SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

Nước sạch đã được chuẩn bị, Ngụy Nghiên thấm ướt khăn tay, vội vàng lau vết máu trên người, lấy hộp thuốc có thảo dược giã nhỏ đắp lên, quần nhuộm một màu xanh đậm. Hắn không quan tâm, lấy vải bố quấn một vòng, khoác lên mình bộ Hồ phục mới.

Thu dọn xong, Ngụy Nghiên từ trong phòng đi ra.

Vết thương rất sâu, mỗi cử động đều dính đến da thịt. Hắn dường như không cảm thấy đau, mang đao bước ra ngoài, từng bước vững chắc.

"Vương gia."

Một bóng người mặc áo xanh từ xa tiến đến, Ngụy Nghiên nhận ra đó là tỳ nữ của nàng.

"Tiểu thư hiểu chuyện, đan dược này xin đưa cho Vương gia, hi vọng Vương gia đừng quên lời hứa." Lục Hà hai tay cầm đan dược, cung kính đưa cho.

Ngụy Nghiên cụp mắt liếc nhìn chiếc lọ sứ màu trắng tinh xảo, thân lọ trong suốt hình tròn, không lẫn tạp chất, được làm bằng chất liệu cao cấp.

Không hổ là người được cưng chiều.

Hắn không trả lời, "Trở về nói với nàng ấy ta không cần."

Lục Hà kinh ngạc, tiểu thư lại đoán được Vương gia sẽ nói gì, lòng bàn tay lo lắng đổ mồ hôi, căng da đầu nói: "Tiểu thư nói, Vương gia không cần tính toán, xin hãy bảo trọng thân thể."

Thật ra lời nói ban đầu là nếu hắn không tiếp nhận, ngươi chỉ cần bảo hắn đừng đập vỡ là được.

Câu cuối cùng là Lục Hà thêm vào, hiện giờ bọn họ đang ở Mạc Bắc, thị không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Vương gia, cũng không tốt cho bản thân tiểu thư.

Ngụy Nghiên có chút vui.

Nàng ấy học cách sống nhanh, lại còn vận dụng linh hoạt, biết học hắn khích người.

"Nói cho nàng ấy biết, thuốc này ta nhận." Ngụy Nghiên cầm lấy bình sứ tròn, ôm vào trong ngực, liếc nhìn sân bên cạnh rồi rời đi.

Chỉ thấy vài người hầu đang dọn dẹp.

  ...

Thẩm Du Khanh đang chống cằm đọc sách bên cửa sổ, cửa hướng ra sân, trong tầm mắt của nàng có thể nhìn thấy rõ những thứ bên ngoài. Người đàn ông kia giống như có mắt sau gáy, phút chốc lại nhìn sang, biết hắn không nhìn thấy mình nhưng tim nàng vẫn đập thình thịch.

Lục Hà trở về: "Tiểu thư, Vương gia nhận thuốc rồi."

Thẩm Du Khanh gật đầu.

Lục Hà nhịn không được, hỏi: "Tiểu thư, Vương gia thật sự sẽ dùng sao?"

Thẩm Du Khanh khép cuốn sách trong ngực lại, nghĩ vừa rồi hắn nhìn qua thì trong mắt nở nụ cười, có chút trêu chọc, nàng tự nhiên cảm thấy có chút đè nén, bất kể mình dùng cách gì, hắn đều thoải mái tiếp được.

Nàng thuận miệng đáp, "Không đâu."

Lục Hà khó hiểu, thấy tiểu thư có vẻ mệt mỏi cũng không dám hỏi thêm.

Thẩm Du Khanh ở trong lòng hừ một tiếng, thích dùng thì dùng, nàng thật sự cũng không muốn cho hắn thuốc.

Sắc trời đã chuyển sang xế chiều, Thẩm Du Khanh sốt ruột chờ trong nhà.

