SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ, ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN NÓI ANH TA LÀ CHỒNG TÔI


Editor: Chi
Du Sướng chớp mắt đầy vẻ khó tin, sau đó nhìn ra ngoài xe, Chu Minh Thần vẫn còn ở đó.

Hơn nữa, gương mặt đẹp trai không góc chết kia của anh cũng càng ngày càng rõ ràng, không phải ảo giác, Chu Minh Thần quả thật đang đi về phía cậu.

Đầu Du Sướng như muốn vươn hẳn ra khỏi cửa sổ xe, nhưng người đàn ông chỉ mặc một bộ đồ đơn giản kia lại giống như chiếc Phaeton mà cậu đang ngồi lên bây giờ, cho dù quần áo có xuề xòa đến đâu thì Du Sướng cũng sẽ không thể nhận nhầm anh - ảnh đế Chu Minh Thần.
Dường như Chu Minh Thần cũng đang cảm nhận được điều gì đó nên ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Du Sướng, anh nhẹ gật đầu với cậu, trên mặt hiện lên ý cười ấm áp hiền lành nhưng không kém phần lịch lãm.
Vẻ mặt Du Sướng không chút thay đổi mà quay đầu đi, không mấy cảm tình ấn cửa sổ xe lên.
Đm, đúng thật là năm hạn xui xẻo! Cậu rất ít khi nhận các chương trình tạp kỹ vậy mà vẫn gặp phải Chu Minh Thần, quả nhiên muốn kiếm cơm thật không dễ dàng một chút nào.
Chu Minh Thần đi đến trước cửa xe, anh quay đầu về phía người hâm mộ đang đứng xung quanh, dịu dàng nói: “Mọi người không được chen lấn xô đẩy, phải chú ý an toàn chứ.

Chương trình tạp kỹ sẽ bắt đầu ghi hình ngay, mong mọi người có thể nhường lại cho các anh quay phim một chút không gian trống, bọn họ đều bị sự nhiệt tình của mọi người dồn đến không còn chỗ đứng rồi kìa.

Nếu mọi người có hứng thú với chương trình tạp kỹ mà tôi tham gia thì đến lúc đó rất hoan nghênh mọi người để lại bình luận trong chương trình “Nhịp sống nhà nông” tại trang web dautay.com nha.”
Giọng nói của Chu Minh Thần tuy không lớn nhưng lại có sức thuyết phục không thể chối từ, fan quả thật đã dần yên lặng, nhường cho nhân viên công tác của tổ chương trình một không gian trống hết sức trật tự.

Khi Chu Minh Thần đã nói hết những lời muốn nói, fan mới hào hứng đáp lại rằng họ chắc chắn sẽ ủng hộ chương trình tạp kỹ của Chu Minh Thần, sau đó không quên dặn anh nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Tiếng hô của fan dứt khoát vang dội, khí thế sôi sục, Du Sướng ở trong xe mà màng nhĩ bị khí thế mạnh mẽ kia đập vào dồn dập.

Có fan là giỏi lắm à?
Du Sướng không vui trộm nghĩ, được rồi, cậu thừa nhận bản thân cũng có chút ghen tị.
Chu Minh Thần bước những bước thật dài lên xe, anh ngồi ở hàng ghế sau, thái độ thân thiện nói với Du Sướng: “Đạo diễn Du, đã lâu không gặp, chẳng ngờ tới ghi hình chương trình này sẽ gặp được em.”
Du Sướng bĩu môi, rõ ràng mới gặp nhau hồi tháng trước, lại còn giả vờ như thật.

Tuy vậy, Du Sướng vẫn trông rất chuyên nghiệp, cậu giả bộ cười, nói với vị khách mời phía sau thông qua gương chiếu hậu kia: “Đúng vậy, nhìn thấy anh tôi cũng ngạc nhiên lắm đó.”
Một chương trình tạp kỹ nhỏ mà lại có thể mời được người có địa vị cao như Chu Minh Thần đến, thật sự có phần không bình thường.

Xét thấy “tiền án” lúc trước của anh, Du Sướng không nhịn được mà có những ý nghĩ xấu về Chu Minh Thần.

Không lẽ Chu Minh Thần đã biết tình cảnh hiện tại của cậu nên muốn gạt tên cậu ra khỏi danh sách tham gia chương trình tạp kỹ, nhất quyết phải ép cậu vào ngõ cụt mới được?
Du Sướng nghĩ theo hướng này, không phải vì cậu có chứng hoang tưởng bản thân là người bị hại, mà là mấy năm trước đây, cả cậu và Chu Minh Thần đều nói ra những lời không thể cứu vãn với người còn lại.

Cậu nói rằng bộ phim của cậu tuyệt đối sẽ không mời Chu Minh Thần tham gia diễn xuất, còn Chu Minh Thần cũng bảo sẽ từ chối tất cả các tác phẩm của cậu.

Hơn nữa, chỉ cần là hạng mục có người kia tham gia thì người còn lại tuyệt đối sẽ không đến.

Vậy nên lúc nhìn thấy Chu Minh Thần xuất hiện ở địa điểm ghi hình, điều đầu tiên Du Sướng nghĩ đến chính là phải chăng Chu Minh Thần muốn ép cậu rút khỏi chương trình tạp kỹ này?

Chu Minh Thần không hề để ý tới giọng điệu quái đản của Du Sướng mà điềm đạm nói: “Anh còn chưa tự giới thiệu, thân phận hiện tại của anh là chủ nông trại, hy vọng chúng ta có thể sống chung với nhau thật hòa hợp, cùng trải qua một quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc.”
Hai người đã quyết định cả đời không dính líu tới nhau mà có thể chung sống hòa hợp cái quần què ấy! Du Sướng lạnh nhạt gật đầu, sau đó cũng không để ý đến Chu Minh Thần nữa.

Trong lòng cậu bây giờ đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên quay tiếp chương trình hay không?
Ánh mắt Du Sướng liếc nhìn Chu Minh Thần qua gương chiếu hậu, trông thấy thần sắc của anh rất tốt, vết thương trên đầu dường như cũng đang dần bình phục, cả người toát lên khí chất nổi bật.

Sự đau buồn ngày hôm ấy cứ như một màn sương mù, khi đã tan hết đi thì một chút dấu tích cũng không lưu lại.

Không biết Chu Minh thần có gắn radar trên người cậu không, cậu chỉ tiện thể nhìn thoáng qua thôi mà anh cũng cảm nhận được.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu, trong mắt Chu Minh Thần lộ ra thắc mắc, đang dùng ánh mắt để dò hỏi cậu.

Xem ra anh có vẻ đã hoàn toàn quên hết những gì mình nói lúc trước, tâm trạng Du Sướng trở nên cáu kỉnh, rốt cuộc Chu Minh Thần đang có ý gì, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình cậu vẫn luôn ghi tạc những lời nói đó trong lòng hay sao?
Máy quay đang ở đây nên Du Sướng chỉ có thể kiềm chế tính khí của mình, lén lút trừng mắt với Chu Minh Thần.

Thấy thái độ làm cho người ta khó chịu của Chu Minh Thần, cậu quyết định cho dù Chu Minh Thần có còn nhớ những lời ấy hay không thì cậu cũng nhất quyết sẽ không chủ động rời khỏi chương trình này!
Chu Minh Thần cũng chẳng biết mình đã đắc tội với Du Sướng chỗ nào, anh vui vẻ cười một cái, chủ động bắt chuyện với Du Sướng: “Em ăn sáng chưa? Bữa trưa hôm nay chúng ta phải đích thân xuống bếp nấu nướng nên có thể sẽ ăn muộn một chút.


Anh có mang theo sô-cô-la này, em có muốn ăn trước không?”.
Nói xong, Chu Minh Thần lấy thanh sô-cô-la từ trong túi ra, chuẩn bị đưa cho Du Sướng.

Đạo diễn nhìn thấy hành động của Chu Minh Thần, vội vàng đưa bảng nhắc tuồng lên nhắc nhở anh.
“Chúng ta không được mang đồ ăn tới trang trại sao?” Chu Minh Thần đọc thầm mấy chữ được hiện lên trên bảng nhắc tuồng, anh chớp mắt, nói với vẻ mặt tự nhiên: “Đạo diễn, sô-cô-la có thể giải tỏa cảm xúc căng thẳng, khiến tâm tình trở nên vui vẻ, còn có hiệu quả ngăn ngừa cảm cúm và giảm ho nữa, nên chắc nó phải được tính là thuốc chứ?”
Hình tượng ban đầu của Chu Minh Thần vốn rất nghiêm túc, ai cũng không nghĩ được anh vì một thanh sô-cô-la mà ngay cả gánh nặng hình tượng ảnh đế cũng chẳng để ý, nghiêm túc soi ra lỗ hổng của các quy tắc.

Đạo diễn vụng lời không thể phản bác lại, hơn nữa cũng lo lắng đến hiệu quả của chương trình.

Ông viết lên bảng nhắc tuồng: Lần sau không được lấy cớ này nữa.
“Cảm ơn đạo diễn.” Chu Minh Thần mặc một chiếc áo khoác đơn giản màu trắng có gấu áo màu xanh biển, khóa kéo được kéo đến trước ngực, rõ ràng là quần áo đơn sơ nhưng mặc trên người anh lại mang đến cảm giác “cấm dục”.

