SAU KHI KẾT HÔN VỚI LUẬT SƯ MẠNH

Trần Ngộ được nắm tay mà suýt quên đường đi, bước đi một hồi anh mới lấy lại được nhịp độ.

Mạnh Đình Xuyên nắm tay anh đến bên cạnh xe rồi mới buông ra. Nguồn nhiệt biến mất, thay vào đó là khí lạnh khiến Trần Ngộ hơi cử động ngón tay. Luật sư Mạnh dọn đồ đạc, đóng cốp sau rồi quay người hỏi anh: “Anh nắm tay em tiếp được không?”

“…”

Trần Ngộ dứt khoát chủ động nắm lấy tay anh ta, bộ dạng như thể bất chấp khiến Mạnh Đình Xuyên cười tủm tỉm và nắm chặt hơn.

Trần Ngộ luôn cảm thấy có nhiều người đang nhìn mình, nhưng bọn họ muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Ở tuổi này, anh có thể đỏ mặt vì si tình nhưng sẽ không khó chịu vì ánh mắt của người qua đường.

Cả hai tay trong tay mua một chiếc vòng tay bằng vàng, cuối tuần lại mua thêm vài món quà khác và cùng nhau đến công ty môi giới hẹn hò trên phố. Công ty đang tiếp một vị khách: Một người phụ nữ đeo một chiếc vòng ngọc trạc tuổi dì Trương.

Thấy bọn họ cùng nhau tới đây, dì Trương hơi kinh ngạc, sau đó cười rồi nói với người đối diện vài câu và đứng dậy chào hỏi: “Sao hai đứa lại tới đây?”

Mạnh Đình Xuyên đưa túi quà trên tay cho dì, đáp: “Đến gửi quà cho bà mối ạ.”

Dì Trương nhận quà bằng hai tay, đặt sang một bên và cười tươi hơn: “Nghe mẹ con nói hồi Tết Nguyên Đán con dẫn mang Tiểu Trần về nhà hả?”

“Dạ.”

Dì quay sang Trần Ngộ, hỏi: “Nào, dì có lừa con không, nhà Đình Xuyên dễ quá chừng.”

Trần Ngộ cũng gật đầu.

Hầu hết mọi người sau khi kết hôn đều đến tặng quà, thậm chí có người còn mời cả người mai mối đến dự đám cưới, dì Trương hỏi theo thói quen: “Hai đứa chuẩn bị mời rượu hả?”

Mạnh Đình Xuyên liếc Trần Ngộ: “Bọn con chưa có kế hoạch tổ chức.”

“Vậy mấy đứa có nhận được giấy đăng kí kết hôn không? Dì nghe nói ra nước ngoài đăng kí được hả, qua Las cái gì ấy?”

Trần Ngộ còn đang băn khoăn không biết dì muốn nói Alaska hay Las Vegas thì luật sư Mạnh đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Bọn con kí hợp đồng hôn nhân.”

Dì Trương điều hành một công ty môi giới hẹn hò chỉ có chút hiểu biết về hôn nhân nước ngoài nhưng lại hiểu khá rõ về khía cạnh này: “Có phải cái kiểu thỏa thuận tiền hôn nhân không?”

“Dạ không.” Dì Trương không phải luật sư Lưu nên Mạnh Đình Xuyên không dùng thuật ngữ chuyên môn nào mà giải thích theo lời của Trần Ngộ: “Có thể hiểu hợp đồng bọn con kí cũng giống như giấy đăng kí kết hôn.”

“Nói đơn giản là thông qua nội dung hợp đồng, hôn nhân của bọn con cũng được pháp luật bảo vệ.”

Dì Trương là người theo trường phái hành động và đã bắt đầu kinh doanh giới thiệu đồng tính rồi. Xã ngày nay cởi mở hơn rất nhiều, đặc biệt là trên mạng. Tuy nhiên, ở ngoài đời, hầu hết mọi người không cổ xúy cho những việc như vậy chứ đừng nói đến việc công khai đến công ty môi giới hẹn hò để nhờ người giới thiệu người yêu cho.

Vì vậy, dì Trương không có bất kì quan hệ và nguồn lực nào. Dì phải tự hỏi thăm và đến tận cửa để tìm người. Việc này khó khăn hơn hồi mới mở công ty rất nhiều, dạo này dì bận rộn đến nỗi chân không chạm đất nhưng lại nhận về ánh mắt khinh thường.

Nếu có sự bảo vệ của pháp luật thì nghe có vẻ đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Người vừa nói chuyện với dì vẫn im lặng từ khi Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên bước vào, nhưng bà vẫn không rời mắt khỏi bọn họ. Nghe đến đây, bà lập tức thay đổi tư thế ngồi và hơi rướn người về phía trước.

Dì Trương liếc về phía bà, hơi lên giọng và hỏi Mạnh Đình Xuyên: “Ai cũng làm được như vậy hả con?”

“Dạ, mỗi nhà mỗi cảnh nên cần phải tham khảo ý kiến luật sư.”

“Cái này con tự làm à? Có khó khăn gì không?”

Hợp đồng của luật sư Mạnh thì đương nhiên là do chính anh soạn thảo, nhưng rõ ràng dì Trương muốn tìm người có chuyên môn trong vấn đề này. Vì Mạnh Đình Xuyên không phải người phù hợp nên anh giới thiệu luật sư Lương cho dì.

Sau khi rời khỏi công ty môi giới hẹn hò, Trần Ngộ lại quay về quán cà phê làm ‘linh vật’. Tiểu Lam nói gần đây có rất nhiều người đến quán đặc biệt vì ông chủ, đến một lần không gặp cũng không sao nhưng đến nhiều lần mà không gặp thì không được. Vì vậy, cô hỏi ý Trần Ngộ và cố tình treo thông báo rằng hôm nay ông chủ sẽ đến quán cà phê.

Mạnh Đình Xuyên cũng không đến công ty luật mà ngồi làm việc ở nơi Trần Ngộ có thể nhìn thấy anh nhưng Trần Ngộ cảm thấy anh không nghiêm túc làm việc cho lắm. Bằng chứng là mỗi lần ông chủ Trần nhìn qua thì luật sư Mạnh đều có thể bắt được ánh mắt của anh.

Càng thêm vài lần nữa, Trần Ngộ càng không nhịn được mà phải nhìn anh. Ông chủ Trần càng nhìn, cô gái chờ anh vẽ latte art để ý hỏi một câu: “Bạn trai của anh hả?”

Hình cô gái này muốn anh vẽ có hơi phức tạp, anh vẽ xong phần phẳng rồi vẫn phải vẽ một trái tim ba chiều. Anh cầm thìa để chuẩn bị tạo hình bọt sữa, khựng lại rồi lắc đầu: “Không phải bạn trai đâu.”


Cô gái này là một trong những khách hàng đặc biệt đến đây vì ông chủ mà Tiểu Lam nhắc đến. Cô đã theo dõi tài khoản video của quán cà phê được một thời gian và biết ông chủ không còn độc thân, lại còn đang hẹn hò với một người đàn ông. Cô đang định xin lỗi thì ông chủ nói: “Chồng anh đấy.”

Trần Ngộ đưa cà phê cho cô bằng tay trái có đeo nhẫn: “Bọn anh cưới rồi.”

Ah!

Ahhh!

Hóa ra là sự thật!

Cô gái cầm ly cà phê rời đi với khuôn mặt ngơ ngác.

Mấy chiếc máy pha cà phê trong cửa hàng vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, có tiếng khách hàng đi đi về về và cả tiếng lnói chuyện, giữa vị trí của Mạnh Đình Xuyên và quầy lễ tân không có vật cản tầm nhìn, nhưng lại có một khoảng cách nhất định.

Trần Ngộ nghĩ Mạnh Đình Xuyên không nghe anh nói, ngay sau đó anh lại nhận được tin nhắn từ luật sư Mạnh: Làm cho chồng em một li latte nhé?

Trần Ngộ liếc về phía anh, máy tính của Mạnh Đình Xuyên không biết đã đóng từ lúc nào. Lúc này, anh đang gõ gì đó điện thoại di động, bên trên khung chat hiện dòng ‘đang nhập tin nhắn’ một lúc nhưng Trần Ngộ vẫn chưa nhận được gì.

Hiện tại ông chủ không cần đặc biệt phục vụ khách nên Mạnh Đình Xuyên cất điện thoại rồi đứng dậy, trông anh giống như một vị khách lịch sự gọi món và yêu cầu thêm vị quả hạch.

Thế là Trần Ngộ cũng hỏi y như đang tiếp khách: “Anh có thêm đường không ạ?”

Nói cho cùng thì luật sư Mạnh cũng không phải là khách hàng thực sự, Trần Ngộ vẫn luôn thắc mắc tại sao Mạnh Đình Xuyên thích ăn ngọt nhưng lại không bao giờ thêm đường vào cà phê. Anh không khỏi hỏi: “Thử thêm xíu xíu thôi anh? Ba phần đường thôi?”

“Anh không uống cà phê để thưởng thức.”

“Cái đó tính là…”

“Nhưng mà em nói đúng, bây giờ không phải giờ làm việc nên rất thích hợp để thử cái mới.” Mạnh Đình Xuyên nhìn anh với ý cười trong mắt: “Nhờ em nhé, ông chủ Trần.”

Cà phê với lớp bọt crema béo ngậy được chiết xuất, Trần Ngộ rút vòi hơi nước ra vài giây rồi cho vào bình sữa và hỏi Mạnh Đình Xuyên: “Anh muốn vẽ latte art không?”

“Vẽ chữ Hán được không?”

Người yêu cầu vẽ chữ Hán không nhiều chứ không phải không có, đa phần là chiêu trò của các cặp đôi trẻ. Bây giờ Trần Ngộ còn chưa để ý, anh cũng không đặt luật sư Mạnh và ‘cặp đôi trẻ’ thể hiện tình cảm lên cùng một bàn cân. Anh hỏi: “Chữ gì thế?”

“Ngộ.” Mạnh Đình Xuyên nói: “Tên chồng anh.”

Cái bẫy mập mờ của luật sư Mạnh bất ngờ ập đến khiến người ta mất cảnh giác.

Trần Ngộ từng cho rằng dùng bọt sữa trên cà phê để chứng minh tình cảm là một việc nhàm chán và ấu trĩ, nhưng giờ đây luật sư Mạnh lại làm như vậy một cách tự nhiên và bình tĩnh.

Thế nhưng dù tư thế tao nhã đến đâu, lời nói bay bổng đến đâu thì Trần Ngộ vẫn nghĩ đến đám trai trẻ nóng lòng muốn bày tỏ tình cảm với cả thiên hạ. Anh cúi đầu cười đến mức tay có chút không vững nên đành đặt bình sữa xuống một lúc, sau đó anh thiết kế bố cục trong đầu rồi cầm cà phê và sữa lên.

Anh cúi đầu tập trung vào tác phẩm sắp hoàn thành trong tay, Mạnh Đình Xuyên chăm chú nhìn anh. Từ góc độ này, lông mi của Trần Ngộ thật dài, chiếc nhẫn bạc trên bàn tay trái đang cầm cốc cà phê lúc ẩn lúc hiện. Đây chính là dấu hiệu của cuộc hôn nhân của bọn họ.

Mạnh Đình Xuyên đột nhiên gọi anh: “Trần Ngộ ơi.”

“Dạ?” Trần Ngộ đáp, sau đó đặt bình sữa xuống vẽ xong nét cuối cùng mới ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

Trong mắt vẫn còn có chút ý cười, Mạnh Đình Xuyên lại lắc đầu: “Không có gì.”

Trần Ngộ bối rối, sao người này có thể như vậy chứ? Chỉ nói có nửa câu thì chẳng phải sẽ khiến người ta nhớ mãi sao? Anh đặt cốc cà phê xuống rồi nói: “Anh nói cho rõ…”

Lời nói của anh bị cắt ngang bởi giọng nói của Tiểu Lam: “Ông chủ Ninh đến rồi à?”

Trần Ngộ ngước mắt nhìn thì thấy Ninh Thiên Kim vừa mới nhuộm tóc, dưới ánh đèn màu tóc anh ta ánh lên màu vàng nhạt. Ninh Thiên Kim chào Tiểu Lam rồi bước vào trong, thấy Mạnh Đình Xuyên cũng lên tiếng chào hỏi: “Luật sư Mạnh cũng ở đây hả?”

Mạnh Đình Xuyên gật đầu, chào hỏi xong thì nhường chỗ cho Ninh Thiên Kim. Anh bưng cà phê trở về chỗ ngồi ban đầu và bật máy tính lên.


Một cái búng tay thu hút sự chú ý của Trần Ngộ, nói: “Đừng nhìn.”

