SAU KHI GẢ CHO HOÀNG TỬ TÀN TẬT


Viên Tử cũng trông thấy nàng, hưng phấn nhếch miệng cười.
Bảo Ninh bỗng nhiên nhớ lại, đúng, những trường hợp như thế này, Viên Tử nên xuất hiện, dù sao bây giờ hắn là hoàng tôn duy nhất của triều Chu.
Nhớ lại những lời Mạc Nan Thư nói lúc trước, nói máu Viên Tử có thể giải bách độc, nhịp tim Bảo Ninh đập nhanh hơn. Nàng đã sớm muốn giành lại Viên Tử, chỉ là không có cơ hội gặp nhau. . . Và đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc.
Bùi Nguyên mang theo Bảo Ninh hành lễ với Hoàng Hậu, Hoàng hậu gọi hai người, hai người bọn hắn đứng lên, mỉm cười đi qua.
Trông thấy Bảo Ninh không có ý muốn đi qua nói chuyện với hắn, nụ cười trên mặt Viên Tử thoáng chốc tắt ngúm, sa sút tinh thần.
Trên ghế lớn, Hoàng Hậu mặc bộ triều phục lộng lẫy, ôn hòa hỏi một câu: "Ta biết ngươi, tên Bảo Ninh đúng không?"
Có lẽ là bị bệnh quá lâu, Bảo Ninh nghe thấy, cuống họng Hoàng Hậu hơi có chút khàn khàn, mặt mũi của nàng cũng không đầy đặn mượt mà người sống an nhàn sung sướng nên có, đuôi mắt có một nếp nhăn rất sâu, có vẻ hơi tiều tụy. Nhưng vẫn mang theo khí chất của Hoàng Hậu, khoan dung phong nhã.
Bảo Ninh uốn gối xác nhận, Hoàng Hậu vẫy vẫy tay với nàng, lại liếc mắt ra ý với ma ma bên cạnh một cái.
Bảo Ninh đi sang ngồi, ma ma kia hiểu ý, nhìn những mệnh phụ đang ngồi phía dưới nói: "Nương nương mệt mỏi, các vị lui hết xuống trước đi, hoa trong hậu hoa viên nở rất đẹp, chờ một lúc nữa sẽ có cung nhân dẫn đường, mọi người có thể đi thưởng thức, nước trà đã chuẩn bị xong, không cần giữ lễ tiết."
Mấy mệnh phụ đứng lên tạ ơn rồi rời đi, Cao Phi Hà đứng sau lưng Hoàng Hậu cũng đi tới, thi lễ một cái nói: "Con dâu cũng cáo lui."
Bảo Ninh nghe tiếng, tò mò nhìn qua.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy chính thê của Bùi Tiêu, xinh đẹp lại vô cùng có khí chất, không hổ là xuất thân thế gia trăm năm, lộ ra sự cao quý từ trong xương. Khí chất này cũng giống với cái tên của nàng ta, hơi có vẻ ngang ngược.
Bình tĩnh mà nói, Bảo Ninh nghĩ, nếu như sau này Bùi Tiêu thật sự lên ngôi vua, nếu chỉ bàn về dung mạo thì Cao Phi Hà này thật sự cũng đảm nhận nổi mũ phượng của vị trí Hoàng Hậu..
Hai người nhìn nhau một chút, ánh mắt Cao Phi Hà lóe lên một tia khinh thường, quay đầu đi.
Ánh mắt như vậy, trước kia còn không quen, nhưng sau khi gả cho Bùi Nguyên đã thấy cũng nhiều. Những nhóm quý nữ vọng tộc kia luôn luôn khinh thường làm bạn cùng nàng, trước kia là cảm thấy Bùi Nguyên thất thế, cho nên các nàng ta cũng xem thường lây sang nàng. Về sau Bùi Nguyên khôi phục tước vị, những người đã từng châm chọc khiêu khích háo hức lại gần, ngoài miệng nói ngon nói ngọt, nhưng trong lòng vẫn không xem trọng nàng, ngóng trông nàng xấu mặt. Bảo Ninh chắc có thể hiểu được tâm lý này, một người mà ngươi chưa từng coi trọng để mắt đến, bỗng nhiên có một ngày treo lên vị trí còn cao hơn ngươi, bất bình, ghen ghét, thậm chí phẫn nộ, đây đều là tự nhiên.
