SAU KHI KẾT HÔN VỚI LUẬT SƯ MẠNH

Ninh Thiên Kim ngẩn người rồi giơ ngón tay cái lên: “Ông đúng là bậc thánh nhân rồi.”

Chàng trai kia kiên trì hơn Trần Ngộ tưởng. Cậu ta cầm ly rượu đi tới, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích không hề che giấu: “Ông chủ Trần, em tên Lận Chiêu. Em làm quen với anh được không?”

Hồi mới mở quán bar, Trần Ngộ thường được người ta chào hỏi thế này. Lâu dần, những người thường xuyên đến đây đều nghĩ có lẽ ông chủ Trần là người theo chủ nghĩa độc thân, độc thân đúng nghĩa từ tâm chứ không phải miệng nói độc thân nhưng vẫn đi tìm thú vui tình d.ục. Anh không hẹn hò, không tình một đêm, vì vậy nên số người tiếp cận anh mới giảm dần.

Khách hàng trong quán cà phê không thẳng thắn như trong hộp đêm nhưng vẫn có nhiều người xin thông tin liên lạc của anh bằng nhiều cách khác nhau. Thế nhưng Trần Ngộ vẫn không thay đổi.

Theo lời của Ninh Thiên Kim, Trần Ngộ độc thân nhiều năm như vậy có thể không yêu ai nhưng chắc chắn rất giỏi từ chối người khác.

Giờ phút này, người đứng ở trước mặt nhưng vẻ mặt Trần Ngộ vẫn vậy. Anh thẳng thừng từ chối: “Không hẹn hò, không nói chuyện, không muốn làm quen.”

Trần Ngộ đúng là không hề ý nhị. Anh chàng đẹp trai uống rượu một mình, chào hỏi ngắn gọn rồi rời đi. Ninh Thiên Kim huýt sáo: “Ông chủ Trần vẫn quyến rũ như xưa.”

Hồi Trần Ngộ hai mươi tuổi, để giảm bớt ‘vệ tinh’, suốt ngày anh bày ra bộ mặt lạnh lùng và giả vờ cool ngầu. Thế nhưng có những người lại thích như vậy, những người theo đuổi anh đều như nhau và thích cả nam lẫn nữ.

Trần Ngộ cụp mắt: “Tôi không nhớ rõ cậu ta.”

Vừa rồi cậu chàng kia nói Trần Ngộ từng chúc mừng sinh nhật cậu. Chắc là do hôm đó cậu đặt gói tiệc sinh nhật nên Trần Ngộ tùy tiện chúc mừng chứ anh không có ấn tượng gì.

“Này.” Ninh Thiên Kim hếch cằm với anh, thần bí nói: “Ông biết bọn họ lén lút nói gì về ông không?”

Không đợi Trần Ngộ hỏi, ông chủ Ninh đã tự trả lời: “Ánh trăng sáng.”

“Ông là ánh trăng sáng chỉ cần ở trên trời và không cần nhớ đến ai, người ta nhớ ông là được.”

Giây trước là bậc thánh nhân, giây sau là ánh trăng sáng, Ninh Thiên Kim ra cái vẻ bí ẩn một hồi còn Trần Ngộ chỉ lắc đầu.

Dù sao anh cũng không phải bậc thánh nhân, mặc dù không có dụ.c vọng trần tục nhưng anh vẫn rất muốn tìm nửa kia của mình. Vì tìm không thấy nên tối nay anh mới tới quán bar uống cho vơi đi phiền muộn.

Trần Ngộ có linh cảm rằng nếu anh bỏ lỡ luật sư Mạnh thì sau này sẽ càng khó tìm được bạn đời hơn.

Tửu lượng của ông chủ Trần không tốt, uống một li rượu là đã bắt đầu chếnh choáng và phản ứng hơi chậm. Ninh Thiên Kim định đi tiếp khách nhưng lại sợ ai đó sẽ ăn thịt Trần Ngộ nên nhanh chóng gọi tài xế đến lái xe chở anh về.

Ninh Thiên Kim để vị trí trả khách tại quán cà phê. Tài xế này hẳn là tài xế xe công nghệ, vừa dừng lại là đã lấy điện thoại di động ra và chờ Trần Ngộ xuống xe. Ông chủ Trần lại tưởng người ta có việc cần dừng lại. Hai người ngồi cùng nhau trên xe chừng một phút thì tài xế mới bừng tỉnh: “À, tôi thả anh ở đây được không?”