Trần Ngộ ngoảnh mặt đi: “Sao ông lại ở đây?”

Mặt trời mà không lặn thì Ninh Thiên Kim cũng không bao giờ thức dậy, lẽ ra bây giờ anh ta vẫn đang nằm trên giường.

“Lát nữa tôi đi bệnh viện.”

“Sao vậy?”

Ninh Thiên Kim nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh liền nhận ra lời mình nói hơi mơ hồ, anh lập tức cười và giải thích: “Không phải đi khám bệnh mà là đi thăm bệnh. À, là cái anh sếp Vương ấy.”

“Sếp Vương?” Trần Ngộ nhớ lần anh gặp hắn ở quán bar từ mấy tháng trước, hỏi: “Anh ta bị sao thế?”

“Ông không biết à?” Ninh Thiên Kim xoa cằm: “Gần đây ông bận yêu đương chứ gì? Hai ngày nay nó lên TV lan truyền khắp giới luôn rồi.”

Ninh Thiên Kim không hề nói úp mở mà vừa cười vừa kể chuyện: “Nó bị ông từ chối nên ‘quay xe’ bao nuôi một đứa sinh viên, trời gió lồng lộng mà lái xe thể thao đó ông tin không, lái xe lao thẳng xuống hồ luôn.”

“Hình như bên Tiểu Cảnh Hồ có con đường mới xây mà hả? Anh ta nuôi trai trong căn nhà sang đấy sao?”

“Chứ gì nữa? Mấy người đi bộ ngang đó ai cũng nói người ta chừng này tuổi rồi mà mới thấy vụ rơi hồ lớn như vậy lần đầu đó.”

Anh ta kể chuyện sinh động đến nỗi cậu nhóc shipper chờ đơn cũng phải bật cười. Trần Ngộ đoán căn hộ Tiểu Cảnh Hồ chính là căn nhà hắn nói sẽ cho anh, xe thể thao cũng chính là cái xe đó.

Tâm tình Trần Ngộ phức tạp, anh nghiêm túc hỏi: “Anh ta lái hả?”

“Nó làm gì lái. Tôi nghe nói người tình bé bỏng của nó vừa lấy được bằng lái, chân ga mà thằng nhỏ tưởng là phanh, lại không phải xe tập lái nên không có phanh phụ, sếp Vương hoảng quá nên giật tay lái, rồi vậy đó.” Vẻ mặt Ninh Thiên Kim Tân bất đắc dĩ, anh ta lắc đầu thở dài: “Haiz, cũng may là xe mui trần, với cả nước không sâu lắm nên mới vớt lên được. Xe thì hư rồi, người thì không sao nhưng phải ở bệnh viện để theo dõi. Tôi phải mau chóng tạt qua xem thử chứ nếu không là khỏi gặp luôn.”

Trần Ngộ khó hiểu: “Ông thân với người ta như vậy hồi nào?”

Ninh Thiên Kim tự tin nói: “Không thân nên càng phải đi thăm đó! Đây đúng là một cơ hội hiếm có, hồi đó nó đối xử với ông như vậy, bây giờ tôi bỏ ra mấy trăm mua giỏ trái cây để nhìn nó đau khổ thì quá hả giận. Ông muốn xem không? Tôi chụp hình cho ông xem.”

Nếu Ninh Thiên Kim không nhắc tới thì Trần Ngộ cũng không nhớ tới hắn ta chứ nói chi là ghi thù. Anh lắc đầu từ chối: “Không cần.”

“Ôi thôi kệ nó đi.” Ninh Thiên Kim hạ giọng, giải thích mục đích anh ta đến đây: “Tôi hỏi ông này, bài đăng của luật sư nhà ông trên vòng bạn bè là sao?”

Trần Ngộ không đăng, cũng không đọc vòng bạn bè nên hỏi: “Vòng bạn bè nào?”

“Ông không biết hả?”

“Không.” Trần Ngộ cầm điện thoại lên mở khóa và thuận miệng hỏi: “Hai người là bạn bè từ khi nào đấy?”

“Thêm tài khoản công việc của anh ấy dễ lắm.” Ninh Thiên Kim đắn đo một chút mới nói thật: “Thôi tôi nói thẳng, mẹ tôi lo cho ông nên kêu tôi đi ‘thám thính’, mà tôi làm sao biết mấy người trong vòng xã hội đó như nào nên đành kiểm tra công ty luật, vừa thấy WeChat là tôi add luôn.”

Trần Ngộ mở hộp chat của Mạnh Đình Xuyên thì thấy một tin nhắn mới: Rất vui vì được gặp em.

Rất vui vì được gặp em.

Trần Ngộ đọc nhẩm đến hai lần mới biết đây là lời luật sư Mạnh định nói nhưng không nói ra. Lúc nãy không nói, bây giờ anh đang nói chuyện với người khác thì lại nhắn tin. Trần Ngộ lại có cảm giác yêu đương mập mờ lén lút.

Ninh Thiên Kim vẫn đang đứng ở quầy pha chế và thao thao bất tuyệt nhưng Trần Ngộ nghe câu được câu mất vì anh chỉ nghĩ đến luật sư Mạnh. Anh miễn cưỡng trả lời đối phó bạn mình: “Sau đó ông có thám thính ra gì không?”

“Thám thính cái đéo!” Ninh Thiên Kim lúc này vẫn còn sợ hãi, liếc về phía Mạnh Đình Xuyên: “Chồng ông là luật sư hay cảnh sát? Nói mấy câu mà đã bị đánh ngược lại đến không còn manh giáp, tôi sợ tôi khai hết chuyện nhà ông nên phải rút lui…”

Trần Ngộ nhìn lướt qua Mạnh Đình Xuyên, không chắc lần này anh có nghe thấy không nhưng anh chẳng có phản ứng gì. ngôn tình hài


Ninh Thiên Kim thúc giục: “Ông xem chưa? Cái đó có ý gì?”

Luật sư Mạnh thường đăng những thông tin liên quan đến công việc nhưng tần suất không cao, bài đăng gần đây là giấy chứng nhận công chứng mà Ninh Thiên Kim nhắc đến. Ông chủ Ninh thả tim, Tôn Vân Chu và luật sư Lương đều gửi lời chúc mừng, bà Hoàng còn thời thượng gửi lời chúc vĩnh cửu.

Trần Ngộ liếc nhìn: “Có nghĩa là kết hôn rồi đó.”

Hình như giấy chứng nhận công chứng được chụp ở mini bar trên lầu hai nhà bọn họ. Sau khi Ninh Thiên Kim rời đi, Trần Ngộ cẩn thận nhớ lại nhưng anh không có ấn tượng gì về việc Mạnh Đình Xuyên lấy giấy chứng nhận ra. Bọn họ đem bản công chứng về nhà cất vào két sắt cùng với số vàng thỏi bà Hoàng đưa, két sắt ở trong phòng để đồ trong phòng ngủ mà Mạnh Đình Xuyên gần như không vào.

Buổi tối hai người cùng nhau đi lấy chuyển phát nhanh, Trần Ngộ cho Mạnh Đình Xuyên xem bài đăng và hỏi: “Anh chụp tấm hình nào hồi nào?”

“Hồi mới nhận.”

Trần Ngộ đúng là không ngờ tới điều này, nhưng vì sao luật sư Mạnh chụp từ sớm mà hai ngày trước mới đăng tải?

Anh hỏi thì Mạnh Đình Xuyên trả lời: “Vì tạm thời chưa tổ chức đám cưới nên anh phải thông báo mối quan hệ của bọn mình bằng cách khác.”

Trần Ngộ nhanh trí tính toán thời gian, lúc Mạnh Đình Xuyên đăng bài viết này là sau khi họ gặp vợ chồng luật sư Lưu. Luật sư Mạnh làm vậy để thông báo với những người xung quanh rằng anh đã kết hôn.

Mạnh Đình Xuyên nói giỏi, nhưng anh luôn làm nhiều hơn nói.

Về chuyện hôn lễ, thái độ của Mạnh Đình Xuyên ngay từ đầu đã rất rõ ràng, anh muốn tổ chức nhưng anh chưa từng nói với Trần Ngộ, bọn họ cũng chưa từng bàn bạc về vấn đề này. Người thân và bạn bè luôn được mời đến dự đám cưới, nhưng ngay từ đầu Trần Ngộ đã nói rõ anh không liên lạc với gia đình từ lâu.

Trần Ngộ thầm nghĩ nếu anh chủ động thì có lẽ thứ Mạnh Đình Xuyên đăng tải không phải là giấy chứng nhận công chứng, mà là thiệp cưới.

Điều này thật sự không công bằng, Trần Ngộ hỏi: “Anh muốn tổ chức đám cưới hả?”

“Đối với anh thì đám cưới là một hình thức khác để công bố mối quan hệ.” Mạnh Đình Xuyên chậm rãi nói: “Tổ chức đám cưới không thật sự cần thiết, lại càng không nên là gánh nặng. Anh hi vọng nếu có ngày em muốn tổ chức đám cưới thì đó là bởi vì em thật sự muốn.”

“Anh không muốn ạ?”

“Anh muốn em chuẩn bị sẵn sàng hơn.”

Trần Ngộ không nhắc đến đám cưới nữa, anh ‘noi gương’ Mạnh Đình Xuyên và đăng tải lên vòng bạn bè.

Anh không đăng giấy chứng nhận lên vì danh sách bạn bè của anh không giống bạn bè và đồng nghiệp của luật sư Mạnh. Bọn họ không thể vừa nhìn thoáng qua là có thể hiểu được mà giống Ninh Thiên Kim đọc xong cũng không hiểu nghĩa là gì. Vì vậy, anh đăng luôn giấy đăng kí có tấm ảnh nền đỏ.

*

Phí nhà đất trong tiểu khu khá cao nên các dịch vụ đều tốt, bưu cục do tiểu khu mở nên có thể chuyển phát tận cửa nhưng không hiểu bọn họ chỉ giao trong buổi sáng. Mạnh Đình Xuyên và Trần Ngộ ít khi ở nhà vào thời điểm này, nhà bọn họ cũng không thuê giúp việc như những nhà khác. Vì vậy, bọn họ thường tự đi nhận bưu kiện.

Hôm nay có rất nhiều bưu kiện chuyển phát nhanh nên bưu cục cung cấp cho bọn họ một chiếc xe đẩy nhỏ. Nhân viên giúp bọn họ lắp đặt rồi nói: “Anh không cần mang xe qua đây, cứ để trước cửa nhà là được, mai sẽ có người đến lấy”.

Tần suất mua sắm trên mạng của luật sư Mạnh không cao, đây là lần đầu tiên anh ấy lấy nhiều đơn hàng như vậy. Anh đếm sơ sơ được mười lăm, mười sáu hộp rồi hỏi Trần Ngộ: “Em mua gì vậy?”

“Mấy bộ quần áo.” Trần Ngộ nhớ lại một hồi, không hiểu sao lại nói: “Mấy cái khác em không nhớ…”

So với đám Ninh Thiên Kim, Trần Ngộ mấy năm gần đây thật ra rất hạn chế tiêu dùng. Anh mua đồ không cần nhìn giá nhưng cũng không mua quá nhiều. Một mặt là lúc trước anh tiết kiệm tiền để mua nhà, mặt khác là vấn đề rất thực tế hơn: Anh không có nhà riêng. Chuyển nhà đã phiền phức lắm rồi, nhà có nhiều đồ đạc thì còn mệt mỏi hơn.

Bây giờ đã mua nhà nên xem như an cư lạc nghiệp, Trần Ngộ hoàn toàn không còn đắn đo nên ở quán cà phê mà rảnh tay là lướt các ứng dụng mua sắm. Mua sắm trực tuyến đã phát triển trong nhiều năm nhưng ông chủ Trần bây giờ mới nghiện, trong một tháng mà anh mua đồ nhiều như mấy năm.

Sự tối ưu hoá dữ liệu sản phẩm đúng là có thể thu phục lòng người, chỉ cần nhìn vào trang chủ là có thể thấy thứ mình cần, càng lướt lại càng mua thêm. Hầu hết những thứ mua sau đều không phải vật dụng cần thiết mà chỉ là những thứ mình muốn mua. Trần Ngộ cũng không nhớ mình đã mua những gì, chỉ nhớ là đã mua cho luật sư Mạnh mấy bộ quần áo mùa xuân.

Mạnh Đình Xuyên liếc nhìn chiếc túi rõ ràng đầy quần áo và đồng ý: “Quần áo của em đúng là hơi ít.”

Tủ quần áo trong phòng ngủ gần như trống không. Trần Ngộ mua quần áo, đặc biệt là quần áo mùa đông với mức giá không thấp nhưng số lượng rất ít, kiểu dáng lại cổ điển không lỗi thời.

Trần Ngộ liếc nhìn anh, sau đó nhớ lại mấy bộ quần áo đã mua trong mấy cái túi này và xác nhận tất cả đều là cho Mạnh Đình Xuyên, anh còn mua cho bản thân mấy bộ cùng kiểu dáng nhưng khác màu.

Trần Ngộ không nhắc tới điều này mà chỉ nói: “Em có mua cho anh nữa, lát về nhà anh mặc thử xem.”

Mạnh Đình Xuyên hơi kinh ngạc, đáp: “Ừ, cảm ơn em.”

Bọn họ đi cửa trước vào nên gặp phải bậc tam cấp và không đẩy xe lên được, vì vậy bọn họ đành tạm thời để xe trong sân. Đa số các kiện hàng trên xe đẩy đều khá nhỏ trừ một chiếc hộp gỗ lớn nên thật ra một người có thể khuân vác được, nhưng với số lượng hàng nhiều thế này thì lại rất khó.

Ông chủ Trần và luật sư Mạnh ngầm ăn ý và lựa chọn mang vào. Sau khi vào phòng khách, Mạnh Đình Xuyên vỗ cái hộp gỗ và nói: “Trông như bọn mình sắp mở một cái blind box khổng lồ ấy.”

Trần Ngộ nghĩ chắc ý Mạnh Đình Xuyên là sao anh mua một thùng to thế này mà lại quên mất. Cách anh ta nói khéo léo vô cùng, nhưng Trần Ngộ nghĩ mãi cũng không ra món hàng nào mà lại cần đến cái hộp to như vậy.

Chiếc hộp gỗ này vừa to vừa khó mở, tuy các tấm gỗ ghép lại trông không được chắc chắn cho lắm nhưng tháo ra vẫn hơi mất công. Trần Ngộ thử nhiều góc độ nhưng không mở được, cuối cùng Mạnh Đình Xuyên cầm một con dao đến và cạy hộp ra.


Nắp hộp được nhấc, bên trong hộp là mấy cái mút xốp được xếp ngay ngắn, bây giờ Trần Ngộ mới nhớ ra: “Hẳn là cái bình hoa”.

Quả nhiên là vậy, Mạnh Đình Xuyên mở hết mút xốp và lấy ra một chiếc bình cổ dài đơn giản mà tao nhã.

Khi Trần Ngộ đang theo dõi lớp học thì thấy ẩn – một chiếc bình rất đẹp đặt trên bàn ăn của người ta. Vì vậy, anh mua chiếc bình này thẳng trên ứng dụng, nghe nói nó được chế tác cẩn thận bởi nghệ nhân làm gốm, mỗi cái mỗi khác và phải mất rất lâu mới hoàn thành một sản phẩm.

Mạnh Đình Xuyên lấy mút xốp thứ hai ra, lần này là một chiếc bình tròn màu xanh da trời.

“Đều là bình hoa hết hả? Để ở đâu đây?”

Trần Ngộ nghĩ ngợi rồi nói: “Để ở bàn ăn hay mini bar nhé? Ở giữa đảo bếp phía Tây, bàn cà phê, bàn TV… Cũng được nhỉ?”

“Được.” Mạnh Đình Xuyên mở từng thùng xốp và lấy lọ hoa ra rồi sắp xếp: “Em thích hoa gì để mai anh mua?”

Những lọ hoa này đều có phong cách rất đơn giản, Trần Ngộ nhớ đến bó hoa anh đã nhận được vào Giáng sinh năm ngoái: “Hoa thạch thảo và hoa tulip.” Anh nhìn vẻ mặt của Mạnh Đình Xuyên rồi nói thêm: “Màu trắng ạ.”

Trần Ngộ hơi có ý khơi lại chuyện cũ, Mạnh Đình Xuyên cười nói: “Lúc đó anh không chắc làm vậy có khiến em khó chịu không.”

Sao nghe mấy lời này mà có cảm giác ý tứ nằm ngoài mặt chữ thế?

Trần Ngộ chủ động giải thích: “Lận Chiêu là người hôm đó tặng hoa cho em.”

Anh vừa nói vừa chú ý đến vẻ mặt của của Mạnh Đình Xuyên, còn luật sư Mạnh đáp lại một cách rất bình tĩnh. Trần Ngộ nói tiếp: “Hôm đó cậu ta tới tạm biệt em.”

Anh nhấn mạnh: “Em không có ý định bắt cá hai tay.”

“Anh biết mà.” Mạnh Đình Xuyên nói.

“Anh nghe bọn em nói chuyện hả?”

“Không.” Mạnh Đình Xuyên lắc đầu: “Nhưng anh biết cuối cùng em sẽ từ chối cậu ấy.”

Luật sư Mạnh nói chuyện mang đến cảm giác như người đang chắp tay sau lưng và khoan thai bước đi, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Trần Ngộ thắc mắc anh lấy đâu ra sự chắc chắn này: “Sao anh biết?”

Mạnh Đình Xuyên nghĩ một chút rồi nói với giọng khẳng định: “Có lẽ là anh hiểu em hơn em nghĩ đấy?”

Trần Ngộ im lặng chờ anh nói tiếp.

Luật sư Mạnh liệt kê từng thứ một: “Em không kén ăn nhưng em thích đồ ăn truyền thống Trung Quốc hơn.”

“Em không thích uống rượu mà thích đồ uống có ga, với cả em thích sữa bò Vượng Tử với sữa canxi AD hơn nhiều.

“Em rất yêu đôi bàn tay của mình, khi cắt móng tay thì em dưỡng da tay luôn.”

“Em thích nghe những bài hát cổ điển Trung Quốc bất hủ.”

Anh nói đến đây thì mỉm cười nhìn Trần Ngộ: “Quan trọng nhất là anh biết nếu muốn theo đuổi em thì phải nói trước cho em biết rằng anh sẽ cưới em.”

Ban đầu Trần Ngộ rất tò mò Mạnh Đình Xuyên có thể kể ra những gì, hai người ở chung với nhau nên chỉ cần để ý quan sát một chút là nhìn ra được mấy thứ. Chẳng hạn như anh biết luật sư Mạnh thích dùng tay trái, thích ăn ngọt nhưng không thích ăn đường, thích dầu gội và kem đánh răng mùi hương dịu nhẹ.

Mạnh Đình Xuyên càng nói, Trần Ngộ càng kinh ngạc, nghe đến câu cuối cùng của anh thì ngẩn ngơ: “Anh đề xuất kết hôn là vì anh muốn theo đuổi em à?”

“Anh theo đuổi em để kết hôn với em.”

Trần Ngộ bị anh khiến cho ngây dại, chẳng lẽ luật sư nào cũng như thế này sao? Mạnh Đình Xuyên nói đúng, anh hiểu Trần Ngộ nhiều hơn Trần Ngộ nghĩ. Ông chủ Trần ngượng ngùng và bối rối hỏi: “Anh có học chuyên ngành Tâm lí học không vậy?”

“Không, nhưng anh có học thêm một ít về kinh tế.” Mạnh Đình Xuyên cười tủm tỉm: “Có lẽ một phần cũng nhờ em cho anh cơ hội được thử và được mắc lỗi, thật ra ban đầu anh còn nghĩ em thích duy trì khoảng cách vừa đủ.”

Điều này cũng không sai, Trần Ngộ thầm nghĩ nếu anh xem mắt với một người khác và chấp nhận người ta thì đúng là anh sẽ từ từ tìm hiểu rồi mới đưa ra quyết định. Thế nhưng dì Trương lại giới thiệu luật sư Mạnh cho anh.

Sai lầm của luật sư Mạnh là đánh giá thấp sức hấp dẫn của bản thân.

Trong quán cà phê, ngay từ lần gặp mặt chính thức đầu tiên của bọn họ là Trần Ngộ đã đưa ra lựa chọn rồi.

Tuy nhiên, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn, luật sư Mạnh quả là người tinh ý nhưng sao có thể biết được bài hát anh thích là gì? Trần Ngộ tự thấy bản thân anh là một người điếc nhạc và thường rất dễ ngại, huống chi trước mặt người mình thích, cho dù ngồi trong xe thì anh cũng không bao giờ bật đài và nghe nhạc.

“Còn về những sở thích khác…”

Mạnh Đình Xuyên dừng lại, đợi Trần Ngộ nhìn anh rồi thì anh mới chậm rãi nói: “Ninh Thiên Kim chưa kể chuyện chồng em đi ‘thám thính’ sở thích của em à?”


Bình luận

Truyện đang đọc