SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TÔI VÀ TÌNH ĐỊCH HE

Edit: Phong Nguyệt

Trình Hoài dở khóc dở cười, "Nhưng tôi không phải con gái, làm sao sinh được."

Hơn nữa Alpha lại là cái gì?

Đàm Trì nghe vậy nhăn mặt, chưa từ bỏ ý định, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh chưa thử làm sao biết không được, Alpha phiền ghê."

"... Vậy em thử xem?" Trình Hoài ngửi mùi rượu trêи người cậu cũng say theo, lại thấy cậu như đứa trẻ giận dỗi vì không chiếm được đồ chơi, kề tai cậu khàn giọng nói: "Xem rốt cuộc tôi có thể sinh con không."

"Thử thì thử!" Đàm Trì hưng phấn như được cho kẹo, nhấn vai Trình Hoài, quỳ một chân lên đùi Trình Hoài, một chân khác cố gắng tìm chỗ chống đỡ, giữ chặt lấy anh, nhìn anh từ trêи cao, gấp gáp hôn lên môi anh.

Hầu kết Trình Hoài khẽ nhúc nhích, bỗng thấy mình như thịt trêи thớt.

Để tránh ma men ngã xuống, anh thầm giữ chặt eo cậu, nhìn khuôn mặt mơ hồ dần dần phóng đại dưới ánh sáng nhàn nhạt, hô hấp chầm chậm.

Nào ngờ khi chóp mũi đến gần đôi môi, Đàm Trì đột nhiên dừng lại.

Tay Trình Hoài siết chặt eo cậu, "...?"

Đàm Trì lui về phía sau một khoảng, thận trọng nhìn anh một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Không khí thoáng chốc trở nên an tĩnh, cây cối xào xạc bên ngoài, độ ấm trong xe dần dần giảm xuống.

Trình Hoài nhìn bóng dáng mơ hồ, không thấy rõ mặt cậu, như cái gì đó bị xé toạc, hỏi: "... Làm sao vậy?"

Bài xích anh theo bản năng?

Đàm Trì rũ vai, cả người suy sụp, ủ ê lẩm bẩm: "Em, nếu em hôn anh, anh có thai, vậy... em phải chịu trách nhiệm, nếu em hôn anh, anh không có thai, em không phải chịu trách nhiệm, em là tra nam... Nhưng em vẫn muốn thử..."

Khó xử quá à.

Trình Hoài: "..."

Quả nhiên không nên để ý ma men.

"Em không làm tra nam, em sẽ chịu trách nhiệm với anh." Đàm Trì như thông suốt, cười haha xoa đầu Trình Hoài như an ủi cún con, nghiêm túc nói: "Nên, anh, anh đừng khóc."

Trình Hoài chưa bao giờ được cậu đối đãi thế này, lòng ngực nong nóng, ngẩng đầu khẽ cười, trầm thấp nói: "Chỉ cần em chịu trách nhiệm, tôi sẽ không khóc."

Đêm nay Đàm Trì quá đáng yêu.

Biết ôn nhu suy xét xem anh có khóc không, cẩn thận quan tâm những việc nhỏ nhặt.

Đàm Trì được cho phép, vui vẻ gật đầu, lần nữa dán môi tới, nghiêm túc và cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên Trình Hoài mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, cảm giác không tệ lắm, anh chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn dịu dàng nóng bỏng này, có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trêи người đối phương, hô hấp nặng nề phả lên mặt cậu, nhiệt độ dần dần cao lên.

Nếu khi Đàm Trì tỉnh táo khoác một lớp vỏ bọc thì Đàm Trì say rượu chính là dáng vẻ chân thật nhất, làm anh cảm thấy Đàm Trì đơn thuần lại mãnh liệt yêu anh.

Dường như người trong lòng không chống đỡ nổi nữa, dứt khoát ngồi lên đùi anh.

Anh đang thấy có chút buồn cười thì hai tay vịn vai anh lần mò xuống, sau đó sờ bụng ạnh, như vuốt lông mèo, chỗ bị lướt qua nóng hừng hực, nụ hôn có chút nóng nảy, có chút vội vàng.

