SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ PHÁT HIỆN TÔI ÔM CON BỎ TRỐN


Khác với dáng vẻ lạnh nhạt u ám khi nãy, bây giờ Diệp Thiên Sinh lại trở về bộ dạng cợt nhã ngày thường của mình, hắn cố ý đến gần Ngôn Cảnh Huyên, nghịch tóc của cô để trêu ghẹo Diệp Quân Vũ mặc dù chuyện hắn có một buổi đua xe là thật.
Diệp Quân Vũ ngồi yên không có phản ứng, tuy nhiên Diệp Thiên Sinh vẫn để ý thấy bàn tay đang cầm cốc cà phê của anh trai đang nắm chặt lại, khoé miệng hắn nhếch lên cười đắc ý.
"Tôi là chị dâu cậu đấy! Cư xử đúng mực chút đi!" Ngôn Cảnh Huyên đẩy Diệp Thiên Sinh ra nói tiếp: "Khi nào cậu đua xe thì báo tôi một tiếng, tôi sẽ cùng cô ấy đến xem được chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên chỉ về phía Diệp Thiên Ý, sắc mặt của Diệp Thiên Sinh không thay đổi, xem ra chị dâu này có ý muốn hắn và chị gái làm hoà, tuy nhiên suy nghĩ này của Ngôn Cảnh Huyên ngây thơ quá rồi.

Mãi mãi hắn cũng không bao giờ tha thứ cho người chị gái đó đâu.
"Tùy chị, chị mang anh trai theo cũng được, miễn là chị xuất hiện cổ vũ cho tôi.

Đúng rồi chị có muốn học đua xe không? Tôi có thể dạy cho chị."
"Chị dâu của cậu nhát gan sẽ không học hư theo cậu đâu." Diệp Quân Vũ vòng tay ôm Ngôn Cảnh Huyên: "Để cô ấy xem cậu đua xe là nhân nhượng lớn nhất của tôi rồi.

Đừng được đằng chân lân đằng đầu.

Còn nữa, cẩn thận vào, đừng để lại bị người ta chụp ảnh."
Chuyện lần trước sau khi từ nhà họ Ngôn về, Diệp Quân Vũ đã hẹn riêng Diệp Thiên Sinh gặp mặt, hắn và nhà bà tư Lâm Lan không có nhiều hiềm khích như nhà bà cả, cho nên ở giới hạn nhất định, hắn vẫn có thể nhân từ với em trai.
"Biết rồi, tôi sẽ không để kẻ xấu có cơ hội bôi đen nữa đâu.


Anh cứ yên tâm, dù tôi không tài giỏi như anh, nhưng tôi cũng mang họ Diệp đấy!" Diệp Thiên Sinh đứng thẳng lên: "Không làm phiền anh và chị dâu nữa, tôi đi trước đây!"
Nói xong, Diệp Thiên Sinh liền bỏ đi.

Từ lúc xuất hiện hắn chỉ nhìn Diệp Thiên Ý đúng một lần, điều này khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ đau lòng, khó chịu.
"Đừng chấp nhất với nó.

Nó không có ác ý đâu."
Diệp Quân Vũ an ủi Diệp Thiên Ý.
"Gieo nhân nào, gặt quả nấy thôi.

Em cũng đoán trước rồi." Diệp Thiên Ý cười gượng: "Chúng ta ăn thôi.

Xong rồi em còn muốn về nhà nghỉ ngơi nữa.

Ngồi máy bay nhiều tiếng, lại lệch múi giờ làm em mệt quá!"
"Ừ, ăn thôi."
(...)
Bởi vì Diệp Thiên Ý chưa có chỗ ở nên sẽ ở cùng Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên cho đến khi tìm được nơi thích hợp.
Diệp Quân Vũ đã cho quản gia dọn dẹp phòng khách, sau khi Diệp Thiên Ý đến có thể vào nghỉ ngơi ngay lặp tức.
Mặt khác, như Diệp Quân Vũ đã nói muốn Ngôn Cảnh Huyên trả nợ, nên hiện tại cả gai người đang ngồi du thuyền ra hòn đảo tư nhân ngoài khơi thành phố S.

Chiếc du thuyền lướt nhanh trên mặt biển, từng cánh chim hải âu chao nghiêng giữa không trung, bầu trời đang về chiều, nắng vàng dịu nhẹ.

Ngôn Cảnh Huyên không hiểu lần trả nợ này Diệp Quân Vũ muốn gì lại mang cô ra biển khơi.
Chắc không phải là muốn giết người vứt xác đâu nhỉ?
Ngôn Cảnh Huyên đứng ở mũi thuyền, gió thổi lồng lộng khiến tà váy bay lên, hòn đảo tư nhân mà cô sắp đến hiện ra trước mặt.

Ngôn Cảnh Huyên từng nghe nói về hòn đảo này, nó thuộc sở hữu của tài phiệt nhà họ Nhan.
Chiếc du thuyền cập bến, Ngôn Cảnh Huyên trông thấy ngoài du thuyền của Diệp Quân Vũ còn có mấy chiếc khác nữa.


Những chiếc du thuyền này đều là du thuyền sang trọng, Ngôn Cảnh Huyên có đóng phim cả đời cũng chưa chắc có thể mua nổi một cái bánh lái.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Em muốn ở đây qua đêm à?"
Diệp Quân Vũ nắm lấy cánh tay của Ngôn Cảnh Huyên hạ giọng.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Ngôn Cảnh Huyên khó hiểu hỏi.
"Chẳng phải bảo em trả nợ sao? Tiếp theo chỉ cần em biểu hiện tốt là được!"
"Ý anh là sao?"
Ngôn Cảnh Huyên càng nghe càng không hiểu ý đồ của Diệp Quân Vũ.
"Vào trong rồi em sẽ biết!"
Nói xong, hắn kéo Ngôn Cảnh Huyên đi nhanh đến căn biệt thự cạnh bờ biển.

Bên trong biệt thự hình như đang có tiệc tùng, còn chưa đến gần, Ngôn Cảnh Huyên đã nghe tiếng nhạc chói tai.
Thực sự có một buổi tiệc đang được tổ chức, có rất nhiều người mẫu, ca sĩ và diễn viên tham gia.

Bên cạnh đó có mấy nhà tài phiệt lớn đang tận hưởng sự phục vụ chu đáo.

Nhìn chung chỗ này cực kỳ hỗn loạn.
"Tổng giám đốc Diệp đến rồi à? Đi chơi còn dẫn vợ theo nữa hả? Vậy thì làm sao anh có thể thoải mái chơi vui cùng các mỹ nữ tôi mời đến được?"
Chủ nhân bữa tiệc Nhan Hồng Quang đùa cợt khi thấy Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên xuất hiện.
Nhà họ Nhan là đổi tác chiến lược làm ăn quan trọng của Diệp Thị, bản thân hắn ta và Diệp Quân Vũ cũng là bạn thâm giao.


Hôm đám cưới hắn còn làm rể phụ.
"Không có mỹ nhân nào có thể sánh được với vợ tôi cả! Kẻ độc thân như cậu sẽ không hiểu cảm giác bị ràng buộc là thế nào đâu.

Em nói có đúng không vợ của tôi?"
Diệp Quân Vũ cười cợt trả lời.
Hắn cũng ôm chặt eo của Ngôn Cảnh Huyên nói nhỏ vào tai cô: "Tiếp theo đến lượt em thể hiện."
"Là sao?"
Ngôn Cảnh Huyên chay mày.
"Em sẽ sớm biết thôi, nhớ giữ chặt chồng em đấy!"
Diệp Quân Vũ cười cười hôn lên gì má của Ngôn Cảnh Huyên.
Thật ra hắn không hề hứng thú với loại tiệc thế này, nếu không phải có chuyện làm ăn phải bàn với Nhan Hồng Quang thì còn lâu hắn mới đến.
Thái độ kỳ lạ của Diệp Quân Vũ làm Ngôn Cảnh Huyên càng không hiểu chuyện gì sắp xảy ra, cô định mở miệng hỏi tiếp thì Nhan Hồng Quang đã nói trước:
"Người có vợ rồi đúng là khác hẳn, lúc trước tổng giám đốc Diệp trái ôm phải ấp, có nhiều mỹ nữ cam tâm hầu hạ, vậy mà bây giờ lại chỉ biết có mợ Diệp thôi.

Mợ Diệp tài giỏi thật đấy, biết giữ chặt tổng giám đốc Diệp không cho đi chơi rong."


Bình luận

Truyện đang đọc