Không khí có chút lặng im.
Hoắc Chí Từ không thể tin vào tai mình, miệng cười cứng ngắc một hồi lâu, hơn nửa ngày mới hỏi: “Cô đang đùa tôi sao?”
“Không.” Điền Chỉ Lam nghiêm mặt nói “Tôi không chơi trò xiếc đó, thích là thích, không thích là không thích. Hơn nữa, tôi rất thích công việc lập kế hoạch, cũng tận hưởng niềm vui khi lập kế hoạch thành công, sẽ không vì ai mà bỏ việc và sống một cuộc sống chẳng ra gì, hai chúng ta không phù hợp.”
Hoắc Chí Từ bị chẹn họng, lúc sau mới nhận ra những gì mình nói có nghĩa khác, liền giải thích: “Anh không có ý coi thường công việc của em, anh chỉ không muốn em làm việc vất vả như vậy...”
Điền Chỉ Lam mỉm cười, cũng không muốn tranh luận với anh: “Cảm ơn, nhưng điều đó không cần thiết, tôi rất độc lập. Ngoài ra, cảm ơn anh vì bữa tối, tôi coi như hôm nay có một bữa ăn tối ở khách sạn và tôi đến để giúp đỡ, có điều bữa tối này bao nhiêu? Hai chúng ta chia đôi.”
Sắc mặt Hoắc Chí Từ có chút khó coi: “Cần phải cùng tôi phân rõ giới hạn như vậy sao? Chuyện chỉ là cơm bữa mà thôi.”
“Được.” Điền Chỉ Lam cũng không kiên trì “Tôi ăn gần xong rồi, nếu không có chuyện gì, tôi về trước.”
“Chờ một chút.” Hoắc Chí Từ chưa từ bỏ ý định: “Em nói đi, em không thích tôi cái gì? Hai chúng ta tại sao lại không phù hợp?”
Điền Chỉ Lam suy nghĩ một chút: “Anh muốn nghe lời thật lòng sao?”
Hoắc Chí Từ kìm nén bực bội, nhẹ gật đầu.
“Tôi thích những người đàn ông có tinh thần kinh doanh mạnh mẽ, làm việc trật tự rõ ràng, anh quá cà lơ phất phơ, không coi trọng công việc và sự nghiệp của mình, từ thái độ của anh đối với khách sạn Hương Duyệt, liền có thể nhìn ra.” Trong lòng Điền Chỉ Lam có chút oán hận với Hoắc Chí Từ hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra: “Tôi thích đàn ông trầm tĩnh, anh không chỉ nói nhiều, còn luôn thích nói mấy câu chế giễu không có ý tứ, có chút lỗ mãng, tôi thích một mối quan hệ mà cả hai đều tôn trọng lẫn nhau, mà anh luôn có cảm giác thượng tôn đối với phụ nữ, ngay cả cử chỉ như một quý ông cũng không thể thay đổi tiềm thức của anh. Những gì anh nói vừa rồi chứng tỏ điều này... “
Sắc mặt Hoắc Chí Từ càng ngày càng khó coi, lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi trong miệng em vô dụng như vậy, vậy tại sao ngày đó cô lại nói yêu tôi?”
Điền Chỉ Lam ngây ngẩn cả người: “Cái gì? Tôi nói yêu anh khi nào? Đừng nói nhảm.”
“Trên máy nhảy ngày đó.” Hoắc Chí Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, sợ sẽ bỏ qua sự thay đổi sắc mặt của cô: “Vào thời khắc sinh tử cô nói yêu tôi, chẳng lẽ cô muốn phủ nhận sao?”
Điền Chỉ Lam sắc mặt đột nhiên thay đổi, một tia hoảng sợ xẹt qua đáy mắt, lắp bắp giải thích: “Không có... Tôi không có nói... Anh... Anh nghe lầm rồi...”
Cô đột ngột đứng dậy suýt làm đổ ghế: “Thật xin lỗi... Tôi có chút chuyện... Phải đi... Tôi đi trước...”
Bộ dạng chật vật của cô, không đợi Hoắc Chí Từ nói chuyện, liền vội vã biến mất ở ngoài cửa.
Hoắc Chí Từ bị bỏ lại một mình trên sân thượng khổng lồ, đồ ăn thừa để lại trên bàn ăn, không còn tươi ngon như trước, có chút thê lương.
Anh nhìn chằm chằm nửa ngày, trong lòng đột nhiên có chút nhói đau.
Lời tỏ tình mà anh nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng đã bị từ chối một cách tàn nhẫn, không những thế trong miệng Điền Chỉ Lam, anh chỉ đơn giản là một công tử bột không phù hợp với cô. Lớn như vậy rồi, anh chưa bao giờ bị ghét bỏ quá, ngay cả người anh trai nghiêm khắc nhất Hoắc Ninh Từ, cũng chưa từng giáo huấn anh theo cách này.
Nhưng, anh rõ ràng đã nghe được câu: “Hoắc tổng em yêu anh.” vậy tại sao Điền Chỉ Lam lại không thừa nhận? Chẳng lẽ tâm tư phụ nữ chính là thiên biến vạn hóa như vậy, tình yêu trong tim giống như một cơn lốc xoáy, tới cũng nhanh biến mất cũng nhanh sao?
Hoắc Chí Từ sa sút tinh thần thật lâu, mấy ngày nay không đi khách sạn làm việc, buổi tối cùng vài người bạn uống rượu, khoe khoang nói chuyện đến nửa đêm, ngày thứ hai lại ngủ đến mặt trời lên cao, thời gian nhìn trôi qua rất tiêu dao.
Tuy nhiên, chỉ có bản thân anh mới hiểu, trong lòng luôn cảm thấy thiếu một mảnh ghép, cảm giác khó chịu không dứt.
Ngày hôm đó ngủ một đến trưa, vừa rời giường vừa mở điện thoại liền có cuộc gọi đến, xem xét, là anh trai Hoắc Ninh Từ.
Hoắc Ninh Từ lớn hơn Hoắc Chí Từ hai tuổi, điềm đạm kiệm lời, tuổi còn trẻ đã nhận trách nhiệm điều hành công ty tập đoàn từ những người lớn tuổi, đưa hoạt động kinh doanh khách sạn của công ty lên một tầm cao mới, dù là trong gia đình hay ở công ty, uy tín rất cao, Hoắc Chí Từ cũng rất tôn trọng anh ấy.
“Nửa tiếng nữa anh sẽ đến khách sạn.” Hoắc Ninh Từ nói ngắn gọn.
Hoắc Chí Từ trong lòng “Lộp bộp”, lập tức trả lời: “Được, em biết rồi.”
May mắn thay, căn hộ nơi Hoắc Chí Từ ở rất gần khách sạn, chỉ cách đó 15 phút lái xe. Lái xe đến bãi đậu xe ngầm rồi nhanh chóng lên lầu, vừa mới ngồi xuống thở một hơi, tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Chí Từ nhìn thời gian đã đúng nửa giờ.
Người anh trai này, thực sự là khắt khe cứng nhắc đến đáng sợ, không biết sau này ai sẽ là chị dâu của anh, thu phục tảng băng này.
Hoắc Ninh Từ đây để kiểm tra, khách sạn Hương Duyệt này có một vị trí rất quan trọng trong công ty của tập đoàn, trước kia Hoắc gia dựa vào khách sạn lập nghiệp, chậm rãi phát triển thành mắt xích tập đoàn khách sạn, sau này công ty phát triển lớn mạnh, Hoắc Ninh Từ biến nó thành một tòa nhà nổi tiếng trên sông Tân Giang, là khách sạn năm sao không ai sánh kịp ở thành phố An Châu.
Hoắc Ninh Từ kiểm tra báo cáo, yêu cầu Hoắc Chí Từ tiếp khách, đi đến các phòng ban khác nhau. Khách sạn vận doanh rất ổn định, kết cấu ban đầu là ở đây, cho dù Hoắc Chí Từ buông tay mặc kệ, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy phòng kế hoạch đang ở trước mặt, bước chân của Hoắc Chí Từ đột nhiên chậm lại.
Từ khi ngày đó tan rã trong không vui về sau, Hoắc Chí Từ không nhìn thấy Điền Chỉ Lam, lúc này tâm trạng của anh có chút phức tạp, không kìm nén được thương nhớ muốn gặp Điền Chỉ Lam, lại cảm thấy không nhịn được muốn nhìn mặt cô một chút.
Hoắc Ninh Từ liếc nhìn anh một cái, rồi đẩy cửa phòng kế hoạch di vào.
Điền Chỉ Lam đang thảo luận về áp phích cho Lễ hội Thất Tịch trên máy tính của cấp dưới, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Hoắc tổng, sao ngài lại tới đây?”
Hoắc Ninh Từ gật đầu với cô: “Đi ngang qua. Phòng kế hoạch thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Điền Chỉ Lam rất kiêu ngạo “Kế hoạch cho ngày lễ tình nhân của chúng tôi năm nay rất hoàn hảo, đứng vị trí số một trong số các khách sạn. Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị cho đêm Thất Tịch, năm nay chúng tôi đang chuẩn bị lấy bầu trời đầy sao làm chủ đề, hy vọng sẽ đạt được kết quả tốt. ”
Hoắc Ninh Từ lại lời ít mà ý nhiều hỏi vài câu, Điền Chỉ Lam trả lời từng cái, cười nói tự nhiên, còn tự tay ngâm một ly nước chanh cho Hoắc Ninh Từ, tới tới lui lui, giống như một con cút nhỏ ngoan ngoãn và bận rộn.
Hoắc Chí Từ ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, không hiểu sao trong lòng nhất thời hiện lên một tia chua xót.
Cũng là Hoắc tổng, so ra thì đãi ngộ của anh quá thấp, đúng không? Đối với anh giọng mang trào phúng, xa cách, đối với anh trai của anh thì hỏi han ân cần, đi theo làm tùy tùng.
Trở lại phòng làm việc, Hoắc Chí Từ có chút mất hứng, lười biếng ngồi xuống ghế, cầm giấy tờ trên bàn lật xem trong vô thức, nhưng đầu óc lại suy nghĩ viển vông.
Văn kiện trong tay đột nhiên bị lấy đi, Hoắc Chí Từ ngẩng đầu nhìn, Hoắc Ninh Từ đang dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh.
“Có chuyện gì sao?” Hoắc Ninh Từ có chút không tự nhiên hỏi: “Không vui?”
Hoắc Ninh Từ ánh mắt lóe lên một tia lo lắng. Anh thề thốt phủ nhận: “Không có.”
Hoắc Ninh Từ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh biết, bắt em ở chỗ này là làm khó dễ em, nếu không vui, anh thay em nói với ông nội, để em một lần nữa trở lại trên sàn thi đấu.”
Hoắc Chí Từ sững sờ một lúc, nhịn không được cười lên: “Anh, em không buồn về chuyện này đâu, anh yên tâm, em đã nghĩ thông suốt, dù sao em cũng đã giành được tất cả các giải thưởng nên có, không có gì tiếc nuối. Từ giờ trở đi em sẽ coi xe đua như một sở thích, rảnh rỗi thì chạy hai vòng cho vui, khách sạn em sẽ quản lý thật tốt, sẽ không kéo chân anh.”
“Thật không?” Hoắc Ninh Từ trầm giọng hỏi.
“Thật.” Hoắc Chí Từ nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của anh, chân thành nói: “Mấy ngày nay em không đến khách sạn, là vì có vài chuyện riêng, hiện tại đã không sao.”
“Được.” Hoắc Ninh Từ yên tâm, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Còn nữa, em có phải đối với Điền Chỉ Lam có ý kiến gì không? Anh thấy em vừa rồi một mực tránh né, không giống với những người khác.”
Hoắc Chí Từ có chút xấu hổ, không ngờ Hoắc Ninh Từ ánh mắt lại tốt như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu sự khác thường của anh: “Không có.”
“Chỉ Lam là đích thân anh phỏng vấn, được đào tạo như một cán bộ cấp trung dự bị.” Hoắc Ninh Từ nghiêm mặt nói: “Cô ấy rất nhanh nhẹn trong việc lập kế hoạch, cũng tận tâm với khách sạn, đầu năm ngoái có người muốn thuê cô ấy với mức lương cao nhưng cô ấy không hề động tâm, em không được có bất kỳ thành kiến nào với cô ấy. “
Hoắc Chí Từ cười khổ: “Tại sao em phải có thành kiến với cô ấy? Cô ấy không có thành kiến với em là được.”
Sau khi tiễn Hoắc Ninh Từ đi, Hoắc Chí Từ ngồi trên ghế làm việc trầm tư một lát, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Hoắc Ninh Từ ánh mắt rất cao, có rất ít người có thể nhận được lời khen ngợi của anh ấy, hôm nay anh ấy khen ngợi Điền Chỉ Lam, là tổng giám đốc của một công ty, bận rộn mỗi ngày, nhưng anh ấy vẫn nhớ Điền Chỉ Lam là do anh tự mình phỏng vấn.
Đứng dậy đến trước ngăn tủ, Hoắc Chí Từ tìm hồ sơ nhân sự trước đây của Điền Chỉ Lam lật ra nhìn.
Tốt nghiệp khoa tiếng Trung Đại học An Châu, thích đọc sách và xem phim, phương châm sống là “Làm việc gì cũng phải cố gắng trở thành người giỏi nhất”.
Dưới cùng là chữ ký rồng bay phượng múa của Hoắc Ninh Từ: Đồng ý tuyển dụng.
...
Hoắc Chí Từ nhìn chằm chằm phương châm một hồi, đột nhiên muốn gọi Điền Chỉ Lam đến trước mặt tranh luận một phen. Anh cũng có công việc kinh doanh của riêng mình, cũng từng cố gắng làm một việc đến cùng, anh trong khách sạn cà lơ phất phơ chỉ vì sở thích của anh hoàn toàn không phải ở đây.
Mấy năm trước, anh đã giành chức vô địch người mới của Giải vô địch ô tô thế giới TCA, cũng giành chức vô địch của Giải đua xe quốc gia, danh tiếng vô lượng. Chỉ tiếc, trong cuộc đua cuối cùng xảy ra tai nạn, mắt và đùi bị thương, sau gần nửa năm mới hồi phục hoàn toàn, người nhà của anh bị dọa không ít, ông nội ra lệnh cưỡng chế không cho phép anh xe đua nữa, nên anh phải thỏa hiệp, từ bỏ đua xe tiếp quản khách sạn Hương Duyệt.
Như nghe được tiếng nói chân tình của anh, giọng nói của Điền Chỉ Lam bên ngoài vang lên: “Hoắc tổng, anh còn ở đó không?”
“Mời vào.” Anh nâng tinh thần lên, lập tức ngồi thẳng lưng.
Điền Chỉ Lam vội vàng tiến đến, nhìn xung quanh, nụ cười trên khóe miệng chợt tắt: “Hoắc tổng... Hoắc đại tổng đi rồi sao?”
Dường như có thứ gì đó vụt qua tâm trí, nhanh đến mức anh không thể nắm bắt được.
Hoắc Chí Từ lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Đúng vậy, trụ sở còn có việc, anh ấy phải trở về.”
Điền Chỉ Lam có hơi thất vọng “Ồ” một tiếng: “Tôi còn muốn cho anh ấy xem giải thưởng mà bộ phận chúng tôi đã giành được, một cuộc thi kiến thức trong hệ thống khách sạn của thành phố An Châu, tôi hợp tác với hai người khác giành được giải nhất.”
“Nghe nói cô do anh tôi phỏng vấn?” Hoắc Chí Từ đột nhiên hỏi.
Điền Chỉ Lam có chút không hiểu: “Đúng vậy, sao vậy?”
Ánh mắt của Hoắc Chí Từ yên lặng dừng trên mặt cô: “Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy, anh tôi thật lợi hại.”
“Tất nhiên rồi.” Điền Chỉ Lam tự hào nói “Hoắc đại tổng siêu cấp lợi hại, tôi đã nghe tên anh ấy khi còn đi học, khi được tuyển vào Hương Duyệt, bcác bạn cùng lớp của tôi rất ghen tị, sau này đi theo Hoắc đại tổng, tôi đã học được rất nhiều điều, mặc dù nhìn bề ngoài lãnh khốc vô tình, nhưng để ý kỹ, thì một số chỗ vẫn rất tốt...”
Giọng cô đột ngột dừng lại, ngượng nghịu cười.
Trong đầu Hoắc Chí Từ vang lên tiếng “vo ve”, như có một chìa khóa cắm vào ổ khóa phát ra tiếng “lách cách”, mọi nghi vấn ngay lúc này lập tức bừng tỉnh: “Điền Chỉ Lam, tôi hiểu rồi, cô ngày đó trên máy nhảy nói Hoắc tổng em yêu anh, không phải tôi, mà là anh trai tôi.”
* Tác giả có lời muốn nói: Lần nữa vì Hoắc Chí Từ rớt nước mắt đồng tình. →_→