*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Tân bước ra khỏi phòng họp, xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi.
Hôm nay thứ 7, cô đến công ty để gặp gỡ với Cener Flim đến từ Mỹ, cùng ông Smith hợp tác quốc tế dự án « Interstellar King » bắt đầu từ giữa năm ngoái, mới chính thức ra mắt được hơn nửa năm, đang chuẩn đóng máy làm hậu kỳ, đột nhiên có tin từ Mỹ rằng công ty dựng kỹ xảo gặp sự cố.
Cuộc họp kéo dài trong hai giờ, may mà người của ông Smith bên đó đã giải quyết được vấn của công ty.
“Tô tổng, cô lót dạ một chút, sắp đến bữa trưa rồi.” Tiểu Lâu mang sữa tươi và bánh mì cho cô, sớm tới tìm đến quá vội vàng, buổi sáng gấp gáp đến mức không kịp ăn sáng.
“Cảm ơn.”
Tô Tân vừa ăn vừa suy nghĩ, mở điện thoại lên.
Vừa rồi sợ ảnh hưởng công việc, nên cô đã tắt nguồn điện thoại, giờ mở máy lên đã thấy rất nhiều tin tức ập đến, rung liên hồi.
[ Chị Tân, em đã thuận lợi đóng máy, ngày mai em sẽ bay về, lúc đó em sẽ mời chị đi uống cà phê. ] Đây là Cố Phi Nam gửi tới.
Trong bộ phim « Interstellar King » hợp tác xuyên quốc gia này, cậu vào vai nam chính số 2, một tay xã hội đen đường phố người Trung Quốc nhút nhát trở thành một anh hùng đế quốc độc nhất vô nhị dưới sự hướng dẫn của tướng quân đế quốc.
Đây là lần đầu tiên nam diễn viên Trung Quốc đóng vai nam chính trong bom tấn thương mại nước ngoài, bạn diễn là nam diễn viên gạo cội nước bạn. Đối với Cố Phi Nam một người mới ra mắt chưa đầy bốn năm, đây là một sự đột phá lớn, vì thế Cố Phi Nam đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, nhiều tháng trời không xuất hiện trước thông tin đại chúng.
Tuy nhiên, cả Tô Tân và cậu đều cho rằng điều đó là xứng đáng. Có nỗ lực mới có hồi báo, chỉ bằng cách này mới có được chỗ đứng vững chắc trong ngành giải trí, nơi luôn vận động và đổi mới không ngừng nghỉ.
[ Được, chị sẽ cho người đến đón em. ] Tô Tân trả lời.
Lướt xuống là tin nhắn của Giản Diệc Thận.
[ Khi nào cuộc họp kết thúc? Anh đến đón em đi ăn trưa. ]
Tô Tân mỉm cười. Buổi sáng để phù hợp với thời gian của ông Smith, cô đã dậy từ sáng sớm, Giản Diệc Thận vốn định đưa cô đi nhưng bị cô ép trở về.
Tô Tân: [ Được, cũng sắp đến buổi trưa rồi. ]
Vẫn còn một số việc nhỏ trong văn phòng. Trong hai năm qua giải trí Tinh Hà phát triển không ngừng, không chỉ gặt hái được thành tích rõ rệt ở mảng điện ảnh và phim truyền hình mà còn liên tiếp giành được nhiều giải thưởng, lập kỷ lục xếp hạng và phòng vé, không những thế còn gặt hái được nhiều thành quả trong công tác quản lý nghệ sĩ, ngoại trừ Cố Phi Nam lưu lượng đại nhiệt luôn chiếm nhiều chủ đề của giới giải trí, Diêu Thần và những người mới khác cũng lần lượt vươn lên, Tô Tân trong giới giải trí được xưng hào là Nữ Vương, được nhiều người biết đến và tôn trọng.
Cái giá của sự thành công trong sự nghiệp là khó tránh khỏi sự bận rộn.
May mắn là nửa kia – Giản Diệc Thận rất chu đáo, không những không phàn nàn mà còn luôn phục vụ chu đáo, bất cứ khi nào rảnh rỗi đều đến tận nơi đưa đón, thường xuyên bị các tay săn trước Tinh Hà bắt gặp nhiều lần, những tay săn ảnh này không chụp được minh tinh liền đánh chủ ý lên hai vợ chồng cô.
Hôm nay đưa tin Giản Diệc Thận và Tô Tân tình cảm mặn nồng, thân là tổng giám đốc Nhanh Chụp lại tự mình đến đón vợ tan làm, không hổ là “Toàn Tâm Toàn Ý”
Ngày mai còn ra vẻ vô tội hỏi thăm “Sao hôm nay Giản tổng không tới đón Tô tổng tan tầm, # Toàn Tâm Toàn Ý # đây là muốn BE sao?”
Ngày mốt lại thêm một câu “Trời ạ, # Toàn Tâm Toàn Ý # phát đường, hai người tay trong tay đi dạo ven đường, thật ngọt!”...
Cuối năm, hai vợ chồng đều là là tổng giám đốc liên quan đến ngành giải trí, thường xuyên tham dự một số lễ trao giải, tiệc tối từ thiện, cơ hội đứng chung một khung hình càng ngày càng tăng, các tài khoản marketing thường đem hai người ra đến kiếm chút KPI, tất nhiên 90% đều là lời tử tế, sợ bị Giản Diệc Thận gửi văn kiện luật sư đến.
Bị trượt dài như thế, lượng người hâm mộ CP ban đầu đã từ từ tăng lên, siêu thoại [1] có gần 20.000 người, thỉnh thoảng có thể góp mặt trong top 20 bảng xếp hạng của CP siêu thoại.
[1] Siêu thoại/超话 = Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn.
Giản Diệc Thận đặc biệt thích xem siêu thoại, thỉnh thoảng anh sẽ gửi cho Tô Tân một số bài viết thú vị, Tô Tân đã nhiều lần nghi ngờ không biết có phải anh đã phát biểu gì trong siêu thoại hay không.
Tất nhiên, Giản Diệc Thận sẽ không thừa nhận điều đó.
Theo như lời anh nói, anh có chút nhàn rỗi nên dạo chơi một chút nhưng khi Tô Tân cùng người khác có CP loạn thất bát tao*, đương nhiên CP chân chính này cần được chăm sóc che chở, quyết không thể rơi lại đằng sau.
*Dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn. Từ này cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời.
Đôi khi, đàn ông thật sự rất ngây thơ, cũng rất sĩ diện, khiến cô cũng cạn lời.
Công việc gần như đã xử lý xong, Tô Tân cầm điện thoại định gọi cho Giản Diệc Thận thì điện thoại rung lên, Giản Diệc Thận gửi tin nhắn: [ Anh có chút việc không thể cùng em ăn cơm, em ăn trưa xong thì về lão trạch đi, anh làm xong việc cũng lập tức trở về. ]
Vừa chuẩn bị ra cửa, một người chuyển phát nhanh quốc tế đến, là một chiếc túi Tô Tân nhờ ông Smith mua. Trên đường về lão trạch, cô rẽ vào cửa hàng thuốc Đông Y bên cạnh lấy ít lá sơn tra [2], Giản Thành Trạch bị viêm họng, hôm qua nói chuyện điện thoại, cổ họng của ông nghe có chút khó chịu, ho khan mấy lần, Tô Tân muốn về nhà nấu một bát thuốc tuyết sơn tra làm mát họng.
[2] Sơn Tra: Là một loại thuốc quý trong Đông Y, chứa nhiều thành phần có lợi dùng để sử dụng chăm sóc sức khỏe cho phụ nữ mang thai, trẻ em và những người cao tuổi. Ảnh ở cuối chương.
Món canh này hầm đã đủ thời gian, trên bậc thang truyền đến tiếng động, Giản Thành Trạch và Trịnh Mính Tiêu ngủ trưa dậy, Giản Diệc Noãn cũng từ tầng trên đi xuống, ăn mặc rất đẹp, hình như chuẩn bị ra ngoài.
“A, cái gì đây?” Giản Diệc Noãn lật chiếc túi trên ghế sofa: “Túi BLS giới hạn! A a a chị dâu, cái này cho em sao? Không đúng, màu này sao có chút cổ hủ vậy? Không hợp với em một cô gái trẻ trung xinh đẹp...”
Trịnh Mính Tiêu đánh cô nàng một cái: “Hai mười lăm tuổi còn là cô gái trẻ trung gì nữa.”
Tô Tân thò đầu ra khỏi bếp: “Diệc Noãn, cái này không phải cho em mà là của mẹ, không phải lần trước mẹ nói muốn mua sao? Con đã nhờ một người bạn ở Mỹ mua giúp một cái.”
“Chị dâu, chị thật bất công.” Giản Diệc Noãn bĩu môi đưa túi lại cho Trịnh Mính Tiêu.
Đúng vậy, Trịnh Mính Tiêu lúc trước có nói qua. Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bà còn tưởng đã hết hàng, nhưng bị một người bạn chung chỗ tập yoga mang ra khoe khoang nửa ngày, trong cơn tức giận bà cũng đến cửa hàng mua, kết quả được biết không có hàng, khiến bà một tuần nay không có tâm trạng đi tập yoga.
Không ngờ Tô Tân lại ghi nhớ điều này trong lòng.
Cầm chiếc túi, Trịnh Mính Tiêu trong lòng đắc ý: “Vẫn là tiểu Tân nhớ đến mẹ, con xem lại mình đi, căn bản không đặt mẹ trong lòng.”
Giản Diệc Noãn lè lưỡi, lắc cánh tay cô làm nũng: “Đây không phải chị dâu có bản lĩnh sao.”
Tô Tân bưng bát canh từ trong bếp ra, đưa cho Giản Thành Trạch: “Cha, người lại ho rồi đúng không? Uống cái này cho đỡ đau.”
Giản Thành Trạch bưng canh lên uống một hơi, vui vẻ nói: “Con có bận việc gì không? Chuyện của công ty nếu bận không qua nổi, cứ giao cho cấp dưới đi, đừng để bản thân mệt mỏi. ”
“Hôm nay vừa lúc rảnh.” Tô Tân cười nói: “Cũng không có chuyện gì khó khăn cả, mọi người phối hợp làm việc cũng rất ăn ý.”
Bên này đang nói chuyện, bên kia Giản Diệc Noãn rón rén đứng lên, đi ra cửa.
Trịnh Mính Tiêu phát hiện, tức giận gọi lại: “Con lại đi đâu? Cả ngày ở bên ngoài, không có phép tắc gì cả.”
Giản Diệc Noãn bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con đi xem triển lãm Anime, hôm nay có buổi họp mặt CV mà con thích, nếu không đi ngay sẽ trễ mất.”
“Con phải biết kiềm chế lại.” Trịnh Mính Tiêu dạy dỗ: “Sao mấy hôm trước con lại bỏ hẹn đi ăn tối với anh trai Tần của con? Nếu con không thích anh Tần của con, vậy mẹ sẽ giúp con tìm buổi xem mắt khắc. Đã đến lúc nói chuyện yêu đương kết hôn rồi, suốt ngày truy tinh truy tinh, không gả chồng được bây giờ?”
“Vậy thì không gả ra là được, con sống một mình cũng rất tốt.” Giản Diệc Noãn nhún vai: “Con sẽ không đi xem mắt đâu, quá xấu hổ đi?”
“Con...” Trịnh Mính Tiêu tức giận không biết trút giận vô đâu.
“Con đi nha, tạm biệt.” Giản Diệc Noãn hôn gió một cái rồi chạy đi.
“Ông xem, được cưng chiều nên càng ngày càng vô pháp vô thiên ” Trịnh Mính Tiêu phàn nàn với Giản Thành Trạch “Không an phận xem mắt kết hôn, để cho tôi an tâm được sao?”
Giản Thành Trạch cũng có chút đau đầu, ông cũng không nóng lòng muốn Giản Diệc Noãn kết hôn, nhưng lo con gái mãi truy tinh như thế này, nói không chừng một ngày nào đó lại mang bạn trai làm minh tinh trở về. Những nam minh tinh kia ở trong thùng thuốc nhuộm lớn của giới giải trí, Giản Diệc Noãn sao có thể làm đối thủ của bọn họ, nếu bị tổn thương thì nguy.
“Tiểu Tân, Diệc Noãn nghe lời con, khi nào rảnh giúp cha dạy bảo con bé.” Giản Thành Trạch dặn dò: “Con bé mặc dù có đôi khi điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm tư đơn thuần, từ nhỏ được cha bảo hộ đến quá tốt mà thành ra như vậy.”
“Dạ thưa cha.” Tô Tân cười nói “Nhưng cha cũng không cần quá lo lắng, Diệc Noãn rất thông minh, có thể một ngày nào đó con bé sẽ gặp được định mệnh của đời mình.”
Khó có được một buổi chiều nhàn rỗi, Tô Tân chăm sóc cây cỏ trong vườn, ngồi trên ghế xích đu đọc sách một lúc, khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Giản Diệc Thận trở về.
Tô Tân đứng dậy ghé vào lan can của sân thượng, yên lặng nhìn Giản Diệc Thận bước xuống xe với ánh mắt dịu dàng.
Mặc dù hai người quen biết nhiều năm như vậy, có thể gọi là vợ chồng già, nhưng chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, vẫn có thể chiếm hết tầm mắt của cô. Dáng người thẳng tắp, khí thế đoạt người, ngũ quan thâm thúy khiến người ta nhìn mãi không chán.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Giản Diệc Thận ngẩng đầu lên, khóa chặt ánh mắt vào cô, khuôn mặt lạnh lùng giống được gió xuân làm tan băng ra.
“Thấy gì không?” Giản Diệc Thận nâng chiếc túi trên tay lên cho cô xem.
Đây là một chiếc túi giấy nhỏ màu trắng có LOGO màu đỏ tím, Tô Tân nhìn thoáng qua đã nhận ra, mừng rỡ kêu lên: “Là kem sao? Nhanh mang lên.”
Giản Diệc Thận nhìn cô “Xuỵt” một tiếng, đặt túi giấy sau lưng cô.
Tô Tân hiểu ý, không nói gì.
Một lát sau, Giản Diệc Thận đi lên, đưa kem cho cô. Đây là một hãng kem nổi tiếng, ngày nào cũng có người đến mua xếp hàng dài, cũng không biết Giản Diệc Thận đã xếp hàng bao lâu.
Tô Tân thích ăn kem, nhưng nhờ các ứng dụng sức khỏe, người lớn tuổi đặc biệt ghét đồ ăn lạnh, Trịnh Mính Tiêu cũng không ngoại lệ, cuối tuần trước cô vừa bị cảm lạnh, nếu để Trịnh Mính Tiêu nhìn thấy cô ăn kem khẳng định sẽ lải nhải nửa ngày.
Kem được đóng gói kỹ lưỡng, không bị chảy, Tô Tân ăn một miếng nhỏ, nheo mắt hài lòng.
Ăn vào một nửa, cô quay đầu lại thì thấy Giản Diệc Thận đã thay quần áo ở nhà, ngồi đối diện với cô, nhìn cô chăm chú.
“Sao lại nhìn em như vậy?” Tô Tân nhìn anh một cái: “Nhìn lâu như vậy không thấy chán sao?”
“Đương nhiên là không chán.” Giản Diệc Thận nghiêng người chen vào ghế xích đu cùng cô: “Ăn ngon không?”
“Rất ngon, rất hợp khẩu vị.” Tô Tân vừa ăn vừa nhiệt tình đề cử: “Anh có muốn ăn một miếng không?”
Giản Diệc Thận không thích ăn loại đồ ngọt béo ngậy này, nhưng nhìn những vệt sữa trên khóe môi cô, suy nghĩ có chút rục rịch.
“Muốn.” Giọng anh khàn khàn.
Tô Tân vừa định múc một thìa cho anh, môi đã bị hôn lấy.
Chạm vào cảm giác không như trước kia, bờ môi có chút mát mẻ, mùi thơm sữa đặc trưng và vị ngọt của kem, khiến anh không nhịn được đòi hỏi càng nhiều.
Cô bị cuốn vào nụ hôn, khi mà hô hấp gần như không còn thì Giản Diệc Thận mới buông cô ra.
Nhìn vào đôi mắt mờ mịt, nghe tiếng thở hào hển ấy, Giản Diệc Thận hết sức hài lòng: “Đúng là rất ngon, rất ngọt rất thơm.”
Tô Tân vừa thẹn vừa giận, tay chân mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh, không nhịn được quay đầu lại cắn lên cánh tay anh: “Anh lại làm bừa!”
Giản Diệc Thận mắt sắc một sâu, uy hiếp nói: “Vậy để em cho em biết làm bừa là như thế nào?”
Tô Tân vội vàng lắc đầu: “Đừng... Cha mẹ anh đang ở đây, sắp đến giờ ăn cơm rồi!”
Đúng lúc, tiếng kêu của Trịnh Mính Tiêu ở tầng dưới vang lên, kêu Giản Diệc Thận xuống. Giản Diệc Thận đành phải miễn cưỡng đứng lên: “Anh đi xuống trước, em ăn xong rồi hãy xuống.”
Tô Tân nhanh chóng ăn xong, vào phòng tắm rửa tay, vừa đi ra thì thấy áo khoác của Giản Diệc Thận vứt trên giường nên cầm lên treo lên móc áo.
Đi vài bước định mở cửa, bước chân cô dừng lại, quay lại chỗ móc quần áo.
Cầm bộ đồ đưa lên chóp mũi ngửi, một mùi nước hoa thoang thoảng ập đến.
Mùi thơm này rất dễ chịu, cũng rất đặc biệt, là loại nước hoa được mệnh danh là “Trảm nam hương”, tên “Black Poppy”, được rất nhiều phụ nữ và các nữ minh tinh yêu thích, là loại nước hoa được khuyên dùng trong các bảng xếp hạng nước hoa nữ, Tô Tân cũng ngửi qua, vì vậy có ấn tượng rất sâu. Nhưng Tô Tân không thích nó cho lắm, luôn cảm thấy mùi vị quá ngọt.
Cô không có nước hoa này làm sao mùi nước hoa này trên quần áo của Giản Diệc Thận được?
* Tác giả có lời muốn nói: Giản tổng anh xong đời rồi! Hừ hừ ╭(╯^╰)╮
*Sơn Tra, Cây anh túc đen