“Có chỗ đậu xe.” Trần Ngộ chỉ đường. Tuy nhiên, không biết ai đã chiếm mất chỗ đậu xe của anh. Tài xế xuống xe nhìn một lượt rồi nói: “Không có số điện thoại, vậy tôi đậu ở bên cạnh luôn được không?”

Chỗ đậu xe bên cạnh là của luật sư Mạnh. Trần Ngộ không đáp, tài xế xoa tay rồi giục: “Trời lạnh quá, đậu được không thì anh nói một tiếng, hoặc gọi 114 hỏi số chủ xe đi.”

“Đậu ở đây đi.”

Không khí trong quán bar hơi hỗn tạp: Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thuốc lá mặc dù có nhắc nhở cấm hút thuốc. Khi ở trong quán bar thì không thấy gì, bước ra ngoài rồi thì có thể cảm nhận được rõ ràng. Trần Ngộ cúi đầu ngửi áo khoác rồi cởi ra ném vào máy giặt.

Đến khi tắm xong anh mới nhận ra hình như anh bỏ quên điện thoại trong túi áo, chính xác hơn là túi của chiếc áo vốn không nên giặt máy…

Anh tắt máy giặt, lấy chiếc áo khoác ướt mem và bỏ vào chậu, sau đó lấy điện thoại và nhấn nút khóa màn hình. Điện thoại vẫn bật lên.

Tuy nhiên, màn hình dính nước nên hơi trục trặc. Trần Ngộ lấy khăn giấy lau sạch nước trên màn hình rồi để mai tính. Đáng tiếc, điện thoại của anh lúc này lại không hợp tác. Màn hình nhảy sang giao diện WeChat, mở chính xác hộp chat của luật sư Mạnh và nhấn nút gọi video.

Trần Ngộ vẫn còn hơi choáng váng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh vội vàng nhấn nút khóa màn hình. Ba giây sau, tùy chọn tắt máy hoặc restart lại hiện lên, cuộc gọi video cũng được kết nối.

Trần Ngộ đứng hình tại chỗ.

“Trần Ngộ?” Giọng Mạnh Đình Xuyên thấp hơn bình thường, cả căn phòng tối đen. Chắc chắn anh đã đi ngủ nhưng lại bị Trần Ngộ đánh thức.

“Mạnh… Luật sư Mạnh.” Trần Ngộ ấp úng xin lỗi: “Điện thoại bị ướt nên tôi lỡ tay ấn nhầm.”

Tuy nhiên luật sư Mạnh không cúp điện thoại mà nói: “Chờ tôi một chút.”

Mạnh Đình Xuyên bật đèn ngủ, giao diện lập tức sáng lên.

Trần Ngộ có thể thấy rõ Mạnh Đình Xuyên bây giờ thế nào, trông anh rất khác với Âu phục và cà vạt thường ngày.

Anh mặc áo ngủ dựa vào đầu giường, khẽ nheo mắt và có vẻ ngái ngủ mê man. Cổ áo anh hơi lệch để xương quai xanh nên có thể thấy đường nét của cơ ngực ẩn hiện. Đây rõ ràng không phải dáng người ‘suốt ngày ngồi văn phòng’ theo lời Ninh Thiên Kim.

Mạnh Đình Xuyên tự nhận ra, thản nhiên chỉnh lại áo rồi hỏi: “Cậu uống rượu à?”

“Dạ.” Trần Ngộ lại nói: “Xin lỗi anh nhiều lắm.”


“Không sao.” Luật sư Mạnh nói.

Trần Ngộ cụp mắt không nhìn máy quay. Anh muốn kết thúc cuộc điện thoại sai lầm ngoài ý muốn này nhưng lại không biết phải nói thế nào, vì vậy đành nói: “Tôi không sao, nhưng điện thoại hư rồi…”

“Ừ.” Luật sư Mạnh kiên nhẫn đáp.

Trần Ngộ trở về hóng gió tắm rửa, lại trải qua một cuộc gọi ngoài ý muốn nên gần như hết say rồi. Thế nhưng tai anh vẫn đỏ bừng, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, anh lại giải thích chuyện đậu xe: “Chỗ đậu xe của tôi bị chiếm rồi nên tôi đang đậu tạm ở chỗ của anh… Sáng mai tôi dời xe ngay.”

“Không cần đâu. Tôi đi công tác nên mấy ngày tới không có ở đó.”

“À, anh đi công tác.” Trần Ngộ nhớ buổi tối Mạnh Đình Xuyên uống cà phê đã có nói qua. Anh nhìn camera rồi kêu: “Luật sư Mạnh ơi.”

Nhưng anh không biết phải nói gì.

Có lẽ là bóng đêm, có lẽ là ánh đèn, có lẽ là Trần Ngộ mặc bộ đồ ngủ ca rô màu trắng khiến anh trông vừa mềm vừa ngơ nên Mạnh Đình Xuyên nói thêm: “Tuần sau tôi về.”

Trần Ngộ hơi ngạc nhiên nhưng trực giác mách bảo anh có thể cúp điện thoại.

“Vậy, chúc anh ngủ ngon ạ?”

“Ngủ ngon.”

Giấc ngủ này rất nặng, Trần Ngộ bị tiếng ồn ào bên ngoài quán cà phê đánh thức. Anh xoa trán, cảm thấy hơi nhức đầu.

Tối hôm qua anh nói muốn làm gì thì làm nên Bobby pha cho anh một cốc Long Island. Với tửu lượng của anh thì hôm nay đau đầu là chuyện bình thường, huống hồ lúc anh về thì trời trở gió, lúc gọi điện thoại thì tóc vẫn còn ướt.

Gọi điện thoại…

Trần Ngộ nhớ anh đã gọi cho luật sư Mạnh lúc nửa đêm.

Vì cuộc điện thoại này mà mới sáng sớm luật sư Mạnh đã nhắn tin hỏi thăm anh. Màn hình điện thoại vẫn có chút trục trặc nhưng đã đỡ hơn hôm qua nhiều. Trần Ngộ vất vả lắm mới nhắn được tin chào buổi sáng Mạnh Đình Xuyên nhưng anh ta không phản hồi, có lẽ anh ta đang ở trên máy bay.


Trần Ngộ thầm nghĩ cuộc xem mắt khách sáo và xa cách này có lẽ sẽ tiếp tục một thời gian nữa. Ít nhất là trong khoảng thời gian tới, anh không đành lòng nói với luật sư Mạnh rằng bọn họ không hợp.

Lúc Trần Ngộ bước ra từ phòng nghỉ, Tiểu Lam kinh ngạc hỏi: “Đại ca, anh ở quán hả? Bọn em vừa hỏi xem hôm qua anh đi đâu.”

“Anh có thể đi đâu?”

Tiểu Lam cười: “Xe của anh đang đậu ở chỗ luật sư Mạnh.”

Trần Ngộ không hiểu mối quan hệ giữa nơi anh ở và nơi đậu xe: “Cho nên?”

“Thì ra em tưởng anh qua đêm với người ta.” Dưới ánh mắt khó hiểu của Trần Ngộ, Tiểu Lam càng lúc càng nhỏ giọng, sau đó lớn tiếng nói: “Ai kêu anh không nghe điện thoại.”

Nói xong, cô vội vàng giải thích: “Nhưng em đã biết là không phải rồi. Tiểu Mai nói luật sư Mạnh đi công tác.”

“Còn hỏi cả Tiểu Mai à?” Trần Ngộ đau đầu, vì không để cô suy nghĩ lung tung nên anh chủ động nói: “Tối qua anh đến quán bar, chỗ đậu xe bị người khác lấy mất. Em tìm anh làm gì?”

Trần Ngộ có ở quán cà phê hay không cũng không sao, Tiểu Lam muốn tìm anh thì chắc chắn là có việc.

“À, suýt nữa quên mất.” Tiểu Lam liếc nhìn tin nhắn trên màn hình, nói: “Có một em gái đang tìm việc. Em nói người ta nếu anh không có ở quán thì buổi trưa ghé qua.”

“Bán thời gian hả?”

“Dạ không, toàn thời gian đó.” Tiểu Lam do dự nói: “Đại ca, nếu có thể nhận thì nhận nha anh?”

Trần Ngộ kinh ngạc hỏi: “Đừng nói là em tìm học sinh nha?”

Những người có thể làm việc toàn thời gian thì chắc chắn không phải là sinh viên.

Tiểu Lam nói: “Em ấy mới mười tám thôi, hơi giống em hồi trước.”

Trần Ngộ nói: “Ừ.”

Tiểu Lam lập tức cho anh cái mác ‘người tốt’: “Đại ca, anh tốt như vậy thì năm nay chắc chắn sẽ thoát ế!”

Trần Ngộ cười nói: “Em muốn xem lịch xem năm nay còn bao nhiêu ngày không?”

Tiểu Lam quả quyết nói: “Có luật sư Mạnh mà anh?”

Trần Ngộ lắc đầu và không nói chuyện thành bại với cô: “Anh ra ngoài một lát.”


Đi dời xe và sửa điện thoại.

Anh mới sửa điện thoại di động hồi một năm trước vì bị vỡ màn hình. Trần Ngộ quen đường quen xá bước sang tiệm bảo hành ngay bên cạnh toà nhà Lão Ngân. Ông chủ tháo điện thoại ngay tại chỗ rồi nói: “Bo mạch chủ bị hỏng rồi.”

Ông nói nghe có chút nghiêm trọng, Trần Ngộ khó hiểu: “Màn hình hơi ‘giật’ nhưng tối hôm qua tôi gọi điện với sáng nay nhắn tin được mà.”

“Nãy cậu cũng thấy rồi đó, màn hình đen thui.” Ông chủ giải thích: “Nếu điện thoại bị ướt thì phải lập tức tắt đi, nếu không sẽ bị cháy.”

“Tôi không biết điều này…” Trần Ngộ có chút hối hận: “Sửa được không ạ?”

“Muốn sửa à?” Ông hơi kinh ngạc. Chiếc điện thoại này không đắt tiền, lại sửa từ một năm trước. Trông quần áo của Trần Ngộ thì có vẻ như anh không thiếu tiền.

Trần Ngộ sống rất giản dị so với thu nhập của anh. Ngày hôm qua, không chỉ có điện thoại di động bị ném vào máy giặt, mà còn chiếc áo khoác không được giặt máy. Áo khoác còn đắt hơn điện thoại nên bớt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

“Bao nhiêu vậy?”

“Không cần thay toàn bộ bo mạch chủ mà chỉ cần một ít linh kiện khoảng năm, sáu trăm. Nhưng cửa hàng của tôi không có sẵn, cậu phải đợi tầm hai ngày.”

“Vậy chú sửa đi.”

Ông chủ rút thẻ SIM và đặt nó vào một chiếc túi dán kín cho anh, nhiệt tình hỏi: “Cậu có điện thoại dự phòng không?”

Hầu hết mọi người đều lấy điện thoại đem sửa làm dự phòng và mua điện thoại mới nhưng Trần Ngộ thì không. Anh sẽ dùng một chiếc điện thoại cho đến khi nó bị hỏng, nếu sửa được thì anh sẽ tiếp tục sử dụng, nếu máy bị chậm và vỡ màn hình đến mức không sửa được thì anh sẽ đổi.

Tuy nhiên, anh lại nói: “Dạ có.”

Anh vẫn giữ một chiếc điện thoại bán thông minh từ hơn một thập kỷ trước vì lý do nào đó. Mặc dù chiếc điện thoại di động này đã cũ và là hàng giả nhưng có thể chứa hai thẻ SIM. Chế độ hai SIM là tính năng thời thượng ngày trước được rầm rộ.

Trần Ngộ sạc pin, lắp SIM rồi lấy ra sử dụng.

Đám Tiểu Lam chưa từng thấy thứ này, đặc biệt là cô bé vừa mới tuyển được. Cô ngạc nhiên nói: “Con máy này tiện quá, có thể tháo pin ra sạc!”

Trần Ngộ không mê game, không xem video, không sử dụng nhiều ứng dụng mà giới trẻ không thể sống thiếu, điện thoại thông minh hay không đối với anh cũng không có gì khác biệt.

Vấn đề duy nhất là điện thoại này không thể cài đặt WeChat.

Anh có số điện thoại của những người cần liên lạc nên anh không cần tới WeChat. Nhưng anh không có số của luật sư Mạnh, và đến tuần sau luật sư Mạnh mới về.

Trần Ngộ nghĩ một hồi và quyết định mua điện thoại mới, còn chiếc cũ làm điện thoại dự phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc