SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TÌNH YÊU CỦA TÔI MUỐN LẬT XE


Editor: Browniie
Hoắc Tiến sờ sờ cằm nhìn con trai ngốc nghếch nhà mình: "Ầy, hai đứa tiến triển đến bước nào rồi?"
Hoắc Thành nhíu mày: "Có liên quan gì tới chuyện này ạ?"
Hoắc Tiến: "Sao lại không có.

Phải nói trước tình cảm của hai đứa như nào thì người ba này mới phân tích được giúp anh chứ."
Hoắc Thành không nói nên lời trực tiếp đuổi người ra ngoài.

Hắn quá hiểu Hoắc Tiến rồi, người này chỉ muốn hóng hớt thôi, nói với ba mình cũng vô dụng.
Thức trắng mấy đêm cuối cùng cũng làm ra được thành phẩm.

Sau ngày thi cuối kỳ, Hoắc Thành với mấy đứa Trịnh Hạo Từ đến nhà hàng thu xếp trước.
Trịnh Hạo Từ bơm bóng bay, miệng không nhàn rỗi: "Các anh lãng mạn ghê, ăn sinh nhật thôi mà cũng làm long trọng như vậy, cứ như cầu hôn ấy."
Hoắc Thành không nói gì.
Đây là sinh nhật đầu tiên hắn tổ chức cho Tạ Hoài Thanh, đương nhiên phải tận tâm, nhưng đồng thời cũng rất không yên lòng.
Phạm sai lầm thì phải gánh vác hậu quả, Hoắc Thành không có gì để biện giải, càng không định tìm cớ, chỉ muốn Tạ Hoài Thanh có thể nhìn thấy trái tim chân thành của hắn, về phần Tạ Hoài Thanh có tha thứ cho hắn hay không...!cho dù không tha thứ thì hắn cũng không có khả năng buông tay.
———————————
Lúc nhận được tin nhắn của Hoắc Thành, Tạ Hoài Thanh đang ở nhà sắp xếp hành lý, định nghỉ hè đến chỗ Tạ Đường ở một thời gian.
Hoắc Thành gửi cho cậu một cái địa chỉ, gọi cậu ra ngoài ăn cơm.

Cậu mơ hồ cảm thấy mấy ngày nay Hoắc Thành đang âm thầm chuẩn bị cái gì đó, tuy cậu không nói cho Hoắc Thành sinh nhật của mình nhưng hẳn là có rất nhiều cách để tìm hiểu.
Thật ra đã rất lâu rồi Tạ Hoài Thanh không ăn sinh nhật, ăn một mình không vui.

Trước kia Tạ Đường chỉ nấu cho cậu một bát mì, sau thì chỉ cho cậu rất nhiều tiền.


Tạ Hoài Thanh cũng vui vẻ nhận lấy, dù sao thì Tạ Đường kiếm nhiều tiền cho cậu tiêu xài như vậy, cậu không thể không biết điều được.
Nhận được tin nhắn, Tạ Hoài Thanh đứng dậy thay quần áo.

Yasuo không biết từ khi nào đã chạy đến dưới chân cậu doạ Tạ Hoài Thanh giật mình, nhanh chóng thu lại cái chân đang duỗi ra nhưng mà không đứng vững nên lảo đảo suýt ngã.
Trong khoảnh khắc ổn định thân thể, trong đầu dường như có một cánh cửa đột nhiên nới lỏng, ký ức như thuỷ triều vọt về.
Tạ Hoài Thanh ngồi yên trên sô pha hồi lâu.
Xưa nay cậu vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ mình và Hoắc Thành từng đối chọi gay gắt, dù sao thì cậu đã phát hiện nhiều manh mối như vậy, Hoắc Thành cũng lộ ra không ít sơ hở.
Nhưng những chứng cứ đó đều nhìn từ góc độ của người khác, trong mắt bạn bè và giáo viên bọn họ ăn miếng trả miếng, nhưng vì sao bọn họ lại đối địch thì những người khác đều không biết.
Chỉ có hai người trong cuộc bọn họ mới rõ ràng.
*
Nhà hàng kia cách nhà Tạ Hoài Thanh rất gần.

Lúc cậu đến, Hoắc Thành đang đứng đợi ở cửa, vừa thấy cậu thì cười rộ lên.
Tạ Hoài Thanh vừa mới tìm lại được nửa năm ký ức kia, lúc này thấy Hoắc Thành thì trong lòng trào dâng một cảm giác không rõ.

Nhưng cậu không nói gì, chỉ khẽ cười một tiếng đi theo Hoắc Thành vào trong.
Vừa mở cửa phòng, các bạn học đột nhiên ào ra chúc mừng sinh nhật cậu, trên tường dán lời chúc phúc, trần nhà cũng tràn ngập bóng bay đủ màu sắc.
Tạ Hoài Thanh sửng sốt, Hoắc Thành chuẩn bị trước nhiều như vậy.
Lấy lại tinh thần, cậu nói nhỏ bên tai Hoắc Thành: "Cảm ơn."
"Cũng cảm ơn cậu đã sửa đồng hồ giúp tôi."
Một câu nói khiến nụ cười của Hoắc Thành cứng lại, cả người lập tức như rơi vào động băng.
Tạ Hoài Thanh nhớ ra rồi.
Cậu ấy biết mình nói dối.

Hoắc Thành không biết mình ngồi xuống như thế nào.

Tạ Hoài Thanh đang cảm ơn bạn học tặng quà cho mình, Trịnh Hạo Từ thấy Hoắc Thành không yên lòng thì đẩy đẩy hắn: "Anh sao thế, quà đâu."
Hoắc Thành như vừa tỉnh mộng, đưa cho Tạ Hoài Thanh một đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn, thậm chí còn quên nói mình còn chuẩn bị một món quà khác.
Có lẽ là ảo giác, cũng có lẽ không phải, Tạ Hoài Thanh rất khách sáo với hắn, khách sáo tới mức giống như đang đối xử với một người bạn xa lạ.
Hoắc Thành chưa bao giờ biết cảm giác này lại khó chịu tới như vậy.

Đầu óc hắn hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ đan xen vào nhau, hối hận vì sao không thẳng thắn sớm hơn, lại tự hỏi vì sao Tạ Hoài Thanh lại nhớ ra mọi chuyện vào lúc này, đây là sự trừng phạt của định mệnh ư.
Hắn quan sát vẻ mặt của Tạ Hoài Thanh nhưng đối phương có vẻ rất bình tĩnh, đùa giỡn cười nói với bạn học.

Nếu như là trước đây, Hoắc Thành thấy tình huống này thì sẽ cực kỳ vui vẻ, nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn Tạ Hoài Thanh nhìn mình.
Hoắc Thành lấy điện thoại ra nhắn tin, một câu lại một câu.
Điện thoại Tạ Hoài Thanh có lẽ bị tắt tiếng, không có âm báo hay rung.

Hoắc Thành chạm nhẹ vào cánh tay cậu: "Bé nhìn điện thoại một chút đi."
Trịnh Hạo Từ không hiểu nhìn mặt đoán ý mà còn trêu chọc: "Đều ngồi cùng bàn với nhau mà xem điện thoại cái gì, tâm sự thầm kín gì à, nói cho chúng em nghe với."
Hoắc Thành không phản ứng lại như bình thường, chỉ nhỏ giọng cầu xin Tạ Hoài Thanh xem điện thoại.
Tạ Hoài Thanh buông đũa, bình tĩnh lấy điện thoại ra đọc.
Khung trò chuyện của Wechat, từng câu từng chữ đều là lời xin lỗi, và cả "Tớ thật lòng thích bé."
Tạ Hoài Thanh không nhìn Hoắc Thành, chỉ đáp: [Đợi chút nói sau.]
—————————
Tạ Hoài Thanh chuyển tới vào học kỳ I lớp 11.


Lần đầu tiên cậu và Hoắc Thành gặp nhau là vào giờ nghỉ trưa một ngày nọ.
Cậu mới vừa chuyển trường, đi hiệu sách ngoài trường mua sách bài tập, vừa bước ra thì có một vài học sinh nam đi về phía cậu, trong đám người kia, có lẽ là do nguyên nhân chiều cao nên ánh mắt đầu tiên của Tạ Hoài Thanh dừng lại ở trên người Hoắc Thành.
Khi đó bọn họ là hai người hoàn toàn xa lạ, ánh mắt Tạ Hoài Thanh vừa lướt qua thì lập tức xoay người rời đi, thậm chí gật đầu chào nhau cũng không có.
Cậu không đặt lần chạm mặt này vào trong lòng, nhưng chính vào lúc sắp hết giờ nghỉ trưa thì Trịnh Hạo Từ nổi giận đùng đùng đến trước mặt cậu.
Mấy người Hoắc Thành nhân giữa trưa đến tiệm net cày game, đúng lúc đang chiến đấu kịch liệt sắp giành được thắng lợi thì chủ nhiệm Thẩm vọt vào một lưới bắt gọn.

Trịnh Hạo Từ chắc như đinh đóng cột là do học sinh chuyển trường làm, vừa ra khỏi văn phòng chủ nhiệm thì lao thẳng tới chỗ Tạ Hoài Thanh hưng sư vấn tội.
Tạ Hoài Thanh không nói nên lời, thậm chí còn không thèm nhìn anh chàng một cái.
Hoắc Thành nhanh chóng chạy lại, thật ra hắn cũng biết phân rõ phải trái, thay Trịnh Hạo Từ xin lỗi Tạ Hoài Thanh, nói không có chứng cứ thì không nên vu oan cho người vô tội.
Tạ Hoài Thanh cũng không mua bực vào người, không ngẩng đầu lên nói với hai người kia: "Nhường đường một chút, chắn lối đi rồi."
Bản lĩnh chọc giận người khác của cậu hạng 1, Trịnh Hạo Từ bị cậu làm cho giận đến thở hồng hộc, Hoắc Thành thì lại bật cười.
Sau đó thì Tạ Hoài Thanh không biết Hoắc Thành bị đứt dây thần kinh nào, thường xuyên lượn lờ trước mặt cậu, nói là muốn bồi tội thay Trịnh Hạo Từ.
Tạ Hoài Thanh thấy hắn phiền ghê: "Không cần.

Cậu ấy nói xin lỗi rồi." Sau này có minh chứng không phải Tạ Hoài Thanh mật báo, Trịnh Hạo Từ đã nói xin lỗi với cậu.
Hoắc Thành cười nói: "Tớ biết mà, cậu mới tới hả? Thầy bảo tớ quan tâm cậu nhiều hơn mà."
Tạ Hoài Thanh: "Không cần."
Hoắc Thành: "Tớ muốn kết bạn với cậu đó."
Tạ Hoài Thanh lạnh nhạt: "Tôi chưa bao giờ kết bạn."
Bây giờ thì cậu cũng không nhớ rõ biểu cảm của Hoắc Thành khi đó, chỉ biết da mặt người này thật sự rất dày, bị cậu từ chối như vậy mà vẫn không ngừng kiên trì muốn xây dựng mối quan hệ tốt với cậu.
Tạ Hoài Thanh thường xuyên chạm mặt Hoắc Thành ở khắp nơi trong trường, đáng tiếc lúc đó cậu rất lạnh nhạt, hoàn toàn không dao động.
Sau đó cậu nhặt được Yasuo.
Yasuo khi đó chỉ là bé mèo nhỏ gầy trơ xương đang bị mấy đứa nít ranh ngược đãi.

Lúc Tạ Hoài Thanh cứu được nó thì nó đã bị tra tấn đến mức gãy một chân.

Khi ấy là tiết tự học buổi tối, bệnh viện thú cưng đã đóng cửa, Tạ Hoài Thanh hết cách, nghĩ phải đến mai mới mang nó đi khám được.
Nhưng không biết sao lại trùng hợp như vậy, ở ngoài trường mà cũng gặp được Hoắc Thành.

Hoắc Thành nói hắn biết một bác sĩ thú y có thể chữa bệnh cho Yasuo.

Sau này Tạ Hoài Thanh không rảnh chăm sóc Yasuo, Hoắc Thành còn đề nghị để hắn nhận nuôi.
Tạ Hoài Thanh rất biết ơn.
Quan hệ chuyển biến xấu đi là do chiếc đồng hồ.
Đồng hồ là của Hạ Tuấn Hoằng tặng, Tạ Hoài Thanh đã đeo được 10 năm.
Cậu từng rất để ý với chuyện không có ba này, nhưng cũng dần dần chấp nhận nó, đồ vật qua rồi không giữ lại được, bây giờ cũng không thực sự cần nữa.
Đồng hồ này vốn dĩ vẫn luôn mang theo có lẽ là do cậu không thích sinh hoạt của mình phát sinh thay đổi, cũng rất khó từ bỏ những gì cậu đã quen thuộc, gấu bông ôm ngủ mười mấy năm là thế, đồng hồ này cũng vậy.
Nhưng dùng nó đã lâu, Tạ Hoài Thanh cũng sửa nhiều lần, lần này thợ có nói không thể sửa được nữa, cũng không cần thiết phải sửa.
Hôm đó tan học, Hạ Tuấn Hoằng tới đón Hạ Tầm, vừa đi vừa nói vừa cười, không biết chuyện trò gì mà Hạ Tầm oán trách đánh nhẹ Hạ Tuấn Hoằng một cái.
Tạ Hoài Thanh thờ ơ lạnh nhạt, hai người kia giống như mọi đôi cha con khác trên đời, bình thường mà hạnh phúc.
Nhưng cậu lại chưa bao giờ là một trong số đó.
Cậu cởi chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, vẻ mặt bình thản ném vào thùng rác.
Hôm sau lúc tan học, Hoắc Thành ngăn cậu lại, vươn tay về phía cậu, trong lòng bàn tay hắn chính là chiếc đồng hồ vốn nên nằm ở thùng rác.
Tạ Hoài Thanh lúc ấy rất sửng sốt, không ngờ Hoắc Thành lại nhặt nó về.
Hoắc Thành nói: "Tớ thấy cái này rất quý giá với cậu, ném đi không tiếc hả?"
Tạ Hoài Thanh không đáp.
Cậu nói: "Tôi không muốn nữa." Những quyết định cậu đưa ra rất ít khi đổi ý, vứt là vứt, xong rồi sẽ không hối hận.
Hoắc Thành nhíu mày, tức thì không biết nên nói gì.
Hắn chịu đựng sự ghê tởm lục thùng rác, sửa đồng hồ cả một đêm, quả thật là do hắn tốt bụng tự làm chủ, nhưng đối mặt với phản ứng như vậy của Tạ Hoài Thanh cũng không tránh khỏi tủi thân.
Sau một lúc lâu, Hoắc Thành nói: "Tớ cũng đã giúp cậu sửa rồi, cậu cho tớ chút mặt mũi có được không?"
Giọng hắn đè lại rất nhỏ, còn mang theo chút khẩn cầu, nhưng ý chí Tạ Hoài Thanh như sắt đá: "Hình như tôi không khiến cậu giúp tôi."
Hoắc Thành nhìn chằm chằm Tạ Hoài Thanh, giật giật khóe miệng, xoay người bỏ đi, lúc đi qua thùng rác sau cửa thì ném đồng hồ vào, phát ra một tiếng vang trầm.
Nếu như trước đây Hoắc Thành có buff miễn dịch với sự lạnh nhạt của Tạ Hoài Thanh thì lúc này buff đã mất hiệu lực rồi.

Hắn đã thương tích đầy mình..


Bình luận

Truyện đang đọc