SAU KHI NAM CHÍNH PHÁT ĐIÊN

Ngược lại Diêu Uyển Ninh ngày thường không nói nhiều lại nói chuyện rất là hợp ý với Tô Diệu Chân, Liễu thị nói:

"Hai người đều là tính tình điềm tĩnh, Diệu Chân thường xuyên đi tới viện của Uyển Ninh ngồi một chút, ta thấy tinh thần của Uyển Ninh so với trước tốt hơn một chút.”

Diêu Hồng cẩn thận nghe bà nói chuyện, trên gương mặt hung thần ác sát kia cũng lộ ra ý cười, làm dịu đi vẻ hung dữ trên gương mặt ông.

Diêu Thủ Ninh nghe vào trong tai, ngược lại có chút giật mình.

Nếu là thời điểm khác, nàng có thể muốn nói Liễu thị thiên vị.

Thân thể Diêu Uyển Ninh không tốt, Liễu thị luôn cho rằng tính cách nàng nhanh nhẹn, không cho phép nàng thường xuyên đi qua quấy rầy sự thanh tĩnh của Diêu Uyển Ninh.

Nhưng lúc này từ trong lời Liễu thị nghe được, giống như Tô Diệu Chân thường xuyên đi tìm Diêu Uyển Ninh nói chuyện, bà không chỉ trích, ngược lại cho rằng tính cách hai người hợp nhau.

Thế nhưng tâm tư lúc này của nàng cũng không có ở trên người Liễu thị, mà là nghe được Diêu Uyển Ninh cùng Tô Diệu Chân trở thành bằng hữu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Nàng gần đây ngoan ngoãn ở trong phòng, ngoài mặt là nghe theo lời Liễu thị phải cấm túc, kì thực là tiêu hóa biến hóa của mình mấy ngày nay, cũng không nghĩ tới mấy ngày nay, hai người đã thân cận như thế.

Nếu là trước kia, Diêu Thủ Ninh nghe được việc này, nhất định có chút ghen tuông, nhưng mấy ngày nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của nàng, lại nhớ tới ngày mình bị cấm túc, Diêu Uyển Ninh đến phòng nói chuyện với mình.

Lúc đó Diêu Uyển Ninh bảo nàng cách Tô Diệu Chân xa một chút, nhưng trở về tỷ tỷ liền lui tới mật thiết với Tô Diệu Chân, chẳng lẽ là có nguyên nhân gì?

Nàng đoán không ra ý nghĩ của Diêu Uyển Ninh, chẳng qua nghĩ tới giọng nói quỷ dị trên người Tô Diệu Chân, nàng thật sự có chút lo lắng cho tỷ tỷ của mình.

Diêu Thủ Ninh trong lòng có tâm sự, Tô Diệu Thật vừa vặn tiến vào, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai vợ chồng Liễu thị.

"Dì tìm con?”

Người nàng ta còn chưa vào cửa, đã gọi trước một tiếng, tiếp theo sau khi đi vào nhìn thấy một nhà ba người đang ngồi trong phòng thì ngẩn người, tiếp theo khom gối phúc lễ:

"Dượng cũng ở đây, Thủ Ninh muội muội."

Tuy nói nàng ta còn đang để tang, nhưng dù sao cũng là ở tạm Diêu phủ, bởi vậy cũng không có một thân trắng thuần, bất quá vẫn ăn mặc rất mộc mạc.

Trên đầu cài một đóa hoa lụa trắng đơn giản, trên người mặc áo nhỏ tay áo hẹp màu sáng, bên dưới phối với váy màu xanh, dáng người mảnh mai, trang phục đơn giản càng làm cho nàng ta thanh lệ vô cùng.

Liễu thị thấy nàng ta vừa đến, ý cười đều chân thành vài phần:

"Diệu Chân lại đây, dượng con có chuyện hỏi con.”

Liễu thị người này tính cách tuy nói cường thế lại trọng quy củ, nhưng một khi bà thật lòng thân cận một người, lại bất đồng —— quy tắc đều là thay đổi.

Từ khi bà cùng Tô Diệu Chân nói chuyện, liền nhìn ra được Tô Diệu Chân trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã nhận được sự đối đãi thật lòng của Liễu thị, trong lời nói lộ ra thân mật không lừa được người khác, một chút cũng không coi nàng ta là một người xa lạ trước đó chưa từng gặp mặt.

Diêu Thủ Ninh trong lòng cảnh giác, cảm thấy Tô Diệu Chân này thật sự là rất có bản lĩnh, dù sao mẹ nàng cũng không phải là một người dễ lấy lòng, lúc này lại đối với Tô Diệu Chân tươi cười đón chào.

Tô Diệu Chân gật gật đầu, nghe lời này, liền dời bước tiến lên, liếc mắt một cái liền thấy được xấp giấy Tuyên Thành bị Diêu Hồng đè dưới lòng bàn tay kia.

Với sự thông tuệ của nàng ta, tự nhiên biết mục đích vợ chồng Diêu Hồng gọi mình tới.

"Diệu Chân, đây là hai ngày trước căn cứ vào lời nói của con và Khánh Xuân, vẽ ra chân dung Lưu Đại, con xem có sai sót hay không?”

Diêu Hồng có chút bất đắc dĩ hỏi một tiếng.

Trên thực tế vào ngày vẽ chân dung, cũng đã mời tỷ đệ Tô Diệu Chân xem qua rất nhiều lần.

Tô Khánh Xuân lúc ấy bị cảnh tượng con ngựa chết đẫm máu dọa cho sợ đến mất hồn mất vía, lại bị gọi đến binh mã ty vẽ tranh, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó cũng mặt mày trắng bệch, miễn cưỡng nói một ít đặc điểm của xa phu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn kỹ, chỉ xác nhận đại khái, liền vội vàng gật đầu nói phải.

Mà Tô Diệu Chân ngược lại nhìn kỹ, cũng nói rất giống, gần như không khác với Lưu Đại.

Chỉ tiếc sau khi hai người xác nhận, quan phủ lập tức ban bố bố cáo, đến nay vẫn không tìm được người.

Tô Diệu Chân nghe nói như vậy, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần thấp thỏm, vội vàng nhìn bức họa kia một cái, tiếp theo vội vàng gật đầu:

"Dượng, là hắn, chính là hắn!”

"Biểu tỷ xem kỹ chưa?”

Diêu Thủ Ninh nhìn thấy cảnh này, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Nàng không biết có phải đối với Tô Diệu Chân sinh ra thành kiến hay không, luôn cảm thấy Tô Diệu Chân lúc này sợ hãi là giả vờ, giống như là muốn vội vàng lừa gạt việc này cho qua.

"Đương nhiên là xem kỹ..."

Tô Diệu Chân nghe được Diêu Thủ Ninh hỏi, dừng một chút, tiếp theo mới giải thích tỉ mỉ:

"Lưu đại gia mặc chính là cách ăn mặc như vậy, diện mạo cũng giống.”

"Còn thiếu sót nào khác không?”

Diêu Thủ Ninh lại hỏi thêm một câu, Liễu thị nhìn nàng một cái, cũng không lên tiếng ngăn lại.

Tô Diệu Chân mím môi, lộ ra vẻ vắt óc suy nghĩ, tiếp theo giống như là nhớ tới cái gì đó, nói:

"Hình như có đội mũ rộng vành.”

Lời này của nàng ta lúc trước cũng chưa từng nói qua! Tuy nói trên đường cái người đội nón cũng rất nhiều, điều kiện như vậy thật sự quá mơ hồ, nhưng dù sao cũng là một manh mối.

Diêu Hồng cũng không nghĩ tới thiếu nữ này cố ý gạt người, chỉ là lúc ấy nàng ta tinh thần hoảng hốt, sơ hở mà thôi.

Nghe được lời này, tinh thần phấn chấn, tiếp theo lại hỏi:

"Con còn có thể nhớ tới cái gì nữa không?”

Tô Diệu Thật khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, tiếp theo lắc đầu:

"Con thật sự không nghĩ ra.”

Nàng ta nói xong, vành mắt lại có chút phiếm hồng:

"Thực xin lỗi dượng, ngày đó sau khi xảy ra chuyện, con sợ lắm, Lưu đại gia lúc nào chạy trốn, con lại hoàn toàn không biết.”

Liễu thị thấy bộ dáng này của nàng ta, vô cùng đau lòng, vội vàng kéo tay nàng ta:

"Con vẫn còn là một đứa trẻ, ngày đó ngựa phát điên lại không liên quan đến con, nhìn thấy ngựa chết, lại nhìn thấy gϊếŧ người, dọa không nhớ ra cũng là chuyện thường, cũng đừng để trong lòng.”

Diêu Thủ Ninh trong lòng sinh nghi.

Nàng hồi tưởng lại tình cảnh ngày xảy ra sự việc, Liễu thị tự giới thiệu, sau khi Tô Diệu Chân nghe được vội vàng xuất hiện, tiếp theo vạch trần thân phận của nàng, nhận ra Liễu thị.

Lúc gọi Tô Khánh Xuân ra, Tô Khánh Xuân bị cảnh tượng ngựa chết thảm thiết sợ tới mức không nhẹ, nôn mửa tại chỗ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi.

So sánh, nàng ta miệng lưỡi rõ ràng, lúc Diêu Thủ Ninh cùng Liễu thị rời đi, rõ ràng nhìn thấy nàng ta cúi đầu, vỗ lưng đệ đệ, trấn an hắn ta.

Một nữ tử như vậy, nàng ta nói nàng ta bị tình cảnh lúc đó dọa sợ, Diêu Thủ Ninh căn bản không tin.

Nếu không có chuyện gì không liên quan đến nàng ta, vì sao nàng ta phải giấu diếm?

Dù sao xe ngựa phát điên, tấn công đám người, dẫn đến có nam nhân phát điên, đuổi theo chém dân chúng, từng việc đều không liên quan đến nàng ta, sớm ngày tìm được Lưu Đại, chỉ rửa sạch hiềm nghi của nàng ta, nàng ta không có đạo lý giấu diếm.

Trừ khi...

Những chuyện này đều có liên quan đến nàng ta, hơn nữa điểm mấu chốt chính là trên người xa phu kia, cho nên nàng ta không muốn Diêu Hồng tìm được Lưu Đại người này.

Cứ như vậy, Diêu Thủ Ninh lại cảm thấy vô cùng hoang mang.

Nếu những chuyện này có liên quan đến Tô Diệu Chân, nàng ta làm thế nào để làm tất cả, mục đích làm tất cả những điều này là vì cái gì?

Trong hỗn loạn, Liễu thị suýt nữa chết oan uổng, nếu không phải Lục Chấp cứu giúp …

Lục Chấp! Diêu Thủ Ninh nghĩ đến điểm này, có chút ảo não, sao nàng lại quên Lục Chấp?

Bình luận

Truyện đang đọc