SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TÔI VÀ TÌNH ĐỊCH HE

Edit: Phong Nguyệt

Đàm Trì thích ở một mình hơn là duy trì quan hệ xã giao.

Khi còn nhỏ, Ôn Nhược Lan thường xuyên chuyển nhà, Đàm Trì không thể không nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, có lẽ do di truyền gương mặt đẹp đẽ và ôn nhuận từ mẹ, hơn nữa Đàm Trì rất biết cách ứng xử, đối với ai cũng lịch sự chu đáo, các nữ sinh thấy cậu thường sinh lòng yêu mến, nam sinh hâm mộ ghen ghét, song không thắng nổi sùng bái, thế nên không ai dám trêu cậu.

Cậu không mất quá nhiều công sức để dung nhập, khi chia tay cũng thoải mái đến mức có thể xóa tất cả phương thức liên hệ.

Từ lúc nhận được bức thư tình đầu tiên, Đàm Trì không thích kết bạn nữa.

Lên lớp 10, Ôn Nhược Lan mua nhà, họ không cần phải lang thang khắp nơi, Đàm Trì cũng không cần liên tục thay đổi sinh hoạt, cậu chờ mong kết bạn mới, không phải kiểu khách dừng chân.

Quả thật cậu đã quen một người bạn, hệt như những người anh em bình thường, cùng nhau đạp xe đi học, chơi bóng rổ, chơi game, làm bài tập chung, ăn cơm, nói chuyện phiếm, chia sẻ những chuyện kỳ lạ trong sinh hoạt, quàng vai bá cổ, lôi nhau đến nhà ăn, thể ɖu͙ƈ giữa giờ lén lút đến quầy bán quà vặt mua đồ...

Nhưng cũng có chỗ kỳ quái.

Ví dụ như: Người bạn tốt kia tìm mọi cách trở thành bạn cùng bàn của cậu, thừa dịp nhặt bút giúp cậu nắm tay cậu, Đàm Trì khó hiểu gạt tay hắn ra; lúc chơi bóng rổ kϊƈɦ động ôm cậu vào lòng, Đàm Trì không vui, lại tránh không thoát; kỳ quái nhất là có lần bị đối phương ôm eo, đối phương còn cười tủm tỉm nói là đùa giỡn...

Có một đoạn thời gian, Đàm Trì hoài nghi mình quá nghiêm túc, thậm chí hoài nghi mình quá nhạy cảm... Rồi lại đổ cho nam sinh đều như vậy.

—— Thực tế cậu không có khiếu hài hước.

—— Cậu là người rất nghiêm túc.

Điều bất ngờ nhất là người bạn tốt kia tỏ tình với cậu, còn gửi một bức thư tình cho cậu.

Đàm Trì hoàn hồn từ trong khϊế͙p͙ sợ, nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt khi hai người ở chung, mọi chuyện bỗng trở nên không còn bình thường, nổi da gà khắp người, dạ dày cuộn nhào.

Đàm Trì thẳng thừng từ chối.

Cũng là lần đầu tiên cậu thấy gương mặt này không an toàn.

Chuyện khiến Đàm Trì không thích nghi được ở đằng sau, vì là người nổi tiếng trong trường, trước đây đối phương và cậu như hình với bóng, sau khi bị từ chối, hắn bám cậu không rời, chặn trước trường học, trước WC, ngay cả tiệm đàn hay đến vào thứ bảy chủ nhật cũng không buông tha... Hồn nhiên coi Đàm Trì thành vật sở hữu của mình.

Đàm Trì không nhịn được nữa, đánh người một trận.

Không biết tin đồn vớ vẩn của cậu và hắn nổi lên lúc nào, người xung quanh nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.

Lúc ban đầu, Đàm Trì không để Ôn Nhược Lan biết, cảm thấy trường học có nội quy của trường học, sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết.

Không lâu sau Ôn Nhược Lan biết được, người phụ nữ ngày thường ôn hòa dịu dàng nhìn phụ huynh của hắn, không cho họ cơ hội biện giải, đập tách trà, chắn cậu đằng sau, mắng họ không biết dạy con mà không hề mất đi lễ độ, làm họ nghẹn họng không thể cãi lại, còn hắn đỏ mắt khóc thút thít như cực kỳ oan ức. Bọn họ như chờ Đàm Trì ra quyết định.

Chờ Đàm Trì xin lỗi, thú nhận,…

Ôn Nhược Lan không mềm lòng, lạnh lùng quét mắt nhìn họ, sau đó cho hắn một cái nhìn sắc lẻm: “Bạn nhỏ, người bị tổn thương là Đàm Trì nhà cô! Con khóc cái gì? Ấm ức cho ai xem? Con ấm ức không bằng một phần vạn Đàm Trì nhà cô! Còn dám quấy rầy Trì Trì nữa, cô sẽ cho con một bài học nhớ đời!”

Đàm Trì bị đồn đại bủa vây, vờ như không sao, lại vì một câu của bà mà nước mắt lưng tròng.

Ôn Nhược Lan không cho đối phương có cơ hội xin lỗi, bán nhà rồi cho Đàm Trì nghỉ học, dẫn cậu định cư chỗ khác, ngàn chọn vạn chọn chọn ra Lâm Hoài, nghe nói học phí hơi đắt nhưng phương pháp dạy tốt, đào tạo không ít danh nhân thành đạt, bèn tìm mọi cách cho cậu vào Lâm Hoài.

Mới đầu không quá thuận lợi.

May mà gặp được chú Nghiêm ở tầng trêи, ông là giáo sư đại học, nghe vậy giúp hai mẹ con một phen. Sau khi cùng Ôn Nhược Lan đến Lâm Hoài báo danh, Đàm Trì đang đợi bà lấy xe không biết sao xui xẻo gặp chó, sợ tới mức co giò chạy.

Khi đó, cậu gặp được Trình Hoài.

Cậu té xuống đất, đè lên người Trình Hoài, tuy ngũ quan Trình Hoài chưa nảy nở nhưng đã cực kỳ đẹp trai, anh chạy lên đỡ cậu theo bản năng, làm cậu chỉ cần liếc mắt một cái là nhớ kỹ.

Còn có nguyên nhân là: Bị cho đuổi trèo lên cây bị người ta thấy, muốn quên cũng khó.

Vào Lâm Hoài, Đàm Trì không còn xúc động kết bạn, đối với ai cũng đều lịch sự, duy trì khoảng cách không xa không gần, thường đùa giỡn với nam nữ trong lớp nhưng không tiến thêm một bước nào.

Bị bạn tốt phản bội làm cậu sinh ra kính nhi viễn chi.

Biến cố xảy ra khi cậu đoạt hạng nhất với Trình Hoài, ở trêи đường nghe người ta ba hoa chính chòe về người trước, mơ hồ hiểu ra—— đối phương không dễ chọc.

Khi nhìn thấy người thật từ xa, Đàm Trì liếc một cái đã nhận ra, ôm ngực thổi tóc mái, xấu hổ không muốn làm quen.

Ban (16) là ban học sinh dở, cậu ngồi trong đó như chúng tinh phủng nguyệt, một mình kéo điểm trung bình thảm thương của lớp lên, nhóm học sinh dở rất thích tới hỏi lý do cậu lấy được hạng nhất.

Đàm Trì không muốn trêu ngươi, nói bừa: “Đừng nhìn tớ như vậy, đêm nào tớ cũng thức tới ba giờ, làm hai lần năm ba Vương Hậu Hùng.”

Lời này không biết sao lưu truyền rộng rãi trong khối, Đàm Trì được trao tặng danh hiệu “Khắc khổ siêng năng”, trở thành súp gà cho nhóm học sinh dở: Người có IQ cao còn chăm chỉ hơn tụi học dốt như mày, mày có lý do gì không chịu chăm chỉ?

Có điều học sinh dở vẫn là học sinh dở, học sinh giỏi vẫn là học sinh giỏi, nghe xong rồi thôi.

Một tháng sau, hào quang hạng nhất của Đàm Trì đã bị Trình Hoài ban (1) đoạt lấy, nghe đồn Trình Hoài thức đêm suốt một tháng, ngày nào cũng làm bài đến bốn giờ.

Đàm Trì nghe xong, buồn cười nhìn tên người hạng nhất in trêи phiếu điểm, cũng từ đó cảm thấy Trình Hoài đáng yêu.

—— Một cách ngu ngốc.

Sau đó, cậu thấy Trình Hoài đánh nhau với bọn trường khác trong hẻm tối, còn bị yếu thế, nhớ tới ơn “đuổi chó”, xông lên giúp một phen, thuận tay báo cảnh sát, đem hai nhóm vào cục cảnh sát.

—— Giúp bạn bè không tiếc mạng sống, rất nghĩa khí.

Khi đó, người bạn tốt kia theo tới Lâm Hoài, mỗi ngày ngồi trong lớp kế bên viết thư tình cho cậu, có lẽ uy hϊế͙p͙ của Ôn Nhược Lan có hiệu lực, người nọ không dám động tay động chân gì. Nếu nhận được thư tình của người khác, Đàm Trì sẽ uyển chuyển từ chối, nhưng nhận được của hắn, cậu sẽ ném vào thùng rác, cảm thấy ngay cả trang giấy cũng lây dính mùi ghê tởm.

Trong lúc tránh né, Đàm Trì bực bội xông vào WC, trùng hợp gặp Trình Hoài bước ra từ trong phòng khác, các WC khác đều đóng cửa, cậu đẩy Trình Hoài vào WC rồi khóa cửa, trong không gian chật hẹp, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đàm Trì lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần, ánh mắt anh sạch sẽ lãnh đạm, lại cho người ta cảm giác an toàn không tên.

Sau này cậu bị chuyển đến ban (1), cùng một ký túc xá với Trình Hoài, Viên Kỳ và Tô Yến bỗng dưng có địch ý với cậu, bị cậu xoay chuyển thế cục —— Giường Trình Hoài bị hất mấy xô nước.

Trình Hoài lãnh đạm xử lý.

—— Trình Hoài đối ai đều lãnh lãnh đạm đạm, không có tính uy hϊế͙p͙ với cậu.

—— Bỏ qua gia thế, bọn họ ngang nhau, là người cùng một thế giới.

Đàm Trì trải qua suy nghĩ cặn kẽ, trải qua một tầng tầng quan sát mới quyết định cùng Trình Hoài trở thành bạn tốt, trở thành anh em.

Cậu cũng được như nguyện.

Có đoạn thời gian Tạ Ly thường xuyên tới nhà chơi, nghe cậu tự hào kể chiến tích huy hoàng chinh phục “Vạn năm hạng hai”, dựa sofa nói “Có phải em thích cậu ta không”, Đàm Trì sợ hãi đập cô một cái, ghét bỏ ý nghĩ không trong sáng của con gái: “Chị biết cái gì? Đó là tình anh em!”

Trước khi ăn Tết, cậu hẹn bạn cùng phòng đi ăn sinh nhật, Tô Yến và Viên Kỳ chuồn ra nước ngoài, chỉ còn thừa Trình Hoài.

Cậu đạp xe đón anh, cố gắng sắp xếp hoạt động không bị nhàm chán, thuận tiện học được cách trượt băng, xem pháo hoa xong được Trình Hoài đưa về nhà.

Lúc ăn tối, Ôn Nhược Lan gắp đồ ăn cho Đàm Trì đang tràn trề phấn chấn, xoa đầu cậu nói: “Trì Trì đã là người trưởng thành.”

Đàm Trì rất hưởng thụ.

Nào ngờ mẹ cậu lại lời ít ý nhiều nói: “Nếu Trì Trì thích Trình Hoài, mẹ không phản đối, chỉ là mẹ hy vọng các con có thể lấy học tập làm trọng, thi đại học xong lại nói... Trình Hoài đúng là một người bạn không tệ.”

“Mẹ...” Đàm Trì không biết bà hiểu lầm chỗ nào, xụ mặt nghẹn họng nhìn bà, bất đắc dĩ nhấn mạnh: “Mọi người nghĩ gì vậy? Con và cậu ấy chỉ là bạn tốt, anh em thôi, sao con có thể thích cậu ấy.”

Ban (1) có học sinh mới chuyển tới tên Văn Yến Bác, Trình Hoài thường xuyên chủ động phụ đạo cho y, ngoài mặt lạnh lùng, song lại rất nhiệt tình giúp đỡ

Đàm Trì chưa thấy anh tích cực như vậy bao giờ, suy nghĩ cẩn thận mới hiểu—— Đây là xao động tuổi dậy thì, là thời điểm tình đầu chớm nở, có tình cảm với Văn Yến Bác cũng không có gì lạ.

Cố tình đầy mặt Trình Hoài đều là “không được nói”, còn mang hơi thở uy hϊế͙p͙.

Cậu chậc chậc hai tiếng, chế nhạo Trình Hoài: “Ôi, tiểu ca ca Trình Hoài lợi hại ghê.”

Tiểu Ca Ca, là tên con chó trong nhà.

Gọi Trình Hoài là tiểu ca ca nhiều ít có chút giỡn nhây.

Quả nhiên Trình Hoài không dễ chọc, cậu bị nhìn chằm chằm đến mức không tự nhiên, lấy cớ lủi đi, ai dè Trình Hoài đi theo sau, kéo cậu đến một góc hành lang, chống tay ở hai bên chặn cậu, buộc cậu sửa đúng phát âm “tiểu ca ca”.

Gọi đến lần thứ hai, Đàm Trì nhìn người tới gần, nháy mắt choáng váng, đầu óc chỗ trống, tim đập như nai chạy loạn.

Cậu chưa từng gặp phải tình huống này, tưởng đâu bị bệnh.

Sau này gặp thêm vài lần, Đàm Trì đến phòng y tế một chuyến, bác sĩ lấy thuốc cho cậu, cậu ngoan ngoãn uống thuốc rồi không thấy phát tác nữa.

Sau khi mất thính giác, Đàm Trì một mình vất vả thích nghi sinh hoạt trong trường, không biết Trình Hoài ở nước ngoài làm gì mà chậm chạp không chịu về, làm cậu không khỏi oán trách.

Khi đó cậu cũng ẩn ẩn nhận ra ỷ lại và nhớ nhung của mình dành cho anh, có lẽ anh rời đi quá lâu nên dần dần không còn suy nghĩ, cảm xúc càng ngày càng không xong, lặng lẽ ủ dột, thường xuyên buông thả, nhiều lần trộm khóc vì không thể ca hát, không thể đụng vào nhạc cụ...

Cậu không biết đoạn thời gian kia mình có dáng vẻ ra sao.

Trình Hoài đột ngột trở về, cậu không biết dùng vẻ mặt gì nghênh đón anh, chần chờ do dự, nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, cố gắng đọc lời anh, phân biệt buồn vui hờn giận để đáp lại cho phù hợp.

Bị động, mờ mịt, hoảng loạn.

Đàm Trì không làm ra bất kỳ hành động phù hợp nào.

Nên cậu rất cảm kϊƈɦ Trình Hoài lôi cậu vào rừng cây nhỏ vào hôm sau, bảo cậu cùng chuẩn bị lễ hội văn hóa, cho cậu một cái ôm an ủi lâu rồi không gặp, trấn an lo lắng tự ti trong cậu.

Tiết mục diễn tập hạ màn thuận lời, ở cảnh vương tử hôn công chúa, Đàm Trì giả gái nằm trêи giường, nhắm mắt cảm nhận hơi thở phả lên mặt cậu, hai người duy trì tư thế gần gũi, lấy màn đen thay thế cảnh hôn.

Khi đèn sáng lên, Trình Hoài và cậu ôm chặt nhau.

Đêm đó, Đàm Trì mơ thấy Trình Hoài, còn bị bẩn quần.

Cậu mơ hồ ý thức được chuyện không thích hợp, bất an bực bội, nửa đêm đi gặp quần, Ôn Nhược Lan phát hiện không thích hợp khoác áo ngủ ngồi xổm khuyên cậu, nhưng Đàm Trì bướng bỉnh tiếp tục giặt, nếu không giặt thì sẽ cảm thấy kỳ quái.

Đoạn thời gian kia, cậu hơi bị ám ảnh cưỡng chế, khi hoảng loạn mất khống chế sẽ muốn giặt quần áo.

Thật ra cậu không nghĩ đến Trình Hoài mà nghĩ đến đủ loại chuyện của bạn cũ, nghĩ đến Tạ Ly và Ôn Nhược Lan nói “thích”, cậu luôn mồm cãi lại “anh em”, cảm thấy mình làm bẩn hai chữ “anh em”. Song cậu là Đàm Trì, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt...

Đương nhiên cậu không thể thích Trình Hoài, thứ nhất là cậu không muốn trở thành loại người đáng ghét như bạn cũ, thứ hai là không muốn phản bội hữu nghị giữa hai người, anh em với nhau lý nào lại vậy?

Lúc giải vấn đề này, đáp án cuối cùng của Đàm Trì là Văn Yến Bác.

Đầu tiên Văn Yến Bác đã cứu cậu, đối xử không tệ với cậu, xưa nay ôn hòa lễ độ; tiếp theo Văn Yến Bác rất đoan chính, không si mê cậu như người khác; Văn Yến Bác còn rất nỗ lực...

Cậu bắt đầu không ngừng thuyết phục chính mình, cậu và Văn Yến Bác mới thích hợp yêu đương.

Cậu ngả bài với Trình Hoài, hai người tan rã trong không vui, sau đó gặp đủ mọi chuyện, cán cân của Đàm Trì nghiêng hẳn về Văn Yến Bác.

Thử hỏi ai sẽ nghiêng về phía người bắt nạt mình mà không chọn người đã từng cứu mình?

Càng lúc càng nhiều lý do, chồng chất thành tháp cao, cậu xếp Văn Yến Bác thành người đáng được yêu; mà Trình Hoài sớm bị không khí giương cung bạt kiếm, không thể hòa giải ném vào một góc...

Đàm Trì nhớ lại chuyện cũ, sau khi chải chuốt xong xuôi thì đã cùng Trình Hoài ngồi trong phòng học cũ.

“Trình Hoài,” Cậu liếc mắt nhìn anh camera đứng ngoài cửa, không đem những tâm tư sâu xa đó nói cho Trình Hoài biết ngay, chống cằm cười tủm tỉm nói: “Còn nhớ chuyện cậu bắt tôi mặc đồ nữ ở lễ hội văn hóa không?”

“Nhớ.” Trình Hoài cầm quyển sổ, dùng bút chì vẽ chân dung cậu, thanh âm nhàn nhạt.

Đàm Trì thấy cảm xúc của anh không tốt, duỗi tay nắm cổ tay anh, cầm quyển sổ, ghé bên tai anh cười nói: “Tiểu ca ca Trình Hoài, nếu... cậu đồng ý giả gái một lần, tôi sẽ nói cho cậu biết sao tôi thích Văn Yến Bác...”

Hết chương 44

Bình luận

Truyện đang đọc