Anh nói lời cảm ơn tới đạo diễn, tuy rằng trên mặt hiện lên ý cười nhưng chung quy lại vẫn nhận ra sự xa cách đằng sau sự lễ phép này.
Không phải nhân viên công tác nào cũng có hỏa nhãn kim tinh*, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay bản chất của Chu Minh Thần, nhưng ngay sau đó, khi Chu Minh Thần ngẩng đầu nói chuyện cùng Du Sướng, thái độ lại khác xa hoàn toàn so với lúc nói với đạo diễn.
(*Hỏa nhãn kim tinh: ý chỉ tinh mắt, có thể nhìn thấu lòng người.)
“Đạo diễn Du, ăn sô-cô-la đi, chắc chắn là em lại không ăn sáng rồi đúng không?” Cùng là đạo diễn với nhau, thế nhưng Chu Minh Thần nói với đạo diễn của tổ chương trình bằng giọng điệu nghiêm túc lúc làm việc, còn lúc nói với Du Sướng thì ba chữ “Đạo diễn Du” kia như được hòa lẫn với sự thân thiết vô cùng bất thường.

Hơn nữa khi Chu Minh Thần nhìn Du Sướng, vẻ xa cách lạnh lùng trên mặt anh hoàn toàn biến mất, chỉ có đôi mắt màu đen luôn xuất hiện sự chuyên tâm khi mỗi khi hướng về Du Sướng.

Lúc bảo Du Sướng lại không ăn sáng, giữa hàng lông mày anh lộ ra chút bất mãn, anh quan tâm lo lắng cho Du Sướng hết sức tự nhiên.

Nói xong, Chu Minh Thần lại khẽ cười bảo: “Anh đã giải cứu nó trở về từ lòng bàn tay của đạo diễn đó, em có chắc là không muốn nó không?”
Rất ít người thích bị lải nhải, kể cả điều đó là tốt cho bạn, nhưng chỉ với một câu nói đùa của Chu Minh Thần, mọi cảm xúc mâu thuẫn bị “thủ tiêu” không còn manh giáp ngay tức thì.

Đúng là Du Sướng không có ăn sáng, làm đạo diễn khi ăn uống điều độ, chẳng qua cậu không thích Chu Minh Thần vạch trần chuyện cậu không ăn sáng trước mặt mọi người cho nên cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngay từ đầu cậu vốn đã tính sẽ từ chối thẳng thừng.

Có điều câu tiếp theo của Chu Minh Thần có thái độ rất tốt, hơn nữa cậu thật sự hơi đói, nghĩ tới việc sau khi họ đến thôn làng còn phải tự mình đi nấu cơm, chẳng biết phải chờ tới khi nào mới được ăn.

Cậu cũng không ngại ngùng, cầm lấy thanh sô-cô-la, mở bao bì ra rồi cắn một miếng, có cả hạt phỉ và hạnh nhân!
Đầu tiên, đôi mắt hoa đào của Du Sướng mở to tròn, cậu chờ sô-cô-la tan dần trong miệng xong mới nhai hạt phỉ thơm thơm giòn giòn, đôi mắt xinh đẹp híp lại một cách thoải mái.

Quả nhiên là hương vị cậu thích nhất, ngon bá cháy!
“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”*, dạ dày Du Sướng bây giờ đã dễ chịu hơn đôi chút, cậu ăn sô-cô-la của Chu Minh Thần nên cũng không tiện trừng mắt lạnh lùng với anh mãi.

Cậu quay đầu, giọng điệu tuy rằng vẫn còn chút cứng ngắc nhưng thái độ rất chân thành: “Cảm ơn, rất ngon.”
(*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Lấy thứ gì đó của người khác thì rụt tay lại với người ta, ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn)
Lúc Du Sướng ăn sô-cô-la, đôi mắt của Chu Minh Thần vẫn không ngừng chăm chú nhìn vào những chuyển động trong gương chiếu hậu, thấy cậu há miệng cắn một miếng nhỏ như đang thử nếm vị, rồi ánh mắt lại bừng sáng lên vì mừng rỡ, Chu Minh Thần mới đổi tư thế, thả lỏng người tựa vào xe, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng và thỏa mãn.
Lời cảm ơn gượng gạo của Du Sướng làm khóe miệng Chu Minh Thần cong lên, anh khẽ lắc đầu, không nói chuyện.

Tốt quá, Sướng Sướng của anh vẫn giống y như trong trí nhớ, không hề thay đổi một chút nào, lại còn gượng gạo trông đáng yêu như vậy thì bảo anh làm sao lại không thể không thương cho được cơ chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc