SAU KHI KẾT HÔN CHÓNG VÁNH CÙNG ẢNH ĐẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sự im lặng bao trùm lấy bầu không khí trong xe.


Vì thế cảm giác tồn tại của Lương Diễm càng trở nên bức người.


Ánh mắt Tiêu Lạc né tránh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Diễm, trái tim trong lồng ngực cũng loạn nhịp, cô đang nghĩ có phải trước kia cô đã không nói rõ ràng với Lương Diễm, có nên từ chối thẳng thắn lại hay không....


Kỳ thật không chỉ có Tiêu Lạc căng thẳng, mà đôi tay đang duỗi bên người của Lương Diễm cũng đã ướt đẫm mồ hôi.


Thật ra mà nói, từ nhỏ tới nay anh thật sự chưa từng theo đuổi ai bao giờ.
Đừng nói đến theo đuổi người khác, ngay cả cảm giác rung động là gì anh cũng chưa từng biết đến.


Với gương mặt như vậy, dù không phải minh tinh đi nữa, Lương Diễm cũng chưa bao giờ thiếu người khác phái thích.
Thậm chí sau khi bước chân vào giới giải trí, cũng có người đồng tính từng bày tỏ cảm tình với anh.
Theo như lời Đỗ Vũ nói thì chính là, Lương Diễm nhà ta có khuôn mặt cả nam lẫn nữ đều thích, hơn nữa nhìn trông đặc biệt gợi cảm, cho người ta cảm giác vừa gặp đã muốn ngủ.


Nhưng một người được hoan nghênh đến như vậy, lại còn là con một, mà giá thị trường thậm chí còn chẳng bằng Đỗ Vũ đầu trọc nữa.


Có lẽ là bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên anh thực sự không giỏi trong chuyện tình cảm.


Lương Diễm đau đầu nghĩ, cứ như vậy thì cũng không được, phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí khó xử trước mắt này đã.


Nhưng nói gì thì được bây giờ?

Lương Diễm nhìn Tiêu Lạc, nhấp nhấp môi mỏng, rồi đột nhiên hỏi cô: "Hiện tại em có người mình thích sao?"

Đề tài thay đổi quá đột ngột, thế cho nên Tiêu Lạc vô thức lắc lắc đầu: "Không có!"

"Em đã không có người mình thích, lại không hề ghét tôi, vậy em có muốn cùng tôi thử một chút không?

Tiêu Lạc cảm thấy logic của những lời này thật sự có vấn đề, nhưng thái độ của Lương Diễm lại rất thẳng thắn tự nhiên, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Lạc liền theo logic của anh mà hỏi lại: "...Thử....Thử cái gì cơ?"

Ánh mắt Lương Diễm có chút ẩm ướt, trong xe lại hơi tối, vì thế cả người anh như đượm một màu u tối.


Anh cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn Tiêu Lạc, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó cô còn tưởng lầm rằng anh sẽ hôn cô.
Nhưng thật ra Lương Diễm chỉ đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào.



Lương Diễm im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Thử xem em có thể thích anh, thử xem có thể ở bên anh không."

Cổ họng Tiêu Lạc trở nên khô khốc, nhất thời cô không biết nên lại cự tuyệt rõ ràng hay cứ như vậy mà theo ý Lương Diễm thử xem sao.


May mắn là Lương Diễm vừa nói những lời này xong, di động anh liền vang lên.


Lương Diễm nhíu mi, cảm thấy lúc này không phải lúc nghe điện thoại, nhưng người gọi tới lại là đạo diễn của bộ phim "Tội phạm".
Trước kia lúc Lương Diễm gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều cho rằng "Tội phạm sẽ đổi diễn viên, ngay cả bản thân Lương Diễm cũng cho rằng như vậy.
Nhưng đạo diễn sau khi xem xét toàn bộ ý kiến, lại kiên quyết phản đối những lời đó và đề nghị mọi người kiên trì đợi Lương Diễm trở lại.
Cả một đoàn quay phim, lại chỉ chờ một mình Lương Diễm, ân tình cùng sự kính trọng khiến Lương Diễm không thể không nhận cuộc gọi này.


Cho nên anh ra dấu cho Tiêu Lạc, ý bảo rằng mình phải nhận một cuộc điện thoại rất quan trọng.


Tiêu Lạc vốn nóng lòng muốn kết thúc đề tài khó xử trước mắt này, nên lập tức gật gật đầu, sau đó nhân lúc Lương Diễm đang nghe điện thoại, cô nhẹ nhàng áp sát má vào cửa xe lạnh lẽo để giảm bớt nhiệt trên mặt.
Tuy rằng tạm thời không cần phải đối mặt với Lương Diễm, nhưng vẫn có thể nghe được Lương Diễm câu được câu không thấp giọng nói chuyện qua điện thoại.


Có lẽ hôm nay anh đã phải nói không ít, giọng nói có vẻ khàn hơn mọi ngày rất nhiều.


Ánh mắt Tiêu Lạc đảo quanh xe một vòng, cuối cùng tìm được một chai nước còn chưa mở nắp, cô xoay người, nắm ở trong lòng bàn tay, nghĩ chờ Lương Diễm gọi điện thoại xong...thì sẽ đưa cho anh.


Lương Diễm vẫn luôn để ý quan sát hành động của cô, thấy cô vẫn cứ luôn nắm chai nước ở trong lòng bàn tay, anh liền lập tức nghiêng đầu, để cho điện thoại kẹp giữa tai và bả vai.


Sau đó chủ động lại gần lấy đi chai nước trong tay Tiêu Lạc, mở nắp xong liền nhanh chóng đưa lại cho cô.


Trái tim Tiêu Lạc loạn nhịp, cô ngơ ngác mà nhìn theo chai nước trong tay Lương Diễm, thật sự không có dũng khí nói với anh trong lúc anh đang nghe điện thoại, rằng chai nước này là cô cô ý chuẩn bị cho anh.


Vì thế cô cứ ngu ngơ nhận lại, rồi chậm rãi uống một ngụm.


- ---------

Cuộc điện thoại này của Lương Diễm rất lâu mới kết thúc.



Sau khi nói chuyện xong cổ họng quả thật rất không thoải mái, lại hơi rát.


Nhìn thấy chai nước Tiêu Lạc uống xong đã rất lâu rồi vẫn không bỏ xuống, nước trong chai cũng không vơi đi mấy, Lương Diễm rốt cục mới phản ứng lại được: "Cố ý chuẩn bị thay tôi sao?"

Tiêu lạc lung tung ừm một tiếng, kết quả liền thấy Lương Diễm chìa tay về phía cô, mỉm cười ý bảo cô đưa cho anh.


Tiêu Lạc đương nhiên không chịu: "....Đợi đã, để tôi...
tìm cho anh một chai khác."

Kết quả cô xoay người tìm trong xe nửa ngày, nhưng không thấy bóng dáng một chai nước nào.
Đến khi cô ngẩng đầu lên liền phát hiện Lương Diễm đang lấy tay che bên môi, cực kì kiềm chế mà ho nhẹ hai tiếng.
Vì sợ cô phát hiện, anh còn cố ý nghiêng đầu sang bên kia tránh đi.


Tiêu lạc siết chặt chai nước mình đã uống qua trong lòng bàn tay, ánh mắt do dự.


Thấy được ánh mắt của Tiêu Lạc, Lương Diễm buông nắm tay cúi đầu nói: "Không có việc gì, quay về biệt thự rồi nói sau."

Người này đúng thật là......Khiến cho người ta không biết nên làm sao với anh.


Cuối cùng Tiêu Lạc vẫn đỏ mặt đưa chai nước cho anh.


Lương Diễm nhướng mi nhìn cô, mí mắt mỏng có chút đỏ, trên cằm còn có vết sẹo, vì thế cảm giác có chút yêu nghiệt.
Tiêu Lạc bị anh nhìn đến mức có chút chột dạ, giọng nói có chút nóng nảy, lại tựa hồ như đang làm nũng: "Không phải anh không thoải mái hay sao? Mau uống đi!"

Lương Diễm im lặng nhận lấy, mở nắp chai, uống vài ngụm đã hết hơn nữa bình.


Tiêu Lạc lúc này cũng không còn để ý tới việc thẹn thùng nữa, cả người chỉ còn lại cảm giác kinh ngạc: "Chẳng lẽ cả ngày hôm nay anh vẫn chưa uống nước sao?"

Lương Diễm gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ừ, cả ngày bận rộn nên không để ý tới."

Anh suy nghĩ một chút, lại giải thích thêm: "Vừa rồi cổ họng thất sự không thoải mái, không phải cố ý chiếm tiện nghi của em."

Tiêu Lạc gật gật đầu: "Tôi biết mà."

Tuy rằng ở cùng không lâu, hiểu biết về anh cũng không tính là nhiều lắm, nhưng Tiêu lạc biết, Lương Diễm không phải loại đàn ông cố ý chơi trò mập mờ để tạo cơ hội gián tiếp hôn môi với con gái.



Nếu không cô cũng sẽ không chịu sự ngại ngùng mà đưa bình nước mình đã uống cho anh.


- ---------

Tối hôm nay Tiêu Lạc làm món "canh măng hầm xương".
Măng đông tươi được gọt bỏ vỏ, cắt bỏ phần già, chỉ để lại phần ngọn và thịt măng tươi, rồi cắt nhỏ thành từng lát đều nhau, sau đó rửa sạch và chần sườn lợn tươi qua nước lạnh.
Để canh ngon hơn, Tiêu lạc còn cố tình cho thêm một số loại nấm vào món canh.


Vừa mở nắp niêu đất, hơi nóng và hương thơm đồng thời tỏa ra, dậy mùi khiến người ta chỉ muốn nếm thử.


Tiêu Lạc đặc biệt dùng tỏi, nước tương nhạt, rau mùi và dầu ớt để làm nước sốt cho mình, sau khi uống canh, cô vớt măng ra khỏi bát và chấm vào đĩa nước sốt để ăn cùng với cơm.


Thấy cô ăn ngon miệng, Lương Diễm cũng gắp một miếng măng để chấm vào đĩa nước sốt, nhưng bị Tiêu Lạc nhanh tay lấy đĩa nước sốt đi, sau đó cau mày không hài lòng mà nhìn anh: "Không phải cổ họng anh đang khó chịu sao? Ăn ít cay lại một chút!"

Lương Diễm ngoan ngoãn thu lại chiếc đũa, tâm tình vô cùng tốt mà cười cười, nói: "Được, đều nghe lời em."

Hiếm thấy ai bị người ta quản đông quản tây còn vui vẻ chịu đựng.


Sau khi ăn xong, Tiêu Lạc đang định thu dọn, vừa mới đứng lên, tay còn chưa kịp chạm vào bát đĩa trên bàn thì đã bị Lương Diễm ngăn lại: "Không cần đâu, cứ để đó là được.
Ngày mai sẽ có dì đến thu dọn."

Tiêu Lạc lặng yên chớp mắt, cúi đầu nhìn anh, mờ mịt hỏi: "Vậy tiếp theo tôi phải làm gì bây giờ?"

"Em?" Lương Diễm xoa xoa cái cổ đau nhức, đột nhiên nghĩ ra: "Hay là em tới giúp tôi khớp lời thoại đi?"

- ------

Tiêu Lạc cầm kịch bản phim "Tội phạm" trong tay, cả người thẳng tắp ngồi ở ghế sô pha, đọc từng chữ một lời thoại của nữ chính.
Không mong đọc diễn cảm, chỉ cần không đọc sai là cô đã mừng lắm rồi.


Trái với vẻ luống cuống như gặp đại dịch của Tiêu Lạc, Lương Diễm ngồi ở đối diện cô lại có vẻ thoải mái nhàn nhã lắm.
Anh thậm chí còn lấy một trái lựu trên bàn, chậm rãi lột vỏ lựu.


Kỳ thật lời thoại phải dùng như thế nào, trong khoảng thời gian nghỉ dưỡng thương này Lương Diễm đã sớm thuộc cả rồi.
Sở dĩ anh tìm lí do vớ vẩn như vậy đơn thuần là vì anh muốn ở lâu với Tiêu Lạc thêm một lát thôi.


Tiêu Lạc đọc xong lời thoại của mình, ánh mắt liền trông mong mà nhìn Lương Diễm.


Lương Diễm cũng không hề nhìn kịch bản, cứ như vậy cúi đầu vừa chuyên chú bóc hạt lựu bỏ vào một cái bát thủy tinh sạch sẽ, vừa thuần thục nói lời thoại của nam chính.
Cả một đoạn lời thoại dài như vậy, Tiêu Lạc đọc kịch bản mà còn thấy lao lực, thế mà Lương Diễm đọc lại có vẻ rất thoải mái, còn tùy chỗ mà thêm cảm xúc, lúc nên tàn nhẫn thì sẽ tàn nhẫn, lúc nên yếu thế thì cũng có thể tỏ vẻ yếu đuối một cách thích hợp.



Cả một xấp kịch bản dày như vậy, ngay cả thường dân như Tiêu Lạc cũng bị sự chuyên nghiệp của Lương Diễm thuyết phục, nhịn không được mà thật lòng cảm khái: "Trước đây tôi cảm thấy làm diễn viên khá dễ dàng, quả thật chỉ cần nằm nhà là tiền sẽ tới.
Nhưng bây giờ lại thấy kỳ thật làm diễn viên cũng không hề dễ dàng gì, đừng nói là diễn, học thuộc cả một xấp kịch bản như vậy cũng không đơn giản chút nào."

Lương Diễm thuận tay với một tờ khăn giấy trên bàn lau tay, "Nói như thế nào nhỉ, cũng còn phải tùy người nữa, nếu tùy tiện làm diễn viên thì cũng không khó, nhưng muốn làm một diễn viên giỏi thì cũng không đơn giản đến vậy."

Nói xong đem khăn giấy vứt vào thùng rác, lại thuận tay đẩy bát lựu đã được bỏ vỏ tới trước mặt Tiêu Lạc, dùng ánh mắt ý bảo cô ăn.


Tiêu lạc ngượng ngùng xua xua tay: "Không cần không cần đâu, tôi tự bóc được mà."

Lương Diễm tỏ vẻ đáng thương: "Cực khổ bóc lâu như vậy, tay cũng muốn đau rồi này, cho tôi chút mặt mũi được không?"

Được rồi!

Tiêu lạc dùng thìa xúc hạt lựu trong bát rồi chậm rãi ăn.
Lúc muốn nhổ bỏ hạt lựu mới phát hiện thùng rác đã đầy, lại còn ở bên chân của Lương Diễm.
Vì thế cô thuận tay trải giấy ở trên bàn, định ăn xong sẽ dọn sau.


Thế nhưng đến khi cô ăn xong, Lương Diễm rất tự nhiên vươn tay, cúi người giúp cô dọn hạt lựu ở trên bàn đi.


Tiêu Lạc sững sờ nhìn ngón tay xinh đẹp của anh, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến một câu: "Vô sự hiến ân cần, phi...
thường thích em!*"

*无事献殷勤,非......常喜欢你!

[Câu trên được lấy từ một câu gốc là ""Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"

(Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)"

Có nghĩa: Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, cũng không có ai vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với bạn, đối với bạn tỏ ra ân cần là có chuyện muốn nhờ vả.
Dùng Phi gian tức đạo để nói đến mưu đồ gây rối với bạn.]

Trong trường hợp này Tiêu Lạc đã thay đổi hoàn toàn vế sau, vậy nên theo tớ hiểu câu này có nghĩa là khi không mà Lương Diễm đối xử tốt với chị ấy, tức là anh ấy cực kì thích chị rồi.




冬笋骨头汤 - Canh măng hầm xương

- --------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói:

Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha


.


Bình luận

Truyện đang đọc