Thuốc của nàng nhiều nhất có thể khiến người ta hôn mê một canh giờ, đã qua cả buổi trưa mà vẫn chưa thấy Ngụy Nghiên sắp xếp.

Cho dù hắn muốn thẩm vấn cũng nên thông báo cho nàng một tiếng, không giống như bây giờ nửa cái tin tức cũng không thấy có.

Thẩm Du Khanh không thể ngồi yên, suy nghĩ một lúc rồi lệnh cho Tỉnh Liễu chuẩn bị ngựa, quyết định đích thân đến nhà lao.

Vừa ra cửa, nàng đụng phải Bạc Văn Tinh đã xuống ngựa từ bên ngoài, Bạc Văn Tinh dường như đang vội quay lại, đổ mồ hôi rồi th ở dốc, khi nhìn thấy nàng, lễ nghĩa đều không kịp làm, nói gấp: "Vương phi, trong nhà lao xảy ra chuyện, Vương gia xử lý cần chút thời gian, mời người trở về chờ đi."

Thẩm Du Khanh nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

Bạc Văn Tinh do dự một lúc rồi nói: "Đám mật thám Khuyển Nhung mới cùng với tù nhân trong ngục xảy ra bạo loạn."

Sắc mặt Thẩm Du Khanh lạnh đi, hai bước lướt qua hắn.

"Vương phi, người không thể đi!" Bạc Văn Tinh quay người đuổi theo, một thanh kiếm dài bằng bạc nằm ngang ngực ông, Tỉnh Liễu ở trước mặt chặn đường, Bạc Văn Tinh bị tư thế này làm cho hoảng sợ. Lại không dám động thủ với người của Vương phi, ngựa hí một tiếng, bóng người đã đi xa.

Vấn đề bắt nguồn từ Lệ Túc.

Ngụy Nghiên sau khi rời khỏi phủ Thứ sử liền đến quân doanh chấn chỉnh, mấy ngày nay không đến quân doanh Ung Thành, sơ suất khiến người ta lợi dụng sơ hở.

Việc của nhà lao vốn được giao cho Trương Hòa - Lệ Túc, mấy phạm nhân cũ nhìn thấy người mới không kìm được sinh sự, chờ đến khi hơn 40 tù nhân mới tỉnh dậy, hai bên đầu tiên mắng mỏ nhau, sau là động tay động chân. Lệ Túc tiến lên định quát mắng, bỗng nhiên có người nhổ nước miếng vào trán, hắn bực mình lấy gậy quất vào người, náo loạn càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng không biết ai mở cửa ngục, phạm nhân như một bầy ong xông ra ngoài.

Lệ Túc sững sờ, lúc này mới biết mình bị lừa, sai cai ngục vào trấn áp, phải đến khi Ngụy Nghiên đến thì cuộc bạo loạn mới được dập tắt hoàn toàn.

Ngụy Nghiên ra đòn tàn nhẫn, một đao đi xuống đã lăn ra một cái đầu người, "Còn dám chạy thử xem, đao của bản vương không phải thứ ăn chay!"

  ...

Thẩm Du Khanh để một người hầu từ phủ Thứ sử dẫn đường, đến lúc cưỡi ngựa đến nhà lao, náo loạn đã lắng xuống.

Nàng vừa bước chân vào nhà lao đã thấy liên tiếp những vũng máu, mùi máu nồng nặc lan ra xung quanh khiến người ta buồn nôn.

Quản ngục nhận ra nàng, đuổi theo hô: "Vương phi, người không thể vào!"

Thẩm Du Khanh làm như không nghe thấy, bước nhanh vào trong nhà lao.

Phạm nhân bị giam trong xà lim khóa chặt cửa sắt, trên người ít nhiều có vết đỏ, đầu tóc rối tung, quần áo rách nát, bị xiềng xích quỳ trên mặt đất không cử động được.

Nàng chưa nhìn thấy người Khuyển Nhung có hình xăm trên mặt.

Thẩm Du Khanh tiếp tục đi vào, Ngụy Nghiên đứng quay lưng lại với nàng trước một cánh cổng sắt, đao chỉ xuống đất, lông mày rủ xuống, trên cằm có vết máu, quần áo xộc xệch không quy củ, trông giống như bộ dạng buổi sáng.

Lệ Túc ôm quyền trước mặt hắn, vẻ mặt xấu hổ.

Chờ Lệ Túc rời đi, Thẩm Du Khanh đi tới, "Những người Khuyển Nhung kia đâu?"

Ngụy Nghiên quay người lại.

Người quản ngục phía sau nàng thỉnh tội, Ngụy Nghiên ra hiệu cho hắn đi xuống.

Vội vã như vậy chỉ vì những tên đó?

Ngụy Nghiên mắt như dao bén nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi rốt cuộc muốn hỏi bọn họ cái gì?"

Thẩm Du Khanh mím môi, quang ảnh của ngọn đuốc trong lao ngục lắc lư bên sườn mặt nàng, "Ta hỏi về hình xăm."

Nàng vẫn còn mạnh miệng.

Ngụy Nghiên trầm mặc một lát, khẽ mím môi, đáp nàng một câu: "Người chết rồi."

Thẩm Du Khanh nhíu mày, trực giác nói cho nàng Ngụy Nghiên giữ mạng những người đó vì còn có ích, hắn sẽ không giết họ, nhưng lúc trở lên tàn nhẫn cũng đúng là không quan tâm, nàng đến đây vội vàng như vậy bởi vì sợ những người đó sẽ chết. Nàng nhìn mặt hắn, không phân biệt được thật giả.

"Ngươi đã hứa với ta." Sắc mặt Thẩm Du Khanh lạnh đi.

Những người đó rất quan trọng với nàng, nàng đã tìm kiếm họ rất lâu.

Ngụy Nghiên khoanh tay, thả lỏng dựa vào cửa, cong môi, "Ai nghe thấy?"

Đôi mắt hắn mệt mỏi, giọng nói trầm khàn cộng với bộ quần áo xộc xệch và máu me khắp người, trông rất không ổn.

Lông mày Thẩm Du Khanh giật giật, đôi mắt long lanh trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng hắn: "Chơi ta đấy à?"

Ngụy Nghiên đột nhiên nở nụ cười, "Đúng thế thì sao?"

Hắn trên dưới đánh giá nàng, nàng chỉ khoác trên mình chiếc áo choàng để che gió, bước vào ngục tù một cách quang minh chính đại, lá gan không nhỏ.

Hắn nhìn nàng, khẽ nheo mắt lại rồi đột ngột quay đi, che mí mắt lại, phút lơ đễnh vừa nãy cũng biến mất.

"Ta nhớ rõ Bạc Văn Tinh đã nói ngươi cứ ở trong phủ đợi."

Thẩm Du Khanh quay mặt đi: "Ta không gặp ông ta."

Ngụy Nghiên giật giật khóe miệng, không tin lời nàng nói.

"Người bị nhốt trong nhà lao, trước đó khơi mào náo loạn, chắc chắn phải cho nếm chút đau khổ."

"Đau khổ gì?" Thẩm Du Khanh hỏi hắn.

Ngụy Nghiên cười, ánh mắt tối sầm lại, "Không chết cũng phải lột một tầng da."

"Ta muốn gặp người ngay bây giờ,"

"Không được."

"Vì sao?"

"Quân lệnh."

"Ai ra quân lệnh chó má này thế?" Đây là lần đầu tiên nàng thốt ra một từ bậy bạ.

"Ta." Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, nói tiếp, "Lại học được rồi?"

Mới có vài ngày đã học mắng chửi người ta.

Thẩm Du Khanh cuối cùng cũng tặng hắn ba chữ, "Đồ khốn kiếp."

Bình luận

Truyện đang đọc