SAU KHI NAM CHÍNH PHÁT ĐIÊN

Diêu Thủ Ninh lau trán, giọng nói còn có chút run run:

"Đông Quỳ thật tốt, ta muốn rửa mặt mới đứng dậy."

Lúc này thời gian còn kịp, hơn nữa nàng lại muốn ra ngoài, nếu cả người đầy mồ hôi cũng rất bất nhã.

Đông Quỳ lại sợ nàng bị cảm lạnh, nghe lời này, liền gật gật đầu:

"Em đi vào nhà bếp để giục nước nóng.”

Diêu Thủ Ninh ôm ngực gật đầu, nhìn nàng ấy nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau khi lau sạch thân thể, sửa soạn xong xuôi, Diêu Thủ Ninh nhanh chóng chạy tới phòng Liễu thị.

Lúc này mới trời tờ mờ sáng, nàng vừa vào cửa Liễu thị, lại nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

"Nương..."

Phùng Xuân nghe được giọng nói, thì vén rèm cho nàng vào phòng, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Diệu Chân đang ngồi bên cạnh Liễu thị nói chuyện với bà, hai người dựa sát vào nhau, thân mật giống như là mẹ con.

Lúc Diêu Thủ Ninh nhìn thấy Tô Diệu Chân, vốn tưởng rằng sẽ bởi vì đạo ý thức tồn tại trên người nàng ta mà sinh lòng sợ hãi nàng ta.

Nào biết cơn ác mộng tối hôm qua gây ảnh hưởng quá lớn, là Lục Chấp ngủ mê không tỉnh, hay là giấc mộng kinh khủng dị thường kia, rồi đến đầu rắn đáng sợ muốn cắn nuốt người khác, đều tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho Diêu Thủ Ninh.

So sánh với nhau, đạo ý thức trên người Tô Diệu Chân tuy nói cũng thập phần quỷ dị, nhưng dù sao cũng ẩn nấp trong cơ thể biểu tỷ, ngược lại làm Diêu Thủ Ninh cảm thấy không còn sợ hãi như vậy nữa.

Liễu thị thấy nàng vừa tới, lúc đầu ánh mắt sáng lên, sau lại giống như nhớ tới tối hôm qua nàng thất lễ, theo bản năng nhìn Tô Diệu Chân một cái.

Đã thấy Tô Diệu Chân từ sau khi nữ nhi vào cửa, ý cười trên mặt chậm lại, giống như có chút bất an cúi đầu, thân thể có chút căng thẳng.

Xem ra lời Diêu Thủ Ninh nói tối hôm qua, quả thật đã dọa sợ đứa nhỏ đáng thương mất đi mẫu thân này.

Liễu thị sinh lòng thương tiếc, vỗ vỗ tay nàng ta, tiếp theo nghiêm sắc mặt:

"Thủ Ninh ——"

Vừa gọi một tiếng, bên ngoài lại có tiếng bước chân truyền đến, còn đi vô cùng nặng, giống như là bộ dáng rất gấp gáp.

Phùng Xuân vén rèm lên còn chưa buông xuống, Diêu Thủ Ninh quay đầu nhìn, chỉ thấy hiên nhà xa xa có một bóng dáng cao lớn đi vào.

"Cha!”

Diêu Hồng đã trở lại.

Ông như giống như là một đêm không về, tóc, đuôi lông mày mang theo sương mù, ánh mắt tràn ngập tơ máu đỏ, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi.

Sau khi nghe thấy giọng nói của con gái mình, khuôn mặt nghiêm túc của ông mỉm cười, kêu một tiếng:

"Ôi, Thủ Ninh cũng ở đây à.”

Ông nhếch miệng, lộ ra ý cười, theo bản năng bước chậm lại, tiếp theo thắt lưng ưỡn lên, nhất thời thu lại vẻ mặt mệt mỏi.

Mọi người trong phòng nghe được giọng của ông, cũng đều đứng lên theo.

Liễu thị vội vàng buông tay Tô Diệu Chân ra, mấy bước làm thành một bước bước đến cửa, quả nhiên đã thấy Diêu Hồng sải bước từ trong đình đi tới trước cửa.

"Trở về rồi?”

"Ừ."Diêu Hồng gật gật đầu, ông thu lại ý cười, sắc mặt có chút ngưng trọng, lúc nhìn thấy Tô Diệu Chân, ánh mắt ông sáng lên:

"Diệu Chân vừa vặn ở đây, giờ theo ta ra cửa một chuyến.”

"Cái gì?"

Tô Diệu Chân vừa nghe lời này, giật mình ngẩn ra, trong mắt lộ ra kháng cự.

Hôm nay nàng ta dậy sớm, là bởi vì tối hôm qua ở trong phòng nghe được tin tức tướng quân phủ tới, mời người Diêu gia đi qua đó.

Cơ hội này đối với nàng ta mà nói phi thường khó có được, nàng ta tự nhiên là không muốn bỏ qua.

Nhưng trong nháy mắt, nàng ta thu hồi thần sắc trong mắt, theo bản năng nhìn Liễu thị.

Liễu thị nghe xong lời trượng phu nói, cũng vừa vặn đang nhìn nàng ta, ánh mắt hai người vừa chạm vào, bà không phụ suy nghĩ của Tô Diệu Chân, mở miệng từ chối Diêu Hồng:

"Diệu Chân không thể ra ngoài với ông được.”

Nói xong, bà giải thích với trượng phu:

"Tối hôm qua sau khi ông đi, trưởng công chúa phái người tới, nói là mời chúng ta hôm nay đi phủ tướng quân, có thể là muốn hỏi chuyện xảy ra ngày đó đường Hồi Thăng.”

Lúc đó tỷ đệ Tô Diệu Chân cũng là nhân chứng quan trọng, thậm chí sau khi Liễu thị đi vẫn ở lại nơi đó.

"Ta suy đoán có lẽ là công chúa muốn hỏi Diệu Chân một ít chuyện.”

"Bà cùng Thủ Ninh đi trước đi." Ông lắc đầu lắc đầu, hiếm thấy từ chối lời nói của Liễu thị.

Ông vừa dứt lời, lại không thấy Tô Diệu Chân cúi đầu, che đi ý oán hận trong mắt.

"Chúng ta có thể đã tìm được thi thể Lưu Đại, cần Diệu Chân, Khánh Xuân đi hỗ trợ phân biệt.”

Diêu Hồng vừa dứt lời, Liễu thị không khỏi kinh hô một tiếng:

"Cái gì?"

Bà quay đầu, thì thấy Tô Diệu Chân còn cúi đầu, Tào ma ma đi theo bên cạnh nàng ta cách đó không xa vẻ mặt khϊếp sợ, hiển nhiên cũng bị tin tức này làm cho chấn động.

Không biết vì sao, Liễu thị liền nhớ tới chạng vạng tối hôm qua, Diêu Thủ Ninh nhắc tới Lưu đại đánh xe này có thể đã chết.

Lúc đó Liễu thị không để ở trong lòng, dù sao mạng người cũng quan trọng, làm sao có thể nói chết là chết?

Nhưng không nghĩ tới một đêm trôi qua, Diêu Hồng lại mang về một tin tức như vậy.

Trong lòng bà cảm giác có chút kỳ quái, lại nói:

"Có phải là nhận nhầm người hay không?”

Liễu thị cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết cái chết của Lưu Đại có thể dẫn đến hậu quả gì, mặt mày liền hiện ra vài phần lo lắng:

"Có lẽ chỉ có chút tương tự, không phải cùng một người.”

Diêu Hồng lắc đầu, khó nén mệt mỏi:

"Khả năng là Lưu Đại rất lớn.”

Ông ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi, ánh mắt rơi xuống trên người Tô Diệu Chân, thần sắc có chút phức tạp.

Diêu Thủ Ninh thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi lộp bộp, tiếp theo liền nghe Diêu Hồng nói:

"Trưởng công chúa phái ra năm mươi tuỳ tùng, tìm được thi thể ở một sơn trang ngoài thành cách đó không xa. Theo người trong trang nói, người đánh xe này ngủ lại sơn trang vài ngày trước.”

Ánh mắt của ông quái dị, không chỉ là Diêu Thủ Ninh cảm ứng được, mà ngay cả Tô Diệu Chân cúi đầu cũng ý thức được không thích hợp.

Lại nghe xong lời ông nói, Tô Diệu Chân nhất thời liền nghĩ đến trước khi mình vào thành, tạm thời dừng lại thôn trang hai ngày.

Thế nhưng đến lúc này, nàng ta cũng không khủng hoảng, bởi vì nàng ta tự nhận mình cũng không có vấn đề gì, dù sao một đường từ Giang Ninh bôn ba đến Thần Đô, vừa mệt vừa hoảng, hơn nữa thân thể Tô Khánh Xuân không tốt, ở lại thôn trang cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Nghĩ đến chỗ này, nàng ta lại càng thêm trấn định, ngẩng đầu lên, ánh mắt đối mặt Diêu Hồng, lại nghe ông nói tiếp:

"Người trong thôn trang tán gẫu với y, người này tự xưng là Lưu Đại, nói là đến từ Giang Ninh, được một vị văn thư trong huyện nhờ vả, đưa một đôi con cái đến Thần Đô nương tựa.”

"Bởi vì đường xá xa xôi, đoàn người đi tới nơi này đều rất mệt mỏi, muốn ở trong trang ngủ một đêm.”

Tô Diệu Chân nghe đến đây, thậm chí lộ ra ý cười, đang muốn gật đầu, Diêu Hồng lại nói tiếp:

"Người trong thôn trang chứa chấp bọn họ, nào ngờ ngày hôm sau thân thể Lưu Đại không khỏe, liền lưu lại một ngày.”

Nghe đến đó, ý cười của Tô Diệu Chân trì trệ, đã cảm thấy có chút không thích hợp.

Rõ ràng ngày đó khi dừng lại ở thôn trang, nàng ta dùng cớ là thân thể Tô Khánh Xuân không khỏe, làm sao có thể biến thành xa phu Lưu đại thân thể không khỏe đây?

Nàng ta còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói của Diêu Hồng:

"Sau khi dừng lại vài ngày, đến lúc xe rời đi, người trong trang liền phát hiện thi thể Lưu Đại." Vẻ mặt Diêu Hồng có chút khó coi, nhịn lại nhịn, cuối cùng thở ra một hơi thật dài:

"Theo như lời của người trong trang nói, hai ngày trước khi tỷ đệ Diệu Chân rời đi, chưa từng thấy y lộ diện lần nữa..."

Ánh mắt của ông rơi xuống trên người Tô Diệu Chân, dần dần trở nên lợi hại:

"Cho nên người trong trang đoán được ngày thứ hai y vào trang đã chết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc