SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


Chương 11: Tính tình
"Nó tên là Điềm Điềm."
Bảo Ninh cười nhẹ nhàng giới thiệu với Bùi Nguyên: "Hôm qua người đã gặp nó."
"Ta đã thấy nó sao?" Bùi Nguyên xách cổ con chó nhỏ ném nó qua một bên, vuốt vuốt lông mày.
Chuyện ngày hôm qua, Bùi Nguyên đã không có ấn tượng gì, chỉ nhớ hắn uống rất nhiều rượu, đau dạ dày, đau muốn chết đi sống lại, hắn nằm sấp trên giường làm ấm dạ dày, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc buổi tối, hình như hắn tỉnh lại một lần, nói mê sảng, ăn chút gì đó rồi nằm đến bây giờ.
Ngay cả chuyện trước khi say rượu đều mơ mơ màng màng, hắn thật không nhớ rõ đã gặp con chó này.
Điềm Điềm mở một đôi mắt tròn to nhìn hắn, le cái lưỡi hồng hồng muốn liếm tay của hắn, Bùi Nguyên rùng mình đẩy nó đến chỗ xa hơn.
Hắn nhìn về phía Bảo Ninh, giọng nói không tốt lắm: "Ngươi đem nó đến phòng ta làm cái gì?"
Bảo Ninh mím mím môi, nghĩ thầm người này thật đúng là đồ xấu tính.
Tối hôm qua còn lôi kéo tay áo của nàng cầu nàng đừng đi, bây giờ vừa tỉnh lại đã xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn là bộ mặt giống như nàng thiếu tiền hắn vậy.
Bảo Ninh nói: "Ta nuôi một ít gà vịt, còn rất nhỏ, Điềm Điềm tinh nghịch, ta sợ nó gây chuyện nên muốn nhờ điện hạ giúp ta trông nó một chút."
Lúc này Bùi Nguyên mới chú ý tới khăn lụa vây quanh trên cổ Bảo Ninh, ánh mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc: "Ngươi không nóng sao?"
Bảo Ninh tắt tiếng, thật lâu mới tỉnh hồn lại, nghi ngờ hỏi hắn: "Người không nhớ gì sao?"
"Ngươi chờ một chút, ta suy nghĩ lại thử." Bùi Nguyên bóp bóp mi tâm, cố gắng gộp lại những ký ức đêm qua.
Hắn nhớ lại một chút, thật sự đêm qua có người đến phòng hắn, sẽ không phải là người khác, chỉ có thể là Bảo Ninh. Đúng, lúc ban ngày đệ đệ của Bảo Ninh tới, đứa bé kia rất không thích bộ dáng của hắn, nói muốn dẫn tỷ tỷ của hắn đi, đi thì đi đi, Bùi Nguyên không quan tâm, nhưng trong lòng lại buồn bực, hắn cảm thấy khó chịu, nên muốn uống chút rượu.
Không cẩn thận uống nhiều quá, bệnh đau bao tử lại tái phát, đau kém chút ngất đi, sau đó, có người đi vào nói chuyện với hắn một hồi, còn lau mặt, nấu cháo cho hắn.
Bản thân có thói quen gì, trong lòng Bùi Nguyên rõ ràng, lúc trước hắn ở trong quân doanh đã quen, trong đêm cũng luôn luôn duy trì tỉnh táo, nếu có người đến gần hắn, tám phần là phải chịu chút đau khổ.
Lại nhìn về phía Bảo Ninh, Bùi Nguyên có chút chột dạ: ". . . Ta làm?"
Bảo Ninh tức giận lại ủy khuất: "Người thật không nhớ rõ, đồ bạch nhãn lang!"

"Ta xem một chút thế nào rồi." Bùi Nguyên vẫy tay với nàng, cuối người muốn cởi chiếc khăn đang quấn trên cổ nàng, động tác mập mờ này khiến trong lòng Bảo Ninh thịch một cái, lui về sau hai bước, tay cản trở không cho nhìn.
Vết tím xanh trên cổ tay cũng lộ ra, nhìn thấy mà giật mình.
Bùi Nguyên nhìn thấy mà hoảng hốt, không biết làm thế nào.
Hắn cảm thấy cuống họng có chút khô, nhíu lông mày hỏi: "Có đau không?"
Bảo Ninh nhìn hắn không nói lời nào. Cảm xúc của nàng đều viết lên mặt, Bùi Nguyên nhìn ra được, Bảo Ninh không vui, còn có chút thất vọng và khổ sở.
Nhưng hắn không biết dỗ dành thế nào.
Lời xin lỗi rất khó nói, hắn vốn dĩ không phải là người biết nhận sai, nhất là đối với nữ nhân, không có kinh nghiệm.
Bùi Nguyên nhẫn nhịn thật lâu, nói ra một câu: "Là ta không tốt, ngươi xoa chút thuốc, đừng tức giận."
Bảo Ninh buồn bực trong lòng. Nếu hắn không nói lời nào còn tốt, nhưng hắn lại nói bâng quơ một câu, cũng làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Bảo Ninh hỏi: "Người không khỏe chỗ nào?"
*不好:có nghĩa là không tốt, cũng có nghĩa là không khỏe, ý của Tứ Hoàng Tử là hắn không tốt, nhưng Bảo Ninh lại cố tình hiểu sang ý không khỏe.
Bùi Nguyên một mặt mờ mịt nhìn nàng. Chờ một lúc, thẹn quá hoá giận: "Thôi được rồi, đúng là càng nhân nhượng thì người khác càng lấn tới."
Người này thật sự xấu tính. Bảo Ninh vốn là người có tính tình tốt, cũng quen tự an ủi bản thân, nhưng đến trước mặt Bùi Nguyên mới biết được, khả năng này của mình chẳng có tác dụng gì khi đối diện với hắn.
Hắn có loại năng lực đó, mặc kệ nói hay không nói, cho dù là ánh mắt hoặc giọng nói, đều có thể khiến ngươi tức chết đi được.
Bảo Ninh thấp giọng nói: "Ta không so đo với người." Nàng nói xong, cúi người ôm lấy Điềm Điềm, muốn đi.
Bùi Nguyên tự biết mình đuối lý, ừm ờ hai tiếng, bỗng nói: "Chó để lại đi, ta trông cho ngươi."
Bảo Ninh nói: "Không cần."
Bùi Nguyên nói: "Bảo ngươi để lại thì để lại đi, nói nhảm nhiều như vậy."
". . ." Bảo Ninh nhìn vào mắt Bùi Nguyên, tức giận đến tim đau, vuốt ngực một cái, để cho mình bình tĩnh trở lại.

Mặc dù hắn không nhớ rõ, nhưng trải qua tối hôm qua, Bùi Nguyên cũng đã thay đổi thật nhiều.
Nếu là ngày trước, hắn nhất định sẽ không nhiều lời như vậy, hơn phân nửa hắn sẽ cau mày nhìn nàng, khoát khoát tay nói "lăn đi", hoặc là không nói một chữ nào, chỉ hất hất cằm, ra hiệu cho nàng ra ngoài.
Bảo Ninh bắt đầu nhớ tới lúc trước, chi bằng hắn không nói lời nào, vĩnh viễn im lặng còn tốt hơn.
Không biết tính tình nào của hắn mới là thật.
Điềm Điềm ủi ủi trong ngực Bảo Ninh, nhất định phải xuống dưới, cổ tay Bảo Ninh bị nó đạp đau, buông lỏng ra thì nó liền nhào xuống, rơi vào trong lòng Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên ghét bỏ đẩy nó ra xa.
"Con chó này tên gì?"
Bảo Ninh đáp: "Điềm Điềm."
"Tên quá quê mùa." Bùi Nguyên nâng chân sau của Điềm Điềm lên: "Đây không phải chó đực sao?"
Điềm Điềm xấu hổ nên cố gắng nằm xuống.
Bảo Ninh không muốn cãi nhau với hắn nên lại nói: "Vậy người nói nên đặt tên gì?"
Bùi Nguyên gẩy gẩy lỗ tai của nó: "Lông màu vàng, là chó cỏ, gọi là A Hoàng đi."
Làm như hắn đặt tên nghe hay lắm vậy, Bảo Ninh oán thầm, nhưng trên mặt lại không thể phật ý của hắn, gật gật đầu: "Được."
Bùi Nguyên không nói thêm gì nữa. Bảo Ninh vỗ vỗ váy, cúi đầu nói: "Vậy ta đi làm cơm."
Nàng vẫn cảm thấy không vui. Bùi Nguyên nghiêng mắt nhìn nàng một chút rồi trả lời "ừm", trong lòng có cảm giác kỳ lạ.
Mắt thấy Bảo Ninh muốn bước ra cửa, Bùi Nguyên nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Cái gì đó, ngươi xoa chút thuốc trước đi, hoặc đợi chút nữa cầm rượu thuốc đến chỗ ta, ta xoa cho ngươi, rất nhanh."
Bảo Ninh quay đầu nhìn hắn một cái, gật gật đầu, không để trong lòng.
Bóng lưng của nàng biến mất tại cửa ra vào. Bùi Nguyên nhìn qua, có chút thất vọng mất mát.
Hắn lần đầu tiên vứt bỏ sĩ diện đi dỗ dành người khác. Mặc dù thật sự là hắn làm sai.

A Hoàng đưa cái mông cọ tới, muốn cắn tay của hắn, Bùi Nguyên chọc vào trán nó đẩy ra xa, không nhịn được nói: "Ngươi có thể mạnh mẽ một chút hay không, cả ngày dinh dính nhơn nhớt ở nơi đó, còn ra thể thống gì!"
A Hoàng không biết hắn nói cái gì, nghiêng đầu nhìn.
Bùi Nguyên tay chỉ cuối giường, nhíu mày với nó: "Ngồi xuống đi, đừng phiền ta!"
. . .
Hắn cảm thấy con chó này thật phiền, nói cũng nói không nghe, đánh cũng đánh không được, bộ dáng tròn vo, dài bằng bàn tay, Bùi Nguyên đoán chừng hai ngón tay của hắn cũng có thể bóp chết nó.
Nhưng hắn lại không dám đánh thật. Bằng không Bảo Ninh khẳng định sẽ nổi nóng.
Bây giờ Bùi Nguyên muốn sống chung vui vẻ với nàng, hắn không muốn chọc nàng tức giận.
Mặc dù nàng tức giận lên cũng không dọa người, nhiều lắm chỉ là không thích nói chuyện, cúi đầu, giống con thỏ con đang ăn cỏ.
Qua hai khắc đồng hồ, Bảo Ninh đưa cơm tới, đồ ăn bốc khói nghi ngút, tỏa hương rất thơm.
Bùi Nguyên ăn cơm ở một bên, nàng đưa tay đùa chó con, trong mắt lung linh có niềm vui, giống như đã quên đi sự khó chịu lúc nãy.
Bùi Nguyên vẫn đang âm thầm đánh giá sắc mặt của nàng, thấy thế nên yên tâm rất nhiều.
Trong ấn tượng của hắn, Bảo Ninh vẫn luôn rất ôn hòa, cho dù không vui, cũng sẽ không duy trì quá một ngày.
Bùi Nguyên bẻ một nửa bánh bột mì, bỏ vào trong canh thịt viên.
"Tứ Hoàng tử, người từ từ ăn, không đủ gọi ta." Bảo Ninh ôm A Hoàng đứng lên, nhìn Bùi Nguyên cười cười: "Ta đi trước."
Câu gọi Tứ Hoàng tử này khiến Bùi Nguyên cảm thấy là lạ trong lòng, mặc dù trước kia nàng vẫn gọi như vậy, nhưng bây giờ nghe rất không thoải mái, cảm giác rất xa cách.
Bùi Nguyên muốn hòa hoãn quan hệ cùng nàng, chỉ chỉ vị trí đối diện: "Ngồi xuống cùng ăn đi."
Bảo Ninh nói: "Ta đã ăn rồi."
Bùi Nguyên nói: "Vậy thì ăn thêm một chút."
Bảo Ninh không biết hắn có chuyện gì, nhíu mày: "Tứ Hoàng tử, người còn chưa tỉnh rượu sao?"
". . ." Được rồi, hắn không nên nói thêm gì.
Bùi Nguyên chỉ vào ngoài cửa: "Ra ngoài."
Bảo Ninh thật sự ôm A Hoàng đi. Một đường cười nói, một hồi gãi gãi cổ, một hồi sờ sờ cái đuôi.

Thân thiết với con chó như vậy, có cần thiết không? Ngược lại khách sáo với hắn.
Bùi Nguyên chọc chọc đũa, vứt bỏ cảm xúc khó hiểu trong lòng kia, tiếp tục ăn cơm.
. . .
Thời gian cứ yên bình như vậy trôi qua, nhoáng một cái mùa xuân đã tới.
A Hoàng lớn lên rất nhiều, vết thương trên đùi của Bùi Nguyên cũng sắp lành hẳn, sắp khép lại.
Hai người ở chung vẫn duy trì bộ dáng lúc trước, Bảo Ninh cảm thấy rất tốt. Đa phần Bùi Nguyên sẽ ở trong phòng, thỉnh thoảng mới đi phơi ánh nắng mặt trời, mà ngồi trên ghế bên cửa sổ, cơ bản không ra khỏi cửa. Có lẽ là tiếp xúc với ánh nắng quá ít, làm cho tâm tình cũng u ám, tính tính lúc tốt lúc xấu, giống con khỉ mặt nhăn nhúm.
Lúc cảm thấy vui thì thân thiết ôn hòa nói mấy câu, nhưng mới nói vài câu đã không vui vẻ nữa, mặt lạnh không thèm nói một chữ.
Bảo Ninh cũng đã quen, nhường hắn thôi.
Nàng thăm dò hỏi vết thương trên đùi của Bùi Nguyên, nhưng hắn luôn né tránh không chịu nói. Bảo Ninh muốn đấm bóp cho hắn, nhưng Bùi Nguyên vẫn không muốn, liền nhăn mặt.
Ngày xuân phân* đó, Bảo Ninh vội vàng làm bánh xuân trong phòng bếp.
*Ngày xuân phân: 春分: lễ tiết xuân phân: Tên thời tiết vào xuân, nhằm ngày 20 hoặc 21 tháng 3 dương lịch, lúc đó ngày và đêm dài bằng nhau.
Trong nội tâm nàng nghĩ, đợi chút nữa cho Bùi Nguyên ăn ngon một chút, để hắn uống chút rượu, dỗ dành hắn vui vẻ lại hỏi chuyện về cái chân của hắn.
Không thể tiếp tục kéo dài như thế, hắn còn còn trẻ như vậy, cũng nên đứng lên.
Trong phòng, Bùi Nguyên cầm hạt bắp, búng ngón trỏ, bắp ngô hạt bay ra ngoài như mũi tên, dính vào cửa hơn phân nửa hạt.
Những con gà Bảo Ninh nuôi cũng đã rất to, thả đầy ở trong viện, thấy thế tốp năm tốp ba đi mổ cửa.
Bùi Nguyên thấy phiền, lại bắn mấy viên ra ngoài, đánh bay mấy con gà kia.
Công lực không được như xưa, ánh mắt Bùi Nguyên lóe lên một tia lo lắng.
Sau giờ ngọ tiểu viện yên tĩnh khác thường, gà vịt ngẫu nhiên phát lên chút âm thanh, và âm thanh Bảo Ninh đang ở phòng phía tây đang bầm thịt.
Lúc xe ngựa của Thiếu Phủ Giám đến, A Hoàng đã sớm nghe thấy tiếng, đang ngủ mơ màng trong phòng liền bừng tỉnh, kêu to chạy ra ngoài. Bùi Nguyên cũng nghe thấy, nhìn ra phía ngoài.
Một tên thái giám từ trên xe bước xuống, chán ghét xua đi bụi đất, lại đánh giá tiểu viện, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Có người ở bên ngoài hô to: "Hoàng Đại Giám đến! Còn không mau mau ra gặp khách?"
 


Bình luận

Truyện đang đọc