SAU KHI NGOÀI Ý MUỐN ĐÁNH DẤU ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN

Hạ Trăn thần sắc nghiêm túc.

Tạ Nhạc Phong mím môi: "Anh biết rồi. "

"Anh sẽ an phận trong những ngày tới và hòa hợp với các đồng đội thân yêu của mình."

Nói đến hai chữ đồng đội, Tạ Nhạc Phong cố ý tăng thêm ngữ khí, hướng về phía Cố Tử Chương âm dương quái khí nói: "Kế tiếp chiếu cố nhiều hơn, đồng đội. "

Chỉ là Cố Tử Chương cũng không để ý tới cậu, ôm bả vai Hạ Trăn nói: "Đi thôi, đồng đội. "

Hạ Trăn: "Xin gọi tôi là đội trưởng. "

Cố Tử Chương trả lời: "Được rồi, đội trưởng. "

Phía sau Lục Khởi an ủi vỗ vai Tạ Nhạc Phong, "Cậu hẳn là thu hồi thành kiến của cậu đi, đây là lựa chọn của Tiểu Trăn. "

Lúc này Tạ Nhạc Phong đã thu hồi tất cả biểu tình phía trước, dưới động tác của Lục Khởi, cậu chậm rãi suy sụp bả vai nói: "Tôi biết rồi."

Một nhóm bốn người lên phi thuyền hàng không theo thông tin của nhiệm vụ.

Trường Quân Đội Độ Nhất Đế Quốc nằm ở phía bắc của ngôi sao C-54SXX, trong khi địa điểm thi đấu đồng đội nằm trong khu rừng Yano ở phía nam của ngôi sao C-54SXX, bởi vậy trường quân đội thống nhất các thí sinh dự thi đều dùng phi thuyền hàng không làm phương tiện di chuyển để đến đó.

Bọn họ vừa tìm thấy chỗ ngồi của mình thì thấy một đoàn người năm người đi qua, dẫn đầu là một omega, ba alpha và một beta đi theo phía sau.

Lối đi bên cạnh ghế tàu rất hẹp, một lối đi chỉ có thể chứa được hai người, đặc biệt là Cố Tử Chương đang đi ở phía trước, trực tiếp đụng phải đối phương.

Trí nhớ của hắn rất tốt, rất nhanh nhận ra omega dẫn đầu là Lê Ngữ, lúc trước có đến tìm hắn mời tham gia tổ đội, phía sau là Ngụy Tu Kiệt và Trình Lam, hai người còn lại hắn cũng không quen biết.

Lê Ngữ cũng nhận ra Cố Tử Chương, cậu ta còn nhớ rõ mâu thuẫn thời gian trước, sắc mặt nhất thời trở nên không tốt, do dự không tiến lên, không muốn tới gần Cố Tử Chương một bước.

Ngược lại Ngụy Tu Kiệt, hắn vừa nhìn thấy Cố Tử Chương, trên mặt lập tức treo nụ cười âm trầm, lướt qua Lê Ngữ đứng trước mặt bốn người Cố Tử Chương: "Yo, đã lâu không gặp."

Nhìn thấy bốn người trước mặt nhìn qua, Ngụy Tu Kiệt cười càng thêm vui vẻ: "Nghe nói các cậu phải đi tiêm thuốc ức chế, chẳng lẽ các cậu lo lắng mình đụng phải omega trên sân thi đấu sao? "

Dừng lại trong chốc lát, hắn lộ ra vẻ mặt "thì ra là như thế", khoa trương đến mức khiến mọi người nhìn rõ ràng, nói với Cố Tử Chương: "Khó trách lúc trước Lê Ngữ tìm cậu tổ đội, cậu lại không muốn, thì ra ngay cả đến gần omega cũng được sao? "

"Đường đường là Cố Thần mà ngay cả omega cũng không đụng được." Ngụy Tu Kiệt nói xong, đột nhiên đổi thành biểu tình sáng ngời đại ngộ, "À không, tôi quên mất, bên cạnh Cố Thần ngay cả một cái beta cũng không xuất hiện, có lẽ ngay cả beta cũng không đụng được ha ha ha. "

Ngụy Tu Kiệt mỗi một câu đều nói đến omega, Lê Ngữ nghe được trong lòng quả thực không thoải mái, chỉ là lần trước Cố Tử Chương làm cậu mất mặt, so sánh qua lại cậu ta liền không có ngăn cản Ngụy Tu Kiệt.

Ngược lại bộ dáng xem kịch vui, chờ xem Cố Tử Chương chê cười.

Nhưng mặc cho Ngụy Tu Kiệt nói như thế nào, Cố Tử Chương cũng không có phản ứng, tựa như coi bọn họ là không thấy.

"Thật ồn ào." Tạ Nhạc Phong nghe được trong lòng khó chịu, mở miệng cắt ngang lời Ngụy Tu Kiệt.

Ngụy Tu Kiệt trừng mắt: "Anh nói gì vậy? "

"Tôi nói gì?" Khóe miệng Tạ Nhạc Phong hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra khinh thường nhìn về phía năm người đối diện, "Tôi sao lại nghe được tiếng sủa ở đâu không ngừng vang lên, thì ra là chó con của Lê Ngữ nuôi, rõ ràng là một omega đáng yêu như vậy, sao lại thích nhặt một ít rác rưởi đặt ở bên người. "

" Tạ Nhạc Phong! " Lê ngữ khí đến run tay, "Cậu là tên khốn! "

Ngụy Tu Kiệt sắc mặt khó coi: "Tạ Nhạc Phong, miệng anh nên rửa cho sạch sẽ một chút! "

Trình Lam đang định nói cái gì đó, kết quả bị Ngụy Tu Kiệt cướp trước: "Chuyện của Trình Lam thì có liên quan đến cậu sao, ngược lại là cậu, bắt nạt một omega yếu đuối như vậy, mặt mũi của alpha mới bị cậu làm mất sạch! "

Tạ Nhạc Phong vẻ mặt ghét bỏ, giống như là nghi vấn lại khẳng định nói: "Tại sao tôi lại nghe được chó sủa bên tai? "

Ngụy Tu Kiệt bị lời này k1ch thích, đầu óc nóng lên, hung tợn tiến lên, muốn kéo Tạ Nhạc Phong lại đây, nhưng mà động tác của hắn bắt không.

Tạ Nhạc Phong tránh thoát động tác của hắn, điều này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, có thể nói là vặn vẹo.

Còn chưa đợi Ngụy Tu Kiệt có động tác tiếp theo, Lục Khởi âm thầm phóng ra một viên bi nhỏ, trong nháy mắt đánh trúng bắp chân Ngụy Tu Kiệt, làm cho bắp chân Ngụy Tu Kiệt mất đi khí lực, thân thể mềm nhũn nhất thời quỳ xuống.

Tạ Nhạc Phong thấy vậy, ha hả cười một tiếng: "Tôi một chút cũng không tùy tiện, sẽ không nhìn chó quỳ xuống liền tùy tiện dạy chó nói chuyện. "

Ngụy Tu Kiệt đứng lên, còn muốn động tác, sau đó bị Hạ Trăn một cước giẫm trở về.

Hạ Trăn mặt không chút thay đổi, từ trên xuống dưới nhìn Ngụy Tu Kiệt đang quỳ trên mặt đất, thanh âm bình thản vô ba: "Bạn học, trong lúc chuẩn bị thi đấu, xin đừng gây sự ẩu đả. "

Hạ Trăn nhìn như không dùng sức, trên thực tế Ngụy Tu Kiệt đã cảm giác bả vai tê dại, hơn nữa Hạ Trăn cũng không có thu liễm chất dẫn dụ trên người.

Cảm giác áp bách mà chất dẫn dụ của alpha cấp S mang đến làm cho hắn khiến hắn trở nên hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống, thân thể hoàn toàn không thể động đậy.

Bốn người phía sau không nhận ra được tình hình ởphía trước, nhìn thấy Ngụy Tu Kiệt ngoan ngoãn quỳ xuống, không nhúc nhích, chỉ cảm thấy Ngụy Tu Kiệt sợ hãi đối đầu với Hạ Trăn thân là bộ trưởng bộ phận kỷ luật.

Bọn họ cũng không muốn chống lại Hạ Trăn, nếu bị Hạ Trăn đánh dấu cho tội danh không cần thiết, làm chậm trễ trận đấu, đó mới là chuyện lớn.

May mà Tạ Nhạc Phong không nghe được ý nghĩ của bọn họ, bằng không nhất định phải để cho bọn họ hiểu rõ tội danh không cần thiết.

Thế nhưng hắn không nghe được, cho nên lúc Hạ Trăn thả người, hắn cái gì cũng không biểu thị, tùy ý năm người đối diện rời đi.

Cố Tử Chương hoàn toàn không biết năm người đối diện rời đi như thế nào, vừa rồi khi Hạ Trăn thả chất dẫn dụ của mình ra, tuy rằng Hạ Trăn đem phạm vi phát tán chất dẫn dụ ở một khoảng rất nhỏ, nhưng hắn vừa lúc đứng ở bên cạnh Hạ Trăn, chất dẫn dụ có thể nói là nhào tới mặt.

Chờ hắn phản ứng lại, hắn đã đi theo phía sau Hạ Trăn, chuẩn bị ngồi đến bên cạnh Hạ Trăn, sau đó bị Tạ Nhạc Phong ngăn lại, dễ dàng kéo đến vị trí đối diện ngồi xuống.

Lục Khởi ngồi ở ghế bên cạnh nhìn hắn ngồi xuống, còn lộ ra nụ cười.

Tạ Nhạc Phong vừa ngồi xuống, liền nói với Cố Tử Chương: "Tôi thật sự coi trọng cậu, người khác đều bắt nạt tới cửa, cả phản ứng cậu cũng không có. "

Nói xong, cậu thoáng ai oán nhìn về phía Hạ Trăn, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Cho nên Trăn Nhi rốt cuộc làm sao bị cái này làm cho tức giận?

Hạ Trăn không đáp lại, hơn nữa còn bảo Tạ Nhạc Phong câm miệng.

Cố Tử Chương cũng không sao cả, hơn nữa tuy rằng không nói rõ, hắn có thể cảm giác được bảo vệ đằng sau hành vi của bọn họ, cho dù được sự đãi ngộ như vậy đều dựa vào ánh sáng của danh tổ đội, nhưng cuối cùng người thụ hưởng vẫn là hắn.

Đối mặt với tạ Nhạc Phong và Lục Khởi hai người không quá quen thuộc, Cố Tử Chương hiếm thấy nói thêm vài câu: "Tôi chỉ là cảm thấy không cần phải thực hiện hành vi tốn miệng lưỡi này, lời nói của hắn cũng không có thương tổn đến tôi, huống chi các anh cũng đã phản kích trở về. "

Cuối cùng, Cố Tử Chương chỉ đề tài về phía Hạ Trăn: "Tôi muốn ghi nhớ lời dạy của Hạ bộ trưởng, tuyệt đối không lén lút gây sự ẩu đả. "

Hạ Trăn nghe được câu cuối cùng, hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là như vậy. "

Trong một khoảnh khắc, Tạ Nhạc Phong vốn định trào phúng Cố Tử Chương, nhưng lời nói vừa đến bên miệng liền bị ép nuốt vào, sau đó đảo mắt nhìn thấy Lục Khởi cũng giống cậu lâm vào trầm tư.

Cậu nghĩ, có lẽ vừa rồi cậu cũng không có nghe nhầm.

Nhưng cậu nhìn biểu tình của Hạ Trăn và Cố Tử Chương, lại giống như đã quen rồi.

Một tiếng hừ vừa rồi quả nhiên là ảo giác của cậu, không sai!

Cố Tử Chương nhìn thấy sắc mặt nặng nề của hai người còn lại, không tiếp tục nói tiếp, chỉ là có một Cố Tử Chương nho nhỏ đang vui vẻ đi lại vài vòng ở trong lòng.

Đây là sự ăn ý giữa hắn và Hạ Trăn.

Trong lúc nhất thời, bốn người đều không nói gì, yên lặng sắp xếp lại ba lô nhiệm vụ của mình.

Lục Khởi từ trong ba lô lấy ra một thứ nặng trịch, mở ra dặt lên mặt bàn, nói với ba người còn lại, kỳ thật chủ yếu là nhằm vào Cố Tử Chương và Hạ Trăn lần đầu tiên tham gia.

"Đây là quần áo chiến đấu, chúng ta phải mặc tốt, quần áo tương ứng với mỗi một điểm trí mạng trên thân thể đều được trang bị cảm ứng, chúng ta tập kích vào quần áo đối phương những nơi này, hệ thống sẽ tự động gia tăng một phần."

Sau đó, Lục Khởi lại lấy ra một chiếc vòng tay thông minh: "Cái này chính là dùng để phân biệt thân phận của chúng ta, đem số cá nhân truyền vào là được, cái nút màu vàng dưới vòng tay kia dùng để cầu cứu, không nên tùy tiện thử. "

Cố Tử Chương mò mẫm một chút, rất nhanh mặc quần áo chiến đấu, sau đó cầm lấy vòng đeo tay thông minh kích hoạt, nhập số cá nhân, siết chặt vòng tay đến cổ tay.

Lục Khởi nhìn thấy tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề, ho một tiếng, chính giọng nói: "Vừa rồi năm người kia các cậu đều nhìn thấy, đội ngũ quán quân năm ngoái, chỉ là năm nay xem bố trí, sức chiến đấu so với năm ngoái thấp hơn một chút, nhưng cũng không thể khinh thường. "

Vốn những thứ này hẳn là do Tạ Nhạc Phong đến nói, nhưng nhìn trạng thái trầm thấp của Tạ Nhạc Phong, xác suất lớn sẽ không nói chuyện cho tốt, hắn liền dứt khoát chủ động nhận lấy việc giới thiệu này.

Lục Khởi sử dụng trí não chiếu ra bốn bức chân dung, "Đây là bố trí đội ngũ quán quân năm ngoái, đội trưởng hệ Đào Niên, đội viên y khoa Lê Ngữ, hệ chỉ huy Trình Lam, hệ robot Ngụy Tu Kiệt, hệ điều tra Chung Kỳ. "

"Năm nay Đào Niên và Chung Kỳ sắp tốt nghiệp, trước mắt đang thực tập trong quân đội, không nằm trong phạm vi cân nhắc của chúng ta."

Nói xong, Lục Khởi gạch bỏ bản đồ chân dung của Đào Niên và Chung Kỳ, tăng thêm hai tấm hình tượng người, "Hai đội viên mới được thêm vào, một người là Mạc Tư Nguyên hệ chỉ huy, một người là Diêu Trí Thần khoa tác chiến điều tra. "

" Tên Diêu Trí Thần kia phản bội chúng ta! " Tạ Nhạc Phong đột nhiên nghe được cái tên này, tức giận đấm đấm mặt bàn: "Trăn nhi, nếu ở trên sân đấu đụng phải tên này em phải giúp anh gõ chết hắn! "

Hạ Trăn lạnh nhạt nhìn ảnh chụp của Diêu Trí Thần, là một nam nhân thoạt nhìn ôn hòa lễ độ.

Diêu Trí Thần là đồng đội của Tạ Nhạc Phong và Lục Năm ngoái, năm nay Tạ Nhạc Phong chủ động đề nghị tiếp tục tổ đội, kết quả Diêu Trí Thần không đồng ý cũng không cự tuyệt, nhóm chat đoàn đội đã cũng thêm vào, chính là không có nhắn tin.

Thẳng đến ngày báo danh cuối cùng, Tạ Nhạc Phong tìm tới cửa, Diêu Trí Thần mới chính thức nói cho Tạ Nhạc Phong, hắn đã tìm được đội ngũ khác rồi.

Hôm đó Tạ Nhạc Phong ở trong nhóm chat cuộc thi đoàn đội trào phúng Diêu Trí Thần, Diêu Trí Thần lúc ấy liền thoát ra khỏi nhóm chat.

Sau đó Hàn Phong liền tìm mấy người nói muốn thêm đồng đội, sau đó Hạ Trăn liền đồng ý cho Cố Tử Chương thêm vào.

Về phần Tạ Nhạc Phong trong miệng phản bội, Hạ Trăn nói: "Tổ đội là ý nguyện cá nhân, chưa nói đến phản bội, cậu không nên hành động theo cảm tính, trong trận đấu không được cố ý đả thương người khác."

Tạ Nhạc Phong nhụt chí nằm sấp trên bàn: "Trăn nhi em rốt cuộc đứng ở bên nào? "

Hạ Trăn không để ý tới cậu, nói tiếp: "Hắn sẽ đồng ý gia nhập đội ngũ này, xác suất lớn chính là muốn lấy được giải quán quân. "

Nghe nói như vậy Tạ Nhạc Phong kích động: "Được, chúng ta liền đoạt giải quán quân, làm cho hắn hối hận đi. "

Tạ Nhạc Phong ôm bả vai Hạ Trăn, "Có Trăn nhi chúng ta ở đây, còn sợ không lấy được quán quân sao? "

Sau đó hắn nhìn về phía Cố Tử Chương, "Miễn cưỡng mạnh mẽ tính thêm cậu vào, ba người đứng đầu hệ robot cùng đệ nhất hệ chỉ huy đều ở chỗ này, quán quân còn không phải rất dễ dàng lấy dễ như trở bàn tay sao. "

Bình luận

Truyện đang đọc