"Trì Trì... Đừng..." Trình Hoài bị châm lửa, siết chặt eo cậu, trái tim đập kinh hoàng, vành tai đỏ rực, hô hấp nặng nề bắt lấy bàn tay lộn xộn của cậu.

Dù anh có muốn cậu thì cũng không phải lúc này.

Lần đầu tiên là trân quý nhất, anh phải dành điều tốt đẹp nhất cho cậu, là lúc cậu tỉnh táo và hoàn toàn yêu anh.

Đàm Trì uể oải dừng lại, sờ soạng bụng Trình Hoài, không vui nói: "Bụng anh không lớn."

Trình Hoài: "...?"

"Em thử ba mươi hai lần, anh không mang thai." Đàm Trì tủi phát khóc, "Tại sao lại như vậy?"

Tiếc quá.

Tâm tư kiều diễm của Trình Hoài bị hai câu này dập tắt, lại thấy buồn cười, mở miệng an ủi: "Có lẽ là bụng không muốn có."

Nghe vậy, Đàm Trì càng uể oải, thay đổi tư thế cuộn tròn ở trong lòng anh, càng nghĩ càng không vui, gặm cổ anh trả thù, sau đó đánh vào đùi anh một cái.

Trình Hoài ôm cậu để cậu không bị trượt xuống, nơi yếu ớt bị người ta cắn một cái, khó chịu kêu rêи.

Âm thanh đau đớn khiến Đàm Trì chú ý, cậu gặm nhẹ hơn, sau đó hôn xung quanh, nhẹ nhàng thổi mấy hơi.

Như trẻ con làm sai chuyện, cố gắng sửa sai, chan chứa vài phần dỗ dành.

Cổ Trình Hoài bị hơi thở mang theo mùi rượu thổi qua, cả người căng chặt, dòng điện tê dại len lỏi trong cơ thể, hận không thể hung hăng bắt nạt kẻ tùy tiện trêu chọc mình một phen.

Tự chủ cao đến đâu cũng không chịu nổi khiêu khích không ngừng của Đàm Trì.

"Trì Trì..."

"Hở?" Hai mắt thanh niên ʍôиɠ lung, ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Hoài khẽ thở phào, lại hơi mất mát, xoa đầu cậu nói: "Ngoan, chúng ta về nhà."

"... Ò" Trông có vẻ không vui.

Trêи đường về nhà, Đàm Trì ngồi trêи ghế phụ, có lẽ do lăn lộn mệt mỏi, một lát sau đã ngủ say. Đến khi về nhà, Trình Hoài dừng xe ôm người ra, di động đột nhiên vang lên.

Là di động của Đàm Trì.

Trình Hoài lấy di động trong túi quần của cậu, thấy là Cố Kiều, liếc nhìn người ngủ say trong lòng, nhấn nút nghe.

"Đàm Trì, Ngụy Yến từ yến tiệc trở về nói rằng cậu và Trình Hoài giống như đang yêu đương, hai người..." Giọng Cố Kiều có chút vội vàng, dường như thấy mình quá kϊƈɦ động, mím môi nói chậm hơn: "Hai người thật sự ở bên nhau?"

Trình Hoài rũ mắt, "Đúng vậy."

Có lẽ quá khứ anh không xem Cố Kiều là đối thủ, nhưng hiện giờ anh không muốn bất kỳ ai mơ ước Trì Trì.

Bên kia trầm mặc, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cậu là Trình Hoài?"

"Đúng vậy."

Cố Kiều ngồi xổm trêи bồn cầu trong WC của khách sạn, cảm thấy thứ gì đó vỡ tan nát, thật lâu sau mới nói: "Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Trình Hoài cúi đầu nhìn Đàm Trì, nhẹ nhàng cười nói: "Giải quyết xong."

Có lẽ Đàm Trì không biết người đại diện hay lén lút dùng ánh mắt lặng lẽ và mãnh liệt nhìn mình, nhưng Cố Kiều không phải Nhung Túc, sẽ không làm chuyện quá đáng.

Hắn yêu thầm.

Trì Trì hồn nhiên không biết, nhưng làm sao thoát khỏi đôi mắt Trình Hoài.

