SAU KHI NHIẾP CHÍNH VƯƠNG TRÚNG ĐỘC TÌNH

Editor: Miên

Sau khi từ An đường trở về, Tề Dư trực tiếp về công phủ, trong phủ quốc công mấy ngày này đều náo nhiệt, những thúc bá kia cứ đến rồi lại đi, khiến Tề Chấn Nam phải đến biệt viện ở. Tề Chấn Nam không ở nhà, trong nhà đều là nữ quyến, những tưởng bọn họ không tiện ở lại, không nghĩ tới bọn họ còn không bỏ qua, tiếp tục để thê tử của bọn họ ngồi canh.

Tề Dư gặp Tần thị, Tần thị thật sự đã quá phiền chán với việc này, thấy Tề Dư liền chỉ vào quang cảnh của ngoại viện nói:

"Ngươi có thấy gì không? Bọn nó đây là quyết tâm muốn làm loạn mà."

Tề Dư an ủi Tần thị:

"Tổ mẫu để ý làm gì, không đáng chút nào."

"Ta cũng không nghĩ sẽ giúp nàng, nhưng An gia có việc, cha ngươi liền giúp đỡ, có thể có một số việc không thể giúp, cũng không biết nàng ta muốn ồn ào bao lâu nữa." Tần thị cảm khái.

Tề Dư cũng không nói nên lời đối với hành vi của An thị, lại không thể gấp gáp đuổi người, nói ra thì đều là thân thích của Tề gia, chạy tới chạy lui vẫn là làm mất mặt Tề gia. "Chấn nó cũng không biết nghĩ như thế nào , ngày thường là một người rất ổn thỏa, bây giờ sao chuyện gì đều nghe nàng An thị nói, quốc công phủ chúng ta sau này thành cái gì ."

Tần thị nói như vậy, Tề Dư cũng cảm thấy rất kỳ quái, tộc thúc của nàng Tề Chấn Anh trước nay là người biết quy củ, có chừng mực , sao bây giờ cũng bị An thị mê hoặc.

Bên này Tề Dư đang cùng Tần thị nói chuyện, bên kia An thị cùng hai tộc thẩm liền đã tìm tới cửa, hai tộc thẩm trông thấy Tề Dư liền nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp, lôi kéo tay Tề Dư.

Sau đó liền mở miệng khuyên nàng, lời lẽ tầm thường, cái gì mà một nhà gặp nạn, nhà khác không thể khoanh tay đứng nhìn, tận lực hỗ trợ.Nếu chúng ta không giúp đỡ, tương lai nhà chúng ta có việc, cũng không được người ta chiếu cố.

Những lời như vậy, Tề Dư chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe, hiện cũng có một chút đồng cảm với Tần thị, nàng vừa mới đến, còn cảm thấy phiền, Tần thị ngày ngày ở trong phủ, lỗ tai chắc chỉ muốn nổ ra .

Lúc đang nghĩ cách thoát ra, thì người gác cổng bên ngoài báo lại, nói là vương gia đến , bây giờ Sở Mộ nghiễm nhiên đã thành khách quen của Tề gia, Tần thị vừa nghe hắn đến , cao hứng tự mình ra cửa nghênh đón.

Sở Mộ mặc một áo choàng màu tím, trên tay cầm mũ quan, diện mạo hiên ngang, hùng hổ đi tới, thấy Tần thị nghênh đón ở hành lang, vội vàng chạy chậm tiến lên, hành lễ với Tần thị.

Tần thị tiến lên nâng đỡ: "Miễn lễ miễn lễ."

Sở Mộ gần đây biểu hiện tương đương tốt, đặc biệt là đối với trưởng bối của Tề Dư, Tần thị đối với Sở Mộ đã bắt đầu có chút vừa lòng .

"Ta mới từ tây sơn đại doanh trở về, biết Dư nhi đến quốc công phủ, liền tới đón nàng hồi phủ."

Sở Mộ đỡ Tần thị vào cửa, An thị cùng hai cái tộc thẩm đều đứng dậy chào hắn, Sở Mộ gật gật đầu với các nàng, xem như là đáp lễ.

Sở Mộ đi đến trước Tề Dư, tự nhiên hỏi nàng: "Có ổn không? Lần tới ngươi có thể nói sớm với ta, ta phái binh đi giúp ngươi."

Tề Dư cười nói: "Ta là đi đưa thuốc và cháo, cũng không phải đánh nhau, phái binh làm cái gì."

"Ta cảm thấy đau lòng cho nàng”. Sở Mộ hiện tại nắm bắt cơ hội và muốn bày tỏ cảm xúc của mình.

Tề Dư không nói gì về những lười nói hươu nói vượn của hắn. An thị ngồi ở một bên uống trà, nhìn Sở Mộ cùng Tề Dư thân thiết liền trong đáy lòng có chút không thoải mái. Tròng mắt An thị đảo quanh, buông chén trà trong tay, cười nói: "Ai da, nhìn Dư tỷ nhi cùng vương gia thân thiết như vậy, người làm trưởng bối như chúng ta cũng an tâm."

Ngữ điệu vừa chuyển, chỉ nghe An thị lại nói: "Nói thật, nếu kia không phải là di chiếu, Dư tỷ nhi hôm nay đã không là Túc vương phi, mà chỉ là Khang vương phi thôi."

An thị vừa thốt lên xong, toàn bộ trong sảnh liền an tĩnh lại, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng.

An thị làm bộ như nói lỡ lời, vội vàng bưng kín miệng, nói: "A, xem ta đã nói gì kìa. Vương gia ngài đừng để bụng,đừng để bụng."

Sở Mộ nhìn Tề Dư, trong ánh mắt mang theo câu hỏi, Tề Dư lại không cùng hắn trao đổi ánh mắt, mà là bình tĩnh lạnh nhạt uống trà, như thể không nghe thấy An thị nói gì.

Tần thị giận trừng mắt với An thị, hoà giải nói:

"Đừng nghe những chuyện gải dối hư ảo kia, uống trà đi."

Sở Mộ còn chưa mở miệng, chợt nghe bên cạnh một tộc thẩm nói:

"Thế nào là chuyện giả dối hư ảo? Lão phu nhân là người lớn tuổi , trí nhớ không tốt sao? Năm đó Dư tỷ nhi cùng Khang vương điện hạ vốn là một đôi a, cảm tình dường như rất tốt, lúc đó chúng ta đều cho rằng Dư tỷ nhi tương lai khẳng định là muốn làm Khang vương phi . Không nghĩ tới cuối cùng làm Túc vương phi."

"Đủ rồi!" Tần thị vỗ bàn giận dữ nói.

"Các ngươi mặt dày ở An gia, còn dám ở trong này đàm tiếu chuyện nhà ta. Mấy ngày nay ta không nói với các ngươi, là cho các ngươi giữ chút thể diện, bây giờ hãy cút ra khỏi Tề gia, đừng để ta thấy mặt các ngươi!"

Hai tộc thẩm nhìn Tần thị tức giận, vội vàng đứng lên, nhìn về phía an thị, là nàng ta châm ngòi, không nghĩ tới việc Tần thị lại tức giận như vậy, trực tiếp mở miệng đuổi người.

"Lão phu nhân đây nói gì vậy, đều là toàn gia thân thích, cũng không có nói sai câu nào, hai vị tẩu tử yên tâm đi, lão phu nhân của chúng ta là hiền lành nhất."

An thị nhìn Tần thị tức giận , liền biết mục đích của mình đã thành công, không mặn không nhạt đứng lên khuyên bảo. Ánh mắt nhìn về phía Tề Dư, ở trên mặt nàng nhìn ra một ít hoảng loạn, ai cũng biết lòng Tề Dư vững như núi Thái Sơn, nửa điểm tức giận đều không lộ rõ, trong lòng An thị không nhịn được nói thầm, Tề Dư không quan tâm đến việc đã đâm sau lưng Sở Mộ sao?

Còn đang nghi hoặc, Tề Dư liền đứng lên, đối Tần thị hành lễ nói:

"Hôm nay trong nhà nhiều người, ta không thể cùng tổ mẫu dùng cơm ."

Ánh mắt Tần thị lo lắng, trong lòng mắng nhiếc An thị. "Được, được" Tần thị nói.

Tề Dư nhìn thoáng qua Sở Mộ, Sở Mộ cũng cười từ biệt với Tần thị. Sauk hi hai người bọn họ đi rồi, An thị cũng không muốn ở lại, liền đứng dậy, nhưng bị Tần thị kêu lại:

"Ngươi đi đâu?"

An thị trả lời:

"Ta sẽ quay về, con dâu ở chỗ này sẽ khiến người không vui."

Tần thị hừ lạnh một tiếng:

"Ta nói ngươi đi sao?"

Chỉ vào hai tộc thẩm bên cạnh, nói:

"Ta là kêu các ngươi đi! Người đâu! Tiễn khách! Nói cho người gác cổng, trong khoảng thời gian này nếu là thân thích của Tề gia, một mực không tiếp!"

Tộc thẩm nhìn nhau, lại nhìn về phía An thị, hướng An thị cầu cứu. An thị nhịn xuống, bật cười với Tần thị nói:

"Mẫu thân không cần như thế, tình cảm thân thích sẽ bị rạn nứt."

Tần thị tức giận nói: "Giống loại này miệng lưỡi thị phi , cả đời sẽ không làm được việc gì! Đưa người đi! Người đâu tiễn khách!Cút —— "

Tần thị nhẫn nhịn mấy ngày nay, chính là vì câu rạn nứt tình cảm thân thích', có thể những người này được voi đòi tiên, ngày nào cũng đến quấy rầy, xem quốc công phủ là hậu hoa viên của các nàng, chuyện này cũng không sao, dù sao cũng là thân thích tới cửa, cũng ăn không bao nhiêu, dùng không bao nhiêu, Tần thị liền mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng các nàng lại làm ầm ĩ. Làm sao có thể tư động đến Dư tỷ nhi, loại thân thích vô liên sỉ này, không cần.

Hai tộc thẩm bị hộ viện Tề quốc công phủ trực tiếp kéo đi, An thị ngăn cản không xong, liền quay đầu nói thầm với Tần thị:

"Mẫu thân làm cái gì vậy, như vậy sẽ bị người ta biết Tề quốc công phủ chúng ta đem thân thích đuổi đi ra ngoài, người ta sẽ đàm tiếu như thế nào về chúng ta?"

"Những thứ kia không cần ngươi quản!" Tần thị lạnh lùng nói.

"An thị, từ lúc ngươi bước vào đây, ta chưa bao giờ muốn ngươi lập quy củ hầu hạ, mấy năm nay ngươi ở Tề gia đủ sướng khổ, chẳng lẽ bốn chữ ăn cây táo, rào cây sung, ngươi cũng không biết viết như thế nào?"

Tần thị quả thật rất ít tức giận, cũng quả thật như lời bà nói, tuy rằng là bà mẫu, nhưng chưa bao giờ đối An thị có yêu cầu gì, giống hôm nay trực tiếp răn dạy An thị như vậy, từ trước đến giờ chưa có qua.

"Ngươi ở Tề thị, lại luôn muốn quản chuyện An gia, An quốc công phủ như thế nào đều có người của An quốc công phủ quan tâm, ngươi đã gả vào đây, coi như nhập môn tùy tục." Tần thị giáo huấn,

An thị có điều không phục: "Mẫu thân ý tứ là, nữ nhi sua khi gả, liền không thể quản chuyện nương gia ư, nương gia gặp nạn cũng muốn khoanh tay đứng nhìn ?"

"Cũng không phải khó khăn gì!"

Tần thị nổi giận gầm lên một tiếng:

"Ngươi nói với quốc công chuyện này, nếu hắn có thể hỗ trợ, sao lại không giúp ngươi? Ngươi không những không có mắt, mà đầu óc cũng không dài được? An quốc công phủ sau lưng làm những thứ kia, ngươi nghĩ người khác đều bị mù không thấy gì sao? Lúc ngươi tiến vào Tề gia, Tề gia ta nếu là không chịu trách nhiệm thì ngươi có khóc đến khô mắt cũng không có khả năng gả đến Tề gia."

"Ta hôm nay nói chuyện rõ ràng với ngươi, không sợ ngươi giận! Nếu ngươi biết an phận, thành thành thật thật làm Tề quốc công phu nhân, thì thế nào cũng được , nếu ngươi tiếp tục ở đàng kia quấy gió trộn mưa, e sợ cho thiên hạ bất loạn, cũng đừng trách ta đối với ngươi không nể mặt."

An thị bị Tần thị mắng ngước đầu không nổi, nàng gả đến Tề gia mười năm, sớm tự coi mình là nữ chủ nhân của Tề gia, nhưng khi có sự tình này, nàng mới phát hiện ra ,nàng Tề quốc công phu nhân đừng nói là nữ chủ nhân , so với những tiểu nàng dâu vừa gả vào phủ đều không bằng.

Tiểu nàng dâu còn có ba phần mặt, nàng ở Tề gia, đúng là một điểm mặt đều không có. Không chỉ có một nữ nhi đã xuất giá có thể tùy ý nói về nàng một cách kiêu ngạo, bây giờ ngay cả lão phu nhân bình tĩnh nhất cũng bắt đầu giáo huấn nàng, đem nàng nói không đáng một đồng.

"Lão phu nhân như thế nào lại không có một chút nể mặt ta? Chẳng lẽ còn có thể để Tề Chấn Nam hủy hôn ta?"

An thị giận oán Tần thị. Tần thị nhìn bộ dạng biến sắc của nàng, hừ lạnh nói:

"Nếu như ngươi quá đáng, điều đó cũng có thể xảy ra! Nhưng đó chỉ là thể diện, nếu ta muốn coi trọng, thì sẽ coi trọng! Nếu ngươi vẫn níu chặt Tề Chấn Nam, ta liền không cần thứ thể diện đó mà hủy hôn với ngươi? Huy hôn ngươi, Tề gia ta bất quá sẽ bị người ta nói nói, còn ngươi thì sao? Sau khi bị Tề gia ta hủy hôn, ngươi trở về An quốc công phủ, ngươi sẽ như thế nào?"

"Ta..." An thị giận phát run, Tần thị lại còn chưa nói xong, chỉ nghe bà tiếp tục nói:

"Ta hôm nay nói với ngươi cái này, không phải vì không nể mặt ngươi, mà là muốn thức tỉnh ngươi, để ngươi thấy rõ thân phận của mình, những chuyện phá bẩn kia của An gia, ta sẽ không quan tâm, ngươi cũng không cần quản, chỉ cần ngươi an phận, lại có thế tử Tuyển ca nhi ở đây, ngươi còn sợ cái chức quốc công phu nhân bất ổn sao? Đừng làm những chuyện viển vông."

Tần thị là kiểu người kiên nhẫn nhất, không thích cãi nhau với người khác, bà hôm nay cùng An thị nói cái này, quả thật là muốn thức tỉnh nàng, để nàng biết vị trí của chính mình, nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Hôm nay bà đã giải thích những lời này, từ nay về sau,nếu An thị vẫn là khư khư cố chấp lời nói, cũng đừng trách Tần thị ra tay sửa trị nàng .

An thị từ trong Tần thị viện đi ra, tâm tình phức tạp, những chuyện khác không nói, An thị có thể coi như nước đổ lá môn, nhưng Tần thị cuối cùng nhắc tới 'Tuyển ca nhi', An thị trong lòng liền bắt đầu bất ổn .

**********************************

Tề Dư cùng Sở Mộ rời công phủ, cùng nhau ngồi trên xe ngựa của vương phủ.

Trong xe ngựa rất yên tĩnh, Tề Dư tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có thể lời nói vừa rồi của hai tộc thẩm, Sở Mộ vẫn để ở trong lòng, tính toán đến cuối cùng thật sự chịu không nổi , liền hỏi:

"Nàng không có gì để nói với ta ư?"

Tề Dư bỏ rèm cửa sổ xe xuống, hỏi:

"Nói cái gì?"

Sở Mộ khó thở:

"Nàng cảm thấy nên nói cái gì?"

Tề Dư theo dõi hắn: "Ngươi là nói Khang vương?"

"Còn ai nữa?"

Sở Mộ nghẹn một đường, sắp nghẹn chết, có thể bộ dáng điềm đạm của Tề Dư khiến hắn tức chết.

Tề Dư suy nghĩ một chút, nói:

"Chuyện ta với Khang vương, không phải cả kinh thành này đều biết sao? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết."

Sở Mộ: ? ?

"Nàng nói cái gì?" Sở Mộ giọng đầy ngạc nhiên:

"Toàn kinh thành đều biết đến?"

"Đúng vậy... Ta cùng hắn từ nhỏ đã bị người ta nói là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi, cho nên ai cũng đều biết đến."

Sở Mộ: ? ? ?

Tề Dư thẳng thắn như thế, Sở Mộ không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt .

"Không, có phải nàng đang giấu diếm chuyện gì không?" Sở Mộ cảm giác chính mình bị đánh một vạn lần.

Tề Dư nhún vai, thờ ơ nói:

"Có gì để giấu diếm ."

Đúng vậy, chuyện này có gì để giấu diếm ...

Sở Mộ nhìn chằm chằm Tề Dư một hồi lâu mới rầu rĩ quay đầu, bình bình thản thản, không có gì để giấu diếm , nhưng tại sao Sở Mộ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Không chỉ có khó chịu, còn hơi chua một chút.

Vỗ vách tường xe ngựa, hét lên: "Dừng xe."

Xe ngựa ngừng lại, bên ngoài phu xe hỏi: "Vương gia có gì phân phó?"

Sở Mộ đối mặt với Tề Dư một lúc, cũng không đợi đến Tề Dư hỏi hắn, thở phì phì kéo rèm cửa xe đi ra, phu xe hỏi hắn đi chỗ nào, hắn cũng không nói, cưỡi lên ngựa cũng không quay đầu lại. Hàn Phong cùng Kỷ Thư không biết trong xe ngựa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chạy nhanh theo ngựa.

Cưỡi ngựa đi được nửa con phố, Sở Mộ mới kéo gấp dây cương, nói với Hàn Phong cùng Kỷ Thư:

"Đi thăm dò tra vương phi cùng Khang vương chuyện năm đó."

Tề Dư nói chuyện nàng cùng Sở Tiêu toàn kinh thành đều biết đến, Sở Mộ liền không tin , ngược lại muốn xem chuyện gì đã xảy ra.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư nhìn nhau, Kỷ Thư giục ngựa tiến lên, nói:

"Vương gia, đó đều là chuyện quá khứ, vương phi hiện tại đã là Túc vương phi không phải sao?"

Sở Mộ nổi giận gầm lên một tiếng: "Dong dài cái gì? Cho ngươi đi tra ngươi phải đi..."

Nói còn chưa dứt lời, Sở Mộ liền phản ứng đi lại, khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Kỷ Thư, nhướng mày hỏi: "Ngươi biết chuyện gì không?"

Kỷ Thư có chút không hiểu vương gia có ý tứ gì, gật gật đầu: "A. Biết, biết."

Sở Mộ trừng mắt nhìn hắn chốc lát, rồi quay sang phía Hàn Phong, hỏi: "Đừng nói với ta, ngươi cũng biết."

Hàn Phong do dự chốc lát, không muốn nói dối,ngượng ngùng gật đầu : "Hơi, có nghe thấy một chút."

"..." Trong nháy mắt, Sở Mộ cảm giác như chính mình bị cả thế giới bỏ rơi, tất cả mọi người biết đến sự tình, chỉ có hắn không biết.

"Vậy sao các ngươi không nói với ta?" Sở Mộ khổ sở hỏi một câu.

Hàn Phong cùng Kỷ Thư hai mặt nhìn nhau: "Chúng ta cho rằng vương gia biết."

Sở Mộ hoàn toàn không nói nên lời. ******************************

Sở Mộ bị đả kích, ở đầu đường đi hai vòng, không muốn hồi phủ, xách hai vò rượu, đi thẳng đến Khang vương phủ.

Sở Tiêu bị đẩy ra khỏi xe lăn, trông thấy Sơ Mộ đứng bên bờ nước, hô một tiếng:

"Tam ca."

Khang vương phủ có một tòa nhà bên bờ sông, có một không gian mở ở phía trước bờ song.Lễ hội vào mùa hè, mùa thu ngắm trăng, mùa xuân ngắm hoa, mùa đông không thường sử dụng.

Bây giờ mặc dù đã lập xuân nhiều ngày, nhưng rét tháng ba vẫn là có chút lạnh lẽo.

Tuy nhiên, Sở Mộ đang rất tức giận đến nỗi không muốn ở trong phòng chút nào, cố ý muốn ở đây, Sở Tiêu cũng phải đi theo.

Xoay người sang chỗ khác, Sở Mộ nhất thời cảm tình phức tạp, chỉ chỉ hai vò rượu trên bàn đá, hỏi:

"Có uống rượu được không?" Sở Mộ vừa hỏi xong,

Bỗng có người nói: "Vương gia, điện hạ của chúng ta chân cẳng không tiện, như thế nào có thể uống rượu?"

Người này là Cơ thị, Sở Mộ sớm xem không vừa mắt, nói: "Chân cẳng hắn không tiện thì uống rượu hay không có liên quan gì?"

"Tri Canh, không được vô lễ."

Sở Tiêu cười nói với Sở Mộ:

"Tam ca đang có hứng, cùng đệ đệ làm một ly ."

Hai người giáp mặt ngồi xuống, Sở Mộ mở ra bình rượu liền rót một mồm to, Sở Tiêu thấy thế, không khỏi hỏi: "Tam ca đây là như thế nào? Người có chuyện gì sao?"

Sở Mộ trong lòng nghẹn nhiều lời muốn nói , nhưng sau khi trông thấy Sở Tiêu, lại cảm thấy cái gì đều nói không nên lời, bởi vì thật sự không có gì để nói .

Tề Dư cùng Sở Tiêu trước kia có chuyện gì, thì đều là chuyện quá khứ, bọn họ đều không níu giữ sự tình, hắn dựa vào cái gì để ý đến? Có thể trong lòng hắn có chút không thoải mái, cũng biết loại không thoải mái này là tình xưa quấy phá, nguyên nhân có khi vì tình xưa này, cho nên hắn hiện tại căn bản không có tư cách yêu cầu Tề Dư, yêu cầu nàng đối với mình toàn tâm toàn ý.

Sở Mộ một bên nghĩ một bên uống rượu, hắn liền nhanh chóng uống hết một vò rượu, còn Sở Tiêu mới uống hai ngụm.

"Còn rượu không?" Sở Mộ lau miệng, hỏi Sở Tiêu.

Sở Tiêu tự nhiên gật đầu: "Có. Tam ca chờ chút."

Các tỳ nữ hầu hạ trông thấy Sở Tiêu vẫy tay liền đi lại, Sở Tiêu phân phó các nàng đi lấy rượu, một lát sau, tỳ nữ liền lại lấy hai bầu rượu đi lại. Sở Mộ cầm lấy bầu rượu tiếp tục rót, bị Sở Tiêu ngăn cản:

"Tam ca, ngươi uống thế này, chỉ sợ lập tức bị say. Dùng cái cốc uống đi."

Nói xong, Sở Tiêu lấy bình rượu trong tay Sở Mộ xuống, giao cho tỳ nữ, để tỳ nữ phân rượu cho bọn hắn.

"Ta vốn tưởng rằng tam ca là muốn tìm người uống rượu, mới đến phủ tìm ta, có thể hiện tại xem ra, tam ca hình như là đến mua say. Cuối cùng đã phát sinh chuyện gì?" Sở Tiêu thấy Sở Mộ một chén lại tiếp một chén uống, nhịn không được nói.

Sở Mộ bỏ chén rượu xuống, nói một cách thô bạo: "Tới tìm ngươi uống rượu, cần phải có việc gì sao?"

Sở Tiêu sửng sốt: " không phải, nhưng trước giờ tam ca chưa bao giờ uống nhiều như vậy. Lần trước thấy tam ca như vậy, là khi phụ hoàng băng hà, ngươi hồi kinh không gặp mặt phụ hoàng lần cuối, liền ở phủ ta mượn rượu giải sầu."

Nhắc tới chuyện cũ, tốc độ uống rượu của Sở Mộ cuối cùng chậm lại, thở dài:

"Ta cũng không biết ta như thế nào, chỉ là muốn uống rượu."

Sở Tiêu nhìn hắn, đoán nói: "Là vì Tề Dư sao?"

Sở Mộ ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau chốc lát, Sở Mộ mới cuống quít tránh đi ánh mắt, nói:

"Không ."

Sở Tiêu thấy bộ dáng của hắn, trên mặt rất rõ ràng viết hai chữ 'đúng vậy, cũng không vạch trần hắn, nói:

" Tính tình Tề Dư ta biết, nàng cũng không phải loại người cố tình gây sự , tam ca cùng nàng vì sao lại bất hòa?"

Sở Mộ nghe vậy hừ lạnh: "Ngươi có vẻ hiểu nàng ấy."

Sở Tiêu không phủ nhận: "Ta đối với nàng quả thật rất hiểu biết, từ nhỏ liền nhận thức, tính cách của nhau đều rất quen thuộc."

"Ngươi hiểu biết nàng, nàng cũng hiểu biết ngươi sao?" Sở Mộ dỗi hỏi.

"Đương nhiên. Ta có tự tin này. Nàng vui mừng cái gì, không thích cái gì, ta rất rõ." Sở Tiêu nhìn Sở Mộ.

Sở Mộ nỗ lực ngăn chặn lửa giận đang dâng lên trong lòng, hắn tiếp tục buồn bực uống rượu. Sở Tiêu nhắc tới Tề Dư, liền thao thao bất tuyệt.

"Tam ca, có chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay thừa dịp này, ngươi có thể thay ta giải đáp không?" Sở Tiêu hỏi Sở Mộ.

Sở Mộ buồn thanh hỏi:

"Cái gì?"

"Ta ở ngoài vài năm, cũng thường xuyên nghe người ta nói chuyện về ngươi cùng Tề Dư, các ngươi vừa thành thân vài năm, ngươi đối Tề Dư cũng không tốt, cũng không để ý nàng, thậm chí nghe nói bởi vì Tề quốc công, ngươi rất chán ghét nàng. Nhưng hôm nay, ngươi thế nào giống như một người đột nhiên thay đổi, lại để ý đến Tề Dư, cuối cùng là vì sao?"

Sở Tiêu nhìn Sở Mộ với ánh mắt rõ ràng rất ôn hòa, nhưng Sở Mộ lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Không biết là hắn đang cố gắng đặt câu hỏi, hay là sợ bí mật của hắn sẽ bị lộ ra.

"Ngươi quan tâm tới tình trạng của ta và Tề Dư như vậy, ngươi thích nàng ấy sao?" Sở Mộ gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Hả. Biểu hiện của ta rất rõ ràng không phải sao?" Sở Tiêu cũng trả lời gọn gàng dứt khoát.

Sở Mộ không nghĩ tới hắn trả lời trực tiếp như vậy, sửng sốt một lát, không có gì lo lắng nói:

"Nàng ấy đã gả cho ta , ngươi hiện tại là mơ ước loạn luân sao?"

"Nếu như không phải vì đôi chân của ta, Tề Dư hiện tại sẽ là đệ muội của ngươi. Trước khi ta bị thương, ta cùng với nàng sớm tâm đầu ý hợp."

Giọng nói của Sở Tiêu tiến vào đầu Sở Mộ, mấy chữ “tâm đầu ý hợp” kia khiến lỗ mũi Sở Mộ hơi cay, hung hăng vứt chén rượu trong tay xuống đất, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe, nha hoàn rót rượu đứng một bên sợ tới mức run rẩy, khiến cả bầu rượu đổ lên đùi Sở Tiêu.

Nha hoàn kia vội vàng quỳ xuống: "Vương gia thứ tội, vương gia thứ tội."

Hiện trường hỗn loạn, Sở Tiêu lấy tấm mao nỉ trên đùi xuống, một đồ vật bị rơi ra, âm thanh thu hút ánh mắt của Sở Mộ, miếng ngọc bội đó dường như có chút quen thuộc…

Bình luận

Truyện đang đọc