SAU KHI NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC TÌNH

Editor: Lục Trong tay Sở Mộ bưng chén rượu nhìn nhau với Tề Ninh trong chốc lát, lúc sau Tề Ninh mới phản ứng tiến đến, hô lên theo bản năng: "Vương, vương gia?" Chợt đôi mắt Tề Ninh dâng đầy hơi nước, ánh mắt lộ ra một tia thất vọng. Đang lúc Sở Mộ không hiểu cô em vợ này thất vọng với vị tỷ phu là hắn ở điểm nào, thì Tề Ninh đã giơ ngón tay chỉ vào Sở Mộ, vô cùng đau khổ mà gào khóc: "Mấy tên nam nhân các người, chả một ai tốt đẹp hết. Ta và tỷ tỷ đúng là có mắt như mù!" Một bên nàng khóc, bên kia lực nhéo lỗ tai Tiết Ngọc Chương vẫn chưa từng giảm, ngược lại đang có dấu hiệu ngày càng tăng. Nàng vừa vặn vừa véo làm Tiết Ngọc Chương kêu oai oái không ngừng, làm tình huống càng thêm hỗn loạn. Sở Mộ cũng không biết tại sao sự việc lại thành ra như này, tiếp tục đợi để để tình hình lắng xuống dường như cũng không ổn cho lắm. Hắn đi đến trước mặt Tề Ninh và Tiết Ngọc Chương, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chẳng hé nửa lời, xua tay rời đi, bước hai bước thì đột nhiên nhớ ra gì đó, quay sang hỏi cái tên La Dũng đang rơi vào mơ hồ: "Là Vương phi kêu các ngươi tới giúp Quận vương phi đến bắt Quận vương?" La Dũng gật đầu như giã tỏi: "Vâng ạ." Sở Mộ gật đầu, lại hỏi: "Vương phi cũng tới sao?" "Đang ở, ở bên ngoài ạ." La Dũng cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh rồi. "Quá hồ đồ! Nàng là một nữ tắc nhân gia(*) sao có thể tùy tiện đến nơi như thế này được? Còn ra thể thống gì nữa!" Sở Mộ lạnh mặt giận dữ hỏi: "Nàng thật sự đang ở bên ngoài?" (*) Là tấm gương để những người phụ nữ khác noi theo "Dạ dạ, ở bên ngoài." Đột nhiên La Dũng có cảm giác như mình đang bán đứng Vương phi vậy, sự hổ thẹn kinh ngạc sợ hãi cùng nhau đánh úp làm gã càng cúi đầu càng thấp, cả người run lẩy bẩy. Sở Mộ bỏ lại một tiếng hừ lạnh, cứ thế ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra nhã gian, bộ dáng hung thần ác sát ấy đúng là đang muốn giáo huấn người khác đây mà. Bên trong nhã gian lặng ngắt như tờ, lập tức nghe được Sở Mộ đang ra phía sau, gọi một tên bào đường ở Quỳnh Chi Lâu lại hỏi: "Cửa sau ở chỗ nào?" Những người trong phòng: ... La Dũng nhìn bóng lưng Vương gia đi tới chỗ cửa sau, thở ra một hơi thật dài, lau xong mồ hôi đầy mình rồi mới bỗng nhớ ra một việc —— Vương phi đang ở ngay cửa sau luôn đó! ******************* Sở Mộ cấp tốc đi về hướng cửa sau của Quỳnh Chi Lâu, sợ bị Tề Dư trông thấy, không phải do hắn sợ nàng, chỉ nghĩ là nên tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết mà thôi. Rất nhanh Sở Mộ đã nhìn thấy được cánh cửa sau khép chặt ấy, trên cửa có gắn khóa. Thấy vậy Sở Mộ lui về sau hai bước, cười cười nhìn bức tường cao hơn một người trước mặt, chân nhảy một phát, tay nắm mép tường, lật cả người qua, lưu loát chuyển mình xoay người tiếp đất. Loại sân này đối với Nhiếp chính vương dũng mãnh thiện chiến mà nói, leo sang tường cũng giống như bước trên đất bằng vậy, dễ như chơi ấy mà. Sở Mộ cũng không đứng lại quá lâu, xoay người đi ngay, ai ngờ phía sau bỗng có ánh lửa bật sáng, đồng thời vang lên một giọng nữ: "Quận vương tính chạy đi đâu thế? Chúng tôi đã chờ ngài ở đây lâu lắm rồi đấy." Giọng nói này nghe hơi quen tai, hình như là của đại nha hoàn bên người Vương phi thì phải... Ánh lửa nổi lên khắp bốn phía, vây quanh bóng lưng của Sở Mộ. Hiển nhiên bọn họ đã cho rằng hắn là Tiết Ngọc Chương, chờ sẵn ở chỗ này để hắn tự chui đầu vào lưới. Đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tường ban nãy, đang cân nhắc xem có nên trèo qua lại không thì phía bên kia của cửa sau truyền đến vài âm thanh. Cửa bị mở từ bên trong, Tiết Ngọc Chương mặc Tề Ninh nắm chặt lỗ tai của mình kéo tới. Minh Châu và mọi người trong Vương phủ thấy có hai bóng dáng bước ra từ cửa sau thì vô cùng sửng sốt, Quận vương phi và Quận vương ở bên kia, vậy người đang đứng trước mặt họ là ai... Sở Mộ xoay người lại, để mặt mình được rọi sáng dưới ánh lửa, Minh Châu và mọi người trong Vương phủ đồng loạt hít sâu một hơi đầy khí lạnh, không hẹn mà cùng quỳ xuống hành lễ với bức tường đối diện. Tình huống này đã không thể dùng từ "xấu hổ" để hình dung nữa rồi, Sở Mộ nhìn một vòng những hạ nhân đang quỳ của Vương phủ, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên chiếc xe ngựa trong góc tối phía đối diện. Rèm cửa sổ xe được vén lên, phía sau rèm, Tề Dư phô bày dung nhan thanh nhã động lòng người của mình, trên mặt cũng đầy vẻ khó hiểu giống như những hạ nhân trong Vương phủ. Sở Mộ thở dài một hơi, cảm giác chẳng thể nào diễn tả cảnh ngộ này chỉ bằng một từ "xấu hổ" là xong đâu. Khoát tay cho những hạ nhân đang quỳ của Vương phủ đứng lên trước, Sở Mộ khoanh tay đi về hướng xe ngựa, hắn vừa thong thả vừa chậm rãi bước đi như chốn không người, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà leo lên xe ngựa của Tề Dư. Tề Dư thu tầm mắt lại, buông rèm cửa sổ xuống, bình tĩnh nói với người bên ngoài một câu: "Hồi phủ." Giọng điệu bình thản, cứ như người vừa bị bắt gặp leo xuống từ bức tường của thanh lâu không phải tướng công nhà mình mà chỉ là một người xa lạ nào đó. Bầu không khí trong xe rất vi diệu, mặt ngoài Sở Mộ như đang bình tĩnh lắm, nhưng thật ra nội tâm lại tựa sóng cuộn biển ngầm. Trong đầu cứ lo lắng nghĩ xem nên nói thế nào để Tề Dư tin rằng, bản thân chỉ đến đây với mục đích khuyên nhủ Tiết Ngọc Chương và muội muội của nàng hoà thuận lại với nhau mà thôi... Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, mắc mớ gì hắn phải giải thích với nàng cơ chứ? Nàng ta lầm hay không lầm thì có gì khác nhau đâu? Sở Mộ hắn muốn làm gì chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt của Tề Dư mới được à? "Vương gia..." Đột nhiên tiếng của Tề Dư vang lên, trong lòng Sở Mộ đang căng thẳng, không đợi nàng hỏi xong đã giành nói trước, bộ dạng vô cùng nghiêm túc giải thích: "Sự việc không hề giống như nàng đã nghĩ. Lúc ta đi trên đường thì tình cờ gặp được Tiết Ngọc Chương, sau đó hắn đề nghị tới chỗ cái gì lâu đó, lúc ấy ta không nghĩ nhiều mà đi theo hắn..." "Vương gia, ngài đè lên ống tay áo của thần thiếp." Tề Dư lạnh lùng cắt ngang lời Sở Mộ, rõ ràng chẳng có hứng thú gì với việc tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Quỳnh Chi Lâu vào đêm nay, thậm chí nó còn chưa quan trọng bằng tay áo của nàng. "..." Sở Mộ quay đầu đi, môi hơi mím lại. Dù cho hắn hạ mình giải thích, nhưng người ta cũng đâu có cần. Nhúc nhích cơ thể, để Tề Dư kéo tay áo bị mình ngồi lên về. Cứ tưởng ít nhất nàng sẽ nói câu gì đó, nào ngờ nàng thật sự không hề quan tâm. Lòng dạ Sở Mộ bất ổn, lúc thì nóng lúc lại lạnh, hắn nhắm chặt hai mắt, cố nhịn xuống xung động muốn quay sang nhìn cảm xúc của Tề Dư. Xe ngựa phía sau bọn họ phát ra tiếng ồn ào, bên tai là tiếng rên la không dứt của Tiết Ngọc Chương. Sở Mộ nhìn thoáng về phía Tề Dư, chỉ thấy người nọ vô vàng thân thiết vén rèm xe ngựa lên, nói với Minh Châu vẫn luôn đi theo bên ngoài: "Sau khi hồi phủ kêu người đi mời đại phu tới." Tề Ninh ra tay không nặng không nhẹ, đánh người chuyên môn đánh mặt, nếu không chữa trị kịp thời, chắc chắn ngày mai mặt của Tiết Ngọc Chương sẽ rất thảm. "Vương phi, trễ thế này rồi, chỉ sợ tất cả y quán đều đã đóng cửa." Trước giờ trong Vương phủ nếu có người bị bệnh vẫn luôn mời thái y, chỉ là Quận vương đánh nhau với Quận vương phi thuộc vào việc nhà, mời thái y thì nghe hơi quá. Nên Tề Dư mới muốn Minh Châu mời đại phu ở ngoài đến trị. Tề Dư còn đang do dự xem có nên phái người đi Thái y viện hay không, chợt nghe Sở Mộ ở bên cạnh lạnh giọng nói: "Không ngờ nàng lại quan tâm muội phu đến vậy." Đối với tên nam nhân khác thì quan tâm lắm, còn nam nhân của mình lại thờ ơ hờ hững, phụ đức(*) để đâu hết rồi hả! (*) Tính nết cần có của người vợ Thế mà ngoài miệng lại nói: "Về tới rồi cứ để Lâm Khâm qua xem đi." Tề Dư biết, Lâm Khâm là quân y dưới trướng của Sở Mộ, còn là y sư chuyên dụng cho Sở Mộ, y thuật khỏi phải nói, cái quan trọng là sao hắn lại bỗng nhiên tốt bụng thế này. Bất quá để Lâm tiên sinh đến xem tốt hơn nhiều so với việc kinh động đến thái y trong cung, Tề Dư gật đầu với Sở Mộ, dịu dàng nói: "Đa tạ vương gia." Chỉ cần nàng vừa mở miệng thôi, ánh mắt của Sở Mộ đã lập tức không khống chế nổi mà rơi trên người nàng. Trong xe ngựa mờ tối, hình dáng xinh đẹp phảng phất của nàng là thứ ánh sáng duy nhất Sở Mộ tìm kiếm, bộ dáng nàng rủ mắt nhìn như vô cùng ngoan ngoãn, lông mi dài để lại một cái bóng nhỏ trên mặt nàng. Đôi ngươi tối sầm, lòng dạ Sở Mộ xao động, đưa ánh mắt dời theo lông mi của nàng, dừng tại cánh môi trơn bóng xinh xắn nọ, dường như trên đó được thoa một lớp son mỏng, không biết nó có hương vị gì nhỉ. Có lẽ là do ánh nhìn của Sở Mộ quá mức mãnh liệt, làm Tề Dư cảm nhận được, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn nhau, Sở Mộ không tránh không né, nhíu mày dứt khoát hỏi: "Bổn vương xuất hiện ở Quỳnh Chi Lâu, nàng không thấy tức giận chút nào sao?" Tề Dư thu tầm mắt lại, điểm đạm đáp: "Vương gia xuất hiện tại nơi đó, chắc hẳn là có lý do của ngài, thần thiếp làm sao có thể giận dữ cho được." Câu trả lời này nhìn như không hề có vấn đề, trên thực tế thì lại sai vô cùng. Sở Mộ cười lạnh, chỉ chỉ phía sau xe ngựa: "Kia mới là phản ứng chân thật nhất của người vợ khi thấy tướng công nhà mình đến Quỳnh Chi Lâu." Tề Dư lạnh nhạt hếch mày: "Mặc dù gia muội đã làm vợ người ta, song tuổi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu rõ sự tình một cách đúng mực, về sau thần thiếp sẽ tự mình dạy cho muội ấy." Hắn nhíu mày. "Ngược lại bổn vưong cảm thấy hành động của vị muội tử kia của nàng đáng yêu hơn nàng nhiều. Ít nhất thì có chân tình mới làm như thế." Sở Mộ úp úp mở mở, nghĩ muốn lấy lòng nàng mới nói vậy, cứ tưởng rằng nàng nhìn thấy mình xuất hiện ở chốn thanh lâu thì ít nhiều gì cũng sẽ hỏi hắn vài ba câu, rồi sẽ nghe hắn giải thích. Chẳng ngờ rằng người vợ này vô cùng lạnh lùng, không chỉ không hỏi, mà cảm xúc còn chẳng có chút dao động nào. Tề Dư cúi đầu chỉnh ống tay áo không nhăn không loạn của mình, tựa như chẳng hề nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Sở Mộ: "Nếu Vương gia muốn xem phản ứng chân thật, thì lần tới khi ngài đến Quỳnh Chi Lâu, cứ nói cho Như phu nhân biết, không chừng với tâm tính thủ đoạn của Như phu nhân, hành động hẳn sẽ còn thật hơn so với gia muội đấy." Câu đầu tiên nói ra đã làm Sở Mộ nghẹn họng. Không hiểu gì về phong tình của nữ nhân. Bất quá nàng đã chủ động nhắc tới sư muội, vậy nghĩa là nàng ít nhiều gì cũng có ghen với sư muội rồi. Nghĩ đến điều này, tâm trạng buồn bực cả đêm của Sở Mộ đột nhiên tốt lên thấy rõ. Tề Dư chả dư sức để xem xem tâm trạng của Sở Mộ thế nào, giờ nàng chỉ đang lo lắng về việc của Tề Ninh và Tiết Ngọc Chương. Đêm nay náo loạn như thế, không biết phải giải quyết làm sao mới được đây. Sau khi xuống xe ngựa, Tề Dư để quản gia dẫn Tề Ninh và Tiết Ngọc Chương đến khách viện, Tề Dư cũng cùng đi đưa họ qua đó. Sở Mộ thì không có hứng thú đi theo, gọi Hàn Phong đi mời Lâm Khâm lại, sau đó mình tự trở về chủ viện trước. Tiết Ngọc Chương mũ miện lệch lạc, mặt mũi bầm dập, quần áo xốc xổ ngồi trên ghế tựa, hốc mắt hồng hồng, cũng không biết là khóc hay còn đang tức giận. Nhưng Tề Ninh trái lại lông tóc vô thương, chỉ ngồi ở kia mà nhíu mày hờn dỗi. Việc làm Tề Dư cảm thấy Tiết Ngọc Chương chưa đến nỗi nào là bất luận bị Tề Ninh đánh mắng nặng nề ra sao, hắn vẫn chưa từng có ý muốn đánh trả lại. Bình Dương Quận vương phủ là Võ tướng, Tiết Ngọc Chương không tài cáng gì thật, song từ nhỏ cũng đã từng học vài chiêu thức quyền cước, nếu muốn đánh trả, Tề Ninh sao có thể là đối thủ của hắn. Vì nguyên nhân này nên Tề Dư mới nguyện ý giúp đỡ để Tề Ninh và hắn tiếp tục bên nhau. Đại phu còn chưa tới, Tề Dư vội gọi bà tử trong Vương phủ đến để xoa trứng gà cho Tiết Ngọc Chương. Tiết Ngọc Chương là cục cưng của Tiết thái phi, bị thương một chút thôi đã làm bà đau lòng đến chết rồi, thế nên đêm nay Tề Dư chỉ có thể dẫn họ về Vương phủ. "... Buổi chiều ta đến Quốc công phủ tạ lỗi, đã cầu xin nàng như con như cháu rồi, vậy mà nàng vẫn không chịu về với ta. Lúc ta đang đi trên đường thì gặp Vương gia, Vương gia đưa ta đi uống rượu, bọn ta liền tới Quỳnh Chi Lâu, chỉ uống chút rượu thôi, còn mấy cô nương kia đều là do Vương gia kêu đến, ta ngàn vạn lần cũng không dám làm bậy." Tiết Ngọc Chương vừa xoa trứng gà, vừa giải vây cho mình. Tề Ninh nghe gã nói thế, nghĩ thế mà lại dám đem tất cả tội danh đêm nay đổ hết lên người Vương gia, nhịn hết nổi lại phải giáo huấn: "Ngươi còn dám nói láo. Lí do gì ta không về với ngươi sao không nói luôn? Tỷ, muội không giấu gì tỷ, vài ngày trước, hắn đi lên núi bài bạc cùng người ta, đánh đến quên trời quên đất. Ngày thường hắn mang đồ đạc trong nhà đi cầm để đánh bạc muội không nói, nhưng tỷ có biết hắn thua cái gì không? Nhà! Nợ đến ba vạn hai lượng bạc, hắn liền định đem cả toà Quận vương phủ đi đưa cho người ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc