SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ, ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN NÓI ANH TA LÀ CHỒNG TÔI


Editor: Utachihahaha~ Hoài
Sau khi bốn người sắp xếp lại đồ dùng cá nhân thì tập trung ở phòng khách của nhà chính.

Chu Minh Thần là chủ nhà, anh ngồi bên cạnh bàn, cất tiếng đầu tiên: "Ai biết nấu cơm trong số ba người?”.
Tuy là hỏi ba người còn lại, nhưng tầm mắt của Chu Minh Thần chủ yếu đảo quanh Mễ Dương và Tống Du Du.

Du Sướng phát hiện ra chi tiết này, Chu Minh Thần đang xem thường cậu ư? Du Sướng rất muốn vung tay đánh vào mặt Chu Minh Thần một cái, nhưng tiếc rằng cậu đúng là người thuộc hội những người chỉ biết ăn, món ăn duy nhất cậu biết nấu chính là mì ăn liền, vậy nên chỉ có thể sầu trong thầm lặng, thật thà lắc đầu phủ nhận.
Tất nhiên Mễ Dương sẽ không buông tha cơ hội để thể hiện bản thân: "Em biết làm trứng xào cà chua, canh cà chua trứng, và cả mì sợi”.
Chu Minh Thần cũng không nói gì, chỉ gật đầu và ghi vào quyển sổ nhỏ, sau đó anh nhìn sang Tống Du Du.

Tống Du Du mặc phong cách “cool ngầu”, vốn Du Sướng đã chuẩn bị tinh thần ăn cà chua mỗi ngày, không ngờ Tống Du Du nói cô ấy biết làm những món ăn gia đình bình thường.
Chu Minh Thần nghe thế thì gật đầu: "Vậy bữa trưa hôm nay em nấu, còn những người còn lại hỗ hái rau rửa rau."
Mọi người đều không phản đối sự sắp xếp này, có điều sau khi đến phòng bếp, tất cả đều há hốc mồm.

Phòng bếp có đầy đủ đồ dùng làm bếp nhưng không có bất kì nguyên liệu nấu ăn nào, hơn nữa bên trong bếp gas trống không, không có bình gas.

Camera ghi lại phản ứng ngơ ngác của các khách mời một cách chân thực nhất, sau đó tổ đạo diễn ở bên cạnh mới giải thích.

Bọn họ có thể lựa chọn mua đồ ăn ở chợ hoặc tự ra đồng hái, thịt và đồ uống cần có tiền để đi chợ hoặc là đổi thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, bình gas cũng là thứ phải dùng tiền để mua chứ không được cung cấp miễn phí.

Đồng thời, họ cũng có thể mua hoa màu đã được thu hoạch và mang đến đổi tiền với tổ chương trình.

Tiền trên người họ đã bị tổ đạo diễn tịch thu cả rồi, cũng cấm bọn họ dùng điện thoại để thanh toán.

Cuối cùng ê-kíp chương trình còn hào phóng tài trợ cho họ 100 tệ, nói đây là phí sinh hoạt của bọn họ trong hai ngày tới, tiện thể "tốt bụng" nhắc nhở một bình ga nhỏ có giá 20 tệ và chỉ đủ cho họ nấu một bữa cơm.
Du Sướng ở bên cạnh lặng lẽ bấm tay tính toán.


Một ngày ba bữa, hai ngày sáu bữa, tiền gas cho hai ngày là 120 tệ, 100 tệ căn bản không đủ để trả tiền ga.

Những người khác cũng bắt đầu nhận ra điều này, đồng loạt phản đối.
Mễ Dương nhìn đạo diễn với vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Đạo diễn, 100 tệ ít quá.

Chúng tôi có bốn người thì ba người là đàn ông to cao rồi, có thể cho phí sinh hoạt nhiều lên được không?"
Tống Du Du nghĩ có lẽ tổ đạo diễn muốn họ họ rơi vào tình trạng sinh hoạt mà không đủ tiền, cô ấy đổi cách thức ra điều kiện với họ: "Đạo diễn, bình thường mua nhiều sẽ có ưu đãi, một lần chúng tôi mua tới sáu bình gas, có thể bán rẻ hơn một chút được không?"
Tống Du Du thông minh, biết có thể tự kiếm đồ ăn để tiết kiệm tiền, nhưng muốn có cơm ăn thì không thể tiết kiệm gas được, nếu không tổ đạo diễn cũng sẽ không độn giá lên cao như vậy.
Tổ đạo diễn thương lượng một lúc rồi nói: "Nếu mua một lần sáu bình thì 100 tệ, rẻ hơn 20 tệ."
Du Sướng không quan tâm biểu hiện của mình trong chương trình, nhưng cậu quan tâm đến miếng cơm của mình.

Đói một hai bữa thì được, đói nhiều bữa cậu không chịu nổi.
"Đạo diễn, ông có ác quá không vậy, tốt xấu gì thì cũng nên chừa cho chúng tôi một ít tiền để mua đồ ăn chứ?" Du Sướng cũng bắt đầu tham gia vào đội ngũ thuyết phục đạo diễn.
Chỉ tiếc là tổ đạo diễn lòng dạ sắt đá, hoàn toàn không bị lay chuyển: "Đây là ưu đãi đặc biệt trong thời gian có hạn, nửa tiếng sau có muốn cũng không có ưu đãi như này đâu."
Duma, thâm thực sự!
Bọn họ còn chưa kịp cất tiền vào trong túi, tổ đạo diễn đã ra chiêu muốn lấy hết chúng nó đi.
Du Sướng còn định nói gì đó nhưng bị Chu Minh Thần kéo nhẹ ống tay áo.

Ừ nhỉ, Chu Minh Thần chính là vị tam kim ảnh đế “hot” nhất lúc này, chắc chắn lời nói của anh sẽ có tác dụng hơn bọn họ.

Dù sao Chu Minh Thần cũng là chủ nhà, chuyện này nên để anh ta làm mới đúng.

Du Sướng ngậm miệng lại, nhìn Chu Minh Thần bằng ánh mắt chờ mong.

Kết quả là Chu Minh Thần không hề nhắc đến chuyện muốn được thêm lợi ích với tổ đạo diễn mà bảo bọn họ đưa phí sinh hoạt cho anh trước.
Tổ đạo diễn còn muốn thuyết phục: "Minh Thần thật sự không muốn mua bình gas à? Bỏ lỡ dịp này là chẳng còn cơ hội nữa đâu".

Chu Minh Thần nhận lấy phí sinh hoạt, chỉ khẽ mỉm cười: "Không mua, chúng tôi không dùng đến bình gas."
Ba người còn lại nhìn Chu Minh Thần với vẻ mặt khiếp sợ, không mua một bình nào sao?
Vậy trưa nay bọn họ ăn gì đây?
Du Sướng vẫn đang đoán xem có phải Chu Minh Thần bị tổ đạo diễn kích thích cho nên muốn bất chấp tất cả hay không, chợt thấy Chu Minh Thần nghiêng đầu, giọng điệu tự nhiên hỏi cậu: "Trưa nay em muốn ăn gì?"
"Sườn heo om khoai tây, canh bắp cải, nếu có thêm củ cải muối nữa thì càng tốt." Du Sướng bị lời nói của Chu Minh Thần hấp dẫn sự chú ý, cậu thuận miệng nói.

Không nhắc tới thì thôi, nói tới một cái là Du Sướng càng cảm thấy đói bụng.
Đều là những món ăn gia đình khá đơn giản, nguyên liệu nấu ăn cũng có đủ.

Chu Minh Thần gật đầu, ghi ra mấy món ăn mà Du Sướng nói.
Tống Du Du nghe Du Sướng nói xong, ánh mắt sáng lên, cô ấy vui vẻ nói: "Đúng rồi, thật ra chúng ta có thể ăn các món nộm gỏi, không cần đến gas."
Mễ Dương được Tống Du Du nhắc nhở, cũng đề nghị: "Thật ra chúng ta có thể dùng trứng luộc và sữa bò cho bữa sáng, chỉ cần có nồi cơm điện là được.

Như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản gas."
Du Sướng híp mắt, lời Mễ Dương nói làm cậu nhớ đến một số chuyện đã trải qua trong quá khứ.

Cậu cũng nói theo: "Đa số nồi cơm điện đều có chức năng hấp và hầm canh, có rất nhiều món có thể nấu bằng nồi cơm điện."
Ba người nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời.

Trời đất bao la, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất.

Ngay cả Mễ Dương và Du Sướng cũng tạm thời quên đi hiềm khích giữa hai người.
Mễ Dương vội chạy đến phòng bếp, cậu ta hưng phấn ôm nồi cơm điện ra: "Anh Sướng, anh xem, đúng là có chức năng hầm canh và hấp! Anh Sướng thật lợi hại, những chuyện này mà anh cũng biết."
Tuy rằng tính cách của Mễ Dương có nhiều khuyết điểm, nhưng khi cậu ta dùng khuôn mặt non nớt đáng yêu thể hiện sự tán thưởng thì đúng là rất thỏa mãn thói phù phiếm của người khác.


Du Sướng thẳng lưng, miệng khiêm tốn nói: "Nào có, nào có."
Nhưng mà cậu vừa khiêm tốn xong, ánh mắt sùng bái của Mễ Dương lại chuyển sang người Chu Minh Thần: "Anh Minh Thần, có phải anh đã biết từ sớm không!"
Cậu ta vừa nói xong, Tống Du Du cũng hiểu ra: "Bảo sao anh Minh Thần nói không cần mua gas, suýt nữa là chúng ta bị lừa rồi."
Ánh mắt của hai người họ khi nhìn Chu Minh Thần cứ như đang nhìn một vị quân sư đa mưu túc trí.
Hừ.

Du Sướng bĩu môi, dù biết mấy cái đó cũng chả ghê gớm gì, làm gì mà họ phải nhìn Chu Minh Thần với vẻ sùng bái như thế.

Không phải cậu cũng biết ngoại trừ nấu cơm thì nồi cơm điện cũng có chức năng khác sao?
Được rồi, đúng là nhờ có Chu Minh Thần dùng nồi cơm điện để nấu một nồi canh gà cho cậu, người chưa bao giờ nấu cơm như cậu mới có chút ấn tượng.

Nghĩ vậy, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng rõ ràng Chu Minh Thần vẫn có chỗ đáng khen.

Du Sướng hùa theo Tống Du Du và Mễ Dương khen Chu Minh Thần một câu: "Giỏi quá."
Rõ ràng khi Mễ Dương và Tống Du Du tâng bốc, Chu Minh Thần chỉ lễ phép đáp lại một cách khách sáo, trông chuẩn bài lạnh lùng không quá quan tâm các thứ.

Nhưng khi Du Sướng khen anh, cặp mắt hai mí kiểu Châu Âu của Chu Minh Thần khẽ cong, đôi mắt chứa ý cười không khác gì chứa đầy ánh sao trong đó.

Khuôn mặt vốn đã cực kỳ đẹp trai tựa như tự gắn highlight, dùng sự thật để nói cho mọi người biết câu "dùng nhan sắc để giết người" không phải chỉ là lời nói suông.
"Được đạo diễn Du khen một câu không phải chuyện đơn giản, dù thế nào tôi cũng sẽ nấu bữa cơm này thật ra hồn mới được." Chu Minh Thần cố ý nói rất chậm, mang theo ý cười, nghe giống như đang trêu đùa.
Với tính cách xa cách lạnh nhạt của Chu Minh Thần, anh sẽ trêu đùa người khác ư? Chắc chắn là không!
Không ai ở đây cảm thấy có gì bất ổn cả.

Ngoại trừ Du Sướng nghe ra sự bất bình thường.

Không biết Chu Minh Thần đang trào phúng cậu? Hay là đang nói đùa với cậu? Thật ra Du Sướng cũng không rõ trong lòng mình đang mong là loại nào.
Chu Minh Thần chuẩn bị phân chia công việc, còn tổ đạo diễn thì không muốn làm nữa.
Không phải các người đều là đại minh tinh à? Tại sao còn biết thường thức sinh hoạt thế này? Biết dùng nồi cơm điện để nấu ăn nữa, điều này không phù hợp với hình của mấy người lắm đâu?
Đạo diễn không ngờ đến đầu óc của tổ khách mời lại nhanh nhẹn đến vậy, đạo diễn không hãm hại khách mời không phải là đạo diễn tốt.

Tổ đạo diễn thương lượng một lát, quyết định phải tịch thu món vũ khí gian lận sắc bén - nồi cơm điện.

Mễ Dương ôm nồi cơm điện, nhìn về phía tổ đạo diễn với ánh mắt cảnh giác, vừa né vừa nói: "Đạo diễn, không có nồi cơm điện thì chúng tôi không thể cắm cơm.

Tôi tuyệt đối sẽ không giao nồi cơm điện cho mấy người đâu."
Rất nhiều người muốn cướp nồi cơm điện trên tay cậu ta đi.

Thành viên của tổ đạo diễn đều đã trên bốn mươi tuổi cả rồi, tuổi không nhỏ.

Họ không ngờ Mễ Dương đáng yêu mềm mại lại lì như vậy.

Muốn đuổi theo cậu ra, nhưng cảm thấy vì một cái nồi mà biểu diễn đuổi bắt nhau cũng khó coi.
"Mễ Dương giao nồi cơm điện ra đi?" Tổ đạo diễn vừa tránh màn ảnh, vừa đòi Mễ Dương giao nồi cơm điện ra.
Mễ Dương bị hai đạo diễn vây quanh, cậu ta chớp mắt, trực tiếp nhét nồi cơm vào tay Tống Du Du.

Tống Du Du đang ngồi ở sân, đột nhiên cái nồi rơi từ trên trời xuống khiến cô ấy đần ra.

Tổ đạo diễn lại đòi cô ấy giao nồi ra, Tống Du Du không dám cãi lời đạo diễn nhưng cũng không muốn giao nồi cơm điện ra.

Nhưng dù sao da mặt con gái vốn mỏng, không thể làm ra hành vi ôm nồi chạy khắp nơi như Mễ Dương.

Tống Du Du nghĩ nghĩ, học theo chiêu gắp lửa bỏ tay người của Mễ Dương, ném nồi vào trong lòng của Du Sướng.
Du Sướng vừa nãy còn đang xem trò hay Mễ Dương bị đạo diễn truy đuổi lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, không ngờ “cười người hôm trước hôm sau người cười” lại đến với cậu nhanh đến như vậy.

Ánh mắt sắc bén của đạo diễn dừng trên người Du Sướng, giống như đang giục cậu giao nồi cơm điện ra.

Du Sướng ngẫm tại, tay bé chân bé của cậu không thể chống lại đạo diễn, nhưng có một người thì khác.
Du Sướng ôm nồi, ánh mắt đặt trên người đang ngồi yên ổn ở một bên - Chu Minh Thần.

Cậu cong môi nở một nụ cười xấu xa.

Cảnh tượng tam kim ảnh đế luôn giữ kẽ phải ôm nồi cơm điện và bị đạo diễn đuổi bắt chặn đường chắc chắn sẽ rất đẹp..


Bình luận

Truyện đang đọc