con, không chiếm lợi chút gì đó là quá sai lầm.

Ai ngờ Đồng Tuyển lại trở về, thật sự có chút ngáng đường.

Nhưng nói đến việc ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích học tập tốt, thì đứa trẻ tự kỉ Đồng Tuyển không có nửa điểm để so sánh với Đồng Thắng.

Đồng Hải Sinh não đảo ầm ầm, nhưng trên mặt không lộ ra, đồng tình nói: “Cái này cũng tốt. Lớp 12 cũng rất áp lực, Tuyển Tuyển về đây, cũng để ba cháu làm cho cháu thức ăn ngon bồi bổ cơ thể. Đúng rồi, đề thi thử mô phỏng đề đại học lần thứ hai cháu thi chưa? Kết quả như thế nào?”

Đồng Tuyển trong lòng nghĩ, quả nhiên một trong những kỹ năng không thể tránh khỏi của thân thích đáng ghét chính là hỏi về thành tích điểm số.

Cậu thản nhiên nói: “Không tốt lắm ạ.”

Đồng Hải Bằng cũng nghe được cậu thường đạt vị trí gì khi thi toán, các môn khác cũng không đạt được kết quả khả quan.

Đồng Hải Bằng nói: “Chú không có ý gì đâu nhưng mà cũng là lớp 12 rồi, cũng nên biết lo lắng. Em họ cháu bài tập làm vẫn luôn luôn tốt…”

Hắn quay đầu hỏi Đồng Thắng: “Đúng rồi, lần trước con thi xếp hạng mấy?”

Đồng Thắng rụt rè nói: “Cũng không tốt lắm ạ, chỉ đứng thứ chín trong lớp.”

Đồng Hải Bằng nói với Đồng Hải Sinh: “Tiểu Thắng nhà mình lúc thường luôn đứng trong năm vị trí đầu, nhưng gần đây vì thủ tục hộ tịch này kia mà có chút trễ nải việc học. Tuy nhiên giáo viên của nó cũng nói, với thành tích như này, vào được trường cao điểm hẳn là không có vấn đề…”

Hắn nghĩ thể hiện sự ưu tú của Đồng Thắng trước mặt Đồng Hải Sinh, thành tích tốt cũng là ưu điểm lớn nhất để so với Đồng Tuyển, nhưng Đồng Hải Sinh khi nghe thấy trong lời nói của em trai có ý xem thường con trai, trong lòng liền cảm thấy không vui.

Ông sợ Đồng Tuyển khó chịu nên trực tiếp cắt ngang lời của Đồng Hải Bằng: “Hải Bằng, bọn nhỏ vừa từ trường về nhà, đều rất mệt, đừng nói đến điểm số nữa. Ăn cơm đi.”

Đồng Hải Bằng sửng sốt một chút, thấy Đồng Hải Sinh sắc mặt không tốt, có chút ngượng ngùng nói: “Em đang suy nghĩ, hay là để Tiểu Thắng sống ở đây đến kì thi tốt nghiệp. Đứa nhỏ này học giỏi, cũng hiểu chuyện, còn có thể phụ đạo thêm cho Tuyển Tuyển.”

Nghe em trai nói, Đồng Hải Sinh thật sự có chút do dự.

Không có bậc cha mẹ nào không muốn con mình có thành tích xuất sắc, nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt của gia đình nhà Đồng, Đồng Hải Sinh tự có cảm giác có lỗi rất nhiều với đứa trẻ này, nên cũng không cam lòng gây thêm cho con quá nhiều áp lực, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi.

Nếu như trước kì thi đại học, có một bạn nhỏ bằng tuổi ở bên cạnh cùng học với mình, hẳn là điều tốt cho việc điều chỉnh tâm lí cũng như cải thiện điểm số, cũng là việc hữu ích nhỉ?

Ông đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Đồng Tuyển mở miệng nói: “Không cần đâu.”

Cậu liếc nhìn đồng hồ, tiện tay mở TV lên, nói: “Mọi người xem TV đi ạ.”

Đồng Hải Bằng không ngờ đứa cháu nhỏ lầm lì này lại khó đối phó như vậy, đây rõ ràng là thái độ chống cự chuyển chủ đề.

Hắn không muốn nói gì vì ở đây có mặt Đồng Hải Sinh, nhưng khi hắn cảm thấy Đồng Tuyển có thái độ cự tuyệt với đề nghị của mình, trong lòng không nhịn được tức giận nói: 

“Tuyển Tuyển, thành tích của cháu không tốt thì cháu cũng nên khiêm tốn, nếu không điểm số sẽ không được cải thiện. Cháu cũng không thể dựa vào ba ba nuôi cả đời…”

Đồng Hải Sinh cau mày nói: “Hải Bằng, điểm số không phải tiêu chí duy nhất để đánh giá sự xuất sắc của một đứa trẻ. Nếu Tuyển Tuyển không thích học, anh cũng không thể bắt ép con học những thứ con không hứng thú. Em không cần nói thêm gì nữa.”

Trước sư chứng kiến của người thân, cha mẹ thường có xu hướng phê bình con cái họ mấy câu một cách tượng trưng, chỉ bởi vì sĩ diện và phép lịch sự, hiếm thấy những người lại bảo vệ con em mình như Đồng Hải Sinh.

Đồng Hải Bằng phí hết tâm tư cũng không khiến người anh trai thương yêu lo lắng cho con mình nhận ra nửa điểm tốt của Đồng Thắng, trong lòng có chút bất lực, vừa định nói, chợt nghe được một cái tên quen thuộc trên TV——

“Người tiếp theo mà chúng tôi sẽ phỏng vấn chính là Đồng Tuyển lớp 15 của khối 12. Trong tháng vừa rồi, thành tích học tập của cậu ấy đã được cải thiện rất nhiều…”

Ngoại trừ Đồng Tuyển, trên mặt ba người còn lại đều mang theo vẻ khiếp sợ nhìn về phía TV, nữ phóng viên trong hình tươi cười giới thiệu:

“Từ ba người đứng cuối lên mười người đứng đầu lớp, sự đột phá này thật đáng kinh ngạc. Cậu bé đã có bí quyết học tập gì nhỉ? Hãy để cậu học sinh này trả lời câu hỏi đó bây giờ nhé.”

Ngay lập tức, Đồng Tuyển xuất hiện trước ống kính với vẻ mặt thoải mái và bình tĩnh, thong dong trả lời.

Đồng Hải Bằng suýt nữa cho rằng mình gặp ảo giác, nhìn chằm chằm vào màn hình TV một lúc, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Đồng Tuyển.

Này, ngoại hình giống, tên giống, lớp cũng giống…

Lẽ nào Đồng Tuyển đang được phỏng vấn kia, đúng là người đang ngồi trước mặt này?

Đồng Hải Bằng ngơ ngác nhìn hai người còn lại, chỉ thấy mặt Đồng Thắng đầy vẻ không tin được, ngay cả Đồng Hải Sinh cũng có biểu cảm như người mộng du, giống như không nhận ra người trong TV là con trai ruột mình.

Đồng Tuyển nhân cơ hội gắp miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng vào bát của mình, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà nói rằng: “Đã nói để mọi người xem TV mà.”

*Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm. (wikipedia)

**cái quảng cáo siro bạn Thác nói là con hổ đuổi theo một chị gái (link cho ai muốn xem: https://www.bilibili.com/video/BV1wW411E721/).

Bình luận

Truyện đang đọc