Nhưng bây giờ nàng đã không thèm để ý, cũng sẽ không hoảng sợ bởi vì người khác ngấm ngầm cười nhạo là thứ nữ thấp hèn. Xuất thân không tốt thì thế nào, trượng phu nàng giỏi giang, nàng tuổi trẻ lại xinh đẹp, có một đệ đệ tốt, còn có cửa hàng của riêng mình, nàng không kém một chút nào, mạnh hơn các nàng ta nhiều.

Nghĩ như vậy, Bảo Ninh ưỡn lưng thẳng hơn chút, chút nhát gan khi mới vào hoàng cung cũng vứt ra sau, lộ ra nụ cười hào phóng hợp lễ nghi.
Bùi Nguyên đứng ở sau lưng nàng, rủ mắt xuống, nhìn thấy hết những động tác nhỏ và biểu cảm kia của nàng, cảm thấy vừa đau lòng, vừa buồn cười.
Bảo Ninh của hắn đang trưởng thàng từng chút.
. . .
Hoàng Hậu không phải người hay nói người, bà luôn luôn im lặng, Bảo Ninh vào cửa được một khắc đồng hồ, Hoàng Hậu chỉ nói mấy câu với nàng vào lúc đầu. Sau đó chỉ cười, thái độ rất hiền hòa, tự tay châm trà cho nàng, mang nàng đến bên cửa sổ xem hoa trong vườn hoa.
Lão ma ma kia ghé vào tai Bảo Ninh nói: "Từ sau khi bị bệnh, Hoàng Hậu bị khàn giọng đi, vẫn cứ như vậy, Vương Phi không cần lo lắng."
Bảo Ninh gật đầu, nói nàng hiểu rồi.
Bùi Nguyên ngồi bên người Bảo Ninh, vai dựa vào nàng, uể oải nhìn bông hoa cúc to như cái đĩa ở bên ngoài.
Không biết vì sao, chỉ mới vào trong phòng này một lát mà thôi, Bảo Ninh cảm giác mệt mỏi vô cùng. Chóp mũi toàn là mùi huân hương, là loại gỗ đàn hương thượng hạng, rất nồng đậm, Bảo Ninh nghĩ thầm, có lẽ là nàng quá căng thẳng, lại ngửi phải mùi hương như thế này, mới buồn ngủ như vậy.
Thừa dịp Hoàng Hậu và lão ma ma kia đều không chú ý, Bảo Ninh đặt trán trên vai Bùi Nguyên một chút, Bùi Nguyên lập tức hiểu động tác nhỏ này của nàng, xích lại gần tai nàng hỏi: "Mệt sao?"
Bảo Ninh hừ hừ giọng mũi: "Ừm."
Nàng cọ mũi vào trên vai áo của Bùi Nguyên, cảm thấy ngứa mũi, còn muốn hắt xì.
Hoàng Hậu không biết bọn hắn làm gì sau lưng, bà vuốt ve lá cây hoa cúc, có chút buồn bã, nói: "Lá cây này càng ngày càng đen, nhất là những lá mới mọc ra, rất nhỏ, không biết vì sao?"
Bảo Ninh nghe giọng nói, tranh thủ thời gian ngồi thẳng, giữ vững tinh thần đáp lại: "Có lẽ là đất không đủ màu mỡ. Có một cách đơn giản, lấy chút bột lưu huỳnh từ chỗ Thái y viện đến, trộn vào đất trồng hoa, mấy ngày nữa bông hoa có thể có dáng dấp khỏe mạnh."
Hoàng Hậu kinh ngạc quay đầu lại nói: "Bảo Ninh còn hiểu về trồng hoa."
Bảo Ninh ngượng ngùng cười cười, nàng cảm thấy mũi mình ngứa hơn, thực sự nhịn không được, nên dùng tay che hắt xì một cái.

Hoàng Hậu lo lắng hỏi: "Sao vậy, cảm lạnh rồi?"
Bảo Ninh xua tay nói không cần, Bùi Nguyên lôi kéo nàng đứng lên nói: "Mẫu hậu, có lẽ tối hôm qua Bảo Ninh ngủ không ngon, nên buồn ngủ rồi. Vừa vặn buổi chiều nay nắng không gắt, ta mang nàng đến ngự hoa viên dạo một chút, để nàng tỉnh táo hơn. Vừa vặn ngự hoa viên cách Thái y viện cũng gần, nếu như còn không được, chúng ta đi tìm thái y xem một cái, người đừng lo lắng."
Hoàng Hậu gật đầu nói: "Được."
Hoàng hậu lo lắng nhìn về phía Bảo Ninh, nghĩ nghĩ, vẫn thăm dò hỏi: "Bảo Ninh, mẫu hậu rất thích ngươi, đã lâu không có người có thể tâm sự cùng mẫu hậu. Nếu cảm thấy tiện, sau bữa tiệc tối có thể ở lại bồi mẫu hậu một lát hay không? Mẫu hậu có rất nhiều hạt giống hoa cỏ quý, có thể tặng cho ngươi."
Lão ma ma sau lưng bà không quá đồng ý nên nhíu nhíu mày lại, có lẽ là sợ bà bỗng nhiên phát bệnh vào ban đêm. Nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì.
Bảo Ninh vốn định từ chối nhã nhặn, nhưng nhìn ánh mắt Hoàng Hậu, bỗng nhiên liền nhớ lại di nương Hứa thị của nàng.
Tính tình của Hoàng Hậu và Hứa thị có chút giống, đều rất dịu dàng, có chút cẩn thận. Chỉ là Hứa thị là do thân phận của bà, nhưng còn Hoàng Hậu thì sao? Có thể là bởi vì cuộc sống không như ý muốn, cho dù là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, sống ở hậu cung, cũng là người có rất nhiểu chuyện không được như ý mình.
Nàng mềm lòng ngay lập tức, uốn gối đáp lại được.
Hoàng Hậu vui vẻ tiễn hai người đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa Trường Thu Cung, bên ngoài nắng sáng chói chang, chiếu vào gạch lát nền màu trắng chói mắt cực kỳ, Bảo Ninh nháy mắt mấy cái, cảm thấy mũi ngứa ngứa. Nàng ngại nhảy mũi trước mặt người lạ, nên nhanh chóng chôn mặt trong ngực Bùi Nguyên, vui vẻ hắt xì một cái.
Bùi Nguyên sớm đoán ra nàng muốn làm gì, lại bất lực, nhưng lại đau lòng, rút khăn lau mặt cho nàng : "Cuối cùng là sao vậy, đau đầu sao? Thật sự cảm lạnh sốt rồi?"
Bảo Ninh buồn buồn hỏi: "Chàng không cảm thấy huân hương trong cung của Hoàng Hậu quá gay mũi sao?"
Bùi Nguyên nhớ lại: "Không cảm thấy."
Hắn hung hăn nhéo trên đầu mũi Bảo Ninh, xác định nàng không hắt hơi nữa, thì vò khăn bẩn thành một cục, chờ chút nữa tìm nhà xí ném vào.
Bùi Nguyên tưởng Bảo Ninh chỉ là buồn ngủ, dắt nàng đi xem ngự hoa viên. Bảo Ninh không hề muốn đi bộ chút nào, Bùi Nguyên hết cách, chỉ đành kéo nàng đến một thềm đá râm mát ngồi xuống, nhìn khe gạch nứt mà ngẩn người. Thấy bốn phía không có người, Bùi Nguyên đặt chân của Bảo Ninh lên đùi mình, vừa xoa cho nàng, vừa răn dạy nàng:

"Nàng đã quên những gì ta đã nói với nàng? Cách Hoàng Hậu xa một chút, bây giờ nhìn bà ấy khỏe mạnh, nhưng lỡ như phát bệnh, làm nàng bị thương thì làm sao bây giờ?"
Bảo Ninh tủi thân nói: "Chàng nhìn tình cảnh lúc đó, ta không thể từ chối, chỉ là cảm thấy, nương nương quá đáng thương. Bà bị bệnh, nhi tử ruột cũng không biết đi đâu, người được Thánh thượng sủng ái thì vô số, không thể quan tâm đến nàng, còn bị Cao quý phi nhìn chằm chằm. . . Thời gian này thực sự khó mà vượt qua nổi."
Bùi Nguyên đặt chân trái của nàng xuống, bóp sang chân phải: "Buổi chiều nàng ở trong cung của Hoàng Hậu cũng tốt, tránh những phiền phức khác tổn thương nàng, yên tĩnh chờ ta trở về đón nàng là được."
Bảo Ninh nhìn hắn hỏi: "Chàng căng thẳng sao?"
Bùi Nguyên liếc nàng một cái: "Căng thẳng cái gì?"
Bảo Ninh dịch cái mông tới, ôm bả vai hắn nói: "A Nguyên, chàng không cần sợ, chúng ta cũng không phải chưa từng sống những ngày khổ cực, ta cảm thấy, có quyền thế và không quyền không thế, đều có ưu điểm khác nhau. Cùng lắm thì chúng ta về quê, ta nuôi gà, bán trứng gà cũng có thể nuôi sống chàng. . ."
Bùi Nguyên tức giận dùng một tay ngoắc mũi của nàng: "Nói mê sảng gì đấy, ta cần nữ nhân nuôi sống khi nào?"
"Ta nói thật." Bảo Ninh ngửa mặt nhìn hắn: "Ta biết mấy ngày này chàng đang làm cái gì, nhưng ta không có chút nào lo lắng. Bởi vì ta nghĩ, kết cục thê lương nhất là cái gì, cùng lắm thì chúng ta cũng không cần tất cả nhừng gì có ở kinh thành, sống một cuộc sống đơn giản nhất, chất phác nhất giống như ban đầu, ta tuyệt đối không cảm thấy khổ cực. Chàng đừng cảm thấy bản thân đang gánh vác trách nhiệm, nếu chúng ta có may mắn, có thể vươn lên, sống một cuộc sống hơn người, chúng ta cùng nhau phú quý. Nếu không may mắn như thế, chúng ta còn có thể giống như một đôi phu thê bình thường, cày một mảnh ruộng rau, nuôi gà nuôi vịt, cũng rất tốt. Ta cũng không cảm thấy, cuộc sống trước hạnh phúc hơn cuộc sống sau bao nhiêu."
Hắn lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ đợi đến cơ hội đêm nay. Nói không căng thẳng, không nôn nóng, làm sao có thể chứ.
Nhưng bây giờ, Bùi Nguyên nhìn vào mắt Bảo Ninh, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Bảo Ninh chống cằm cười với hắn: "Hoa đủ màu sắc thì khiến người ta hoa mắt, ta sợ chàng mất đi tình cảm ban đầu, chỉ lo tranh giành, đánh mất đi niềm vui và hạnh phúc. Ta vĩnh viễn không thể giống Ngụy tướng quân, bày mưu tính kế cho chàng, giơ roi giục ngựa với chàng, nhưng ta rất quan trọng, Bùi Nguyên, ta thật sự rất quan trọng. Ta là người mà chàng vĩnh viễn có thể tin tưởng, là sức mạnh của chàng. Cho dù có một ngày, một binh một tốt chàng cũng không có, tất cả mọi người trên đời chỉ trích chàng nhục mạ chàng, chỉ cần chàng vươn tay về phía ta, nói một câu, Bảo Ninh, cùng ta đi đi, ta sẽ không chút do dự đi cùng chàng. Chàng xem đi, ta quan trọng biết bao nhiêu, chỉ cần có ta, thì chàng có nhà. A Nguyên, chàng nhớ kỹ chưa?"
Bùi Nguyên nghiêm mặt nói: "Ta vẫn luôn nhớ kỹ."
"Chàng chớ có trách ta lải nhải." Bảo Ninh thở phào một hơi: "Chỉ là gặp Hoàng Hậu, ta sợ. Ta nghĩ, nếu như ta biến thành Hoàng Hậu sống trong hoàn cảnh như thế, ta không thể vượt qua nổi một ngày. Ta nghe nói, trước đây cực kỳ lâu, bệ hạ và Hoàng Hậu cũng là thanh mai trúc mã, phu thê tình thâm. . ."
Bùi Nguyên ngắt lời nàng: "Chúng ta không giống."
Bảo Ninh hỏi: "Vì sao?"
Bùi Nguyên nói: "Bởi vì nàng không giống Hoàng Hậu, ta không giống Hoàng đế. Trong lòng ta yêu nàng, chỉ có nàng, những thứ nàng cho ta không phải là tình cảm giữa phu thê, mà còn có ân nghĩa giữa phu thê. Tình yêu và ân nghĩa như tan vào trong xương tủy, coi như trăm năm sau, ta có vào lòng đất, cũng sẽ không quên nàng, càng sẽ không phản bội nàng."
Bảo Ninh đột nhiên cảm giác hốc mắt phát ẩm ướt, nàng nghiêng mặt không nhìn Bùi Nguyên, vụng trộm dùng đầu ngón tay lau dưới khóe mắt.
Không biết sao lại nói đến chuyện này, không biết sao lại nói đến khóc.

Nàng đối tốt với Bùi Nguyên, trước kia cũng là thực lòng, xuất phát từ trách nhiệm. Sau này cũng là thực lòng, xuất phát từ yêu thương và bảo vệ. Nàng chưa từng dùng chuyện này yêu cầu Bùi Nguyên đối với nàng như thế nào, đều là chính nàng tự nguyện, nhưng hôm nay nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy khó chịu, chua xót, cũng ngọt ngào.
Thì ra những chuyện nàng âm thầm cố gắng làm được, hắn đều biết, cũng ghi ở trong lòng.
"Khóc cái gì." Bùi Nguyên vươn cánh tay ra kéo nàng vào trong ngực, cười dùng ngón cái lau dưới mắt nàng: "Nàng nhìn mình đi, có phải rất không có tiền đồ hay không."
Bảo Ninh hít hít mũi: "Ta trông thấy Hoàng Hậu, cảm thấy bà ấy đáng thương."
Bùi Nguyên hôn môi nàng: "Trước đây không biết nàng suy nghĩ nhiều như, còn thích khóc."
"Đó là chàng không quan tâm ta. . ." Bảo Ninh nói với giọng mũi dày đặc, nhìn hắn: "Khoảng thời gian trước A Hoàng ăn nhầm đồ ăn, hai ngày không đi đại tiện được, ta tưởng nó sẽ chết, cũng khóc một thời gian thật dài."
Bùi Nguyên trấn an vỗ lưng của nàng, ôn nhu hỏi: "Sau đó nó đi đại tiện được chưa?"
Bảo Ninh gật đầu, nhớ lại chuyện cũ: "Giống như là bị Cát Tường đánh cho một trận, tức giận chạy loạn trong sân, có lẽ là chạy nhiều quá, nên vào ban đêm đã khỏi bệnh rồi."
Bùi Nguyên "ừm" một tiếng: "Vậy sau này để bọn chúng chạy nhiều hơn, lúc ta ở nhà cũng đốc thúc bọn chúng."
Bảo Ninh nói được.
. . .
Trong Diên Hi Cung, Cao Phi Hà ngồi dưới Cao quý phi vừa bóp chân cho bà ta, vừa kể lại những gì vừa rồi nhìn thấy nghe thấy một lượt.
Cao quý phi từ từ nhắm hai mắt quạt quạt, nghe được câu cuối cùng bật cười, giọng nói quyến rũ không giống tuổi đó của bà ta, mở mắt ra nói: "Xem ra Tiêu Nhi nói không sai, nếu Vương Phi của lão tứ còn ở lại bên cạnh hắn, sau này nhất định sẽ bị hỗn loạn. Ta còn nghe nói, Bảo Ninh này, còn có chút tay nghề làm binh khí? Lúc trước chuyện ở Lật Hồ thất bại, do may mắn nhờ vào nàng đấy."
Cao Phi Hà khó hiểu nói: "Cũng chỉ là một nữ quyến mà thôi, có thể lợi hại chỗ nào, còn có thể cản trở đại nghiệp của Thái tử hay sao?"
Cao quý phi nói: "Cho dù như thế nào, chết cũng có lợi hơn còn sống. Phi Hà, con vẫn còn rất trẻ, không hiểu những chiến thuật vòng vo, chỉ biết đối chọi chính diện với kẻ địch. Tiêu Nhi cũng mềm lòng, làm chút thủ đoạn bình thường quá, chỉ biết ly gián phu thê nhà người ta, trị ngọn không trị gốc. Con đã từng nghĩ tới, tình cảm của lão Tứ và Vương Phi của hắn tốt như vậy, nếu như Vương Phi hắn chết rồi, hắn có thể không gượng dậy nổi hay không?"
Cao Phi Hà dừng động tác trên tay lại, chần chờ như cũ: "Nhưng đây là trong cung, giết một Vương Phi, thực sự quá nguy hiểm."
Cao quý phi phì cười đánh mu bàn tay nàng ta một chút: "Ai nói ta muốn tự mình ra tay, con quên rồi sao, trong Trường Thu Cung còn có một người điên? Tên điên giết người, cũng không phải chuyện kỳ lạ gì."
 


Bình luận

Truyện đang đọc