SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC

"Vương gia!" Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa phi nước đại.

Thẩm Du Khanh đưa tay đẩy hắn ra, Ngụy Nghiên liếc nàng một cái rồi lảo đảo lùi lại.

Trương Hòa xuống ngựa, chắp tay ôm quyền, "Thuộc hạ đã tra xét trong núi không có động tĩnh gì mới phỏng đoán Vương gia đã rời núi đến Ô Lạc Hãn."

Hắn không giống Lệ Túc lắm mồm, nhưng nhìn thấy Vương gia bộ dáng quần áo xộc xệch, cùng Vương phi ở bên nhau một ngày một đêm, không thể nào không có chuyện gì xảy ra.

Huống chi dọc đường đi hắn vẫn luôn suy nghĩ về tâm tư của Vương gia.

Hắn do dự định nói gì đó, Ngụy Nghiên đã lên tiếng trước, "Thủ quan phía trước làm sao vậy?"

Trương Hòa đáp ngay: "Thuộc hạ đã kêu người cảnh giác, nhưng vẫn chưa phát hiện ra".

"Trở về thành trước đi." Ngụy Nghiên nói.

  ...

Lục Hà ở bên ngoài lều vải chờ đã lâu, thấy tiểu thư cưỡi ngựa trở về, bình yên vô sự, lập tức tiến lên đón.

"Tiểu thư bị thương sao? Người hù chết nô tỳ."

"Không sao đâu." Thẩm Du Khanh nói.

Người bị thương là Ngụy Nghiên, nhưng hắn vào thành trước vào trong trướng, cũng không biết hắn có tìm lang trung xem qua hay không.

Sau khi Ngụy Nghiên vào trong trướng, lang trung lập tức theo sát.

Hắn cởi bỏ thắt lưng da, ngoại trừ nửa thân trên của bộ Hồ phục, lộ ra nửa cánh tay, cơ bắp săn chắc, đường cong uyển chuyển, vết thương sau vai máu me đầm đìa, thật sự rất dọa người.

Lang trung thấy thế, chòm râu run rẩy.

Trương Hòa tiến vào bẩm báo quân vụ, thấy Vương gia bị thương, nhịn không được mở miệng: "Vương gia, nếu luận phương diện y thuật, sợ là không ai có thể so với Vương phi, sao ngài không... "

Ngụy Nghiên liếc xéo hắn một cái, Trương Hòa lập tức ngừng nói.

Nàng từ ngoại thành trở về cũng không có liếc hắn một cái, làm gì có vẻ gì lo lắng. Hắn cũng không muốn mặt dày thò mặt lại gần.

Ngụy Nghiên nhếch miệng.

Nhìn thấy vết thương gớm ghiếc kia, lang trung càng thêm khiếp đảm, không biết phải xuống tay như thế nào.

"Vương gia, đây là vết thương nghiêm trọng, cho dù xử lý xong miệng vết thương rồi, ngài cũng nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên dùng lực quá mạnh."

Ngụy Nghiên tai trái nghe, tai phải ra, hoàn toàn không lọt trong đầu chút nào.

  ...

Thẩm Du Khanh phân phó Tỉnh Liễu sắp xếp phù lăng ổn thỏa,sau đó đi tắm trước, thay một thân xiêm ý, sấy tóc, mặc áo choàng rồi ngồi chỗ giường.

Bây giờ nguyên liệu quan trọng nhất điều chế thuốc là Phù lăng đã có, phần còn lại rất dễ dàng.

Coi như làm xong một việc, Thẩm Du Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu thư, nô tỳ nấu canh nóng rồi, người uống trước cho ấm người đi." Lục Hà nấu canh hạt sen, món mà ở Thượng Kinh tiểu thư thường thích uống nhất.

Thẩm Du Khanh đang khuấy thìa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Thượng Kinh có tin nhắn gì không?"

Lục Hà nói: "Tiểu thư, người quên mất rồi sao, mới chưa đến nửa tháng, làm sao đã kịp có tin gì chứ?"

Tay đang khuấy thìa dừng lại, ánh mắt Thẩm Du Khanh hơi giật mình, sau đó cười nói: "Là ta hồ đồ."

Tiểu thư tính tình lạnh lùng, ít cười, chỉ với Hành Nghiêm tiên sinh mới lộ ra một chút ý cười nhẹ.

Lục Hà cầm lấy canh sen, do dự một lúc, nghĩ tiểu thư có lẽ không thích nghe điều này, cuối cùng cũng không nói ra.

Thẩm Du Khanh mãi đến buổi trưa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ chập chờn.

Nàng khép hờ mắt, uể oải xoay người, thuận miệng gọi Lục Hà, "Mấy giờ rồi?"

Giọng nói nửa thấp, sắc nét và mềm mại.

Còn chưa nghe thấy tiếng người đáp lại, đã nghe thấy tiếng Người đàn ông kia cười nhẹ "Mệt thành như vậy sao?"

Thẩm Du Khanh nửa mê nửa tỉnh, vùi trong chăn, một lúc sau mới mở mắt ra liền nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Ngụy Nghiên.

"Tỉnh rồi sao?"

Thẩm Du Khanh lại liếc hắn một cái, lạnh lùng quay người, "Đây là lều trại của ta, ngươi làm sao vào được?"

Ngụy Nghiên nhìn mái tóc mềm mại buông xõa của nàng, trong mắt hiện lên ý cười không rõ ràng, "Không phải trong sơn động còn ôm chặt ta sao, sao chưa gì đã không nhận mặt vậy."

"Ngươi có việc sao?" Thẩm Du Khanh thật sự mệt mỏi, không có tâm tình cùng hắn tranh luận.

Ngụy Nghiên nói: "Trong danh sách thuốc chúng ta gần như tìm được rồi, hai ngày nữa trở về Thượng Quận."

Thẩm Du Khanh lúc này mới động một chút, nửa ngồi dậy, chải lại mái tóc xõa, trợn tròn mắt.

Nàng cứ thế mặc mỗi áo trong ngồi dậy như thế, hắn đứng dưới chiếc ghế dài nhìn, dường như không có vẻ gì mờ ám.

"Còn gì nữa không?" Thẩm Du Khanh lại hỏi.

Ngụy Nghiên đưa đầu lưỡi đến quai hàm, "Hết rồi."

"Chuyện này người không cần phải tới." Thẩm Du Khanh liếc mắt nhìn hắn.

Ngụy Nghiên không nói gì, khoanh tay, vẫn không có ý định rời đi.

Nàng hoàn toàn bị quấy rầy, Thẩm Du Khanh càng ngày càng mất kiên nhẫn, "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"

Cổ áo Hồ phục của hắn không cài khuy, một tấm vải bố trắng quấn quanh vai, là vừa được băng bó.

Không biết vì sao Thẩm Du Khanh lại cảm thấy trong đáy mắt hắn ớn lạnh, dù chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

"Lang trung nói cánh tay này nếu muộn sẽ phải bỏ đi." Hắn nói.

Thẩm Du Khanh liếc nhìn mảnh vải trắng trên cánh tay hắn.

Hắn li3m chân răng, "Lúc ở quan ngoại không phải tức giận muốn xem sao?"

Thẩm Du Khanh bị câu hỏi của hắn làm cho khó hiểu, nhìn Ngụy Nghiên một chút: "Ngươi có lang trung rồi, còn hỏi ta làm gì?"

Nàng vén tóc ra sau tai, cố che đi sự thất thố của mình lúc đó: "Lúc đó muốn đi vào quan ải, đương nhiên ngươi không thể xảy ra sơ suất."

Ý cười của Ngụy Nghiên không rõ.

  ...

Đến tối, Trương Hòa lại vào bẩm báo.

Hắn luôn cảm thấy sau buổi chiều, Vương gia có gì đó không ổn, dù bị thương vẫn vào lao ngục trong thành tuần tra không biết mệt mỏi, huấn binh so với trước còn càng tàn nhẫn hơn, đến hắn cũng không dám nói chuyện.

Sau khi vào lều vải, Trương Hòa đưa quân báo trình lên, "Vương gia, Lệ Túc gửi thư."

Ở Dương Quan quả nhiên có quỷ.

Lệ Túc tra xét nhiều ngày mới thấy chút manh mối.

Nơi giao nhau của Tây Vực và Trung Nguyên ban đầu có cư dân sinh sống, nhưng họ bị cô lập với thế giới và không được người ngoài biết đến. Sau khi Khuyển Nhung phát hiện ra thì đã cưỡng chế nội bộ, dùng con cái đe dọa bọn họ đến Dương Quan để đào đất khai thác đá dưới lòng đất. Trước đó vài ngày xảy ra bạo loạn, mới có vài người đã trốn thoát đột nhập vào quan ải.

Ngụy Nghiên gấp tờ giấy lại, "Nhận quân lệnh của ta, điều binh từ các châu lân cận lập tức đến chi viện."

Trương Hòa ôm quyền tuân lệnh.

Trong trướng yên tĩnh, Ngụy Nghiên mới nghĩ về việc hôm nay.

Dù sao nàng cũng có chút bạc tình, hắn cần gì phải so đo với nữ nhân chứ.

Lúc này Thẩm Du Khanh, người cũng ở trong lều,cũng đang suy nghĩ về việc này.

  Sau đó nụ cười của hắn biến mất, hắn để lại một câu, "Sẽ có lúc ngươi phải nhượng bộ."

Thẩm Du Khanh tháo bông tai trước gương trang điểm. Hắn muốn nàng nhượng bộ thì nàng càng không chịu, dựa vào gì chứ, rõ ràng hắn là người suốt ngày chọc ghẹo nàng, lẽ ra hắn phải là người nhượng bộ trước mới đúng.

Quan Châu đã trở lại ổn định như trước, nhưng việc tuần tra trong thành vẫn rất nghiêm ngặt, người đi đường phải được kiểm tra cẩn thận mới có thể thông qua.

Lục Hà đã đi chuẩn bị nước từ sáng sớm, lúc trở lại với Tỉnh Liễu thì trời vừa rạng sáng, chắc tiểu thư vẫn chưa thức dậy, hai người họ đợi bên ngoài, không đi vào quấy rầy.

Từ xa đã nhìn thấy hai người cưỡi ngựa trở về, người đi đầu mặc trang phục người Hồ, lưng thẳng tắp, chính là Ngụy Nghiên.

Lục Hà mặc dù không biết trong sơn động xảy ra chuyện gì nhưng thấy tiểu thư bình an vô sự trở về, Vương gia Hồ phục bê bết máu, đầu tóc rối bù, có thể đoán được nhất định là Vương gia hộ tống tiểu thư một đường.

"Tỉnh Liễu." Lục Hà bí mật chọc chọc.

Tỉnh Liễu quay lại nhìn.

Lục Hà thầm nghĩ: "Ngươi nói Vương gia đối xử với tiểu thư tốt như vậy, sao tiểu thư không động lòng chứ? Vương gia thật sự là nam tử tốt nhất mà ta từng thấy, đứng đắn ngay thẳng, không giống như những công tử thế gia danh gia vọng tộc ở Thượng Kinh kia, giống như mấy người nhu nhược."

Tỉnh Liễu ít khi nói chuyện, xưa nay không bao giờ nói về những điều này.

 "Đó không phải là những gì chúng ta nên nghị luận đâu."

"Ta biết." Lục Hà tiếp lời, "Ta không phải đang lo lắng cho tiểu thư sao. Cho dù Hành Nghiêm tiên sinh có tốt như thế nào, tiểu thư hiện tại dù sao cũng đã gả cho Hoài An vương làm phi, nam nhân nào sẽ không quan tâm chứ?"

"Thế nào tiểu thư đến tột cùng cũng không muốn liếc nhìn Vương gia nhiều hơn một cái chứ?"

Lục Hà lắc đầu buồn rầu.

"Haizz..." Lục Hà thở dài.

...

Buổi trưa, Thẩm Du Khanh vén rèm đi ra ngoài, Ngụy Nghiên không có ở đó. Nàng cũng không hỏi hắn đi đâu, chỉ muốn đi loanh quanh một chút.

Gió thổi bên ngoài phủ thêm một lớp, trên mặt nàng phủ một tấm khăn che để cản gió dữ.

Đi được một lúc, họ nhìn thấy bóng người mặc Hồ phục.

Thẩm Du Khanh ghìm dây cương muốn quay lại, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy tại sao mình phải trốn tránh, vì vậy nàng không dừng lại nữa, thoải mái hào phóng đi qua.

Nàng mặc một chiếc áo choàng màu chàm thực sự chói mắt, mũ có rèm che, thậm chí còn khác biệt hơn so với dân địa phương.

Ngụy Nghiên đã sớm nhìn thấy nàng đi tới, nheo đôi mắt đen láy, đẩy ngược đao trên lưng ngựa, kéo dây cương lại gần, "Ngươi tới đây làm gì?"

"Đi loanh quanh dạo thôi, sao chứ, không thể tới?" Thẩm Du Khanh vén sợi tóc bên tai.

Ngụy Nghiên nhíu mày, "Ngươi chỉ mang theo một người?"

Thẩm Du Khanh không trả lời hắn, chẳng qua đó cũng là sự thật.

Hắn ra lệnh cho ba quân tốt, "Hộ vệ theo đi."

Quân tốt tuân lệnh.

Thẩm Du Khanh nghiêng đầu nhìn, mấy quân tốt này đều được huấn luyện trong quân, mày thẳng mắt thẳng, tràn đầy khí thế, thân thủ khá tốt, theo nàng phía sau quả thực còn muốn dọa người hơn nhiều.

Nàng giật mạnh dây cương, không quá bất ngờ trước mệnh lệnh của hắn nhưng trong lòng không khỏi xúc động.

Hắn ngồi ngay ngắn, thân hình cao lớn, động tác cưỡi ngựa không chậm một chút nào, không biết vết thương đã hồi phục đến đâu rồi.

Nhìn mảnh đất cằn cỗi này, đoán chừng cũng không nảy ra một lang trung lợi hại, hắn bị thương nặng như thế, lại chưa hồi phục bao lâu đã ra ngoài, nhất định là không ổn.

Đúng là giỏi hành hạ bản thân, tự coi mình làm bằng sắt.

Thẩm Du Khanh mím môi dưới, trong lòng nghĩ lại một lần, lại lén liếc nhìn bờ vai bị thương của hắn. Hồ phục mặc kín mít, không có vải trắng quấn nên khó phân biệt là còn nghiêm trọng hay không.

Lại nhìn mấy lần, hắn tựa hồ cũng biết nàng nhìn, mắt hướng đến nơi này, Thẩm Du Khanh lạnh lùng quay đầu, mặt không chút biểu tình cưỡi ngựa đi.

Ngụy Nghiên bày binh bố trận, tâm trí dồn về phòng thủ thành, thu xếp xong quay về lều vải, không biết miệng vết thương lại nứt toạc lúc nào, vết thương ngày càng nặng hơn, vải trắng nhuốm đỏ máu.

Hắn nghiến răng xé miếng vải trắng, sai người đi gọi lang trung.

Đến nửa đêm, trong trướng người đi tới đi lui mấy lần.

Thẩm Du Khanh nửa đêm không ngủ được, nhìn thấy bên ngoài thắp đèn, thuận miệng hỏi bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Lục Hà tiến vào và bẩm, "Là vết thương của Vương gia trở nên tệ hơn, truyền lang trung đến chẩn đoán và điều trị."

Vết thương nặng hơn?

Thẩm Du Khanh nhớ lại hắn ban ngày tung tăng nhảy nhót, bộ dáng như không gì không làm được, trông không giống như bị thương. Nàng không nói gì, Lục Hà không khỏi nhìn qua, Thẩm Du Khanh sao có thể không hiểu tâm tư của cô, nha đầu này không hiểu sao lại nghĩ đến việc ở lại Mạc Bắc.

"Ta đã biết, ra ngoài đi." Thẩm Du Khanh nói.

Không thừa một lời nào.

Lục Hà trong lòng đầy thất vọng đi ra ngoài.

Một lúc sau, Thẩm Du Khanh mặc áo choàng đi ra, "Ta ngủ không được, ra ngoài đi dạo một chút."

Bên kia lều, lang trung mồ hôi nhễ nhại. Vết thương cũ của Ngụy Nghiên tái phát, vết thương mới lại thêm vào, thương mới thương cũ chồng chéo nhau nhưng hắn không để ý đến, cũng không biết chăm sóc cẩn thận, hơn nữa ở Mạc Bắc lạnh giá, bên ngoài vốn không thích hợp cho việc hồi phục vết thương, hắn lại mấy lần làm động tác mạnh, muốn nhanh chóng ổn thỏa thì càng khó.

"Còn sợ cái gì, bổn vương cũng không ăn ngươi."

Ngụy Nghiên ngồi nghiêng trên giường, vai lộ ra một nửa, làn da rám nắng được bao bọc bởi một miếng vải trắng, dùng nước lau qua, làn da nhờn bóng, săn chắc như thoa một lớp mật.

Mặt hắn tối sầm, rõ gọi lang trung tới xử lý vết thương cho hắn, nhưng lại thành một bà mụ mụ, tay run rẩy, thà rằng để hắn tự mình làm còn hơn.

Lang trung kia mất rất nhiều công sức mới có thể gỡ miếng vải trắng và thay thuốc mới.

Nhìn thấy Vương gia sắc mặt âm trầm, tay càng thêm run rẩy, lặp đi lặp lại cùng một câu nói.

Ngụy Nghiên sốt ruột, "Được rồi, chuyện này bổn vương đều biết."

Lang trung nhìn thấy bộ dạng của hắn như này, làm gì giống ghi nhớ trong lòng, sợ là không lâu lại muốn truyền gọi.

Ngụy Nghiên dựa vào trên giường, ánh mắt lơ đãng, chợt thoáng thấy bên ngoài lều vải có một bóng người cao gầy thanh mảnh, hắn cụp mắt xuống, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho lang trung dừng lại.

Lang trung nhìn hắn khó hiểu.

Ngụy Nghiên sờ sờ khóe môi, hếch cằm hướng ra ngoài, "Yên tâm đi, ngươi đi ra ngoài, thấy người bên ngoài kia thì nói cánh tay của ta bỏ đi rồi, vô phương cứu chữa."

Bình luận

Truyện đang đọc