Lại giải quyết xong một tình địch, tâm trạng Trình Hoài rất tốt, bế người lên lầu, người mở cửa cho họ Ôn Nhược Lan, thấy thế nhanh chóng thu xếp cho Đàm Trì, lại dò hỏi vài chuyện hôm nay mới yên tâm.

Cố Kiều hoảng hốt ôm đầu gối, di động rơi trêи mặt đất cũng không biết, cứ mãi nghĩ đến câu nói của Trình Hoài, trốn tránh vùi đầu vào đầu gối, tâm tình khó chịu.

—— Thất tình.

—— Lạnh quá.

"Cốc cốc cốc ——"

Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, đối phương thong thả hỏi: "Có ổn không?"

Cố Kiều hốc mắt phiếm hồng nhìn bóng dáng trêи kính mờ, bước xuống bồn cầu, mở cửa nhìn người đàn ông đẹp trai, không gợn sóng nói: "Làʍ ȶìиɦ đi."

Ngụy Yến nhìn hai mắt đo đỏ, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng như bị ai bắt nạt kia, cười đoán: "Cậu thất tình?"

"Không có." Bởi vì chưa từng yêu đương.

Cố Kiều cảm thấy hỏi thêm câu nữa thì tình cảm tích tụ bao năm sẽ trào ra mất, hắn tiến lên ôm Ngụy Yến, độ ấm truyền từ thân thể đối phương làm dây thần kinh của hắn bớt lạnh lẽo, như túm được khúc gỗ: "Đêm nay thế nào tùy anh."

"Cậu xin tôi đến tiệc hội giúp Đàm Trì rồi bảo đêm nay bồi thường cho tôi. Nhưng xem ra cậu không vui nên ấy tôi ra giải sầu." Dường như tiểu thiếu gia có chút không vui.

Cố Kiều cứng người, kéo áo choàng tắm của anh ta, bình tĩnh nói: "Quan hệ của chúng ta vốn dĩ là giải sầu cho nhau. Nếu Ngụy tiểu thiếu gia không cần thì tôi sẽ đi tìm người khác."

Tìm một người làʍ ȶìиɦ là được.

Đêm nay hắn không muốn ở một mình.

Ngụy Yến không nói chuyện, nheo mắt nhìn người vùi trong lòng mình.

Tìm người khác, lá gan lớn lắm.

Cố Kiều không nghe thấy câu trả lời, cho rằng anh ta ngầm chấp nhận, buông tay ra, trầm mặc xoay người ra cửa.

Nghĩ gì vậy chứ? Chạy đến chỗ Ngụy tiểu thiếu gia làm trò cười.

E rằng cả hai người đều không vui.

Lúc hắn xoay người ra cửa, Ngụy Yến giữ chặt người từ phía sau, như ác ma thì thầm bên tai: "Nếu cậu đã nói là giải sầu thì đêm nay chúng ta sẽ làm cho đủ."

Cố Kiều nhận ra đối phương đang tức giận.

Nhưng hắn không có sức an ủi.

*

Tạ Tông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra khỏi khách sạn không bao lâu thì Thẩm Diệp đã phái bảo tiêu tới đưa quần áo cho gã, gã vừa mặc vừa nghĩ cách trả thù Đàm Trì, càng nghĩ càng tức, nghĩ đến em họ còn ngồi bóc lịch, càng tức hơn.

Trước nay chưa ai làm gã mất mặt thế này.

Sau khi đuổi bảo tiêu đi, gã đua xe với đàn em xả giận, vài kẻ đề nghị tung scandal trả thù, Tạ Tông cười nhạo: "Nếu scandal có tác dụng thì nó đã chết từ lâu."

"Vậy tung scandal của người khác thì sao? Không phải nói nó còn có một người mẹ sao?"

Tạ Tông sửng sốt, trong đầu hiện lên gì đó, búng tay cười lạnh: "Đúng vậy, mẹ nó có không ít scandal! Nếu tung cái này, thế nào nó cũng rớt một lớp da."

Hết chương 34

Hai Omega không thể bên nhau đâu, thức tỉnh đi:)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc